Bạn có thích nhân vật chí...
Rinae Chikai Rinae Chikai
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 8: Lễ khai giảng - Yêu đương đại chiến

Chương 358: Bạn có thích nghỉ hưu sớm không? (3)

0 Bình luận - Độ dài: 1,662 từ - Cập nhật:

Bước sang năm học mới, Yuuna đã lên năm ba.

Cùng lúc đó, Yuuna dọn ra khỏi nhà.

“Từ hôm nay chúng ta sẽ sống ở đây.”

“...Vâng ạ.”

Đối mặt với căn nhà nhỏ hơn hẳn, hoàn toàn không thể so sánh với ngôi nhà cũ, Yuuna không nói nên lời.

Dù vậy, xét theo nhà ở thông thường, vẻ ngoài của căn nhà này đã được coi là khá xa hoa rồi.

“Chậc.”

Bố của Yuuna, Kazuo, nhìn căn nhà rồi chép miệng.

Do nghỉ hưu sớm, Kazuo trở thành một người không được ai cần đến.

Chẳng có cấp dưới nào mời ông đi uống rượu, cũng chẳng được ai khẩn khoản nhờ giúp đỡ, ông chỉ có thể một mình trải qua những ngày cô đơn.

“Đúng là một căn nhà bẩn thỉu.”

“Sao lại...”

Kazuo buông lời cay nghiệt, bước vào trong nhà.

“Đi thôi con.”

“...Vâng ạ.”

Yuuna và Karen cũng bước vào trong nhà.

“Phòng ốc...”

So với dinh thự cũ, số lượng phòng ít hơn hẳn.

4LDK. [note74822]

Dù vậy, đối với một gia đình ba người, đối với dân thường mà nói, đã đủ rộng rãi rồi.

“Mẹ ơi, phòng...”

“Ráng chịu đi con. Từ hôm nay chúng ta sẽ sống ở đây.”

Cuộc sống bình dân của gia đình Yuuna đã bắt đầu.

Kể từ khi quyết định nghỉ hưu sớm, Kazuo đã thay đổi một cách rõ rệt.

Vốn dĩ là người chỉ biết đến công việc, Kazuo luôn cho rằng bản thân mình là người đáng được đánh giá cao hơn.

Ông nghĩ mình là một cấp trên đáng tin cậy, được mọi người xung quanh kính trọng.

Tuy nhiên, thực tế không phải vậy.

Ngày qua ngày, Kazuo chỉ ở trong phòng mình không làm gì cả, ngồi ngẩn ngơ.

Kazuo đã hoàn toàn mất đi sự kết nối với xã hội, với con người.

“Cơm.”

Mười tám giờ, vừa mới thấy bước ra từ phòng riêng, Kazuo đã nói với Karen như vậy.

“Xin lỗi, vẫn chưa xong ạ.”

“Tại sao lại chưa xong?”

“Vì em chưa nấu.”

“Chẳng phải lúc nào tôi cũng về ăn lúc mười tám giờ sao! Sao lại không nấu!”

“Xin lỗi.”

Karen xin lỗi mà mặt không đổi sắc.

“Haizz...”

Kazuo thở dài, cầm lấy chìa khóa xe.

“Thôi đủ rồi. Tôi ra ngoài ăn.”

“...Em biết rồi.”

Kazuo lái xe ra ngoài ăn tối.

“............”

Karen lặng lẽ bắt đầu nấu cơm.

“Ơ, ờm...”

“Mẹ nấu cơm đây, Yuuna đi học bài đi.”

“Vâng ạ...”

Yuuna cảm thấy xấu hổ không biết giấu mặt vào đâu, rời khỏi phòng khách, nhốt mình trong phòng.

-----------

Tháng Năm.

Hầu như ngày nào Kazuo cũng uống rượu.

“Này.”

“Vâng.”

Kazuo thường xuyên đến phòng khách nơi Yuuna và Karen ở.

“Tài liệu công ty đâu?”

“Tài liệu công ty đáng lẽ không được mang về nhà mà.”

“Không phải! Cuốn sổ của tôi cất ở đâu rồi?”

“Ở đâu, là sao ạ?”

Sau khi chuyển nhà đã một tháng, nhưng vẫn chưa dọn dẹp xong xuôi hết.

“Haizz...”

Karen thở dài.

“Thái độ của cô đó là gì!”

“Em biết rồi. Em đi tìm. Em đi tìm.”

Karen rửa tay, lau khô.

“Cái thái độ đó là thế nào! Đó là thái độ đối với chồng cô hả! Cô nghĩ ai đã kiếm tiền về hả! Nhờ ai mà các người được ở trong căn nhà tốt như thế hả!”

“...”

Karen lặng lẽ lục tìm trong thùng các tông.

“Rốt cuộc cuốn sổ của tôi ở đâu cơ chứ!”

“Em không biết.”

“Sao lại không biết! Chẳng phải cô đã cho vào thùng các tông sao! Nếu mất thì cô định thế nào hả! Đó là cuốn sổ quan trọng đấy! Nói chung, lúc nào cô cũng chỉ toàn cản trở tôi――”

“Vâng, xin lỗi. Em vô cùng xin lỗi.”

Karen vẫn quay lưng về phía Kazuo mà xin lỗi, rồi rời phòng khách, đến các phòng khác tìm hành lý.

“Rốt cuộc cô ta bị làm sao vậy. Dám có thái độ đó với mình.”

Vừa lẩm bẩm càu nhàu, Kazuo vừa quay về phòng mình.

“――――”

Yuuna đối mặt với cuộc cãi vã của bố mẹ, đeo tai nghe vào, cố sống cố chết không nghe, không nhìn.

Sau vài giờ tìm kiếm, Karen đã tìm thấy cuốn sổ của Kazuo.

“Là cái này phải không ạ?”

“...Hừ.”

Kazuo nhận lấy cuốn sổ rồi đi vào phòng làm việc.

“Haizz...”

Karen thở dài quay lại.

“Yuuna.”

“...Vâng.”

Con bé nghĩ, mình sắp bị mắng rồi.

“Yuuna đừng bao giờ qua lại với người như thế nhé.”

“............”

Con bé chẳng thể nói được gì.

“Yuuna đừng trở thành người giống như mẹ. Đừng qua lại với người như thế nhé.”

Cùng với sự thay đổi của Kazuo, Karen cũng dần dần thay đổi.

Khóe mắt vốn xinh đẹp đầy sức sống, giờ đã xuất hiện những nếp nhăn nhỏ.

Tóc cũng đã lấm tấm vài sợi bạc, người mẹ của trước kia như thể là giả vậy.

“Yuuna đã cố gắng rất nhiều, ngày càng trở nên xinh đẹp. Yuuna đừng để bị kẻ không ra gì lừa gạt nhé.”

“...”

Karen nói với Yuuna với vẻ mặt mệt mỏi.

“Mẹ thật ngốc khi đã chọn bạn đời chỉ vì tiền bạc. Yuuna, Yuuna đừng để bị lừa, hãy chọn một người tử tế nhé. Xin con đấy, đừng làm mẹ lo lắng. Đừng làm mẹ bất an.”

“Vâng... Mẹ.”

Lời của mẹ cũng mang đến áp lực nặng nề cho Yuuna.

Mỗi ngày nhìn bố mẹ cãi nhau, ở nhà là một áp lực.

---------------

Tháng Sáu.

“Akaishi-san...”

Kanami lo lắng cho tình hình của Akaishi. Từ khi bắt đầu học kỳ mới, cô thường xuyên lướt diễn đàn trường mà cô nghe đồn.

Đủ thứ chuyện có thật lẫn bịa đặt được viết trên đó, số lượng người dùng diễn đàn cũng vượt quá một trăm người.

“Hửm.”

“Ể?”

Quay đầu lại nhìn, thì ra bố đang nhìn trộm điện thoại của Yuuna từ phía sau.

“Ơ, à...”

Yuuna lập tức tắt nguồn điện thoại, giấu đi diễn đàn bí mật của trường.

“Con đang xem gì thế?”

“Dạ thì...”

Yuuna, người đã hoàn toàn không còn nói chuyện với bố, trở nên lúng túng.

“Xin anh đừng tự tiện xem điện thoại của con gái.”

Karen hét vào mặt Kazuo.

“Gì hả, cô! Cô nghĩ đây là tiền của ai!”

“Haizz...”

Karen không thèm để ý đến Kazuo, chỉ thở dài.

“Cô đã làm được gì cho tôi từ trước đến nay hả! Cô có biết tôi lợi hại thế nào không! Thu nhập một năm hơn mười triệu, cô có biết tôi thuộc top mấy phần trăm dân số không!”

“...”

Kazuo dồn ép Karen.

“Tôi không quan tâm diễn đàn gì sất, nhưng chẳng phải đó chỉ là nơi tụ tập của những kẻ muốn nói xấu người khác thôi sao. Hoàn toàn vô nghĩa! Nếu có thời gian xem thứ đó, thà đi học bài còn hơn!”

“...Vâng.”

Yuuna rời phòng khách, đi vào phòng mình.

-------------

Tháng Bảy.

“Chậc.”

Kazuo vừa chép miệng vừa đọc báo ở phòng khách.

“Lũ trẻ dạo này sao đứa nào cũng thế, toàn một lũ rác rưởi. Không có sức chịu đựng, cũng chẳng có bản lĩnh. Cứ nghĩ đến sau này toàn loại người này hoạt động, tôi lại lo cho tương lai của đất nước này.”

Kazuo vừa cằn nhằn về từng mẩu tin trên báo, vừa ăn sáng.

“Này, rượu.”

Kazuo đòi Karen mang rượu ra.

“Xin anh đừng uống rượu từ sáng sớm.”

“Không uống thì làm sao chịu nổi! Đứa nào đứa nấy cũng chỉ biết chọc tức tôi, toàn một lũ rác rưởi.”

“Nếu đã ghét đến thế, thì anh đừng đọc báo nữa là được chứ gì.”

“Cô câm miệng cho tôi! Mau mang rượu ra đây!”

“Vâng vâng, xin lỗi được chưa.”

Karen đi lấy rượu.

“Nghiên cứu thất bại ư? Hừ, chuyện đơn giản thế này mà cũng không hiểu à. Vô vị. Chẳng phải trước khi làm đã biết rồi sao. Đứa nào đứa nấy đều không có sức chịu đựng.”

Kazuo mỗi sáng đều cằn nhằn về tin tức trên báo, đó đã trở thành thói quen của ông.

------------------

Tháng Tám.

“Chậc...”

Như thường lệ, Kazuo vừa chép miệng vừa đi đi lại lại trong nhà.

Có lẽ tâm trạng tệ hơn mọi khi, tiếng bước chân cũng nặng nề, tiếng đóng mở cửa cũng lớn hơn.

Mỗi khi nghe thấy tiếng bước chân của Kazuo, không khí giữa Yuuna và Karen lại trở nên có chút căng thẳng.

“Này!”

Kazuo đang gọi từ phòng khác.

Karen và Yuuna lờ Kazuo đi.

“Này!”

Kazuo vẫn đang gọi.

“Haizz...”

Karen thở dài, đi ra ngoài.

Kể từ sau khi Kazuo thay đổi, số lần Karen thở dài cũng nhiều hơn.

“Tại sao đến chuyện đơn giản như vậy mà cô cũng không làm được! Tại sao những gì tôi nói cô đều không làm được!”

Karen vừa sang phòng khác đã bị Kazuo rầy la.

Từ phòng khác vọng lại tiếng mắng chửi của Kazuo và tiếng thở dài của Karen, lọt vào tai Yuuna.

Vì nghỉ hè thời gian ở nhà nhiều hơn, sức chịu đựng của Yuuna đối với Kazuo cũng đến giới hạn.

Cả Karen và Yuuna đều bắt đầu lờ Kazuo đi.

Không được cấp dưới hay đồng nghiệp đoái hoài, không được nhờ vả, cũng chẳng có ai liên lạc, Kazuo cũng mất đi vị thế trong nhà.

Kazuo một mình, giữa vòng vây của gia đình, cô độc trải qua mỗi ngày.

------------

“Đó là tình hình hiện tại của tôi, và đại khái là như vậy đó.”

Kanami vừa ăn ngon lành ở nhà hàng gia đình, vừa nói với Akaishi.

“...Haa.”

Akaishi cũng vừa ăn vừa đáp lại.

Ghi chú

[Lên trên]
4LDK, chỉ 4 phòng ngủ + phòng khách, phòng ăn, nhà bếp
4LDK, chỉ 4 phòng ngủ + phòng khách, phòng ăn, nhà bếp
Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận