• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Năm nhất học kỳ 3

Chương 329: Diễn viên “con số”

1 Bình luận - Độ dài: 4,295 từ - Cập nhật:

Thời gian quay ngược về tối Chủ nhật.

Cùng lúc Ayanokouji đang lên kế hoạch đối phó Nagumo, Hikigaya lại bận rộn với sự vụ bên phía Ishikura.

Thành thật mà nói, gã đó khá trọng nghĩa khí, mấy ngày nay dù tôi có khuyên thế nào cũng chẳng thể thuyết phục gã từ bỏ Ikari Momoko.

Hơn nữa, gã không phải loại như Kiriyama, ngoài mặt thì nói một đằng, sau lưng lại làm một nẻo.

Hikigaya cảm nhận được thái độ của đối phương cực kỳ kiên quyết, chỉ dùng lời nói thì không thể nào lay chuyển.

Vậy thì chỉ còn cách giở chút mánh khóe thôi.

Tuy nhiên, trước đó vẫn có vài chuyện cần phải xác nhận và dặn dò.

Bây giờ là mười một giờ đêm. Sân thể dục tối om và tĩnh mịch, Hikigaya một mình ngồi trên ghế dài lặng lẽ chờ đợi.

Theo hẹn, người đó chắc cũng sắp tới rồi.

“Hachiman〜 Hachiman, cậu có ở đó không?”

Chẳng mấy chốc, một bóng người bỗng xuất hiện gần đó và tiến về phía này, miệng còn lẩm bẩm gì đó.

Khi người đó lại gần, dưới ánh trăng mờ ảo, cuối cùng cũng có thể nhìn rõ dung mạo thật.

“Kikyou, tớ ở đây.” Hikigaya vẫy tay gọi cô. “Xin lỗi nhé, muộn thế này rồi mà còn gọi cậu ra.”

“Không sao đâu, nói đúng hơn là tớ còn thấy vui nữa là đằng khác.”

Kushida liền chạy lon ton tới, cười tươi rói ngồi sát rạt bên cạnh Hikigaya.

Mà khoan, khoảng cách này có hơi gần quá rồi… Lẽ nào cậu ấy lạnh à?

“Không ngờ Hachiman lại chủ động tìm tớ, lại còn vào lúc nửa đêm thế này nữa chứ— à, dù ở đây không có ai, cậu cũng không được làm bậy với tớ đâu đấy〜”

“Ừ, tớ sẽ không làm.”

Hikigaya đáp lại một cách cực kỳ nghiêm túc, để rồi bị Kushida đang nổi giận đấm cho một phát.

Sao cậu ta lại bạo lực thế nhỉ…

“Hachiman, cậu là đồ ngốc!”

“Người nói người khác là đồ ngốc mới là… Xin lỗi, là lỗi của tôi.”

Thấy Kushida lại sầm mặt, Hikigaya dứt khoát đầu hàng.

Hết cách, ai bảo mình đang có việc cần nhờ người ta cơ chứ.

Bình thường thì chỉ có thể trao đổi với các bạn nữ lúc ăn tối, nhưng dạo này Kushida lại bận kết thân với Ikari. Thêm nữa, nội dung cuộc bàn bạc lần này khá đặc biệt, tuyệt đối không thể để người khác nghe lỏm được.

Vì vậy, Hikigaya đã tìm một cơ hội, lặng lẽ nhét cho Kushida một mẩu giấy nhỏ, hẹn gặp nhau lúc nửa đêm.

Dù trường quy định mười giờ phải tắt đèn và không được tự tiện tiếp xúc với nữ sinh, nhưng việc quản lý lại lỏng lẻo đến lạ, đến một giáo viên đi tuần cũng chẳng có, nên không cần quá lo sẽ bị bắt gặp.

Có lẽ các nhóm khác cũng có người lén lút ra ngoài gặp mặt.

Thật may là mình không bị cho leo cây.

“Rồi rồi, tớ biết là cậu tìm tớ có chuyện muốn nói mà.” Kushida nói với vẻ chán nản. “Cậu muốn hỏi về tình hình của ả Ikari đó à? Tớ thấy chẳng có gì đáng nói cả, chỉ là một con lợn nái đầu óc đơn giản thôi.”

Ngay sau đó, cô như sực nhớ ra điều gì, bèn nói thêm: “Nhưng mà, mấy nữ sinh năm hai cùng đại nhóm với Ikari có vài điểm rất đáng chú ý đấy.”

“Ồ? Là gì thế?” Hikigaya vội hỏi ngay.

“Tớ nghe nói nhóm năm hai đó toàn là những nữ sinh thân cận với Nagumo.”

“Với Nagumo… Hả?”

Hikigaya nghe xong thì ngẩn người, không hiểu việc này có ý nghĩa gì.

Nhưng cậu cũng không nghĩ là Kushida nhầm, vậy thì câu trả lời có lẽ chỉ có một mà thôi.

“Đó hẳn là đòn hỏa mù do Hội trưởng Nagumo tung ra.”

“Hỏa mù?”

“Ừm, nhóm năm hai đó tới giờ có hành động gì kỳ lạ không?”

“Hừm— thật ra là không có.” Kushida ngẫm nghĩ rồi lắc đầu.

“Vậy thì đúng rồi. Tất cả chỉ là một màn kịch thôi.”

Nagumo đầu tiên là đề nghị một trận quyết đấu với Horikita Manabu, trông có vẻ chẳng liên quan gì đến nhóm nữ sinh. Thế nhưng, gã lại chỉ thị cho những nữ sinh thân tín của mình vào cùng đại nhóm với Tachibana Akane, cố tình tạo ra vẻ như có nội tình gì đó.

Nhưng nếu thật sự lần theo manh mối này để điều tra, người ta sẽ phát hiện ra họ chẳng làm gì cả.

Chỉ có người thừa năng lượng như Nagumo mới bày ra chiến thuật tốn công tốn sức như vậy chỉ để đánh lạc hướng người khác.

Và sở dĩ Hikigaya có thể nhìn thấu sự thật nhanh đến vậy là vì một yếu tố then chốt.

Đó là cả cậu và Nagumo đều không bận tâm đến việc được mất điểm cá nhân. Dù có phải chi ra hàng chục triệu điểm cho một việc hoàn toàn vô ích, họ cũng chẳng thèm nhíu mày.

Giống như trước đây, để khiến Ayanokouji phải thôi học, Hikigaya đã thẳng tay vứt bỏ hợp đồng với lớp C.

Nagumo cũng vậy, chỉ để chọc tức Horikita Manabu, gã đã không ngần ngại vung đi hai mươi triệu điểm.

Những học sinh khác có khả năng huy động số tiền lớn đa phần đều là lãnh đạo lớp, và họ luôn phải đặt lợi ích của lớp lên hàng đầu trước khi hành động.

Chính vì không thể tùy hứng như Nagumo, nên dĩ nhiên người khác rất khó đoán được suy nghĩ của gã.

Nghe Hikigaya giải thích xong, Kushida gật gù ra vẻ đã hiểu: “Thì ra là vậy à… Thế tiếp theo chúng ta phải làm gì?”

“Tiếp theo, đã đến lúc tạo ra một chút mâu thuẫn nhỏ giữa Ishikura và Ikari rồi.”

Hikigaya cảm thấy, biểu cảm của mình lúc này chắc chắn trông rất giống một nhân vật phản diện.

“Bữa tối mai, cậu có thể tìm cách xúi giục Ikari mời Ishikura đi ăn cùng được không?”

“Không thành vấn đề, con mụ đó suốt ngày nhắc đến Ishikura, chắc chắn là thích gã ta rồi.”

Kushida nhận lời ngay tắp lự, rồi lại thắc mắc: “Hachiman, chẳng phải cậu muốn chia rẽ họ sao? Sao việc cậu làm lại có vẻ ngược lại thế?”

“Đừng vội, ngày mai cậu sẽ hiểu thôi.”

Không phải Hikigaya cố tình tỏ ra bí ẩn, chỉ là có những chuyện khó mà diễn tả bằng lời.

“Đến lúc đó, Ikari thể nào cũng sẽ rất bất an. Chắc cô ta sẽ tìm cậu để than thở đấy.”

“Tại sao lại là tớ?” Một dấu chấm hỏi lơ lửng trên đầu Kushida. “Dù quan hệ giữa tớ và cô ta cũng tạm ổn, nhưng so với bạn cùng lớp, tớ không nghĩ cô ta sẽ ưu tiên tìm tớ để tâm sự đâu.”

Hikigaya cười lắc đầu: “Không đâu, chính vì cậu là người ngoài cuộc, nên cô ta lại càng có khả năng tìm đến cậu.”

Về lý mà nói, suy nghĩ của Kushida là đúng.

Dù gì thì Ikari cũng là học sinh năm ba, đã cùng bạn bè chiến đấu ở ngôi trường này hơn hai năm trời, không thể so với một đứa năm nhất mới quen được.

Thế nhưng, tình hình lần này lại khác.

Ikari đang phải đối mặt với vấn đề: ‘Vì để các bạn trong lớp được thăng lên lớp A, bản thân mình có thể sẽ bị hi sinh’.

Trong hoàn cảnh đó, bất cứ ai cũng sẽ trở nên đa nghi.

Một khi đã dính đến lợi ích, ngay cả những cặp tình nhân yêu nhau nhiều năm cũng có thể phản bội, huống hồ chỉ là mối quan hệ bạn bè đơn thuần.

“Tóm lại, nếu cô ta tìm cậu để bàn bạc, cậu hãy lái câu chuyện sang Horikita. Làm được không?”

“Ừm, cứ giao cho tớ!”

Kushida vỗ ngực đảm bảo. Rồi cô bỗng nhiên sát lại gần Hikigaya, hai tay không ngừng xoa vào nhau.

“Này, Hachiman, hình như hơi lạnh rồi đấy.”

“Đúng là bắt đầu lạnh thật.” Hikigaya cũng co người lại. “Lạnh thì về thôi, tớ cũng đang buồn… Hả?!”

Cậu mới nói được nửa câu thì Kushida đã đột ngột choàng tay qua, siết chặt cổ cậu và kéo lại gần.

“Này, Hachiman.”

“C-chuyện gì vậy?”

Giọng Kushida lạnh buốt như băng, dọa cho Hikigaya sợ đến mức không dám hó hé.

“Cậu coi tớ là cái gì hả? Hả? Một con đàn bà dễ dãi? Dùng xong là có thể vứt đi à?”

“Không không không, tớ hoàn toàn không có ý đó!” Hikigaya vội vàng thanh minh.

Mà khoan, sao cậu ta lại nổi điên thế nhỉ… chẳng lẽ là tới tháng?

“Cậu thử nghĩ bậy nữa xem?”

“…Xin lỗi.”

Đối mặt với một Kushida đang tức giận, Hikigaya thấy tốt nhất là nên thành thật xin lỗi.

Con gái thật là một sinh vật phi logic.

“Hừ, thôi bỏ đi.”

Kushida khẽ hừ một tiếng, cuối cùng cũng buông Hikigaya ra, nhưng không có nghĩa là cô sẽ tha cho cậu dễ dàng như vậy.

“Hachiman, chúng ta lâu lắm rồi không ‘làm chuyện đó’, nhỉ?”

“Cậu có thể đừng nói năng dễ gây hiểu lầm thế không.” Hikigaya khẽ thở dài. “Dù sao cậu cũng là con gái, giữ ý một chút đi? Vả lại cậu cứ nói thẳng là được mà, tớ đã hứa với cậu từ lâu rồi, lúc nào cũng sẵn sàng… Dạo này lại gặp phải đứa nào phiền phức à?”

Cái trường học trong rừng này quả thật chẳng phải nơi tốt đẹp gì. Ký túc xá tập thể chỉ có mấy cái giường để ngủ, lịch học mỗi ngày thì dày đặc, đãi ngộ chẳng khác nào nhà tù.

Đặc biệt là các bạn nữ chắc sẽ rất khó thích nghi, rồi họ thể nào cũng tìm đến Kushida để than thở.

Và bản thân Kushida, dù cũng bất mãn với môi trường này, lại phải tươi cười để hùa theo họ, áp lực tích tụ tự nhiên sẽ rất lớn.

“Không phải, chủ yếu là kỳ thi lần này quá kinh tởm!”

Như thể có một cái công tắc nào đó được bật lên, Kushida bắt đầu xả một tràng phàn nàn không chút kiêng dè.

“Không chỉ cấm dùng điện thoại, mà còn đặt ra cả đống quy định vớ vẩn, đến gặp nhau cũng bị giới hạn thời gian. Mấy lão giáo viên ra vẻ ta đây đúng là một lũ ăn hại!”

“Ừ, đúng là rất khó chịu.”

“Rồi cả mấy con lợn nái ngu ngốc kia nữa, nào là sữa tắm không có thương hiệu, nào là không quen dùng loại dầu gội này. Đầu óc chúng nó có vấn đề à, nói với tớ mấy thứ đó thì có tác dụng khỉ gì cơ chứ?! Tớ làm được gì?!”

“Phải phải, cậu nói gì cũng đúng.”

“Ả Ikari kia cũng là một con ngốc, rõ ràng đến anh trai của Horikita còn chẳng đối phó nổi, chỉ biết đi nhờ vả một đứa nhỏ tuổi hơn, thế mà cứ tỏ vẻ ta đây——”

Trong lúc ậm ừ cho qua chuyện, Hikigaya lại cảm thấy có chút gì đó hoài niệm.

Nghĩ lại thì, từ sau kỳ nghỉ hè, Kushida đã ít khi tìm cậu để trút giận hơn. Thỉnh thoảng được một lần như thế này cũng khá thú vị.

Ủa… mình có phải là đang bị M không nhỉ?

Sau nửa giờ ‘tâm sự’, Kushida cuối cùng cũng thỏa mãn và ngậm miệng lại.

Tất nhiên, cũng có thể là do cô đã khô cả cổ.

“Chắc là được rồi nhỉ? Nếu không ngủ thì mai sẽ mệt lắm đấy.” Hikigaya gợi ý.

“Ừm… Hachiman.”

“Gì thế?”

“Từ trước đến nay, tớ vẫn luôn rất cảm ơn cậu đấy, Hachiman.”

“Hả, cậu đột nhiên nói gì lạ vậy? Buồn ngủ rồi à? Buồn ngủ thì về ngủ đi.”

Hikigaya gãi đầu, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Để rồi nhận lại một cái lườm sắc lẹm từ Kushida.

“Cậu đừng có đánh trống lảng, nghe người ta nói cho hết câu!”

“Ồ…”

“Tóm lại là tớ chỉ muốn cảm ơn thôi.” Kushida trấn tĩnh lại, nói với giọng nghiêm túc. “Từ trước đến nay, tớ rất biết ơn vì Hachiman đã chịu nghe tớ lải nhải. Tớ cũng biết mình làm vậy khá phiền phức… thế nên nếu Hachiman cũng gặp chuyện gì phiền lòng, cậu cũng có thể nói với tớ, tớ nhất định sẽ lắng nghe.”

“Không, tớ đâu có… thôi được, cũng có một chút.”

Hikigaya theo bản năng định từ chối, nhưng dưới cái nhìn của Kushida, cậu đành phải chịu thua.

Cậu ngập ngừng nói: “Kikyou, nếu như… nếu như cậu đoán được ai đó sắp làm một chuyện không tốt, cậu sẽ làm gì?”

“Chuyện không tốt?”

Kushida nghe vậy, suy nghĩ một lát rồi hỏi lại: “Chuyện đó có ảnh hưởng xấu gì đến tớ không?”

“Nếu nói về ảnh hưởng… có lẽ sẽ có một chút lợi ích.” Hikigaya đáp với vẻ mặt đầy phức tạp.

“Hả? Vậy thì mặc kệ chứ sao!”

Trái ngược hẳn, Kushida lại quyết định ngay không một chút do dự.

Tuy nhiên, thấy sắc mặt Hikigaya vẫn chưa khá hơn, cô vội vàng an ủi thêm vài câu.

“Với lại, chẳng phải lúc nãy cậu nói đây chỉ là phỏng đoán thôi sao? Lỡ cậu đoán sai thì sao? Thế chẳng phải là làm oan người tốt à?”

“…Cũng phải.”

Đây chính là điều khiến Hikigaya khó xử nhất.

Một mặt, cậu có thể đoán được Ayanokouji định làm gì, nhưng đối phương chưa hề thừa nhận, và cũng không chắc liệu cậu ta có thật sự làm hay không.

Mặt khác, cậu cũng không thể nào theo dõi Ayanokouji 24/7 được, điều đó đơn giản là bất khả thi.

Quả nhiên là một bài toán không có lời giải…

“Thế nên đừng nghĩ nhiều làm gì, bản thân cậu cũng có nhiều việc phải làm mà, đúng không?”

Thực ra Kushida đã nhận ra, sự phiền não của Hikigaya bắt nguồn từ nỗi bất an lương tâm.

Nếu là người khác, cô chỉ cần hùa theo vài câu cho qua chuyện là xong.

Nhưng vì đây là chuyện của Hikigaya, Kushida cảm thấy thay vì cho cậu lời khuyên, chi bằng giúp cậu hạ quyết tâm thì hơn.

“Cậu còn phải giúp anh trai của Horikita nữa mà, lấy đâu ra thời gian mà lo chuyện bao đồng? Dù cậu có giỏi đến đâu, thì cũng phải giải quyết từng việc một, phải không?”

“Ừm… cậu nói đúng.”

Nghe Kushida khuyên nhủ, Hikigaya từ từ gật đầu.

Đúng vậy, cậu cũng chỉ là một học sinh bình thường, có rất nhiều chuyện lực bất tòng tâm.

Tuy cậu có thể cảnh báo Nagumo, nhưng làm vậy có thể sẽ lôi ra chuyện gặp mặt tối qua… điều đó tuyệt đối không được.

Cuối cùng, Hikigaya vẫn quyết định sẽ khoanh tay đứng nhìn.

Nếu Ayanokouji không làm gì cả thì tốt nhất, còn nếu cậu ta thật sự làm…

Thì đó cũng là vấn đề của cậu ta.

“Cảm ơn cậu, Kikyou. Tớ thấy khá hơn nhiều rồi.”

Thực ra, cuộc nói chuyện này chẳng giải quyết được vấn đề gì, nhưng Hikigaya lại cảm thấy nhẹ nhõm lạ thường.

Chả trách mọi người đều thích lên mạng xã hội để xả rác… à không, là để trút bầu tâm sự.

“Hì hì, không có gì đâu.” Kushida mỉm cười. “Lần sau nếu lại có chuyện gì buồn bực, nhất định phải nói với tớ đấy nhé. Cậu biết mà, quan hệ của chúng ta đâu cần phải khách sáo.”

“Ừm… cảm ơn cậu.”

Bấy giờ đã hơn mười hai giờ, không về thì muộn quá rồi, hai người bèn chào tạm biệt nhau và ra về.

Hikigaya vừa về đến khu ký túc xá thì bắt gặp hai bóng người đang đứng dưới mái hiên.

Và họ cũng phát hiện ra cậu ngay lúc đó, rồi lên tiếng chào.

“Yo, Hikigaya, muộn thế này rồi mà chưa ngủ à?”

Giọng nói đó vừa nghe đã biết là của Nagumo, còn người kia thì phải đến gần mới nhìn rõ mặt.

“Chào buổi tối, Hội trưởng Nagumo… và Ishikura-senpai.”

“Hehe, chào buổi tối.” Nagumo cười thích thú. “Trời lạnh thế này mà cậu đi tìm ai đấy? Tôi thấy cậu hình như từ phía sân thể dục về, không lẽ là đi hẹn hò với bạn gái à?”

“…Không phải hẹn hò.”

“Thiệt tình, cậu ngại cái gì chứ.”

Nagumo buông vài lời trêu chọc, rồi lại quay sang nhìn Ishikura.

“Ishikura-senpai, lúc nãy anh phàn nàn với tôi về Hikigaya, giờ cậu ấy đang ở đây, hay là anh nói thẳng với cậu ấy luôn đi?”

“Những gì cần nói tôi đã nói hết rồi.” Ishikura nói giọng trầm. “Hơn nữa, tôi biết cậu ta làm theo chỉ thị của cậu để gây áp lực cho tôi, nên chỉ cần cậu dừng việc này lại là được.”

“Này này, không thể vu oan cho người tốt thế được.” Nagumo cười xua tay.

“Vu oan? Cậu dám nói không phải cậu chỉ thị à?”

Nói rồi, Ishikura liếc nhìn Hikigaya, giọng điệu đầy bất mãn.

“Hơn nữa cậu còn đem kế hoạch này…”

“Ishikura-senpai.” Hikigaya đột ngột cắt lời anh ta. “Tôi biết anh không nỡ bỏ rơi Ikari-senpai, thành thật mà nói tôi khá khâm phục, nhưng——”

Thường thì, phần quan trọng nhất luôn nằm sau chữ ‘nhưng’.

“Nhưng ngược lại thì sao? Liệu Ikari-senpai có hoàn toàn tin tưởng anh sẽ không phản bội cô ấy không? Liệu cô ấy có phụ lòng tin của anh không? Anh đã bao giờ nghĩ đến những điều này chưa?”

“Nghe nực cười thật, người ngoài không có tư cách xía vào chuyện lớp chúng tôi.” Ishikura nói thẳng thừng.

“Nhưng chẳng phải lớp các anh phải nhờ đến người ngoài mới có cơ hội đánh bại lớp 3-A hay sao?”

Câu hỏi vặn lại của Hikigaya ngay lập tức khiến Ishikura cứng họng, chút tôn nghiêm của một đàn anh cũng tan thành mây khói trong khoảnh khắc.

“Hãy suy nghĩ kỹ những gì tôi đã nói với anh hôm qua.” Hikigaya nói giọng nhàn nhạt. “Tuy việc được sinh ra ở vạch đích không phải là điều mình có thể quyết định, nhưng cơ hội để không phải làm thân trâu ngựa thì đang ở ngay trước mắt anh đấy. Hơn nữa, không chỉ mình anh, mà tương lai của cả lớp đều nằm trong tay anh đó.”

“…Tôi về đây.”

Ishikura không đáp, cứ thế quay người bỏ đi.

Nhìn theo bóng lưng anh ta, Nagumo cười với Hikigaya: “Chà, câu nói vừa rồi của cậu hay thật đấy. Nếu tôi là Ishikura-senpai, chắc đã bị thuyết phục rồi.”

“Không sao, anh ta đã dao động rồi.”

“Hehe, vậy thì tôi phải háo hức mong chờ mới được.”

Đúng như Hikigaya dự đoán, Nagumo chắc chắn sẽ lén lút tiếp cận Ishikura.

Vì vậy, cậu đã không giấu giếm Nagumo, mà chủ động để lộ ra rằng mình đã nhìn thấu ý đồ của gã.

Dĩ nhiên, dù có Horikita yểm trợ, hành động này vẫn có rủi ro.

Nhưng nếu kế hoạch của Nagumo cuối cùng thất bại, gã chắc chắn sẽ điều tra nguyên nhân sâu xa.

Thay vì đợi đến lúc đó bị nghi ngờ, Hikigaya thấy chi bằng cứ tham gia vào ngay từ bây giờ, biến mình thành một trong những người thất bại của kế hoạch này.

——Hikigaya đã hết lòng khuyên nhủ Ishikura từ bỏ Ikari, nhưng Ikari lại bị ai đó lừa gạt và phản bội.

Đó chính là kịch bản mà Nagumo sẽ được chứng kiến.

Sau khi các lớp học ngày thứ Hai kết thúc, đám học sinh mệt mỏi rã rời lần lượt kéo đến nhà ăn để dùng bữa tối.

Vì hôm nay đã phải chạy bộ nửa ngày trên núi, nhiều người đã kiệt sức, đến hơi sức để ồn ào cũng chẳng còn, khiến không khí yên tĩnh hơn hẳn mọi khi.

Hikigaya cố tình nghỉ ngơi một lúc trong ký túc xá rồi mới đến nhà ăn. Cậu đầu tiên giả vờ đi loanh quanh một cách vô định, rồi nhanh chóng phát hiện ra mục tiêu của mình.

“Ishikura-kun, tiết thể dục hôm nay mệt thật đấy, tớ chạy đến đau cả chân luôn.”

“Vậy lúc tắm em ngâm chân một chút đi, mai sẽ đỡ hơn đấy.”

Họ chính là Ikari và Ishikura, đang ngồi cùng bàn và ăn tối một cách vui vẻ.

Xem ra kế hoạch của Kushida đã thành công.

Tuy có hơi áy náy, nhưng bầu không khí này có lẽ sẽ không kéo dài được bao lâu.

Hikigaya hít một hơi thật sâu rồi tiến lại gần.

“Ishikura-senpai và Ikari-senpai, xin lỗi vì đã làm phiền hai người.”

“Cậu là…?”

Ikari tỏ vẻ bối rối, trong khi Ishikura lại có một vẻ mặt khó tả.

Hikigaya không mấy bận tâm, tự mình nói tiếp: “Xin lỗi, tôi muốn nói vài lời với Ishikura-senpai, có thể mượn anh ấy một lát được không?”

“Thì ra là tìm Ishikura-kun… À, cậu chính là Hikigaya Hachiman nhỉ!”

Không hiểu sao, Ikari lại biết cậu.

“Tôi hay nghe Kikyou-chan nhắc đến cậu lắm, nói cậu rất có năng lực, đầu óc cũng rất thông minh.”

“Ha ha, quá khen rồi.”

Hikigaya cười gượng, trong lòng thầm bực Kushida lại đi nói lung tung.

Kế hoạch làm gì có đoạn nhắc đến mình!

“Nhưng mà, hình như cậu khá lăng nhăng đấy.” Ikari nhìn Hikigaya bằng ánh mắt dò xét. “Mấy hôm trước tôi có thấy đấy nhé, cậu với em gái của Horikita thân thiết lắm, hay đi ăn cùng nhau, mà hình như không chỉ có mỗi cô ấy đâu.”

“…Đó chỉ là hiểu lầm thôi. Tôi và Horikita chỉ là không tìm được ai ăn cùng, nên mới tình cờ ngồi chung bàn.”

Dù đến chính Hikigaya cũng chẳng tin lời mình nói, nhưng giờ cũng chỉ có thể bịa ra như vậy.

Mà khoan, Horikita cố tình muốn ngồi cùng mình, là vì mục đích này sao…

“Mà sao cậu lại biết tên tôi? Kikyou-chan nói à?” Ikari thắc mắc.

“Không, là Hội trưởng Nagumo nói cho tôi.”

“Hả? Cậu nói Nagumo-kun…?”

Ban đầu, Ikari có lẽ chỉ nghĩ đây là một cuộc trò chuyện bình thường.

Nhưng ngay khi cái tên Nagumo được nhắc đến, khí chất của cô lập tức thay đổi.

“Đợi đã, Hikigaya.” Ishikura ngăn lại. “Chúng tôi đang ăn cơm, có chuyện gì thì lát nữa nói.”

“Xin lỗi, sẽ không tốn nhiều thời gian đâu. Chúng ta ra gần đây nói chuyện được không?”

“…Vậy cậu nói ngay tại đây đi, dù sao cũng chẳng có ai khác.”

Ishikura lùi một bước thỏa hiệp, nhưng Hikigaya không đồng ý.

Cậu nhìn quanh, mỉm cười nói: “Ishikura-senpai, anh đừng đùa, ở đây rõ ràng toàn là người. Anh cứ dứt khoát đi với tôi một lát đi, chỉ vài câu là xong thôi.”

“Được rồi… Ikari, phiền cậu đợi tôi một lát.”

“Ồ, được.”

Ikari có chút bất an gật đầu, nhìn hai người họ rời đi.

Nhưng đúng như Hikigaya đã nói, cậu không dẫn Ishikura đi xa, chỉ đi đến một góc nhà ăn rồi dừng lại.

Từ vị trí của Ikari, có thể nhìn thấy rõ tình hình bên đó.

“Được chưa, rốt cuộc Nagumo muốn cậu nói gì với tôi? Và tại sao cậu ta không tự mình đến nói?” Ishikura hỏi với vẻ mất kiên nhẫn.

Thế nhưng, Hikigaya không trả lời, chỉ đứng yên nhìn chằm chằm vào anh ta.

Thấy vậy, Ishikura không khỏi nhíu mày: “Cậu lại giở trò gì nữa đây?”

Sau đó, đối phương cuối cùng cũng lên tiếng.

“Một hai ba, bốn năm sáu bảy tám chín mười, mười một, mười hai, mười ba mười bốn mười lăm.”

“…Hả?”

Ishikura trợn tròn mắt, vẻ mặt như vừa gặp ma.

Hikigaya chỉ mỉm cười đáp lại: “Một hai ba bốn, năm sáu bảy tám chín mười.”

“Đợi đã! Cậu đang lên cơn cái gì vậy?!” Ishikura không nhịn được hét lên.

“Một hai ba, bốn năm sáu.”

Hikigaya gật đầu với vẻ mặt nghiêm túc, rồi chỉ tay về phía Ikari, chậm rãi nói: “Một hai ba bốn năm sáu, bảy tám chín mười mười một mười hai mười ba.”

Ishikura chưa từng thấy cảnh tượng nào như thế này, đầu óc hoàn toàn rối bời.

“Này! Cậu mà không nói tiếng người nữa là tôi đi đấy!”

“Một hai ba.”

Nhưng Hikigaya không hề giải thích, chỉ cúi đầu chào anh ta một cái rồi bỏ đi.

Còn Ishikura thì đứng ngẩn người tại chỗ một lúc lâu mới từ từ quay lại.

Thấy vẻ mặt anh ta không được bình thường, Ikari vội hỏi: “Ishikura-kun, cậu sao thế? Tên Hikigaya đó đã nói gì với cậu vậy?”

“Ờ, cậu ta…”

Ishikura mấp máy môi, trả lời với vẻ mặt ngơ ngác: “Cậu, cậu ta có nói gì với tôi đâu?”

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận

:)) Anh tôi chơi đếm số ạ. Lặy tác giá đấy:))
Xem thêm