Bạn có thích nhân vật chí...
Rinae Chikai Rinae Chikai
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 8: Lễ khai giảng - Yêu đương đại chiến

Chương 356: Bạn có thích nghỉ hưu sớm không? (1)

0 Bình luận - Độ dài: 1,882 từ - Cập nhật:

[Akaishi-san.]

Kỳ nghỉ hè đã trôi qua được một nửa, điện thoại của Akaishi nhận được một tin nhắn.

Akaishi mở điện thoại, thoáng chút ngạc nhiên khi thấy tin nhắn từ Kanami.

[Ngày mai, cậu có rảnh không ạ?]

Câu hỏi đầy bất ổn này khiến Akaishi nhăn mặt như nuốt phải sâu đắng.

[Rảnh thì rảnh đấy, nhưng tôi không định làm lao động không công đâu. Tùy vào chuyện cậu sắp nói, tôi có thể rảnh hoặc không.]

Để tránh bị cuốn vào chuyện phiền phức, Akaishi đáp lại, dựng sẵn một hàng rào phòng thủ.

[Tôi thất lễ rồi ạ, Akaishi-san. Ngày mai, tôi muốn nói chuyện với cậu một chút.]

Sau khi Akaishi trả lời, Kanami lập tức hồi âm.

Rồi cô tiếp tục gõ tin nhắn.

[Phiền phức lắm, tôi bận rồi.]

[Xin cậu đừng nói vậy chứ ạ. Tôi mời, chúng ta cùng đi ăn một bữa được không?]

[Tôi bận học thêm hè rồi, để hôm khác đi.]

[Bực mình thật đấy ạ.]

Kanami gửi một nhãn dán hình mèo đang tức giận.

[Từ khi nghỉ hè tới giờ chúng ta vẫn chưa nói chuyện với nhau lần nào cả nhỉ. Cậu nói chuyện với tôi một lát thì có sao đâu, phải không ạ?]

[Tôi bận học thêm hè.]

[Tôi hiểu rồi. Vậy ngày mai tôi cũng đến trường.]

Akaishi khẽ suy nghĩ một lát.

[Cậu muốn đến thì tùy, nhưng tôi không chiều theo ý cậu đâu.]

[Không sao đâu ạ. Ngày mai, mấy giờ cậu đến trường, mấy giờ cậu về ạ?]

[Chín giờ đến, một giờ chiều về.]

[Tôi hiểu rồi ạ. Vậy, mai gặp cậu ở trường nhé?]

[Được rồi.]

Kanami lại gửi một nhãn dán hình mèo đang tức giận.

“Sao vẫn còn giận dỗi thế nhỉ?”

Akaishi kết thúc một ngày và chuẩn bị cho ngày hôm sau.

-------------

Ngày hôm sau.

“Akaishi-san.”

“……Ừm.”

Akaishi vừa đặt chân đến trường đã thấy Kanami đứng chờ ở cổng.

“Lâu rồi không gặp cậu ạ.”

“Lâu rồi không gặp.”

Ngày hai mươi tháng Tám.

Kỳ nghỉ hè đã trôi qua được khoảng một tháng.

“Trùng hợp thật.”

“Không, chẳng trùng hợp chút nào ạ. Chúng ta đã hẹn rồi mà.”

Kanami bước theo Akaishi.

“Cậu làm gì ở cổng thế?”

“Tôi đợi Akaishi-san ạ.”

“Dưới trời nắng chang chang thế kia, nóng lắm phải không?”

“Phải cho cậu thấy bộ dạng khổ sở của tôi, thì Akaishi-san mới có hứng thú nói chuyện với tôi chứ ạ.”

“Thủ đoạn ngoại giao đây mà...”

Akaishi đã đến lớp học.

“Vậy tôi vào lớp tự học trước đây. Một giờ chiều cậu đến đón tôi nhé?”

“Được rồi.”

Akaishi và Kanami tách nhau ra, mỗi người tự học trong lớp của mình.

--------------

Một giờ mười phút chiều.

Tan buổi học thêm hè, Akaishi quay trở lại lớp học.

Xoạch xoạch, cậu mở cửa, Kanami đang gục mặt xuống bàn ngủ.

“……”

Akaishi ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Kanami, bắt đầu tự học.

“……”

“……”

--------------

Một giờ ba mươi phút chiều.

“A~……”

Kanami dụi mắt, tỉnh giấc.

“……Akaishi-san?”

Rồi, cô nàng để ý thấy Akaishi đang ngồi kế bên.

“Ủa, cậu đến từ lúc nào thế!? Hả!?”

Kanami quýnh quýnh lau bàn.

“Khoảng ba mươi phút trước.”

“Sao cậu không đánh thức tôi dậy chứ!?”

“Người bình thường thì ai lại đánh thức cậu dậy chứ.”

“Đánh thức tôi dậy mau!”

Kanami đá vào chân bàn của Akaishi.

“Tôi lại có thể ngủ trước mặt một người con trai suốt ba mươi phút cơ chứ!?”

“Là ghế kế bên mà.”

“Không phải chuyện đó! Trời ơi, đúng là tệ hại mà...”

Kanami lau khóe miệng.

“Sao thế?”

“Con gái không được ngủ trước mặt người khác đâu ạ!”

“Lần đầu tiên trong đời tôi nghe thấy quy tắc này đấy.”

“Chẳng qua là vì không có cô gái nào ngủ trước mặt người khác nên cậu không biết đó thôi ạ.”

“Hả.”

Nghe cô nói vậy, Akaishi mới sực nhớ ra đúng là mình chưa từng thấy con gái ngủ bao giờ.

“Tại sao?”

“Còn hỏi tại sao nữa… Đương nhiên là vì như thế quá hớ hênh rồi ạ! Tôi không thể để con trai thấy bộ dạng xộc xệch của mình được! Ai mà biết họ sẽ làm gì chứ.”

“Hee~”

“……Hay là, lúc tôi ngủ cậu đã làm gì tôi rồi?”

Kanami e dè hỏi Akaishi.

“Trông cậu có vẻ vui lắm.”

“Vui lắm á!?”

“Cậu cứ cười suốt.”

“Tôi hoàn toàn không nhớ gì hết ạ……”

Kanami lườm Akaishi một cái sắc lẻm.

“Cậu tệ thật đấy.”

“Rõ ràng là cậu tự ngủ gật, giờ lại còn thái độ đó.”

“Để cậu thấy bộ dạng xấu hổ của tôi rồi.”

“Dù sao thì tôi cũng nhanh quên chuyện của người khác lắm.”

Akaishi đeo cặp lên.

“Về thôi.”

“Ể, còn bữa ăn thì sao ạ?”

“Quên mất. Cậu muốn ăn ở đâu?”

“Vâng, cậu có biết quán nào ngon không ạ?”

“Không, tôi cũng không có quán nào đặc biệt để giới thiệu cả...”

“Cậu có muốn ăn gì không?”

“Gì cũng được.”

“Thiệt tình!”

Kanami phồng má.

“Câu ‘gì cũng được’ là khó xử nhất đấy ạ!”

“Vậy thì cá hồi áp chảo kiểu Pháp sốt bơ-tương, súp cá Marseille, và món salad đặc biệt trong ngày của bếp trưởng.”

“Akaishi-san, cậu thực sự muốn chọc tôi nổi điên mà?”

Kanami khẽ giẫm lên đôi giày đi trong nhà của Akaishi.

“Bẩn quá.”

“Tôi đã giặt rồi nên không bẩn đâu ạ.”

“Cái kiểu kiếm chuyện này đúng là như học sinh tiểu học...”

“Tôi sắp nổi giận thật rồi đấy.”

“Lúc nổi giận mà nói câu đó thì chẳng có sức thuyết phục gì cả.”

Akaishi và Kanami đi xuống cầu thang, ra đến khu vực tủ giày.

“Cậu quyết định xem chúng ta sẽ đến quán nào đi được không ạ?” Kanami nói.

“Vậy thì đến quán ăn gia đình gần trường cấp ba này nhất đi? Thực đơn đa dạng, giá cả cũng phải chăng.”

“Vâng, tôi hiểu rồi ạ.”

Akaishi và Kanami đi về phía quán ăn gia đình gần trường cấp ba nổi tiếng với giá cả hợp lý, rồi bước vào trong.

“Sau khi quyết định món xong xin hãy gọi nhân viên nhé~”

Cô nhân viên dẫn Akaishi và Kanami đến bàn rồi rời đi.

“Ăn gì bây giờ nhỉ?”

Akaishi nhìn chăm chú vào thực đơn.

“Cho tôi xem với ạ.”

“Trang bìa không phải là xem được rồi sao?”

Akaishi xem thực đơn một mình, như thể đang đọc báo vậy.

“Như thế thì chỉ gọi được món ở trang bìa thôi à!”

“Có sao đâu? Trang bìa trước và bìa sau đều là những món nổi tiếng, cứ gọi món đó đi.”

“Trông đúng là ngon thật! Nhưng làm ơn cho tôi xem hết cả thực đơn đã ạ!”

Kanami giật lấy thực đơn từ tay Akaishi.

“Đây là thứ để hai người cùng xem đấy ạ.”

“Tôi xé ra được không? Như vậy sẽ hiệu quả hơn.”

“Dĩ nhiên là không rồi ạ. Cậu định làm gì với đồ của quán thế hả?”

Kanami đặt thực đơn xuống bàn.

“Chữ ngược hướng, khó nhìn quá.”

“Cậu đúng là hay cằn nhằn thật đấy. Chuyện nhỏ này thì chịu khó một chút đi ạ.”

Kanami vừa gõ gõ ngón tay xuống bàn, vừa tức đến nổi cả gân xanh.

“Cậu sống được đến tận bây giờ cũng tài thật đấy ạ.”

“Đúng là, với sức hút này mà đến giờ vẫn không bị ai phát hiện ra cũng lạ thật.”

“Hoàn toàn ngược lại thì có ạ. Cậu không phải từng bị con gái đâm rồi đấy chứ?”

“Vì quá được yêu thích nên ngược lại thường xuyên bị réo tên thì có.”

“Ý tôi không phải là ‘réo tên’ đó! Khác mà, thiệt tình. Haizz~ Dù tôi không có nhiều dịp nói chuyện riêng với Akaishi-san, nhưng lần nào nói chuyện riêng với cậu cũng thấy bực không chịu nổi đấy ạ.”

Ngón tay Kanami gõ bàn càng lúc càng nhanh.

“Là cậu bảo muốn làm bạn với tôi, giờ mới ra nông nỗi này, cậu còn tỏ thái độ gì nữa?”

“Có lẽ đó là một sai lầm của tôi ạ.”

“……Về~ đây.”

Akaishi cầm cặp sách lên.

“Chậc…… Ái dà~!”

Kanami tặc lưỡi, rồi đá vào chân Akaishi.

“Rồi rồi, là lỗi của tôi. Được chưa ạ?”

“Cách nói của cậu không đúng. Phải nói như đang nói chuyện với khách hàng ấy.”

“Tôi chẳng bao giờ nói chuyện với bạn bè kiểu đó cả. Mau ngồi xuống đi.”

“Đùa thôi mà.”

“Mấy lời đùa của cậu khiến người khác phát cáu đấy ạ.”

Kanami lườm Akaishi bằng nửa con mắt.

“Vậy, có chuyện gì?”

Akaishi vừa xem thực đơn vừa hỏi Kanami.

“Tôi cứ có cảm giác, dù có hỏi ý kiến Akaishi-san thì cũng vô ích thôi ạ.”

“Thật thất lễ. Ồ, món này trông ngon này.”

Akaishi chỉ vào món cơm đút lò phô mai.

“Bực bội cũng chẳng được lợi lộc gì đâu. Sống vui vẻ lên một chút đi.”

“Chưa bao giờ tôi muốn trả lại câu này cho Akaishi-san như lúc này đâu ạ.”

Akaishi và Kanami cùng xem thực đơn.

“Tôi quyết định rồi ạ. Akaishi-san thì sao?”

“Món này.”

Akaishi chỉ vào món cơm đút lò phô mai.

“Cậu thì sao?”

“Tôi món này.”

Cô chỉ vào món ăn ở trang bìa thực đơn.

“Rốt cuộc cậu vẫn chọn món ở trang bìa còn gì.”

“Đó là kết quả thôi ạ!”

Grừừ, Kanami khẽ gầm gừ.

“Vậy tôi gọi nhân viên nhé?”

“Ừm.”

Kanami bấm leng keng chiếc chuông gọi phục vụ trên bàn.

“……”

“……”

Ba phút trôi qua mà vẫn không thấy ai đến.

“Cậu bấm chưa vậy?”

“E, tôi bấm rồi mà!”

Kanami nhìn Akaishi với vẻ mặt phụng phịu.

“Chẳng có cảm giác là đã bấm xuống gì cả.”

“Ý cậu là tôi chưa bấm xuống hả?”

“Ai chưa bấm xuống mà chẳng nói thế. Để tôi bấm thử xem.”

Akaishi nhấn chiếc chuông gọi phục vụ.

“Xin hỏi quý khách đã chọn món xong chưa ạ?”

Chỉ mười mấy giây sau, nhân viên đã có mặt.

Akaishi nhìn Kanami với vẻ đắc ý.

Kanami khẽ tặc lưỡi.

“Thưa quý khách……?”

Nhân viên nhìn Kanami với vẻ mặt hơi lo lắng.

“A, ờ, ờm, không, món này… ạ.”

Kanami chỉ vào thực đơn.

Akaishi cũng làm tương tự, dùng thực đơn để gọi món.

“Xin quý khách vui lòng đợi một chút ạ.”

Nhân viên ghi lại món ăn rồi quay vào bếp.

“Đều tại Akaishi-san cả, làm tôi bị nhìn bằng ánh mắt kỳ quặc đấy, thấy không.”

“Đừng có chuyện gì cũng đổ lỗi cho người khác. Chuyện gì cũng đổ lỗi cho người khác, cái kiểu suy nghĩ đùn đẩy trách nhiệm đó sẽ cản trở sự trưởng thành đấy.”

“Haizz~ Bây giờ thì tôi thực sự rất hiểu cảm giác của mọi người. Akaishi-san ấy, nói chuyện với cậu đúng là khiến người ta bực bội mà.”

“Đừng ngại.”

“Đúng là một loại tài năng thiên bẩm ha”

Kanami bực bội chờ đợi món ăn.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận