Quyển 8: Lễ khai giảng - Yêu đương đại chiến
Chương 351: Bạn có thích lễ hội mùa hè cuối cùng của cấp ba không? 2
0 Bình luận - Độ dài: 2,002 từ - Cập nhật:
“Đàn em nè...?”
Nhìn Kureishi, Torikai, và Uemugi đang đứng gần đó, Akaishi chết lặng.
“Cậu tìm được tuyệt thế mỹ nữ nào chưa?”
“...”
Dù sao thì người ta cũng đáng yêu mà, Miichi vừa nhảy lò cò một chân, vừa làm điệu bộ cường điệu.
“Kia kìa.”
“Hửm?”
Miichi nhìn theo hướng Akaishi đang nhìn.
“À, Uemugi-chan, Torikai-chan, Kureishi-chan, với Shidou-chan nhỉ. Cậu thích ai à?”
Miichi cười khúc khích, nghé đầu nhìn Akaishi.
“Bốn người họ thân nhau nhỉ.”
“Có vẻ vậy.”
Hàng người không nhúc nhích.
“Cậu có để ý ai không?”
“Uemugi.”
“Ể, lạ thật đấy, Akaishi-kun mà lại nói vậy. Tại sao?”
Rồi Takanashi từ phía sau bước ra.
“Ay da, Takanashi-chan cũng ở đây à.”
“...”
Sắc mặt Akaishi càng thêm khó coi.
“Có chuyện gì vậy?”
Miichi lo lắng nhìn Akaishi.
“...”
Sau đó, Uemugi và Takanashi tách khỏi nhóm Kureishi.
Takanashi đang thì thầm gì đó với Uemugi.
“Thân thiết thật nhỉ?”
“Ừa.”
Uemugi và các bạn đổi hướng, đi về phía này.
“A, họ đến đây kìa.”
“Ừa.”
Khi họ đến gần khoảng năm mét, Uemugi ngẩng đầu lên, để ý thấy Akaishi rồi bước tới.
“Akaishi.”
Uemugi lon ton chạy tới.
“Akaishi, cậu đến lễ hội mùa hè à?”
“...Ừm.”
Akaishi nhìn Uemugi với ánh mắt ngờ vực.
“Cậu lại trưng bộ mặt cá chết ra rồi, sao thế?”
Takanashi từ phía sau vuốt tóc bước tới.
“Chào hỏi kiểu gì đấy?”
“Chào hỏi đấy. Cậu đến trả lời cũng không làm được à?”
“Trùng hợp thật.”
Akaishi nhăn mặt như nuốt phải con gì đắng ngắt.
“Akaishi, Akane đang ở kia.”
Uemugi chỉ về phía sau.
“Các cậu đi chơi cùng nhau à?”
“Không phải.”
Uemugi lắc đầu.
“Shiraha đã tuyệt giao với Akane rồi. Vừa nãy tình cờ gặp thôi.”
“...Vậy à.”
Akaishi chán ghét sự nhỏ nhen của bản thân.
Nỗi bất an nghẹn trong lòng khẽ dịu đi, khiến cậu thở phào nhẹ nhõm.
Đồng thời, tính chiếm hữu và cảm giác chán ghét tiềm ẩn trong lòng cũng khiến cậu bực bội.
Tại sao mình lại thích đổ lỗi cho người khác, thích bài xích người khác đến vậy?
Tại sao mình lại ngu ngốc đến thế, không thể tin tưởng người khác được?
Tại sao mình lại muốn phân biệt rạch ròi bạn và thù đến vậy?
Cầu nguyện, lang thang, điên cuồng, phản bội.
Dù thế nào đi nữa, vẫn muốn cảm nhận được tình yêu.
Không muốn bị phản bội.
Muốn tin tưởng.
Dù rất ngu ngốc.
Akaishi không thể dứt bỏ thứ tình cảm thấp hèn và dơ bẩn tiềm ẩn trong mình.
A a.
Chắc chắn là.
Nếu thứ tình cảm này biến mất.
Có lẽ mình sẽ không còn là chính mình nữa.
Kể cả những cảm xúc dơ bẩn ấy.
Có lẽ mình cũng phải học cách yêu lấy chính bản thân mình.
Dẫu cho một ngày nào đó, bản chất nhơ nhuốc này bị phơi bày, bị đào thải, cuối cùng phải bước trên con đường chông gai,
Hẳn là, mình vẫn sẽ khẳng định chính mình thôi.
Uemugi nghé đầu nhìn mặt Akaishi.
“Bị Akane, người đã tuyệt giao, chặn lại. Nhưng Shiraha sẽ không đi xem các gian hàng cùng Akane đâu.”
“...Vậy à.”
Akaishi nhìn mặt Uemugi, rồi lắc đầu.
Cậu gạt đi màn sương mù trong đầu, lắng nghe lời Uemugi.
“Cậu đi lễ hội mùa hè một mình à. Thật đáng thương.” (Takanashi)
Takanashi nhìn quanh Akaishi.
“Không, tôi không đi một mình.”
“...?”
Takanashi nheo mắt.
“Chào buổi chiều~”
Miichi đang nấp sau lưng Akaishi xuất hiện.
“...Ai vậy?”
Takanashi cau mày.
“Chán ghê, Takanashi-kun. Em quên chị rồi à?”
“Tôi không hề quen cô.”
“Chẳng phải hồi đầu năm mình đã gặp nhau rồi sao?”
“Tôi ghét kiểu con gái không có lập trường.”
“Đang tự phê bình à?”
“...”
Takanashi lườm Miichi bằng ánh mắt lạnh băng.
“Hội trưởng Hội học sinh.”
Akaishi chen vào giữa Takanashi và Miichi.
“...Vậy à.”
“Thiệt tình, Takanashi-chan lạnh lùng quá đi.”
Chà chà, Miichi bất đắc dĩ nhún vai.
“Akaishi, cậu và Takanashi làm lành rồi à?”
Uemugi vừa ngước nhìn Akaishi vừa nói.
“Bọn tôi không có giận nhau. Chỉ là Akaishi-kun tự rước lấy kết cục thôi.”
“Takanashi, đừng nói những lời làm mối quan hệ tệ đi như vậy.”
Uemugi nhét cây kẹo bông gòn vào miệng Takanashi.
“Akaishi, có muốn đi cùng không?”
“...”
Akaishi nhìn Miichi.
“Không cần đâu, tớ đi cùng senpai là được rồi.”
“Tớ hiểu rồi.”
Uemugi nhìn xuống chân mình.
“Akaishi, cho cậu cái này.”
Uemugi đưa hộp mì xào cho Akaishi.
“Thân thiết là tốt mà. Hãy làm lành với Takanashi đi nhé.”
Nói rồi, Uemugi kéo tay Takanashi rời đi.
“Đúng là những vị khách không mời mà đến nhỉ.”
“Ừa.”
Cuối cùng cũng đến lượt họ mua kẹo táo.
“Một cây bảy trăm Yên…”
Giá của cây kẹo táo khiến Akaishi rùng mình.
“Cho cháu hai cây!”
Miichi gọi kẹo táo, Akaishi trả tiền.
“Đúng là một mức giá khó tin.”
“Đắt hơn mình tưởng một chút nhỉ.”
Miichi và Akaishi cầm kẹo táo đến một chỗ rộng rãi.
“A~...”
Chỗ đẹp nhất để xem pháo hoa đã kín người ngồi.
“Ghét thật~ Mấy chỗ nhìn rõ pháo hoa đều có người trải bạt hết rồi~”
“Cũng giống như cuộc đời vậy.”
“Đây gọi là ‘đã quá muộn rồi’ sao? Làm sao giờ?”
“Chỗ kia còn trống kìa.”
Akaishi chỉ xuống gầm cầu.
“Không xem được pháo hoa đâu.”
“Lúc bắn pháo hoa thì đứng dậy xem chẳng phải là được sao.”
“Đành vậy.”
Akaishi và Miichi đi về phía gầm cầu.
“Tuy muốn ngồi xuống, nhưng chỗ này bẩn quá.”
Mặt đất ẩm ướt khiến Miichi cau mày.
“Đàn em, làm ghế cho chị đi.”
“Được thôi ạ.”
Akaishi quỳ gối xuống.
“Đùa thôi, đùa thôi. Sao hôm nay cậu lại ngoan ngoãn nghe lời chị thế?”
Akaishi đứng dậy.
“............”
Akaishi lặng lẽ lấy tấm bạt trải từ trong cặp ra.
“Không lẽ nào... hôm nay chị sẽ chết sao?”
Miichi run rẩy nhìn Akaishi.
“Không không không.”
“Không lẽ cậu đã ngăn cản chị chết cả vạn lần rồi, nhưng vẫn thất bại, nên đành từ bỏ, quyết định tận hưởng trọn vẹn ngày hôm nay với chị đấy chứ!?”
“Tôi lại chẳng có du hành thời gian.”
“Lúc thấy Uemugi-chan cậu đã giật mình, cũng là vì đây là diễn biến cậu chưa từng thấy!”
“Cái chi tiết cài cắm đó chẳng lẽ…!? Chuyện như vậy cũng sẽ không xảy ra đâu.”
“Chị sắp chết! Hôm nay chị sẽ chết!”
“Chị im lặng một chút đi ạ.”
Akaishi trải xong tấm bạt.
-----------
“May mắn ghê.”
“Cảm xúc của cậu bất ổn quá đấy…”
Miichi ngồi xuống tấm bạt.
“Chà~, khó ngồi quá.”
Trong bộ yukata, Miichi ngồi một cách gò bó.
“Nghe như sắp ‘xoẹt xoẹt xoẹt’ rách đến nơi rồi.”
“Làm gì có chuyện đó.”
“Không, đây không phải đùa đâu. Thật sự có khả năng bị rách đó.”
“Chị mặc bộ yukata nhỏ đến mức nào vậy?”
“Thời trang là phải chịu đựng mà.”
“Chị đã nói câu đó ba lần rồi. Đến Phật cũng phải nổi giận đấy.”
“Nổi giận vì chuyện nhỏ nhặt thế này sẽ không được yêu thích đâu.”
“Thời trang là phải chịu đựng nhỉ.”
“Dễ hiểu thật đấy~”
Akaishi và Miichi bắt đầu ăn kẹo táo.
“A, hộp mì xào lúc nãy Uemugi cho.”
“Đáng lẽ nên ăn mì xào trước nhỉ.”
“Ừ nhỉ.”
Hai người chờ đợi pháo hoa được bắn lên.
“Để mọi người đợi lâu rồi~…”
Sendou thở hổn hển chạy đến bên Akaishi và Miichi.
“Bên này, bên này~”
Miichi đứng dậy gọi Sendou.
“Ủa...”
Trên tấm bạt chỉ có một mình Miichi.
“Yuuto đâu rồi?”
Sendou nhìn quanh quất.
“À, cậu ấy đang đi mua đồ.”
“Ở lễ hội mùa hè á!?”
Nóng quá, nóng quá, Sendou lấy tay quạt quạt áo.
“Để cậu đợi lâu.”
Akaishi từ phía sau đi tới.
“A, ừm, chào.”
“Chào buổi tối.”
Akaishi mang theo xúc xích Frankfurt và takoyaki.
“Này này, thịt nướng BBQ với tiểu long bao đâu!?”
“Tôi không rành lắm, nên không mua.”
“Thiệt tình~ Mua một chút đi chứ~! Chán thật~! Không có chút máu phiêu lưu nào cả~!”
“Lúc về thì mua nhé.”
“Gì thế gì thế, hai người đang nói chuyện gì vậy?”
Akaishi, Sendou, và Miichi ngồi xuống tấm bạt.
“Lúc đi, có thấy một quán, bọn mình đang đoán xem đó là quán gì.”
“Nếu định đi lễ hội mùa hè thì cứ nói với tớ một tiếng là được rồi mà.”
Sendou vừa lau những giọt mồ hôi như hạt ngọc vừa nói.
“Cho cậu này.”
Akaishi đưa khăn cho Sendou.
“Ồ, chu đáo ghê. Cảm ơn nhé.”
“Cái này tớ dùng cả trăm lần chỉ trong hôm nay rồi đấy.”
“Tệ nhất!”
Sendou lau mồ hôi xong, đưa khăn lại cho Akaishi.
“Đùa thôi.”
“...Thật đấy chứ?”
“Trên đời này có những chuyện không biết thì tốt hơn.”
“Đáng nghi thật…”
Sendou vừa cau mày vừa quàng chiếc khăn lên cổ.
“Nếu nói trước là đi lễ hội mùa hè thì tớ đã có thể mặc yukata rồi.”
“Là người này đột nhiên đòi đi lễ hội mùa hè đấy.”
Akaishi chỉ vào Miichi.
“Tehepero.”
“Cũ rích.”
Akaishi nhìn Sendou.
Sendou chỉ mặc bộ quần áo vô cùng đơn giản.
“Trang phục giống như avatar mặc định ấy nhỉ.”
“Ai là avatar mặc định hả!”
Sendou xoay một vòng tại chỗ, khoe gu thời trang của mình.
“Sợi dây chuyền trên cổ này là một điểm nhấn rất tuyệt.”
“Đây là vật phẩm nạp tiền đúng không?”
“Ai là vật phẩm nạp tiền hả!”
Sendou dậm chân bình bịch.
“Yuuto thích kiểu đó mà, nói chung là thích mấy bộ đồ có gắn dây xích leng keng, vẽ hình đầu lâu với chữ Anh khó hiểu chứ gì?”
Sendou nhìn Akaishi mặc áo và quần trơn rồi nói.
“Tớ thích quần áo màu trơn. Với lại, dây xích ngầu mà, đúng không?”
“Không không không không, chẳng có cô gái nào thích mấy thứ đó đâu! Nhìn thôi cũng thấy xấu hổ rồi. Đúng không!?”
“Tớ thì lại khá thích đấy.”
“............”
Sendou đanh mặt lại.
“Dây xích không phải rất gợi tình sao? Dù sao cũng là dụng cụ trói buộc mà.”
“Nó không phải dụng cụ trói buộc đâu ạ.”
Chỉ vài giây sau tiếng “vút~”, một tiếng nổ lớn vang lên.
“Pháo hoa!”
“Nghe như tên ban nhạc Visual Kei ấy nhỉ.”
Miichi đứng dậy.
“Sendou-chan, em có muốn xúc xích của chị không?”
Miichi cầm cây xúc xích Frankfurt.
“An đi, ăn một miếng hết luôn nhé.”
Miichi định đút xúc xích Frankfurt cho Sendou.
“Thiệt tình cái người này phiền phức quá đi.”
Sendou nhận lấy cây xúc xích Frankfurt từ Miichi.
“Tamaya~” [note74695]
Miichi thì thầm trong khi ngắm pháo hoa.
“Đúng là một kỳ nghỉ hè tuyệt vời nhỉ, cậu đàn em.”
Dưới ánh sáng pháo hoa, Miichi mỉm cười với cậu.
“Senpai, thực ra chị chưa từng đến lễ hội mùa hè bao giờ phải không ạ?”
Akaishi nhìn pháo hoa, cười khổ.
“Ừm, so với đi cùng một đám đông, đi ít người cũng có cái vui của ít người.”
“Tamaya————!”
Sendou hét lên ở bên cạnh.
“Giống hệt phản ứng lúc bị trộm ví.”
Pháo hoa hết đợt này đến đợt khác bay vút lên trời.
“Chà, tớ thì năm nào cũng đến lễ hội mùa hè đấy.”
Sendou vừa vén tóc vừa tự hào nói.
“Với Kirishima, à.”
“Ừm, cũng gần như vậy.”
Sendou rời mắt khỏi Akaishi.
“Giá như sang năm cũng có thể đến thì tốt.”
“...Ừa.”
Akaishi và mọi người cùng ngắm pháo hoa.
“Giá như có thể đến thì tốt, mọi người cùng đến.”
Sendou cắn một miếng xúc xích Frankfurt.


0 Bình luận