Bạn có thích nhân vật chí...
Rinae Chikai Rinae Chikai
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 8: Lễ khai giảng - Yêu đương đại chiến

Chương 333: Bạn có thích tai nạn không?

1 Bình luận - Độ dài: 2,356 từ - Cập nhật:

Mùa đông năm hai cấp ba.

“Ôi chao, thời tiết đẹp thật đấy.”

“Ừm, đúng vậy nhỉ.”

Sakurai và Mizuki, hai người họ, cùng nhau tan học về nhà.

“Tớ, cảm thấy là…”

“Gì cơ?”

“Ở bên nhau hai đứa mình vui thật đấy nhỉ.”

“Sakurai-kun…”

Gò má Mizuki ửng hồng.

“Mizuki giỏi thật đấy nhỉ.”

“Ể, tớ á?”

“Mizuki ấy, chuyện gì cũng tự mình làm được, đáng nể thật. Tớ thì hoàn toàn…”

“Đâu có đâu! Sakurai-kun mới là người giỏi hơn ấy! Nấu ăn cũng ngon, việc nhà cũng giỏi, Sakurai-kun giỏi hơn nhiều!”

“Với lại còn biết khen người khác nữa.”

“Thiệt tình, tớ nói thật mà!”

Mizuki phồng má, rồi “pui” một tiếng, ngoảnh mặt đi.

“A ha ha ha, xin lỗi xin lỗi.”

Sakurai xoa xoa đầu Mizuki.

“Không tha cho cậu đâu.”

“Tha cho tớ đi mà~”

Đúng lúc đó――

“Á!”

Có một đứa bé từ công viên lao ra giữa đường.

Và cùng lúc đó, một chiếc xe tải lớn lao qua ngay bên cạnh Sakurai.

“Nguy hiểm!”

Sakurai chạy vội đến bên đứa trẻ, trong khoảnh khắc che chở cho nó.

Cùng với tiếng còi xe lớn “Tuuuuuuuuuuuu” inh ỏi, chiếc xe tải phóng đi mất.

“Nguy hiểm quá…”

Sakurai lau mồ hôi trên trán.

“Em không sao chứ, nhóc?”

Sakurai khuỵu gối xuống, đối diện tầm mắt với cậu bé.

“Dạ!”

Cậu bé trả lời rất dõng dạc.

“Em tên gì nhỉ?”

“Shun!”

“Vậy à, Shun-kun nhỉ. Em có bị thương ở đâu không?”

“Không ạ!”

Shun đáp lại với vẻ không hiểu chuyện gì.

“Vậy thì tốt rồi, tốt rồi.”

“Xin lỗi nha~”

Một người phụ nữ đeo bao tay đen, đội mũ đen rộng vành muộn màng chạy tới.

“Xin lỗi, Shun nhà tôi có chuyện gì vậy…?”

“Dạ không, cháu nó suýt nữa thì lao ra đường thôi ạ.”

“Ể, thật vậy sao!? Xin lỗi cậu nhiều nha~”

“Không sao đâu ạ. Trẻ con thì chơi đùa là việc của chúng mà.”

Sakurai xoa đầu Shun.

“Shun-kun, em có đói không? Nè.”

Sakurai lấy kẹo từ trong túi ra, đưa cho Shun.

“Em cảm ơn anh ạ!”

“Không có chi đâu!”

Sakurai gồng chuột.

“Lần sau nhớ phải nhìn cẩn thận trước sau rồi hãy chơi nhé.”

“Vâng!”

Sakurai vỗ nhẹ lên đầu Shun.

Shun quay lại công viên, rồi lại chạy đi chơi.

“Cảm ơn cậu nhiều.”

Người phụ nữ cúi đầu cảm ơn Sakurai, rồi quay về phía công viên.

“Sakurai-kun cừ quá!”

Mizuki, người đã chứng kiến toàn bộ sự việc, lại gần Sakurai.

“Đâu có, chuyện thường tình thôi mà.”

“Dù vậy vẫn cừ lắm! Có thể hành động ngay tức khắc ấy.”

“Đâu đâu, Shun-kun có sao không mới là điều quan trọng hơn tớ mà.”

“Tớ thật sự ngưỡng mộ Sakurai-kun đó…”

“Đâu có khoa trương đến thế.”

Sakurai ngượng ngùng quay mặt đi.

“Sakurai-kun thật sự rất cừ.”

Mizuki và Sakurai hai người cùng nhau ra về.

--------------

Năm ba cấp ba, vào một ngày thời tiết như giao mùa giữa xuân và hạ.

“Mày đi nhanh quá đấy.”

“Bình thường mà.”

“Chời ơi~, đợi tao với chứ.”

“Cậu chậm chạp quá đấy.”

“Sao lại đi nhanh thế hả? Ngốc à?”

“Tôi không muốn lãng phí thời gian.”

“Đi nhanh cũng có ích gì đâu~ chỉ nhanh hơn được một chút xíu thôi mà~.”

Akaishi và Hirata cùng nhau tan học về nhà.

“Lên Tokyo mà chậm thế này thì kiểu gì cũng bị va đụng túi bụi trong nhà ga cho coi.”

“Đây có phải Tokyo đâu.”

“Nhanh lên.”

“Thiệt tình, đã bảo là mày đi nhanh quá mà!”

Hirata chạy tới gần Akaishi, túm lấy gáy cậu ta.

“Từ từ. Chậm lại. Mày thấy con gái nào đi nhanh bao giờ chưa? Đi chậm thôi. Hiểu chưa? Lời con gái nói thì phải nghe cho kỹ chứ?”

“……Hiểu rồi.”

Hirata buông tay khỏi gáy Akaishi.

“…”

“…”

Akaishi đi thật chậm.

Với tốc độ khoảng mười centimet một giây.

“Thiệt tình~ chậm quá đi~!”

“Là cậu bảo tôi chậm lại mà.”

“Bởi mới nói mày lúc nào cũng cực đoan. Chậm thế này thì về nhà nổi kiểu gì.”

“Hết cách rồi. Đành tăng tốc chút vậy.”

Akaishi tăng tốc độ vung tay.

“Thiệt tình~~~~! Bực mình quá đi~~~!”

Hirata đá Akaishi một phát.

“Đừng có dùng bạo lực.”

“Tại bực mình mà.”

“Tôi là người đang tan học về cùng cậu đấy nhé.”

“Sao chỉ có về nhà thôi mà mày lại tỏ thái độ thượng đẳng thế hả? Gớm ghiếc, chết đi.”

“Cậu mới chết đi.”

Hirata nắm lấy cổ tay Akaishi, cứ thế sải bước đi, Akaishi bị Hirata kéo đi.

“Lỡ lại có tên biến thái theo dõi thì làm thế nào hả?”

“Tôi sẽ bỏ chạy.”

“Bỏ chạy thì có ích gì, phải chiến đấu chứ.”

“Tại cậu chạy chậm.”

“Bởi mới nói mày lắm lời rồi mà.”

“Loại như tôi có ở đó cũng chẳng làm được gì đâu.”

“Sao lại tự đánh giá thấp bản thân một cách tích cực thế hả?”

Hirata cảm thấy mệt mỏi vì cuộc đối thoại với Akaishi.

“Mày chỉ cần ở bên cạnh tao, là tao thấy yên tâm rồi.”

“Vậy à.”

Akaishi bắt đầu đi lại bình thường.

“Rõ ràng là mày đi bình thường được mà.”

“Tại vì bộ dạng bị kéo đi trông như chó ấy, tôi ghét thế.”

“Sủa ‘gâu gâu’ xem nào?”

“One.” [note74522]

“One.”

Akaishi và Hirata đi xuyên qua công viên.

“Lúc tan học về nhà mà đi qua công viên, cảm giác thật thanh xuân nhỉ?”

“Ừ.”

“Mày chẳng thèm nghe gì cả.”

“Tôi có nghe mà.”

“Sao lại dùng kính ngữ thế?”

“Tôi là Yuuto cơ.” [note74521]

“Tớ không có hỏi tên.”

Một đứa trẻ chạy tới từ phía sau bọn Hirata.

“Oái!”

“Kya ha ha ha ha!”

Đứa trẻ va vào Hirata, khiến Hirata loạng choạng chúi người về phía trước.

“Này, mông tao bị sờ rồi!”

Hirata nói với Akaishi.

“…”

Akaishi chạy về phía cậu bé, tóm lấy tay nó.

“K-Không, không cần phải làm đến mức này đâu…”

Một chiếc xe chạy vụt qua ngay trước mặt cậu bé.

“Nguy hiểm quá…”

Hirata đưa tay che mắt, nhìn biển số chiếc xe vừa chạy đi.

“Biết đâu là xe của bạn trai cũ cậu đấy.”

“Rất có khả năng, đừng nói nữa.”

Sau đó một người phụ nữ đeo bao tay đen, đội mũ đen rộng vành chạy đến.

“Xin lỗi nha~”

Người phụ nữ nói với Akaishi và Hirata.

“Nhóc này suýt nữa thì lao ra khỏi công viên rồi.”

“Bé Shun nhà tôi thật là, xin lỗi quá~”

“Chị là mẹ của cháu bé này à?”

“…? Phải.”

“Nếu đã là mẹ, thì xin hãy trông chừng con mình cẩn thận vào.”

“…”

Người phụ nữ lườm Akaishi.

“Xin lỗi nha~”

Rồi khẽ cúi đầu xin lỗi.

“Trẻ con không biết sẽ làm ra chuyện gì đâu, nếu không trông chừng cẩn thận, sẽ có ngày chị phải hối hận đấy.”

“Xin lỗi nha~”

“Tại sao chị lại không trông chừng cháu?”

“…”

Người phụ nữ lại lườm Akaishi.

“Ờm, chúng ta từng gặp nhau ở đâu rồi sao?”

“Chắc chắn là lần đầu gặp mặt.”

“Đây là phương châm giáo dục của nhà tôi, cậu có thể đừng xen vào được không?”

Người phụ nữ khoanh tay trước ngực.

“Nhà tôi muốn con cái được tự do phát triển thoải mái. Không có lý do gì để một người không quen biết như cậu nói này nói nọ cả!”

“Nào, về thôi” người phụ nữ nói rồi nắm lấy tay Shun.

Nhưng Akaishi không buông ra.

“Tôi cho rằng trông chừng con cái là nghĩa vụ của cha mẹ. Vì chị đã không làm tròn nghĩa vụ, nên tôi mới muốn góp ý với chị.”

“Cậu bao nhiêu tuổi?”

“Mười bảy.”

“Cậu còn chưa có con, đừng nói như thể mình hiểu biết lắm! Ngày nào tôi cũng mệt mỏi lắm! Vừa phải chăm con, vừa phải chăm chồng, mệt lắm! Có lúc chỉ lơ là một giây thôi là con đã biến mất rồi! Cậu chẳng biết gì cả, đừng có nói như thể mình hiểu biết lắm!”

“Cái gọi là phương châm giáo dục cho con phát triển thoải mái của chị, thực ra chỉ là đơn giản là trông nom con cái phải không?”

“……Tó-tóm lại, trả Shun nhà tôi đây! Tôi gọi cảnh sát đấy!?”

Người phụ nữ nhìn Akaishi với vẻ mặt như ác quỷ.

“Trẻ con vẫn đang trong quá trình học hỏi. Chúng còn chưa biết điều gì tốt, điều gì xấu. Nếu cha mẹ không trông chừng cẩn thận thì rất nguy hiểm, nên dù bất cứ lúc nào cũng không được rời mắt khỏi con trẻ.”

“Chuyện đó tôi biết! Tôi chỉ vừa mới rời mắt một chút, thì Shun nó đã làm vậy rồi!”

“Tay chị còn đang cầm điện thoại làm gì vậy?”

Akaishi chỉ vào chiếc điện thoại người mẹ đang nắm trong tay phải.

“Đ-Đây là……”

“Tôi không biết là SNS hay gì đó, nhưng thay vì điện thoại, chị nên để mắt đến con mình thêm một chút thì hơn không?”

Akaishi khuỵu gối xuống, nhìn vào mắt đứa trẻ.

“Nghe đây, nhóc. Việc nhóc vừa định làm là rất nguy hiểm đấy. Nếu nhóc nghĩ rằng xe cộ lúc nào cũng tuân thủ luật lệ mà lái xe thì sai lầm lớn đấy. Có rất nhiều xe vì tưởng mình có quyền lực mà phóng nhanh vượt ẩu đấy.”

“Này!”

Người phụ nữ kéo tay Shun.

“Nhóc có biết nếu mình lao ra trước một chiếc xe như thế thì sẽ thế nào không? Sẽ bị hất văng đi đấy.”

Akaishi nói một cách cường điệu.

“Bị xe đâm chết cũng được à?”

“…”

“Chắc là sẽ đau lắm nhỉ. Có khi sẽ để lại vết sẹo cả đời, có khi sẽ phải chịu đau đớn suốt đời cũng nên. Chắc là sẽ chảy nhi~ều máu lắm. Có khi sẽ phải tiêm nhiều lần, phải cắm kim vào người cũng nên. Có khi sẽ để lại một vết thương lớn ở đây này.”

Akaishi chỉ vào trán Shun.

“Ự…”

“Sợ nhỉ. Có khi chết mất. Cái tay này này.”

Akaishi nắm lấy tay Shun, kéo mạnh.

“Có khi đứt lìa ra mất.”

“Oa oa oa oa oa oa aaaaaaa!”

Shun bật khóc.

“Aaaaaaa aaaaaaa!”

Shun vừa khóc vừa chạy về phía mẹ.

“Sao cậu lại làm nó khóc!?”

Người mẹ ôm chầm lấy Shun.

“Ngoan~ ngoan ngoan nào, anh trai kỳ cục đáng sợ quá nhỉ.”

“Aaaaaaa aaaaaaa! Hức…… hức……”

“…”

Akaishi đứng dậy, cầm cặp sách rời khỏi công viên.

“Này.”

Hirata đuổi theo Akaishi.

Akaishi và Hirata ra khỏi công viên.

“Làm vậy thật sự ổn chứ?”

“Ừ.”

“Chẳng phải mày nói lãng phí thời gian sao? Sao lại làm chuyện đó…”

“Tôi không phải nói vì người mẹ, mà là vì đứa trẻ. Đứa trẻ vẫn đang trong quá trình trưởng thành mà. Đương nhiên, cả tôi, cả mày cũng vậy. Con người ai cũng sẽ phạm lỗi, rồi từ từ trưởng thành. Nếu trong quá trình trưởng thành mà nó nhận ra mẹ nó thờ ơ với nó, thì lớn lên nó cũng chẳng thành người tử tế được.”

“Dù là vậy, thì cũng nên có cách nói khác tốt hơn chứ?”

Hirata ngoảnh lại nhìn, thấy người mẹ đang dỗ dành Shun.

“Vậy để đứa trẻ đó gặp tai nạn rồi mới nói thì tốt hơn à?”

“Tao đâu có ý đó…”

“Chẳng lẽ phải đợi đến khi đứa trẻ bị thương nặng, hoặc tệ nhất là đã chết, rồi nói ‘Lẽ ra lúc đó chị nên trông chừng nó cẩn thận hơn’ thì tốt hơn à?”

“Tao đâu có nói thế đâu.”

“Hay là đến đám tang rồi nói ‘Tôi biết thế nào cũng sẽ thế này mà’ thì được à?”

“Đã bảo là tao không nói thế mà.”

“Tính mạng trẻ con mong manh lắm. Để xảy ra chuyện rồi thì muộn mất. Trước khi có chuyện gì xảy ra, phải có ai đó lên tiếng. Nếu không thì sẽ lặp lại chuyện tương tự. Người mẹ kia chắc cũng không phải lần đầu như vậy đâu nhỉ. Đến giờ chắc cũng xảy ra mấy lần tương tự rồi. Chị ta hoàn toàn không có ý thức về sự nguy hiểm. Chị ta nghĩ chỉ cần gọi tên từ xa là con sẽ ngoan ngoãn nghe lời. Chị ta nghĩ là con sẽ nghe thấy. Nếu chỉ là tai nạn hú vía thì còn đỡ, trước khi đứa trẻ đó gặp tai nạn lớn, thay cho người mẹ vô trách nhiệm kia, đó là điều mà ai đó phải nói. Nói cho cả mẹ, và cả con.”

“……Hầy.”

Hirata thở dài.

“Tính cách của mày đúng nát thật đấy.”

“Tôi cho rằng mình đã làm điều đúng đắn.”

“Mày không thể nói khác đi được à?”

“Não bộ con người vì bản năng tự vệ nên chỉ ghi nhớ những cảm xúc tiêu cực như ghét, sợ, kinh tởm thôi. Dù có khuyên bảo nhẹ nhàng, thì trẻ con cũng không nghe lọt tai, mà cha mẹ cũng chẳng để tâm. Nên phải dùng cách nói khiến người ta khó chịu.”

“Chẳng qua là mày muốn nói thì nói thôi chứ gì.”

“Ừ thì.”

Akaishi và Hirata quay đầu lại.

Người mẹ ôm con, đang chuẩn bị rời khỏi công viên.

“Nhưng mà như vậy có ổn không?”

“Chuyện gì?”

“Ừ thì.”

Hirata gõ nhẹ vào huy hiệu trường của Akaishi.

“Lỡ như trường cấp ba mà bị khiếu nại thì lại phải lên phòng giáo viên đấy.”

“…………”

Akaishi im lặng.

“Hay là mình lại đó xin lỗi?”

“Quê mùa.”

“Lúc đó thì cậu cũng bị gọi lên phòng giáo viên đấy.”

“Biết thế đã không về cùng.”

“Sau này cũng về cùng nhau nha?”

“Gớm. Muốn mày chết đi thật luôn á.”

“Còn lâu.”

Người mẹ ôm con, đi về nhà.

Ghi chú

[Lên trên]
敬語 kính ngữ phát âm là Keigo, ý Akaishi là Akaishi tên Yuuto không phải Keigo
敬語 kính ngữ phát âm là Keigo, ý Akaishi là Akaishi tên Yuuto không phải Keigo
[Lên trên]
tiếng chó sủa trong tiếng Nhật là ワン Wan gần giống one
tiếng chó sủa trong tiếng Nhật là ワン Wan gần giống one
Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận

Sakurai: nhắc nhở, cho rằng trẻ con không có tội
Akaishi: dạy dỗ, con cái phản ánh cha mẹ
Xem thêm