Bạn có thích nhân vật chí...
Rinae Chikai Rinae Chikai
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 8: Lễ khai giảng - Yêu đương đại chiến

Chương 310: Bạn có thích nhà Hirata không? (3)

0 Bình luận - Độ dài: 1,482 từ - Cập nhật:

“Là chuyện về Tomomi-san ạ.”

Akaishi kể chuyện của Hirata cho Youko.

“Cháu cũng không rõ lắm, nhưng có vẻ như Tomomi-san đã hẹn hò với một sinh viên đại học, rồi bị cậu sinh viên đó đá, kết quả là ở trường cũng đánh mất vị thế của mình.”

“Sinh viên đại học...”

Youko cúi gằm mặt.

“Bác có nhớ ra điều gì không ạ?”

“Tomomi từ khi lên cấp ba là tối nào cũng đi chơi... ở ngoài lại làm chuyện như vậy...”

Ực, Youko lấy tay che mặt.

“...”

Akaishi khẽ nghiêng đầu.

“Tomomi-san bây giờ đang ở đâu ạ?”

“Ở trên lầu...”

Youko chỉ tay lên trên.

“Nếu được, cậu có thể khuyên nhủ Tomomi giúp bác được không? Bác đã cố gắng hết sức cho con bé vào được trường cấp ba tốt, nhưng có lẽ vì phản tác dụng, từ khi lên cấp ba Tomomi toàn giao du với đám con trai hư hỏng thôi...”

“...”

Youko đứng dậy, đi lên cầu thang.

Akaishi cũng theo sau Youko lên cầu thang.

“Tomomi ngày xưa không phải là đứa trẻ như thế này đâu. Con bé hoạt bát, vui vẻ, chỉ cần nhìn thấy con nhện thôi là đã khóc lóc chạy đến ôm mẹ kêu ‘Mẹ ơi con sợ’ rồi.”

Akaishi cảm thấy rằng, mỗi khi nói chuyện với phụ huynh, cậu thường phát hiện ra những gương mặt khác của con cái họ mà mình chưa từng biết.

“Đối với bác, Tomomi là một báu vật. Có thể trong mắt Yuuto-kun, con bé là một đứa con gái đáng ghét, kiêu căng và ngang ngược, nhưng đối với bác, Tomomi là báu vật duy nhất của bác.”

Youko chậm rãi nói, giọng như nghiền ngẫm từng chữ.

Chồng mình không phải là báu vật sao, cậu thoáng nghĩ nhưng rồi cố không đào sâu.

“Bác vốn khó có con, mãi mới sinh được Tomomi. Dù Tomomi có làm gì đi nữa, thật lòng bác vẫn thấy con bé vô cùng đáng yêu. Con cái dù bao nhiêu tuổi vẫn mãi là con cái. Dù bao nhiêu tuổi, con bé vẫn là đứa con quý giá của bác. Có lẽ bây giờ Yuuto-kun chưa hiểu được cảm giác này, nhưng đối với bác Tomomi rất quan trọng, vì Tomomi bác có thể làm bất cứ điều gì. Nếu được... nếu được, từ nay về sau mong cháu hãy hòa thuận với Tomomi. Xin cháu đấy...”

Youko lên tầng hai, cúi đầu trước Akaishi.

“Còn tùy xem Tomomi-san có muốn hòa thuận không nữa ạ...”

Akaishi và Youko đến trước cửa phòng Hirata.

“Tomomi ơi! Tomomi ơi!”

Youko đứng trước cửa phòng gọi Hirata.

“Tomomi ơi!”

“Ồn ào quá!”

Rầm, cánh cửa bị đá.

Akaishi và Youko giật nảy mình, vai run lên.

“Ồn ào ồn ào ồn ào! Để tôi yên đi!”

Tiếng rầm rầm rung chuyển từ cánh cửa truyền đến.

“Vậy mà bác vẫn muốn trân trọng nó nhỉ.”

“Vì nó là con nít mà.”

Phì, Youko cười. Từ những nếp nhăn nơi khóe mắt, có thể thấy bác đã vất vả đến nhường nào.

“Tomomi, hôm nay có khách tới tìm con này!”

“...”

Phòng của Hirata không một lời đáp lại.

“Bạn cùng lớp của con, Akaishi Yuuto-kun đấy!”

“Hả?!”

Rầm, cánh cửa lại bị đá thêm một cú nữa.

“Là tôi đây.”

Akaishi lên tiếng.

“Sao mẹ lại dẫn nó đến đây!? Ai bảo mẹ dẫn nó đến!? Sao mẹ lại làm thế! Đừng có tự tiện làm bậy chứ!”

Cánh cửa bị đá rầm rầm.

“Đến trường đi, Hirata.”

“Mày là thằng nào! Phiền phức vãi! Đừng có lúc nào cũng ra vẻ bề trên dạy đời tao, đồ xấu xí! Mày cũng chỉ là đứa bị ghét ở trường thôi mà! Làm cái vẻ mặt đắc thắng gì thế hả!? Chết đi, đồ xấu xí! Xấu xí xấu xí xấu xí xấu xí xấu xí!”

“Có thấy mặt đâu mà biết.”

“Chết đi đồ xấu xí!”

“...”

Akaishi nhún vai.

“Xem ra không ổn rồi.”

“Thêm chút nữa...”

Youko nắm lấy vai Akaishi.

“Thêm chút nữa, xin cháu.”

“...”

Akaishi lại đối mặt với cánh cửa phòng Hirata.

“Mọi người đều rất lo lắng cho mày đấy.”

“Ai thèm lo cho tao!”

Trong thoáng chốc, không gian chìm vào tĩnh lặng.

“Ai mà thèm lo cho tao chứ! Ai thèm lo cho cái loại người như tao! Tao chẳng qua chỉ bị bạn trai đá, thế là đứa nào đứa nấy đã chạy mất dép! Chết đi! Tất cả các người chết hết đi cho tao, chết hết đi chết hết đi! Cút về đi, đồ rác rưởi! Chết đi đồ xấu xí!”

“...”

Akaishi nhìn sang Youko.

“Bác có thể để chúng cháu nói chuyện riêng một lát được không ạ?”

“...Ừm.”

Youko đi xuống tầng một.

“Mở cửa ra, Hirata.”

“Mày vẫn còn ở đó à?”

Cánh cửa không còn bị đá nữa.

“Mẹ cậu xuống dưới nhà rồi.”

“Thì sao?”

“Mẹ cậu cũng buồn lắm đấy. Buồn vì mày hư hỏng, sa ngã.”

“Hả? Thế thì đã sao?”

“Đừng làm mẹ cậu buồn nữa.”

“Người ngoài thì câm miệng cho tao. Vốn dĩ sao mày lại đến nhà tao làm gì? Gì? Nghĩ là tao đang yếu đuối thì dễ tán tỉnh à? Lũ con trai đúng là lũ ngu đơn giản. Chết hết đi cho rồi. Tao đây chẳng thèm loại như mày. Lũ con trai thật kinh tởm, không thể chịu nổi.”

“Đó hoàn toàn là lời của tôi mà.”

Akaishi thở dài.

“Thôi được rồi, mau mở cửa ra.”

“Tao việc gì phải mở cửa. Chết đi, đồ xấu xí.”

“Bảo mở ra cơ mà.”

“Muốn tao mở cửa thì xin lỗi đi.”

“Hả?”

Akaishi cau mày.

“Tại mày mà tao mới ra nông nỗi này! Chính mày... từ khi mày coi thường tao thì mọi chuyện mới trở nên kỳ quặc!”

“Là do mày bắt nạt Yatsugai chứ còn gì. Đừng có đổ lỗi cho người khác. Gieo nhân nào gặt quả nấy thôi.”

“Thì cũng đâu cần phải nói đến mức đó! Mày là cái thá gì chứ, thật không chịu nổi. Hả, chết đi? Thật đấy.”

“Mày chết đi.”

“Tao mà chết thì mày chịu trách nhiệm thế nào?”

“Mày cũng nói thế mà. Tao ghi âm lại rồi đấy.”

Đó là một lời ngụy biện.

“Kinh tởm. Mau xóa đi.”

“Muốn xóa thì ra đây.”

“Giờ tao không có tâm trạng đó.”

“Tao đến đây chỉ vì được mẹ mày và thầy cô nhờ thôi, nên giờ tao về cũng được. Nhưng vì nể mặt mẹ mày nên tao mới đứng đây nói chuyện với mày. Mày cũng nên hiểu ý tao một chút đi chứ.”

“Bảo xin lỗi cơ mà.”

“...Chậc.”

“Đến cả xin lỗi cũng không làm được thì đừng có mà lải nhải mãi! Chết đi, đồ ngu!”

Akaishi thở dài, tiến lại gần cửa.

“Hiểu rồi, xin lỗi là được chứ gì. Xin lỗi. Tôi sai rồi, tôi sai rồi.”

“Sai cái gì?”

“Nói hơi quá.”

“Quá cái gì?”

“Việc mày bắt nạt Yatsugai là không thể tha thứ. Nhưng, tao cũng đã nói quá lời. Việc tao nói đến mức khiến mày sợ hãi, làm xấu đi vị thế của mày trong lớp là lỗi của tao. Nên hãy tha thứ cho tao.”

“...”

“...”

“...”

“...”

Từ phòng Hirata, không còn phát ra âm thanh nào nữa.

“Tha thứ cái đếch ấy, đồ ng~~~~u!”

Khà khà khà khà khà, tiếng cười từ trong phòng vọng ra.

“Chậc.”

Akaishi tặc lưỡi.

Rồi cậu đi xuống cầu thang.

“Chết đi, đồ rác rưởi.”

Hirata lẩm bẩm như vậy trước cánh cửa nơi Akaishi vừa khuất dạng.

“...”

Sau đó, phòng của Hirata lại không còn âm thanh nào nữa.

“Gì thế nhỉ, cái thằng đó.”

Hirata lẩm bẩm trong phòng mình.

“Tomomi!”

“...Ực.”

Hirata lại hướng về phía cửa.

“Yuuto-kun xuống rồi kìa, hai đứa vẫn chưa nói chuyện được à?”

Tiếng bước chân của Youko đi lên cầu thang vọng lại.

“Nó méc mẹ hả!? Thật kinh tởm! Đừng có mà không tự giải quyết được chuyện rồi lại đi nhờ mẹ!”

“Mẹ chỉ nói vì Yuuto-kun đã xuống thôi mà!”

“Để con yên đi! Lúc nào mẹ cũng lắm chuyện hết!”

Hirata kéo chăn trùm kín đầu.

“Mẹ mở cửa nhé?”

“Đừng có tự tiện mở cửa!”

Hirata bật dậy khỏi chăn, chạy đến nắm lấy tay nắm cửa.

“Vậy thì nói chuyện đi, Tomomi.”

“Rồi, biết rồi, mẹ đừng làm nữa!”

“Nhanh lên hộ cái.”

Từ bên kia cánh cửa, giọng Akaishi vang lên.

Hirata tặc lưỡi.

“Đợi năm phút!”

Hirata bắt đầu dọn dẹp phòng.

Rồi năm phút sau.

Cạch, cùng với tiếng động đó, Hirata mở cửa.

“...Chào cậu, Tomomi-san.”

“Chết đi, đồ rác rưởi.”

Hirata mời Akaishi vào phòng.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận