Quyển 8: Lễ khai giảng - Yêu đương đại chiến
Chương 341: Bạn có thích Kyougoku Asuka không? (3)
1 Bình luận - Độ dài: 1,594 từ - Cập nhật:
“Ý mày là sao?”
Hirata hỏi Kyougoku, giọng tỏ vẻ khó chịu.
“À, xin lỗi, xin lỗi. Tôi không định giữ hai cậu lâu đâu. Chỉ là… tôi muốn nhờ hai cậu mua giúp một bộ đồ để thay, nếu được.”
“……”
Hirata liếc nhìn bộ đồng phục ướt sũng, lấm lem bùn đất của Kyougoku.
“Tùy mày.”
Nói rồi, Hirata hừ một tiếng, quay mặt đi.
“Cảm ơn cậu.”
Kyougoku cùng Akaishi và Hirata rảo bước về phía nhà ga.
“Mà Hirata-san này, sao cậu lại về cùng Akaishi-kun vậy?”
Hirata liếc Kyougoku với vẻ chán chường.
“Không có gì đặc biệt.”
“Không có gì?”
“Chỉ là bị theo dõi thôi.”
“Bị theo dõi!?”
Kyougoku trừng mắt nhìn Akaishi.
Kyougoku lập tức đứng chắn giữa Hirata và Akaishi, như một bức tường bảo vệ.
“Không sao đâu Hirata-san! Cứ để tớ! Tôi sẽ giữ chân Akaishi-kun lại, Hirata-san tranh thủ chạy đi!”
“……?”
Hirata nhướn một bên mày.
“Ơ, không, không phải cậu ta…”
Hirata chỉ vào Akaishi.
“Chưa hiểu đầu đuôi câu chuyện đã vội quy kết người khác là kẻ bám đuôi, cậu đúng là vô ý tứ thật.”
Akaishi khoát tay, xua Kyougoku đi.
“Ơ, à, x-xin lỗi. Tôi nghe nói cậu bị kẻ bám đuôi theo dõi nên cứ tưởng Akaishi-kun…”
“Nếu bị làm phiền ở khoảng cách gần như vậy, tao đã đẩy nó ra từ lâu rồi.”
Hirata nói bằng giọng lạnh tanh.
“Vậy rốt cuộc là thế nào?”
“Một trong số những gã người yêu cũ của tao, cũng chẳng nhớ là gã thứ mấy nữa, giờ biến thành kẻ bám đuôi. Nên tao mới phải nhờ tên này làm vệ sĩ.”
“Không nhớ nổi là người yêu cũ thứ mấy…?”
Kyougoku tròn xoe mắt ngạc nhiên.
“Akaishi-kun cũng có điểm tốt đấy chứ.”
Cô gượng cười nói.
“Lần trước, khi gã người yêu cũ kia lao tới, tên này đã định bỏ chạy đấy.”
Hirata nói với giọng đầy căm phẫn.
“Gã đó cầm dao rọc giấy, nguy hiểm lắm. Giá mà thể lực tôi tốt hơn, có lẽ tôi đã bỏ cô ta lại mà chạy thoát rồi.”
“Ể!?”
Kyougoku kêu lên.
“Cậu định bỏ mặc một cô gái sắp bị tấn công mà chạy trốn sao!?”
Kyougoku chất vấn Akaishi.
“Ừ.”
Akaishi thẳng thắn thừa nhận.
“Tại sao cậu lại làm thế!? Nếu Hirata-san xảy ra chuyện gì thì sao!? Lỡ tên bám đuôi đó nổi khùng lên đâm Hirata-san thì tính thế nào!?”
“Thế tôi bị đâm thì được à?”
“Akaishi-kun là con trai, phải lấy thân mình che chở cho con gái chứ! Sức lực hai bên khác nhau một trời một vực mà! Chỉ cần cậu chống cự một chút thôi cũng đủ để hắn ta khựng lại rồi!”
“Không sao đâu. Hắn bảo chỉ cần quỳ lạy là sẽ tha. Nên dù tôi có chạy mất, Hirata bị bắt kịp thì cứ quỳ xuống chắc cũng thoát thôi.”
“Chậc.”
Hirata lườm Akaishi.
“Không thể tin được…”
Kyougoku tái mặt nhìn Akaishi.
“Cậu không thấy xấu hổ chút nào à?”
“Không hề.”
“Kể cả khi Hirata-san phải quỳ xuống cầu xin, cậu cũng không thấy xấu hổ sao?”
“Chẳng liên quan gì đến tôi cả.”
“Thế mà vẫn là bạn của Hirata-san ư!?”
“Tuyệt đối không phải bạn bè.”
“Ể…”
Kyougoku bất giác lùi lại.
“Hirata-san, cậu cũng nói gì đi chứ!”
“Chẳng cần. Tao cũng đâu có coi cái thứ mặt chó này là bạn. Ôi, phiền phức thật. Tao chỉ muốn hắn chết quách đi cho rồi.”
“Mi chết đi.”
“Mày mới phải chết ấy.”
“Ể…”
Kyougoku hoàn toàn không thể hiểu nổi mối quan hệ kỳ quặc của hai người này.
“Rốt cuộc thì hai người là gì của nhau vậy?”
“……”
“……”
“Ai mà biết được?”
Hirata nhún vai.
“Hai cậu thật là méo mó…”
Kyougoku lắc đầu.
“Nhưng dù không phải bạn bè, Akaishi-kun vẫn nên bảo vệ Hirata-san chứ.”
“Không.”
“Kể cả nếu Hirata-san bị thương vì lỗi của cậu ư?”
“……”
Akaishi buông một câu: “Đúng là một câu hỏi khó.”
“Suy cho cùng, mọi mối quan hệ giữa người với người đều dựa trên lợi ích cá nhân thôi.”
“Không phải thế! Vừa rồi tớ giúp cô bé kia nhặt lại ví tiền đâu phải vì tính toán thiệt hơn gì!”
“Không, đó cũng là lợi ích. Sau khi ra trường, cậu có gặp lại tất cả bạn cùng lớp với tần suất như nhau không?”
“Không phải vậy đâu, Akaishi-kun. Việc gặp gỡ nhiều hơn với những người hợp tính mình là chuyện bình thường mà.”
“Đó chính là tính toán. Cậu chỉ giữ quan hệ với những người mang lại niềm vui cho mình, đó rõ ràng là lợi ích. Ai không thừa nhận điều đó thì không đáng tin.”
Akaishi làm dấu chéo bằng ngón tay.
“Ôi thật tội nghiệp! Hàng chục bạn học muốn vui vẻ kết giao với Kyougoku đã bị gạt phắt đi, chỉ vì cậu ta không thấy vui khi ở bên họ. Ra trường là thẳng tay vứt bỏ những người mình ghét. Thật là tàn nhẫn quá đi, Kyougoku-kun, cậu chọn bạn hoàn toàn vì lợi ích cá nhân!”
Akaishi nói với giọng cường điệu, đầy kịch tính.
“Cậu…”
Kyougoku nhìn Akaishi như thể đang nhìn một loài côn trùng đáng ghét.
“Sao cậu cứ phải nói toàn những điều khó nghe như vậy?”
Đôi mắt cô ánh lên nỗi buồn sâu thẳm.
“Vì cậu cứ khăng khăng bắt tôi phải bảo vệ Hirata?”
“Điều đó thì có gì sai? Đã thân nhau thì phải bảo vệ nhau chứ. Con trai lại càng nên làm vậy, như thế mới đúng.”
“Đã bảo là không thân. Nếu cậu nói vậy thì tự mình đi mà bảo vệ Hirata.”
Akaishi vỗ tay đôm đốp rồi lùi lại ba bước.
“Đàn ông đi sau phụ nữ ba bước mới là lịch lãm.”
Akaishi vốn dĩ luôn đi ở cuối hàng.
Trong bất kỳ nhóm nào, cậu ta cũng luôn chọn vị trí sau cùng.
“……”
Miễn cưỡng, Kyougoku bước lên phía trước.
“Cậu ta lúc nào cũng vậy à?”
“Lúc nào cũng lủi thủi phía sau. Bạn bè thì không có, lại còn hay bị bắt nạt.”
“Mi cũng thế thôi.”
Akaishi buông một câu từ phía sau.
Kyougoku cười gượng.
“Hirata-san lúc nào cũng về cùng cậu ta sao?”
“Đừng gọi là ‘cậu ta’ được không?”
Hirata tặc lưỡi.
“Nghe sởn cả gai ốc. Không phải ‘cậu ta’, mà là rác rưởi, là đồ bỏ đi, gọi thế nào cũng được.”
“Không, tôi không thể nói như vậy được.”
“Sao mày không nghe lời tao? Mày cũng ghét nó mà, phải không? Thế thì có vấn đề gì đâu.”
“Ghét ai đó không có nghĩa là mình được quyền hạ nhục người ta.”
“Sao mày dám cãi lại tao?”
“Không, tôi không có ý cãi lại…”
“Ý mày là tao sai à?”
“Không, không phải thế…”
Kyougoku liếc nhìn về phía sau.
Akaishi đang im lặng quan sát hai người.
“Cậu cũng nói gì đi chứ.”
“……”
Akaishi vẫn im lặng, chỉ ra hiệu cho Kyougoku cứ nói tiếp.
Kyougoku nhăn trán, nhưng rồi lại gượng cười.
“Hirata-san thích điều gì?”
“Con trai.”
“À, a-ha…”
Kyougoku cười đầy lúng túng.
“C-cụ thể là ở điểm nào vậy?”
“Cái vẻ thảm hại của bọn họ. Ở cạnh bọn họ, tao thấy mình vượt trội hơn hẳn. Mày từng hẹn hò chưa? Đàn ông kinh tởm lắm. Mày thử đăng tin tìm người yêu trên mạng xem? Lũ con trai ế ẩm sẽ bò ra như giòi, trông phát tởm. Nhìn cảnh đó cũng thấy yên tâm phần nào, hóa ra có nhiều đứa còn tệ hơn mình. Đúng là kinh khủng. Với lại, có bọn họ thì moi tiền được, còn khi chán thì vứt đi thôi.”
Hirata bắt đầu thao thao bất tuyệt.
“Không được nói vậy đâu Hirata-san, cậu phải biết trân trọng bản thân mình chứ.”
Kyougoku vội ngắt lời cô.
“Hả, sao cơ? Mà này, mày chưa từng hẹn hò bao giờ à?”
“Ờ thì…”
Kyougoku đỏ mặt.
“Quê mùa chưa kìa~. Chưa trải sự đời mà cũng bày đặt dạy đời à? Có kiểu con trai y như mày vậy đấy. Chẳng biết gì sất mà cứ thích lên mặt dạy khôn tao, toàn xổ ra mấy thứ kiến thức lượm lặt trên mạng. Khó ưa không chịu nổi. Chẳng ai hỏi cũng lôi kiến thức ra vẻ, muốn tao phải nể phục chắc? Ghê tởm. Lại còn cái kiểu suốt ngày khoe khoang chiến tích cũ, tao đếch cần nghe. Mày y hệt lũ đó. Ép người khác làm những điều mà bản thân mình còn chẳng làm nổi, lại thêm cái thái độ thượng đẳng bề trên, ai mà ưa cho được. Mày có tự ý thức được mình như thế không?”
Hirata cười khẩy Kyougoku.
“Chưa trải sự đời mà cứ suốt ngày đi khuyên răn người khác, phiền phức chết đi được. Đừng có lôi cái gọi là ‘lương tâm’ ra mà giảng đạo nữa.”
Hirata hừ mũi khinh bỉ.
“Bọn nó không bao giờ tự nhìn nhận lại bản thân, nên cũng chẳng biết mình thảm hại đến mức nào đâu――”
“…………”
Kyougoku bỗng khựng lại.
Rồi.
“…………”
Nước mắt cô lã chã tuôn rơi.
“Không thể nào…”
Hirata sửng sốt, bất giác lùi lại.
“Sao cậu cứ nói toàn những lời tàn nhẫn như vậy…?”
Những giọt nước mắt lớn lăn dài trên má Kyougoku.


1 Bình luận