Quyển 10: Lễ tốt nghiệp - Phần đầu
Chương 409: Bạn có thích chuyến viếng chùa cuối cùng của thời cấp ba không? (1)
2 Bình luận - Độ dài: 1,433 từ - Cập nhật:
Ngày hai mươi bốn tháng mười hai.
“Giáng sinh vui vẻ~”
“…”
Akaishi đối mặt với Miichi tại lối vào.
“Gì thế ạ?”
“Cậu hỏi ‘gì thế’ là sao, thì là Giáng sinh vui vẻ đó.”
“Gì thế ạ?”
“Cậu đúng là một đứa trẻ khó hiểu.”
Miichi cởi giày rồi đi thẳng đến phòng của Akaishi.
“Sắp thi đến nơi rồi nên tôi thật sự mong chị đừng làm phiền.”
“Còn chưa đầy một tháng nữa nhỉ~”
Miichi bước vào phòng Akaishi.
“Hôm nay là Giáng sinh, nên đàn chị sẽ lắng nghe một yêu cầu của đàn em. Cậu muốn gì nào?”
“Mời chị về cho.”
Căn phòng của Akaishi vương vãi đầy những bản in, trông thật bừa bộn và bẩn thỉu.
“Phòng ốc bừa bộn thế này, chị đây buồn lòng quá đó.”
“Sao chị không hiểu tiếng người thế hả?”
Akaishi lờ Miichi đi và hướng về phía bàn học.
“Thôi được rồi, chị cứ ngồi yên ở đâu đó quanh đây đi.”
“Lạnh lùng ghê, hôm nay là Giáng sinh hiếm có đó.”
“Học sinh cuối cấp làm gì có thứ đó.”
Akaishi khẽ thở dài.
“À này, hôm thi cậu cũng phải đến địa điểm thi đúng không? Nên chị đến để nói là chị sẽ đi cùng cậu.”
“Chuyện đó thì nhắn tin là được rồi ạ.”
“Này cậu em, chỉ dựa vào con chữ thì đâu thể truyền tải được tấm lòng đâu.”
“Dùng chữ hiệu quả hơn mà. Video có quá nhiều thời gian thừa nên tôi không thể xem nổi.”
“Cậu có thật là người trẻ không thế!”
Haizz, Miichi nhún vai.
“Thật ra thì, tầm một tháng trước kỳ thi như thế này nên tập trung vào việc ôn tập thì hơn. Giờ có bắt đầu học cái mới cũng không theo kịp đâu.”
“Tôi muốn nhét được bao nhiêu thì nhét ạ.”
“Gì chứ, nghe bậy quá đi.”
“Tôi sợ những gì đã học sẽ tràn ra khỏi đầu mất.”
“Đúng là sĩ tử rồi.”
Miichi tiện tay lật giở một cuốn tạp chí rơi gần đó.
“À, với lại cũng nên bắt đầu điều chỉnh giờ giấc thức dậy cho quen đi. Nếu thức khuya rồi giờ dậy không đều đặn thì không tốt đâu. Lỡ đâu đến đúng hôm thi lại phải dậy sớm rồi đầu óc không hoạt động nổi thì phiền.”
“Cảm ơn chị vì thông tin hữu ích.”
Akaishi vẫn quay lưng về phía Miichi mà cúi đầu.
“Chị cũng có tiệc Giáng sinh hay gì đó của câu lạc bộ phải không ạ?”
“À, đúng rồi. Tối nay có buổi hòa nhạc Giáng sinh.”
“Vậy thì chị mau đi đi ạ.”
“Đừng có cố tống chị đi nhanh như thế.”
Miichi mở điện thoại ra xem giờ.
“Cuối năm và đầu năm mới cậu định thế nào?”
“À, ừm, cuối năm đầu năm thì tôi nghĩ chắc sẽ đi viếng chùa một chuyến.”
Akaishi gãi đầu.
“Với ai?”
“Chắc là với Tou ạ.”
“Hừm…”
“…”
Sau đó, Miichi im bặt.
“Thôi, làm phiền cũng không hay nên chị về đây.”
“Ể, à, vâng.”
Akaishi thầm nghĩ “Sao chị ấy đột ngột đổi ý thế nhỉ,” rồi tiễn Miichi ra cửa.
“Cố lên nhé, kỳ thi ấy.”
“Cảm ơn…”
Akaishi không ngờ Miichi lại thật lòng cổ vũ mình như vậy, không khỏi ngạc nhiên.
“…Còn một tháng nữa.”
Akaishi vừa lẩm bẩm vừa quay về phòng.
-------------
Ngày mồng một tháng một, chuông cửa biệt thự của Takanashi vang lên.
“Ara, mời vào.”
Takanashi trong bộ đồ ngủ ra mở cửa.
Akaishi thoáng giật mình khi thấy bộ dạng của Takanashi.
“À. Tôi làm phiền rồi.”
Không hề để lộ thái độ đó, Akaishi bước vào biệt thự của Takanashi.
“Mừng cậu chủ đã về nhà.”
Khi Akaishi bước vào cửa, Nasu đã cung kính cúi đầu chào.
Akaishi lại giật mình lần nữa.
“Nya.”
Như thể được gắn thêm vào, Nasu đưa hai tay lên làm điệu bộ con mèo.
“Tôi đã về rồi đây…”
“…”
Nasu hạ tay xuống, sắc mặt không hề thay đổi.
“Ở ngoài chắc lạnh lắm phải không ạ? Xin phép để tôi giữ áo khoác cho cậu.”
“Không giải thích một chút à?”
Nasu nhận lấy chiếc áo khoác Akaishi đang mặc rồi treo lên móc.
“Là do tiểu thư bảo tôi làm như vậy ạ.”
“Đúng thế.”
Takanashi đã ngồi trên ghế sofa gần lò sưởi, vắt chân và nhâm nhi hồng trà.
“Cậu ngồi trông cứ như kẻ thù của nhà giàu vậy.”
“Gì chứ, cậu muốn nói nhà giàu là kẻ thù à? Nghe cứ như lời của một kẻ nghèo hèn nói vậy.”
“Tôi có nói thế đâu.”
Sau khi được nhận áo khoác, Akaishi ngồi xuống phía đối diện Takanashi.
“Sao cậu lại ngồi ở đó. Đây có phải buổi tọa đàm đâu.”
Akaishi và Takanashi ngồi đối diện nhau trên hai chiếc ghế sofa, với lò sưởi ở giữa.
“Xin hỏi thẳng, bí quyết thành công của Takanashi-san là gì?”
“Môi trường vững chắc, nỗ lực không ngừng, tài năng thiên bẩm này, và một nhúm may mắn nữa. Chắc một kẻ nghèo hèn như cậu không hiểu được đâu.”
“Đúng là một kẻ khó ưa.”
Akaishi nhăn mặt.
“Sao cậu lại bắt chị Nasu làm mấy trò đó?”
“Có sao đâu, dễ thương mà.”
Nhỉ, Takanashi nói với Nasu. Nasu liền cúi đầu thật sâu.
“Chị Nasu cũng không cần phải nghe lời một người như thế này đâu ạ.”
“Cảm ơn cậu đã quan tâm.”
Nya, Nasu lại bồi thêm một tiếng.
“Dễ thương đúng không?”
“Ừ thì, tôi không phủ nhận, nhưng bắt ép người ta làm vậy sẽ gây ra sự mất lòng tin đấy. Sau này có thể bị phản bội không chừng.”
“Chết đi. Ồn ào quá, biết rồi. Chết đi.”
“Đừng có kẹp ‘chết đi’ vào giữa như cái sandwich thế chứ.”
Takanashi nói với Nasu cứ làm theo ý mình.
“Cảm ơn cậu ấm ạ.”
“Từ lúc nào mà mình thành cậu ấm rồi.”
Nasu đang dùng bàn ủi hơi nước để ủi áo khoác cho Akaishi.
“Đã lâu mới được diện kiến cậu Akaishi, tôi rất vui mừng.”
“À, cảm ơn chị. Tôi cũng rất vui khi được gặp lại chị Nasu.”
Trước Nasu đang cúi đầu, Akaishi cũng cúi đầu đáp lại.
“Tiểu thư cũng có chút phiền lòng khi nói rằng đã bất hòa với cậu Akaishi.”
“Này!”
Takanashi ngắt lời Nasu.
“Đừng nói những lời thừa thãi.”
“Xin lỗi cô, tôi đã đường đột.”
“Đúng là vậy đấy.”
Thật là hết nói nổi, Takanashi đổi chân vắt chéo.
“Cậu đã nghĩ cho tôi như vậy sao.”
“Người đã lo lắng vì nghĩ rằng đã bất hòa với cậu Akaishi ạ.”
“Im đi, Nasu.”
“Vâng.”
Takanashi phồng má.
“Lần sau còn nói nữa là trừ lương đấy.”
“Sao lại thế. Tôi cũng muốn nghe thêm mà.”
“Ồn ào quá, biết rồi. Vậy thì cứ làm theo ý mình đi.”
“Cảm ơn người.”
Hà, Takanashi thở dài một hơi rồi uống hồng trà.
“Mà này, cậu định đứng ở đó đến bao giờ thế. Mau lại đây.”
Takanashi vỗ vỗ vào chỗ ngồi bên cạnh.
“À.”
Akaishi bước lại gần Takanashi.
“Vậy thì quỳ seiza trước mặt tôi đi.”
“Ở đây á?”
Takanashi dùng chân gõ gõ xuống sàn.
“Bẩn lắm.”
“Thất lễ, sạch sẽ lắm, vì đây là nhà của tôi mà.”
Akaishi đứng sững trước mặt Takanashi.
“Tôi sẽ dội hồng trà từ trên đầu cậu xuống.”
“Đây chẳng phải là kiểu nhà giàu đáng ghét sao?”
“Được một mỹ thiếu nữ dội cho hồng trà uống dở đấy? Là phần thưởng còn gì.”
“Chẳng phải phần thưởng gì sất.”
“Mỹ thiếu nữ thì làm gì cũng được tha thứ hết.”
“Ngạo mạn quá.”
Akaishi ngồi xuống cạnh Takanashi một cách bình thường.
“Hôm nay chúng ta sẽ đi viếng chùa nhỉ?”
“Ừ, đúng vậy.”
Ngày mồng một tháng một, nhóm Akaishi đã hẹn sẽ gặp Takanashi để cùng đi viếng chùa.
“Giờ chuẩn bị rồi đi viếng chùa nhỉ?”
“Ừ. Mà này.”
Akaishi nhìn quanh.
“Vẫn chưa có ai tới à?”
Ngoài Akaishi ra, không có ai khác đến.
“Tất nhiên rồi, còn gần một tiếng nữa mới đến giờ tập trung mà.”
“Nhiều thế cơ à?”
Akaishi nhìn vào điện thoại.
“Mình nhầm à?”
Giờ tập trung được ghi là tám giờ.
“Tập đọc chữ cho tử tế vào đi, đồ chậm tiêu.”
“Bị mắng bằng một từ hiếm khi nghe thấy.”
Akaishi nghiêng đầu bối rối.


2 Bình luận
ngonhay hơn đó trans🐧