Bạn có thích nhân vật chí...
Rinae Chikai Rinae Chikai
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 8: Lễ khai giảng - Yêu đương đại chiến

Chương 309: Bạn có thích nhà Hirata không? (2)

0 Bình luận - Độ dài: 1,754 từ - Cập nhật:

Còn một ngày nữa là đến Tuần lễ Vàng, Akaishi đang ăn tối cùng gia đình.

“Chà~ Mai là bắt đầu Tuần lễ Vàng rồi nhỉ. Thiệt tình, chỉ cần ở nhà thêm một đứa là đã đủ mệt rồi. Giá mà cha con chịu đi học thì mẹ đỡ biết bao.”

“……”

“……”

Như mọi khi, trong nhà Akaishi chỉ có mẹ luyên thuyên, còn cha và con trai thì im như thóc.

“Mà này, mẹ ơi.”

“Hử?”

Akaishi lên tiếng.

“Mẹ có biết gia đình Hirata không?”

“À à, nhà cô Hirata đó hả?”

Mẹ nhấp nhổm vỗ lên đầu gối.

“Bà ấy trông hiền lắm ha~ Nghe nói cũng có một cô con gái học cùng trường với con đấy.”

Nghe chữ “hiền” là Akaishi khựng lại.

“Vậy ạ?”

“Ôi chà, chẳng lẽ nào…”

Mẹ nhìn Akaishi, tủm tỉm cười thầm.

“Con đang để ý cô con gái nhà Hirata phải không?”

“Không không không, làm gì có chuyện đó.”

Akaishi húp chén súp miso.

“Vậy chứ sao hỏi?”

“Cô giáo bảo con mang bài tập tới nhà Hirata vì nhà họ gần đây.”

“À, ra vậy. Nhà Hirata đúng là gần thiệt.”

“Đây là lần đầu con nghe đấy.”

“Thì chuyện người lớn của phụ huynh, chuyện con cái của con cái, sao mẹ lại kể cho con chứ.”

Vậy sao?... Akaishi nhắm mắt lại.

“Mai con sẽ ghé nhà Hirata.”

“Ôi chao~ Con gái nhà ấy cũng xinh lắm đó, con sướng nha.”

“Nhìn kiểu gì cũng thấy mặt mũi khó ưa mà.”

Akaishi bắt đầu nghi ngờ con mắt thẩm mỹ của mẹ mình.

“Thế à? Lần nào mẹ gặp nó cũng cười toe chào hỏi mà.”

“Không thể nào…”

Chắc Hirata cũng biết giữ phép tắc khi ra ngoài với tư cách con gái nhà lành.

“Nói chung mai con sẽ qua đó một chuyến, mẹ chỉ đường cho con đi.”

“Rồi rồi rồi, ăn cơm xong mẹ chỉ.”

Mẹ Akaishi đứng dậy.

“Ai ăn thêm cơm không?”

Bà vỗ nhẹ lên nồi cơm điện.

“À, cho con thêm.”

“……”

Tooru cũng đưa bát ra.

“Trời, hai cha con ăn giỏi thật đấy.”

Mẹ Akaishi cười hì hì.

----------

“Được rồi…”

Akaishi chuẩn bị xong, ngồi ở bậc cửa.

“Nhớ gửi lời tới nhà Hirata nhé,”

Mẹ Akaishi dặn.

“Con chỉ nhét bài vào hòm thư thôi mà.”

“Vậy hở~?”

“Con đi đây.”

 Akaishi khẩy khẩy mũi giày rồi rời nhà.

“Quẹo ở tiệm bánh kẹo xưa…”

Cậu liếc sang cửa tiệm. Hồi nhỏ, tiệm lúc nào cũng đầy học sinh, giờ chẳng mấy ai lui tới. Bị các trung tâm thương mại lớn nuốt chửng, những tiệm kẹo lẻ còn sót lại hiếm hoi thế này khiến cậu thấy bồi hồi, vừa đi vừa hoài niệm.

“Lâu lắm rồi…”

Trời quang. Bị cái nắng dịu dìu dắt, Akaishi khe khẽ ngân nga.

“Hum~ hừm~”

Mặt trời rót ánh sáng lên người cậu. Chim líu lo, thỉnh thoảng chiếc xe lướt ngang. Akaishi chợt nghĩ dạo này mải học quá, ít đi ra ngoài hẳn. Ra đường buổi tối cũng hay, nhưng đi chơi ban ngày, được nghe tiếng muôn loài, tiếng thiên nhiên, cũng thú vị ra phết, khiến lòng cậu lâng lâng vui sướng.

Cứ thế đi bộ chừng hơn hai mươi phút.

“Là đây à…”

Sau vài lần lạc hướng, Akaishi cũng tới nhà Hirata. Tấm bảng tên đề “Hirata”.

“Nhỡ sai nhà thì xui.”

Cậu vòng quanh rồi định rút điện thoại gọi cho mẹ.

“Á.”

“Á.”

Đang bấm gọi thì một người phụ nữ bước ra. Trạc ngoài ba mươi, gầy gò, gương mặt hằn vết lo toan, khiến Akaishi sững lại.

“Cháu là con nhà Akaishi phải không?”

Cậu vội tắt máy.

“Bác là mẹ của Hirata Tomomi ạ?”

“À, vâng, đúng rồi.”

Bà chạy vội tới bên cậu.

“Đây, bài tập ạ.”

 Akaishi lấy xấp giấy trong cặp đưa.

“Ôi trời, cảm ơn cháu đã cất công.”

Mẹ Hirata cúi đầu thật sâu.

Cậu nghĩ, khác thật. Tính cách bà hoàn toàn trái ngược con gái: không hống hách, không trịch thượng, chẳng chút bạo lực. Không hề giống nhau.

“Bác chuyển hộ lời tới Tomomi-san.”

“Đừng vội, vào nhà ngồi chơi chút đã.”

Bà nắm lấy tay cậu.

“Cháu chỉ mang bài tới thôi ạ.”

Cậu lùi lại như muốn trốn.

“Thôi mà, một lát thôi cũng được.”

“Thật sự cháu không sao.”

Cuộc kéo co giữa bà và cậu bắt đầu, bàn tay bà siết chặt cánh tay Akaishi.

“Không, bác đừng bận tâm, cháu ổn mà.”

“Không không, cháu đã cất công đem bài đến mà.”

Bà kiên quyết không buông.

“Vào nhà phụ nữ thế này e là bất tiện…”

“…Thật ra thì…”

Bà cúi mặt.

“Như cháu biết đấy, con bé cứ ru rú trong nhà… Bác chỉ muốn hiểu lý do thôi nhưng nó nhốt mình trong phòng suốt… Bác chẳng biết sao mọi chuyện thành ra thế này…”

Bà cúi đầu, khuôn mặt hốc hác.

Akaishi khẽ thở dài.

“……Được ạ. Xin phép.”

“Cảm ơn cháu.”

Bà mỉm cười hiền.

Akaishi bước vào nhà Hirata.

“Cháu xin làm phiền.”

“Nhà bác chật chội lắm.”

Chỉ là một căn nhà bình thường, chẳng sang trọng cũng không tàn tạ. Một ngôi nhà phố phổ biến, không có gì đặc biệt, có thể thấy ở bất cứ đâu. Sao Hirata lại thành ra thế? Cái gì khiến cô ấy như vậy? Cậu vừa đi vừa săm soi kỹ khắp nhà.

“Ừm, trông bừa bộn lắm hả cháu?”

“Không ạ, cháu xin lỗi, cháu thất lễ rồi.”

“Không không, mời vào căn nhà lôi thôi thế này cũng ngại quá…”

Bà nói, giọng thiếu tự tin.

Nhà trong thì sạch sẽ đáng kinh ngạc. Không vương hạt bụi, gọn gàng tinh tươm.

Akaishi được dẫn vào phòng khách.

“Mời cháu ngồi.”

“Vâng, xin phép.”

Cậu ngồi xuống ghế. Cậu vẫn đảo mắt quan sát khắp nơi.

“Xin lỗi nhé, chỉ có chút này thôi.”

Bà lấy từ kệ ra hộp bánh quy.

“Cháu cảm ơn ạ.”

Cậu cúi đầu.

“Tôi là Hirata Youko. Con bé xin nhờ cháu giúp đỡ.”

“Cháu là Akaishi Yuuto. Mẹ cháu cũng được bác giúp đỡ nhiều ạ.”

Youko cúi mình thật sâu.

“Để bác lấy đồ uống nhé, cháu muốn uống gì?”

“Cháu chỉ cần nước lọc thôi ạ.”

“Để bác mang ngay.”

Youko bước vào bếp.

Akaishi quan sát lối từ cửa vào phòng khách cùng những đồ đạc bày bên đường.

“……”

Cậu thấy lạ. Những lon bia chất đống như núi, món nhắm cùng rượu, cần câu, đàn ghi-ta, thảm tập gạt golf. Son phấn đủ loại có lẽ của Hirata, cùng vô vàn món đồ hợp mốt khác. Không thấy bóng dáng đồ đạc của người mẹ.

“Để cháu phải đợi rồi.”

“Cháu cảm ơn ạ.”

Youko mang nước đến cho cậu. Rồi ngồi xuống đối diện.

“À, bài tập.”

Akaishi đưa xấp giấy lần nữa.

“Cảm ơn cháu.”

Youko cất nó đi.

“À… cháu và con gái bác quan hệ thế nào?”

Youko rụt rè hỏi.

“Bọn cháu là bạn cùng lớp.”

“Có hẹn hò gì không…?”

“Dạ không, hoàn toàn không ạ.”

Akaishi xua tay lia lịa.

“Ở nhà nó hay nhắc đến cháu lắm.”

“Chắc toàn là phàn nàn?”

“Bác tưởng giận nhau nhiều thì thân thiết…”

“Sở dĩ có câu ‘càng cãi nhau tình cảm càng tốt’ có lẽ là vì thực tế có rất nhiều mối quan hệ thân thiết được duy trì bằng những trận cãi vã thường xuyên. Nhưng cháu cho rằng bản chất không phải là ‘càng cãi càng tốt’, mà ngược lại, chính vì quan hệ thân thiết, khoảng cách quá gần, lúc nào cũng ở bên nhau nên mới cãi nhau. Nếu ghét đến mức chẳng muốn nhìn mặt mà vẫn bị ép gặp ở trường thì mới cãi, còn ra khỏi tập thể đó rồi mà vẫn cãi nữa thì may ra mới gọi là thân. Vốn dĩ con người thường thờ ơ với nhau mà.”

“Ra vậy…”

Youko gật đầu lia lịa.

“Vậy hai đứa không thân à?”

“Đúng vậy, bọn cháu ghét nhau.”

Akaishi thản nhiên đáp.

“Ờm…”

Youko bắt chuyện.

“Con bé ở trường… có ổn không cháu?”

“……”

Akaishi liếc quanh nhà.

“Không, thật lòng thì không ổn chút nào. Cháu không phải người phán xét nhưng hiện tại chắc nó bị cả trường ghét.”

“Vậy à…”

Youko sụp vai.

“Thế… Yuuto-kun cảm thấy Tomomi…”

“Cháu ghét cô ấy. Rất ghét. Ghét đến mức không muốn nhìn mặt.”

“À…”

Youko lại gục xuống.

“Sao Tomomi lại bị ghét đến thế?”

“Có lẽ vì cô ấy ngạo mạn, thích hại người rồi cười cợt, gây rắc rối cho bao người, không để ý đến người khác; hễ xảy ra chuyện là đổ lỗi cho kẻ khác, hùng hồn tuyên bố mình không sai, tự cho mình vô tội; không chịu sửa đổi bất kỳ vấn đề nào, không tự đối diện với bản thân, không bao giờ hối lỗi hay tự kiểm điểm – ấy có thể là vài lý do.”

“Haizz…”

Youko càng lúc càng co rúm.

“Cháu… cháu thấy con bé có điểm tốt nào không?”

“Nếu bác chỉ muốn nghe mặt tốt của Tomomi, cháu sẽ không nói những lời phù hợp với thực tế, như vậy có được không ạ? Nếu chỉ muốn nghe ưu điểm của con gái bác, cháu quả thực có thể làm vậy. Nhưng cuối cùng bác sẽ không thể đối mặt với hiện thực, trong tình trạng hoàn toàn không hiểu rõ tình hình thực sự của Tomomi, cuộc đối thoại này sẽ chỉ trở thành khoảng thời gian vô nghĩa khi ngay cả những bạn học không mấy để tâm cũng nói những lời không thật lòng, bác có chắc muốn vậy không ạ?”

“……Xin lỗi cháu.”

Youko xin lỗi cậu.

Akaishi tặc lưỡi thầm vì lỡ buột miệng độc địa.

“Không, cháu xin lỗi. Vì ghét Tomomi quá nên nói quá lời. Ưu điểm của cô ấy chắc là quyền lực khá lớn ở trường, kiểu nữ trùm ngầm ấy ạ. Có nhiều cô gái theo hầu. Nói ‘được yêu mến’ thì hơi khác nhưng chắc chắn cô ấy khiến người ta phải dè chừng.”

Cậu cố gắng chữa cháy.

“Vậy vì sao Tomomi lại nghỉ học?”

Youko hỏi, giọng gần như nài nỉ.

“Ừm…”

Akaishi trầm ngâm. Nên nói gì, không nên nói gì đây. Cậu chậm rãi mở lời.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận