Năm nhất học kỳ 3
Chương 322: Tôi khá thất vọng về anh đấy
0 Bình luận - Độ dài: 3,159 từ - Cập nhật:
“Ừm, có chuyện gì sao?” Hikigaya dè dặt hỏi.
“Không có gì đâu.”
“Không có gì hết.”
Thế nhưng Kushida và Matsushita lại đồng loạt lắc đầu, mặt còn tỏ vẻ ‘cậu này đang nói gì thế không biết’.
Hai cái con người này…!
Dù Hikigaya tức đến nghiến cả răng, nhưng cũng chẳng làm gì được mấy cô nàng tai quái này… Thôi kệ vậy, coi như quân tử không chấp tiểu nhân.
Đúng thế, không hơi đâu đi so đo với mấy đứa con gái.
Đừng có coi thường thuật thắng lợi tinh thần của Hachiman này nhé!
Thấy thế, Horikita đứng bên cạnh thở dài: “Chẳng lẽ các cậu chưa đọc bao giờ à? Là tình tiết trong truyện ‘Chạy đi, Melos!’ đấy, thỉnh thoảng cũng nên đọc sách đi chứ?”
“Rồi rồi, biết là cậu chẳng có bạn bè gì nên chỉ biết cắm đầu vào đọc sách thôi!”
Kushida gắt gỏng đáp lại một câu, rồi lại quay sang nhìn Hikigaya.
“Hachiman, rốt cuộc cậu định làm thế nào?”
“Thực ra đơn giản lắm… chỉ cần gieo một hạt mầm nghi ngờ vào giữa Ishikura và Ikari là được.”
Nội dung của câu chuyện đó đại khái là Melos bị bắt và kết án tử hình vì chống lại một vị vua bạo ngược. Anh xin vua cho về nhà vài ngày để dự đám cưới em gái, trong thời gian đó bạn thân của anh sẽ ở lại chịu tù thay. Sau đám cưới anh nhất định sẽ quay về chịu tội.
Nhà vua đồng ý, nhưng kèm theo một điều kiện: nếu Melos không trở về đúng hẹn, ông ta sẽ xử tử người bạn kia, và xá tội cho Melos.
Đó chính là sở thích quái đản của nhà vua. Ông ta không tin vào lòng người, và muốn chứng kiến cảnh bạn bè thân thiết vì mạng sống mà đâm sau lưng nhau.
Đó cũng là điều mà một kẻ nào đó đang muốn chứng kiến.
“Giờ thì các cậu hiểu rồi chứ.” Hikigaya nói tiếp, “Đối với Ishikura, chỉ cần đến lúc đó cậu ta bỏ rơi Ikari, không những tiết kiệm được hai mươi triệu điểm, mà quan trọng hơn là lớp cậu ta có thể ngay lập tức áp sát lớp A.”
Mặc dù vẫn chưa thể xác định Nagumo có vì vậy mà đòi lại hai mươi triệu điểm đó không, nhưng Hikigaya cảm thấy chín phần là gã đó sẽ không làm vậy, thậm chí còn hả hê khi thấy tình huống này.
Bởi nếu không có gì bất ngờ, lớp 3-A, dưới sự kêu gọi của Horikita Manabu, chắc chắn sẽ ra tay cứu Tachibana Akane.
Khi đó, chênh lệch điểm số giữa lớp A và lớp B gần như không đáng kể. Và với kết quả này, trong mắt Nagumo, hẳn là gã đã hoàn toàn đánh bại được Horikita Manabu rồi.
“Kushida, phiền cậu dạo này lân la làm thân với Ikari, thủ thỉ với cô ta mấy chuyện kiểu như đàn ông không đáng tin chút nào.”
Nếu Hikigaya không lầm, mối quan hệ giữa Ishikura và Ikari có lẽ không chỉ đơn giản là bạn cùng lớp. Tuy chưa phải là người yêu, nhưng chắc chắn giữa họ đã có một mức độ tin tưởng nhất định.
Nếu không thì không thể nào thực hiện được chiến thuật tự sát như vậy.
“… Hứ, liên quan gì đến tớ.”
Nào ngờ Kushida lại đột ngột quay mặt đi, buông một câu đầy vẻ kênh kiệu.
Hả? Lại giở chứng gì nữa đây?
Rõ ràng vừa nãy còn đang nói chuyện vui vẻ, sao quay ngoắt một cái đã lật mặt rồi… cảm xúc thay đổi nhanh quá đi mất!
“Hachiman.” Vẻ mặt Kushida trông vô cùng nghiêm túc, “Khi nhờ người khác giúp đỡ, phải gọi tên người ta một cách tử tế mà nhờ chứ, tớ nói đúng không, Hachiman?”
À, ra là vì chuyện đó.
Tuy hiểu rồi, nhưng thà không hiểu còn hơn… Hết cách rồi.
Hikigaya lấm lét nhìn quanh như kẻ trộm, rồi hạ giọng thì thầm: “Ừm, Kikyou-chan, có thể nhờ cậu được không?”
“Thiệt tình, cậu gọi cho đàng hoàng vào xem nào.” Kushida có vẻ vẫn chưa hài lòng.
“… Kikyou, nhờ cậu nhé.”
“Ừm, cứ giao cho tớ!”
Cuối cùng thì Kushida cũng vui vẻ mỉm cười.
“Hì hì, mấy chuyện này tớ rành lắm, mấy con lợn nái ngốc nghếch dễ đối phó cực.”
“Đấy không phải là chuyện có thể tự hào mà nói ra đâu nhé?”
Còn nữa, đừng quên đây là nhà ăn đấy, dù xung quanh có ồn ào đến mấy, lỡ bị ai nghe thấy thì phiền phức to.
Tuy nhiên, Hikigaya về cơ bản cũng đã để ý xung quanh rồi, ngoài vài ánh mắt tò mò thỉnh thoảng liếc về phía này thì cũng không có gì đáng ngại.
… Ba cô gái ngồi chung một chỗ đúng là quá nổi bật mà.
Nhưng đến nước này rồi thì cũng không thể bảo là “tạm thời đừng gặp nhau nữa”, nghe cứ như lợi dụng xong rồi vứt bỏ Kushida và mọi người vậy, chắc chắn sẽ bị chửi cho không ngóc đầu lên được.
Đúng lúc đó, Horikita đột nhiên lên tiếng: “Hikigaya-kun, ý tưởng của cậu không tồi, nhưng cậu biết kết cục của câu chuyện đó mà, phải không?”
“À, dĩ nhiên rồi.”
Kết cục của câu chuyện rất có hậu. Dù trên đường đi gặp đủ thứ trắc trở, nhưng cuối cùng Melos vẫn quay về kịp lúc. Anh nói với bạn mình: “Hãy đấm tớ một cái, vì tớ đã từng có ý định không quay lại”. Bạn anh cũng đáp: “Cậu cũng hãy đấm tớ một cái đi, vì tớ đã từng nghi ngờ rằng cậu sẽ không trở về”.
Và nhà vua, cảm động trước tình bạn của hai người, đã xá tội cho họ và từ đó thay đổi tâm tính.
Hừm… đúng là một câu chuyện cổ tích đầy năng lượng tích cực.
Nghĩ đến đây, Hikigaya nói với giọng hơi mỉa mai: “Yên tâm đi Horikita, cậu lo lắng thừa rồi, dù sao thì chúng ta cũng đang sống trong thế giới thực mà.”
“… Ừ nhỉ?”
“Trong thời gian này, cậu tìm cơ hội quan tâm chị Tachibana một chút. Quan trọng nhất là phải để mọi người xung quanh biết được là cậu đang tích cực tiếp xúc với chị ấy.”
Dù trông Horikita có vẻ hơi là lạ, nhưng Hikigaya cũng không mấy để tâm.
Bây giờ hơi đâu mà lo chuyện bao đồng.
“À phải rồi, Matsushita, bên phía Manabe có động tĩnh gì không?” Hikigaya đột nhiên hỏi.
“Cũng không có gì đặc biệt cả.” Matsushita chống cằm nhớ lại, “Ngoài việc hỏi tớ một chút về cậu và Ayanokouji-kun ra thì cậu ta cũng khá là an phận.”
“Vậy sao…”
Hikigaya thấy việc hỏi thăm Ayanokouji thì bình thường, nhưng hỏi thăm mình thì có ý gì nhỉ?
“Nếu vậy thì cứ mặc kệ đi, chỉ là buổi tối lúc đi ngủ, để ý động tĩnh của cậu ta một chút.”
“Yên tâm, tớ đã cố tình chọn giường dưới của Manabe-san rồi.”
Nói về độ tinh ranh thì đúng là không ai qua được Matsushita.
Việc phân phòng diễn ra từ chiều hôm qua, lúc đó cô ấy còn chưa gặp Hikigaya mà đã tính trước được đến nước này rồi.
Lúc về phải mời cô ấy một bữa… hay là đổi thành bao tiền ăn thì hơn.
Sau bữa tối, Hikigaya chào tạm biệt Kushida và mọi người rồi trở về ký túc xá. Cậu lấy quần áo đi tắm rửa xong xuôi, rồi gõ cửa phòng của nhóm Nagumo.
“Xin lỗi, làm phiền một chút.”
Sau khi có tiếng cho phép, Hikigaya đẩy cửa bước vào.
May mắn thay, mục tiêu đang ở ngay trong phòng, đỡ phải đi một chuyến công cốc.
“Ủa? Hikigaya đây mà, cậu đến đây tìm tôi à?” Nagumo có vẻ khá ngạc nhiên trước sự xuất hiện của cậu.
Thật lòng mà nói, chính tôi cũng thấy vậy.
“Vâng, Hội trưởng Nagumo, nếu tiện thì anh có thể nói chuyện riêng với tôi vài câu được không?”
“Ha ha, dĩ nhiên là được.”
Nagumo đồng ý ngay tắp lự, nhưng anh ta vừa định đứng dậy, Kiriyama ngồi bên cạnh đã đột nhiên xen vào.
“Hikigaya, lúc ăn sáng cậu có xích mích với Mikitani phải không?”
“Nếu anh đang nói đến việc cậu ta suýt đấm tôi, thì tôi chẳng để bụng đâu.” Hikigaya thản nhiên đáp.
“Vấn đề không nằm ở đó.” Kiriyama nói với vẻ mặt nghiêm nghị, “Tôi nghe nói cậu đã tỏ thái độ rất vô lễ với senpai, đó mới là nguyên nhân châm ngòi cho vấn đề, đúng chứ?”
Gã này xem ra định bênh vực bạn bè, hoặc đơn giản là muốn dằn mặt một kouhai ngông cuồng.
Dù là gì đi nữa, Hikigaya cũng không định để anh ta toại nguyện.
“Thái độ vô lễ? Vậy xin hỏi, thế nào mới được coi là vô lễ? Có tiêu chuẩn nào để đo lường không?”
“Cậu nói thế là có ý gì! Định bật lại senpai à!” Kiriyama quát lên.
“Không, tôi chỉ thấy thú vị thôi.”
Hikigaya nhếch mép cười khẩy, giọng điệu đầy vẻ khinh miệt.
“Hôm qua Hội trưởng Nagumo thách đấu với Horikita-senpai, hành động đó tuyệt đối có thể xem là vô lễ rồi nhỉ? Còn suýt nữa chọc giận các senpai năm ba nữa đấy. Sao lúc đó anh không nói một lời nào? Hay là bị câm đột xuất?”
“Hả?! Mày nói lại xem—”
“Thôi, dừng lại ở đây.”
“Nhưng mà nó—”
“Tôi nói lại lần nữa, dừng lại ở đây.”
Nagumo cứng rắn chặn họng Kiriyama đang tức tối. Dù trông rất không phục, nhưng Kiriyama lại không dám tỏ thái độ cứng rắn tương tự, đành hậm hực lui xuống.
Đúng là hoàn toàn bị át vía rồi.
“Hikigaya, cậu cũng nên kiềm chế lại một chút.” Nagumo cười có phần bất đắc dĩ, “Thật lòng mà nói cậu đúng là một thiên tài trong việc chọc tức người khác. Tôi thì không ghét cái tính hiếu chiến đó của cậu, nhưng ít nhất cũng nên tỏ ra tôn trọng senpai trên bề mặt chứ.”
“… Tôi hiểu rồi.”
“Ha ha, cậu hiểu là tốt rồi.”
Thấy Hikigaya gật đầu, Nagumo cũng không nói thêm gì, thậm chí còn không đả động đến chuyện của Mikitani.
Dù sao cũng chỉ là một vai phụ không đáng kể.
“Cậu có chuyện muốn nói với tôi đúng không, chúng ta ra ngoài bây giờ nhé. À Kiriyama, cậu đợi tôi một lát, tôi về ngay.”
Xem ra Nagumo còn có việc gì đó sau đây… mà thôi, cũng chẳng quan trọng.
Hai người rời khỏi phòng, đi dọc hành lang đến gầm cầu thang.
Khu vực này khá vắng vẻ, dù có ai đi ngang qua cũng có thể nhận ra ngay.
“Chỗ này có vẻ được đấy, có gì thì cậu cứ nói đi.”
“Vâng…”
Hikigaya trầm ngâm một lát, cố tình làm ra vẻ đăm chiêu.
“Thực ra lúc ăn tối, Horikita có hỏi tôi vài chuyện khiến tôi hơi bận tâm.”
“Horikita?” Nagumo tỏ vẻ khó hiểu.
“Là bạn cùng lớp của tôi, Horikita Suzune, em gái của Horikita-senpai ấy ạ.” Hikigaya giải thích.
“Ồ, ra là cô ấy à. Tôi nhớ cô ấy có xuất hiện trong buổi thẩm nghị, đúng là có nét giống Horikita-senpai thật.”
Nagumo làm như vừa mới nhớ ra, nhưng thực chất đây có lẽ chỉ là một lời nói dối.
Bởi vì Hikigaya không hề che giấu việc mình tiếp xúc với nhóm Horikita, rất nhiều học sinh trong nhà ăn đã nhìn thấy. Đám học sinh năm hai đó không thể nào không báo cáo lại cho Nagumo.
Chính vì thế, thay vì để gã này tự mình đoán già đoán non, Hikigaya thấy chi bằng mình tự phanh phui ra thì hơn.
Làm vậy có thể sẽ gây nhiễu được phán đoán của Nagumo.
“Cô ấy hỏi cậu những gì?”
“Cô ấy hỏi tôi… về chuyện của Tachibana-senpai.”
Hikigaya tỏ vẻ do dự, tất nhiên chỉ là giả vờ.
“Horikita và Tachibana-senpai ở cùng một đại nhóm. Cô ấy để ý thấy nội bộ nhóm của Tachibana-senpai dường như có vấn đề, nên mới đến hỏi tôi xem có biết chuyện gì đã xảy ra không.”
“Vậy sao…” Nagumo ra vẻ ta đây sờ cằm, “Tôi thì chưa nghe nói gì về chuyện này… Vậy cậu đã trả lời thế nào?”
“Tôi cũng thế, hoàn toàn không nghe ngóng được gì cả.”
“Vậy cái gọi là ‘nội bộ nhóm có vấn đề’ của cô ấy, cụ thể là sao?”
Đối mặt với câu hỏi của Nagumo, Hikigaya không khỏi cảm thấy hơi căng thẳng.
Có bị lật tẩy hay không đều phụ thuộc vào những gì sắp nói ra đây.
Tuy nhiên, nếu mọi chuyện suôn sẻ, thì có thể lừa được Nagumo một vố ngoạn mục.
“Horikita có vẻ nói rằng, Tachibana-senpai liên tục bị mọi người trong nhóm chỉ trích, hình như đã xảy ra tranh cãi gì đó. Bữa trưa cũng lủi thủi một mình, mọi người đều tỏ thái độ xa lánh rất lộ liễu… đại loại là vậy.”
“Thế thì gay go nhỉ?” Nagumo nhíu mày, “Nếu là bên con trai thì tôi còn có thể can thiệp được, chứ bên con gái thì tôi đành chịu. Tuy có thể nhờ Nazuna làm gì đó, nhưng Tachibana-senpai là học sinh năm ba, Nazuna lại không cùng đại nhóm với họ, e là sẽ bị cho là có ý đồ khác.”
“Vâng, tôi hiểu rõ sự khó xử trong đó.”
“Ồ? Tôi còn tưởng cậu định nhờ tôi giúp đỡ Tachibana-senpai cơ đấy.”
“Không có chuyện đó đâu. Giao tình là giao tình, thi cử là thi cử, ai cũng có cuộc chiến của riêng mình.” Hikigaya lắc đầu không chút do dự.
“Ha ha, đúng là vậy. Hơn nữa tôi nghĩ Tachibana-senpai cũng chẳng muốn nhận sự giúp đỡ của kouhai đâu, cô ấy cũng thuộc dạng khá cứng đầu đấy.”
Lời nói của Nagumo cứ như thể gã ta đã nhìn thấu tính cách của Tachibana Akane từ lâu.
Và thực tế đúng là như vậy. Chiến thuật này chính là nhắm vào điểm yếu trong tính cách của Tachibana Akane: tuyệt đối không muốn gây phiền phức cho Horikita Manabu.
“À mà lúc nãy cậu có nói là tò mò đúng không? Cậu tò mò về chuyện gì thế?” Nagumo hỏi tiếp.
“Tôi tò mò, một cô gái hòa đồng như Tachibana-senpai, sao có thể tự dưng lại mâu thuẫn với người khác được?”
“Cái đó khó nói lắm, dù sao cũng đang trong kỳ thi, lại còn ở chung nhóm với đối thủ. Nếu không hòa hợp được thì rất dễ dẫn đến thù ghét lẫn nhau.”
“Vâng.” Hikigaya gật đầu với nụ cười khó đoán, “Đặc biệt là khi các anh chị năm ba sắp tốt nghiệp, chắc hẳn có vài người đã bắt đầu sốt ruột rồi. Nếu không nhanh chân lên, ba năm học của họ coi như là vô nghĩa.”
Đến lúc này, Nagumo cuối cùng cũng nhận ra thái độ của cậu có gì đó không ổn.
“Sao thế, nghe giọng điệu của cậu, có vẻ như là có ẩn ý gì à?”
“Tachibana-senpai ấy mà… nói sao nhỉ? tuy tôi và chị ấy cộng tác chưa đầy một năm, nhưng cũng hiểu được đôi chút về chị ấy.”
Hikigaya không trả lời thẳng vào câu hỏi của Nagumo, nhưng những lời nói ra cũng không hề lạc đề.
“Một người như Tachibana-senpai, giỏi nhất chính là phối hợp với người khác. Dù sao thì suốt ba năm qua, chị ấy vẫn luôn hỗ trợ cho một Horikita-senpai khó tính như vậy, thì những người khác càng không phải là vấn đề.”
“Này này, cậu nói thế là thất lễ lắm đấy.”
Nagumo bật cười, có lẽ trong lòng cũng đồng tình.
Rồi gã ta lại tò mò hỏi: “Thế rốt cuộc cậu muốn nói gì?”
“Tôi muốn nói là… Hội trưởng Nagumo, mục đích thật sự của anh không phải là thắng thua về xếp hạng đại nhóm với Horikita-senpai, cũng không phải nhắm vào Ayanokouji, mà là anh định để Tachibana-senpai phải nghỉ học, đúng không?”
“…”
Trước câu nói được Hikigaya ném ra một cách thản nhiên, Nagumo im lặng vài giây rồi bỗng vỗ tay nhè nhẹ.
“Hay, hay lắm. Không hổ là người được chính Horikita-senpai mời vào hội học sinh. Hikigaya, cậu quả nhiên không phải dạng tầm thường.”
“Tôi có thể coi đây là lời thừa nhận không?”
“Ha ha, có cần phải phủ nhận làm gì, khi mà cậu đã chắc chắn về điều đó rồi cơ mà.”
Giọng Nagumo đầy vẻ cảm thán, nhưng cũng xen lẫn một niềm vui sướng không hề che giấu.
“Tôi đã nghĩ rằng sẽ không một ai lường trước được chiến lược ‘phá cách’ này của mình, kể cả Horikita-senpai. Ai ngờ chính cậu lại cho tôi một bất ngờ lớn đến vậy.”
“Không, nếu không phải Horikita cho tôi biết tình hình của Tachibana-senpai, tôi cũng không thể nghĩ sâu đến mức này.”
“Ha ha, được đến thế cũng là rất đáng gờm rồi.”
Vẻ mặt Nagumo không giống như đang giả vờ. Bị nhìn thấu, gã ta lại thực sự cảm thấy vui mừng.
Thế mới nói, những kẻ như thế này mới thực sự là phiền phức…
“Thế nào, Hikigaya? Cậu có muốn nể tình xưa nghĩa cũ mà đi báo cho Horikita-senpai một tiếng không?”
“… Dù có báo thì sao chứ?” Hikigaya hỏi vặn lại, “Nếu tôi đoán không lầm, nhóm của Tachibana-senpai, bao gồm cả trưởng nhóm, đều là người của anh, đúng không?”
“‘Người của tôi’ thì hơi quá rồi, tôi chỉ hợp tác với các anh chị ấy một chút thôi.”
“Cách nói không quan trọng. Tóm lại, ngay từ khoảnh khắc việc chia nhóm hoàn tất, đây đã là một thế cờ chết rồi.”
“Ha ha ha, cậu quả nhiên đã nhìn thấu toàn bộ bố cục của tôi.”
Đó chính là chỗ dựa của Nagumo.
Thẳng tay chi hai mươi triệu để chơi bài tự sát, trừ phi chấp nhận hy sinh Tachibana Akane, bằng không Horikita Manabu không muốn theo cũng phải theo.
“Hội trưởng Nagumo, thế cờ của anh đúng là rất cao tay, gần như có thể nói là hoàn hảo… nhưng nếu mọi chuyện chỉ dừng lại ở đây, thì nói thật lòng, tôi có hơi thất vọng về anh đấy.”
Cuối cùng, cũng đã đến lúc ngửa bài.


0 Bình luận