Thấy Hikigaya mãi không đáp lời, trong mắt Shiina thoáng lộ vẻ bất an, cô nhỏ giọng hỏi: “Ừm, Hikigaya-kun… cậu có thể cho tớ biết cậu đang nghĩ gì được không?”
“Tớ đang nghĩ xem nên dùng cách nào.”
“Thì ra là vậy… Ể?”
Shiina ngẩn người ra một lúc, rồi ngay lập tức mừng rỡ ra mặt: “Không hổ là Hikigaya-kun, tớ biết ngay là cậu có cách mà, tìm cậu đúng là sáng suốt thật.”
Vừa nói, cô còn vui vẻ nắm lấy cả hai tay Hikigaya… mềm thật.
“Cậu nói quá rồi…”
Hikigaya lặng lẽ rút tay về, rồi nói tiếp: “Tóm lại là, hiện giờ tớ nghĩ ra hai cách, nhưng dù là cách nào thì cũng… không được lý tưởng cho lắm, nên tớ đang rất phân vân không biết phải làm sao.”
“Nếu vậy, cậu có muốn bàn với tớ không?” Shiina hào hứng đề nghị, “Với cả nếu cậu không chê, có thể để tớ tham gia cùng được không? Chúng ta có thể cùng nhau hợp tác giúp đỡ Ichinose-san.”
“Nhưng mà…”
“Không sao đâu.”
Shiina mỉm cười ngắt lời Hikigaya, rồi một lần nữa khẳng định quyết tâm của mình.
“Lúc nãy tớ cũng nói rồi.” Cô siết chặt nắm tay nhỏ, quả quyết nói, “Để bảo vệ bạn bè, tớ đã sẵn sàng chiến đấu rồi!”
“…Tớ hiểu rồi.”
Hikigaya nhìn cô một lúc lâu, sau đó mới nhỏ giọng nói ra kế hoạch của mình.
“Đầu tiên, cách thứ nhất, đó là thanh lọc cái môi trường đang lan truyền tin đồn này.”
“Thanh lọc… ư?”
Bỗng dưng, Shiina cảm thấy có gì đó không ổn, cô khó hiểu hỏi: “Cụ thể là phải làm gì? Chẳng lẽ là nhờ Hội học sinh can thiệp sao?”
“Không, tớ định ép thẳng nhà trường phải ra mặt.”
“…Ép ư?”
“Đúng vậy.” Hikigaya gật đầu, “Dù tin đồn có thật hay không, việc dùng thủ đoạn này để hủy hoại danh dự người khác chắc chắn là điều nhà trường không cho phép. Chẳng qua là hiện tại người bị hại chỉ có mỗi mình Ichinose, mà cậu ấy lại không báo cáo cho giáo viên, nên phía nhà trường mới làm ngơ cho qua chuyện.”
Vốn dĩ nhờ Hội học sinh sẽ chắc ăn hơn, nhưng Nagumo đã bắt tay với Sakayanagi rồi, nên con đường đó không thông.
Như vậy, để nhà trường ra mặt là cách duy nhất để ngăn chặn tin đồn lan rộng.
Dĩ nhiên, chỉ cần Ichinose không tự mình đứng ra khiếu nại, thì đám người ở trên sẽ viện đủ cớ để thoái thác.
Chuyện này Hikigaya đã nếm trải từ hồi cấp hai rồi… nói cho cùng, dù là trường Sobu hay trường Koudo Ikusei, hoặc đại đa số những kẻ làm quản lý, bộ mặt của họ đều như nhau cả thôi.
Trừ khi chuyện bé xé ra to, nếu không họ sẽ cứ tiếp tục giả mù.
Con có khóc mẹ mới cho bú—đây là chân lý áp dụng trên toàn thế giới.
Ichinose hiền lành quá rồi… haizz.
“Vậy nên, Hikigaya-kun định thuyết phục Ichinose-san, để cậu ấy đứng ra tố cáo với nhà trường sao?”
“Không, tớ không nghĩ mình làm được việc đó đâu.”
Hikigaya lắc đầu phủ nhận phỏng đoán của Shiina.
Dù sao thì, lý do Sakayanagi hành động không chút kiêng dè như vậy, là vì cô ta đã chắc chắn rằng dù mình có làm gì đi nữa, Ichinose vẫn sẽ tiếp tục im lặng.
Công nhận một điều, con mắt nhìn người của kẻ cô ta cũng chuẩn phết…
Tuy nhiên, khi đối đầu với người khác mà lại đi trông mong vào lòng nhân từ của đối phương, thì bản thân hành động đó đã là cực kỳ ngu ngốc rồi.
“Tớ định lôi cả những người khác trong khối vào vòng xoáy tin đồn này.” Hikigaya bắt đầu trình bày tiếp, “Một khi số lượng nạn nhân tăng vọt, đến lúc đó dù Ichinose chẳng làm gì cả, thì để dẹp yên vụ lùm xùm này, nhà trường cũng buộc phải chủ động ra mặt nghiêm cấm việc lan truyền tin đồn bừa bãi. Như vậy thì Ichinose cũng sẽ được cứu theo.”
“Ra là vậy… cách này quả thực khả thi.”
Shiina suy ngẫm một lúc, rồi công nhận rằng phương pháp này rất có tính khả thi.
Nhưng đây không phải là một giải pháp tốt.
“Chỉ có điều làm vậy sẽ liên lụy đến những học sinh vô tội khác.” Shiina cười khổ nói, “Với cả Ichinose-san có thể sẽ thấy tự trách. Cậu ấy chắc chắn không muốn ai đó dùng cách này để giúp mình. Tớ nghĩ Hikigaya-kun cũng đang lo lắng về chuyện này, đúng không?”
“Ừm…”
Dù là để giúp Ichinose, nhưng Hikigaya không muốn vì thế mà làm tổn thương người khác… tất nhiên là trừ một vài tên khốn nào đó ra.
Ngoài ra, còn một điểm quan trọng hơn nữa.
“Hơn nữa, cách này chỉ có thể xóa bỏ vấn đề, chứ không giải quyết được vấn đề.”
“Xóa bỏ? Giải quyết?”
Shiina khẽ lẩm nhẩm hai từ này, rồi lại hỏi: “Hikigaya-kun, tớ hỏi chút được không? Vấn đề ở đây là chỉ Ichinose-san, hay là Sakayanagi-san?”
“…Cả hai.”
Cô bạn này quả nhiên rất lợi hại.
Hikigaya không khỏi một lần nữa thán phục sự nhạy bén của Shiina, có lẽ cô đã đoán ra những tin đồn đó không hoàn toàn là bịa đặt, mà có một phần sự thật trong đó. Nếu không, Ichinose đã chẳng trốn tránh như đà điểu thế này.
Dù vậy, cô vẫn chọn tin tưởng và dang tay giúp đỡ bạn mình.
“Tạm gác chuyện đó qua một bên đã, cậu có thể nói cho tớ biết cách còn lại là gì không?” Shiina lên tiếng hỏi.
“Cách còn lại là xử lý trực tiếp Sakayanagi.” Hikigaya thản nhiên nói, “Và… để Ichinose nhận sai và chịu trận.”
Nếu ngay từ đầu Ichinose đã thẳng thắn với các bạn trong lớp, dù chỉ là nói riêng thôi, thì cũng đã không rơi vào thế bị động như bây giờ.
Nên nhớ, cô ấy không phải là học sinh bình thường, mà là người lãnh đạo của cả lớp, lại còn là người quản lý tài chính.
Nhưng cũng đành chịu thôi, vì không phải ai cũng có đủ dũng khí để tự phanh phui quá khứ đen tối của mình… có điều sự việc đã đến nước này, chủ động thú nhận chính là giải pháp tối ưu nhất.
“Là thuyết phục Ichinose-san dũng cảm đối mặt với quá khứ sao? Quả là một ý tưởng tuyệt vời.”
Shiina là một học sinh không thích xung đột, nên đối với cô, có thể giải quyết trong hòa bình là tốt nhất.
Dù vậy, cô cũng không phản đối việc cho thủ phạm một bài học.
“Nhưng nếu phải đối đầu với Sakayanagi-san, tớ nghĩ sẽ rất khó khăn… có việc gì tớ có thể giúp được không?”
“…Không, cậu nói ngược rồi.”
Hikigaya do dự một lúc lâu, rồi nói với vẻ mặt đầy bất lực: “Đối phó với Sakayanagi lại là việc dễ nhất, còn phía Ichinose… ờm, tớ không biết phải nói thế nào.”
“Hả?” Shiina nghiêng đầu, có vẻ không hiểu, “Tớ lại thấy Ichinose-san chắc chắn sẽ nghe lời cậu. Cậu ấy bây giờ chỉ cần ai đó cho mình một chút dũng khí thôi.”
“Không phải, không phải vấn đề đó.”
“Vậy là… à, tớ hiểu rồi.”
Shiina bỗng nhiên hiểu ra, đôi mắt cô nhìn xoáy vào Hikigaya.
“Thật ra, người thực sự cần dũng khí, là Hikigaya-kun, đúng không?”
“…Haizzzz.”
Bị nói trúng tim đen, Hikigaya không kìm được mà thở dài thườn thượt.
Cậu nói như thể buông xuôi tất cả: “Đúng, đúng vậy đấy, tớ không biết mình lấy tư cách gì để đi khuyên Ichinose chứ? Dù tớ có thể lên mặt dạy đời như một tên khốn tự cao tự đại, nhưng tớ có là cái thá gì của cậu ấy đâu. Tớ vốn không có tư cách đó, mà cậu ấy cũng chưa chắc đã nghe lời tớ, cuối cùng thì cũng chỉ là do tớ tự ý thức quá đáng mà thôi!”
Tuy nói hơi lộn xộn, nhưng đại khái thì ý tứ chắc vẫn hiểu được nhỉ.
“Hikigaya-kun…”
Không hiểu sao, ánh mắt Shiina nhìn cậu lại tràn ngập sự cảm thông, cứ như đang nhìn một sinh vật đáng thương nào đó.
“Dù cậu có nói là tự ý thức quá đáng, nhưng những lời cậu vừa nói, bản thân nó cũng là tự ý thức quá đáng rồi, phải không?”
“Ặc?!”
Đòn chí mạng này quả là đủ hiểm… thanh máu của Hachiman tụt xuống đáy trong nháy mắt!
“Thiệt tình, cậu phải vực dậy tinh thần đi chứ.”
Thấy Hikigaya lảo đảo như một võ sĩ vừa dính đòn, Shiina đành cười bất lực: “Thế này đi, Hikigaya-kun chịu trách nhiệm tiếp thêm dũng khí cho Ichinose-san, còn tớ sẽ chịu trách nhiệm tiếp thêm dũng khí cho Hikigaya-kun.”
“…Tớ xin nhận tấm lòng.”
“Không được, không được từ chối.”
Shiina dứt khoát bác bỏ lời từ chối của Hikigaya, rồi cô đột nhiên vươn tay, nhẹ nhàng đặt lên mu bàn tay cậu.
“Thật ra ban đầu, tớ cũng đã rất băn khoăn không biết có nên nhờ Hikigaya-kun không, chỉ sợ sẽ làm phiền cậu… nhưng cuối cùng tớ vẫn mở lời, vì tớ là một đứa trẻ xấu tính và mặt dày mà.”
Nói rồi, cô còn tinh nghịch lè lưỡi.
…Sao cô bạn này lại làm hành động đáng yêu thế nhỉ?
Ngay lúc Hikigaya đang rối bời, cậu lại nghe Shiina nói tiếp: “Thế nên, Hikigaya-kun thỉnh thoảng cũng thử mặt dày một chút đi? Lỡ như có bị Ichinose-san coi là kẻ lo chuyện bao đồng thật, thì cũng chỉ đến thế mà thôi, chẳng có gì to tát cả, huống hồ cậu biết rõ chuyện đó không thể nào xảy ra.”
“Ừm… vả lại đây còn là yêu cầu của cậu, tớ cũng chỉ đành nhắm mắt làm liều thôi.”
“Không đúng, trọng điểm đâu phải chuyện đó?”
Shiina không khỏi dở khóc dở cười, cảm thấy nói một hồi lại quay về điểm xuất phát.
Nhưng mà… có lẽ quay về cũng tốt.
“Tóm lại, lần này nhờ cậu hãy nhẫn tâm một chút, nếu cần, mắng Ichinose-san một trận cũng được.”
“Mắng à…”
Hikigaya không phải là chưa từng mắng ai, thậm chí còn có thể nói cậu khá giỏi việc này.
Thế nhưng, trường hợp của Ichinose thì dù có mắng mỏ hay chế giễu thế nào, e là cô ấy cũng sẽ không đáp trả, đúng chuẩn “đánh không trả, mắng không cãi”.
Nếu cô ấy cũng cứng miệng như Sakayanagi hay Ryuuen, hoặc bị tấn công là phản kích ngay lập tức, thì Hikigaya ngược lại sẽ chẳng thèm bận tâm.
Nhưng cô ấy cứ như thế này… chỉ khiến người khác thấy xót xa.
Càng nghĩ, Hikigaya càng cảm thấy mình đúng là một gã ghê tởm, lúc nào cũng tự cho mình cái quyền đi thương hại người khác.
Đó là một hành vi vô cùng ngạo mạn, ngạo mạn đến mức buồn nôn.
“Hikigaya-kun, trước đây cậu từng nói mình có một cô em gái, đúng không?”
“Ừm, tên là Komachi.”
“Vậy những lúc Komachi làm sai, cậu có bao giờ mắng em ấy không?”
“Không… về cơ bản toàn là tớ sai.”
Dù chính miệng nói ra, nhưng Hikigaya cũng thấy cạn lời với bản thân.
Nhắc mới nhớ, tuy là anh em ruột thịt ở Chiba, nhưng cãi vã là khó tránh khỏi, chỉ có điều cuối cùng thường kết thúc bằng lời xin lỗi của cậu.
Dĩ nhiên, Komachi cũng đâu phải thánh nhân, chắc chắn cũng có lúc làm sai.
Và rồi Hikigaya lại chủ động đứng ra nhận tội thay… chết dở, mình có quá nuông chiều con bé không nhỉ?
“Có lẽ vì Hikigaya-kun là một người anh, nên đôi khi tớ thấy cậu thực sự quá bao dung.” Shiina thẳng thắn chỉ ra, “Giống như Sakayanagi-san vậy, nếu không phải lần này cô ấy làm quá đáng, có phải cậu đã định cho qua rồi không?”
“Ờ… chắc vậy.”
Sự thật đúng là thế, Sakayanagi đã bắt đầu tung tin đồn từ đợt dã ngoại trong rừng rồi.
Lúc đầu Hikigaya nghĩ rằng nếu cô ta biết điều mà dừng lại, thì chuyện này cũng cho qua, nhưng đáng tiếc là kẻ đó chẳng thèm nghe.
…Khoan, đáng tiếc cái gì chứ!
Lẽ ra phải cho cái con nhỏ tóc trắng xấu tính đó một bài học ra trò mới phải!
“Vì Sakayanagi-san đã đi quá xa, nên cậu định trừng phạt cô ấy, vậy thì Ichinose-san cũng không thể là ngoại lệ được, đúng không? Quá thiên vị sẽ chỉ hại cậu ấy thôi.”
“Ờ, hay là cậu đi nói với cậu ấy đi?”
“Chính vì tớ không làm được, tớ mới đến tìm Hikigaya-kun để bàn bạc mà?”
“Nhưng tớ cũng—”
“Hikigaya-kun chắc chắn làm được!”
Shiina dường như đinh ninh rằng chỉ cần Hikigaya ra tay, Ichinose nhất định sẽ nghe theo và vấn đề sẽ được giải quyết.
Bực thật, sự tự tin này từ đâu ra thế?
Lỡ như bị Ichinose từ chối thật thì… thôi, đâm lao thì phải theo lao thôi.
Dù gì thì Hikigaya cũng đã nhận lời rồi.
…
Cơn bão tin đồn vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại, xem ra Sakayanagi không hề có ý định ngưng tay.
Tuy nhiên, tình hình dần dần lại có những chuyển biến mới.
Sáng hôm đó, Hikigaya vừa đến khu tủ giày ở sảnh vào, thì nhận thấy không khí xung quanh có gì đó không ổn.
Hình như có rất nhiều người đang nhìn chằm chằm vào cậu… đám này lại lên cơn gì nữa đây?
Vốn dĩ Hikigaya cũng chẳng buồn để tâm, nhưng không ngờ cậu vừa thay giày xong, một người đột nhiên chạy ra chặn đường.
“Này, Hikigaya!”
Chỉ thấy Yamauchi giơ điện thoại lên, lớn tiếng quát: “Mấy cái dòng trên này là sao hả! Mày giải thích cho mọi người nghe được không?”
“…Nói chuyện cho dễ nghe xem nào.”
“Chậc, mày đừng có giả ngu ở đó!” Yamauchi gào lên, chỉ vào màn hình điện thoại, “Trên diễn đàn có người bóc phốt, nói mày dùng thủ đoạn bất chính để thu về một lượng lớn điểm, mày có gì để nói không!”
Lời này lập tức gây ra một trận xôn xao, nhiều học sinh vốn không hay lướt diễn đàn cũng phải ngoái nhìn.
“…Đưa đây.”
Hikigaya mất kiên nhẫn giật lấy điện thoại từ tay Yamauchi, liếc qua một cái rồi ném trả.
“Thế thì sao?”
“Gì mà thế thì sao… mày phải giải thích chứ!” Yamauchi ngớ người ra.
“Giải thích?” Hikigaya bực dọc nhìn cậu ta, “Đúng rồi đấy, tôi đang hỏi tại sao tôi phải giải thích cho cậu?”
“Không phải, ờ, hả?”
Trong phút chốc, Yamauchi bị hỏi cho cứng họng, không tìm được lời nào để phản bác.
Lúc này, một người gần đó bỗng nhiên nói hùa theo: “Nhưng lần trước Ichinose cũng gặp chuyện tương tự, lúc đó cậu ấy đã nhờ nhà trường làm rõ sự thật còn gì!”
“He he he, nói đúng lắm.”
Không biết từ bao giờ, Ryuuen cũng xuất hiện. Gã tiến lại gần Hikigaya như thể muốn đổ thêm dầu vào lửa: “Mắt thối, nếu bây giờ có người nghi ngờ mày, vậy mày cũng chứng minh đi chứ. Dù sao chỉ cần bắt chước cách làm của Ichinose là được, chẳng mấy chốc là mày được minh oan thôi, với cả bọn tao cũng đang nghi ngờ không biết mày có giở trò gì không đấy.”
Đáp lại, Hikigaya chỉ liếc gã một cái.
“Liên quan quái gì đến tôi, các cậu muốn nghi ngờ thì cứ việc.”
“Mày nói là mày không định cho mọi người biết sự thật?”
“Nhảm nhí, cậu nghĩ tôi quan tâm bọn cậu nghĩ gì à?”
“Haha, không hổ là mày.” Ryuuen cười phá lên, “Mặt dày thật đấy, có người nên học hỏi mày đi.”
Hikigaya không thấy mình mặt dày, chuyện này vốn dĩ không cần phải giải thích.
Thấy gã này cứ đứng đó hả hê, cậu không nhịn được mà nói kháy: “Cậu cũng đừng mừng vội, trên diễn đàn cũng có tên cậu đấy.”
“Ồ, thế à.”
Nghe vậy, Ryuuen cũng lôi điện thoại ra xem, rồi vẻ mặt trở nên đầy hứng thú.
“Trên này bảo tao đánh bạn cùng lớp à… he he, đúng là tin đồn nhảm nhí.”
“Đúng thế, cậu thì chỉ có nước để Ayanokouji đánh cho, làm gì có chuyện chủ động đi đánh người khác.”
Đối mặt với lời mỉa mai châm chọc của Hikigaya, Ryuuen không đáp lại, chỉ đút điện thoại vào túi, rồi rời khỏi sảnh vào như thể thấy chán.
Nhưng trước khi đi, gã lại ghé sát vào tai Hikigaya, thì thầm một câu.
“Này, Mắt Cá Chết, mày nợ tao một lần đấy nhé.”


0 Bình luận