Rốt cuộc, Hikigaya vẫn nhận khoản phí ủy thác một triệu yên đó.
Có điều, thay vì nói rằng Horikita sẵn lòng trả một cái giá lớn đến vậy để giúp đỡ Ichinose, thì có lẽ cô ấy chỉ đang viện cớ để không phải nhận tiền của anh trai mình mà thôi.
Dù sao cũng là anh em trong nhà giúp đỡ nhau, làm gì có chuyện lấy tiền.
Ít nhất, nếu đổi lại là Komachi, Hikigaya chắc chắn sẽ không đời nào đòi tiền con bé.
E rằng Horikita cũng có cùng suy nghĩ, nhưng vấn đề là, ngay cả khi cô ấy tự nguyện, thì Kushida và Matsushita lại chẳng có nghĩa vụ gì phải làm thế cả. Vì vậy, cô ấy mới phải mặt dày đi thương lượng với anh trai để đòi thù lao.
Tất nhiên, xét về kết quả thì cũng khá ổn.
Miễn là Horikita-senpai hài lòng là được, người ngoài cũng chẳng có tư cách mà bàn ra tán vào.
Thế nhưng, một vấn đề mới lại nảy sinh—
“Hikigaya-kun, cậu đang ngẩn ra đấy à?” Horikita thúc giục, “Cậu vẫn chưa nói cho tôi biết, rốt cuộc cậu và anh hai quen nhau như thế nào? Với cả, bằng cái tính của cậu, kể cả khi anh hai chủ động mời, tôi cũng khó mà hình dung được cảnh cậu sẽ vui vẻ nhận lời. Rốt cuộc lúc đó đã xảy ra chuyện gì thế?”
“Thật sự chẳng có gì đâu… Chỉ là tôi nhất thời bốc đồng thôi.”
Đúng vậy, dù cho ông anh đã đi rồi, Horikita vẫn chẳng có ý định để Hikigaya yên. Cô nàng cứ giữ cậu lại để hỏi han đủ thứ chuyện về anh trai mình trong hội học sinh.
Cái gọi là “mệt vì nói nhiều” chắc chính là thế này đây.
Từ lần gặp gỡ đầu tiên cho đến khi mối quan hệ trở nên thân thiết, tất tần tật những chuyện liên quan đến Hikigaya và Horikita Manabu đều bị cô em gái phiền phức này tra hỏi cho bằng hết.
Cuối cùng, sau khi bị cô nàng quấn lấy hơn nửa ngày trời, Horikita mới nở một nụ cười mãn nguyện.
Thiệt tình, đã là anh em ruột thì mấy chuyện này tự đi mà hỏi anh ấy chứ!
Tiện thể, cô nàng này còn đặc biệt hỏi kỹ về tình hình của Tachibana-senpai.
…Lạ thật, chẳng lẽ cô em gái nào cũng thích đi lo chuyện tình cảm của anh trai mình hay sao?
Hồi đó Komachi cũng… à không, cũng có thể chỉ đơn giản là thích hóng chuyện mà thôi.
Cảm giác vế sau có khả năng cao hơn.
Lúc tạm biệt Horikita đã là buổi chiều, nhưng Hikigaya không rời đi ngay mà kiếm một cái cớ để ở lại quán.
Chủ yếu là cậu muốn hỏi về mấy tấm phiếu ăn… và cũng muốn hỏi thêm vài chuyện khác nữa.
“Xin lỗi, cho tôi làm phiền một chút.”
Hikigaya tìm đến người phục vụ đã tiếp họ lúc nãy, rồi lấy ra xấp phiếu ăn mà Horikita Manabu đưa cho.
“Tôi muốn hỏi một chút, những thứ này… ờ, có thể sử dụng ở quán này không ạ?”
Không phải là cậu không tin tưởng Horikita-senpai, mà chỉ là để phòng hờ thôi.
Cứ thử tưởng tượng mà xem, lỡ một ngày nào đó cậu dắt bạn bè đến đây chơi, lúc thanh toán thì chìa cái gọi là phiếu ăn này ra, rồi nhận lại lời từ chối và ánh mắt kỳ quặc của nhân viên phục vụ… Khốn kiếp, mới mường tượng ra thôi mà đã muốn chết quách cho rồi.
Hử? Có người bảo là trước hết phải có bạn đã à?
…Đó không phải vấn đề cốt lõi.
Vấn đề cốt lõi là Hikigaya không muốn bị chết nhục một cách lãng xẹt.
“Vâng ạ, xin hãy để tôi xem qua.”
Anh chàng phục vụ đẹp trai nhận lấy xấp phiếu, xem xét cẩn thận một lúc rồi mới dùng hai tay trả lại.
“Vâng thưa quý khách, những phiếu này hoàn toàn có thể sử dụng được ạ.” Cậu ta mỉm cười gật đầu. “Chỉ cần cậu xuất trình phiếu này tại quán, thì dù cậu có đưa ra yêu cầu gì, quán chúng tôi cũng sẽ cố gắng hết sức để đáp ứng.”
“Vậy sao… Cảm ơn ạ.”
Chẳng biết có phải ảo giác không, nhưng Hikigaya luôn cảm thấy lời nói của đối phương dường như có ẩn ý.
Tại sao lại phải nhấn mạnh ‘dù cậu có đưa ra yêu cầu gì’ chứ?
Thông thường, ở một quán cà phê, phiếu ăn chỉ dùng để đổi đồ ăn thức uống, hoặc là để được sử dụng phòng VIP như hôm nay.
Có cần thiết phải nói năng vòng vo tam quốc như vậy không…
Tất nhiên, cũng có thể là do cậu nghĩ nhiều, ai bảo cậu có cái tật xấu khó bỏ này cơ chứ.
“À, cho tôi hỏi thêm một câu nhé.”
Hikigaya quyết định cũng sẽ dùng lối hỏi vòng vo.
“Lúc nãy cậu có nói là yêu cầu gì cũng được… Vậy giả sử có một mẫu figure đang rất hot, mà tôi vì bận đi học nên không thể xếp hàng săn mua được, trong trường hợp đó có thể nhờ các cậu giúp không?”
Nói xong, chính cậu cũng thấy yêu cầu này hơi quá đáng, liền vội vàng nói thêm: “Tôi chỉ hỏi vu vơ thôi, nếu không được thì cậu cứ coi như tôi đang đùa nhé.”
Nào ngờ, anh chàng phục vụ vẫn giữ nguyên nụ cười và trả lời: “Được chứ ạ, việc đó nằm trong phạm vi nghiệp vụ của cửa hàng chúng tôi.”
“Hả? Được luôn sao?”
Hikigaya có phần kinh ngạc, nhưng điều này lại càng chứng thực cho những nghi ngờ của cậu.
“Vậy nếu như…”
“Nếu là ở ngoài trường thì sao ạ?” Anh phục vụ mỉm cười nói nốt câu của cậu. “Việc đó cũng được luôn ạ, chỉ là sẽ hơi tốn thời gian một chút. Dù sao thì môi trường của ngôi trường này khá đặc biệt, mong cậu thông cảm cho điểm này.”
“…Tôi hiểu rồi.”
Đến nước này thì Hikigaya đã thông suốt hoàn toàn.
Chắc chắn rồi, quán này chính là một công cụ để tiểu thư Haruno lấy của công làm việc tư hồi còn đi học!
Trường Koudo Ikusei nghiêm cấm học sinh liên lạc với thế giới bên ngoài, nhưng không có nghĩa là không có cách lách luật.
Ví dụ, khi thành viên câu lạc bộ ra ngoài thi đấu, họ có thể tranh thủ cơ hội để gửi thư hay làm việc riêng. Thậm chí nếu có bị phát hiện, giáo viên cố vấn có lẽ cũng sẽ mắt nhắm mắt mở cho qua.
Ngoài ra, còn có một cách trực tiếp nhất: lợi dụng nhân viên của các cửa hàng trong trường.
Dĩ nhiên, ban giám hiệu chắc chắn sẽ canh phòng nghiêm ngặt, cảnh cáo rằng một khi phát hiện sẽ đuổi việc ngay. Vì thế, về cơ bản chẳng có ai dám liều mình nhận lời học sinh.
Nhưng nếu cửa hàng này vốn dĩ là do gia đình của một học sinh mở, thì đó lại là chuyện hoàn toàn khác.
Hơn nữa, có thể tưởng tượng được rằng, tiểu thư Haruno không chỉ dùng nó để liên lạc với gia đình, mà còn có thể dùng để ban ơn cho các học sinh khác.
Rốt cuộc thì ai mà không nhớ nhà khi phải xa cách gia đình suốt ba năm trời, đến một cuộc điện thoại cũng không được gọi?
Thế mới nói, xã hội này đâu đâu cũng đầy rẫy những kẽ hở…
“Cậu thật sự rất thông minh.” Anh chàng phục vụ đột nhiên mỉm cười nói. “Thực ra, Yukinoshita-san đã đưa loại phiếu này cho khá nhiều học sinh, cũng có người từng ghé quán rồi, nhưng cậu là người đầu tiên hỏi một câu như vậy đấy ạ.”
“Ờ, đây là lời khen phải không?”
“Tất nhiên rồi ạ.”
Có lẽ vì trong quán chẳng có vị khách nào khác, anh chàng phục vụ bắt đầu bắt chuyện với Hikigaya.
“Xin thứ lỗi cho sự mạo muội của tôi, nhưng tôi cũng có biết đôi chút về quy chế của trường. Thấy cậu thông minh như vậy, chắc hẳn cậu là học sinh lớp A phải không ạ?”
“Không, tôi học lớp D.”
“Ồ, vậy sao ạ?”
Anh ta không hề tỏ ra khinh miệt, mà chỉ cười tự giễu.
“Xem ra tôi vẫn chưa hiểu rõ lắm về hệ thống phân lớp của trường này. Dù sao thì cũng chỉ là nghe người ta đồn thổi thôi.”
“Không đâu, tôi thật sự không phải là một học sinh xuất sắc.” Hikigaya lắc đầu.
“Cậu khiêm tốn quá rồi… À phải rồi, nếu tôi nhớ không lầm, người đã mua bánh kem của quán chúng tôi vào dịp Giáng sinh vừa rồi, chính là cậu phải không?”
“Hả… hả?”
Nghe cậu ta nói vậy, Hikigaya cuối cùng cũng nhớ ra.
“Thì ra cậu chính là ông già Noel hôm đó, thảo nào tôi cứ thấy quen quen.”
“A ha ha, lúc đó mặt tôi còn dán cả râu nữa mà.”
Anh phục vụ cười, xoa xoa mặt mình rồi đột nhiên chìa tay ra.
“Xin chào, nếu không phiền thì chúng ta làm quen nhé. Tôi là Matsuei Tarou, rất mong được chỉ giáo.”
“A, à, tôi là Hikigaya Hachiman.”
Hikigaya cũng đưa tay ra bắt lại.
Không ngờ mọi chuyện lại diễn biến thế này… nhưng cũng chẳng có hại gì, hơn nữa trông đối phương cũng không giống người xấu.
Vả lại, có thêm mối quan hệ bên ngoài trường cũng rất quan trọng, biết đâu sau này lại có việc cần nhờ đến cậu ta.
…
Sáng thứ Hai, những lời đồn thổi không những không có dấu hiệu lắng xuống, mà thậm chí còn lan rộng hơn.
Hơn nữa, lần này nhân vật chính không chỉ có mình Ichinose.
“Này, Hikigaya! Nghe nói hồi trước mày tỏ tình xịt xong thành trò cười cho cả lớp, thật không đấy!”
“…”
Sáng sớm tinh mơ, Yamauchi đã hoạt động hết công suất, chế độ cà khịa bật tối đa.
“Này này, sao không nói gì thế!” Gã chỉ vào màn hình điện thoại cười ha hả. “Trên diễn đàn viết rành rành chuyện bẽ mặt của mày đây này, ha ha ha, không ngờ còn có cả phần tiếp theo về mày nữa chứ. Hay là mày giải thích luôn một thể cùng với chuyện lần trước đi.”
“…Này Yamauchi.”
Hikigaya buông một tiếng thở dài não nề nhất từ trước đến nay.
“Nếu cậu quỳ xuống van xin tôi, thì tôi cũng không phải là không thể cho cậu ít tiền tiêu vặt đâu?”
“Cái, cái gì! Mày nói cái gì thế! Ai thèm tiền bẩn mà mày kiếm bằng thủ đoạn bất chính chứ!” Yamauchi lập tức đỏ bừng mặt, la lối.
Gã này từ lúc biết Hikigaya có khả năng cho vay một lúc năm triệu yên, cứ dăm ba bữa lại kiếm cớ gây sự… Dĩ nhiên, cũng có thể là do vụ của Sakayanagi.
Tuy nhiên, mặt gã vẫn chưa dày đến mức dám mở mồm đòi chia chác.
Bởi lẽ, ngay cả một thằng như Yamauchi chắc cũng hiểu, muốn làm chuyện đó thì ít nhất cũng phải huy động cả lớp mới mong có cơ hội.
Còn có thành công hay không, lại là một chuyện khác.
“Nếu mày cho là mình trong sạch, thì chứng minh cho bọn tao xem đi!” Yamauchi vẫn không ngừng gào thét.
Thật lòng mà nói, nếu không phải lo ngại sẽ làm tổn thương những người vô tội, Hikigaya đã muốn đáp thẳng vào mặt hắn: ‘Lớp D các cậu là cái thá gì mà cũng đòi tôi phải chứng minh?’.
Tiếc là cậu không ghét tất cả mọi người trong lớp, nên không thể nói như vậy… cũng hơi tiếc.
“Thôi đi Haruki, mày bớt nói vài câu lại.”
Lúc này, Sudou không thể đứng nhìn thêm được nữa, liền ra mặt giữ vai Yamauchi lại.
“Gì chứ, đùa tí thôi mà, làm gì căng.” Yamauchi thản nhiên đáp.
“Đây không phải chuyện để đem ra đùa cợt.” Sudou nghiêm mặt nhắc nhở.
“Chẳng phải chỉ là tỏ tình thất bại thôi sao.” Yamauchi vẫn cười hì hì. “Với lại, có đứa con gái nào chịu nhận lời tỏ tình của thằng Hikigaya mới là lạ ấy. Mà tao thấy, con bé bị tỏ tình kia còn đáng thương hơn ấy chứ, không chừng còn bị ám ảnh tâm lý luôn rồi.”
Nghe những lời này, có một thoáng Hikigaya đã tự hỏi liệu có phải mình và Yamauchi đã học cùng lớp từ trước rồi không.
Bởi vì đám người trong lớp hồi đó cũng nói y hệt như vậy…
Mà nói đi cũng phải nói lại… lạ thật.
Hikigaya tự thấy mình hoàn toàn có thể thoải mái kể lại quá khứ đen tối trước mặt người quen, chỉ là thỉnh thoảng trước khi kể sẽ thêm vào câu mào đầu ‘tôi có một người bạn’… Dĩ nhiên, cái cớ này thường chưa đầy một giây đã bị lật tẩy.
Dù sao đi nữa, tuy rằng lúc tự giễu bản thân có hơi đau lòng một chút, nhưng…
Tại sao khi bị người khác dùng chính chuyện đó để chế nhạo, cơn giận lại có thể bùng lên dữ dội đến thế?!
Chết tiệt… cứ cái đà này, không khéo mình lại phải vào trại giáo dưỡng mất thôi?
Ngay lúc này, Hikigaya thực sự lo lắng về vấn đề đó, cậu thật sự đang có cảm giác muốn xiên người.
Hay nói đúng hơn là muốn làm thịt Yamauchi!
Hử? Có người hỏi hai việc đó thì khác gì nhau?
Tất nhiên là có khác rồi, vế sau nghe ngầu hơn hẳn mà!
Đúng lúc đó, Horikita vừa vào lớp đã ngay lập tức nhận ra bầu không khí bất thường. Cô ấy tìm hiểu tình hình từ những học sinh khác trước, rồi vội vã đi tới.
“Yamauchi-kun, xin cậu đừng tùy tiện bình luận về những tin đồn chưa được xác thực. Những gì viết trên diễn đàn không nhất định là sự thật.”
“Nhưng chuyện này chẳng phải cũng giống như tin đồn về Ichinose, là chuyện mà ai cũng biết rồi sao?” Yamauchi bĩu môi. “Thế thì dù chúng ta có im lặng cũng chẳng khác gì. Hơn nữa, nếu thật sự là bịa đặt, thì càng phải không sợ người ta nói mới đúng chứ.”
“Vấn đề không nằm ở đó, mà là thái độ của cậu khiến người khác cảm thấy cực kỳ ghê tởm.”
Horikita nhìn thẳng vào Yamauchi bằng ánh mắt sắc lẹm, không chút nương tay mà bồi thêm một nhát.
“Ở trong lớp, cậu vốn là một học sinh vô dụng. Tôi khuyên cậu đừng làm thêm những việc tự hạ thấp giá trị của bản thân nữa. Làm vậy thì người chịu thiệt chỉ có cậu mà thôi.”
“Ai là học sinh vô dụng chứ!” Yamauchi bất mãn gào lên.
“Sắp tới có bài kiểm tra thử cuối kỳ rồi đấy. Trước khi mạnh miệng, ít nhất hãy đợi đến lúc cậu đạt điểm chuẩn rồi hẵng nói.”
Lạnh lùng buông một câu như vậy, Horikita lẳng lặng quay về chỗ của mình.
Yamauchi vẫn còn đang om sòm, may mà được Hirata đến sau đó khuyên giải nên mọi chuyện mới tạm lắng xuống.
Vừa về chỗ ngồi, Horikita đã lập tức nhắn tin trong nhóm.
Horikita: [Hikigaya-kun, đúng là tai bay vạ gió nhỉ.]
Hikigaya: [Ừm…]
Horikita: [Những người khác ít nhiều cũng đã thay đổi, chỉ riêng Yamauchi-kun là đến giờ vẫn chẳng trưởng thành chút nào.]
Kushida: [Horikita cậu im đi đã.]
Kushida: [Bà đây muốn Yamauchi phải chết!]
…Kikyou-chan, đừng có tuyên bố giết người trong nhóm chat chứ?
Lỡ một ngày nào đó Yamauchi chết thật, cậu sẽ bị liệt vào danh sách tình nghi đấy.
Nhìn Kushida không ngừng nguyền rủa trong nhóm, Hikigaya chỉ biết cười khổ. Rồi cậu để ý thấy… hình như có một ánh mắt kỳ lạ từ bên cạnh cứ nhìn mình chằm chằm.
Này, Matsushita-san?
Có gì muốn nói thì cứ nói thẳng ra đi?
Hikigaya ném qua một cái nhìn chứa đựng đầy đủ thông điệp trên.
Và dường như Matsushita đã thật sự nhận được tín hiệu, cô ấy liền lên tiếng: “Hachiman-kun, từ nãy đến giờ tớ cứ thấy có gì đó là lạ.”
“Chuyện gì?”
“Tin đồn lần này nói cậu tỏ tình thất bại… là cái lần đi du lich học đường hồi cấp hai phải không?” Matsushita nhíu mày. “Đối phương hình như là cô bạn cùng lớp cậu… Ebina-san thì phải? Nhớ không lầm là tên này. Nhưng tớ lại nghe nói không phải cậu tỏ tình thật lòng, mà chỉ là một trò đùa ác ý gì đó. Có đúng vậy không?”
“Ờ…”
Hikigaya sững sờ, tại sao ngay cả chuyện đó mà Matsushita cũng biết?
Cho dù chúng ta học cùng trường cấp hai đi nữa, cũng đâu thể chuyện quái gì cậu cũng biết được!
Quyền riêng tư của Hachiman đâu rồi!
“Không phải, cậu cũng biết lúc đó là đi du lich học đường mà… chỉ là trò chơi phạt thôi.”
Cuối cùng, Hikigaya vẫn chọn cách che giấu.
Chủ yếu là vì nếu phải giải thích ngọn ngành câu chuyện đó thì phiền phức kinh khủng, mà cũng có cảm giác hơi xấu hổ nữa.
“Trò chơi phạt? Nhưng Hachiman-kun có bạn để cùng chơi sao?” Matsushita hỏi với vẻ khó hiểu.
“Này, cậu nói thế thì thất lễ quá đấy,” Hikigaya không nhịn được phản đối. “Tớ có một người bạn thân tên là Kopa từ nhỏ đấy nhé… không giống cậu, Ko-Kopa không bao giờ phủ nhận tớ đâu.”
“Hả? Kopa nào?”
“…Không biết thì thôi vậy.”
Đến cả câu thoại kinh điển trong “Haganai” mà cũng không biết à… Cảm giác tung hứng mà không có người đỡ thật tệ hại.
Tiện thể, từng có lúc Hikigaya đã ngờ rằng Câu lạc bộ Tình nguyện là do Yukinoshita lập ra để bắt chước Câu lạc bộ Hàng xóm. Nhưng nghĩ lại thì cô nàng đó có bao giờ đọc light novel đâu, nên chắc là không thể nào.
Trong khi đó, Horikita vẫn đang phân tích trong nhóm chat.
Horikita: [Tin đồn lần trước có thể xem là nhắm vào nhân phẩm của Hikigaya-kun và Ryuuen-kun, còn lần này thì có vẻ mục đích là để sỉ nhục, có lẽ là muốn từ từ mở rộng tầm ảnh hưởng.]
Horikita: [Hồi ở khu cắm trại cũng vậy, ban đầu chỉ là vài tin vặt về Ichinose-san, mọi người không mấy để tâm, nhưng chẳng biết từ lúc nào đã lan ra khắp trường.]
Kushida: [Horikita cậu im đi, mấy chuyện đó tạm thời chưa quan trọng.]
Kushida: [Tóm lại là bà đây muốn Yamauchi phải chết!]
Horikita: [Không đúng, Yamauchi-kun mới là kẻ không đáng bận tâm. Vấn đề cấp bách bây giờ là làm sao để ngăn chặn Sakayanagi-san.]
Horikita: [Xét trên một phương diện nào đó, đây có thể xem là một chiêu trò chơi bẩn. Các cậu nghĩ nên đối phó với thủ đoạn này như thế nào?]
Hikigaya: [Không sao đâu, kệ họ muốn nói gì thì nói, các cậu cũng đừng bận tâm làm gì.]
Trả lời một câu như vậy, Hikigaya liền tắt luôn nhóm chat, không thèm xem nữa.
Nói sao nhỉ… đúng là khổ thân Horikita phải gõ nhiều chữ như vậy.
“Hachiman-kun, cậu thật sự không định phản công à?”
Matsushita cũng đã theo dõi cuộc trò chuyện trong nhóm, lúc này không khỏi tỏ ra hơi lo lắng.
“Ừm… Tạm thời thì không cần thiết.”
“Ồ— Tạm thời à.”
Nghe câu trả lời đầy ẩn ý của Hikigaya, Matsushita cũng “ồ” lên một tiếng đầy thâm sâu, rồi không hỏi gì thêm.
…Cô nàng này nhìn thấu chuyện gì rồi sao?
Mà nếu có nhìn thấu thật thì cũng chẳng lạ, vì cả vở kịch này vốn là do chính Hikigaya tự biên tự diễn.
Làm vậy cũng là chuyện bất đắc dĩ.
Hikigaya tất nhiên có thể giúp đỡ Ichinose một cách trực tiếp, nhưng làm thế thì danh không chính, ngôn không thuận, lại còn dễ bị người ta dị nghị.
Quan trọng nhất, làm vậy thì sẽ không thể phản công lại Sakayanagi.
Đến lúc đó, một người lương thiện như Ichinose chắc chắn sẽ đứng ra can ngăn… Nói thật lòng thì, cô nàng này cũng là một kiểu cô gái phiền phức theo một nghĩa khác.
Nhưng nếu Hikigaya cũng là một trong các ‘nạn nhân’, thì cậu có phản công thế nào cũng chẳng thành vấn đề.
Thậm chí còn có thể đường đường chính chính hợp tác với lớp A, cùng nhau trả thù cái tên tóc trắng đáng ghét đó.
Còn về việc tại sao Ryuuen cũng bị lôi vào mấy tin đồn này, đó là vì Hikigaya cho rằng nếu chỉ có một mình cậu thì trông sẽ rất thiếu tự nhiên, nên mới cố tình thêm hắn vào.
Như vậy, trong mắt người ngoài, vụ lùm xùm tin đồn này sẽ trở thành một chiến dịch do Sakayanagi phát động nhằm vào những học sinh có thực lực ở các lớp khác.
Hừm, tuy tự nhận mình có thực lực thì cũng hơi…
Ngoài ra, còn một chuyện nữa khiến Hikigaya cảm thấy rất lạ.
Lần này, tin đồn mà cậu tung ra về Ryuuen là—Ryuuen Kakeru ngầm thích Pretty Cure.
Về lý mà nói, so với mấy chuyện vặt vãnh như tỏ tình thất bại, đây mới thực sự là một quả bom tấn chứ nhỉ.
Kiểu như ‘Gã du côn huyền thoại lại là một tên otaku chính hiệu?!’
Nếu là người của câu lạc bộ báo chí, Hikigaya chắc chắn sẽ giật tít như vậy.
Thế mà đến giờ trong lớp vẫn chẳng có ai đả động gì đến chuyện này… Ít nhất thì mọi người cũng nên bàn tán xem Ryuuen thích nhân vật Pretty Cure nào chứ!


0 Bình luận