• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Năm nhất học kỳ 3

Chương 349: Vỡ đầu có được tính là xích mích cỏn con?

0 Bình luận - Độ dài: 3,908 từ - Cập nhật:

Để giữ gìn hình ảnh rạng ngời của Kushida trước mặt bạn bè, Hikigaya buộc phải tham gia vào hoạt động “tìm kiếm Miyake Akito”.

Mà nói đi cũng phải nói lại, sao phải cố công đi tìm làm gì? Gọi điện thoại một cuộc là xong mà…

Hơn nữa, trước đó tại sao gã đó lại đi ngăn cản lớp A và lớp B đánh nhau cơ chứ?

Chuyện này lạ quá đi mất… Lẽ nào cậu ta bị nhiễm virus “người tốt” của Hirata rồi?

Trong lúc Hikigaya đang thầm lẩm bẩm mấy chuyện tào lao, Ayanokouji bỗng nhận được một cuộc điện thoại. Nghe nội dung thì có vẻ là của Hasebe.

Một lát sau, cậu ta cúp máy và nói: “Haruka và mọi người đã tìm thấy Akito rồi, ở con đường ngay sau nhà thi đấu.”

“Vậy lớp A và lớp B đang solo hay hội đồng thế?”

“…Tớ nghe nói chỉ có Kanzaki và Hashimoto đang đối đầu ở đó thôi.”

“Ồ, ra là solo.”

Tuy nói vậy, nhưng một khi đã có Kanzaki ở đó thì chắc chắn sẽ không đánh nhau được.

Hikigaya cũng coi như hiểu phần nào con người cậu ta. Chắc là đã bắt quả tang Hashimoto đang lan truyền tin đồn, nhưng cùng lắm cậu ta cũng chỉ có thể chất vấn và yêu cầu đối phương dừng lại mà thôi.

Nói cho cùng, Kanzaki tuy xử lý tình huống linh hoạt hơn Ichinose, nhưng cậu ta cũng là một người có trái tim nhân hậu.

Cậu ta không thể làm ra những chuyện quá trớn, và như vậy thì không thể nào chống lại được hội Sakayanagi, những kẻ chuyên chơi trò cù nhầy.

Ba người đến nơi, chỉ thấy hai người kia đang đứng đối mặt nhau.

Trong khi đó, Miyake đứng bên cạnh như thể đang canh chừng họ, còn Hasebe và nhóm bạn thì đang đứng hóng chuyện ở phía sau một đoạn.

Thiệt tình, cái đám này đang làm cái quái gì vậy… 

“Miyake, từ bao giờ mà cậu lại thích lo chuyện bao đồng thế.” Hashimoto vừa gãi đầu vừa phàn nàn. “Còn gọi cả hội đến nữa, có cần thiết phải làm vậy không?”

“Tớ chỉ lo các cậu sẽ đánh nhau thôi.”

“Đã bảo là Kanzaki gây sự trước mà, tôi vốn chẳng muốn dây dưa với cậu ta.” Hashimoto ra vẻ mình là người vô tội.

Nhưng Miyake không tin lời gã, chỉ nói một cách lấp lửng: “Nếu được như vậy thì tốt.”

“Cậu thật là… Hả? Hikigaya cũng đến rồi sao?”

Lúc này, Hashimoto đột nhiên để ý thấy nhóm ba người, và ánh mắt hai bên chạm nhau.

Rồi gã ta bắt đầu la lối om sòm: “Hikigaya cậu đến đúng lúc lắm! Mau đưa bạn học của cậu và cả Kanzaki đi đi. Lần trước ở khu cắm trại trong rừng tôi đã tưởng hiểu lầm được giải quyết rồi, không ngờ cậu ta lại bám lấy tôi nữa!”

“Vốn dĩ chưa từng có cái gọi là giải quyết hiểu lầm.” Kanzaki lạnh lùng đáp. “Tôi đã nói lúc nãy rồi, hành vi của cậu chỗ nào cũng đáng ngờ. Suốt thời gian qua, cứ sau giờ học là cậu lại lượn lờ trong trường, giả vờ tán gẫu để nhồi nhét vào đầu người khác những thông tin không hề tồn tại, đúng không?”

Hashimoto không phản bác, chỉ cười khẩy: “Cậu đang nói đến tin đồn Ichinose làm đủ chuyện xấu xa à? Tôi chỉ buôn chuyện với bạn bè thôi, có gì to tát đâu.”

“Vậy là cậu mù quáng tin vào những tin đồn không biết đúng sai, rồi đi rêu rao khắp nơi?”

“Chuyện đó có gì lạ đâu. Bất kể là thật hay giả, miễn là chuyện gì thú vị thì ai mà chẳng muốn kể cho người khác nghe. Lần trước tôi cũng nói với cậu rồi còn gì, con gái còn hóng hớt mấy chuyện này hơn cả con trai nữa đấy.”

Quả thật, lời này cũng có phần đúng.

Tin đồn sở dĩ khó giải quyết, là bởi vì đằng sau nó không nhất thiết phải có ác ý.

Đôi khi người ta chỉ thấy vui, nên thuận miệng kể cho bạn bè… nhưng nếu có ai truy cứu thật, họ sẽ dùng lý do ‘chỉ là tin đồn thôi mà’ để trốn tránh trách nhiệm.

Có điều, trường hợp của Hashimoto lại không đơn giản như vậy.

Gã này là một kẻ cố ý phạm tội.

“Nhưng đây hoàn toàn là những chuyện bịa đặt, vậy mà các cậu lại thản nhiên bàn tán và lan truyền chúng. Cách làm này quá đê tiện, có khác gì Ryuuen đâu.”

Dù Kanzaki nói với giọng rất nghiêm khắc, nhưng điều đó hoàn toàn không dọa được Hashimoto.

Gã ta thậm chí còn chế nhạo lại: “Cậu nói với tôi mấy lời đó thì có ích gì? Trong khối đâu phải chỉ mình tôi nói. Tôi cũng chỉ tình cờ nghe được rồi kể lại cho người khác thôi. Cậu có giỏi thì đi bịt miệng hết tất cả mọi người đi.”

“Đừng nói dối, mấy ngày nay tôi đã điều tra kỹ lưỡng lớp cậu rồi.”

“Rồi sao nữa?”

“Tôi phát hiện ra nguồn gốc của tin đồn đều đến từ một vài nam sinh và nữ sinh lớp B năm nhất. Tôi đã gặng hỏi xem họ nghe từ đâu, nhưng tất cả đều trả lời lảng tránh y như cậu. Ý nghĩa của việc này đã quá rõ ràng rồi.”

Xem ra Kanzaki cũng đã chuẩn bị kỹ càng.

“Hashimoto, tôi dám chắc rằng nguồn gốc của những tin đồn hãm hại Ichinose chính là lớp B năm nhất của các cậu.”

“Hả— Cậu có bằng chứng gì không?”

“Đừng có ngụy biện nữa. Không chỉ năm nhất, tôi còn tìm được cả những học sinh năm hai và năm ba đã nghe các cậu lan truyền tin đồn. Nếu cần, tôi có thể gọi họ ra đối chất.”

Dù biết Kanzaki đã âm thầm làm không ít việc, nhưng không ngờ cậu ta còn tìm đến cả các senpai khóa trên.

Tiếc là trong mắt Hikigaya, đây chỉ là công dã tràng.

Quả nhiên, Hashimoto chẳng hề bận tâm, gã đáp với vẻ mặt dửng dưng: “Cậu nói vậy thì chứng minh được điều gì? Biết đâu họ cũng giống tôi, tình cờ nghe được ở đâu đó thôi. Dù cậu nói nguồn gốc là từ lớp B thì tôi cũng chịu, chẳng biết gì cả. Mà nói đi cũng phải nói lại… này Kanzaki, chuyện của Ichinose, có thật chỉ là tin đồn không?”

“Ý cậu là sao?”

“Không có lửa làm sao có khói, câu này chắc cậu nghe rồi chứ.”

Hashimoto tung ra chiêu bài kinh điển: đổ lỗi cho nạn nhân.

“Nghĩ kỹ mà xem, tại sao người dính tin đồn lại là Ichinose? Sao không phải là ai khác?”

“Ai bảo chỉ có Ichinose? Hay cậu đang nói móc rằng tôi mờ nhạt, không có đất diễn?”

“Cậu đang nói gì… Hả?”

Hashimoto đang nói dở thì thấy có gì đó không đúng, vì Kanzaki trước mặt không hề mở miệng. Giọng nói này phát ra từ phía sau.

Gã quay đầu lại, có chút lo lắng nhìn về phía Hikigaya. 

“À thì, Hikigaya, những gì tôi nói đều là thật đấy. Chuyện này thực sự không liên quan đến tôi.”

“Tôi có nói là liên quan đến cậu đâu?”

“Ồ, ồ, quả nhiên cậu vẫn là người biết điều hơn.” Hashimoto khẽ thở phào, rồi nói tiếp: “Cuộc nói chuyện vừa rồi chắc cậu cũng nghe cả rồi. Kanzaki hoàn toàn đang gây sự vô cớ, cứ khăng khăng là do lớp tôi làm, trong khi cậu ta chẳng đưa ra được một bằng chứng nào.”

Hikigaya gật đầu: “Đúng thế, Kanzaki xem ra không có kinh nghiệm đối phó với kẻ cù nhầy. Đến giờ vẫn còn cố dùng lý lẽ phải trái để bắt đối phương nhận lỗi… cũng đành chịu thôi, vì cậu ta cũng giống Ichinose, đều là những người hiền lành, tốt bụng nhưng lại quá ngây thơ.”

“Hử? Cậu nói kẻ cù nhầy… là nói tôi à?” Hashimoto có chút ngạc nhiên chỉ vào mặt mình.

“Cậu nghĩ là cậu, thì là cậu.”

“Ờ, vậy tôi không nghĩ thế.”

“Rất tiếc, tôi lại nghĩ là có đấy.”

“…”

Hashimoto bị mấy câu nói lắt léo này làm cho đứng hình, chủ yếu là vì gã không đoán được ý đồ của Hikigaya.

Gã giả vờ thở dài ngao ngán, nhún vai nói: “Hikigaya, tôi biết cậu và Ichinose khá thân thiết, nhưng tôi nghĩ cậu không cần phải dính sâu vào chuyện này làm gì. Cứ thử nhìn nhận khách quan một chút đi, Ichinose không hề khẳng định hay phủ định tin đồn, cũng chẳng nhờ ai giúp đỡ. Với trí tuệ của cậu, chắc chắn cậu hiểu được—”

“Cậu thôi ngay cái trò lôi Ichinose vào đây đi.” Hikigaya mất kiên nhẫn cắt ngang lời lải nhải của gã. “Đừng có hiểu lầm, tôi vốn không có nghĩa vụ phải ra mặt giúp Ichinose. Cô ấy không tự mình đứng lên bảo vệ quyền lợi của bản thân, thì ngoài việc chửi cô ấy một tiếng ‘đồ ngốc’ ra, tôi chẳng muốn làm gì khác.”

“Hả, vậy bây giờ cậu đang…?”

“Tất nhiên là tôi đang nói chuyện của tôi rồi.”

Hikigaya nói với vẻ mặt vô cảm, mắt dán chặt vào Hashimoto.

“Hashimoto, tôi muốn hỏi một chút, cậu nghe tin tôi tỏ tình thất bại rồi thành trò cười cho cả lớp từ đâu ra thế?”

“Gì, gì cơ? Chuyện đó không liên quan đến tôi!” Hashimoto vội vàng xua tay. “Tôi chỉ buôn chuyện với bạn bè về tin đồn của Ichinose thôi. Còn chuyện của cậu… ờ thì, hôm nay tôi mới nghe lần đầu đấy.”

“Vậy là sắp tới cậu cũng định đi rêu rao tin đồn về tôi, đúng không?”

“Không, không đời nào!”

Đối mặt với lời đe dọa nửa đùa nửa thật của Hikigaya, Hashimoto không dám lấp liếm cho qua như khi đối đầu với Kanzaki.

“Với lại lúc nãy tôi đã nói rồi, trong vụ này tôi hoàn toàn vô tội, tôi chẳng làm gì cả.”

“Hừ, còn giả nai à.” Hikigaya khịt mũi. “Chẳng phải Sakayanagi đã ra lệnh cho các cậu đi lan truyền tin đồn sao, làm như người khác không đoán ra được ấy.”

“Không phải, cậu kết luận vội vàng như vậy không hay đâu.”

Hashimoto vẫn cố cãi chày cãi cối, ra vẻ ta đây bắt đầu giảng giải.

“Đúng là công chúa của lớp tôi rất hiếu chiến, cũng từng có những lời lẽ khiêu khích nhắm vào Ichinose. Nhưng cô ấy chỉ nói mồm thôi, chứ thật sự chuyện này không liên quan đến chúng tôi. Vả lại cũng chẳng có bằng chứng nào cả, đúng không.”

“Cậu tưởng tôi là Kanzaki chắc! Tôi cần phải nói chuyện bằng chứng với cậu sao?”

Giọng Hikigaya đột nhiên trở nên đanh thép. Cậu ta nhìn chằm chằm vào Hashimoto đang có chút biến sắc, rồi gằn từng chữ: “Hashimoto, tôi khuyên cậu tốt nhất nên tỉnh táo lại đi. Đừng tưởng cứ bám theo Sakayanagi là chắc suất lên lớp A… Trước khi đạt được điều đó, có những việc không nên làm.”

“Cậu hiểu lầm rồi, đây không phải chuyện bám theo ai cả.”

“Lỡ như giữa đường cậu bị đuổi học, thì lớp A cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa, đúng không?”

“…”

Lần này thì là một lời đe dọa không chút che giấu.

Lúc này, Hashimoto không khỏi cảm thấy bực bội. Gã đương nhiên đã để ý đến những tin đồn mới xuất hiện trên diễn đàn gần đây.

Gã cũng đã hỏi ý kiến Sakayanagi, và được bảo là không cần bận tâm.

Nhưng vấn đề bây giờ là… Hikigaya có vẻ đã nổi giận thật sự.

Nếu là người khác, dù là đấu võ mồm hay dọa dẫm bằng vũ lực, Hashimoto đều có thể ung dung đối phó.

Nhưng riêng với một đối thủ khó lường như Hikigaya, chỉ bị cậu ta lườm thôi cũng đủ thấy bất an rồi.

“À mà này, đừng tưởng tôi không có cách trị cái trò cù nhầy của các cậu.” Hikigaya nói tiếp. “Thậm chí tôi còn chẳng cần tự mình ra tay. Chỉ cần Kanzaki ở đây cho cậu một trận, mấy trò mèo của Sakayanagi sẽ tự khắc sụp đổ.”

“Hả?”

Hashimoto còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì Miyake ở bên cạnh đã la lên.

“Đợi đã Hikigaya, sao cậu lại xúi giục họ đánh nhau!”

Cậu ta vốn dĩ xen vào để ngăn Hashimoto và Kanzaki xung đột, nên nghe vậy liền không thể ngồi yên.

Kanzaki thì bình tĩnh hơn nhiều, cậu ta trầm giọng hỏi: “Hikigaya, tôi có thể hỏi tại sao không? Tại sao chỉ cần tôi và Hashimoto đánh nhau là mọi chuyện sẽ được giải quyết?”

“Đơn giản thôi, vì như vậy sẽ kinh động đến nhà trường.”

Hikigaya lờ Miyake đi, giải thích cho Kanzaki: “Giống như Hashimoto đã nói, sở dĩ nhà trường nhắm một mắt cho qua là vì Ichinose không cầu cứu. Nhưng nếu có người vì chuyện này mà gây ra xung đột nghiêm trọng, thì đó lại là chuyện khác.”

Nếu có học sinh đánh nhau vì tin đồn của Ichinose, thì để ngăn chặn những vụ việc tương tự, nhà trường sẽ buộc phải ra tay dẹp từ gốc.

“Dừng lại đi, ai cũng biết trường này rất nghiêm khắc với chuyện đánh đấm mà.” Miyake cho rằng mọi người nên bình tĩnh lại thì hơn.

“Đó là chuyện của trước đây rồi.”

“Trước đây?”

“Hội trưởng Hội học sinh lần này dường như sẽ làm ngơ trước những xô xát nhỏ. Là một thành viên Hội học sinh, chắc Hikigaya cũng biết chuyện này nhỉ? Chiêu này của cậu không hiệu quả đâu.”

Vừa nói, Hashimoto vừa cười mỉm nhìn Hikigaya.

Gã ta hẳn là đã nghe chuyện này từ Sakayanagi, nên mới tự tin như vậy.

“Cậu lại nhắc tôi rồi đấy.” Hikigaya vừa sờ cằm vừa nói. “Nhưng chính cậu cũng nói là chỉ làm ngơ với ‘xô xát nhỏ’ thôi… Tôi đang nghĩ, nếu tôi đập cho cậu vỡ đầu, liệu đó có còn được tính là xô xát nhỏ không nhỉ?”

“……Hả?”

Hashimoto chết lặng trong giây lát, rồi cố gượng nói: “Nhưng như vậy thì lớp A cũng sẽ bị phạt nặng, thành ra cả hai cùng thiệt hại.”

“Không sao, đến lúc đó tôi sẽ làm chứng là cậu ra tay trước. Dù sao ở đây cũng chẳng có camera.” Hikigaya nói chắc như đinh đóng cột.

“Ờ… nhưng Kanzaki sẽ không làm chuyện đó đâu. Hơn nữa Ichinose lớp cậu ấy ghét nhất là dính vào rắc rối mà? Làm vậy sẽ khiến cô ấy buồn đấy.”

“Chó cùng rứt giậu thôi.”

Hikigaya liếc mắt nhìn Hashimoto.

Ở đây chỉ có một mình gã là người của lớp B. Trong khi đó lớp D lại là bên thứ ba chứng kiến, nên lời khai của chúng tôi là bằng chứng duy nhất được chấp nhận.

“Sao nào, muốn thử không?”

“…Thôi khỏi.”

Lần này thì Hashimoto đã được nếm trải sự lợi hại của Hikigaya… đúng là không có cách nào đối phó.

Cuối cùng, gã chỉ biết cười khổ.

Còn Kanzaki, dù không có ý định động thủ, nhưng cũng đã hiểu ra ý đồ của Hikigaya. Cậu ta cứ đứng đó, lẳng lặng nhìn chằm chằm vào Hashimoto.

Trước áp lực nhân đôi này, Hashimoto quyết định rất nhanh.

Gã ta lập tức giơ hai tay lên, đầu hàng một cách dứt khoát.

“Được rồi, được rồi, tôi biết rồi… Từ nay về sau, cứ tan học là tôi sẽ về thẳng ký túc xá, cũng sẽ không kể chuyện của Ichinose cho ai nữa. Thế đã được chưa?”

“Cậu đừng nói cứ như là tôi ép cậu vậy.”

“Đúng, đúng, tất cả đều là tôi tự nguyện.” Hashimoto gật đầu lia lịa.

…Có cảm giác gã này đang mỉa mai thì phải.

Nhưng thôi, đến mức này là đủ rồi.

“Thiệt tình, lại còn lôi cả Hikigaya vào nữa, ai mà thất đức thế không biết.”

Hashimoto gãi đầu với vẻ mặt khổ não, rồi đi về phía khu nhà học.

Có thể gã đi báo cáo cho Sakayanagi, cũng có thể chỉ là về lấy cặp. Dù sao thì cũng chẳng quan trọng.

Kanzaki cũng không ngăn cản, có lẽ trong mắt cậu ta, hai bên đã đạt được một thỏa thuận.

Dĩ nhiên, đối phương có tuân thủ hay không vẫn là một dấu hỏi, nhưng bây giờ có băn khoăn về điều đó cũng vô ích.

“Hikigaya, lần này cảm ơn cậu nhiều.” Kanzaki gật đầu cảm ơn.

Cậu thì lại có vẻ muốn nói gì đó rồi lại thôi.

“Kanzaki, tôi nói này… mà thôi, nói cho cùng đây cũng là chuyện của lớp cậu.”

“Đúng vậy, nếu cứ để cậu dính vào nữa thì không hay.”

Nói rồi, Kanzaki nhìn về phía Ayanokouji và những người khác.

“Vậy tôi đi trước đây.”

Cậu ta chào qua loa rồi đi về phía ký túc xá.

Hikigaya cũng không muốn ở lại thêm, cậu ta cũng chào một tiếng: “Vậy Kushida, tớ cũng về đây.”

“A, đợi tớ một chút, tớ cũng đang định về.”

Nói rồi, Kushida quay sang vẫy tay với nhóm Hasebe, nở một nụ cười rạng rỡ.

“Mọi người, vì chuyện cũng tạm ổn rồi, nên tớ không làm phiền buổi tụ tập của các cậu nữa đâu nhé.”

“Hì hì, đừng nói thế chứ.” Hasebe cố tình trêu. “Kikyō-chan tham gia với bọn tớ đi, mà bọn tớ cũng chào đón cả Hikki-kun nữa đó.”

“A ha ha, chuyện này… à, tớ xin phép về trước.”

Trong lúc họ nói chuyện, Hikigaya đã đi được một đoạn khá xa. Thấy vậy, Kushida cũng chẳng bận tâm đến nhóm Hasebe nữa, vội vàng chào một tiếng rồi đuổi theo.

Nhìn bóng lưng cô ấy khuất dần, Hasebe khoanh tay trước ngực, lẩm bẩm một mình: “Đây có phải là cái gọi là phân biệt đối xử không nhỉ, ra là Kikyō-chan cũng có lúc như vậy à… Mà thôi, cũng bình thường mà.”

“Cậu đang lẩm bẩm gì thế?” Miyake nhìn sang, vẻ khó hiểu.

“Không có gì. Mà nói đi cũng phải nói lại, vừa rồi chúng ta đã được chứng kiến một cảnh tượng khá gay cấn đấy chứ.”

“Gay cấn chỗ nào? Tớ thì lo chết đi được.”

Miyake không kìm được mà thở dài.

“Hikigaya liều quá, lại còn xúi họ đánh nhau. Lỡ họ đánh nhau thật thì sao.”

“Nhưng Hikki-kun đã giải quyết được vấn đề rồi còn gì.” Hasebe thản nhiên đáp. “Chỉ vài ba câu đã khiến cái tên Hashimoto kiêu ngạo đó phải im bặt. Lần trước cũng là cậu ấy đẩy lùi được Sakayanagi-san… Chẳng trách Kikyō-chan lại mê cậu ấy đến vậy, lúc nãy ánh mắt cậu ấy nhìn Hikigaya cứ như sắp bắn ra tim đến nơi.”

“Hả?! Kushida thích Hikigaya á?”

Miyake kêu lên kinh ngạc như thể lần đầu nghe chuyện này, Yukimura đứng bên cạnh cũng lộ vẻ ngạc nhiên.

“Haizz… trừ Kiyopon ra, hội con trai trong nhóm mình đúng là hết thuốc chữa rồi.” Hasebe chán nản xòe tay.

“Dù tôi nói vậy có hơi kỳ, nhưng tại sao tôi lại là ngoại lệ?” Ayanokouji bỗng lên tiếng hỏi.

“Hử? Cậu không nhận ra à?”

“Chuyện này thì… hay là thôi đừng bận tâm đến chuyện người khác nữa, chúng ta về lại quán cà phê đi.”

Ayanokouji cảm thấy trả lời thế nào cũng không ổn, nên dứt khoát đổi chủ đề.

Tuy nhiên, qua cuộc đối thoại lần này, cậu ta đã nhận ra hai điều.

Thứ nhất là về tin đồn của Ichinose. Dựa vào giọng điệu và thái độ của Hashimoto, không khó để nhận định rằng những tin đồn đó không hoàn toàn là bịa đặt, có lẽ một phần trong đó là sự thật.

Thứ hai là về Hikigaya… điểm này rất đáng để suy ngẫm.

Hashimoto khẳng định mình không hề hay biết, dĩ nhiên không thể loại trừ khả năng gã nói dối, nhưng Hikigaya lại một mực cho rằng chính gã là thủ phạm.

Xét theo tính cách của gã đó, phản ứng này có phần hơi võ đoán.

Lần trước ở trong lớp cũng vậy, Hikigaya cứ bám riết lấy Sakayanagi, thái độ cứ như đã nắm được bằng chứng trong tay.

Lẽ nào… cậu ta đã biết chuyện của Ichinose từ trước rồi?

Hay là cậu ta đã biết trước kế hoạch của Sakayanagi từ một nguồn nào đó?

Dù là khả năng nào đi nữa, Ayanokouji cũng đã tin chắc một điều.

Những tin đồn trên diễn đàn, có lẽ là do chính Hikigaya tự đăng lên, mục đích là để có lý do chính đáng can thiệp vào chuyện này.

… Thảo nào lại không cắn câu của mình.

Ayanokouji vừa cảm thấy có chút tiếc nuối cho tình hình này, vừa có chút mong đợi vào những diễn biến sắp tới.

Cậu ta muốn biết Hikigaya sẽ dùng cách gì để tấn công Sakayanagi.

Ít nhất là dựa trên những thông tin hiện có, có thể cậu ta sẽ ngăn được Sakayanagi tiếp tục lan truyền tin đồn, nhưng bản thân cô ta thì khó mà bị tổn hại gì.

Và Hikigaya có vẻ cũng không thật sự muốn Kanzaki đánh nhau, nếu không thì cậu ta đã xúi giục sau lưng chứ không phải nói thẳng ra trước mặt bao nhiêu người như vậy… có lẽ cậu ta có một kế hoạch khác. 

Quan trọng hơn, việc này có thể dùng để tham khảo cho sau này.

Dù hiện tại Hikigaya không còn tỏ ra thù địch với cậu ta nữa, nhưng chẳng ai biết được lúc nào sẽ lại giẫm phải “bãi mìn” của gã đó, nên chuẩn bị trước là điều cần thiết.

Hơn nữa… người đàn ông đó dường như cũng đã bắt đầu hành động.

Tùy vào tình hình, nếu có thể lôi kéo Hikigaya vào cuộc một cách có chủ đích, thì sẽ rất hữu ích.

Đó là lý do tại sao trước đó Ayanokouji đã chủ động tỏ ra thân thiện, đề xuất một phương án có thể giải quyết được khó khăn cho cả Hikigaya và Ichinose.

Dĩ nhiên, điều đó không cản trở cậu ta thuận tay đào một cái bẫy.

Tiếc là, nếu cậu ta sớm nhận ra đây là màn kịch do Hikigaya tự biên tự diễn, thì có lẽ đã không đến nỗi gậy ông đập lưng ông.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, dù Hikigaya hay Sakayanagi thất bại, thì cũng đều bớt đi một mối phiền toái.

Nếu hấp tấp xen vào, e rằng chỉ rước lửa vào thân… giống như Hashimoto vậy.

Vì thế, Ayanokouji phán đoán rằng án binh bất động chính là lựa chọn tốt nhất lúc này.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận