Bạn có thích nhân vật chí...
Rinae Chikai Rinae Chikai
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 8: Lễ khai giảng - Yêu đương đại chiến

Chương 354: Bạn có thích nhóm ba người không?

1 Bình luận - Độ dài: 1,673 từ - Cập nhật:

“……”

Đúng lúc Akaishi đang đọc sách tham khảo để chuẩn bị cho kỳ thi thì chuông cửa nhà cậu vang lên “pinpon”.

“……”

Akaishi mở cửa sổ, ngó xuống từ tầng hai.

“……”

Một phút sau, chuông cửa tiếp tục vang lên liên hồi “pinpon pinpon pinpon”.

Akaishi đành miễn cưỡng lê bước ra mở cửa.

“Ai đấy?”

“Chậm chạp quá đi!”

Akaishi vừa hé cửa, Sanzenro đã tông thẳng vào nhà.

“Xin phép vào nhà nhé~”

Rồi từ phía sau, Suda cũng lững thững theo vào, chậm hơn một chút.

“Chà~ Lâu rồi không gặp.”

“Ừm.”

Suda chào Akaishi qua quýt.

“Hôm nay mẹ cậu đâu?”

“Không có nhà.”

“Thế Yuuto-pappa?”

“Đang làm việc trong phòng.”

“Chỉ có hai chúng ta thôi nhỉ.”

Sanzenro cười “khì khì”, rồi ném một nụ hôn gió về phía Akaishi.

“Cậu đang nghĩ kiểu gì thế?”

“Nhanh lên phòng thôi! Phòng nào phòng nào!”

Sanzenro hét lớn “Let’s go!”, rồi bắt đầu rảo bước lên cầu thang.

“Này, mấy tên con trai kia, nhanh chân lên!”

“Rồi, rồi.”

Suda và Akaishi vội vã đuổi theo Sanzenro lên cầu thang.

“Này! Các cậu đang nhìn cái gì đấy!”

“Quần.”

“Quần? Cách nói cổ lỗ thế. Phải là quần bó chứ!”

“Cổ lỗ thì cổ lỗ.”

Sanzenro dừng lại trước cửa phòng Akaishi.

“Để tớ qua gặp Yuuto-pappa một chút.”

“Lại thế rồi đấy.”

“Tớ đi đây.”

Dứt lời, Sanzenro mở cửa phòng của Tooru.

“Papa ơiーーー!”

Vài giây sau khi Sanzenro vào phòng của Tooru, cô bị tống cổ ra ngoài.

“Bố cậu đang họp trực tuyến,” cô nói.

“Chán chết đi được.”

Akaishi và hai người kia cùng đi vào phòng của Akaishi.

“Ôi chà, lâu lắm rồi mới đến đây~”

Suda hít một hơi thật sâu.

“Ô, căn cứ bí mật của tớ được nâng cấp quá chừng!”

Suda lôi từ trong cặp ra mấy món đồ chơi nhỏ, rồi bắt đầu bày biện như mọi khi.

“Chà~ Chỗ này cũng phong phú ra phết rồi đây.”

Nhờ đủ thứ đồ chơi cậu mang theo — từ cây dừa, nhà, người, thú, đèn giao thông — mà một thị trấn tí hon đã hiện ra ngay tại đây.

“Cái này do Yuuto làm hả?”

Suda chỉ vào một ngôi nhà nhỏ.

“Tao ăn vặt trúng thưởng nên tiện tay đặt ở đây thôi.”

“Từ khi bày thêm ngôi nhà, trông có hồn hẳn lên ấy nhỉ~ Tớ cũng phải siêng ăn vặt mới được.”

“Không cần phải ăn đâu.”

Cả ba người lần lượt ngồi xuống bàn học.

“Vậy thì.”

Sanzenro đợi Akaishi và Suda yên vị rồi mới đan hai tay vào nhau.

“Nghỉ hè qua được nửa chặng đường rồi mà cậu chẳng buồn ngó ngàng mời bọn tớ, giải thích lý do xem nào, Akaishi-kun.”

Sanzenro lườm Akaishi.

“Chẳng có lý do gì đặc biệt cả.”

“Sao lại không có được chứ. Suda-kun, tớ cho phép cậu phát biểu.”

“Tôi xin giữ quyền im lặng. Xin hãy triệu tập luật sư.”

“Đồ khốn nhà cậu!”

Sanzenro quát Suda.

“Là cậu làm chứ gì! Hả!? Khai mau! Khai mau đi, đồ khốn! Bằng chứng rành rành đây này!”

“Huhu, xin lỗi…”

Khuất phục trước sự đe dọa của Sanzenro, Suda bắt đầu giả vờ khóc lóc.

“Tất cả… đều là lỗi của tớ…”

“Nói thế ngay từ đầu có phải xong không, hiểu chưa hả?”

Sanzenro hài lòng khoanh tay trước ngực.

“Vậy, rốt cuộc đã có chuyện gì?”

Rồi cô nàng hỏi han với giọng điệu bình thường.

“Nghe nói Yuuto gây chuyện ở trường, người ta bảo đừng có bén mảng đến gần cậu ấy, nên bọn tớ tạm thời không qua.”

“Đồ khốn nhà cậu!”

“Ự!”

Sanzenro đấm một cú vào vai Suda.

“Cậu có biết khoảng thời gian cậu lãng phí đó đã khiến tớ cô đơn đến nhường nào không hả!”

“Xin lỗi, xin lỗi…”

Suda rối rít xin lỗi.

“Vì là nghỉ hè, không đến trường, nên tớ cứ nghĩ chắc cũng hết rồi, nên thôi…”

“Ra là vậy.”

“Với lại tớ cũng chán quá, đoán là Yuuto cũng nguôi giận rồi, nên lần này mới rủ.”

“Ừm ừm.”

Sanzenro gật gù.

“Chuyện là như thế đấy.”

“Haizz…”

Akaishi nghe xong mà mặt ngẩn ra.

“Thật ra thì đến cũng chẳng sao cả đâu. Mà nói đi cũng phải nói lại, các cậu phải nhớ cho kỹ, cứ hễ mở cửa là y như rằng thứ xấu xa sẽ lẻn vào đấy.”

“Tụi tớ là ác linh chắc? Mà cậu cũng đâu có cấm cản gì.”

“Chứ tớ gửi tin nhắn thì cả Yuuto lẫn Suda đều rào trước đón sau, làm tớ ngại không dám qua thôi. Làm ơn đâu ra đó chút đi chứ?”

“Tưởng cậu ấy còn giận…”

“Tớ cóc giận nhé.”

Sanzenro phồng má.

“Thiệt tình, con người ta cứ hay vì mấy chuyện cỏn con này mà sinh ra hiểu lầm với sai sót, thế nên phải chịu khó nói chuyện với nhau chứ, hả? Cứ thế này thì sau này ra xã hội làm sao mà làm việc được? Nhớ ‘báo cáo, liên lạc, thảo luận’ cho đàng hoàng!”

“Tớ xin lỗi…”

Suda tiu nghỉu, cúi gằm.

“Nhưng mà, tớ không muốn các cậu nói mấy chuyện này ở trường đâu đấy.”

“A~ Phiền phức ghê.”

Sanzenro nheo mắt nhìn Akaishi.

“Gì? Yuuto, cậu lại giở mấy trò hồi cấp hai ra đấy à?”

“Ừ.”

“Tại sao?”

“Tớ đã tiễu trừ lũ yêu tinh từ dị giới, đám dân đen đó sợ hãi trước sức mạnh của tớ…”

“Tớ không hỏi cậu mấy chuyện phiêu lưu từ dị giới đó. Cậu lại giở mấy trò hồi cấp hai ra đấy à?”

“Ừ.”

“Takanashi-jou thế nào rồi? Hai cậu học cùng trường cấp ba mà, phải không?”

“Takanashi thấy chán nản với hành vi của tớ.”

“Chậc…”

Sanzenro khẽ thở dài.

“Yuuto, tính cậu tệ thật đấy.”

“Cảm ơn.”

“Tớ không khen cậu đâu. Thể nào cậu cũng lại lên cơn rồi chứ gì? Cậu đúng là có khiếu gây sự với người khác thật đấy.”

“Nổi khùng là nghề của tớ.”

“Đừng có coi mấy chuyện kỳ quặc là nghề của mình chứ. Cậu không nghĩ mình nên cố gắng hòa nhập với xã hội hơn một chút à?”

“Dù cậu nói vậy, nhưng đây là tính trời sinh rồi, tớ cũng đành chịu.”

Akaishi nhún vai.

“Thôi được rồi, tớ không hỏi chi tiết nữa. Yuuto làm chuyện xấu phải không?”

“Đúng vậy.”

“Mau xin lỗi đi.”

“Xin lỗi ai?”

“Tớ.”

“Tại sao?”

“Vì tớ cô đơn.”

“Tớ xin lỗi.”

“Tha cho cậu đấy.”

Sanzenro thôi không nhìn Akaishi nữa, tỏ vẻ đã tha thứ cho cậu.

“Tớ vẫn chưa hết ấm ức đây.”

“Yuuto mà gây chuyện ở trường thì đến cả tớ cũng bị vạ lây đấy, biết không? Lo lắng cho tớ một chút đi xem nào?”

“Xin lỗi…”

“Trời ơi…” Sanzenro thở hắt ra rồi đứng dậy.

“Mà này Yuuto, lúc bọn tớ không có ở đây cậu kiếm được bạn gái rồi hả?”

Sanzenro hít hà một hơi.

“Sao hỏi thế?”

“Trong phòng có mùi con gái.”

“Làm gì có… Haha.”

Akaishi quay mặt né tránh ánh nhìn của cô.

“Này, Suda?”

“Không, tớ hoàn toàn không ngửi thấy gì cả.”

Suda nghiêng đầu thắc mắc.

“Hai cậu không ngửi thấy mùi chắc?"

Akaishi và Suda cùng đáp: “Hoàn toàn không ngửi ra.”

“Thiệt tình... Thế nên tớ mới phát mệt với lũ con trai các cậu…” Sanzenro lắc đầu, thở dài. “Có mùi nước hoa nồng nặc mà, đúng không?”

Akaishi hỏi: “Thật à?”

Suda đáp: “Không, tớ không ngửi thấy.”

“Tại vì trước đây phòng này hôi rình mà,” Sanzenro nói.

“Cậu bất lịch sự quá đấy,” Akaishi lườm.

Sanzenro tiếp: “Vì toàn mùi con trai chứ sao. Giờ thì không phải mùi thuốc xịt phòng, mà là mùi hương ngọt ngào thoang thoảng.”

“Chắc tớ dùng nước hoa, thì sao?”

“Yuuto đời nào xài thứ đó. Với lại tớ có thấy chai nước hoa nào đâu.”

Sanzenro đảo mắt nhìn quanh phòng.

“Với lại, người đó chắc cũng hay đến lắm nhỉ? Cảm giác phòng ốc cũng sạch sẽ hơn hẳn.”

“Thật ra… có một đàn chị đã tốt nghiệp làm gia sư cho tớ, cô ấy hay tới.”

“Thấy chưa~”

“Ồ~”

Sanzenro ngồi xuống.

“Là con gái à?”

“Ừ. Là hội trưởng hội học sinh.”

Suda hỏi: “À, Miichi-san?”

Akaishi đáp: “Ừ.”

Sanzenro thắc mắc: “Cậu ấy là người quen à?”

Akaishi với Suda sôi nổi bàn luận về Miichi.

Suda nói: “Đó là hội trưởng năm ngoái.”

Akaishi tiếp lời: “Tớ cũng biết cậu ấy.”

“Lại chỉ có mình tớ là người ngoài cuộc…” Sanzenro nổi cáu, dậm chân bồm bộp. “Hay là từ giờ ngày nào nghỉ hè bọn tớ cũng đến đây học, rồi gặp cả hội trưởng đó luôn?”

“Khoan không được…” Akaishi lắc đầu quầy quậy.

“Cậu dự định thi đại học nào?”

“Hokushuin.”

Suda và Sanzenro nhìn nhau.

“Tada-!” Sanzenro chìa kết quả thi thử cho Akaishi xem. Điểm C.

“Tớ cũng thế.” Suda giơ ra kết quả D.

“Đùa đấy à…” Akaishi săm soi tờ phiếu điểm của Suda và Sanzenro.

“Hai cậu không sửa kết quả đấy chứ?”

“Cậu nghĩ tớ làm vậy thật sao, Yuuto?” Sanzenro giật lại tờ phiếu thi thử từ tay Akaishi.

“Tuy mỗi đứa một hoàn cảnh, nhưng chí hướng thì như một!” Sanzenro đi đến giữa Akaishi và Suda, khoác vai cả hai. “Cả ba chúng ta sẽ cùng đậu Hokushuin!”

“Ừaa!”

Akaishi thầm nghĩ: “Haizz…”

Thế là cả ba thống nhất mục tiêu đỗ vào Hokushuin.

“À, với lại, suốt kỳ nghỉ hè này ngày nào bọn mình cũng học ở đây, nên cho tớ diện kiến chị hội trưởng đó với nhé. Tớ phải ‘chỉnh đốn’ chị ta một phen mới được.”

“Đừng có mà tính dạy dỗ đàn chị…”

Cả ngày hôm đó, nhóm Sanzenro đã miệt mài học tập cho kỳ thi.

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận

Giờ vẫn chưa biết tại sao mỗi lần đến nhà Aka thì Sanzenro cứ muốn gặp bố không vậy nhỉ🤨?
Xem thêm