Bạn có thích nhân vật chí...
Rinae Chikai Rinae Chikai
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 8: Lễ khai giảng - Yêu đương đại chiến

Chương 360: Bạn có thích nghỉ hưu sớm không? (5)

0 Bình luận - Độ dài: 1,324 từ - Cập nhật:

Sau bữa trưa, Akaishi và Kanami đã đến một cửa hàng thú cưng.

“Đến rồi nhỉ.”

“Ừm.”

“Đi thôi nào.”

Kanami mở cửa tiệm thú cưng rồi bước vào bên trong.

“Chào mừng quý khách~”

Kanami cúi đầu chào rồi bắt đầu ngắm nhìn những con thú cưng.

“Nhiều loại thú cưng quá nhỉ, Akaishi-san.”

“…”

“Con nào trông cũng đáng yêu hết.”

“…”

“Tôi từng nghe nói thú cưng cũng có thể bầu bạn với người cần chăm sóc. Quả nhiên có thú cưng bên cạnh sẽ giúp xoa dịu tâm hồn nhỉ?”

“…”

“Cậu đừng có bơ tôi được không?”

Kanami quay đầu lại thì thấy sau lưng chẳng có một ai.

“Ể?”

Quay lại lối vào, cô thấy Akaishi đang đứng ngẩn người trước cửa tiệm.

“Cậu đang làm gì vậy hả, Akaishi-san?”

Kanami bước ra khỏi tiệm thú cưng.

“Sao cậu không vào? Tôi cứ độc thoại một mình, trông như con dở hơi ấy?”

Kanami hậm hực tức giận.

“Ờ thì, tôi chỉ nghĩ là mình không định nuôi mà lại vào xem thì có khi bị mắng.”

“Cậu nói ngốc gì vậy? Đã đến đây rồi thì đừng có đứng ngây ra đó nữa.”

“Tôi có định nuôi đâu.”

“Thôi, mau vào đi. Cậu đi cùng tôi mà, nói thế thì làm sao vào đâu được nữa?”

“…Ừm, cũng đúng.”

Akaishi và Kanami lại một lần nữa bước vào tiệm.

“Nhiều loại thú cưng thật đấy.”

“Tôi chỉ biết mỗi chó với mèo thôi, không ngờ lại nhiều thế này.”

Thỏ, hamster, vẹt cockatiel, chó, mèo, đủ các loại thú cưng đều có ở đây.

“Vẹt kìa.”

“Ừ nhỉ.”

Akaishi dừng bước trước chuồng vẹt.

“Thử nói chuyện với nó xem sao.”

Akaishi gọi Kanami.

“Dù cậu có bảo tôi nói chuyện với nó thì vẹt cũng đâu biết nói.”

“Trong anime với manga, vẹt nói chuyện được mà.”

“Đây có phải anime hay manga đâu.”

“Thôi nào, mau nói chuyện với nó đi.”

Akaishi đẩy Kanami ra phía trước.

“Xin chào.”

“…”

“XIN CHÀO!”

Một giọng cao đáp lại.

“Hôm nay tôi đến tìm thú cưng nào đó.”

“SODA! MELON SODA!”

“Tôi đang tìm một bạn thú cưng có thể xoa dịu tâm hồn cho ba tôi. Có bé nào phù hợp không nhỉ?”

“CÁ SẤU! CÁ SẤU ALLIGATOR! PI-CHAN! PI-CHAN, THÍCH MÈO!”

“Có ý tưởng nào hay không?”

“SODA. MELON SODA. MELON SODA CŨNG DƯA HẤU VÀ… SODA!”

Kanami quay người lại.

“Akaishi-san, cậu mà còn đùa nữa là tôi nổi giận đó.”

Kanami lườm Akaishi, người đang giả giọng lanh lảnh của con vẹt.

“Vẹt biết bắt chước tiếng người, thấy đáng yêu ghê.”

“Đúng là hết nói nổi…”

Kanami khoanh tay trước ngực, nhìn quanh những con thú cưng khác.

“Chó đáng yêu mà cũng tình cảm nữa. Con người và chó là bạn đồng hành quan trọng từ thời nguyên thủy rồi, chắc sẽ là đối tác tốt đấy.”

“Dễ thương thật.”

Hai người đi đến khu vực của mèo.

“Mặt mèo đáng yêu thật. Dù có làm gì cũng không giận, chỉ cần ở yên đó thôi cũng thấy cưng rồi.”

“Akaishi-san có thích mèo không?”

“Làm gì có ai trên đời ghét mèo chứ.”

“Đúng là đáng yêu thật.”

“Mèo dễ thương mà.”

Hai người đi đến khu vực của thỏ.

“…”

“Cậu không có gì để nói à?”

“Dễ thương, cũng dễ mến, cơ bản là ở trong lồng nên chắc cũng dễ nuôi.”

“Ra vậy…”

Hai người đi đến khu vực của hamster.

“Hamster đáng yêu ghê.”

“Tôi có biết tại sao hamster lại quay cái vòng lọc cọc không?”

“Lọc cọc? Ý anh là cái bánh xe chạy hả? Tôi không biết.”

“Nghe nói là để giải tỏa việc thiếu vận động và căng thẳng.”

“Tôi không biết điều đó.”

“Tớ từng nghe đồn là sau khi quay cái vòng lọc cọc đó, chúng nó nghĩ mình đã chạy nhiều rồi, cứ ngỡ mình đã đến một nơi khác.”

“Dễ thương quá đi mất.”

“Nhưng mà ban đêm cứ chạy suốt, chắc là hơi ồn.”

“Cậu đừng nói mấy lời tiêu cực như thế.”

Akaishi và Kanami đi xem một vòng quanh tiệm thú cưng. Vừa trò chuyện phiếm, Kanami vừa ngắm nhìn vô số thú cưng.

“Tôi hiểu rõ rồi.”

“Quyết định xong rồi à?”

“Vâng. Chúng ta ra ngoài một lát nhé?”

“…?”

Akaishi và Kanami bước ra khỏi tiệm thú cưng.

“Tôi quyết định rồi.”

“Ồ.”

Kanami và Akaishi đang đi về phía nhà ga.

“Tôi quyết định nuôi chó bảo hộ.” [note74821]

“…Vậy à.”

Kanami nhìn Akaishi với ánh mắt dịu dàng.

“Cậu đừng nói là đã quyết định từ đầu rồi đấy nhé?”

“Từ lúc cậu đề nghị nuôi thú cưng, tôi đã mơ hồ nghĩ đến chuyện này rồi.”

“Thế thì đúng là mất công vô ích.”

“Không ạ. Đâu có đâu.”

Kanami ngồi xuống một chiếc ghế đá gần đó.

Akaishi cũng ngồi xuống ghế đá cạnh Kanami.

“Tuy không biết sau này sẽ thế nào, nhưng tôi hy vọng ba tôi có thể khỏe lại.”

“…Ừ nhỉ.”

Kanami bắt đầu dùng điện thoại tìm kiếm thông tin về chó bảo hộ.

“Cậu có tiền không? Nuôi thú cưng chắc cũng tốn kém lắm đấy.”

“Cũng không đến mức túng thiếu đâu ạ. Vốn dĩ nhà tôi, tuy tôi không biết rõ, nhưng chắc cũng có đủ tiền để không phải lo lắng chuyện sinh hoạt. Nhưng tôi nghĩ nên ưu tiên việc giúp tinh thần ba tôi hồi phục hơn.”

“…Vậy à.”

Kanami cất điện thoại đi.

“Hôm nay cảm ơn cậu nhiều nhé, Akaishi-san.”

“Không có gì.”

“Nhờ cậu mà tôi đã định hình được phương hướng phần nào.”

“Mong là mọi chuyện sẽ ổn thỏa.”

“Vâng. Mẹ tôi cũng tiều tụy đến mức không nỡ nhìn. Nếu việc này có thể giảm bớt gánh nặng cho mẹ dù chỉ một chút…”

“Ừ.”

Kanami cất bước đi.

“Akaishi-san này, cậu cũng tình nghĩa phết đấy chứ.”

Kanami nhìn Akaishi, tủm tỉm cười.

“Tôi nổi tiếng là kẻ ‘vô tình nhất quả đất’ đấy.”

“Hi hi hi.”

Kanami mỉm cười, mắt cong như vầng trăng khuyết.

“Lúc tôi ngỏ ý muốn làm bạn với cậu, cậu lạnh lùng thế cơ mà, vậy mà giờ lại có tình cảm với tôi rồi sao? Thái độ của cậu thay đổi nhiều thật đấy nhỉ.”

“…Chuyện bình thường thôi mà.”

“Chà chà, Akaishi-san đúng là không biết nói dối gì cả.”

“Chà chà cái đầu cậu ấy. Cậu cũng có hơn gì ai đâu, cậu cũng thay đổi nhiều mà.”

“Hi hi, ý cậu là sao vậy?”

Kanami đeo cặp sách ra sau lưng.

“Nếu tôi gặp Akaishi-san sớm hơn, liệu những buổi tan học hai đứa mình cùng về thế này có thường xuyên hơn không nhỉ?”

“Ai mà biết được.”

“Chẳng mấy nữa là hết đời học sinh cấp ba rồi, buồn thật đấy.”

“…Ừ nhỉ.”

Kanami vui vẻ ngân nga một bài hát, xoay một vòng.

“Cậu cũng trở nên vui vẻ hơn nhiều rồi đấy.”

“Vậy sao ạ?”

Kanami ngẩn người ra một lúc.

“Nhưng, dù là ai đi nữa, có lẽ tôi chỉ muốn được ai đó công nhận mà thôi.”

Cô vừa nói vừa xoa nhẹ vết sẹo trên cổ tay.

“Dù đó không phải là Akaishi-san, hay là Sousuke-sama cũng được.”

“…”

“Tôi từng rất chấp niệm với Sousuke-sama, nhưng hóa ra cũng có nhiều người công nhận tôi nhỉ?”

“Phải chọn lựa đối tượng cho kỹ vào.”

“Tôi là kiểu con gái nặng nề, phải không nhỉ?”

Kanami làm tay hình khẩu súng, “pằng” một phát vào Akaishi.

“Cứ sống theo cách cậu muốn đi.”

“Nửa năm còn lại, cũng xin cậu chiếu cố nhiều hơn.”

“Ừ.”

“Dù học khác trường đại học, chúng mình vẫn phải gặp nhau thường xuyên đấy nhé?”

“Ừ nhỉ.”

Một ngày của Akaishi và Kanami, cứ thế kết thúc.

Ghi chú

[Lên trên]
保護犬 Chó bảo hộ là những con chó bị bỏ rơi, đi lạc, hoặc bị ngược đãi, không còn chủ, và được các trại cứu hộ hoặc tổ chức bảo vệ động vật tiếp nhận, chăm sóc (khác với chó được bán ở các cửa hàng thú cưng thông thường).
保護犬 Chó bảo hộ là những con chó bị bỏ rơi, đi lạc, hoặc bị ngược đãi, không còn chủ, và được các trại cứu hộ hoặc tổ chức bảo vệ động vật tiếp nhận, chăm sóc (khác với chó được bán ở các cửa hàng thú cưng thông thường).
Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận