• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Năm nhất học kỳ 3

Chương 393: Trên đời chẳng có bữa trưa nào miễn phí

1 Bình luận - Độ dài: 4,080 từ - Cập nhật:

Thế là thứ Sáu đã tới, ngày mai chính là ngày bỏ phiếu.

Hầu hết học sinh đều cảm thấy ít nhiều bất an về kỳ thi lần này. Chưa đến giây phút cuối cùng, không một ai biết trước kết quả, cũng chẳng thể dám chắc mình sẽ không trở thành vật tế thần.

Lớp B chính là một ví dụ nhãn tiền. Sakayanagi, người vốn tuyệt đối không thể nằm trong danh sách bị đuổi học, giờ đây không chỉ mất hết uy tín và địa vị dưới đòn tấn công của Hikigaya, mà còn bị vô số người thù ghét.

Sự thù ghét này không chỉ đến từ các lớp khác, mà còn xuất phát từ chính những người bạn cùng lớp.

Nỗi oán hận và sợ hãi về kỳ thi, luồng địch ý ấy đã bị Hikigaya khéo léo lái về phía Sakayanagi.

Cộng thêm sự cám dỗ của đồng tiền… e rằng toàn bộ phiếu chỉ trích của lớp B sẽ tập trung hết vào cô ấy, một tình thế đã không thể vãn hồi.

Dù vậy, bản thân cô ấy dường như chẳng mấy bận tâm, dù thừa hiểu rõ điều đó.

Trong ngày cuối cùng này, cô vẫn đến trường như mọi khi. Điểm khác biệt duy nhất là không còn ai chủ động chào hỏi, thậm chí người ta còn cố gắng tránh chạm phải ánh mắt cô.

Nữ hoàng từng hô phong hoán vũ trong lớp giờ lại ra nông nỗi này… tuy có khiến người ta tiếc nuối, nhưng phần đông chỉ muốn hóng chuyện mà thôi.

Cũng giống như việc mọi người từng say sưa bàn tán chuyện cô học sinh gương mẫu Ichinose ăn cắp vặt. Bất kể đối phương tốt hay xấu, chỉ cần được chứng kiến một nhân vật thường ngày cao cao tại thượng ngã sõng soài từ trên bệ thần, thì luôn có không ít kẻ hả hê.

So với đó, ngược lại là lớp D, vốn là lớp hỗn loạn nhất từ đầu, lúc này lại có không khí thoải mái nhất.

Ngay cả lớp B còn đang thấp thỏm không biết Sakayanagi có bị đuổi học hay không, chỉ riêng lớp D là chẳng phải lo nghĩ gì. Phương châm đã được thống nhất hoàn toàn, nên ai nấy đều nhẹ cả lòng.

Ngay cả Yamauchi, người đang ở trong tình thế ngặt nghèo nhất, không những chẳng lo cho mình, lại còn rảnh rỗi đi an ủi Sakayanagi.

Đương nhiên, không phải học sinh nào cũng ngây thơ như vậy. Chẳng hạn, Ayanokouji đã ngờ rằng mọi chuyện sẽ không kết thúc một cách đơn giản thế đâu.

Có điều, thứ nhất là chuyện này chẳng liên quan đến cậu ta, nên không cần thiết phải mạo hiểm xen vào.

Thứ hai là… mỗi lần dính dáng đến Hikigaya đều chẳng có gì tốt đẹp, Ayanokouji giờ đã thấm thía sâu sắc điều này.

Vì vậy, vốn đã không định làm gì, lần này cậu ta chỉ tính đứng một bên lặng lẽ quan sát.

Còn đối tượng bị quan sát thì cũng chẳng mảy may để tâm.

Bởi Hikigaya đã sớm quyết định sẽ không làm gì cả. Nói đúng hơn, chỉ cần nghĩ đến việc sau này không phải gặp lại Ayanokouji nữa, cậu lại thấy có chút vui vui.

Dù là White Room hay Kiệt Tác Tối Cao, tất cả những thứ đó chẳng dính dáng một xu tới một học sinh bình thường như cậu.

Có lẽ Sakayanagi nói không sai, những đứa trẻ bị White Room coi như vật thí nghiệm thật đáng thương.

Vấn đề là, trên đời này người đáng thương đâu có ít.

Nếu đủ sức thì tiện tay giúp một phen cũng chẳng sao, nhưng cả Sakayanagi lẫn Hikigaya đều không có năng lực đó. Vậy thì chỉ có hai lựa chọn: hoặc là tìm cách tích lũy thực lực, hoặc là tự lo cho bản thân mình.

Cậu ta vừa nói lời hay ý đẹp với Sakayanagi, còn bản thân thì lại không chút do dự lựa chọn độc thiện kỳ thân.

Nghĩ lại thì... cậu cảm thấy làm vậy hơi mặt dày.

Biết làm sao được, ước mơ của Hachiman là trở thành một người chồng nội trợ cơ mà!

So với những chuyện hư vô mờ mịt đó, lúc này có một việc khác khiến cậu đau đầu hơn.

Tối qua, cậu nhận được điện thoại từ Shiina, cô ấy mời cậu đi ăn trưa.

Phải biết là trước đây chưa từng có chuyện này, ít nhất là ở trường… hơn nữa, thời điểm lại quá đỗi trùng hợp.

Lẽ nào Shiina cũng biết chuyện tài khoản bị khóa rồi?

Tuy nhiên, qua điện thoại cô ấy chẳng nói gì, chỉ ngỏ lời mời ăn trưa.

…Xem ra chỉ có thể đi một chuyến thôi.

Cảm thấy khó lòng từ chối, Hikigaya đành đồng ý. Giờ nghỉ trưa, cậu rời lớp, tiến đến địa điểm hai người đã hẹn.

Một chiếc ghế dài trước thư viện… Hử?

Lúc đó cậu đã không nghĩ kỹ, nhưng giờ đến nơi Hikigaya mới giật mình nhận ra.

Ăn cơm ở đây chẳng phải sẽ cực kỳ khó xử sao!

Mà đối tượng lại còn là một siêu mỹ thiếu nữ nữa chứ!

Dù sao đi nữa, đây cũng là phía trước thư viện, người qua kẻ lại tấp nập… à thì, tuy bây giờ cũng không có mấy ai.

Nhưng Hikigaya vẫn thấy tim đập thình thịch. May mà Shiina chưa tới, cho cậu chút thời gian để trấn tĩnh lại.

“Ủa, chẳng phải Hikigaya đây sao?”

Đúng lúc đó, có người ở gần đấy chú ý đến cậu, còn bước tới chào hỏi.

Thiệt tình… sao không thể cứ coi như không thấy đi chứ?

Vừa thầm càm ràm trong bụng, Hikigaya vừa ngẩng lên nhìn đối phương.

“Sao thế Hashimoto, có chuyện gì à?”

“Không có gì, tôi chỉ tình cờ thấy cậu nên muốn bắt chuyện chút thôi.” Hashimoto cười nói, “Mà này, sao cậu lại ngồi một mình ở đây? Đợi ai à?”

“Không, tôi ra đây hít khí trời thôi.”

“A ha ha, cậu vẫn còn giận công chúa à? Thôi bỏ đi, cậu cũng biết tính người ta thế nào rồi mà.”

Thái độ của Hashimoto vẫn như mọi khi, có vẻ chẳng hề bận tâm đến việc sếp của mình bị tấn công.

Mà nghĩ lại, gã này vốn dĩ là loại người như vậy.

Chỉ cần bản thân tốt nghiệp được từ lớp A là xong… Hừm, cũng không thể nói suy nghĩ này là sai, nhưng đúng là vẫn không thể ưa nổi.

“Tôi thấy hay là thế này đi.” Hashimoto đột nhiên đề nghị, “Tuy không hẳn là để tạ lỗi, nhưng lần này cứ để tôi mời, cậu muốn ăn gì cũng được.”

“Không cần đâu.”

“Thôi nào, đừng nói thế chứ.”

Dù Hikigaya đã tỏ thái độ dửng dưng, Hashimoto vẫn vô cùng nhiệt tình, còn trơ mặt ngồi xuống cạnh cậu.

“Tôi biết cậu còn giận, nhưng chuyện này tôi vô tội nhé, chẳng hề tham gia, cùng lắm là không báo cho cậu biết thôi. Chuyện này đâu thể trách tôi được, đúng không?”

“…Ai thèm cậu báo.”

“Phải phải, cậu đương nhiên không cần.” Hashimoto gật đầu lia lịa, “Dù sao thì chỉ với vài ba chiêu cậu đã xử gọn công chúa lớp tôi rồi… Chà, ghê gớm thật đấy. Tôi vốn tưởng Sakayanagi ít nhất cũng có thể so kè với cậu một phen, ai ngờ lại bị hạ gục nhanh đến vậy.”

“Là do cô ta chọn sai sân chơi thôi.”

Đây không phải khiêm tốn, mà là sự thật.

Chính vì Sakayanagi đã đi trước một bước dùng chiêu bẩn là tung tin đồn, Hikigaya mới có thể gạt bỏ gánh nặng đạo đức để dùng chính chiêu đó đáp lễ.

Dù sao thì, nếu nói về độ bỉ ổi, cậu tự tin không ai là đối thủ của mình.

“Nói gì thì nói, việc Sakayanagi bị đuổi học lần này đã khó lòng thay đổi… Nếu cậu không yên tâm, tôi cũng có thể giúp một tay để đảm bảo mọi việc diễn ra theo đúng kế hoạch. Thấy sao?”

Đến đây, Hashimoto cuối cùng cũng để lộ ý đồ thực sự của mình.

Gã này đến để thể hiện lòng thành.

“Trông cậu có vẻ rất mong Sakayanagi bị đuổi học nhỉ?” Hikigaya liếc nhẹ gã.

“Tôi thì không có ý đó đâu.” Hashimoto lắc đầu, “Nhưng tình hình đã tệ đến thế này rồi, thì ít nhất cũng phải giảm thiểu tổn thất, đành phải để công chúa chịu thiệt thòi một chút thôi.”

“Sakayanagi chắc phải có hai triệu điểm trong tay, cậu có thể khuyên cô ta dùng số điểm đó để đổi lấy phiếu tán thưởng của lớp A đấy.”

“Ha ha, lúc này rồi cậu còn mỉa mai người ta làm gì?”

Dường như đã hiểu lầm, Hashimoto cười khổ: “Công chúa của lớp tôi đời nào chịu cúi đầu trước một Ichinose. Dù có ở lại bằng cách đó thì cũng mất hết cả thể diện, cô ấy chắc chắn không chấp nhận đâu… Haiz, nói mới nhớ, dù cậu có thích ngực khủng thật, nhưng cũng thiên vị Ichinose quá rồi đấy. Mà thôi, cũng phải thôi…”

“Cậu khoan đã!”

Hikigaya càng nghe càng thấy sai sai, vội ngắt lời lảm nhảm của gã.

“Này này, cậu nói ai thích ngực khủng hả?”

“Hử? Cậu không thích à?” Hashimoto tỏ vẻ kinh ngạc.

…Ủa, gã này bị sao vậy?

Hỏi có thích hay không à… có mấy thằng con trai cưỡng lại được bản năng đâu chứ?

Nhưng đừng có tùy tiện bàn tán về sở thích của người khác như thế!

“À phải rồi, tôi cho cậu mượn cái này.”

Thấy Hikigaya chỉ đang ngượng, Hashimoto cười toe toét, rút từ trong áo ra một cuốn tạp chí.

“Số mới nhất đấy nhé, để cho con người mê ngực khủng như cậu xem trước.”

“Đã bảo đừng có nói bậy… cái quái gì đây?!”

Hikigaya bất giác nhận lấy cuốn tạp chí, vừa liếc thấy trang bìa đã giật bắn cả mình.

Trên đó là một mỹ nữ tóc dài đen mặc đồ bơi, bên cạnh còn in một dòng chữ đầy khêu gợi.

Tuy đây không phải ấn phẩm 18+, chỉ là vài tấm ảnh người mẫu hơi gợi cảm một chút thôi, nhưng nếu bị con gái nhìn thấy, chắc chắn sẽ nhận lại ánh mắt như nhìn đồ rác rưởi.

Thiệt tình, gã Hashimoto này… Gu cũng mặn đấy!

“Thứ này đừng đưa tôi, cầm về đi.” Hikigaya giả vờ đẩy trả.

“Thôi nào, đừng nói thế.”

Cảm nhận được lực đẩy yếu ớt, Hashimoto thầm cười trong bụng, bèn hùa theo diễn cùng cậu.

“Cậu cứ nhận lấy đi, đồ tốt thì phải chia sẻ cho anh em chứ.”

“Không không, thật sự không cần.”

“Thật sự không cần phải khách sáo với tôi đâu.”

Ngay lúc hai người đang giằng co, một giọng nói trong trẻo… không, phải nói là lạnh như băng vang lên từ sau lưng ghế.

“Xin hỏi hai vị đang làm gì vậy ạ?”

“…Hả?”

Nghe thấy giọng nói này, Hikigaya cứng đờ cả người.

Thôi xong… lỡ quên mất mình đang có hẹn với Shiina!

“À, ra là cậu có khách.”

Hashimoto phản ứng cực nhanh, liền gãi đầu, vẻ mặt ngại ngùng: “Xin lỗi, xin lỗi, tôi không biết trước. Vậy hai người cứ nói chuyện tự nhiên nhé, lần sau tôi lại ghé qua.”

Nói xong, gã chuồn nhanh như một làn khói.

Trước khi đi còn không quên vơ theo cuốn tạp chí… Ừm, cũng lanh đấy!

Tiếc là, ký ức của Shiina không vì thế mà tan biến.

Cô ấy vẫn giữ nụ cười như có như không, nhìn chằm chằm vào Hikigaya.

Phải nói sao nhỉ… đáng sợ quá đi mất.

Không biết bao lâu sau, Shiina cuối cùng cũng lên tiếng.

“Xin lỗi, Hikigaya-kun, để cậu đợi lâu. Tớ bị vướng chút việc trong lớp nên đến muộn.”

“Kh-không sao! Tớ cũng vừa mới đến thôi!”

“…”

Lạ thật, rõ ràng là một câu trả lời mẫu mực, mà sao cô nàng này có vẻ càng không vui hơn.

…Thôi được rồi, Hikigaya dĩ nhiên hiểu tại sao.

Nói cho cùng, tất cả là tại tên khốn Hashimoto!

Hắn ta rảnh rỗi sinh nông nổi hay gì, lại mang thứ đó đến trường!

Không thể đợi về ký túc xá rồi hãy nói hay sao!

“Hikigaya-kun.”

“D-dạ!”

Đang mải cằn nhằn trong lòng, Hikigaya giật bắn mình khi bị Shiina gọi, vội vàng đáp lời.

“Có chuyện gì thế, Shiina-san!”

“Sao tự dưng lại dùng kính ngữ vậy?”

Shiina nghiêng đầu tỏ vẻ khó hiểu, rồi lại thở dài, nghiêm túc nói: “Hikigaya-kun, giao lưu với bạn bè là chuyện tốt, nhưng cũng phải để ý đến hoàn cảnh chứ, đúng không?”

“Vâng, ngài dạy chí phải!”

“Đương nhiên, tớ cũng không có ý định xen vào chuyện riêng của cậu, nhưng mà… cũng đâu phải cứ to mới là… đúng không…?”

Nói rồi, Shiina cúi đầu, ánh mắt thoáng nét buồn rười rượi nhìn xuống ngực mình.

…Ồ?

Lẽ nào cô ấy đang tự ti?

Nhắc mới nhớ, ngày trước Yukinoshita khi đối diện với Yuigahama, đặc biệt là những lúc cô nàng kia nhảy tưng tưng, cũng hay có vẻ mặt này.

…Bỗng thấy hơi hoài niệm.

Cơ mà, giờ có an ủi cũng vô ích.

Lúc này, chỉ cần lặng lẽ dõi theo bằng một ánh mắt ấm áp là đủ.

“Hikigaya-kun… cậu mà cứ thế này là tớ giận thật đấy nhé?”

“Tại sao chứ?!”

Sao cô nàng này cũng bắt đầu nói năng vô lý thế!

“Không phải, Shiina, cậu nghe tớ giải thích đã.” Hikigaya vắt óc suy nghĩ. “Thứ đó thật sự không phải của tớ, là do Hashimoto tự dưng lên cơn… Tóm lại, tớ không quan tâm đến mấy chỗ đó lắm đâu, cậu cũng không cần phải để ý.”

A… câu cuối hình như hơi sai sai thì phải?

May mà Shiina dường như không để ý, cô ấy chuyển sang hỏi với ánh mắt đầy mong đợi: “Vậy Hikigaya-kun thích mẫu con gái như thế nào?”

Này, chủ đề này khó quá đấy.

“Ừm thì… người chịu nuôi tớ.”

Hikigaya gãi đầu nghĩ một lúc lâu, cuối cùng đưa ra câu trả lời quen thuộc.

Nhưng Shiina có vẻ không hài lòng, hỏi dồn: “Vậy ngoài điều đó ra thì sao? Giả sử có hai cô gái cùng lúc ngỏ ý muốn nuôi Hikigaya-kun, cậu sẽ chọn ai?”

“Làm gì có chuyện có đến hai người chứ!”

Câu hỏi hoang đường đến mức Hikigaya không nhịn được mà phải buột miệng phản bác.

Chỉ cần có một người thôi đã là chuyện trong mơ rồi.

Hay là, hai người đó ý chỉ mẹ và Komachi?

Nhưng mẹ thì đâu còn tính là con gái nữa… Thôi chết, lời này tuyệt đối không được để mẹ nghe thấy.

“Xin lỗi, Hikigaya-kun, câu hỏi của tớ có phải hơi quá đáng không?” Shiina tỏ vẻ áy náy.

“Không không, không hề!”

Hikigaya gần như buột miệng theo phản xạ.

Chết tiệt… ánh mắt ngước lên của mỹ thiếu nữ đúng là một thứ vũ khí gian xảo!

Điều nguy nhất là, cô bé này chẳng hề dừng lại, sau khi được cậu trấn an vẫn tiếp tục nhìn với ánh mắt chờ đợi.

Ể? Tức là bắt buộc phải trả lời sao?

“Ờm, nếu buộc phải nói.” Hikigaya hơi ngượng ngùng gãi má, “Tớ nghĩ việc hai bên có thể trò chuyện hợp cạ là một điều rất quan trọng, nói cách khác là… tâm đầu ý hợp chăng?”

Dù vẫn còn hơi lấn cấn, nhưng chắc là vậy rồi.

“Vâng! Điều đó đúng là rất quan trọng!”

Chẳng hiểu sao, tâm trạng của Shiina dường như tốt lên hẳn, cả người trông rạng rỡ hẳn ra.

…Thôi kệ, cô ấy vui là được.

“À phải rồi, mải nói chuyện suýt quên mất bữa trưa. Mời cậu nếm thử tài nghệ của tớ nhé.”

Nói rồi, Shiina bày hộp bento trên tay ra ghế, bên trong là đủ các món ăn được bài trí đẹp mắt.

Đặc biệt là cách sắp xếp, nhìn qua là biết đã tốn không ít tâm huyết.

“Đẹp quá, cảm giác để một kẻ như tớ ăn thì thật là lãng phí.”

Dù không phải lần đầu được thấy, nhưng lần nào Hikigaya cũng phải trầm trồ trước tài nghệ của cô bé này.

Có lẽ còn chẳng thua kém cậu! 

“Không có đâu ạ, thật ra… chỉ cần nghĩ đến việc hôm nay được ăn trưa cùng Hikigaya-kun là tớ đã vui lắm rồi, nên đã dồn hết tâm sức để làm đó…”

Càng về cuối, mặt Shiina càng đỏ lên, giọng cũng lí nhí dần.

…Sinh vật đáng yêu này từ đâu ra vậy?

“T-tóm lại! Cậu ăn nhiều vào nhé!”

Có lẽ vì bị nhìn đến ngượng, Shiina bỗng cao giọng, hơi mạnh bạo dúi đôi đũa vào tay Hikigaya.

“Vậy tớ không khách sáo.”

Nhận lấy đũa, Hikigaya bắt đầu thưởng thức bữa ăn với lòng biết ơn.

Nghĩ lại thì, đây có lẽ là lần cuối cùng cậu được ăn món do Shiina nấu… Haiz, chỉ riêng việc này thôi đã thấy khó tin rồi.

Trước khi nhập học, cậu chưa bao giờ nghĩ mình sẽ quen nhiều người đến vậy, thậm chí còn vào cả hội học sinh.

Đúng là đời người vô thường.

“Ừm, Hikigaya-kun.”

Ăn được nửa bữa, Shiina khẽ gọi cậu.

“Nếu tiện thì, tớ có thể hỏi cậu một chút về tình hình kỳ thi lần này không?”

“Được thôi.” Hikigaya đáp ngay, “Nhưng nói trước, không phải tớ không muốn nói, mà là lớp tớ chẳng có gì để nói cả. Bọn họ vốn là một mớ hỗn độn, Hirata lại là kiểu người không muốn bỏ rơi ai, nên cuối cùng cũng chẳng đi đến kết quả nào.”

“Hirata-kun à… Vậy sao, chắc cậu ấy vất vả lắm nhỉ?”

Shiina vốn đã ít bạn, cô ấy cũng chẳng đủ can đảm đi dò hỏi tin tức từ người khác, nên chắc không cần phải quá lo lắng.

…Cảm thấy hơi có lỗi với cô ấy.

“Cái này, có lẽ tớ hơi nhiều chuyện,” Shiina có vẻ ngập ngừng, nhưng vẫn nói tiếp, “Tớ biết kỳ thi lần này không thể tránh khỏi việc có người bị đuổi học, tớ cũng đã chuẩn bị tâm lý, kể cả cho bản thân, rằng sẽ có người phải ra đi. Nhưng mà… Hikigaya-kun nhất định không được bị đuổi học đâu nhé? Tớ không muốn bạn mình… Tớ không muốn không được gặp lại cậu nữa.”

“…Tớ sẽ xử lý ổn thỏa.”

Phải làm sao đây, cảm giác tội lỗi ngày một nặng nề.

Tâm trạng Hikigaya bắt đầu trở nên nặng trĩu, một cảm giác mà đáng lẽ ra cậu không thể nào có được.

Nếu chỉ vì không gặp mặt mà không còn là bạn, thì tình bạn đó cũng đâu phải là tình bạn thật sự?

…Giống như mối quan hệ của cậu với Câu lạc bộ Tình nguyện vậy.

“À phải rồi, lớp cậu thì sao?” Hikigaya quyết định đổi chủ đề. “Ryuuen thì sao, gã đó có phải đã sớm chỉ định người bị đuổi học rồi không?”

“Không đâu, lần này Ryuuen-kun không làm gì cả.”

“Thế à? Tưởng gã sẽ nhân cơ hội này loại bỏ mấy kẻ vô dụng hoặc không nghe lời chứ.”

“Về chuyện đó, ban đầu tớ cũng nghĩ vậy. Nhưng thực tế là cậu ấy chẳng ra chỉ thị gì, để chúng tớ tự quyết định… Nhưng cũng chính vì thế mà đã có học sinh tỏ ra bất mãn.”

Vẻ lo lắng hiện lên trên mặt Shiina, có lẽ cô ấy không muốn thấy lớp học nảy sinh mâu thuẫn trong hoàn cảnh này.

Nhưng nghe ý cô ấy, người kia dường như chỉ đơn thuần bất mãn với Ryuuen… Lẽ nào…

“Cụ thể là bất mãn chuyện gì vậy?”

“Chuyện xảy ra vào buổi họp lớp sáng nay.” Shiina giải thích cặn kẽ, “Tokitou-kun lớp tớ đã công khai bày tỏ sự bất mãn với việc Ryuuen-kun không hề hành động gì trong kỳ thi này, chỉ trích cậu ấy không có tư cách lãnh đạo lớp, còn nói rất nhiều lời khó nghe… Thật lòng mà nói, tớ thấy hơi lạ, mọi chuyện diễn ra đột ngột quá.”

Xem ra đúng là Tokitou rồi.

Không ngờ cô nàng Manabe đó lại thành công… Haiz, bởi vậy mới nói đám con trai tuổi dậy thì đúng là một lũ ngốc.

Chỉ cần bị con gái khích vài câu là lại tưởng mình là anh hùng, ngây ngô xông lên.

Dĩ nhiên, gã đó hẳn đã nhận được lời hứa hẹn từ Nagumo.

Số phiếu tán thưởng từ lớp A đủ để gã đứng ở thế bất bại, có thể thoải mái làm càn trước mặt Ryuuen, nên mới vênh váo như vậy.

“À, phải rồi, suýt nữa thì quên mất một chuyện.”

Chẳng hiểu sao, giọng Shiina lại trở nên lạnh lùng.

Điều này khiến Hikigaya không khỏi hoang mang.

Lạ thật chứ… sao mấy cô gái mình quen, ai nấy tâm trạng cũng thất thường thế nhỉ?!

Lẽ nào là tới tháng?

Tuy nhiên, cậu nhanh chóng nhận ra đây không phải là chuyện vặt vãnh đó.

“Hikigaya-kun, sau này cậu đừng sai khiến Manabe-san lớp tớ đi giật bánh mì của Ishizaki-kun nữa. Làm vậy là không đúng đâu.”

“Cái gì?!… Khụ khụ!”

Có thể nói, đây là câu nói khiến Hikigaya kinh ngạc nhất trong suốt thời gian qua, đến mức cậu sặc cả cơm.

“Thế nên, lần này tớ mới đặc biệt làm bento cho cậu đó.”

Shiina vừa nhẹ nhàng vỗ lưng cậu, vừa dịu dàng khuyên nhủ: “Lần sau nếu đói bụng thì cứ nói với tớ. Dù thế nào cũng không được cướp đồ của người khác, càng không được sai người khác đi cướp đâu nhé.”

“K-không phải! Cậu đừng nghe con nhỏ Ibuki đó nói bậy!”

Hikigaya phản ứng cực nhanh, lập tức đoán ra mấu chốt vấn đề.

Cái con nhỏ chết tiệt đó, lấy tư cách gì mà đi nói xấu người khác!

Tuy nhìn từ góc độ khách quan thì sự việc đúng là gần như vậy, nhưng về mặt chủ quan thì hoàn toàn khác!

Quan trọng nhất là, sao cô ta có thể không bằng không chứng mà lại đi vu khống người khác như thế!

Rốt cuộc, cậu chỉ tình cờ ngồi cạnh Manabe, Manabe tình cờ giật bánh mì của Ishizaki, và cậu cũng tình cờ đang ăn bánh mì mà thôi.

Tại sao không thể nghĩ theo hướng tích cực hơn, mà cứ phải xâu chuỗi mọi việc lại với nhau?

Con nhỏ khó ưa này đúng là xấu tính… Nguyền rủa cả đời cậu là đồ hai lưng nhé!

Tiếc thay, phản ứng của Hikigaya lại nhanh quá mức cần thiết.

“Lạ thật nhỉ, tớ có nhắc đến tên Ibuki-san đâu, sao lại chính Hikigaya-kun nói ra vậy?”

Shiina mỉm cười hỏi, chỉ có điều… sao trong mắt cô ấy lại không có chút ánh sáng nào thế này?

“K-không phải, tớ giải thích được…”

“Vâng, tớ đang chờ lời giải thích của Hikigaya-kun đây.”

Lúc này, nụ cười trên gương mặt Shiina rõ rành rành là một nụ cười giả tạo.

…Thật lòng mà nói, như vậy lại càng đáng sợ hơn.

“Cậu giải thích cho rõ ràng đi, cậu có liên hệ với Manabe-san từ khi nào vậy? À, tớ không có ý tọc mạch đâu, chỉ hơi tò mò chút thôi.”

“Ờm…”

“Đừng ấp a ấp úng thế, hay là đang định câu giờ để bịa cớ à?”

Dưới sự dồn ép của Shiina, Hikigaya bất giác nhớ lại những trải nghiệm gần đây.

Nghĩ lại thì… mỗi lần được ăn bento con gái làm, y như rằng đều phải trả một cái giá nào đó.

Thật đáng ghét, đây là loại trao đổi đồng giá kiểu gì vậy!

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận

trao đổi cả đấy, lần này ko có arisu thì anh chàng black room có bay màu như nguyên tác ko nhỉ
Xem thêm