Quyển 8: Lễ khai giảng - Yêu đương đại chiến
Chương 334: Bạn có thích chuyện tình của hội trưởng hội học sinh không? (1)
2 Bình luận - Độ dài: 1,953 từ - Cập nhật:
“Cậu thấy con hạc bên nào nhỏ hơn?”
Giờ nghỉ trưa, Hirata, Akaishi, và Kanami, ba người họ ngồi trên ghế tán gẫu.
Akaishi lơ đãng ngắm nhìn mấy nữ sinh đang chạy bộ ở sân vận động, còn Hirata và Kanami thì đang gấp hạc bằng giấy origami.
“Akaishi-san, cậu có đang nghe không đấy?”
“Nghe lơ mơ kiểu như học tiếng Anh bằng cách bật nhạc nền ấy.”
“Tức là hoàn toàn không nghe thấy gì phải không ạ?”
“Haa.”
Akaishi uể oải trả lời.
“Mày đang nhìn gì thế?”
Hirata rướn người qua sau lưng Akaishi, nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Eo, dê quá. Tên này đang nhìn nữ sinh chạy bộ kìa. Có nên báo cảnh sát không ta?”
“Sao lại thế?”
“Mục đích của cậu là gì vậy ạ?”
“So với mấy đứa gấp hạc giấy thì mục đích rõ ràng hơn nhiều chứ.”
Kanami gấp xong một con hạc, đặt lên bàn Akaishi.
Hirata cũng gấp xong một con hạc, đặt lên bàn Akaishi.
“Có thằng con trai nào trông được được đang chạy bộ không?”
Trên sân vận động chỉ có nữ sinh đang chạy bộ.
“Không có.”
“A~ Muốn có bạn trai quá đi~”
“Thật là không đứng đắn chút nào ạ.” (Kanami)
“Vì không được ai theo đuổi nên mày mới nghĩ vậy chứ gì. Mày từng được tỏ tình chưa?”
“…”
Kanami im lặng.
“Có vẻ là có rồi.”
“Thấy ghê quá nên tôi từ chối rồi ạ.” Kanami)
“Thật đáng thương.”
“Dù sao thì loại người đó cũng chỉ biết dùng vẻ bề ngoài để đánh giá người khác thôi ạ.”
“Biết đâu người ta thích nội tâm của mày thì sao.”
“Vì tôi có nói chuyện với cậu ta bao giờ đâu ạ.”
“Có thể cậu ta thấy cậu thay nước cho bình hoa trong lớp chẳng hạn?” (Akaishi)
“Chỉ dựa vào đánh giá một chiều như thế làm tôi thấy phiền phức lắm ạ.”
Kanami phồng má.
“Chỉ vì thay nước bình hoa mà bị coi là đã nhìn thấu nội tâm, tôi cũng đau đầu lắm ạ.” (Kanami)
“Chuyện này nghe hoài à.”
“Nói cho cùng thì họ chẳng quan tâm nội tâm gì sất, chẳng qua là lấy cớ ép buộc đánh giá qua vẻ ngoài thôi ạ. Thay nước bình hoa thì hiểu được cái gì chứ?”
“Đúng đó. Đàn ông đúng là kinh tởm thật. Đầu óc bọn họ có vấn đề à.”
Hirata và Kanami thảo luận sôi nổi.
“Chỉ thay nước bình hoa thì nhìn ra được cái gì? Thành thật nói thích ngoại hình của đối phương không tốt hơn sao?”
Hirata nói với Akaishi.
“Tôi có lấy lý do thay nước bình hoa để nói gì đâu.”
“Chẳng phải mày đang cố gán ghép một cách gượng ép thành cái lý do thay nước bình hoa rẻ tiền đó sao?”
“Mấy cậu rốt cuộc có thù oán gì với bình hoa trong lớp vậy?”
Trong lớp của Akaishi cũng có một bình hoa.
“Với lại đó còn là hoa giả nữa.”
“Thay nước cho hoa giả chẳng phải rất có nhã thú sao ạ.” (Kanami)
“Cái giá trị quan thời Heian đó thì ai mà thấm được chứ.”
“Nói chung là thấy đổi cái bình hoa xíu rồi làm ra vẻ, cũng ngứa mắt lắm.”
“Đúng là hết thuốc chữa.”
Akaishi nhăn mặt khó chịu.
“Mày cũng gấp cho tao đi.”
“Gấp gì?”
“Thì, hạc giấy đó. Mày thật sự chỉ nhìn chằm chằm mấy đứa con gái bên ngoài thôi hả?”
“Giữa trưa thấy nữ sinh chạy bộ trên sân thể dục thì để ý là bình thường mà.”
“Sao cũng được.”
Hirata đưa giấy origami cho Akaishi.
“Tôi không biết cách gấp.”
“Hả?!”
Hirata nhướng một bên mày.
“Sao vậy? Mày có học qua giáo dục bắt buộc không thế?”
“Cái này đâu có trong chương trình giáo dục bắt buộc.”
“Gấp giấy origami là môn bắt buộc mà.”
“Origami thì chỉ có đám nữ sinh tiểu học mới gấp thôi.”
“Vậy bọn mày làm gì?”
“Chắc là ném bóng né các kiểu?”
“Trò đó dã man lắm. Lấy bóng ném người làm vui, đầu óc có vấn đề lắm mới thế.”
“Đó là bản năng đấu tranh mà.”
“Sợ quá sợ quá.”
“Sợ quá sợ quá.”
Hirata dùng điện thoại tìm cách gấp hạc rồi cho Akaishi xem.
“Như vầy nè.”
“Hee.”
“Không phải ‘hee’. Gấp nhanh lên.”
“…”
Akaishi bắt đầu gấp hạc bằng tờ giấy origami nhận từ Hirata.
“Tại sao phải làm chuyện này…”
“Thi xem ai gấp được hạc nhỏ nhất.”
“Để trên bàn cậu đi chứ.”
Trên bàn của Akaishi có vô số hạc giấy.
“Giống người nằm viện nhỉ.”
“Đầu óc mày mới nhập viện ấy.”
“Ai cơ?”
Hirata đặt một con hạc nhỏ xuống.
“Ồ, vậy tao là nhất rồi đúng không?”
“Của tôi còn nhỏ hơn nữa ạ.”
Kanami đặt một con hạc giấy nhỏ hơn nữa.
“…”
Akaishi đặt xuống một con hạc xấu xí.
“Đây là cái gì?”
“Hạc.”
“Không phải Tsuchinoko à?”
“Nếu thế thì còn hiếm hơn nữa.”
“Vụng về.”
“Lần đầu tiên nên đành chịu thôi.”
Xoạch một tiếng, cửa lớp bị mở ra.
“Này!”
Một nam sinh đeo kính đi thẳng một mạch về phía chỗ ngồi của Akaishi.
“Là mày làm phải không?!”
Người đó, Saionji Takumi, tiến đến ngay trước mặt Akaishi.
“Tao đang hỏi có phải mày làm không?”
“…”
Bất ngờ bị đứng chắn trước mặt, Akaishi ngước nhìn lên.
“Ai vậy…?”
“Là hội trưởng hội học sinh đấy ạ.”
Kanami đỡ lời.
“Nếu là sưu tầm tem bánh mì thì, ừm… cũng không đến mức khó chịu lắm.”
“Mày muốn chọc tức tao đến cùng phải không?”
Saionji giẫm lên chân Akaishi.
“Bẩn đấy.”
“Kẻ làm chuyện bẩn thỉu mà cũng biết để ý chuyện bị bẩn như người thường nhỉ.”
“Dừng lại đi.”
Hirata đá vào chân Saionji.
“Đừng có chạm vào, đồ mặt mốc.”
“Hả?”
Hirata lườm Saionji.
“Mặt mốc…” (Akaishi)
“…”
Hirata đấm vào vai Akaishi.
“Chết đi, mày.”
“Người ngoài câm miệng.”
Saionji nói xối xả vào mặt Akaishi.
“Trả lời câu hỏi của tao.”
“Ý nghĩa câu hỏi rộng quá, nói gì cũng thành đáp án đúng hết nhỉ.”
“Mày phải biết mình đã làm gì chứ.”
“Nhiều quá ngược lại không nghĩ ra.”
“Haizz…”
Saionji tặc lưỡi, vò đầu bứt tóc.
“Amari Yuka, mày biết chứ?”
“…”
Akaishi nhìn Hirata và Kanami.
“Không quen.”
“Không thể nào không quen được.”
“Anh không nói cô ấy là ai, có quan hệ gì với chúng tôi, và tìm chúng tôi có chuyện gì, thì chúng tôi không biết được.”
“Amari Yuka, là bạn gái tao.”
“…? Haa.”
Trước câu trả lời không rõ ràng, Akaishi tỏ vẻ nghi ngờ.
“Có những tin đồn nhảm về mối quan hệ của tao và Yuka. Tra hỏi ra thì nghe nói mày là người tung tin.”
“Haa…”
Akaishi không biết Amari là ai nên chẳng nói được gì.
“Không phải mày sao?”
“Dù Amari hay Saionji tôi đều không quen. Dù sao thì cũng là đám muốn kiếm chuyện với tôi thấy vui nên mới nói vậy thôi.”
“…Làm phiền rồi.”
Saionji quay gót.
“Này.”
Hirata gọi Saionji lại.
“Xin lỗi mau, mày giẫm lên chân nó rồi.”
“…”
Saionji liếc Akaishi một cái rồi bỏ đi luôn.
“Thằng đó bị sao vậy…”
Hirata chửi với theo bóng lưng Saionji.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy nhỉ.”
“Ai biết.”
“Thiệt tình…”
Akaishi nhặt con hạc giấy bị rơi từ trên bàn xuống.
“Chắc là rắc rối tình cảm thôi.”
“Dù sao cũng là học sinh cấp ba mà.”
Kanami cũng nhặt con hạc giấy bị rơi.
“Nếu chim chóc yêu đương rắc rối thì có thành rắc rối trên không không nhỉ?”
“Học sinh cấp ba quả nhiên là như vậy sao ạ.”
“Rắc rối tình cảm của loài chim trên không trung có biến thành quấn lấy nhau theo kiểu vật lý không nhỉ?”
“Cậu có thể im lặng một chút được không?”
Kanami lè lưỡi.
“Mà này, Akaishi-san thật sự không tung tin đồn đấy chứ ạ?”
“Tại sao tôi phải đi tung tin đồn về mối tình mà tôi không biết, của những người tôi không biết, cho những người tôi cũng không biết chứ?”
“Với tính cách hiểm độc của Akaishi-san thì đúng là có khả năng lắm ạ.”
“Có khả năng.” (Hirata)
“Mày mới có khả năng ấy, bạn trai đổi xoành xoạch.”
“Đừng có nói kiểu khó nghe đó được không?”
“Xin đừng cãi nhau nữa ạ.”
“Không phải cãi nhau, mà là tớ đơn phương chà đạp.”
“Như vậy còn tệ hơn nữa ạ.”
Bọn Akaishi lại bắt đầu gấp hạc giấy.
“Này.”
Saionji quay lại lớp học của mình.
“Không phải tên đó.”
Cậu ta nhìn về phía thủ phạm tung tin đồn.
“A, không phải à? Xin lỗi xin lỗi~”
“Vì mày mà tao phải chịu xấu hổ thế này đây.”
“Chuyện nhỏ này có sao đâu~? Con người ai chẳng có lúc phạm lỗi mà.”
“Rốt cuộc là ai?”
“Ể~ Tớ không biết~”
“…”
Saionji tặc lưỡi.
Cậu ta ngẩng đầu nhìn những học sinh khác, họ liền nhanh chóng né tránh ánh mắt.
Và nơi ánh mắt ấy dừng lại――
“Cậu thật sự rất cố gắng nhỉ?”
Sakurai đang ở đó.
Sakurai nhẹ nhàng xoa đầu một nữ sinh.
“Là mày sao?”
“…………”
Saionji đứng sau lưng Sakurai.
“Mày đã tung tin đồn về tao và Yuka à?”
“…”
Sakurai đứng dậy.
“Tin đồn gì chứ?”
“Đừng có giả ngơ. Mày đã nói những điều không có thật về tao và Yuka.”
“Tao không hề nói điều không có thật! Tất cả là lỗi của mày mà.”
Sakurai chống đối Saionji.
“Mày có biết vì mày mà Yuka-chan đã tổn thương đến mức nào không?! Mày có biết vì mày mà Yuka-chan đã phải chịu đựng những chuyện tồi tệ đến mức nào không?! Yuka-chan… Yuka-chan thậm chí đã phải chịu đựng đến mức đó…”
Sakurai cắn chặt môi dưới, cố nén cơn giận.
“Quả nhiên là mày. Dám tung tin đồn thất thiệt. Rút lại ngay. Và xin lỗi đi. Dập đầu xuống đất mà xin lỗi.”
“Tin đồn gì chứ. Chuyện mày moi tiền từ Yuka-chan, hả?”
Trong lớp bắt đầu xôn xao.
“Toàn nói dối nhảm nhí… Mày rốt cuộc muốn gì?”
“Mày nói với tao như vậy là để che giấu chuyện mày moi tiền từ bạn gái mày chứ gì! Tao đã nghe trực tiếp từ Yuka-chan rồi đây này!”
“Tao là bạn trai của Yuka. Mày, một kẻ chẳng liên quan gì, mà dựa vào đâu nói cứ như mình hiểu rõ lắm vậy.”
“Yuka-chan đã kể cho tao nghe rồi. Rằng quen mày toàn gặp chuyện khó chịu thôi. Rằng vì quen mày mà toàn gặp chuyện khó chịu thôi. Mày, mày đã làm Yuka-chan có thai phải không.”
Sự xôn xao trong lớp học lên đến đỉnh điểm.
Sự ồn ào thậm chí còn lan sang các lớp khác, bắt đầu nhao nhao cả lên.
“Nói dối, sao vậy?”
“Gì, tớ không hiểu.”
“Yuka bây giờ đang trong tình trạng đó sao?”
“Hội trưởng hội học sinh…?”
“Cậu ta là loại người như vậy à?”
“Mặt cậu ta đúng là trông có vẻ tính cách tệ thật.”
“Có phải là hơi không ổn rồi không?”
“Đây không phải là rất không ổn sao?”
Các học sinh bắt đầu đóng cửa lại để tiếng ồn không lọt ra ngoài.
“Tao không hề tung tin đồn. Tao đang cố cứu Yuka-chan khỏi mày đấy!”
Sakurai và Saionji, đối đầu nhau.


2 Bình luận