Bạn có thích nhân vật chí...
Rinae Chikai Rinae Chikai
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 8: Lễ khai giảng - Yêu đương đại chiến

Chương 329: Bạn có thích những cuộc cãi vã lặt vặt không? (1)

0 Bình luận - Độ dài: 2,202 từ - Cập nhật:

“Kanami-chan.”

“Vâng ạ.”

Vào giờ cơm trưa, Akaishi, Hirata và Yatsugai rời khỏi lớp học.

Kanami như thường lệ, được các bạn nữ cùng lớp rủ đi ăn trưa.

“Hôm nay cũng đi ăn cơm chung nhé?”

Một bạn nữ mỉm cười nói với Kanami.

“Ờm…”

“Hôm nay ăn gì đây? Cậu muốn ăn gì?”

Các bạn nữ lần lượt xúm lại.

“Xin lỗi các cậu, hôm nay tớ không đi được đâu ạ.”

Kanami chắp hai tay lại.

“Ể, tại sao?”

“Sao lại không ăn cùng bọn tớ?”

“Ăn kiêng à?”

Các bạn nữ nhìn Kanami với vẻ không thể tin nổi.

“Chỉ là... từ lần sau tớ định sẽ thử ăn ở một nơi khác ạ.”

“Nơi khác?”

“Ngoài nhà ăn ra, còn chỗ nào ăn được nữa à?”

“A, a ha ha…”

Kanami cười gượng.

“Ể, ở đâu, ở đâu?”

“Chỗ của Akaishi-san... tớ đang định đến đó ạ.”

“…”

“…”

Im lặng.

“Tại sao?”

Một bạn nữ tiến sát lại Kanami một bước.

“Vì Akaishi-san dạo gần đây trông có vẻ cô đơn lắm ạ.”

“Sao cô đơn thì lại không được?”

“Như vậy không phải rất đáng thương sao ạ?”

“Sao đáng thương thì lại không được?”

“Tớ không thể bỏ mặc người đáng thương được ạ. Thấy đứa trẻ đói bụng, tớ sẽ muốn cho nó bánh kẹo.”

“Chuyện đó Kanami-chan có cần phải làm không? Tại sao phải là Kanami-chan chứ? Người khác không được à?”

“Nếu cậu nói vậy thì cũng đúng nhưng mà...”

Kanami nở một nụ cười gượng gạo.

“Kanami-chan, trước đây cậu cũng hay qua lại với Akaishi rồi, nhưng khuyên cậu đừng dính dáng đến cậu ta nữa. Dạo này hắn còn hay đi cùng Hirata-san nữa phải không? Chắc chắn là đang làm chuyện xấu đấy. Còn có tin đồn là bọn họ đối xử tệ bạc với con gái nữa...”

“…”

“Tớ không có ý xấu đâu nên cậu đừng dính dáng đến Akaishi nữa được không? Đấy, mọi người trông cũng không vui vẻ gì đâu.”

Các bạn nữ sinh xung quanh nhìn Kanami với vẻ bối rối.

“Không... không có chuyện đó đâu ạ!”

Kanami nói một cách dứt khoát.

“Akaishi-san không phải người như vậy. Tớ sẽ chứng minh cho các cậu thấy. Chính tớ sẽ chứng minh rằng Akaishi-san không phải người như thế ạ.”

“...Ừm.”

Các bạn nữ sinh nhìn nhau.

“Vậy thì thôi. Đi thôi.”

“Phải đó.”

“Tạm biệt.”

Các bạn nữ sinh bỏ Kanami lại, đi về phía nhà ăn.

“...Phù.”

Kanami thở phào nhẹ nhõm.

Rồi cô hướng về phía phòng học ở dãy nhà khác, nơi Akaishi và những người khác đang ở.

----------

“Yatsugai, mày có muốn cái này không? Thật tình, mẹ tao nấu ăn dở tệ luôn á~”

Hirata bỏ viên thịt viên vào hộp cơm của Yatsugai.

“A, vậy tao lấy cái này đáp lễ nhé.”

Hirata gắp miếng gà rán từ hộp cơm của Yatsugai, rồi nhét vào miệng.

“Ưm, đồ đông lạnh!”

Hirata và cơm vào miệng.

Hirata và Yatsugai ngồi đối diện nhau, vui vẻ dùng bữa trưa.

Akaishi đứng gần cửa sổ, vừa ăn vừa ngắm nhìn từ xa những bạn cùng lớp đang vui vẻ ăn cơm hộp ở sân trong.

“Akaishi, bên đó sao rồi?”

“Bên này bong bóng cũng sắp vỡ rồi đây.”

“Mày sống kiểu gì vậy?”

Akaishi tách khỏi Yatsugai và Hirata, ăn một mình gần cửa sổ.

“Nè, sao mày lại ăn một mình ở chỗ xa thế?”

“Là tôi ngồi đây trước mà. Là các cậu tự ý ngồi xa tôi để ăn đấy chứ.”

“Không, bọn tôi đang ăn ở đây thì mày phải tự điều chỉnh mà qua đây chứ. Một người di chuyển thì hợp lý hơn là hai người cùng di chuyển, đúng không?”

“Vậy thì ngay từ đầu cả hai người cùng đến gần đây có phải hợp lý hơn không.”

“Không, tự dưng chạy qua ngồi cạnh mày, cảm giác cứ như bạn bè ấy.”

“Không phải bạn bè.”

“Hả? Bọn tao cũng nghĩ vậy mà. Chết đi, đồ xấu xí.”

Hirata giơ ngón giữa về phía Akaishi, rồi lè lưỡi trêu ngươi.

Akaishi liếc nhìn Hirata một cái, rồi lại hướng mắt ra cửa sổ.

“Đúng là một thằng đàn ông nhạt nhẽo. Đàn ông không được yêu thích đúng là nhàm chán. Vừa không muốn tìm hiểu sự thú vị của hắn với tư cách một con người, cũng chẳng có chút bí ẩn hay đẹp trai gì sất, tên này căn bản không hề tồn tại sức hấp dẫn của đàn ông. Một thằng đàn ông hoàn toàn không gợi được hứng thú tìm hiểu, chẳng phải là nhàm chán nhất sao? Phải không, Yatsugai?”

“...........Đúng vậy nhỉ.”

“Đấy thấy chưa, Akaishi. Yatsugai cũng bảo là ghét mày vì mày kinh tởm lắm. Còn bảo ‘Đừng có lại gần, đồ xấu xí’ nữa đấy.”

“Đừng có tung tin vịt nữa.”

Hirata vung chân, ném chiếc giày đi trong nhà lại gần chỗ ngồi của Akaishi.

“Nhặt lại cho tao~”

Hirata huơ huơ chân, nhìn Akaishi.

“Haizz...”

Trước những trò trêu chọc vô nghĩa của Hirata kéo dài suốt mấy ngày liền, Akaishi thở dài.

Cậu lấy điện thoại từ trong túi ra, chụp lại chiếc giày đi trong nhà của Hirata.

“Đăng bán với tựa đề ‘Giày đi trong nhà của nữ sinh cấp ba’, rồi đem đi đấu giá là được chứ gì?”

“Tao giết mày đấy. Không phải là chụp, mà là nhặt.”

“Nói bằng lời không hiểu à. Nói bằng tiếng Anh đi.”

“Không, tớ dốt tiếng Anh lắm nên không hiểu đâu. Gì cơ, nhặt á? Take? Take! Take a shoes!”

“Đây.”

Akaishi chụp chiếc giày đi trong nhà của Hirata.

“Đã, bảo, rồi, mà! Take! Là take cơ mà!”

“Cả hai đều là take mà.”

“Giết! Ý tao là nhanh tay cầm lấy rồi mang đến chỗ tao đây này!”

“Haizz…”

Akaishi dùng ngón cái và ngón trỏ nhón mép chiếc giày, vừa huơ huơ nó vừa mang đến chỗ Hirata.

“Đừng có cầm như cầm đồ bẩn thỉu thế được không?”

“Thứ này cũng đâu phải đồ sạch sẽ gì.”

“Mày định làm tổn thương lòng tự trọng của con gái hả? Đồ con gái mặc trên người đều rất sạch sẽ cả đấy. Không giống như bọn mày đâu. Cầm bình thường đi. Quần áo bọn mày mặc sao mà vừa bẩn vừa hôi thế hả?”

“Đừng có chêm chửi bới vào cuộc nói chuyện như thế.”

Akaishi cầm vào mặt bên của chiếc giày một cách bình thường.

“Đặt xuống.”

Hirata dùng chân ra hiệu. Akaishi đặt chiếc giày vào chỗ Hirata chỉ bằng chân.

“Xỏ vào cho tao.”

Hirata đưa chân ra.

Cô lắc lắc chân.

“Xỏ~ vào~ cho~ tao~”

“Không muốn.”

“Không sao đâu mà.”

“Là tôi thấy có sao đấy.”

“Gì? Tin tao cho mày chết về mặt xã hội không hả? Không biết mình ở vị trí nào à?”

“Đúng là kiểu đe dọa thời hiện đại...”

“Twitgram của tao có hơn năm nghìn người theo dõi đấy.”

“Tôi có hỏi đâu.”

Akaishi xỏ chiếc giày vào chân Hirata.

“Take a picture.”

“…”

Akaishi rút điện thoại ra, chụp ảnh Hirata.

Hirata giơ chân lên, tạo dáng.

“Cái đó lát nữa gửi cho tao nhé?”

“Gửi cho nhóm idol nào thì được đây?”

“Không phải kiểu ‘Bạn tớ tự ý đăng ký cho tớ đấy ạ~’ đâu nhé.”

Akaishi thao tác điện thoại trước mặt Hirata.

“Còn định ở đây đến bao giờ nữa?”

Hirata dùng chân xua đuổi Akaishi một cách khó chịu.

“Lúc ăn cơm đừng có đi lại trong cái phòng bẩn thỉu này được không? Bụi bay cả lên rồi. Lũ con trai vốn dĩ đã bẩn thỉu rồi, đừng có lại gần. Dù sao thì bọn mày cũng chỉ hành động vì lòng tự tôn và cái tôi cỏn con thôi phải không? Rõ ràng chẳng có thực lực gì mà lòng tự tôn thì cứ phình to ra, kinh tởm. Cút nhanh đi, đồ rác rưởi.”

“Lòng tự trọng với lòng tự tôn chả giống nhau là gì.”

“Đừng có phản bác lại được không? Cút nhanh đi, đồ rác rưởi.”

“Vâng vâng vâng.”

Akaishi quay về chỗ của mình.

“Đúng là hết nói nổi... nhỉ, Yatsugai.”

“...........”

Yatsugai im lặng, mắt nhìn xuống sàn.

“...Có vẻ vui quá nhỉ.”

“...Ể?”

“?”

Kanami đang dựa vào cửa, đứng ở đó.

“Akaishi-san, không ngờ cậu lại là người cảm thấy hứng thú với việc bị ngược đãi đấy ạ.”

“Tôi cũng đâu có nhờ vả gì.”

“Vậy là cậu không phủ nhận việc cảm thấy hứng thú với chuyện bị ngược đãi, phải không ạ?”

“Tôi chẳng thấy hứng thú gì cả, mà nói chung tại sao cậu lại ở đây hả.”

Kanami bước những bước dứt khoát, tiếng giày vang lên cộp cộp, tiến đến chỗ Akaishi.

“Ai đây?”

“Cậu phải biết chứ ạ, Hirata-san. Chính là cậu đấy. Vì chúng ta từng học cùng lớp mà. Và bây giờ cũng vậy.”

“Hả? Sao mày lại đến đây?”

“Tớ chỉ đến đây vì muốn dùng bữa cùng Akaishi-san thôi ạ? Có vấn đề gì sao?”

“Mày đang ăn cùng với đám trong lớp mà? Không sao à?”

“Tớ đã từ chối rồi ạ.”

Kanami “hừ” một tiếng, tỏ ra cứng cỏi.

“Nào, Akaishi-san, chúng ta cùng ăn thôi ạ.”

“Tôi ăn được khoảng một phần ba rồi.”

“Vậy thì tốt quá ạ. Hôm nay tớ làm hơi nhiều cơm hộp. Tôi sẽ chia cho Akaishi-san một ít ạ.”

Kanami “bịch” một tiếng, đặt hộp cơm lớn xuống.

“To thế.”

“Tôi cho cậu cả một hộp luôn ạ.”

“Đó không phải là đơn vị của lượng đồ cho đâu.”

Kanami đặt một hộp cơm trước mặt Akaishi.

“Alô~ alô~, có nghe thấy không~?”

Hirata lên tiếng nói với Kanami.

“Không nghe thấy gì hết ạ. Có vẻ như giọng của mấy người vô duyên không lọt vào tai tôi được nhỉ?”

“Vậy thì chẳng phải mày cũng không nghe thấy giọng mình sao~? Tao cũng không nghe thấy giọng của con nhỏ xấu xí đâu nha~”

“Giọng nói thật khó nghe nhỉ, bạn kia. Chẳng lẽ là do uống rượu nhiều quá nên khàn giọng rồi sao ạ?”

“Nghe rõ mồn một còn gì?”

Akaishi mở hộp cơm ra.

“Chẳng có gì bên trong cả.”

Hộp cơm mà Akaishi mở ra, không có gì bên trong.

“Là một trò đùa thôi ạ. Nhờ vậy mà câu được chút thời gian rồi nhỉ.”

“Cậu bị cái gì dồn đến đường cùng vậy?”

Akaishi trả lại hộp cơm cho Kanami.

“Mày đi ăn cơm chung với đám đó thì tốt hơn nha~?”

Hirata lên tiếng nói với Kanami.

“Đó không phải là tự do của tôi sao ạ? Chính cô mới là người đang ăn cùng Yatsugai-san mà, nên cứ tự nhiên ăn tiếp đi. Tôi sẽ ăn cùng Akaishi-san. Vì cậu đã phớt lờ Akaishi-san, nên bây giờ phàn nàn thì thật là vô lý đó, biết không?”

“A a~ Phiền chết đi được.”

“Hoàn toàn đối thoại được với nhau đấy chứ.”

Hirata lườm Kanami.

“Vì Kanami đang quay mặt về phía này nên chỉ có mình tao thấy được bộ mặt đang lườm của nó thôi.”

“Tôi cũng thấy mà ạ. Trông như rắn ấy nhỉ, bạn kia.”

“Sao mà thấy được chứ.”

Hirata nhìn chằm chằm vào lưng Kanami.

“Sao hai người lại ghét nhau đến thế?”

“Vì người đó là yankee mà, phải không ạ. Tôi ghét đồ ngốc và yankee lắm.”

“Đúng là được nước lấn tới mà, con nhỏ này.”

Hirata tìm sự đồng tình từ Yatsugai.

“A a~ Càng lúc càng thấy tức điên lên rồi đấy.”

Hirata đứng dậy, rồi đứng sau lưng Kanami.

“Ngon quá nhỉ, Akaishi-san.”

“Hộp cơm cậu đưa tôi trống không, nên không thể chia sẻ hương vị được, với lại áp lực từ phía sau mạnh quá nên cũng không biết mùi vị gì nữa.”

Hirata từ trên cao nhìn xuống Kanami.

“Cậu muốn cơm hộp của tôi sao ạ? Tôi cho cậu này. Đây.”

Kanami dùng đũa gắp miếng gà rán, định đưa cho Akaishi.

Hirata dùng tay chộp lấy miếng gà rán đó, rồi ăn mất.

“A a~ Dở tệ. Đúng là không có khiếu nấu ăn mà. Chắc tại toàn ăn mấy thứ có hại cho sức khỏe như này nên da mới xấu thế hả?”

Hirata cười khẩy.

“Chẳng phải lúc nãy cô cũng ăn gà rán còn gì?” (Kanami)

“Nhưng mà da của tao thì trắng hơn nà, mịn màng hơn nà, trong trẻo hơn nà, đẹp hơn và còn mềm mại hơn nhiều nà, tao nghĩ vậy đó? Khác với mày, người chỉ cố gắng che đậy bằng lớp trang điểm mỏng manh? Lớp phấn nền của mày dày như địa tầng rồi kìa?”[note74441]

“Hả?” (Kanami)

“Đang chơi chữ giữa ‘món ngon’ và ‘địa tầng’ à?” (Akaishi)  [note74440]

“Cậu im đi được không ạ?” (Kanami)

“Vâng.” (Akaishi)

Hirata và Kanami lườm nhau.

“Cả hai người đều nghe rõ mồn một còn gì.”

Akaishi bắt đầu ăn cơm hộp của mình.

Ghi chú

[Lên trên]
(ご馳走(gochisou): bữa tiệc, món ngon, 地層(chisou): địa tầng.)
(ご馳走(gochisou): bữa tiệc, món ngon, 地層(chisou): địa tầng.)
[Lên trên]
"Địa tầng" dùng để chỉ các lớp đất đá được hình thành và tích tụ theo thời gian trong vỏ Trái Đất
"Địa tầng" dùng để chỉ các lớp đất đá được hình thành và tích tụ theo thời gian trong vỏ Trái Đất
Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận