• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Năm nhất học kỳ 3

Chương 326: Phép thử giới hạn đạo đức

1 Bình luận - Độ dài: 2,970 từ - Cập nhật:

“...Lợn rừng?”

Nghe thấy từ này, Hikigaya không khỏi sững người, vẻ mặt đầy khó hiểu.

“Lợn rừng mà cậu nói... ý là con lợn rừng thật đấy à?”

“Tôi không biết cậu đang nói đến con lợn rừng nào, còn tôi thì chỉ đơn thuần nói về lợn rừng thôi.”

Sau một hồi đối đáp vớ vẩn, Hikigaya lại lờ mờ hiểu ra được thâm ý trong lời của Ayanokouji.

Chẳng lẽ cậu ta đang nói đến lợn rừng trên núi?

Vài ngày nữa, lớp thể dục sẽ bắt đầu chạy bộ trên đường núi, tài liệu trường phát có ghi rõ khu vực này có lợn rừng, yêu cầu học sinh không chủ động khiêu khích chúng.

Thông thường, lợn rừng chỉ tấn công con người khi bị kích động, nên về cơ bản không có gì phải lo.

Mà tại sao lại đột nhiên nhắc đến chuyện này?

Kể cả Ayanokouji có là Kiệt Tác Tối Cao của White Room đi nữa, cậu ta cũng không thể điều khiển động vật hoang dã được, có phải là Druid đâu cơ chứ... Khoan đã.

Tức thì, một tia chớp nhận thức xẹt qua tâm trí Hikigaya.

Và rồi, một ý niệm ghê tởm dần dà nảy mầm từ sâu thẳm tâm can cậu.

Không đời nào lại đến mức đó... nhỉ?

“Thế nào, Hikigaya, cậu có đồng ý không?” Ayanokouji hỏi với vẻ mặt bình thản.

Cậu ta trước sau vẫn không hề tỏ ra bất thường, cứ như một người ngoài cuộc, và chính điều đó, theo một nghĩa nào đó, lại càng khiến người ta thấy sởn gai ốc.

“Tôi biết cậu không tin tôi, nhưng chuyện tôi muốn nhờ cũng chỉ là một việc vặt như truyền lời thôi. Làm vậy có thể làm suy yếu lực lượng của phe Nagumo, chẳng phải là một món hời sao?”

“...Thôi đừng nói nữa.”

Sau một hồi do dự, Hikigaya thở hắt ra một hơi, dường như đã quyết định dứt khoát.

“Dù cậu có nói gì đi nữa, tôi cũng sẽ không giúp.”

“Tại sao? Kết quả này đâu có hại gì cho cậu, lại chẳng có rủi ro nào.”

Nói thì nói vậy, nhưng Ayanokouji không hề ngạc nhiên trước lời từ chối của cậu, dường như đã lường trước được điều này.

“Với lại, sao cậu không hỏi tôi định làm gì hay muốn cậu nhắn gì? Nếu là người khác, chắc chắn họ sẽ hỏi... lẽ nào cậu đoán ra rồi?”

“...Cậu phiền phức thật đấy.”

Câu trả lời này quả thực có hơi bất ngờ với Ayanokouji, nhưng nó cũng cung cấp cho cậu ta một thông tin quan trọng.

—Quả nhiên Hikigaya đã nhận ra.

Cậu ta trả lời như vậy, phần lớn là vì muốn trốn tránh sự thật. Có lẽ cậu ta sẽ không báo cho Nagumo, mà sẽ vờ như không có chuyện gì xảy ra. Nói cách khác, là tự lừa mình dối người.

Tuy trước đây tôi đã có cảm giác này, nhưng lần này có thể xác nhận được thì tốt quá rồi. Như vậy, kể cả kế hoạch này có bị lộ ra ngoài, cũng có thể coi là một cái giá phải chăng.

Dù sao thì những phương án tương tự, muốn bao nhiêu cũng có.

“Cậu có thể thôi cái trò thăm dò tôi suốt ngày được không?” Giọng Hikigaya nghe có vẻ bực bội, “Cậu định làm gì là chuyện của cậu, cần gì phải nói cho tôi? Hay là không có tôi thì cậu chẳng làm nên trò trống gì à?”

“Nếu tôi làm cậu khó chịu thì tôi xin lỗi.”

Đến lúc này, Ayanokouji đã chắc chắn rằng Hikigaya không chỉ hiểu ý nghĩa của từ ‘lợn rừng’, mà còn đọc được cả ý đồ đằng sau nó.

Chắc hẳn cậu ta đã thử đặt mình vào vị trí của đối phương để suy nghĩ, rồi từ đó suy luận ngược lại. Tuyệt kỹ này quả là đáng gờm.

Về cơ bản, Ayanokouji có thể hiểu được hầu hết các loại cảm xúc của con người. Ví dụ như cha mẹ qua đời thì con cái sẽ đau buồn, và ngược lại.

Nhưng cậu ta chỉ đơn thuần là “hiểu” chứ không thể nào “cảm” được.

Cảm xúc của con người vô cùng phức tạp, không thể nào chỉ dùng kiến thức sách vở hay ngôn từ để diễn tả hết được... Giống như lần trên sân thượng, Ayanokouji đã không thể chắc chắn liệu Karuizawa có bán đứng mình hay không.

“Xin lỗi cái quái gì, cậu tưởng mình là nhân viên chăm sóc khách hàng của Amazon chắc?”

“…”

Và kẻ đã gài bẫy mình, giờ đây lại quay sang trách móc mình.

Cũng may là người đó sắp đến rồi...

Ngay khi Ayanokouji đang nghĩ vậy, một sự hiện diện bất chợt xuất hiện gần đó. Cùng lúc, Hikigaya cũng im bặt. Xem ra cậu ta cũng đã cảm nhận được.

“Không ngờ cậu lại chủ động liên lạc với tôi, lại còn gọi cả Hikigaya đến nữa.”

“Xin lỗi vì đã gọi anh ra vào giờ này.”

“Không sao, tôi cũng có vài điều thắc mắc.”

Người đến chính là Horikita Manabu. Anh ta xuất hiện đúng giờ hẹn, như thể đã tính toán từ trước.

Ayanokouji không hề báo cho anh ta về sự có mặt của Hikigaya, nhưng với một người như anh ta, chắc chắn có thể nắm bắt tình hình ngay lập tức.

“Horikita-senpai, anh có biết tôi gọi anh ra giờ này là vì việc gì không?”

“Ngoài Nagumo ra, tôi không nghĩ ra được lý do nào khác.” Horikita Manabu nói với giọng bình thản. “Nhưng tôi không hiểu tại sao cậu lại gọi cả Hikigaya đến. Với mối quan hệ của hai người, tôi không nghĩ cậu ta sẽ đồng ý giúp cậu. Đừng nói là cậu không biết chuyện này nhé.”

“Chỉ là thử một phen thôi.” Ayanokouji đáp qua loa.

Nhưng Hikigaya có vẻ không hài lòng với câu trả lời đó, cậu ta lườm một cái sắc lẹm.

...Tốt nhất là không nên chọc tức cậu ta nữa.

“Thực ra, không chỉ là chuyện trợ giúp, tôi muốn nhân lúc có cả Hikigaya ở đây, để xác nhận với Horikita-senpai một việc quan trọng.”

“Việc gì?”

“Tuy chúng ta chưa hẳn là cùng một phe, nhưng ít nhiều cũng có chung mục tiêu là ngăn chặn Nagumo.”

Sau một thoáng im lặng, Ayanokouji nói tiếp: “Vì vậy, điều tôi muốn xác nhận là, để ngăn chặn Nagumo, anh có thể quyết tâm đến mức nào? Hay nói thẳng ra, liệu anh có chấp nhận được một kết quả thảm khốc không?”

“Không, điều tôi mong muốn là bảo vệ và duy trì trật tự của ngôi trường này.” Horikita Manabu lắc đầu. “Tôi đã nói là không giới hạn thủ đoạn của cậu, nhưng xét cho cùng, mục đích chỉ là để ngăn chặn Nagumo. Dù là buộc gã từ chức, khiến gã phải kiềm chế, hay tệ nhất là để gã thôi học, cũng tuyệt đối không cần thiết phải lôi những học sinh vô tội khác vào cuộc.”

“Anh đúng là đã nói như vậy.”

Nói rồi, Ayanokouji cố tình liếc sang Hikigaya. 

“Vậy còn Hikigaya thì sao, cậu ta có đồng tình với suy nghĩ của anh không?”

“Chuyện này không liên quan đến tình hình hiện tại. Tôi có nhờ các cậu ngăn chặn Nagumo, và cũng hy vọng mọi việc được giải quyết trong hòa bình. Nhưng làm thế nào là tùy các cậu, và việc áp đặt những điều này lên các cậu là vấn đề của tôi. Vì thế, dù kết quả thế nào, các cậu cũng không cần bận tâm.”

Dường như cảm thấy câu hỏi này có ẩn ý, Horikita Manabu lên tiếng yểm trợ. Thế nhưng, Ayanokouji không định dừng lại.

“Theo ý anh, có phải tôi có thể hiểu là, kể cả khi có người phải thôi học để ngăn chặn Nagumo, anh cũng sẽ lặng lẽ chấp nhận kết quả đó?”

“Chừng nào tôi còn ở ngôi trường này, tôi sẽ cố hết sức để ngăn chặn chuyện đó xảy ra.”

Ngụ ý của Horikita Manabu là sau khi tốt nghiệp, anh ta sẽ không can dự nữa, và vốn dĩ cũng không thể can dự.

“Vậy còn ý cậu thì sao?” Ayanokouji lại quay sang Hikigaya. “Anh trai Horikita muốn giải quyết trong hòa bình. Tôi muốn biết liệu cậu có vì thế mà cản trở hành động của tôi không. Dù sao thì, nếu không có gì thay đổi, chúng ta sẽ còn học chung lớp hơn hai năm nữa, nên xác nhận trước sẽ có lợi cho cả hai.”

“…Đừng có nhầm. Tôi chẳng bị hội trưởng Nagumo để mắt tới, cũng chẳng hứng thú gì với mấy cái triết lý cải cách của gã. Chuyện của tôi và các người hoàn toàn khác nhau.”

Dưới ánh nhìn của hai người, Hikigaya cất tiếng với vẻ mất kiên nhẫn.

“Tôi đồng ý với Horikita-senpai việc ngăn chặn Nagumo, chủ yếu chỉ là tiện tay thôi. Tôi có lý do của riêng mình.”

“Là vì cậu ghét gã à?” Ayanokouji hỏi.

“Làm gì có.” Ánh mắt Hikigaya trở nên kỳ lạ. “Tôi đúng là có hơi ghét hội trưởng Nagumo, nhưng mức độ đó cũng chỉ ngang với ghét cậu thôi. Chứ tôi đâu có đến mức phải dùng mọi thủ đoạn để đuổi học cậu, đúng không?”

“…Phải.”

Dù bị phản đòn một cách sắc bén, nhưng cũng không phải là không thu được gì. Lời của Hikigaya chẳng khác nào đang nói rằng, cậu ta sẽ không hành động quá trớn vì tư thù cá nhân, nhưng nếu là vì thứ cậu ta thật sự khao khát, thì dù phải dùng bất cứ thủ đoạn nào cũng sẽ đạt được mục đích.

Cứ cái đà này, e rằng cậu ta sẽ làm những việc vượt xa sức tưởng tượng của Horikita Manabu. Chẳng hiểu sao, Ayanokouji lại có một dự cảm như vậy.

“Về chuyện của Nagumo, có một điểm khác khiến tôi khá bận tâm, muốn hỏi ý kiến của cậu, Ayanokouji.”

Lúc này, Horikita Manabu điềm tĩnh đổi chủ đề.

“Trong kỳ thi này, cậu và gã cùng một đại nhóm, nên tôi nghĩ có lẽ cậu nắm được thông tin gì đó.”

“Rất tiếc, vậy thì anh đã kỳ vọng hão rồi. Nagumo không có động thái gì lạ cả.”

Thực chất, Ayanokouji đã sớm nhận ra vài điểm đáng ngờ, và không chỉ nhắm vào cậu, mà vấn đề ở khối năm ba có lẽ còn nghiêm trọng hơn. Nhưng không cần thiết phải nói cho Horikita Manabu biết.

“Vậy sao… Nếu cậu đã nói vậy, chắc là vậy thật.”

Tuy nói thế, nhưng thái độ của Horikita Manabu lại có vẻ gì đó là lạ, như thể đang nói bóng nói gió. Chẳng lẽ anh ta đã nhận ra ý đồ của Nagumo? Hay là anh ta cũng đang che giấu điều gì?

Đúng lúc này, Hikigaya cất giọng châm chọc: “Horikita-senpai, anh hỏi sai người rồi. Chuyện này phải hỏi em gái anh mới đúng.”

“…Suzune?”

“Đúng vậy, chính là cô ấy.”

Dù không bị nhắc tên, Ayanokouji vẫn có một dự cảm chẳng lành.

“Mấy ngày nay cô ấy cứ bám riết lấy tôi hỏi đủ thứ chuyện.” Hikigaya nói tiếp. “Đặc biệt là về khối năm ba. Hình như học sinh năm ba cùng đại nhóm với cô ấy gặp phải vấn đề gì đó, nên cô ấy đang tích cực dò la tin tức.”

“Thật sao… Suzune lại có thể làm được việc như vậy.”

Horikita Manabu có vẻ hơi ngạc nhiên. Xét thái độ của em gái anh từ trước tới nay, dù đã tiến bộ rất nhiều, việc chủ động kết giao với người khác, mà còn là đàn anh đàn chị năm ba, quả thực là khó tin.

Nói vậy, liệu có phải Hikigaya đã âm thầm giúp đỡ, hoặc che giấu một phần sự thật để kể công cho Horikita không?

Trong lúc Ayanokouji đang mải suy nghĩ, tình hình lại có một bước ngoặt bất ngờ.

“Senpai muốn biết thì cứ đi hỏi em gái anh, hoặc hỏi Ayanokouji đang đứng đực ra đó kìa. Dù sao thì, nghe lời Horikita nói, có vẻ cậu ta cũng nhúng tay vào chuyện này.”

“Hả?”

Ayanokouji không khỏi giật mình. Gã này sao cứ mở miệng là lại đổ tội cho người khác thế.

Cậu ta định giải thích thì Hikigaya đã nói trước: “Không cần phải chối đâu. Tôi biết cậu đã sai Karuizawa đi dò hỏi chuyện của các nữ sinh năm ba, bao gồm cả việc chia nhóm này nọ. Đúng là nhiệt tình thật đấy.”

“Ý cậu là sao? Mấy ngày nay tôi và Karuizawa có nói chuyện gì đâu.”

Dù Ayanokouji cố giả ngơ, nhưng chiêu này với Hikigaya hoàn toàn vô dụng.

“Cô ta hỏi nhầm người rồi.”

“…Kushida hay là Matsushita?”

“Thế này chẳng phải là không đánh mà khai sao.”

Trong tình huống này, có chối cũng vô ích. Công cụ mà Ayanokouji có thể sử dụng trong giới nữ sinh chỉ có Karuizawa. Dù cô ta khá lanh lợi, nhưng để qua mặt một người có quan hệ rộng như Kushida là gần như không thể, chưa kể Matsushita dường như cũng đang để ý đến mọi hành tung của cô ta.

Quan trọng nhất, sự việc xảy ra trong kỳ nghỉ đông đã khiến Karuizawa trở nên quá nổi bật, theo nhiều nghĩa. Tuy điều này không hoàn toàn là xấu với Karuizawa, nhưng cô ta đã không còn dễ sử dụng như trước nữa… có lẽ phải tìm một công cụ khác thôi.

“Tóm lại, ai cũng có cuộc chiến của riêng mình, buổi nói chuyện tốn thời gian này kết thúc ở đây thôi. Sau này đừng có gọi tôi ra giữa đêm hôm khuya khoắt nữa, lỡ tôi bị cảm thì biết làm sao.”

Nói xong, Hikigaya quay người bước về phía ký túc xá.

Gã này còn mặt mũi mà than vãn à... Ayanokouji trước giờ vẫn luôn cảm thấy, việc mình bị Nagumo nhắm đến có lẽ là do ai đó đứng sau giật dây.

Tiếc là không có bằng chứng.

Tuy nhiên, chỉ cần có sự nghi ngờ là đủ. Hơn nữa, kể cả khi Hikigaya vô tội, Ayanokouji vẫn sẽ tìm mọi cách để lôi cậu ta vào vũng bùn này.

“Ayanokouji, cậu có gì muốn nói với tôi không?” Horikita Manabu hỏi một cách điềm đạm.

“Tôi cảm thấy Nagumo có gì đó không ổn, nhưng tôi không hề hợp tác với em gái anh.”

Thực ra lờ đi cũng được, nhưng Ayanokouji không muốn làm xấu đi mối quan hệ với cựu hội trưởng hội học sinh trước khi anh ta tốt nghiệp. Dù gì thì sức ảnh hưởng của anh ta ở trường vẫn rất lớn.

“Nagumo đã công khai thách đấu với anh, nhưng gã lại không quản lý chặt chẽ đại nhóm, biểu hiện chỉ ở mức tàm tạm, cũng không có dấu hiệu chuẩn bị chiến lược gì. Đó là tất cả những gì tôi thấy khó hiểu.”

“Phải… cảm ơn cậu đã cho tôi biết.”

Nói rồi, Horikita Manabu khẽ nhắm mắt. Và Ayanokouji thấy trên gương mặt anh ta một nét… thất vọng?

Hoặc là một cảm xúc nào khác, tóm lại là một thứ rất khó diễn tả.

“Anh sao vậy?”

“Tôi chỉ đang nghĩ đến một kịch bản tồi tệ nhất… thôi, cứ coi như tôi chưa nói gì.”

Dù Horikita Manabu chỉ nói nửa chừng, nhưng Ayanokouji gần như đã đoán được. E rằng anh ta đã thực sự nhận ra ý đồ của Nagumo: gã sẽ không câu nệ hình thức, thậm chí sẵn sàng bội tín để đánh bại anh ta.

Sau hai năm làm việc cùng nhau trong hội học sinh, Horikita Manabu hẳn phải có một sự tin tưởng nhất định dành cho Nagumo. Nhưng sự tin tưởng đó có lẽ sắp bị chính người đàn em này tự tay phá nát.

Điều tồi tệ hơn là, dù đã nhìn thấu ý đồ của Nagumo, Horikita Manabu thực ra lại chẳng thể làm gì, chỉ có thể phòng thủ bằng cách tin vào lời hứa của đối thủ. Dù là tự lừa dối bản thân, anh ta cũng chỉ có thể làm vậy.

Bởi lẽ anh ta không muốn những học sinh vô tội bị liên lụy, điều đó chắc chắn sẽ trói buộc tay chân anh ta. Chính lối suy nghĩ ngây thơ này đã nuôi dưỡng cho tham vọng của Nagumo.

Tuy nhiên, Horikita Manabu muốn làm gì cũng mặc.

Điều Ayanokouji thực sự quan tâm là liệu Hikigaya có can thiệp vào chuyện này hay không, và khi đó cậu ta sẽ dùng chiến lược gì.

Hiện tại, gần như có thể chắc chắn rằng cậu ta sẽ không đứng ngoài cuộc, thậm chí còn sắp đặt Horikita và những người khác ở phía nữ sinh, nhưng chỉ bấy nhiêu thôi thì không thể nào ngăn được Nagumo.

Sự tò mò trong lòng cậu ngày một lớn dần.

Giây phút này, Ayanokouji cảm nhận được một cảm giác chưa từng có ở White Room. Mục đích cậu đến ngôi trường này cũng chính là vì nó, bởi ở lại nơi đó, cậu sẽ không thể trưởng thành thêm được nữa.

Thông qua việc quan sát Hikigaya, có lẽ cậu sẽ học được những kiến thức không hề có trong sách vở.

Như vậy, ba năm ở đây sẽ không hề uổng phí.

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận

combat mode, on
Xem thêm