Bạn có thích nhân vật chí...
Rinae Chikai Rinae Chikai
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 8: Lễ khai giảng - Yêu đương đại chiến

Chương 321: Bạn có thích việc không đến trường không?

0 Bình luận - Độ dài: 1,375 từ - Cập nhật:

Vào một ngày nọ trước khi Tuần Lễ Vàng sắp đến.

“…”

Lăn qua, lăn lại, một cô gái đang mân mê quả bóng chày trong công viên.

“…”

Cô đeo găng tay bóng chày, giết thời gian bằng cách ném bóng vào tường.

Còn một chàng trai ngồi trên ghế dài, dường như đang dõi theo cô gái.

Chàng trai đọc sách, không để ý đến cô gái, chỉ không ngừng lật giở những trang sách.

Cô gái tuy thỉnh thoảng nhìn về phía chàng trai, nhưng vẫn tiếp tục ném bóng chày vào tường.

“…”

“…”

Cốp, cốp, cốp cốp cốp, những âm thanh nhịp nhàng vui tai vang vọng trong công viên.

“…”

Cô gái giữ một khoảng cách nhất định với chàng trai, tiếp tục ném bóng vào tường.

Cô ném bóng đi, bóng đập vào tường, rồi lại bắt lấy quả bóng bật trở lại.

Ném bóng đi, bóng đập vào tường, rồi lại bắt lấy quả bóng bật trở lại.

Có lẽ đã thỏa mãn với việc tự mình chuyền bắt bóng, cô gái rời khỏi công viên.

Chàng trai tiếp tục lật giở những trang sách.

------------

Mấy hôm sau.

Cô gái lại chơi ném bóng trong công viên.

Cô ném bóng vào tường, rồi lại bắt lấy quả bóng bật trở lại.

Cô gái có làn da trắng, mặc chiếc áo nỉ rộng thùng thình không vừa với dáng người, mái tóc dài rối bù cùng đôi mắt xếch, đang mân mê chiếc găng tay.

Cô gái lại bắt đầu trò ném bóng vào tường.

Hôm nay chàng trai cũng ngồi đọc sách trên ghế dài.

Cốp cốp, lăn lăn.

Cốp cốp, lăn lăn lăn.

Quả bóng nảy bật ra, rồi như bị hút, quay trở lại tay cô gái.

Chàng trai không hứng thú với hành động của cô gái, chỉ chậm rãi lật giở những trang sách.

Cậu đã đọc hơn một nửa cuốn sách.

Sau khi ném bóng vào tường, cô gái thoáng liếc nhìn về phía chàng trai.

Lại ném bóng vào tường.

Cốp cốp, lăn lăn lăn.

Quả bóng nảy ra không về lại tay cô gái, mà lăn đến tận chân chàng trai.

“A.”

Cô gái chạy lon ton đuổi theo quả bóng đã lăn đi.

Chàng trai nhặt quả bóng lăn đến chân mình lên.

“Bóng…”

Chàng trai nhặt quả bóng lên.

Rồi ném cho cô gái.

“……Cảm ơn.”

Nói lời cảm ơn xong, cô gái lại quay lại với trò ném bóng vào tường.

Cốp cốp, lăn lăn.

Cốp cốp, lăn lăn.

Kết thúc buổi ném bóng vào tường ngày hôm đó, cô gái rời khỏi công viên.

---------

Và rồi ngày hôm sau.

Cô gái đến công viên sớm hơn thường lệ, ngồi trên ghế dài.

Cô ngồi trên chiếc ghế dài mà chàng trai hay ngồi đọc sách.

Không lâu sau, chàng trai đến công viên.

Chàng trai để ý thấy cô gái, liếc nhìn cô một cái, rồi đi về phía khác.

Cậu không ngồi ở ghế dài mà sang chiếc xích đu bên cạnh. Ngồi trên xích đu, cậu ta lại bắt đầu đọc sách.

Cô gái vốn nghĩ rằng cậu ta sẽ đến chỗ ghế dài, thoáng chút bối rối.

Cô gái đứng dậy khỏi ghế dài, tiến về phía chàng trai.

Chàng trai vẫn chẳng để tâm đến cô gái, tiếp tục đọc sách.

“Này.”

Đến gần chàng trai, cô gái cất tiếng gọi.

“Này.”

Nhìn kỹ lại, tai chàng trai đang đeo tai nghe.

Cô gái nói to hơn một chút để gọi cậu ta. Chàng trai lúc này mới để ý, nhìn về phía cô.

“Akaishi……?”

“…”

Akaishi tháo tai nghe xuống.

“…Cậu là ai?”

Akaishi nhìn cô gái với vẻ mặt bối rối.

“Suzuki.”

“Hãng xe hơi à?”

“Là người.”

Suzuki ngồi xuống chiếc xích đu bên cạnh Akaishi.

“Cậu còn nhớ tớ không?”

“Hoàn toàn không nhớ.”

“Quá đáng thật đấy~”

Suzuki nhìn đông ngó tây, quan sát xung quanh.

“Học cùng lớp hồi cấp hai đó.”

“……À.”

Akaishi gật đầu như đã hiểu ra.

“Là Megami-sama/Nữ thần đại nhân à?” (Megami 女神 có nghĩa là Nữ thần)

“Đừng gọi tớ bằng cái tên đó nữa…”

Suzuki rời mắt khỏi Akaishi.

Suzuki, với lớp tóc bên trong nhuộm xanh lá và vàng kim, từ từ ngẩng mặt lên.

“Tớ còn tưởng là ai cơ chứ.”

“Đừng quên mặt bạn cùng lớp chứ.”

“Vì tớ gần như có gặp cậu bao giờ đâu.”

Akaishi nhìn kỹ gương mặt Suzuki.

“Vì cậu có đi học đâu.”

“…”

Suzuki cúi đầu xuống.

“Ra là cậu trông thế này à. Lần đầu tớ mới biết đấy.”

“Vì tớ có mấy khi đến trường đâu…”

Suzuki bắt đầu đung đưa chiếc xích đu, tiếng kẽo kẹt vang lên.

“Tớ nhớ hồi cấp hai tóc cậu vẫn còn đen mà.”

“Vì hồi cấp hai cấm trang điểm với nhuộm tóc mà.”

Suzuki vừa vén tóc lên vừa nói.

“Lâu rồi không gặp, Akaishi.”

“...Ừm.”

Suzuki nhìn Akaishi.

“Mà, một năm tớ cũng chỉ gặp cậu độ hai lần là cùng nhỉ.”

“Tớ hình như cũng chỉ đến trường từng ấy lần thôi.”

Suzuki cười khúc khích.

“Lên cấp ba thì cũng thoải mái hơn chút, nhuộm tóc với trang điểm đều được rồi.”

“…………Ừm.”

Giữa hai người xuất hiện một khoảng lặng khó nói.

“…”

“…”

“Cậu đừng nói là cũng không học cấp ba luôn nhé?”

“……Ừm.”

Suzuki cả cấp hai lẫn cấp ba đều tiếp tục không chịu đến trường.

“Đúng là một cô gái hikikomori rồi.”

“Cậu có thể nói giảm nói tránh một chút được không?”

“Đúng là một nhân vật chính thích làm theo ý mình mà.”

“Cách cậu nói giảm nói tránh độc đáo thật đấy.”

Suzuki cười.

“Akaishi cũng từng bị bắt nạt nhỉ?”

“Cũng ở mức bình thường thôi.”

“Nghiêm trọng hơn mức bình thường nhiều chứ.”

Trong số ít những lần đến trường cấp hai, ký ức sâu đậm nhất của Suzuki chính là cuộc sống học đường bất hạnh của Akaishi.

Mà hoàn cảnh của Suzuki và Akaishi cũng tương tự, nên hai người ít nhiều cũng quen biết nhau.

“Ai ấy nhỉ, ừm, Takanashi-san? Hình như đã giải quyết được gì đó hay sao ấy.”

“Ừm, đại loại thế.”

“Ồ~”

Suzuki đu xích đu.

“Akaishi học cấp ba có suôn sẻ không?”

“Hoàn toàn không suôn sẻ.”

Akaishi gấp sách lại.

“Cấp ba cũng vậy à?”

“Chắc là cái kiểu giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời ấy mà.”

“Ahaha.”

Suzuki lộ vẻ khó xử.

“Chúng ta giống nhau thật đấy.”

“Theo một nghĩa nào đó thì đúng là vậy.”

Akaishi cũng đu xích đu.

“Ồ, muốn thi đấu à?”

“Một nữ sinh cấp ba không đi học sao có thể thắng được một nam sinh cấp ba đang đi học chứ.”

“Hồi cấp hai tớ là một nữ cầu thủ bóng chày đấy, nên giờ tớ là nữ sinh cấp ba nghỉ học, cựu thành viên câu lạc bộ bóng chày.”

“Vậy thì có khi tớ thua mất.”

Akaishi và Suzuki cùng nhau đu xích đu.

“Mà này, hai học sinh cấp ba lớn đầu rồi còn ngồi xích đu trong công viên, bọn trẻ con sẽ không có xích đu để chơi mà phiền lòng mất.”

“Thời buổi này, công viên có mấy khi còn đồ chơi đâu, chơi bóng cũng bị cấm tiệt. Ở công viên bây giờ chỉ có đi dạo hoặc ngồi lê đôi mách là cùng. Trẻ con thì chẳng thấy bóng dáng đứa nào.”

Nhìn kỹ lại, trong công viên chỉ có Akaishi và Suzuki.

“Giống như đời sống học đường của chúng ta nhỉ.”

“Ừ nhỉ.”

Akaishi nhảy xuống khỏi xích đu.

“Mà, sao tự dưng lại bắt chuyện thế?”

Suzuki cũng nhảy xuống khỏi xích đu.

“Không có gì, chỉ là tình cờ thấy cậu, nên đến chào một tiếng thôi.”

Suzuki nhìn Akaishi dò xét.

“Trông cậu có vẻ khỏe khoắn nhỉ.”

“Không ổn chút nào đâu. Tớ cũng có đi học cấp ba tử tế đâu. Hoàn toàn không ổn chút nào…”

Suzuki nhìn chiếc găng tay trên tay mình.

“Megami-sama, à.”

“……Ừ nhỉ.”

Suzuki Megami, nở một nụ cười buồn bã.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận