Bạn có thích nhân vật chí...
Rinae Chikai Rinae Chikai
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 8: Lễ khai giảng - Yêu đương đại chiến

Chương 343: Bạn có hứng thú với chuyện tình của người khác không?

0 Bình luận - Độ dài: 1,471 từ - Cập nhật:

Lên năm ba, lịch phân công dọn vệ sinh đã thay đổi.

“……”

Akaishi dùng chổi quét dọn.

Kỳ nghỉ hè sắp tới.

Mùa hè đang đến rất gần.

Mùa hè cuối cùng của thời cấp ba.

Akaishi lau giọt mồ hôi đang lăn dài trên má.

“Nóng quá……”

Cậu khẽ lẩm bẩm.

“……”

Bạn học đang dọn cùng cậu thì cứ đứng ngẩn người ra.

“Đi gom rác nào.”

Quét xong một lượt cầu thang, Akaishi nói với cậu bạn.

“……”

Cậu bạn ấy vẫn cầm chổi đứng ngây ra.

“Rác kìa.”

“……”

Không một phản ứng trước lời Akaishi.

“Này.”

Akaishi túm lấy vai cậu ta.

“Ố, ố oa! Gì vậy!? Có chuyện gì thế!?”

Cậu học sinh giật lùi, nhìn Akaishi.

“Hửm?”

Akaishi giơ cái ky hốt rác lên.

“À, ờ, xin lỗi, đúng rồi ha.”

Akaishi đặt ky hốt rác xuống, hốt đám rác mà cậu bạn kia vừa gom lại rồi đổ vào thùng.

“Đừng có ngơ ngác nữa.”

“Xi, xin lỗi nhé, Akaishi-kun.”

Cậu học sinh rụt rè nói.

“Cậu sợ cái gì chứ?”

“À, không, Akaishi-kun đáng sợ lắm……”

Cậu bạn học đang run rẩy trước Akaishi, Satou Kouji, vai khẽ run lên.

“Sợ gì?”

“Kiểu… cách cậu nói chuyện, cộc lốc lắm.”

“Ảo giác thôi. Tôi vốn nói chuyện kiểu này mà.”

“Chính cái đó mới đáng sợ mà…”

Satou lại cúi xuống dùng chổi gom rác.

“Cậu không giận chứ?”

“Có đấy. Xin lỗi đi.”

“Ư… xin lỗi……”

“Đừng có xin lỗi ngay. Xin lỗi nghĩa là thừa nhận mình sai đấy.”

“Sao cậu lại có quan điểm kiểu Âu Mỹ thế…”

Satou yếu ớt đáp.

“Với lại, từ cuối năm hai đến giờ, lúc nào cậu cũng đáng sợ mà…”

Satou vẫn bị ám ảnh bởi vụ việc xảy ra cuối năm hai nên không dám bắt chuyện với Akaishi.

“Sợ gì?”

“Đừng nói kiểu đó, đáng sợ lắm.”

“Sợ gì?”

Akaishi hơi thay đổi giọng điệu.

“Sợ gì ư? Hồi đó cậu đã nổi giận kinh khủng với bọn tớ còn gì. Đó là lần đầu tiên tớ thấy ai nổi giận với cả đám đến thế đấy.”

“Tốt quá, được chứng kiến thứ hay ho nhỉ?”

“Hoàn toàn không hay ho chút nào.”

“Nhờ vậy mà tôi bị trục xuất, còn bị mọi người bắt nạt, chắc cậu cũng thấy thú vị lắm chứ gì?”

“Thấy người khác bị bắt nạt thì có gì vui vẻ…”

Satou lại lấy ky hốt rác mà Akaishi vừa cất đi ra.

“Dọn xong rồi mà lấy ra nữa làm gì?”

“Tại vẫn còn rác mà.”

“Do cậu mơ màng đấy.”

“Thì…”

Satou xúc rác vào ky.

“Cậu nhìn gì vậy?”

Akaishi liếc theo hướng ánh mắt của Satou.

“Trời ơi, Yuki-chi dễ thương thật đấy!”

“Đừng nói cứ như tớ là tờ một vạn yên không bằng~” (面白い: thú vị/dễ thương, phát âm gần giống おまんえん: một vạn yên)

Ở hướng ấy, Arai đang vui vẻ trò chuyện với một nữ sinh.

“À.”

“À là sao!?”

Akaishi rời mắt khỏi Arai.

“Thế à.”

“Th, thế à là sao!?”

Chuyện tình cảm của Satou Kouji, Akaishi chọn không can thiệp.

“Chẳng lẽ cậu phát hiện rồi?”

“Mọi người biết hết rồi.”

“Hả!?”

Satou hoảng hốt thấy rõ.

“Cậu đừng nói cho mọi người nha?”

“Tôi là thằng dám chửi bậy giữa đám đông đấy. Dăm ba cái chuyện tình của một thằng con trai xa lạ, tôi có thể đứng trên sân thượng cầm loa hét toáng lên cho cả trường nghe cũng được.”

“Akaishi-kun đáng sợ quá!”

“Tai vua cũng là tai lừa mà.” (chuyện thợ cắt tóc phát hiện vua Midas có đôi tai lừa, nói với dòng sống cuối cùng cả nước biết)

Satou run rẩy.

“Mấy chuyện thế này đôi khi cũng cần người khác tác động một chút mới tiến triển được đấy.”

“Còn tùy cách làm mà.”

“Người ta bảo cứ thích là tự khắc sẽ để ý thôi. Biết đâu tôi bí mật nói với Arai là Satou thích cậu đấy, có khi lại thành công dễ như chơi ấy chứ.”

“Ể~ thật á~”

Satou vừa ngượng ngùng vừa ngạc nhiên.

“Akaishi.”

“……?”

Vừa dọn xong, Hirata đi ngang qua, gọi giật Akaishi lại.

“Cái này.”

Hirata ném cho Akaishi một vật.

Nhìn kỹ thì là một viên kẹo sữa dâu.

“Không cần.”

“Gahahahahahaha!”

Hirata cười ha hả rồi bỏ đi.

“Chắc cổ là hải tặc.”

Akaishi nhét viên kẹo sữa dâu vào túi Satou.

“Ể, t, tớ cũng không cần đâu!”

“Định không nhận tấm lòng người ta à?”

“Rõ ràng tớ vừa thấy có người chẳng thèm nhận ngay trước mắt đây thôi.”

“Sau này cậu sẽ chẳng thành người lớn tử tế được đâu.”

“Akaishi-kun chính là ví dụ điển hình đó.”

“Tôi thì không cần thành người lớn tử tế làm gì. Dắt chó thuê cho nhà giàu sống qua ngày cũng được. Thay vào đó, tôi muốn Satou trở thành một người lớn đàng hoàng.”

“Không đàng hoàng cũng được nhưng nghe có vẻ vui đấy chứ.”

Satou vừa nói vừa bóc viên kẹo Hirata đưa rồi liếm.

“Họ Satou thì phải nạp đường đi. Không là tan biến mất đấy.” (砂糖 đường cát cũng phát âm là Satou)

“Họ của tớ có phải lời nguyền gì đâu?”

“Tôi cũng phải đi tìm đá đỏ mỗi ngày, khổ lắm.” (Akaishi nghĩa là đá đỏ)

“Vớ vẩn…”

Satou lau mồ hôi trán.

“Nộp tiền đây!”

Hirata lướt qua, hét vào mặt Akaishi.

Akaishi liếc Hirata rồi lờ đi.

“……”

Satou nhìn qua nhìn lại giữa Akaishi và Hirata.

“Không lẽ Akaishi-kun cũng được hâm mộ lắm à?”

Cậu buột miệng hỏi điều bất chợt thắc mắc.

“Sao?”

“Trưa cậu ăn cùng Hirata-san, còn về cũng đi chung nữa mà?”

“Lý do vừa sâu hơn biển, vừa cạn hơn vũng nước.”

“Là sao!? Rốt cuộc cậu có được hâm mộ không?”

Satou lại hỏi.

“Cỡ diễn viên trẻ mới nổi đang ăn khách ấy mà.”

Akaishi trơn tru buông một lời nói dối.

“Bị cả lớp ghét thế mà vẫn có người thích à?”

“Gọi là kinh doanh thị trường ngách đấy. Tôi giỏi nắm bắt lòng người mà.”

Akaishi nói dối trơn tru như thở.

“…………”

Satou trầm ngâm đôi chút.

“Nếu nói với Arai rằng tớ thích cậu ấy, liệu có gì xảy ra thật không?”

Satou bỗng suy nghĩ nghiêm túc.

“Cậu thật sự nghĩ tôi được hâm mộ à?”

“Không phải sao?”

“Đùa đấy.”

“Nhưng cậu vẫn về chung với Hirata-san mà?”

“Ừ.”

“Vậy ít nhất là Hirata-san cũng hâm mộ cậu còn gì.”

“Nếu chỉ về chung với một đứa con gái đã thay đến mấy chục bạn trai suốt thời cấp ba mà cũng gọi là được hâm mộ, thì ờ, chắc vậy.”

“Thật ư!?”

Satou nhìn về hướng Hirata vừa đi.

“Cậu thật chẳng biết gì hết.”

“Không phải do cậu lúc nào cũng kè kè bên Hirata-san nên mới biết rõ à?”

“Chuyện Hirata thay bồ xoành xoạch thì nổi tiếng đến mức ‘công khai miễn phí’ rồi.”

“Ý cậu là ai cũng biết ấy hả? Tớ thấy nghĩa có hơi khác.”

Satou cười gượng.

“Đừng có cãi lời tôi. Im đi.”

“Ác quá đi…!”

Satou co người lại.

“Muốn hẹn hò với Arai-san quá…”

Satou lầm bầm khe khẽ.

“Cậu ấy mê mệt Sakurai mà.”

“Tớ biết… tớ cũng biết điều đó…”

Satou phụng phịu.

“Nhưng từ khi vào cấp ba tớ đã thích cậu ấy rồi.”

“Cậu cũng giỏi thật, nhìn cô gái mình thích mê mệt Sakurai mà vẫn chịu đựng được.”

“Tớ cũng khổ tâm lắm chứ…”

“Không tỏ tình à?”

“Không thể đâu, vì cậu ấy bảo thích Sakurai-kun mà.”

Satou liếc nhìn Arai, người vẫn đang trò chuyện với nữ sinh kia.

“Nhưng giờ Sakurai-kun đang hẹn hò với Mizuki-san, biết đâu lúc này…”

Satou lại nhìn Arai.

“Bỏ đi, cô ta không xứng đâu.”

“Với tớ, cậu ấy như thiên thần vậy.”

“Thế thì càng khác thế giới với cậu. Thiên thần cơ mà.”

“Chỉ là cách nói thôi mà.”

“Cậu biết rõ về Arai chứ?”

“Không hẳn là rõ…”

“Gần đây cậu ấy có quan hệ mờ ám đấy.”

“Quan hệ mờ ám…”

Satou sa sầm mặt.

“Đi chơi đêm với mấy anh sinh viên Hokushuin.”

“Ừm…”

Satou nhắm mắt.

“Akaishi-kun biết chuyện đó bằng cách nào?”

“Trước đây tớ gặp cậu ấy ở công viên vào ban đêm. Cậu ấy bảo là đến chỗ mấy anh sinh viên Hokushuin.”

“…Ra vậy.”

Giọng cậu ta chùng xuống.

“Cậu ghét cô ấy rồi à?”

“Tớ… không ghét.”

Satou siết chặt cán chổi.

“Nhưng nếu đó là con đường Arai-san chọn thì tớ cũng chẳng làm gì được… đúng không?”

“…Ừ.”

Akaishi và Satou kết thúc việc dọn dẹp.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận