• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 3: Lễ hội văn hóa (phần sau)

Chương 77: Bạn có thích bị ghét không? (1)

0 Bình luận - Độ dài: 1,679 từ - Cập nhật:

Con đường đến trường quen thuộc.

Ngôi trường quen thuộc.

Những học sinh, tưởng chừng đã quen thuộc.

Thế nhưng, ngôi trường đã lâu không đến trong mắt Akaishi có chút khác biệt.

“……”

Trước cửa lớp học, Akaishi khẽ hít một hơi thật sâu.

Akaishi, người đã hòa giải với Kanna, được Takanashi khuyên răn, và nhận ra sự ngu ngốc của bản thân.

Cậu nên đối mặt với sự ngu ngốc đó ra sao, nên sống những ngày tháng tới như thế nào. Dù chưa có câu trả lời, Akaishi vẫn mang trong mình quyết tâm đó để đối diện với cuộc sống thường nhật. Tinh thần cậu là như vậy.

“……”

Được rồi, Akaishi tự nhủ trong lòng và mở cửa lớp.

Xoạch.

“Thế rồi Suda-kun ấy à~”

“Ể~, không thể tin nổi!”

Các nữ sinh đang tán gẫu.

“Này, trận đấu trùm hôm qua, ngon lành cành đào nhỉ!”

“Thiệt, may mà ngon lành thật đấy!”

Các nam sinh đang bàn chuyện game.

Ồn ào náo nhiệt.

Bên trong lớp học, khung cảnh thường ngày vẫn y như mọi khi.

Dù cũng có không ít học sinh chú ý đến việc Akaishi mở cửa, nhưng không tỏ ra hứng thú, tiếp tục nói chuyện với bạn bè.

Cậu nhớ lại chuyện lần trước bị nói là làm hỏng bầu không khí lớp học, nhưng lúc này chẳng có vẻ gì là mọi người muốn trừng phạt Akaishi cả.

Đó là hậu quả từ việc Akaishi đã bộc lộ hết sự điên cuồng của mình trong vụ của Hirata, và cũng bởi chẳng ai muốn chủ động dây dưa với một kẻ điên như vậy.

Nên biết ơn hay nên buồn vì cái xu hướng đó đây, dù sao đi nữa, Akaishi cũng thở phào nhẹ nhõm vì không bị các học sinh khác đối xử quá gay gắt, rồi bước về chỗ của mình.

Nhưng——

“Akaishi.”

“……”

Giữa đường, cậu bị Sakurai gọi lại.

“……”

“……”

Cả lớp, bỗng chốc im phăng phắc.

Những học sinh eben nãy còn đang trò chuyện với bạn bè, chẳng hề đoái hoài đến Akaishi, giờ đây đều im bặt, nín lặng theo dõi diễn biến giữa Akaishi và Sakurai.

“……”

Akaishi đã buông lời hạ thấp Sakurai. Lời nói đó chỉ nhắm vào một số rất ít người, bao gồm cả Sakurai.

Một bầu không khí nặng nề vốn có thể tránh được nếu Sakurai không gọi Akaishi. Chính Sakurai đã tự mình tạo ra không khí đó.

Sakurai tin rằng hành động của bản thân là chính nghĩa tuyệt đối.

Akaishi có cảm giác như vậy.

Akaishi quay người về phía Sakurai.

“Akaishi, cậu không có gì muốn nói à?”

“…………”

Không có gì muốn nói sao. Một cách vòng vo, Sakurai yêu cầu một lời xin lỗi.

Sự im lặng nặng nề bao trùm lớp học, và lời nói đó của Sakurai hầu hết học sinh trong lớp đều nghe thấy.

“……!”

Akaishi nghiến răng.

Bị chơi xỏ rồi.

Cậu lập tức hiểu ra.

Không có gì muốn nói sao.

Tâm lý của Sakurai khi hỏi câu đó.

Đơn phương quy kết Akaishi là kẻ xấu, rồi phô bày điều đó cho cả lớp thấy.

Tuy không trực tiếp yêu cầu Akaishi xin lỗi, nhưng rõ ràng là một bầu không khí mà bất kỳ ai trong lớp cũng thấy Akaishi phải xin lỗi đã được tạo ra.

Nếu Akaishi từ chối và hạ thấp Sakurai, cậu sẽ bị các học sinh trong lớp coi là kẻ đã xấu xa lại còn không biết nhận lỗi.

Nhưng, dù có xin lỗi đi nữa, thì cũng đồng nghĩa với việc thừa nhận cái xấu đó, và chứng minh rằng Akaishi hoàn toàn sai.

Sakurai cực kỳ giỏi trong việc điều khiển ác ý một cách có chủ đích. Điều khiển ác ý của đám đông, nhào nặn ai đó thành kẻ xấu, là chuyện cậu ta đặc biệt giỏi.

Akaishi im lặng nhìn Sakurai.

Nên làm gì đây.

Xin lỗi, hay phản pháo.

“Akaishi.”

Sakurai thúc giục cậu trả lời.

Sau một thoáng chần chừ—— Akaishi

“Lần trước là tớ sai. Vì bực bội nên đã nặng lời. Xin lỗi.”

Cậu cúi đầu trước Sakurai và nhóm tùy tùng đang vây quanh hắn.

Lúc này mà tỏ thái độ chống đối với Sakurai và các bạn cùng lớp không phải là thượng sách. Hơn nữa, cậu cũng đã thừa nhận rằng lời lẽ lần trước của mình chỉ là trút giận vô cớ.

Sakurai nhìn xuống Akaishi với vẻ hài lòng rồi——

“Mà, ai cũng có lúc bực bội mà nhỉ! Tớ tha thứ cho cậu, mọi người cũng tha thứ phải không?”

Vừa tạo ra một bầu không khí vui vẻ, hắn vừa quay lại nhìn nhóm tùy tùng.

Nhóm tùy tùng đều gật đầu lia lịa.

“Nào, chuyện cũ bỏ qua đi, từ hôm nay lại cố gắng lên nào!”

Sakurai vỗ lưng Akaishi, rồi Akaishi cứ thế về chỗ ngồi của mình.

“……!”

Làm gì có chuyện bỏ qua được.

Trong mắt Akaishi hiện lên vẻ ghê tởm, đồng thời bước về phía trước.

Việc Sakurai tỏ ra vui vẻ và cho cả lớp thấy mình đã tha thứ cho Akaishi khiến lớp học lại ồn ào như trước. Bầu không khí nặng nề tan biến, vấn đề dường như đã được giải quyết.

Những học sinh theo dõi diễn biến đã không còn hứng thú với Akaishi và bọn họ nữa, lại quay sang tán gẫu với bạn bè.

Nhưng, không phải là đã bỏ qua được.

Lúc này, một mối tương quan đã khắc sâu vào tâm trí các bạn cùng lớp.

Akaishi là kẻ xấu, còn Sakurai, người tha thứ cho kẻ xấu ấy, là người tốt.

Hành động của Akaishi nhìn chung không đáng khen, chỉ là trút giận vô cớ, nhưng lời nói của cậu không hề sai.

Thế nhưng, việc Sakurai yêu cầu Akaishi xin lỗi đã định đoạt mối quan hệ giữa Akaishi và Sakurai ngay tại đó.

Bản thân kết quả có thể cho qua, nhưng quá trình thì không.

Akaishi sợ hãi tài năng đáng kinh ngạc của Sakurai trong việc thao túng ấn tượng của người khác.

Trên hết, Sakurai, kẻ đã hạ thấp cậu đến thế trên “CAOF”, giờ lại cư xử như thể chưa có chuyện gì xảy ra, thật đáng sợ.

Giờ trực nhật hôm đó.

Akaishi, như thường lệ, trực nhật cùng với Yatsugai.

Lúc đó chỉ có Akaishi và Yatsugai, cả hai cùng nhau lau dọn cầu thang.

Akaishi sẽ thừa nhận lỗi lầm của mình. Cậu đã quyết tâm như vậy.

Akaishi bước về phía Yatsugai.

“Này, Yatsu——”

“Đừng nói chuyện với tôi.”

“……”

Đoạn tuyệt.

Thậm chí không phải đoạn tuyệt, mà là chia lìa.

Akaishi thậm chí còn không có cơ hội để nói, đã bị thẳng thừng từ chối.

Akaishi dừng bước. Nhưng cậu không bỏ cuộc.

“Này, Yatsugai, tớ có chuyện muốn nói với cậu.”

“Tôi thì không có. Mau quay lại chỗ trực nhật của cậu đi.”

“……Này cậu.”

Đã muốn thừa nhận lỗi lầm của mình và xin lỗi, vậy mà đến cơ hội cũng không có.

Tại sao mọi chuyện lại khó khăn đến thế này.

Akaishi cảm thấy có chút bực bội.

“Này Yatsugai, nghe tớ nói một chút——”

“Đừng chạm vào tôi!”

“……!”

Akaishi, người vừa nắm lấy vai Yatsugai đang cố giữ khoảng cách, đã bị cô hét lớn vào mặt.

Tiếng hét đau đớn của Yatsugai vang vọng khắp khu vực trực nhật.

Akaishi sững người, hoảng hốt.

“Dừng lại đi……”

Yatsugai thì thầm bằng giọng yếu ớt, rồi cúi gằm mặt.

“Nàày, có chuyện gì thế?”

Nghe thấy tiếng hét của Yatsugai, một bạn cùng lớp đã chạy đến chỗ Akaishi và cô.

“Ể……? Có chuyện gì à……”

Nam sinh nhìn thấy tình hình của Akaishi và Yatsugai liền lắp bắp.

Akaishi rời khỏi vị trí trực nhật của mình, đang ở chỗ Yatsugai.

Còn Yatsugai thì cúi gằm mặt, giữa cô và Akaishi có một khoảng cách kỳ lạ. Nhìn thế nào cũng thấy, đây là một cảnh tượng bất thường.

Từ tình hình hiện tại khi Akaishi bị coi là kẻ điên, nam sinh đó cho rằng Akaishi đã gây ra chuyện gì đó tổn hại đến Yatsugai.

“Ể…… Không thể nào…… Yatsugai-san!?”

Nam sinh vội chạy đến chỗ Yatsugai.

“Chỉ là tớ hơi mệt nên lảo đảo chút thôi, không sao đâu.”

“Vậ…………vậy à.”

Nhưng, một lời của Yatsugai đã khiến nam sinh đó dừng lại, mồ hôi nhễ nhại như dầu, cậu ta quay về vị trí trực nhật của mình.

“……”

“Mau quay lại đi.”

“……Tớ hiểu rồi.”

Akaishi quay gót, trở về vị trí trực nhật của mình.

Trong bối cảnh Akaishi bị bạn cùng lớp nhìn nhận với những cảm xúc tiêu cực, và Yatsugai thì không muốn nói chuyện với cậu, việc đối thoại lúc này thật khó khăn.

Một bên là kẻ xấu đã nổi điên và bị Sakurai khiển trách.

Một bên là Yatsugai, người sở hữu vẻ đẹp nhất nhì trường, lại được các nam sinh yêu mến vì tính cách mạnh mẽ đó.

Dù từng bị Hirata công kích và bị đối xử như chạm vào vật dễ vỡ, nhưng nhờ Akaishi đứng ra chỉ trích việc đó, Yatsugai đã lấy lại được sự yên ổn.

Vụ việc Yatsugai, người vốn nổi bật với vẻ đẹp tự nhiên như trẻ con hoang dã, bị Hirata gây sự đã trở thành cái cớ để một nhóm giống như đội cận vệ bảo vệ Yatsugai được thành lập.

Yatsugai, với sự tương phản giữa trái tim mong manh yếu đuối và dung mạo tự nhiên, hoạt bát, có chút hoang dã, lại càng chiếm được cảm tình của các nam sinh.

Sự xa cách giữa Akaishi và Yatsugai đã quá rõ ràng.

Muốn hành động cũng không thể.

Akaishi mang theo một cảm giác mơ hồ khó chịu trong lòng, tiếp tục công việc trực nhật.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận