Bạn có thích nhân vật chí...
Rinae Chikai Rinae Chikai
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 8: Lễ khai giảng - Yêu đương đại chiến

Chương 307: Bạn có thích lời nhờ vả của Miichi Kaname không? (3)

0 Bình luận - Độ dài: 1,449 từ - Cập nhật:

“Khoan, khoan đã.”

Akaishi ngăn Miichi đang định dập đầu.

“Xin senpai tha cho, đừng ở chỗ này.”

Akaishi nhìn đông ngó tây, đảo mắt nhìn quanh.

“Nếu để người ta biết tôi bắt một người con gái như senpai phải dập đầu lạy lục, tôi sẽ bị xã hội giết chết đấy.”

Akaishi đỡ Miichi dậy.

“Với lại, nếu senpai mà dập đầu lạy thì dù muốn hay không tôi cũng phải làm theo mất. Chơi bẩn quá đấy, senpai.”

“Tehe.”

Miichi lè lưỡi một cái.

“Không phải tehe đâu ạ.”

“Vậy cậu sẽ làm chứ?”

“Không, cho nên là…”

Akaishi thở dài.

“Như tôi đã nói lúc nãy, tôi chẳng nợ nần gì mấy bạn nữ cùng khối, cũng chẳng thấy họ quan trọng gì sất. Dù có nữ sinh cấp ba qua lại với sinh viên đại học, rồi vì thế mà chịu thiệt thòi gì đi nữa, tôi nghĩ đó cũng là chuyện đành chịu thôi. Rốt cuộc thì cũng chẳng ai ép buộc họ cả.”

Akaishi nhìn Miichi.

“Tôi không phải anh hùng gì đâu. Tôi chẳng làm được gì cả, không có sức mạnh, không có quyền lực, vừa yếu đuối vừa ngu ngốc, chỉ là một hòn đá cuội ven đường đâu đâu cũng thấy. Tôi không thể giúp được cô gái bị đám du côn gây sự, cũng chẳng được ai trông mong. Tôi là một thị dân ngu ngốc bị người xung quanh ghét bỏ, xa lánh, bắt nạt, nhưng vẫn không sao dừng lại được. Tôi nghĩ senpai hơi đánh giá cao tôi quá rồi.”

Akaishi thổ lộ lòng mình.

“Vậy sao? Tôi nghe nói cậu đã giải quyết nhiều vụ lắm mà.”

“Chẳng có chuyện đó đâu. Người giải quyết vấn đề, từ trước đến nay luôn là chính người trong cuộc. Tôi không nghĩ họ giải quyết nhờ sự giúp đỡ của người khác đâu. Tôi nghĩ chỉ là những người trong cuộc vốn chưa đối mặt với vấn đề của mình, khi có cơ hội đối mặt với nó, họ đã tự ý cảm thấy mang ơn người khác thôi. Dù không có ai làm gì, tôi nghĩ rồi họ cũng sẽ sớm muộn gì cũng phải đối mặt với nó.”

“Vậy ư?”

Miichi cười khúc khích.

“Với lại, tôi cũng là một thí sinh, nói thật là tôi không có thời gian rảnh để sa đà vào những chuyện ngoài học hành. Ngay cả thời gian đang nói chuyện với senpai đây, thực ra tôi cũng muốn dành khá nhiều cho việc học.”

“Nếu cậu chăm chỉ học hành từ năm nhất thì đến năm ba cũng đâu cần phải cuống lên làm gì, nhỉ?”

“Điều đó thì hoàn toàn đúng, nhưng tôi không phải là người giỏi giang đến thế, nên năm nay tôi muốn tập trung vào việc ôn thi đại học.”

“Đúng là cậu có vẻ hay chơi cùng Takanashi nhỉ?”

“Sao senpai biết vậy?”

“Vì tôi từng là hội trưởng hội học sinh mà.”

Miichi vuốt cằm.

“Vậy thì, làm thế này đi!”

Miichi vỗ tay một cái bốp.

“Cậu sẽ vạch trần mối quan hệ mờ ám giữa nữ sinh cùng khối và sinh viên đại học Hokushuin từ bên trong trường cấp ba. Còn tôi sẽ điều tra mối quan hệ mờ ám đó từ trong trường đại học. Về phần thời gian cậu bỏ ra để điều tra việc này, cứ để tôi mua lại.”

“Mua lại?”

Akaishi nghiêng đầu trước từ ngữ lạ tai.

“Tôi sẽ làm gia sư cho cậu.”

“Gia sư sao?”

Akaishi đang nghiêng đầu lại càng nghiêng thêm.

“Đúng vậy, gia sư. Tôi sẽ đến nhà cậu và dạy kèm một thầy một trò… à không, một trò một cô cho cậu. May mắn là tôi cũng đã đỗ vào Hokushuin, nếu nghe theo lời khuyên của tôi thì việc cậu đỗ vào Hokushuin gần như chắc chắn rồi nhỉ.”

“Haa~”

Akaishi hoa cả mắt.

“Như vậy thì cậu sẽ nhận lại được nhiều hơn cả thời gian đã mất. Tôi thì có thể cứu các cô gái khỏi bàn tay kẻ xấu. Đôi bên cùng có lợi còn gì!”

“…”

Akaishi suy nghĩ.

“Không, tuy nói là gia sư, nhưng tôi cảm thấy như đang lợi dụng lòng tốt của người khác, nên thôi.”

“Thế thì không được rồi.”

Miichi đột ngột áp sát Akaishi.

“Nói cho cùng thì, hồi trước cậu đã đồng ý hợp tác làm video cũng là vì điều kiện tôi cung cấp sách tham khảo mà, đúng không? Lần này đề nghị còn tốt hơn thế nhiều. Vậy mà, tại sao cậu cứ phải từ chối chứ?”

“Cho nên tôi mới nói, cảm giác như đang lợi dụng lòng tốt của người khác…”

“Vậy thì lúc làm video cậu cũng nên nói câu tương tự đi chứ.”

“…………”

Akaishi thầm nghĩ, nói vậy thì đúng là thế thật.

“Hay là cậu có tình cảm gì với tôi rồi?”

“…”

Miichi nở một nụ cười gian xảo.

“Có lẽ vậy.”

“Vậy tôi sẽ làm gia sư, nên cậu giúp tôi đó nha.”

Miichi nắm lấy tay Akaishi.

“Không, em đã nói là sẽ làm đâu.”

“Cậu rõ ràng nói là ‘cảm thấy như lợi dụng lòng tốt của người khác’ nên mới từ chối đề nghị làm gia sư, vậy mà nếu không có gia sư thì lại đến cả giúp cũng không chịu, thế này thì vô lý quá rồi Akaishi à.”

Miichi rưng rưng nước mắt.

“Từ chối lời đề nghị gia sư, lại còn nói là giống như lợi dụng lòng tốt của người khác, vậy mà kết quả cuối cùng lại không chịu giúp đỡ thì chẳng phải là tự mâu thuẫn sao. Điều đó còn tệ hơn nhiều so với việc lợi dụng lòng tốt của người khác để chấp nhận lời đề nghị làm gia sư đấy.”

Miichi nắm lấy tay Akaishi.

“Cậu chỉ còn hai lựa chọn thôi. Hoặc là chấp nhận tôi làm gia sư và hợp tác với tôi, hoặc là hoàn toàn từ chối tôi và coi như chưa có chuyện này.”

“Ể~…”

Miichi ghé sát mặt vào ngay trước mắt Akaishi.

“…………”

“Im lặng tức là đồng ý rồi nhé. Vậy quyết định vậy đi! Từ hôm nay cậu là darling của tôi!”

“Không phải đâu ạ.”

Miichi buông tay ra, xoay một vòng tại chỗ.

“Vậy cậu hãy điều tra từ phía trường cấp ba nhé. Còn tôi sẽ tự mình điều tra từ trong trường đại học.”

Miichi cầm hành lý lên.

“Khoan đã.”

“Đến nước này rồi thì đừng có mà đổi ý đó nha. Đề nghị này cũng rất có lợi cho cậu mà. Nếu cậu dám nói không, tôi sẽ khóc bù lu bù loa ở đây cho mà xem.”

“Đừng mà…”

Akaishi lẩm bẩm, không biết là đang nói không muốn có gia sư, hay là không muốn làm darling.

“Tại sao senpai lại cố gắng bảo vệ người khác đến mức đó?”

Akaishi thẳng thắn bày tỏ thắc mắc của mình.

“Có mối quan hệ mờ ám giữa trường đại học tôi đang theo học và trường cấp ba nơi tôi từng là hội trưởng hội học sinh đó? Đương nhiên là phải giúp rồi. Tôi sẽ không bỏ qua những tin đồn xấu về nơi tôi đã từng gắn bó và đang gắn bó đâu.”

“…Ra là vậy.”

Miichi Kaname, dù đã tốt nghiệp cấp ba, nhưng giờ vẫn là hội trưởng hội học sinh của trường cấp ba.

“Giống như kiểu du côn trở về quê nhà ấy nhỉ.”

“Cách ví von đó của cậu là sao hả?”

A haha, Miichi cười.

“Nói thật thì tình hình bây giờ rất tệ, nên những gì tôi có thể làm cũng rất hạn chế thôi ạ.”

“Vậy cũng không sao.”

“Tôi chỉ có thể hành động trong phạm vi năng lực của mình thôi ạ.”

“Đủ rồi.”

“Dù vậy sao?”

“Dù vậy!”

“Tôi không muốn giúp lắm đâu…”

Miichi xoay người lại, nhìn thẳng vào mắt Akaishi.

“Tôi khá là, mê cậu hơn cậu nghĩ đấy.”

Miichi giơ tay làm hình khẩu súng, “bắn” về phía Akaishi.

“Vậy ạ.”

Akaishi nở một nụ cười gượng trước những lời chưa biết thật giả này.

Đây là lời nói dối để được giúp đỡ, hay là suy nghĩ thật lòng của cô ấy đây?

“Khi chúng tôi gặp khó khăn thì chẳng có ai đến giúp, vậy mà bên này lại phải đơn phương đi cứu người khác――”

Akaishi ngẩng đầu nhìn lên trời.

“Vai trò này đúng là bất lợi ghê.”

Akaishi quyết định chấp nhận lời đề nghị của Miichi.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận