Bạn có thích nhân vật chí...
Rinae Chikai Rinae Chikai
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 8: Lễ khai giảng - Yêu đương đại chiến

Chương 342: Bạn có thích Kyougoku Asuka không? (4)

4 Bình luận - Độ dài: 1,682 từ - Cập nhật:

“A~a.”

Akaishi nheo mắt.

“Kh-không, đâu phải lỗi của tao.”

“Là lỗi của mi đấy.”

“……”

Hirata méo mặt.

Akaishi và Hirata đưa Kyougoku tới một công viên gần đó.

“Xin lỗi hai cậu…”

Kyougoku nói, đôi mắt vẫn còn sưng húp vì khóc.

“Tại Hirata nói lời khó nghe mà.”

“Tại cậu ta phiền phức quá thôi.”

“Xin lỗi đi.”

“……Xin lỗi.”

Hirata bĩu môi, nói với Kyougoku.

“Xin lỗi thêm lần nữa.” (Akaishi)

“Xin lỗi.”

Kyougoku xua tay: “Không sao đâu.”

“Tôi chỉ hơi hoảng một chút thôi mà…”

Kyougoku khẽ lau khóe mắt.

“Xin lỗi nhé, con này cứ thích xỉa xói người khác. Không có bạn bè nên chẳng biết cách giữ khoảng cách với mọi người. Trước đây từng bị bạn bè xa lánh, rồi phản bội nữa. Nó nghĩ rằng chỉ có áp chế người khác thì mới kết giao được.”

“Không phải thế đâu…”

Hirata lộ vẻ vừa hối hận vừa có chút bất mãn.

“Akaishi-kun không thấy mệt à?” (Kyougoku)

“Tính nó vậy rồi, chịu thôi.”

Akaishi thở dài.

“Mày cũng có khá hơn đâu.” (Hirata)

“Tôi vốn ít khi ở cạnh Hirata, chỉ là bất đắc dĩ phải đi chung thôi, chứ chẳng thích thú gì.” (Akaishi)

“Cậu lạ thật đấy.” (Kyougoku)

“Giúp tớ với.”

Kyougoku nhìn lướt qua hai người.

“Xin lỗi nhé, là tại tôi…”

Kyougoku định đứng dậy.

“Ngồi yên đấy. Lúc nãy cậu bảo bọn tớ giúp gì cơ mà?”

“À, tôi muốn nhờ mua giúp một bộ đồ để thay.”

Kyougoku chỉ vào bộ đồng phục lấm bùn của mình.

“Muốn bọn này đi đâu mua mới được chứ? Khu này làm gì có tiệm bán quần áo.”

“Không cần đâu, chỉ cần mua giúp tôi đôi giày thôi.”

Kyougoku giơ đôi giày loafer da bê bết bùn của mình lên.

“Nó khô rồi còn gì.”

“Nhưng đi giày bẩn thế này không lên tàu được.”

“Thế thì có sao đâu.”

“Tôi ngại làm phiền người khác lắm.”

“Haizz.”

Kyougoku rút tờ năm nghìn yên từ ví ra, đưa cho Akaishi.

“Nếu được, cậu mua giúp tôi một đôi giày với đôi tất nhé?”

“Cỡ bao nhiêu?”

“Bốn.”

“Bốn cm à? Có à…”

Akaishi trầm ngâm.

“Không, là hai mươi bốn.”

“Tao thấy không mua cũng được.” (Hirata)

“Không sao cả, giúp tôi đi mà.”

Kyougoku chắp tay, vẻ khẩn khoản.

“Nhưng mua ở đâu bây giờ?”

“Ở cửa hàng tiện lợi chắc có bán?”

“Cửa hàng tiện lợi nào bán giày chứ.”

Gần công viên có một cửa hàng tiện lợi.

“Hay là lấy tạm giày của tôi đi?” (Akaishi)

“Thế rồi cậu về kiểu gì?”

“Thì lò dò từng bước một.”

“Thôi, nguy hiểm lắm. Giúp tôi nhé, Akaishi-kun.”

“~~~~”

Akaishi nhìn Hirata.

“Tao không rành đâu, đi cùng tao.”

“……Được rồi.”

Thế là hai người họ đi về phía cửa hàng tiện lợi.

“Cửa hàng tiện lợi đúng là bán đủ thứ thật.”

Akaishi mua đại một đôi giày thể thao (sneaker) rẻ tiền rồi mang về.

“Này, giày với tất đây. Có thêm cái khăn nữa.”

Akaishi đưa cho Kyougoku.

“Cảm ơn Akaishi-kun, cả Hirata-san nữa.”

“Tiền thừa đây này.”

Akaishi đưa cho Kyougoku ba chiếc lá cây.

“……”

Kyougoku tròn mắt nhìn.

“À, cảm ơn… Akaishi-kun.”

“Ừ.”

Akaishi và Hirata ngồi xuống cạnh Kyougoku.

“Mà Kyougoku đi học bằng tàu điện đúng không?” (Hirata)

“Giải thích cho tôi cái này với!?”

Kyougoku chìa ba chiếc lá ra trước mặt Akaishi.

“Cái này…?”

Akaishi nhìn Hirata.

“Ý là không có hóa đơn nên không biết tiền thừa bao nhiêu à?” (Hirata )

“À, ra là vậy.”

Akaishi đưa biên lai cho Kyougoku.

“Không phải, là cái này cơ!”

Kyougoku giơ ba chiếc lá lên.

“……?”

“?”

Cả hai cùng nghiêng đầu, tỏ vẻ không hiểu.

“Đây rõ ràng là lá cây mà!”

“Tiền giấy chứ.”

“Là lá cây thật đấy! Tiền của tôi cơ mà!”

Kyougoku dí mấy chiếc lá vào sát mặt Akaishi.

“Ừm…?”

Akaishi làm động tác như đang đẩy gọng kính.

“Thật sao?”

Akaishi kêu lên, giọng đầy vẻ kịch tính.

“Chết tiệt, bị lừa rồi. Phải ra mắng nhân viên cửa hàng mới được.”

“Tiền thừa vẫn còn ở chỗ cậu mà!”

Kyougoku ấn Akaishi ngồi xuống.

“Vâng…”

Akaishi giả vờ khóc sụt sùi rồi mới rút tiền thật từ trong ví ra.

“Định tống tiền hả?” (Hirata)

“Không phải!”

Akaishi trao tiền thừa cho Kyougoku.

“Sao hai người cứ thích đùa dai như vậy?”

“Bị lừa thật hay chỉ là đùa, cậu có phân biệt được không?”

“Phân biệt được chứ!”

“Thế giới này phức tạp hơn cậu nghĩ nhiều đấy.”

“Đừng có tỏ vẻ ta đây hiểu đời lắm!”

Akaishi nhún vai.

“Thật khó đoán cậu quá đi.”

“Thú vị mà, phải không?”

“Có thể… thú vị thật đấy, nhưng!”

Kyougoku siết chặt nắm tay.

“Cậu toàn nói những lời làm tổn thương người khác, tại sao lúc nào cậu cũng vậy?”

“Con người vốn hai mặt mà. Miệng thì hô hào bình đẳng, tay thì vẫn đánh người. Bọn tôi cũng thuộc loại đó thôi.”

“……”

Kyougoku khoanh tay, cau mày.

“Nghe này.”

“Ừ.”

“Tôi đã từng nghĩ hai cậu là người xấu lắm đấy.”

Kyougoku nhìn Akaishi và Hirata.

“Lúc nãy cậu còn làm tớ khóc kia mà.” (Kyougoku nói với Hirata)

“Thì đã xin lỗi rồi mà.”

Hirata mím môi.

“Hai cậu bị đồn là người xấu lắm, nhất là Akaishi-kun đấy.”

“Bọn này biết chứ.”

Kyougoku vén tóc ra sau tai.

“Trong đám con gái bọn tôi, cậu là người bị ghét nhất đấy.”

“Tôi biết mình bị mọi người ghét mà.”

“Vậy tại sao cậu vẫn cứ nói những lời làm tổn thương người khác?”

Kyougoku nhìn thẳng vào mắt Akaishi, ánh mắt đầy thắc mắc.

“Tôi không cố ý làm tổn thương ai cả, chỉ là nói ra những điều mình nghĩ thôi. Chẳng qua là kết quả đôi khi lại khiến người khác bị tổn thương. Với lại, tôi cũng có chọn lọc những gì mình nói mà.”

“Sao cậu không dừng lại được?”

“Vì tôi ghét loài người.”

“Ghét… loài người ư?”

“Ghét cay ghét đắng.”

Akaishi như nhổ từng lời.

“Tại sao chứ?”

“Bởi vì họ toàn dối trá. Vì những ham muốn thấp hèn, vì tư lợi cá nhân, họ lừa gạt người khác rồi lại giả nhân giả nghĩa. Tôi căm ghét lũ đạo đức giả đó.”

“Đâu phải ai cũng xấu xa như vậy.”

Kyougoku nói, giọng buồn bã.

“Ai cũng xấu xa cả thôi. Con người chỉ có hai loại: một là đạo đức giả, hai là tội nhân.”

“Kể cả tôi sao?”

“Chắc là vậy.”

“Vậy tôi thuộc loại nào?”

“Tôi vẫn chưa hiểu rõ về cậu.”

“…Ra vậy.”

Kyougoku bắt đầu tháo một bên giày da.

“Cả Hirata-san nữa, cậu cũng nghĩ cậu ấy như vậy sao?”

“Hirata thì rõ ràng là kẻ xấu rồi.”

“Vậy còn tôi, cậu cũng không tin tưởng tôi sao?”

“Chẳng có lý do gì để phải tin cả.”

“Không tin tưởng mà cậu vẫn nói chuyện với tôi?”

“Tin tưởng và việc giữ khoảng cách là hai chuyện khác nhau.”

“Hừm…”

Kyougoku tháo nốt chiếc giày còn lại.

“Mỗi lời con người thốt ra đều ẩn chứa dối trá, đều có mục đích riêng. Đằng sau mỗi con chữ là ham muốn trục lợi, là ý đồ hạ bệ kẻ khác. Chính vì vậy, với những người mà tôi tin tưởng, tôi cố gắng không nói dối và không tự lừa dối bản thân mình. Nếu ngay cả tôi cũng không sống đúng với quan điểm của mình, thì bản thân tôi cũng chỉ là một kẻ dối trá mà thôi.”

“Vậy à…”

Kyougoku buông một câu, giọng thờ ơ như đã mất hết hứng thú.

“Tôi lại nghĩ… thực ra cậu rất yêu quý con người.”

Nói rồi, Kyougoku cởi một chiếc tất, đặt vào tay Akaishi.

“Hả?”

“Cậu yêu quý con người, chính vì thế cậu mới không thể tha thứ, không thể chấp nhận được việc họ phản bội lại cậu. Yêu thương nhiều đến mức không thể chịu đựng nổi sự phản bội từ những người mình trân quý.”

Kyougoku tháo nốt chiếc tất còn lại.

“Vì vậy, cậu mới cố gắng tỏ ra căm ghét họ, tự nhủ với lòng rằng họ đều xấu xa. Hirata-san cũng vậy, phải không?”

Kyougoku nhìn sang Hirata.

Chiếc tất còn lại cũng được đặt vào tay Akaishi.

“Miệng nói ghét nhưng vẫn ở bên cạnh họ, biết họ xấu xa nhưng vẫn không nỡ rời xa. Đó mới chính là bản chất thật của Akaishi-kun. Dù có bị mọi người ghét bỏ, cậu vẫn muốn được ở cạnh những người cậu thực sự yêu mến. Tôi nói có sai không?”

Kyougoku cúi xuống nhìn Akaishi.

“Akaishi-kun, có lẽ cậu yêu thương người khác nhiều hơn những gì cậu nghĩ đấy. Yêu nhưng lại sợ bị phản bội, yêu nhưng lại sợ bị bỏ rơi. Vì thứ tình cảm đơn phương ấy không được đáp lại, nên cậu đã tự cô lập mình khỏi tất cả mọi người.”

Kyougoku dùng chiếc khăn lau chân.

“Lần đầu gặp mặt, tôi đã thấy cậu khác xa so với những lời đồn đại rồi.”

Kyougoku nhìn thẳng vào Akaishi.

Ánh mắt như muốn nhìn thấu, như đang đánh giá, lại như đang dò xét.

“Cậu đang sợ hãi điều gì? Điều gì đang khiến cậu hoảng loạn vậy?”

Ánh mắt Akaishi thoáng chút run rẩy.

Nhưng ánh nhìn của Kyougoku vẫn xoáy sâu, không rời.

“Tôi chỉ hơi tò mò một chút thôi…”

Kyougoku lau nốt bàn chân còn lại.

Chiếc khăn dính đầy bùn đất.

Những vệt đất đen nâu lấm lem.

“Trông cậu cứ như một con thú nhỏ bé đáng thương vậy.”

Nói rồi, Kyougoku nhận lại đôi tất và đôi giày từ tay Akaishi.

“Tôi đi trước nhé.”

Kyougoku cất đôi tất và đôi giày vào túi rồi đứng dậy.

Akaishi và Hirata chỉ biết im lặng nhìn theo bóng lưng Kyougoku đang xa dần.

Bình luận (4)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

4 Bình luận

CHỦ THỚT
TRANS
AI MASTER
Kyougoku 😱nhìn phát ra bản chất Akaishi, nhưng còn Sakurai thì sao 🧐?
Xem thêm
Được Sakurai khen dễ thương... Nên thôi🤣
Xem thêm
@Chém chết bọn NTR: ko dính tới sakurai là +1 thuyền rồi
Xem thêm
Xem thêm 1 trả lời