• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Năm nhất học kỳ 3

Chương 334: Trong sáng thuần khiết

0 Bình luận - Độ dài: 3,523 từ - Cập nhật:

Tranh chấp nổ ra giữa lớp A và lớp B, phần lớn là liên quan đến chuyện Katsuragi nói hồi sáng.

Tuy Hikigaya không rõ cụ thể là gì, nhưng cậu cũng có thể mường tượng ra đó là mấy chuyện chẳng hay ho gì, nếu không thì đám con trai lớp A đã chẳng kích động đến thế.

Từ phía đó, có thể loáng thoáng nghe được nội dung cuộc cãi vã.

“Có phải bọn tôi nói ra đầu tiên đâu, bọn tôi cũng chỉ nghe từ chỗ khác thôi, mắc gì lại trút giận lên bọn tôi.”

“Đừng có chối nữa! Ngoài bọn cậu ra thì còn ai vào đây!”

“Thế thì cậu nói thử xem, điểm cá nhân của Ichinose từ đâu mà có?”

…Điểm cá nhân ư?

Sao tự dưng lại lôi chuyện này vào? 

Ngay lúc Hikigaya còn đang ngơ ngác, Horikita đã do dự hỏi: “Hikigaya-kun, ở bên phía con trai, cậu có nghe qua chuyện về… Ichinose-san không?”

“Tiếc là tôi gần như chẳng bao giờ nói chuyện với con trai.”

Ngoài Ryuuen, Katsuragi và Ayanokouji ra, những cuộc trò chuyện với người khác đều chẳng mấy vui vẻ.

Ừm, mà chủ yếu là đối phương không vui vẻ.

“Nhưng hình như tôi có nghe loáng thoáng về mấy tin đồn, cụ thể là gì vậy?” Hikigaya hỏi thêm.

“…Có vài chuyện tôi không muốn nói ra.”

Nói rồi, Horikita rút từ trong túi ra một cuốn sổ tay nhỏ và một cây bút, rồi bắt đầu viết.

Cô nàng này lại còn mang theo mấy thứ này bên người…

Mà thôi, kỳ thi lần này cũng có phần thi viết, chủ yếu về các vấn đề đạo đức, chắc Horikita mang theo để tiện ôn bài mọi lúc mọi nơi.

Đúng là một con người nghiêm túc.

Horikita nhanh chóng đưa cuốn sổ cho cậu, trên đó viết: [Từng gây gổ đánh nhau][Từng đi khách][Từng trộm cắp, cướp giật][Từng dùng thuốc cấm]vân vân.

Về cơ bản cũng giống những gì Kushida nói mấy hôm trước, chỉ là dùng từ ngữ có phần nhẹ nhàng hơn.

Ngoài ra, không hiểu sao chữ ‘đi khách’ lại được khoanh tròn.

“Cái vòng tròn này là sao?” Hikigaya thắc mắc.

“Nghĩa là chuyện này được bàn tán nhiều nhất.” Horikita khẽ thở dài. “Cậu còn nhớ học kỳ trước không? Ichinose-san từng bị đồn là dùng thủ đoạn bất chính để thu thập điểm cá nhân. Giờ có kẻ đang cố tình xâu chuỗi hai chuyện này lại với nhau, lại còn lôi cả đàn anh đàn chị vào… thật sự rất ghê tởm.”

“Ra là vậy…”

Hikigaya cũng đành bó tay. Hồi đó cậu đã cảm thấy cách xử lý của Ichinose có vấn đề, sớm muộn cũng gặp họa lớn, không ngờ lại ứng nghiệm nhanh đến thế.

Kẻ tung tin đồn lúc đó là Ayanokouji, sau vụ việc nhà trường chỉ ra mặt đính chính qua loa rồi mọi chuyện cứ thế chìm xuống.

Việc này đã tạo ra một tiền lệ rất xấu.

Chính vì Ayanokouji chẳng bị trừng phạt gì, Sakayanagi mới có thể lộng hành như vậy.

Ở một diễn biến khác, cuộc cãi vã giữa lớp A và lớp B cũng đã lắng xuống, chủ yếu là nhờ Kanzaki và Katsuragi can thiệp, khuyên bạn học của mỗi bên rút lui.

Nhưng mà, chuyện này sẽ không dừng lại ở đây đâu nhỉ.

Dù sao đây cũng là scandal của một mỹ thiếu nữ nổi tiếng toàn khối. Ở ngôi trường nội trú biệt lập giữa rừng này, chẳng có chủ đề nào nóng hổi hơn thế.

Mấy chuyện như học sinh năm hai bị lợn rừng tấn công, so với chuyện này thì đúng là muỗi.

Nghĩ vậy, Hikigaya thậm chí còn nghi ngờ rằng trong vụ này, ngoài Sakayanagi ra, có khi nào Ayanokouji cũng đang âm thầm thêm dầu vào lửa không.

Chỉ cần mọi người đổ dồn sự chú ý vào Ichinose, sẽ chẳng mấy ai quan tâm đến chuyện lợn rừng tấn công người nữa.

“Ichinose-san phản ứng thế nào về chuyện này?” Matsushita đột nhiên lên tiếng hỏi Horikita.

“Bề ngoài thì cô ấy vẫn ổn, nhưng tôi có cảm giác cô ấy đang cố gồng mình lên.”

Nếu tin đồn chỉ có mỗi chuyện đi khách, có lẽ Ichinose đã chẳng thèm để tâm.

Nhưng chính vì nó có lồng ghép cả tội trộm cắp, đó mới là thứ thực sự cứa vào vết sẹo trong lòng cô ấy.

Thế mới nói, con người đừng nên làm chuyện xấu… Còn nếu đã buộc phải làm, thì phải hạ thấp tiêu chuẩn đạo đức của bản thân trước, nếu không thì chỉ tự làm khổ mình mà thôi.

“Hừ, đám con trai đó đúng là chẳng ra gì.”

Nghe những lời xì xào bàn tán xung quanh, Horikita lộ rõ vẻ chán ghét trên mặt.

“Vả lại, chuyện đó nhà trường đã công khai đính chính từ lâu rồi, bộ não của họ chỉ ngang tầm cá vàng thôi à?”

“Khoan nói chuyện khác, cậu còn lạ gì cái nết của trường mình nữa. Một lũ lừa đảo thì lấy tư cách gì mà đi đính chính cho người khác.” Hikigaya không nhịn được mà buông lời châm chọc.

Ngay từ lúc chiêu sinh, trường Cao Dục đã lừa lọc học sinh, rồi đến kỳ nghỉ hè lại lừa bọn họ ra đảo hoang. Vì vậy bây giờ dù giáo viên có nói gì, nhất là những chuyện liên quan đến kỳ thi đặc biệt, học sinh đều sẽ nghi ngờ có ẩn ý khác, lời nói có hay đến đâu cũng có thể là một cái bẫy.

Thực tế, một số nước phương Tây cũng vậy, uy tín chính phủ gần như bằng không, càng ra sức đính chính thì người ta lại càng tin là thật.

Cơ mà Nhật Bản cũng chẳng có tư cách chê ai, đa số người dân đều không tin lời chính phủ hay chính trị gia, họ chỉ cần sống yên ổn cuộc sống của mình là đủ rồi.

Dù sao thì, thứ mà Hikigaya yêu chỉ có Chiba và em gái cậu mà thôi.

“Nói ra cũng hơi bất ngờ đấy.” Matsushita nhìn Horikita với nụ cười ý nhị. “Tớ cứ tưởng Horikita-san chẳng bao giờ quan tâm đến người khác, ít nhất là người ở lớp khác, không ngờ cậu lại bênh vực Ichinose-san. Lẽ nào tình bạn đã nảy nở trong kỳ thi này à?”

“Không, tôi với cô ấy cũng chẳng thân thiết gì, chỉ là ngứa mắt với loại chuyện này thôi.” Horikita lạnh nhạt đáp.

“Hehe, cứ thành thật thừa nhận thì có sao đâu. Hơn nữa, nhà trường vốn cũng khuyến khích chúng ta kết bạn với các lớp khác mà, nếu không đã chẳng đặt ra quy tắc cắm trại lần này.”

Matsushita hiểu không sai chút nào. Mặc dù nhiệm vụ ở ngôi trường này là chiến đấu với các lớp khác, và nhiều học sinh cũng có xu hướng coi các lớp khác là kẻ thù, nhưng nhà trường không muốn học sinh chỉ suy nghĩ một chiều theo hướng đối địch, mà phải học cách ứng biến linh hoạt.

Bởi vì sau này ra xã hội, hai công ty đang cạnh tranh, thậm chí là thù địch, biết đâu một ngày nào đó lại bắt tay hợp tác.

—Không có bạn bè vĩnh viễn, cũng không có kẻ thù vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh viễn.

Câu nói nổi tiếng này gần như ai cũng biết, nhưng tiếc là số người thực sự làm được lại quá ít, đa số chỉ để cảm xúc lấn át lý trí.

“Cậu nghĩ nhiều rồi.” Horikita vẫn không thừa nhận. “Tôi không có ý định kết bạn với Ichinose-san. Cô ấy là thủ lĩnh lớp A, sớm muộn gì lớp chúng ta cũng sẽ đối đầu với cô ấy. Một tình bạn nửa vời chỉ tổ phản tác dụng.”

Matsushita mỉm cười gật đầu đồng tình: “Nói vậy cũng đúng. Nhưng nếu thế thì cậu quan tâm đến mấy tin đồn đó làm gì? Nếu Ichinose-san vì chuyện này mà bị ảnh hưởng, chẳng phải lớp chúng ta chỉ có lợi thôi sao?”

“Cậu nói sai rồi. Loại tin đồn đó ngoài việc làm người khác ghê tởm ra thì chẳng có tác dụng thực tế nào cả, hoàn toàn không ảnh hưởng đến danh tiếng của Ichinose-san trong trường. Chẳng qua chỉ là có kẻ vì ghen ăn tức ở nên mới làm ra trò bẩn thỉu đó thôi. Cái kiểu đáng ghét ấy ngược lại chỉ khiến người ta thấy đáng thương.”

Xem ra Horikita chỉ đang phê phán dựa trên yêu ghét cá nhân… không, có lẽ cũng không hẳn.

Ít nhất, chắc chắn cô ấy cũng có thiện cảm nhất định với Ichinose, nếu không đã chẳng nói nhiều như vậy.

“Nhưng biết đâu tin đồn lại ảnh hưởng đến kết quả kỳ thi lần này thì sao?” Matsushita lập tức đánh vào điểm mấu chốt.

“Càng không thể. Nhóm của Ichinose-san chỉ có mình cô ấy là học sinh lớp A. Dù trạng thái của cô ấy có bị ảnh hưởng, cũng khó mà tác động đến kết quả chung của cả nhóm.”

Horikita cho rằng đây chỉ là những lời vu khống xuất phát từ sự đố kỵ, là cái giá mà những cô gái nổi tiếng phải trả.

Có lẽ cô ấy cũng từng trải qua chuyện tương tự, dù sao cũng dễ dàng mường tượng ra hình ảnh của Horikita thời sơ trung… kiểu “đóa hoa kiêu kỳ trên đỉnh núi cao” (cười) gì đó. 

“Hikigaya-kun, có phải cậu đang nghĩ điều gì thất lễ không đấy?” Horikita đột nhiên phóng một ánh mắt sắc lẹm về phía cậu.

“…Đâu có.” Hikigaya quay mặt đi, rồi vội chuyển chủ đề: “Tôi chỉ thấy cậu đã bỏ qua một điểm, đó là ảnh hưởng của tin đồn lần này lên các thành viên khác của lớp A, đặc biệt là đám con trai.”

Thấy Horikita vẫn chưa hiểu, cậu nói thêm: “Hồi đại hội thể thao, chẳng phải Hirata đã tự kỷ một thời gian sao? Cậu cứ nghĩ lại biểu hiện của đám con gái lớp mình lúc đó là hiểu.”

Tuy chưa đến mức đưa đám, nhưng họ cũng ủ rũ cả ngày, đúng chuẩn hội tín đồ của Hirata, cũng tương tự như hội tín đồ của Ichinose vậy.

“Đúng thật… Sao mình lại không nghĩ ra nhỉ.”

Horikita chợt bừng tỉnh, rồi lại lật sổ ra hí hoáy ghi chép.

Ngay lúc Hikigaya đang thắc mắc cô nàng nghĩ gì, Horikita đã chủ động đưa cuốn sổ qua.

“Hikigaya-kun, đây là dự đoán của tôi về kết quả đợt cắm trại. Cậu xem qua giúp tôi được không?”

“Ừm, cũng được thôi.”

Đúng là Horikita có khác, cái tinh thần nghiêm túc này thật đáng nể, lại còn cẩn thận ghi chép lại.

Hơn nữa, phân tích của cô ấy cũng khá giống với suy nghĩ của Hikigaya. Bên nam, nhóm về bét là đại nhóm của Ayanokouji, áp chót là nhóm của Shibata, chắc đó là phần cô ấy vừa sửa.

Nhưng mà, điều cô ấy muốn biết nhất chắc là thứ hạng của nhóm chủ lực lớp D.

Hikigaya bèn nói thẳng: “Đại nhóm của Hirata ấy, tôi cảm thấy là giữ được hạng tư, tranh hạng ba.”

“…Hạng tư thì có gì đáng để giữ chứ.” Horikita day day thái dương, có vẻ đau đầu. “Nhưng cũng đành chịu, so với chiến thắng, Hirata-kun chỉ muốn bảo vệ bạn bè… Matsushita-san, bên cậu thế nào rồi?”

Xem ra cô ấy đang đặt hy vọng vào bên nữ để gỡ gạc điểm số.

Matsushita lắc đầu: “Bên tớ cũng tàm tạm, nhưng người phụ trách là Manabe-san, lớp mình chẳng kiếm được bao nhiêu điểm đâu. Cậu thà đi hỏi Kushida-san còn hơn, tớ thấy đại nhóm của họ có khả năng về nhất lắm đấy.”

“Đúng vậy, tôi cũng nghĩ thế… nhưng tôi không muốn hỏi, hỏi xong chỉ tổ bị chế nhạo.”

Về điểm này, Horikita khá là tự biết mình. Cô ấy cũng ngày càng hiểu rõ tính nết của Kushida.

“Chuẩn luôn.” Matsushita cười khổ đồng tình, rồi lại hỏi: “À phải rồi Hachiman-kun, nói đến Manabe-san, hẹn cô ấy ở đâu? Và lúc nào thì được?”

Hikigaya đã có kế hoạch sẵn: “Mười một giờ đêm, ngay tại nhà ăn này.”

“Vậy tớ lấy cớ gì đây? Tuy tớ có nói chuyện với Manabe-san vài lần, nhưng đêm hôm khuya khoắt gọi người ta ra thì chắc không được đâu.”

“Cậu cứ dùng danh nghĩa của Ayanokouji là được.”

Hikigaya nói ra một cái tên không ai ngờ tới, ít nhất là với hai người biết rõ X là ai thì hoàn toàn không thể tin nổi.

“Khoan đã, cậu nói Ayanokouji-kun á?” Matsushita tỏ vẻ khó hiểu. “Nhưng nếu tớ nhớ không lầm, cậu ta từng uy hiếp Manabe-san để bán đứng lớp mà, đúng không?”

“Đúng vậy, chính vì cậu ta đã làm thế, nên Manabe mới có khả năng cao sẽ đến.”

Đến tận bây giờ, tấm ảnh Manabe và đồng bọn bắt nạt Karuizawa vẫn nằm trong tay Ayanokouji.

Nhưng điều cô ta không biết là, một khi chuyện này vỡ lở, thân phận kẻ chủ mưu của Ayanokouji cũng sẽ bị phanh phui, và tính chất còn tồi tệ hơn cả việc bắt nạt.

Nói trắng ra, gã đó căn bản không thể dùng tấm ảnh kia để uy hiếp ai, chỉ có thể đi lừa… nên mới nói đồ ngốc vẫn hoàn ngốc, đến lý lẽ đơn giản như vậy cũng không nghĩ ra.

Tuy nhiên, một kẻ ngốc đầu óc đơn giản nhưng lại bạo lực như thế chính là thứ Hikigaya cần.

Nhắc mới nhớ, lớp C cũng có một nhân vật tương tự là Ibuki.

Nhưng lần trước Hikigaya đã bị cô ta cho leo cây một vố đau, đúng là ghê tởm không chịu nổi. Một kẻ khó lường như vậy tốt nhất là nên tránh xa.

Chẳng lẽ lại để bị lừa hai lần bởi cùng một người.

“Còn một chuyện nữa… Horikita, nếu được thì cho tôi mượn cây bút của cậu một lát được không?”

“À, được thôi.”

Horikita ngớ người một lúc rồi đưa bút cho cậu.

“Nhưng cậu cần nó làm gì? Trường phát cho rồi mà?”

“Cái đó không được, bút trường phát cây nào cũng giống cây nào.”

“Hả?”

“Chỉ là để làm màu thôi.”

Kỳ thi lần này được tổ chức dưới danh nghĩa một chuyến dã ngoại, học sinh còn được phép mang đồ ăn vặt và đồ giải trí. Chắc chỉ có người như Horikita mới kè kè giấy bút bên mình, và dĩ nhiên nhà trường không cấm điều đó.

Thêm nữa, đối phương lại là Manabe… lừa cô ta chắc không thành vấn đề.

Hơn nữa, cái hay của chiêu này là, lỡ như Manabe từ chối, cô ta cũng chỉ có thể báo cáo tên Ayanokouji cho Nagumo mà thôi.

Nghĩ kiểu gì cũng không thiệt.

Ăn tối xong, Hikigaya trở về ký túc xá chuẩn bị đi tắm.

Cậu lấy quần áo sạch từ trong túi rồi đi về phía phòng thay đồ.

Vừa bước vào, cậu đã thấy hai người quen đang nói chuyện, là Kanzaki và Hashimoto. Một cặp đôi thật hiếm thấy.

Hai người họ có vẻ không định né tránh ai, nên Hikigaya cũng lơ đi, tự mình thay đồ.

“Hashimoto, cậu cũng nên nói thật đi là vừa.”

“Thiệt tình, đã bảo là tôi không biết gì mà.”

Có vẻ Kanzaki đang tra hỏi Hashimoto, chắc là về chuyện ở nhà ăn.

“Vả lại đâu phải chỉ có lớp tôi bàn tán về Ichinose. Con trai lớp C và D cũng nói đấy thôi, chẳng qua là lúc lớp tôi nói thì bị các cậu nghe thấy.”

Lý lẽ của Hashimoto cũng khá hợp lý, ít nhất về mặt ngoài thì không có gì để bắt bẻ.

Rồi cậu ta cười phá lên: “Hơn nữa, mọi người chỉ là buồn chán nên nói mấy chuyện bậy bạ cho vui thôi, cậu mà để tâm là cậu thua đấy. Với lại đừng có tưởng con gái là thục nữ hết nhé, sau lưng họ còn bàn tán về đàn ông ghê hơn nhiều. Cậu cũng nghe về cái trang web bình chọn chỉ dành cho nữ sinh rồi chứ.”

Đúng thật, điểm này thì phải công nhận Hashimoto.

Mấy con mụ phiền phức đó đúng là quá đáng… không được, không thể nghe nữa! Nghe nữa là vết thương lòng của mình lại tái phát mất!

“Đó là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.” Kanzaki cau mày.

“Hehe, có khác gì đâu. Vốn dĩ tin đồn đó cũng là từ phía con gái mà ra, đám con trai bọn tôi cùng lắm chỉ là hùa theo cho vui thôi.”

Nói rồi, Hashimoto làm như vừa mới để ý thấy Hikigaya, cười toe toét sáp lại gần.

“Hikigaya, cậu nói một câu công bằng xem nào. Tiện đây nói nhỏ cho mà biết, đám con gái hay nói xấu cậu lắm đấy, nào là mắt cá chết này, trông như zombie này, rồi còn chơi bời phụ nữ nữa, miệng lưỡi đứa nào đứa nấy đều độc địa cả.”

“…”

Hikigaya lơ đẹp, cậu còn chẳng buồn hỏi Hashimoto nghe mấy chuyện đó từ đâu.

Cậu chỉ quay sang nói với Kanzaki: “Mấy tin đồn đó chắc chắn là do Sakayanagi bày trò, cậu cứ đi tìm cô ta tính sổ là đúng người đúng tội.”

“Khụ khụ! Khoan đã!” Hashimoto suýt thì sặc nước bọt. “Chuyện này không liên quan gì đến công chúa đâu nhé, cậu không thể vu oan cho người tốt như thế được.”

Hikigaya liếc xéo cậu ta: “Ai bảo cậu kiếm chuyện với tôi trước.”

“Tôi chỉ đang cho cậu biết hình tượng của cậu trong mắt con gái để còn tìm cách cải thiện thôi mà.”

“Biến đi.”

“Này này, tôi thật sự đang lo cho cậu đấy.”

Hashimoto kêu oan ầm ĩ, rồi bắt đầu bịa chuyện: “Với lại, cậu cũng hiểu công chúa mà. Công chúa trước giờ luôn trong sáng thuần khiết, con người cô ấy sao có thể làm ra loại chuyện đó được.”

“Trong sáng thuần khiết… he he… he he he.” Hikigaya không nhịn được mà bật cười. “Cậu còn dám nhắc đến nhân cách của Sakayanagi à… he he, cậu cố tình đấy à? Định chọc tôi cười chết hay gì?”

“À thì, cái này nói sao nhỉ… he he, cứ coi như là tôi lỡ lời đi.”

Cuối cùng, chính Hashimoto cũng tự gãi đầu cười thành tiếng.

Chỉ riêng Kanzaki là không hiểu hai người kia đang cười cái gì, chỉ cảm thấy thật khó hiểu.

Đúng lúc này, từ trong phòng tắm đột nhiên vang lên một tiếng hét thất thanh, rồi tắt ngấm, cứ như thể tất cả mọi người bên trong đều biến mất cùng một lúc.

Thiệt tình… lại có chuyện gì nữa đây?

Ba người nhìn nhau, rồi cùng lúc bước vào trong.

Sau đó, họ chứng kiến một cảnh tượng kỳ lạ. Một đám con trai, dẫn đầu là Albert và Sudou, đang đồng loạt quỳ gối trước mặt Ayanokouji và Kouenji, vẻ mặt tràn đầy hối hận và không cam tâm.

…Mấy tên này lại lên cơn gì vậy?

“Các cậu đang—mẹ kiếp, cái gì thế này?!”

Hashimoto vừa định mở miệng hỏi, thì trong làn hơi nước mờ ảo, cậu ta đã chú ý đến phần dưới của hai người kia, và biểu cảm lập tức chuyển từ ngơ ngác sang kinh ngạc tột độ.

À, ra là vậy.

Mà khoan, Ayanokouji và Kouenji có cùng kích cỡ à?

Đúng là Kiệt Tác Tối Cao có khác… khoan đã? Chẳng lẽ White Room cũng lấy cái đó làm tiêu chuẩn chấm điểm?

Không chỉ Hikigaya, Kanzaki cũng ngay lập tức hiểu ra vấn đề, không khỏi cảm thấy cạn lời trước màn ganh đua trẻ con này.

Cứ tưởng con trai chỉ thích bàn về ngực… hàm lượng gay ở đây cao quá nhỉ.

Vì từ trước đến nay chưa từng có bạn bè là con trai, Hikigaya hoàn toàn không có kinh nghiệm ứng xử trong những tình huống này, nhưng cậu có cảm giác nếu ở lại thêm nữa thì không ổn chút nào.

Kanzaki dường như cũng có cùng suy nghĩ. Hai người liếc nhau, rồi vờ như không có gì xảy ra và định chuồn đi.

Thế nhưng, đúng lúc này một giọng nói đáng ghét vang lên.

“Này, hai bây lén la lén lút định chuồn đi đâu đấy.”

Ryuuen đang ngâm mình trong bồn tắm, ném về phía hai người một nụ cười đầy ý xấu.

…Tên này sao mà phiền phức thế nhỉ?

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận