• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Năm nhất học kỳ 3

Chương 320: Lòng trung thành tuyệt đối

0 Bình luận - Độ dài: 3,026 từ - Cập nhật:

Ngay khi nắm đấm sắp giáng xuống, vào thời khắc quyết định, Katsuragi lại đứng chắn trước mặt Hikigaya, tóm lấy cổ tay của Mikitani.

"Buông tôi ra!"

"Senpai, xin anh hãy bình tĩnh lại! Anh định dùng bạo lực ngay trước mặt bao nhiêu người thế này ư!"

Trước tiếng quát lớn của Katsuragi, Mikitani mới như bừng tỉnh, ngơ ngác nhìn những người bạn xung quanh.

May mà đám học sinh năm hai đã sớm vây kín chỗ này, dù có vài ánh mắt từ gần đó đổ dồn về đây, nhưng tạm thời vẫn chưa gây ra náo loạn.

"Cả cậu nữa, Hikigaya, tại sao lại cố tình nói những lời khiêu khích như vậy." Katsuragi nghiêm mặt nói, "Nếu thật sự gây ra rắc rối, không chỉ cậu bị truy cứu trách nhiệm mà cả nhóm cũng sẽ bị vạ lây. Tôi không nghĩ đó là điều một người phụ trách nên làm."

"Không đâu, nếu cậu không xen vào chuyện của người khác, thì đến lúc đó người duy nhất bị truy cứu trách nhiệm chỉ có anh chàng năm hai kia mà thôi."

Nói là vậy, chứ thực ra Hikigaya cũng không ngờ Mikitani lại động thủ... rõ ràng cậu chỉ nói vài câu sự thật.

Xem ra khả năng giữ bình tĩnh chiến lược của đối phương vẫn còn non lắm.

Thế nhưng, so với lăng mạ, đôi khi sự thật còn gây tổn thương sâu sắc hơn.

Nhất là khi tất cả đều là những nam sinh cao trung ở tuổi dậy thì, thường xem trọng nhất chính là thể diện và lòng tự tôn, chỉ cần một chút kích động là rất dễ đánh mất lý trí.

Hikigaya vừa thầm mừng vì mình đã sớm vứt bỏ những thứ vô dụng ấy, vừa nói tiếp: "Anh tên là Mikitani phải không? Lần này anh thật sự phải cảm ơn Katsuragi đấy. Nếu không, anh không chỉ bị giáo viên quy trách nhiệm, mà cả đánh giá của hội trưởng Nagumo dành cho anh cũng sẽ tụt dốc."

"Mày đừng có đứng đó nói phét!" Mikitani chửi thẳng mặt, "Mày là cái thá gì chứ, một thằng nhãi năm nhất, hình như còn ở lớp D nữa? Đúng là chuyện cười cho thiên hạ. Tưởng lẽo đẽo theo sau Nagumo thì mình là nhân vật tầm cỡ chắc? Nói cho cùng thì mày cũng có khác gì đâu!"

"Không, không, không, anh hiểu lầm rồi."

Nghe Mikitani nói vậy, Hikigaya không khỏi bật cười.

"Các anh vì muốn lên lớp A nên mới phải khuất phục hội trưởng Nagumo, tin rằng chỉ cần thể hiện tốt là có cơ hội được thưởng hai mươi triệu điểm. Còn tôi, với tư cách là thành viên hội học sinh, chỉ đơn thuần có trách nhiệm tuân theo chỉ thị của hội trưởng thôi. Điều này hoàn toàn khác về bản chất so với đám năm hai các anh."

"Chậc, cố chấp giữ thể diện." Mikitani khinh khỉnh buông một tiếng.

"Hửm? Anh thật sự nghĩ tôi đang nhắm vào túi tiền của hội trưởng Nagumo à?"

Thấy đối phương nhất quyết không tin, Hikigaya chỉ đành thở dài lắc đầu.

"Thôi được, thật ra nói cho anh biết cũng chẳng sao. Tôi ấy à, chỉ là đang áp dụng cùng một thủ đoạn với hội trưởng Nagumo mà thôi."

"...Ý mày là sao?"

"Ý tứ rất đơn giản mà." Hikigaya không trả lời thẳng, "Tôi nghe nói học sinh năm hai, hễ ai có trên năm trăm nghìn điểm thì phải nộp lại phần dư cho hội trưởng Nagumo, đúng chứ?"

Đây chẳng phải bí mật gì, khá nhiều học sinh năm ba cũng biết chuyện này.

Nhưng nhìn vẻ mặt của Katsuragi, có lẽ cậu ta mới nghe lần đầu.

"Thì sao nào, đừng nói là mày cũng làm được chuyện tương tự nhé." Mikitani cười khẩy.

"Phía tôi thì hơi khác một chút. Các anh thì có vẻ là tự nguyện nộp, còn phía chúng tôi là bị ép-tự-nguyện... theo hình thức cống nạp."

"Hừ, đừng có ở đó mà..."

Mikitani đang nói dở thì bỗng khựng lại, bởi anh ta chợt nhận ra điều gì đó từ ánh mắt bình thản của Hikigaya.

Vả lại, ở đây có cần thiết phải bịa ra một lời nói dối như vậy không?

"Nếu không tin, anh cứ đi hỏi hội trưởng Nagumo, anh ta biết chuyện này đấy."

Câu nói này đã hoàn toàn đánh gục Mikitani, trong lòng anh ta tức thời như có thứ gì đó nghẹn lại.

Nếu những điều này là thật, chẳng phải có nghĩa là cái thằng mắt cá chết trước mặt này, dù mới năm nhất đã chắc suất tốt nghiệp lớp A rồi sao?

Tấm vé mà mình phải đánh đổi cả lòng tự trọng, phải khom lưng uốn gối trước một Nagumo đáng ghét để có được... lại có kẻ dễ dàng sở hữu đến thế?

Sững người vài giây, Mikitani nghiến răng, lẳng lặng quay về chỗ của mình.

Sự chênh lệch quá lớn này khiến anh ta mất sạch cả hứng cãi cọ.

Văn hóa của trường Kouiku là vậy, địa vị của lớp A vượt trội hơn hẳn các lớp khác. Đặc biệt, một khi đã nắm chắc suất tốt nghiệp từ lớp A, địa vị đó lại càng trở nên siêu phàm.

Ví như Nagumo, dù lớp của gã có tụt xuống hạng D, bản thân gã vẫn có thể dùng điểm cá nhân để chuyển lớp bất cứ lúc nào. Cái gọi là cuộc chiến giữa các lớp, với những kẻ như vậy, đã hoàn toàn mất đi ý nghĩa.

Những học sinh năm hai khác cũng dần nhận ra điều này. Dù khó tin, nhưng họ cũng không dám chắc chắn. Cuối cùng, tất cả đành tản ra từng nhóm nhỏ.

Có lẽ chính vì họ đều là cựu học sinh lớp A từng bị Nagumo đánh bại, nên mới có thể chấp nhận sự thật này nhanh đến vậy——khoảng cách giữa người với người, đôi khi lớn đến thế đấy.

Mà khoan, chuyện nấu nướng vẫn chưa bàn xong mà nhỉ?

Hikigaya vốn định gọi Mikitani quay lại, nhưng không khí lúc này có vẻ không thích hợp cho lắm... thôi bỏ đi.

"Ishikura-senpai, xin lỗi anh, có lẽ là do em mà mọi người có vẻ đã giải tán không vui."

"...Thôi kệ đi, thái độ của Mikitani cũng có vấn đề." Ishikura khẽ thở dài, "Nhưng tôi khuyên cậu một câu, nên biết kiềm chế thái độ với các senpai một chút. Không cần thiết phải vô cớ tạo thêm kẻ thù ở khối trên đâu."

"Cảm ơn lời chỉ dạy của senpai, nhưng tiếc là em chỉ dành sự tôn trọng cho những senpai xứng đáng được tôn trọng mà thôi."

Hikigaya vừa nói, vừa chăm chú quan sát phản ứng của Ishikura.

"Không phải em thích nói xấu người khác, nhưng đám năm hai kia thực sự quá tệ. Chỉ vì muốn vào lớp A mà đã đầu hàng hội trưởng Nagumo, vì hai mươi triệu điểm mà bán rẻ lòng tự trọng. Hơn nữa, số tiền đó còn chưa chắc đã lấy được. Những senpai như vậy, bảo em phải tôn trọng thế nào đây?"

"...Có lẽ vậy." Giọng Ishikura nghe có vẻ trĩu nặng.

"Nhưng ngược lại, Ishikura-senpai đây mới thực sự đáng ngưỡng mộ." Hikigaya khen một cách chân thành, "Dù phải đối đầu với một đối thủ mạnh như Horikita-senpai, nhưng anh chưa một lần từ bỏ, luôn dẫn dắt cả lớp kiên cường chiến đấu. So với đám của Mikitani, đúng là một trời một vực."

Những học sinh năm ba vốn có chút không ưa Hikigaya, sau khi nghe những lời này, sắc mặt cũng dần giãn ra.

Đặc biệt là các học sinh lớp 3-B, vẻ mặt trông rất hài lòng. Có thể thấy họ vô cùng ủng hộ người lãnh đạo Ishikura này.

Thế nhưng Ishikura lại cười tự giễu: "Vậy thì có ý nghĩa gì chứ? Tôi chưa một lần nào vượt qua được lớp A do Horikita dẫn dắt cả."

"Không đâu, chính bản thân nỗ lực đó đã mang ý nghĩa rồi."

Dù chỉ tốt nghiệp từ lớp A mới được hưởng ưu đãi, nhưng điều đó không có nghĩa là học sinh các lớp khác vô giá trị.

Những người lãnh đạo năng nổ trong các cuộc đối đầu giữa các lớp, những nỗ lực và thành tích họ đạt được trong ba năm rất có thể sẽ được nhà trường ghi nhận. Những cá nhân xuất sắc trong số đó thậm chí còn có khả năng được cấp thư giới thiệu vào các công ty lớn hoặc đại học danh tiếng.

Nếu mục đích của trường Kouiku là đào tạo nhân tài, thì họ nên hiểu một điều.

Một bên là kẻ có thành tích làng nhàng, chỉ nhờ vào phúc lợi của lớp mới tốt nghiệp được từ lớp A. Bên kia là người lãnh đạo lớp D, biết cách tận dụng nguồn lực hạn chế của lớp để không ngừng đối đầu với các lớp trên.

Ai mới là nhân tài thực sự, có lẽ không cần phải nói nhiều.

Chỉ có điều, tất cả những chuyện này, nói cho cùng cũng chỉ là suy đoán của Hikigaya. Cậu chỉ nghĩ trong đầu là được rồi, không cần thiết phải nói ra.

"Haha, không ngờ lại được một kouhai an ủi." Ishikura lắc đầu cảm khái, "Nhưng vấn đề mấu chốt bây giờ vẫn chưa được giải quyết, đúng không? Bữa sáng ngày mai phải làm thế nào đây?"

"Vâng... nếu thực sự không được nữa thì đành để mỗi khối tự lo phần của mình thôi."

Nhóm năm nhất có tổng cộng mười lăm người. Có lẽ có thể chia họ thành hai nhóm, mỗi nhóm phụ trách ba ngày, cảm thấy cách này có vẻ khả thi.

...Hay là cứ nắn vài nắm cơm cho qua chuyện là được nhỉ?

Mà nói đi cũng phải nói lại, nếu được, Hikigaya vẫn muốn hợp tác với khối năm ba.

Dù sao thì cậu vẫn còn vài chuyện muốn 'trò chuyện thân mật' với Ishikura-senpai.

Thế nhưng, Ishikura có vẻ không định bỏ rơi đám năm hai để hành động riêng, nên đã đồng ý với phương án mỗi người tự lo.

Hơi tiếc một chút, nhưng cũng chẳng có cách nào hay hơn.

Quay về chỗ ngồi, mọi người đã ăn gần xong cả. May mà vẫn còn một lúc nữa mới hết giờ ăn sáng, không cần phải quá vội vàng.

"Này, Hikigaya." Matoba đột nhiên bắt chuyện, "Cậu vừa mới cãi nhau với các senpai à? Thế chuyện hợp tác làm bữa sáng bàn đến đâu rồi?"

"Không hợp tác, ai về nhà nấy lo."

Hikigaya liếc Matoba một cái, tốt bụng khuyên: "Nếu cậu muốn ca cẩm gì thì cứ nói luôn đi, lát nữa tôi ăn cơm sẽ không tiện trả lời đâu."

"Không phải, tôi chỉ muốn xác nhận lại thôi." Matoba vội lắc đầu, "Với lại tôi cũng không muốn phải dậy sớm hai tiếng đồng hồ, mệt chết đi được... Tóm lại, cậu là người phụ trách nhóm, cậu quyết định là được rồi."

"...Ồ."

Cứ ngỡ đối phương sẽ nhân cơ hội này để chỉ trích, không ngờ lại ngoan ngoãn hơn mình nghĩ. Lẽ nào trong cơm có độc... đùa thôi.

Không chỉ Matoba, mà cả những học sinh lớp B khác cũng đang nhìn cậu với ánh mắt phức tạp.

Nguyên nhân thực sự khiến thái độ của họ thay đổi đột ngột như vậy, có lẽ là do cuộc tranh cãi giữa Hikigaya và đám năm hai.

Không chỉ dám đôi co với khối trên, mà còn khiến các senpai phải chủ động rút lui.

Dù Hikigaya là một kẻ đáng ghét, nhưng họ cũng phải nể phục việc cậu có thể làm được điều đó. Hơn nữa, nhìn thấy đám senpai lúc nào cũng vênh váo bị bẽ mặt, cũng thấy hả hê ra phết.

Mặt khác, Hikigaya lại cảm thấy hơi phiền lòng trước sự thay đổi này.

Lạ thật... sao danh tiếng của mình trong khối ngày càng trở nên đáng sợ thế này?

Nhưng trong lúc phiền não, cậu lại nghĩ có lẽ như vậy cũng tốt. Ít nhất trong kỳ thi lần này, có thể bớt đi không ít rắc rối.

Tâm trạng này thật đúng là mâu thuẫn.

...

Cứ như vậy, bữa sáng kết thúc trong yên bình. Tiếp theo, mọi người sẽ chính thức bắt đầu vào giờ học.

Hikigaya và các bạn được dẫn đến một giảng đường lớn, có cấu trúc hơi giống giảng đường bậc thang ở đại học. Xét về quy mô, có lẽ cả đại nhóm sẽ cùng học ở đây.

Hiện tại, các nhóm năm hai và năm ba vẫn chưa tới, trong phòng chỉ có học sinh năm nhất.

Vì không có quy định về chỗ ngồi, nên ai muốn ngồi đâu cũng được. Thế nhưng Katsuragi và các học sinh lớp B khác lại không tùy tiện ngồi xuống, mà chỉ đứng tại chỗ chờ đợi.

Xem ra họ muốn đợi khối trên đến rồi mới quyết định chỗ ngồi... đúng là quá tuân thủ quy tắc rồi.

Tuy nhiên, có người tuân thủ quy tắc, thì dĩ nhiên cũng có kẻ phá luật.

Ryuuen đời nào thèm bận tâm đến suy nghĩ của các senpai, cứ thế tìm một chỗ mình thích rồi ngồi phịch xuống.

"Khoan đã, đừng có tự ý... Thôi bỏ đi, mọi người cứ ngồi tự do đi."

Katsuragi đang khuyên can thì đột nhiên đổi giọng.

Ryuuen có vẻ rất hứng thú với điều này, cười khẩy: "Này, mày làm sao thế hả Katsuragi? Đổi tính rồi à? Hay là mày cũng bắt đầu coi thường các senpai rồi?"

"Tôi vốn định cân nhắc đến tâm trạng của các senpai." Katsuragi nói với vẻ bất đắc dĩ, "Nhưng bây giờ Hikigaya đã gây chuyện với đám năm hai đến mức đó, tôi cảm thấy dù có cẩn trọng đến đâu cũng vô nghĩa. Vì vậy, tôi cho rằng cứ đi theo kế hoạch của mình để đối mặt với kỳ thi thì sẽ ổn thỏa hơn."

"Hê hê, xem ra mày cũng thông suốt rồi đấy."

Ryuuen nhếch mép cười, rồi lại quay sang trêu chọc Kanzaki.

Những người còn lại nghe Katsuragi nói vậy, có lẽ vì thấy có lý, hoặc có lẽ vì cảm thấy đứng chờ ở đó đúng là ngớ ngẩn, nên cũng lần lượt chọn cho mình một chỗ ngồi ưng ý.

Nhưng về cơ bản, mọi người đều ngồi quây quần lại với nhau, nên cũng không gây phiền phức gì cho hai khối còn lại.

Người ngồi cạnh Hikigaya vừa hay lại là Katsuragi... không, có lẽ không phải là trùng hợp.

"Trước khi bắt đầu vào lớp, chúng ta có thể nói chuyện một lát không?"

Quả nhiên, Katsuragi sắp vào việc rồi.

"Cậu định bảo tôi đừng gây ra những hành vi có vấn đề nữa chứ gì?" Hikigaya nói chặn họng.

"Phải, tôi đúng là có ý đó." Katsuragi khẽ gật đầu, "Nhưng tôi cũng biết có nói thế nào với cậu cũng vô ích. Nên tôi chỉ muốn hỏi cậu một câu thôi... Cậu đã thăm dò xong Ishikura-senpai chưa?"

"..."

Lần này, đến lượt Hikigaya phải kinh ngạc.

Thật hay đùa vậy, bị Katsuragi nhìn thấu rồi ư?

Thực tế đúng là như vậy. Bề ngoài, Hikigaya khiêu khích đám Mikitani, nhưng mục đích thực sự là để thử phản ứng của Ishikura.

Theo lý mà nói, ngay từ đầu khi hai bên cãi vã, với tư cách là senpai năm ba, anh ta đã nên can thiệp.

Nhưng lúc đó, Hikigaya đã cố tình nhắc đến hai mươi triệu điểm, nói rằng đám Mikitani chỉ là chó săn của Nagumo. Những lời này rõ ràng đã tác động đến Ishikura, nếu không, biểu hiện của anh ta đã không chột dạ đến thế.

Chính từ phản ứng của Ishikura, có thể suy ra rằng lớp 3-B chắc chắn đã hợp tác với Nagumo.

Dĩ nhiên, nói vậy có lẽ chưa hoàn toàn chính xác. Những người khác trong lớp có lẽ không biết chuyện, việc này e là do Ishikura và các nhân vật chủ chốt trong lớp như Ikari bí mật tiến hành.

Tóm lại, hai mươi triệu điểm mà Nagumo đưa ra, rất có khả năng là do Ishikura đang giữ.

Bởi vì người được chọn phải là một người tuyệt đối trung thành với lớp, tuyệt đối không bao giờ cầm tiền để tự mình lên lớp A. Xét đến sự tin tưởng mà lớp 3-B dành cho Ishikura và danh tiếng của anh ta, chỉ có thể là anh ta mà thôi.

Vốn đã xác nhận được điểm này, Hikigaya còn đang thầm đắc ý, nào ngờ chớp mắt đã bị Katsuragi nhìn thấu.

Thấy Hikigaya mãi không đáp lời, Katsuragi chủ động nói: "Tuy đám năm hai đúng là có hơi vô lý, nhưng tôi thấy cậu không giống kiểu người sẽ chủ động đi khiêu khích người khác. Làm vậy vừa không giải quyết được vấn đề, lại chẳng có lợi lộc gì. Một người như cậu sẽ không làm những chuyện vô nghĩa như thế."

Hửm... gã đầu trọc này bỗng dưng thông thái đột xuất từ khi nào vậy?

"Nhưng sau đó thấy cậu lại nói chuyện rất lâu với Ishikura-senpai, tôi chợt nhận ra cậu có mục đích khác. Đám năm hai kia chỉ là công cụ để cậu thăm dò Ishikura-senpai mà thôi."

"Này này, dám nói senpai là công cụ... Katsuragi, cậu cũng học thói xấu rồi đấy."

Hikigaya nói vậy, thực chất đã ngầm thừa nhận.

Tuy nhiên, việc cấp bách bây giờ là phải tìm cách bịt miệng Katsuragi lại. Nếu chuyện này lộ ra cho phe Nagumo, thì tất cả sẽ tan tành.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận