Quyển 8: Lễ khai giảng - Yêu đương đại chiến
Chương 305: Bạn có thích lời nhờ vả của Miichi Kaname không? (1)
1 Bình luận - Độ dài: 1,376 từ - Cập nhật:
“Senpai…?”
Akaishi thoáng nét hồ nghi.
“Gương mặt ngờ vực đó là sao hả? Cậu đã quên mất cơn mưa rào đêm ấy của đôi ta rồi ư?”
“A… Lâu rồi không gặp chị.”
Akaishi cúi đầu thay lời chào.
“Cậu cũng dẻo miệng hơn nhiều rồi đấy. Nếu là cậu của ngày xưa, vừa thấy tôi là nhào tới ôm chầm lấy tôi từ sau lưng rồi…”
“Xin chị đừng thêu dệt những ký ức không hề tồn tại.”
“Rồi cậu sẽ dùng đôi tay đó…”
“Oan cho tôi quá.”
Miichi tủm tỉm cười.
“Lâu rồi không gặp ha, Akaishi-kun.”
“Vâng, lâu rồi không gặp chị ạ.”
“Ở đây không tiện lắm, mình ra công viên nha.”
“Vâng.”
Miichi vừa dắt chiếc xe hai bánh, vừa khoan thai đi về phía công viên.
Dựng chiếc xe máy ở bãi gửi xe xong, Miichi và Akaishi cùng nhau vào công viên.
“Từ sau lễ tốt nghiệp đến giờ mới gặp lại nhau nhỉ?”
“Vâng ạ.”
“Tôi khát khô cả cổ rồi.”
“Vậy ạ?”
“Tôi đi mua nước nhé, cậu ở đây đợi nha.”
“A, tôi cũng khát, hay mình đi chung.”
“Ý tôi là tôi sẽ mua luôn phần của cậu. Đúng là bé hư, ở yên đó đợi, cấm nhúc nhích đấy.”
“Đây là lần đầu tôi nghe đấy.”
Akaishi ngồi trên ghế dài, kiên nhẫn chờ.
Akaishi chăm chú nhìn bóng lưng Miichi đang đứng tần ngần trước máy bán hàng tự động, đắn đo chẳng biết chọn loại nước nào.
“Để cậu em đợi lâu rồi nha~”
Miichi nhún nhảy một cách đầy cường điệu, chạy tới.
“Senpai, vất vả rồi ạ!”
Miichi đưa cho Akaishi một chai nước uống thể thao.
“Đây là gì thế ạ?”
“Tôi là quản lý câu lạc bộ bóng đá mà.”
“Tôi chỉ chắc chắn một điều là trong câu đó có thành kiến gì đấy.”
Akaishi đón lấy chai nước uống thể thao từ tay Miichi.
“Chai này bao nhiêu tiền vậy?”
“Tiền nong gì chứ. Giữa chị em mình mà.”
Miichi tinh nghịch nháy mắt với Akaishi-kun.
“Không, không thể như vậy được…”
“Thế nên, lời của chị gái thì cứ ngoan ngoãn nhận lấy há. Việc khách sáo với đối phương đôi khi còn thất lễ hơn là không khách sáo đấy, cưng à.”
Miichi giơ ngón trỏ lên lắc nhẹ.
“…Vậy ạ. Thế thì, tôi thích chai kia hơn, mình đổi được không?”
Akaishi chỉ vào chai nước Miichi đang cầm.
“Haizz…”
Miichi buông một tiếng thở dài.
“Thiệt tình, cậu đúng là con trai mà nhỉ.”
Miichi mở nắp chai nước suối, rồi đưa lên miệng uống.
“Ơ, khoan đã, cái đó…”
Miichi cứ thế uống cạn một phần ba chai nước.
“Cho cậu này.”
“…”
Miichi đổi chai nước uống thể thao của Akaishi lấy chai nước suối.
“Sao chị lại uống?”
“Hửm? Chẳng phải cậu bảo muốn uống chai nước tôi đã chạm miệng vào sao?”
“Tôi đâu có nói thế.”
“Hay là cậu muốn… hôn gián tiếp với tôi?”
“Không, cho nên tôi đã nói câu đó trước khi chị mở nắp mà.”
Akaishi trả lại chai nước cho Miichi.
“Thôi tôi lấy chai kia cũng được rồi.”
“Akaishi-kun, lòng tốt của chị gái thì nên ngoan ngoãn nhận lấy đi chứ.”
“Đây mà cũng gọi là lòng tốt sao?”
Miichi lại dúi chai nước vào tay Akaishi-kun.
“Vậy thì lấy chai này cũng được.”
Akaishi bắt đầu uống chai nước.
“A~, Akaishi uống đồ uống dở của con gái kìa~!”
“Chị đừng có như học sinh tiểu học nam nữa được không.”
Akaishi lườm Miichi.
“A ha ha.”
Miichi ngồi xuống sát bên Akaishi-kun.
“Tôi có nhiều điều muốn hỏi.”
“Được thôi, chị cậu hỏi.”
“Chiếc xe máy kia là sao thế ạ? Chị thi lấy bằng lái rồi à?”
“Dĩ nhiên là không có bằng lái rồi, lái chui không há.”
“Tôi báo cảnh sát đây.”
Akaishi rút điện thoại ra.
“Ngốc ơi là ngốc! Đùa thôi mà. Chẳng phải ai cũng biết chị đây chỉ giỏi nói đùa với mấy chuyện bậy bạ thôi sao? Thường thức rồi còn gì?”
“Thật khó mà tin nổi chị từng là hội trưởng hội học sinh đấy.”
Akaishi cất điện thoại.
“Trước khi vào đại học thì lấy bằng rồi đó nhóc.”
“Bằng lái xe cũng dễ lấy một cách nhỉ?”
“Tôi đi học khóa cấp tốc đấy.”
“Ồ~”
“Đó đúng là, một đêm khoái lạc quay cuồng…”
Miichi lim dim mắt, mơ màng.
“Vậy ạ.”
“Ở đó còn có cả ghế mát xa đủ kiểu nữa đấy.”
“Chỗ đó có vẻ khá đắt đỏ nhỉ?”
Miichi giơ dấu hiệu hòa bình.
“Chiếc xe máy đó cũng là tiền tôi đi làm thêm mua đấy. Chắc là thứ đầu tiên tôi tự tay kiếm tiền mua được.”
“Chị đã đi làm thêm rồi ư?”
“Ừm, rồi cậu lên đại học sẽ hiểu. Môi trường đó thú vị lắm.”
Miichi đưa tấm thẻ sinh viên cho Akaishi-kun xem.
“Ảnh này mặt chị đơ quá nhỉ.”
Trên thẻ sinh viên là ảnh Miichi với vẻ mặt nghiêm nghị lạ thường.
Và, Miichi đang theo học tại Đại học Hokushuin.
“Thật ra thì tôi chỉ định chụp mỗi cà vạt với đi tất thôi.”
“Chị làm ơn đừng có quậy nữa được không?”
Akaishi cau mày.
“Vậy, sao hôm nay chị lại ở đây?”
Akaishi vào thẳng vấn đề.
“À, tôi có chuyện muốn nói với cậu.”
Miichi đáp tỉnh bơ.
“Nói với tôi sao?”
“Đúng vậy.”
Miichi mở nắp chai nước uống thể thao.
“Tôi có một việc muốn nhờ cậu.”
“Việc muốn nhờ tôi, ạ…”
Akaishi lộ rõ vẻ phiền muộn.
“Nghe nói dạo này cậu ở trường khổ sở lắm phải không?”
Miichi nhoài người về phía trước.
“Cũng không đến mức khổ sở như chị nói đâu ạ. Chỉ là đồ đạc bị mất, bị đồn thổi vớ vẩn, bị hội đồng tẩy chay, rồi bị làm hại dưới vỏ bọc ngẫu nhiên, cũng chỉ đến thế thôi, kiểu kiểu vậy.”
“Như thế là đủ thảm rồi còn gì.”
“Tôi nghĩ, mấy chuyện đó phần lớn sẽ chẳng đi đến đâu, nên chắc cũng ổn thôi. Rốt cuộc thì, loài người vốn là sinh vật sẽ đào thải những ai không cùng số đông mà. Dù có tốt nghiệp, bước ra xã hội, tôi nghĩ cuối cùng rồi cũng sẽ bị bài trừ ở đâu đó thôi, tôi là vậy. Chỉ là—”
“Chỉ là?”
“Khi nghĩ rằng tất cả những người xung quanh đều mong mình chết đi, cũng thấy hơi khó chịu một chút.”
“…Ra vậy.”
Akaishi ôm đầu khổ não.
“Dù có lớn lên, bị giao những công việc kỳ quặc, những việc một mình không cáng đáng nổi, bị nói móc, bị bắt làm thêm giờ thật nhiều, bị đổ trách nhiệm, bị tẩy chay trong công ty, những chuyện đó cũng thường xảy ra lắm. Có lẽ đó là những điều không thể tránh khỏi trong cuộc sống này rồi.”
“Có lẽ đúng là như vậy nhỉ?”
Miichi nói tiếp:
“Là tại tôi hại cậu sao?”
“Không phải vậy.”
Akaishi đáp nhẹ tênh.
“Chẳng phải cậu đã nói gì đó với người tên Sakurai-kun đã phá hỏng buổi lễ tốt nghiệp sao? Chuyện đó trở thành như vậy là do đó phải không?”
“Có lẽ cũng vì lý do đó, nhưng là do tôi đã đi quá giới hạn. Không chỉ Sakurai-kun, tôi còn chửi đổng cả lớp. Đây xem như là sự trừng phạt cho tội lỗi của tôi. Kẻ phạm tội thì phải bị trừng phạt. Không còn cách nào khác. Là do tôi không tốt.”
“…………”
Miichi lặng thinh.
“Cậu thấy khó chịu lắm à?”
“Không vui vẻ gì cho lắm. Nhưng tôi cũng chẳng mong được ai tha thứ. Tất cả là lỗi của tôi.”
“…Ra vậy.”
Miichi ngước mắt nhìn trời.
“Cậu đã nói gì với các bạn học, tôi sẽ không gặng hỏi nữa. Nếu cậu muốn vậy, tôi sẽ tôn trọng quyết định của cậu.”
“Vâng.”
Miichi đứng dậy.
“Vậy thì, liên quan đến chuyện lần này,”
“Vâng ạ.”
Miichi đứng đối diện Akaishi-kun.
“Tôi có một việc muốn cậu hợp tác.”
“…Haa.”
Akaishi khẽ nghiêng đầu.


1 Bình luận