• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Năm nhất học kỳ 3

Chương 350: Yesman

0 Bình luận - Độ dài: 3,805 từ - Cập nhật:

Trong lúc đó, Hikigaya và Kushida đang trên đường về ký túc xá và nói về chuyện vừa xảy ra.

“Này Kikyou, sao cậu cứ nhất thiết phải gọi tớ lại làm gì chứ.” Hikigaya nhăn nhó than phiền, “Tớ với cậu đâu có giống nhau, tớ cũng chẳng quen biết gì đám Hasebe, vừa rồi ở quán cà phê đúng là ngượng chín cả người.”

“Hửm? Có gì mà ngượng đâu, tớ thấy bình thường mà.”

“...Dù sao tớ thấy ngượng thì vẫn là ngượng.”

“Haiz, cậu cứ nghĩ nhiều thôi, với lại chuyện này cũng đâu thể hoàn toàn trách tớ được.”

Kushida vừa an ủi vài câu, vừa giải thích: “Vốn dĩ tớ chỉ định mua một ly cà phê thôi, ai ngờ gặp phải Hasebe, thế là bị cậu ấy bám riết lấy. Thế nên người ta cũng là nạn nhân mà.”

“Thật à... Nhưng cậu vẫn chưa giải thích tại sao lại gọi tớ lại mà, phải không?” Hikigaya vẫn thấy có gì đó không ổn.

“Chuyện đó không phải quá rõ ràng rồi sao, làm sao có thể để một mình tớ chịu trận được chứ.”

“…”

Nghe Kushida thản nhiên nói ra những lời như vậy, Hikigaya chỉ biết câm nín.

Chẳng lẽ mình bị lôi ra làm vật tế thần à?

“Thôi thôi, đừng bận tâm mấy chuyện vặt vãnh đó nữa… Thực ra, tớ có vài điều muốn hỏi cậu.”

Có lẽ vì e ngại điều gì, Kushida đột nhiên ghé sát lại. Hai người gần như dính chặt vào nhau.

Dù hiểu rằng cô ấy làm vậy để người khác không nghe lén được cuộc trò chuyện, nhưng mà… ừm, có phải hơi gần quá rồi không?

Ngay lúc Hikigaya đang bối rối, Kushida hạ giọng cất lời: “Hachiman, tại sao lúc trước cậu lại từ chối phương án của Ayanokouji? Cậu thấy nó không khả thi à?”

…Hóa ra là muốn nói chuyện đó.

“Không, không phải vậy.” Hikigaya khẽ lắc đầu, “Không còn nghi ngờ gì nữa, cách đó rất hiệu quả. Chỉ cần nhà trường vào cuộc, thì dù là nói riêng hay trên diễn đàn, chắc chẳng ai dám dễ dàng tung tin đồn nữa.”

Chỉ cần điều tra nghiêm túc, chắc chắn sẽ tìm ra manh mối. Sakayanagi hẳn cũng biết rõ điều này, cô ta chẳng qua chỉ nhắm vào điểm yếu trong tính cách của Ichinose mà thôi. Nói trắng ra là bắt nạt kẻ hiền lành.

“Vậy tại sao…?”

Kushida nghiêng đầu, ra vẻ khó hiểu.

…Cô nàng này cố tình làm bộ dạng dễ thương này sao?

Vừa thầm cảm thán sự ranh mãnh của con gái, Hikigaya vừa nói tiếp: “Vấn đề là sau đó thì sao. Cậu thử nghĩ kỹ xem, giả sử chúng ta thật sự làm theo cách của Ayanokouji, nhỡ một ngày nào đó chuyện bị phanh phui, chúng ta sẽ hoàn toàn rơi vào thế bị động.”

“Nhưng chỉ cần lọc nội dung là được mà.” Kushida có vẻ đắc ý, “Tớ biết bí mật của nhiều người lắm đấy. Có những chuyện chỉ là tin đồn vặt vãnh trong một nhóm nhỏ thôi, chỉ cần chọn những tin đó đăng lên thì sẽ chẳng ai nghi ngờ tớ đâu.”

“…Cậu nghĩ đơn giản quá rồi.”

Nếu không phải nể nang mối quan hệ giữa hai người, Hikigaya chắc chắn đã phải châm biếm vài câu về cái đầu óc đơn giản của Kikyou-chan rồi. Chẳng lẽ cô nàng này đã quên bài học hồi cấp hai rồi sao?

“Khoan đã, Hachiman, cái ánh mắt đó của cậu là sao!”

Tiếc là, vẻ mặt khinh bỉ của cậu dường như vẫn bị Kushida nhận ra. Cô nàng liền phồng má, bất bình nói: “Trong đầu cậu chắc chắn đang nghĩ tớ là đồ ngốc chứ gì! Hừ, tớ cũng biết là có rủi ro chứ, đến lúc đó cứ đổ hết cho Ayanokouji là được, dù sao cách đó cũng là do cậu ta đề xuất mà.”

“Cậu nói thì hay lắm, đổ thế nào?”

“Hi hi, cậu nghĩ xem mọi người sẽ tin tớ, hay tin lời cậu ta nói?”

Dù giọng Kushida có hơi tự mãn, nhưng điều cậu ấy nói không sai. Nếu ở trường này chọn ngẫu nhiên một trăm người để hỏi xem Kushida và Ayanokouji ai đáng tin hơn, có lẽ sẽ có một trăm lẻ một người chọn Kushida. Đặc biệt là trong mắt một bộ phận học sinh lớp D, tiếng tăm của Ayanokouji đã thối nát từ lâu.

Nhưng đôi khi, tình thế này lại có lợi cho cậu ta, đó chính là lợi thế của kẻ có đạo đức thấp.

“Kikyou, còn nhớ chuyện đêm đó không?”

“Chuyện gì?”

“Là cái hôm cậu nắm tay tớ, xoa lên ngực cậu— Á!”

Hikigaya còn chưa nói hết câu đã bị Kushida đạp cho một phát đau điếng. Sau đó, cô nàng đỏ bừng mặt nói: “Cậu, cậu là đồ ngốc à! Tự dưng nói ba cái chuyện gì thế!”

“Này, cậu nói nhỏ thôi.”

“Còn không phải tại cậu nói năng linh tinh!”

Linh tinh gì chứ, rõ ràng là chuyện tốt do cậu làm mà… Thôi bỏ đi. Hikigaya rộng lượng quyết định không chấp nhặt với con gái, cậu nói tiếp: “Tớ nhắc lại chuyện này không phải vì gì khác, chỉ muốn hỏi là giả sử lúc đó tớ không hắt nước lên người cậu, không kịp xóa dấu tay đó đi, cậu nghĩ mọi chuyện sẽ diễn biến thế nào?”

“Diễn biến thế nào ư? Còn phải hỏi à.” Kushida vênh mặt quay đi, “Thì cậu chỉ có nước ngoan ngoãn nghe lời tớ thôi. Tớ bảo gì cậu phải làm nấy, lúc rảnh rỗi cũng không được tự ý đi đâu, và quan trọng nhất là không bao giờ được cãi lại tớ.”

“Cậu là bạo chúa từ đâu ra vậy.”

Hikigaya lại một lần nữa kinh ngạc trước sự ngây thơ của cô nàng. Mà phải công nhận, ham muốn kiểm soát của cậu ấy cũng mạnh thật.

“Vậy chúng ta cứ giả sử nhé, lỡ một ngày tớ không nghe lời cậu, rồi cậu đem chuyện đó phanh phui ra, thì tình hình sẽ ra sao?”

“Còn ra sao nữa… Lúc đó tớ sẽ được mọi người thông cảm, còn cậu thì dĩ nhiên sẽ bị coi là một tên dê xồm.” Kushida cố tình đáp bằng giọng điệu vui vẻ.

“Đúng vậy.” Hikigaya thở dài gật gật, “Tiếng tăm của tớ vốn đã chẳng tốt đẹp gì, nên có kêu oan cũng chẳng ai tin… Nhưng vấn đề là, cậu đã bao giờ nghĩ mình sẽ bị ảnh hưởng thế nào trong chuyện này chưa?”

“Hả? Tớ bị ảnh hưởng á?” Kushida ngơ ngác chỉ vào mình.

“Ngay cả trong mắt tớ, vẻ ngoài của cậu cũng là một thiên thần hiền lành, đáng yêu… Làm ơn đừng cười vui vẻ thế, tớ không có khen cậu đâu.”

Thiệt tình, đang nói chuyện nghiêm túc mà. Vừa bất lực trong lòng, Hikigaya vừa nói tiếp: “Nhưng khi cậu lôi ra chiếc áo có dấu vân tay của tớ, mọi chuyện sẽ khác. Tớ cố nhiên bị xem là dê xồm, nhưng cậu sẽ bị mọi người coi là một đứa con gái lắm mưu mẹo, không thể giữ được hình tượng nữa.”

“…Ể?”

“Nghĩ mà xem, nếu cậu thật sự bị sàm sỡ, cậu sẽ tố cáo ngay tại trận, hoặc là tha thứ. Dù làm cách nào thì hình tượng của cậu cũng không bị ảnh hưởng. Nhưng cậu lại chọn cách giữ lại bằng chứng để uy hiếp người khác, vậy trong mắt người ngoài, hành động của cậu là gì?”

“Chuyện này…”

Kushida cứng họng, đứng ngây ra một lúc lâu không nói nên lời.

Dĩ nhiên, chuyện dấu vân tay có lưu lại trên áo được không và lưu được bao lâu lại là chuyện khác. Chủ yếu Hikigaya chỉ muốn cho cô ấy hiểu rõ đạo lý này.

“Tớ thậm chí có thể chủ động ra tự thú với giáo viên, nói là đã vô tình chạm vào ngực cậu. Như vậy, cùng lắm thì tớ và cậu sẽ cùng bị xã hội khai tử, chứ chắc không đến mức bị đuổi học.”

Mặc dù bị “xã hội khai tử” đối với một học sinh là rất nghiêm trọng, nhưng địa vị xã hội của Hikigaya vốn đã ở dưới đáy, nên cũng chẳng khác biệt là bao. Nhưng với một người nổi tiếng như Kushida, cảm giác sẽ hoàn toàn khác, chẳng khác nào rơi từ thiên đường xuống địa ngục.

“Quay lại chuyện lần này cũng vậy. Nếu chúng ta chấp nhận phương án của Ayanokouji, nhỡ một ngày cậu ta chủ động phanh phui, thì tổn thương mà hai chúng ta phải chịu sẽ không cùng một đẳng cấp.”

Dù Hikigaya có thể lấp liếm cho qua chuyện với nhà trường, nhưng vô số nạn nhân bị cuốn vào tin đồn sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cậu. Lúc đó Ayanokouji tuy cũng sẽ bị chỉ trích, nhưng trong mắt người ngoài, cậu ta là người không liên quan, đưa ra ý tưởng này chỉ để giúp bạn học thoát khỏi tình thế khó khăn, biết đâu lại còn nhận được vài lời khen ngợi.

Còn Kushida thì càng không thể thoát. Dù thông tin đã được chọn lọc kỹ càng, nhưng với việc tung ra bí mật của nhiều người cùng lúc, việc tìm ra cậu ấy không hề khó. Đặc biệt nếu Ayanokouji chủ động thú nhận, thì có muốn chối cũng không được.

Tóm lại là—

Hikigaya, vì muốn thoát thân mà đi tung tin đồn về người khác, không thể tha thứ.

Kushida, tiết lộ bí mật mà bạn bè đã tin tưởng tâm sự, không thể tha thứ.

Ayanokouji, vì muốn giúp bạn bè nên mới nghĩ ra kế xấu, có thể thông cảm.

Nói trắng ra, đó chính là ý đồ của cậu ta. Trông thì có vẻ tốt bụng giúp đỡ, nhưng thực chất là đang vô cớ tạo thêm kẻ thù cho Hikigaya, để dọn đường cho việc đuổi học cậu sau này.

“Thật không vậy… cái bản mặt đưa đám đó lại thâm hiểm đến thế cơ à?”

Nghe xong phân tích của Hikigaya, Kushida tỏ ra khá kinh ngạc. Trong mắt cậu ấy, Ayanokouji chỉ có chút khôn vặt, chứ không đến mức lợi hại như vậy.

“Tớ cũng mong là mình nghĩ nhiều, nhưng tớ khuyên cậu vẫn nên cẩn thận với cậu ta một chút thì hơn.”

“Ừm, tớ hiểu rồi.” Kushida ngoan ngoãn gật đầu, “Tớ vốn đã ghét cái bản mặt đưa đám đó rồi, không dễ gì bị cậu ta lừa đâu, cậu cứ yên tâm.”

Nói là vậy… nhưng thực ra Hikigaya chẳng yên tâm chút nào. 

Cậu cảm thấy khi đối phó với Ayanokouji, nên học hỏi thái độ của Kouenji. Hồi ở khu cắm trại trong rừng, Kouenji đã bóng gió chỉ ra việc Ayanokouji dùng lợn rừng để gài bẫy đám năm hai. Dù Ayanokouji chối đây đẩy, nhưng Kouenji lại làm như không nghe, từ đầu đến cuối vẫn tin vào suy nghĩ của mình.

Có lẽ không phải vì Kouenji có bằng chứng, mà đơn giản là vì cậu ta không tin lời Ayanokouji, chỉ tin vào phán đoán của bản thân.

Tuy nhiên, đây là cách mà chỉ những “tuyển thủ” hack game như Kouenji mới dùng được. Với người bình thường, chỉ cần xác định Ayanokouji là một kẻ lừa đảo thì đã có thể giảm đáng kể nguy cơ bị hại.

Cũng giống như ngoài xã hội có vô số chiêu trò lừa đảo, không ai dám chắc mình sẽ không bao giờ bị lừa. Nhưng chỉ cần không tin lời người lạ, thì đã có thể lọc được chín mươi chín phần trăm các mánh khóe lừa lọc.

Trong lúc nói chuyện, cả hai đã về đến tòa ký túc xá. Vừa bước vào sảnh, họ đã thấy Kanzaki ngồi ở ghế sô pha trong góc, dường như đang đợi ai đó.

“Xin lỗi Hikigaya, có thể cho tớ xin chút thời gian được không?”

…Xem ra là có diễn biến tiếp theo của chuyện lúc nãy.

Kushida cũng rất biết ý, mỉm cười chào: “Vậy thì Hikigaya-kun, tớ có việc đi trước nhé. Kanzaki-kun cũng vậy, tớ xin phép.”

“À, xin lỗi đã làm phiền hai người.”

“Không sao đâu mà.”

Nói rồi, cậu ấy quay người rời đi. Đợi đến khi Kushida vào thang máy, Kanzaki mới quay sang nói với Hikigaya: “Lúc nãy có mặt đám Ayanokouji nên tớ không tiện nói. Hikigaya, lần này lớp chúng tớ lại mang ơn cậu rồi, thật sự cảm ơn cậu rất nhiều.”

“Không cần khách sáo, tớ làm vậy cũng đâu phải vì các cậu.”

“Dù vậy, vẫn xin hãy để tớ báo đáp. Nếu không thì thất lễ quá.”

“…Vậy cậu mời tớ một bữa, được không?” Hikigaya đề nghị.

Không phải cậu ham hố gì bữa ăn này, chủ yếu là muốn tìm một chỗ riêng để nói chuyện với Kanzaki. Mà sảnh ký túc xá rõ ràng không phải là nơi thích hợp.

“Được thôi, cậu cứ chọn chỗ.” Kanzaki sảng khoái đồng ý.

“Vậy đi theo tớ.”

Dưới sự dẫn đường của Hikigaya, hai người đến trung tâm thương mại Keyaki. Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là quán cà phê ở góc khuất kia là hợp nhất, dù sao cũng vắng khách.

“Đây là… quán cà phê mà, phải không?”

Nhìn tấm biển hiệu, Kanzaki không khỏi thắc mắc liệu có đến nhầm chỗ không.

“Không sao đâu, trong này có đủ thứ cả.” Hikigaya đẩy cửa bước vào, “Không chỉ có mì Ý hay sandwich, mà cả cơm trứng cuộn với cốt lết heo cũng có đấy.”

Ngày nay nhiều quán để tăng lợi nhuận, dù là quán cà phê cũng áp dụng mô hình của nhà hàng gia đình, tức là mở rộng thực đơn, thậm chí còn có cả món bí mật. Nhân tiện, món bí mật ở đây là mì xào siêu nhiều tỏi… cảm giác ăn xong chắc không dám mở miệng nói chuyện với ai nữa.

Sau khi ngồi xuống, cả hai cùng gọi món mình thích. Đúng như Hikigaya nghĩ, dù là giờ ăn tối cao điểm, quán cũng chỉ có lèo tèo vài vị khách, rất thích hợp để trò chuyện. Tuy cũng có thể đưa Kanzaki vào phòng VIP, nhưng chuyện lần này cũng không quá cơ mật, không cần phải làm quá lên.

“Hikigaya, cậu nói đúng lúc ở khu cắm trại. Kẻ chủ mưu tung tin đồn lần này chắc chắn là Sakayanagi rồi.”

“…Không phải chứ, cậu vẫn còn bận tâm chuyện đó à?” Hikigaya nhất thời hết nói nổi, “Lúc nghe cậu nói chuyện với Hashimoto tớ đã thấy lạ rồi, tại sao cậu cứ phải đi tìm bằng chứng làm gì? Chuyện đó hoàn toàn vô nghĩa.”

“Nhưng dù sao cũng không thể đổ oan cho người vô tội được, đúng không?”

“Chẳng có ai vô tội hay không cả.”

Hikigaya lắc đầu, chỉ ra vấn đề cốt lõi. “Xét từ góc độ chiến thuật, nếu mục đích của việc tung tin đồn là để hạ bệ uy tín của Ichinose, thì nước đi tối ưu của các cậu là hạ bệ đối thủ cạnh tranh lớn nhất hiện tại, tức là Sakayanagi của lớp A. Nếu là tớ ở lớp cậu, tớ chắc chắn sẽ huy động cả lớp đi rêu rao khắp nơi rằng tất cả là âm mưu của Sakayanagi.”

Dù thật hay giả, với uy tín của Ichinose, việc biến lời đồn đó thành sự thật là rất dễ dàng. Thực tế, người bị nghi ngờ nhiều nhất vốn là Sakayanagi, chỉ là không có bằng chứng… nhưng chiến tranh dư luận đâu cần bằng chứng, chỉ cần xem ai có tiếng tăm tốt hơn thôi. Cô Sakayanagi nói Ichinose đi khách, tớ liền đáp trả rằng cô dựa vào quan hệ của bố mới vào được lớp A. Cùng nhau bôi tro trát trấu, ai ngán ai chứ.

Kanzaki ngập ngừng nói: “Nhưng chuyện này…”

“Tớ biết, tớ biết, người lớp cậu không làm được mấy chuyện quá đáng như vậy.” Hikigaya mất kiên nhẫn ngắt lời, “Cũng như mọi khi, hễ có chuyện là lớp cậu lại chỉ biết cầu cứu Ichinose, ‘huhu, có Honami-chan ở đây là ổn cả thôi’, đúng là một sự ỷ lại. Chẳng lẽ Ichinose là mẹ của các cậu à?”

“Ờ… cái này thì đúng là không cãi được.”

Ấp úng một hồi, Kanzaki cuối cùng chỉ biết cười khổ.

“Trước đây tớ cũng từng nghĩ về chuyện này, lớp chúng tớ đúng là quá dựa dẫm vào Ichinose. Tớ luôn lo rằng điều đó sẽ gây áp lực quá lớn cho cậu ấy.”

“Đâu chỉ có vậy.”

Hikigaya tiếp tục độc miệng, không chút nể nang: “Một khi Ichinose gục ngã, lớp cậu sẽ lập tức biến thành một đàn ruồi không đầu. Phần lớn chỉ biết la lối ‘huhu, lo cho Honami-chan quá’, nhưng thực tế chẳng một ai có hành động gì cụ thể.”

“Không, cũng không đến mức đó…”

“Vậy để tớ đoán xem ‘hành động’ của các cậu là gì nhé.” Nói rồi, Hikigaya cầm ly nước bên cạnh, uống một hơi cạn sạch. “Chắc chỉ là an ủi cậu ấy vài câu, động viên cậu ấy phấn chấn lên thôi chứ gì? Còn gì khác không?”

“…” Kanzaki im bặt.

“Người duy nhất hành động là cậu, mà lại toàn làm những việc vô ích… Dĩ nhiên, vẫn còn hơn khối đứa khác.”

Nếu không phải vì thế, Hikigaya cũng chẳng phí thời gian để nói chuyện với cậu ta. Học sinh lớp A đa phần là người tốt, nhưng hoàn toàn không có tác dụng gì. Nói trắng ra, họ muốn có một người lãnh đạo lo liệu mọi thứ, còn bản thân chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời là đủ, không cần phải suy nghĩ thừa thãi.

Đã có một thời gian lớp D cũng vậy, ai nấy đều sùng bái Hirata. Chỉ là, mâu thuẫn trên đảo hoang, sự sụp đổ của Hirata ở hội thao, và sau đó là việc Horikita lên nắm quyền. Những sự kiện đó ít nhiều đã khiến đầu óc của đám người kia tỉnh táo ra một chút.

“Nhưng lớp chúng tớ cũng chẳng làm được gì.” Kanzaki cũng rất phiền lòng về điều này, “Chúng tớ đã khuyên Ichinose báo cáo với giáo viên không biết bao nhiêu lần, nhưng cậu ấy chỉ bảo đừng để tâm. Vậy ngoài việc tin tưởng cậu ấy, chúng tớ còn biết làm gì nữa?”

“Cái gì gọi là ‘còn biết làm gì nữa’?”

Hikigaya choáng váng trước câu nói điển hình của một kẻ bất lực. “Ichinose bảo các cậu đừng làm gì, các cậu liền không làm gì thật à? Các cậu là con rối của cậu ấy hay sao?”

“…Dù sao cậu ấy cũng là người trong cuộc, là lớp trưởng, chúng tớ phải tôn trọng ý muốn của cậu ấy.”

Có lẽ vì bị châm chọc liên tục, giọng Kanzaki bắt đầu trở nên cứng rắn, chắc là đã hơi bực. Tuy nhiên, cậu ta vẫn kiềm chế rất tốt… đúng là không có khí phách.

“Cậu cũng nói cậu ấy là lãnh đạo, lãnh đạo gặp khó khăn, các cậu không muốn san sẻ gánh nặng một chút sao?”

“Rất nhiều người trong lớp muốn làm gì đó cho Ichinose, nhưng chính cậu ấy không muốn, tớ thì làm được gì đây.”

“Thế tớ mới nói, tại sao chuyện gì các cậu cũng phải nghe lời Ichinose.” Hikigaya cảm thấy nói chuyện thật mệt mỏi, “Kể cả cậu ấy không chịu báo cáo giáo viên, chẳng lẽ các cậu không thể cả lớp cùng ký tên để khiếu nại à? Hay là cậu cũng giống tớ, bị cả lớp ghét bỏ, đến một chữ ký cũng không xin nổi?”

“…”

Kanzaki lập tức im lặng, một lúc sau mới nặng nề cất tiếng.

“Làm vậy sẽ gây phiền phức cho Ichinose.”

“Thế bây giờ tin đồn bay đầy trời không phải là đang gây phiền phức cho cậu ấy à?” Hikigaya phản pháo ngay lập tức.

Thấy Kanzaki lại chìm vào im lặng, lần này cậu coi như bỏ cuộc hoàn toàn.

Trước đó Hikigaya có đề nghị Kanzaki và Hashimoto đánh nhau một trận. Dù cậu không thật sự muốn Kanzaki làm vậy, nhưng sâu trong lòng, cậu lại hy vọng Kanzaki có thể liều mình một phen. Bởi vì như thế, mọi chuyện thật sự có thể được giải quyết. Không chỉ Ichinose thoát khỏi tình thế khó khăn, mà ngay cả Sakayanagi cũng có thể được cứu, người duy nhất chịu thiệt chỉ có Hashimoto…

Tiếc là, Kanzaki không có sự quyết đoán đó.

Nói trắng ra, học sinh lớp này đều là những kẻ yesman của Ichinose. Một tập thể chỉ biết vâng lời mà từ bỏ tư duy độc lập, dù lần này không có Sakayanagi ra tay, sớm muộn gì cũng sẽ nếm mùi thất bại.

Thứ họ thật sự cần không chỉ là một quân sư tài giỏi, mà còn là một tiếng nói đối lập. Với những kẻ độc tài như Sakayanagi và Ryuuen, người chống đối họ chẳng khác nào vật cản. Nhưng với một người tốt thực sự như Ichinose, lại cần có người chỉ ra sự ngây thơ của cô ấy. Dù cái giá phải trả là đối đầu với cả lớp… thì một sự tồn tại như vậy, lúc nào cũng là cần thiết.

“…Nếu cậu không định làm gì cả, vậy tớ cũng chẳng còn gì để nói.”

Nói rồi, Hikigaya định đứng dậy rời đi. Cậu dĩ nhiên có thể giúp Ichinose, nhưng nếu được, cậu hy vọng những người đồng đội của Ichinose, tức là đám người lớp A, có thể tự mình hành động. Như vậy Ichinose mới có thể có được tình bạn thật sự, chứ không phải đóng vai bảo mẫu như hiện giờ.

“Đợi một chút.”

“Cậu còn chuyện gì… Hửm?”

Hikigaya đột nhiên thấy có gì đó không ổn, vì giọng nói này không phải của Kanzaki, mà phát ra từ phía sau lưng cậu. Hơn nữa, giọng nói này nghe như của một cô gái.

Cậu quay đầu lại, và chạm mắt với một cô gái buộc tóc hai bím.

Mà sao ánh mắt của người này quen quen… Hửm?

Sao cậu cũng có đôi mắt cá chết thế này?

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận