Việc qua mặt Nagumo không hề khó, chỉ cần giả ngốc vờ như mình chẳng nhận ra điều gì là xong.
Nhưng làm thế thì e là sẽ không moi thêm được thông tin nào.
Nó giống như một nhiệm vụ phụ trong game RPG vậy, đôi khi chọn sai một câu thoại cũng có thể khiến nhiệm vụ đó đóng lại luôn… Ừm, đại khái là thế.
Nhưng nếu Hikigaya nói rằng mình đã nhìn thấu toàn bộ âm mưu của Nagumo thì cũng dở không kém.
Dù gì thì cậu cũng chẳng muốn bị gã này để ý như Ayanokouji.
Tóm lại, vừa không thể để Nagumo coi mình là một tên bất tài vô dụng, lại vừa không thể để gã thấy mình quá tài giỏi, phải giữ được thế cân bằng.
…Đúng là phiền toái mà.
“Sao vậy, Hikigaya, câu hỏi này khó trả lời lắm sao?”
“Không, tôi chỉ đang phân vân nên trả lời từ khía cạnh nào trước thôi.”
Đối diện với ánh mắt dò xét của Nagumo, Hikigaya quyết định đưa ra một câu trả lời có thể khơi gợi sự tò mò của gã.
Quả nhiên, Nagumo lập tức thắc mắc hỏi dồn: “Khía cạnh nào là sao? Tôi chỉ đang hỏi về trận đấu lần này với Horikita-senpai, không có gì khác cả.”
“Thật vậy sao?” Hikigaya hỏi vặn lại, “Nhìn những gì Hội trưởng Nagumo đã làm từ trước đến nay, tôi thực sự không thấy anh có vẻ thật lòng muốn quyết thắng thua.”
“Ồ? Sao cậu lại nói vậy?”
“Rất đơn giản, nhóm của anh phần lớn là học sinh lớp C và lớp D, có tâng bốc thế nào cũng khó mà nói đó là một nhóm có thực lực. Quan trọng hơn, nếu thực sự muốn chiến thắng, anh đã không giao quyền thành lập nhóm lớn cho khối năm nhất.”
Hikigaya vừa nói ra suy đoán của mình, vừa quan sát phản ứng của Nagumo.
Thật lòng mà nói, cậu có chút thất vọng.
Bởi vì cách làm của Nagumo quá mức thô thiển. Kể cả việc thách đấu trực diện chỉ là một lời nói dối, thì ít nhất cũng phải che đậy cho khéo một chút, chứ không phải để người khác nhìn ra sơ hở nhanh đến vậy.
Chắc chỉ có Horikita Manabu, vì tình nghĩa hai năm, mới đặt niềm tin vào gã và nghĩ rằng gã sẽ thực sự giữ lời hứa.
“Hê hê, cậu nghĩ tôi sẽ phá vỡ giao ước với Horikita-senpai à.”
Nagumo nở một nụ cười đầy ẩn ý.
“Cứ cho là vậy đi, thế cậu nghĩ khi đó tôi sẽ làm gì?”
“Câu trả lời chẳng phải đã có từ lâu rồi sao.” Hikigaya thản nhiên đáp, “Chính là thi xem ai khiến nhiều học sinh bị đuổi học hơn… Hội trưởng Nagumo, mục tiêu của anh từ đầu đến cuối vẫn luôn là điều này, phải không?”
“Ha ha ha, lợi hại, lợi hại thật.”
Bị nói trúng tim đen, Nagumo chẳng những không phủ nhận mà còn bật cười với vẻ mặt vô cùng thỏa mãn.
“Hikigaya, không ngờ cậu còn hiểu tôi hơn cả Horikita-senpai. Cậu đúng là người mạnh nhất khối năm nhất rồi.”
“Làm gì có, tôi còn kém xa Ayanokouji.”
“Không cần khiêm tốn thế đâu. Ayanokouji rất giỏi, đúng vậy, nhưng cậu cũng có những điểm vượt trội hơn cậu ta.”
Dù được khen, Hikigaya chẳng vui vẻ chút nào.
Nếu không cẩn thận ở đây, chắc chắn sẽ rước phải phiền phức.
Ngay sau đó, Nagumo lại nói: “Tôi đố cậu thêm câu nữa, cậu nghĩ tôi sẽ nhắm vào ai ở bên cạnh Horikita-senpai?”
Đến rồi! Hắn hỏi câu này thật!
Hikigaya trả lời không chút do dự: “Chẳng phải là Ayanokouji sao? Lần trước ở quán karaoke, anh đã nói rồi còn gì.”
“…Hê hê, đúng là vậy.”
Nghe câu này, nụ cười trên mặt Nagumo càng tươi hơn.
Có điều, lần này hẳn là do Hikigaya đã đoán sai ý đồ của hắn.
Mục tiêu thực sự của hắn có lẽ là các bạn nữ. Tình hình cụ thể phải đợi đến bữa tối hỏi bọn Kushida mới rõ được.
“Nhóm mà Horikita-senpai lập ra có thể nói là bất khả xâm phạm. Anh ấy cũng không làm trưởng nhóm, hoàn toàn không có kẽ hở nào để ra tay… Nhưng Ayanokouji, người mà anh ấy coi trọng, thì lại khác đấy nhé.”
Nói đến đây, Nagumo hướng mắt về phía nhóm của Ayanokouji.
“Hikigaya, cậu có nghĩ nhóm đó được thành lập một cách ngẫu nhiên không?”
“Ừm, tôi chưa kịp để ý.”
Ể, mà nói mới nhớ… các thành viên trong đó đúng là có chút thú vị.
Ngoài nhóm Ayanokouji, còn có Tokitou, Ishizaki và Albert của lớp C.
Bề ngoài, cả ba người này đều có lý do để chống lại Ayanokouji, nhưng hai người sau có lẽ là làm theo chỉ thị của Ryuuen, cố tình tham gia nhóm này để giám sát Tokitou.
Còn lớp B có hai người, là Yahiko và Hashimoto… Nhắc mới nhớ, kỳ nghỉ đông có báo cáo rằng Nagumo đã đến câu lạc bộ tennis, mà Hashimoto lại là thành viên ở đó.
Xét tính cách gió chiều nào che chiều ấy của Hashimoto, nếu cậu ta có ngấm ngầm liên kết với hội trưởng hội học sinh thì cũng chẳng có gì lạ.
Cuối cùng là ba học sinh lớp A, tên của một người trong số họ khiến Hikigaya hơi chú ý.
Người đó cũng họ Tokitou, nhưng tên đầy đủ là Tokitou Katsumi, chứ không phải Tokitou Yuuya của lớp C.
Dù không chắc chắn, nhưng họ Tokitou này rất hiếm, khả năng cao hai người này là họ hàng.
Nói cách khác, cậu ta cũng có thể là một người hợp tác trong vòng vây Kiệt Tác Tối Cao.
Xem ra số người tham gia cũng không ít đâu nhỉ?
Thấy Hikigaya lộ vẻ đăm chiêu, Nagumo biết cậu đã nhận ra điều mờ ám, bèn mỉm cười.
“Cậu có biết ai sẽ là trưởng nhóm của nhóm đó không?”
“Là ai nhỉ? chẳng lẽ là Tokitou?”
“Hê hê, lúc đó tôi chỉ bảo họ cử một đại diện đến thôi.” Nagumo nói với vẻ tự tin, “Chắc chắn đến giờ họ vẫn chưa quyết định xong đâu, nên tôi phải qua thúc giục một chút mới được.”
Nói rồi, hắn tiến về phía nhóm của Ayanokouji và gọi họ lại.
Theo quy định, trưởng nhóm có thể quyết định sau cũng được, không cần vội vàng như thế.
Nhưng Nagumo đã nói vậy, tám phần là muốn dùng thân phận senpai để ép họ ngoan ngoãn nghe theo.
Hikigaya vừa thầm chửi gã này vô sỉ, vừa lặng lẽ đứng ở gần đó xem kịch hay.
“Xin lỗi, làm phiền các em một chút, tôi có thể nói chuyện với trưởng nhóm của các em được không?”
Trước câu hỏi của Nagumo, cả nhóm nhìn nhau, không ai lên tiếng.
“Chẳng lẽ vẫn chưa quyết định xong à?” Nagumo nhíu mày, “Vậy thì nên nhanh lên đi. Tuy không có quy định bắt buộc phải quyết định ngay bây giờ, nhưng chúng tôi cũng muốn biết trước các trưởng nhóm năm nhất là ai. Và tôi mong các em hiểu rằng, chức vụ trưởng nhóm rất quan trọng. Quyết định càng sớm, các em càng sớm hiểu rõ trách nhiệm của mình, kéo dài đến cuối cùng chỉ gây bất an cho cả nhóm thôi.”
Đáng lẽ yêu cầu này không cần phải tuân theo, nhưng trước lời của một senpai, hiếm có học sinh năm nhất nào dám phản bác thẳng thừng.
Ngay cả một người mạnh như Ayanokouji cũng vậy, vẫn cứ lùi lại phía sau như mọi khi.
Thế nên cậu ta mới sập bẫy của Nagumo.
“Dùng cách nào cũng được, tóm lại hãy nhanh chóng quyết định trưởng nhóm đi.”
Hội trưởng hội học sinh đã đích thân ra lệnh, không ai có thể chống lại.
Nhưng cũng chẳng ai chịu tình nguyện nhận trách nhiệm này, cuối cùng họ bàn bạc rồi quyết định dùng oẳn tù tì.
Tuy nhiên, lại có một người hoàn toàn không hợp tác.
Người đó không ai khác chính là Kouenji. Cậu ta đứng cách đó một khoảng, một mình ngắm nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ.
“Này, tên tóc vàng kia, nhanh lên!”
Kiriyama năm hai thấy thế không kìm được mà quát lên, nhưng Kouenji hoàn toàn phớt lờ.
Mãi đến khi bị gọi thêm một tiếng nữa, cậu ta mới như vừa nhận ra mà quay lại.
“Hê hê hê, mái tóc tuyệt đẹp này của tôi quả là nổi bật, phải không?”
“Hả?”
Kiriyama ngớ người trước câu trả lời chẳng ăn nhập vào đâu, đồng thời một cảm giác ghê tởm quen thuộc trỗi dậy trong lòng.
Phong thái này sao mà quen mắt thế nhỉ?
“Cậu bớt nói nhảm đi, mau qua đây.” Kiriyama mất kiên nhẫn thúc giục.
“Qua đây làm gì cơ? Tôi không có hứng thú với oẳn tù tì đâu.”
“Năm nhất… Tôi có nghe về cậu rồi, tên là Kouenji, đúng chứ? Cậu đang coi thường các senpai bọn tôi đấy à?”
Thật đáng tiếc, dù bị đàn anh khối trên để ý, Kouenji vẫn một mực làm theo ý mình.
“Coi thường? Không phải, tôi không coi thường ai cả. Các vị cứ yên tâm, tôi vốn dĩ đã chẳng có chút hứng thú nào với các vị rồi.”
Kouenji có lẽ không có ý khiêu khích, nhưng lời này ai nghe mà không tức điên lên cơ chứ.
Lúc này, Tokitou có vẻ không chịu nổi sự lề mề này nữa, bắt đầu tiến lại gần cậu ta.
“Cậu đừng lằng nhằng nữa, mau qua đây oẳn tù tì.”
“Tôi sẽ không tham gia, vì tôi không hứng thú với cái gọi là trưởng nhóm.” Kouenji nói với vẻ hiển nhiên, “Luật là mỗi nhóm phải có một người làm trưởng nhóm, vậy thì ngoài tôi ra, ai làm cũng được, đúng không?”
Tất cả mọi người đều sững sờ trước lời tuyên bố ngang ngược này.
“Này, cậu đùa đấy à! Đây không phải nhà cậu, không ai chiều cậu đâu!”
“Hê hê hê, vậy các người cứ tự ý chọn tôi làm trưởng nhóm là được rồi?”
Kouenji vuốt tóc mái, nói ra một câu đầy bất ngờ.
Nhưng những lời tiếp theo của cậu ta lại khiến tất cả mọi người có mặt phải cạn lời.
“Việc tôi đã quyết định làm thì nhất định sẽ làm, nhưng việc tôi quyết định không làm thì cũng tuyệt đối sẽ không làm. Tức là, dù bị các người chọn làm trưởng nhóm, tôi cũng sẽ không gánh vác trách nhiệm tương ứng, thậm chí có thể từ chối tham gia kỳ thi. Nếu điểm số thấp hơn mức trung bình, tôi sẽ kéo một người đi chôn cùng, như vậy cũng được chứ?”
“Cậu… cậu đừng có mà dọa người!” Tokitou gân cổ lên cãi, “Làm thế thì cậu cũng bị đuổi học còn gì! Tôi không tin cậu dám đồng quy vu tận.”
“Tin hay không là chuyện của cậu, tôi chỉ làm theo những gì mình nghĩ thôi.”
Thái độ của Kouenji trông như thể cậu ta chẳng hề sợ bị đuổi học.
Trước tình huống bất ngờ này, mọi người đều chết lặng tại chỗ, không biết phải làm sao.
Không ai biết cậu ta đang huênh hoang hay nói thật, nhưng dù thế nào đi nữa, cái cảm giác khác thường đến dị hợm đó thì ai cũng cảm nhận được.
Đúng lúc này, một người đã xen vào.
“Tôi cũng có nghe đôi chút về chuyện của cậu, Kouenji.”
“Tôi cũng biết anh đấy, là hội trưởng hội học sinh mới nhậm chức, phải không?”
Nagumo bình thường không tiếp xúc nhiều với Kouenji, nhưng gã từng nói với Hikigaya rằng phải cho cậu ta một đòn phủ đầu.
Thời điểm này quả là không thể thích hợp hơn… nếu gã làm được.
“Cậu muốn tỏ thái độ trẻ con thế nào cũng là tự do của cậu, nhưng cậu thực sự nghĩ rằng bị đuổi học cũng chẳng sao ư?”
Đối mặt với một Kouenji cứng đầu, Nagumo lập tức tung ra những lời chất vấn dồn dập.
“Ngôi trường này có đủ thứ quy định phiền phức, nhưng cậu vẫn ở lại với thái độ uể oải đó, mục đích là để tốt nghiệp khỏi đây. Ấy vậy mà bây giờ cậu lại trưng ra bộ mặt như thể bị đuổi học cũng chẳng sao cả? Tất cả chỉ là giả dối thôi, cậu chỉ không muốn bỏ công sức để leo lên lớp A, cậu hoàn toàn không có ý định bị đuổi học.”
“Hê hê hê, lời của anh thú vị thật đấy. Tại sao anh lại có thể chắc chắn rằng tôi đang nói dối?”
Dù thái độ của Kouenji không hề lay chuyển, Hikigaya cảm thấy Nagumo không phải đang nói bừa.
Gã chắc chắn phải có cơ sở vững chắc mới nói như vậy.
“Bởi vì tất cả đã viết hết trên mặt cậu rồi kìa.”
Nhưng Nagumo dường như không định tiết lộ lý do, chỉ nói một câu như thể đang trêu ngươi đối phương.
Nghe vậy, Kouenji nở một nụ cười vui vẻ.
“Bravo! Bravo!”
Cậu ta vỗ tay bôm bốp rồi thẳng thắn thừa nhận sai lầm của mình.
“Tôi thực sự không muốn làm trưởng nhóm nên đã nói dối. Để tôi đính chính lại: tôi tuy không có ý định lên lớp A, nhưng cũng không có ý định bị đuổi học. Nói cách khác, cứ để tôi sống những ngày nhàn hạ như thế này là tốt nhất.”
Thái độ như thể đang nhận tội này quả là hiếm thấy ở Kouenji.
Tuy nhiên, Nagumo lại không chấp nhận câu trả lời đó.
“Không hứng thú với lớp A ư? Đó thực ra cũng là một lời nói dối.”
“Ôi chao, ôi chao, tôi bị coi là một kẻ nói dối chuyên nghiệp rồi sao?”
“Cậu có giả vờ thế nào cũng vô ích, chẳng phải cậu đã tìm ra cách để tốt nghiệp từ lớp A rồi sao?”
Giữa những ánh mắt không thể tin nổi của mọi người, Nagumo thao thao bất tuyệt.
“Dùng hai mươi triệu điểm để lên lớp A, ai cũng từng nghĩ đến phương án này rồi. Thực tế, kiếm đủ số điểm đó không hề dễ dàng, nhưng không phải là không thể. Cậu đã đi dò la ngay sau khi vào trường, phải không? Rằng điểm của học sinh năm ba khi tốt nghiệp sẽ được quyết toán như thế nào.”
“Hê hê, nói tiếp đi.”
Bị Nagumo vạch trần kế hoạch tương lai, Kouenji chẳng những không hoảng hốt mà còn cười rất vui vẻ.
“Khi tốt nghiệp, điểm cá nhân của học sinh năm ba sẽ được quy đổi thành tiền mặt.” Nagumo tiết lộ một thông tin khiến cả các học sinh năm hai cũng phải kinh ngạc, “Tất nhiên, tỉ giá sẽ giảm đi một chút, nhưng đây vẫn là một cơ chế đặc biệt. Và cậu định dùng một tỉ giá cao hơn để thu mua điểm cá nhân, đúng không?”
Khi mới nhập học, giáo viên chủ nhiệm đã giải thích với khối năm nhất rằng điểm cá nhân sẽ bị thu hồi sau khi tốt nghiệp.
Thực ra đó chỉ là một chiến lược của nhà trường, chủ yếu để ngăn học sinh tích điểm mà không dám tiêu. Chỉ khi lên năm ba, họ mới được biết sự thật.
Hikigaya cũng đã sớm biết chuyện này, nhưng cậu không có ý định mang tiền ra khỏi trường.
Dù sao thì phần lớn số điểm cậu đang có đều là vơ vét từ các lớp khác. Dùng trong trường thì không sao, nhưng đổi thành một khoản tiền mặt lớn bỏ túi riêng… cậu luôn cảm thấy có chút cắn rứt lương tâm.
Nghe Nagumo giải thích, những người xung quanh không giấu nổi sự dao động và kinh ngạc.
Kouenji thì lại tỏ vẻ thỏa mãn: “Nói đúng lắm. Tôi biết chuyện này ngay khi mới vào học, đã tìm ra được chân lý. Bất kể ở trường có địa vị thấp kém thế nào, nếu có thể dùng phương pháp hợp pháp cuối cùng này để có được điểm cá nhân, thì sẽ có thể tốt nghiệp từ lớp A mà không tốn chút công sức nào. Vì nghĩ ra được một cách qua màn quá đơn giản như vậy, ngôi trường này bỗng trở nên thật nhàm chán.”
Đây là một chiêu mà chỉ có những kẻ nhà giàu chết tiệt mới dùng được.
Gần đến lúc tốt nghiệp, dù có lên được lớp A hay không, các học sinh đều phải lo cho tương lai của mình. Nhân cơ hội kiếm thêm một khoản cũng không tệ.
Vấn đề duy nhất là làm thế nào Kouenji có thể đưa ra một sự đảm bảo đáng tin cậy.
“May mà trước khi vào trường, tôi đã công khai ảnh mình với tư cách giám đốc kế nhiệm trên trang chủ công ty rồi. Huy động vài chục triệu là chuyện dễ, lấy được lòng tin không phải là việc khó.”
Ra là vậy. Chỉ cần xác nhận đối phương là người thừa kế của một tập đoàn lớn, sẽ có không ít người sẵn lòng đánh cược.
“Ừm, thực tế trong khối năm hai cũng có vài học sinh định bán điểm cho cậu, và trong khối năm ba chắc cũng không ít đâu nhỉ?” Nagumo mỉm cười, “Dù cậu có vẻ đã bảo họ giữ bí mật, nhưng trong khối năm hai có rất nhiều người tin tưởng tôi. Có người đã đến hỏi tôi rằng có thể tin lời cậu nói không. Lúc đó tôi vẫn tán thành với kế hoạch này, nhưng chuyện đó đến hôm nay là kết thúc.”
Nói rồi, gã hướng ánh mắt về phía các học sinh khối hai và khối ba.
“Các vị đều thấy rồi đấy. Dù Kouenji rất giàu có, nhưng gã này hoàn toàn không có chút uy tín nào. Tốt nhất là đừng bán điểm cho cậu ta.”
Phải công nhận, chiêu này của Nagumo quả là cao tay.
Nhiều người thường có lối suy nghĩ sai lầm, rằng một người giàu có với tài sản hàng chục tỷ thì làm sao lại đi lừa vài đồng bạc lẻ của dân thường.
Thực tế, có tiền không đồng nghĩa với có uy tín.
Khi không thể ký hợp đồng, không ai dám đảm bảo Kouenji sẽ giữ lời hứa.
Nếu cậu ta là một người tốt bụng như Ichinose hay Hirata, thì có lẽ dù không có hợp đồng, vẫn sẽ có không ít người sẵn lòng chấp nhận rủi ro.
Nhưng Kouenji thường ngày lại thể hiện mình là một cậu ấm tùy hứng. Giờ lại bị Nagumo bêu riếu là một kẻ lừa đảo, uy tín của cậu ta coi như hoàn toàn sụp đổ.
Nagumo nói thêm: “Để đề phòng, tôi sẽ báo cáo chuyện này lên nhà trường. Dù sao thì việc mua bán điểm cá nhân trước khi tốt nghiệp, nhà trường vốn dĩ sẽ không cho phép.”
“Không sao cả. Tôi chẳng qua chỉ chuẩn bị sẵn một con đường để lên lớp A thôi. Thực tế tôi vẫn chưa quyết định có dùng cách này hay không.”
Kouenji có lẽ không phải đang mạnh miệng. Là một người siêu giàu, cậu ta vốn không quan tâm chuyện có tốt nghiệp từ lớp A hay không.
Có lẽ cậu ta chỉ tìm thấy niềm vui trong việc ‘tìm ra cách chinh phục lớp A’ mà thôi.
Mà nói đi cũng phải nói lại, Nagumo đúng là làm rất tốt. Năng lực quan sát và thu thập thông tin mà gã thể hiện ra có thể coi là đạt yêu cầu.
Hikigaya cảm thấy mình nên đánh giá gã cao hơn một chút thì hơn.
“Nhưng mà Hội trưởng à, vì mọi chuyện đã bị anh phơi bày cả rồi, thì tôi rõ ràng không còn lý do gì để tham gia oẳn tù tì nữa. Tôi sẽ không làm trưởng nhóm đâu.”
“Hê hê, đúng là vậy.”
Nagumo dường như đã đoán trước được câu trả lời của Kouenji… Ra là vậy, gã cố tình vạch trần cậu ta ngay từ đầu.
Lý do thì cũng không khó đoán, chẳng qua là vì những người giàu có thường dễ bị ghen ghét nhất.
Nếu trưởng nhóm của nhóm này bị đuổi học, Kouenji rất có khả năng sẽ trở thành vật tế thần.
Xét theo lẽ thường, chiến thuật này quả thực không tồi.
Tình hình lại một lần nữa rơi vào bế tắc. Ai cũng hiểu rõ rằng Kouenji dù có bị đuổi học cũng chẳng ảnh hưởng gì đến tương lai, nên không ai dám ép cậu ta nhận chức trưởng nhóm.
Đúng lúc này, Nagumo lại xen vào.
“Nghe này, các em đã làm lãng phí bao nhiêu thời gian rồi, cứ lằng nhằng mãi cũng không được… hay là thế này đi.”
Nói rồi, gã chỉ tay về phía Ayanokouji.
“Theo tôi, cứ để Ayanokouji làm trưởng nhóm đi. Cậu ta học giỏi, thể thao giỏi, đánh nhau cũng cừ, tôi không nghĩ ở đây có ai giỏi hơn cậu ta đâu. Để cậu ta làm trưởng nhóm là hợp lý nhất rồi, các em thấy sao?”
“…”
Ayanokouji không đồng ý cũng không từ chối, chỉ im lặng đối mặt.
Dĩ nhiên, các học sinh năm nhất khác cũng sẽ không nói đỡ cho cậu ta. Dù sao có người gánh trách nhiệm này là được rồi.
“Này, cậu bị câm à, trả lời một tiếng đi chứ.”
Nhưng các học sinh năm hai dĩ nhiên không thể cứ thế đứng chờ. Vô số cặp mắt đồng loạt lườm về phía Ayanokouji, tạo ra một áp lực vô hình.
Tuy nhiên, Ayanokouji làm sao có thể khuất phục trước áp lực cỡ này, cậu ta hoàn toàn coi như không có gì.
“…Tôi hiểu rồi.”
Nhưng cậu ta cũng không muốn công khai chống đối senpai… Hử? Hình như cũng là một ý?
Tóm lại, cuối cùng cậu ta chỉ có thể đồng ý.
Haiz… Gã Nagumo này đúng là quá vô lý.
Hikigaya thầm lắc đầu thở dài. Tiếc là cậu không thân với Ayanokouji, đành coi như không thấy vậy.
Mà nói đi cũng phải nói lại, lần này thì vòng vây Kiệt Tác Tối Cao đã thực sự hình thành rồi.
Bị đẩy lên làm trưởng nhóm, Ayanokouji đã không còn đường lùi. Nhưng ít nhất cậu ta cũng nên nhận ra Nagumo đang cố tình nhắm vào mình.
Một khi một nửa thành viên trong nhóm cố tình chơi khăm trong kỳ thi… cậu ta sẽ không thực sự bị đuổi học đấy chứ?
…Chắc là không đâu nhỉ?


0 Bình luận