Quyển 8: Lễ khai giảng - Yêu đương đại chiến
Chương 308: Bạn có thích nhà Hirata không? (1)
0 Bình luận - Độ dài: 2,035 từ - Cập nhật:
Một ngày trước Tuần lễ Vàng, học sinh đứa nào đứa nấy đều có vẻ bồn chồn.
“Nè nè, Tuần lễ Vàng cậu định làm gì?”
“Chắc là làm gì cũng được nhỉ!”
“Nghỉ lễ cứ ngắt quãng thế này phiền phức ghê~”
“Tớ hiểu mà~”
Sau hôm nay, các học sinh sẽ bước vào kỳ nghỉ Tuần lễ Vàng của riêng mình.
“Yuki-chan, chào buổi sáng~”
“A~ Chào buổi sáng~”
Arai vào lớp, đặt cặp sách lên bàn.
Trong lớp không thấy bóng dáng Akaishi.
“Nè nè, bài tập hôm nay cậu có mang theo không~?”
“A~ Có mang~”
“Hì, cho tớ xem với~”
“Thiệt tình~”
Arai cho bạn nữ kia mượn bài tập.
“Cho cậu mượn này.”
“Ủa~ Cảm ơn cậu nhiều nha~ Giúp tớ quá rồi~”
Bạn nữ cầm bài tập của Arai về chỗ của mình.
Arai cất sách giáo khoa xong thì bước ra khỏi lớp.
“Phù~……”
Arai lau mồ hôi trên trán, rảo bước trên hành lang nối.
“……ơ!”
Trên hành lang, Arai bắt gặp Akaishi.
Mặt cô nhăn như vừa nhai phải dưa đắng.
Ngay lúc cô nín thở, định đi lướt qua bên cạnh Akaishi——
“Arai.”
“……”
Akaishi gọi cô lại.
Arai lờ đi, tiếp tục bước về phía trước.
“Tôi có chuyện muốn nói.”
“……”
“Là chuyện về bạn trai của cậu.”
“……”
Arai dừng bước.
“Hả? Sao? Tìm tôi có chuyện gì? Đúng là kinh tởm thật đấy. Đừng có nói chuyện với tôi, đồ rác rưởi.”
“Có thế mà đã nổi nóng à? Thiếu canxi hả?” [note74278]
“Sao? Cậu muốn nói chuyện với tôi đến mức cố tình lẻn ra tận hành lang này đợi một mình à? Ghê quá! Thật sự ghê chết được! Cậu đi chết đi cho rồi được không?”
“Nếu tôi thật sự chết thì người khổ là cậu đấy. Cậu định gánh cả đời tôi mà sống à? Muốn cả đời ân hận vì mấy câu vừa nói sao?”
Arai tặc lưỡi.
“Đừng có vì muốn nói chuyện với tôi mà cố tình phục kích ở chỗ này được không?”
“Vậy nói trong lớp thì tốt hơn à?”
“Tôi bảo đừng bắt chuyện mà!”
Arai vừa xoắn tóc vừa thở dài.
“Tôi muốn nói về bạn trai của cậu.”
“Hả? Tôi làm gì có bạn trai. Cậu hài lòng chưa? Đừng nói chuyện với tôi nữa.”
“Có đấy.”
Arai quay lưng về phía Akaishi, nhưng Akaishi vẫn tiếp tục nói.
“Chuyện thằng cậu chờ ở công viên đó.”
“Cậu đang nói Yuuya-kun hả? Chuyện đó thì liên quan gì đến cậu.”
“Hồi trước nó là bạn trai Hirata, giờ thành bạn trai cậu rồi phải không?”
“Hả? Hoàn toàn không phải!”
Arai giậm chân thình thịch đầy bực bội.
“Là bạn trai cậu cướp từ tay Hirata đúng không?”
“Cậu nói kiểu gì thế? Yuuya-kun chỉ đối tốt với tôi thôi, hoàn toàn không như cậu nghĩ. Được chưa hả? Dù tôi qua lại với ai cũng chẳng dính dáng gì đến cậu, phải không? Sao cậu lại quan tâm tôi thế? Lẽ nào cậu thích tôi à? Định kiểm soát tôi à? Ghê.”
“Nghe tôi nói đã.”
Akaishi rút điện thoại.
“Cậu có biết cựu hội trưởng hội học sinh không?”
“Hả? Sao giờ lại nhắc đến cựu hội trưởng hội học sinh? Nếu cậu định lái sang chuyện khác thì cũng tệ quá rồi đấy.”
“Cậu có biết không?”
“Biết, rồi sao?”
“Tôi đang nói theo yêu cầu của cựu hội trưởng đấy.”
“…………Hả?”
Arai nhướn một bên mày.
“Nghe nói có sinh viên Đại học Hokushuuin đang duy trì mối quan hệ đồi bại với nữ sinh cấp ba trường này.”
“Hả? Chả hiểu cái gì hết.”
“Bạn trai cậu cũng là sinh viên đại học, đúng không? Có phải Hokushuuin không?”
“Tôi đã bảo không phải bạn trai mà……” Arai không biết Yamada học trường đại học nào.
“Nếu là Hokushuuin thì cẩn thận đấy. Nghe nói bao nhiêu nạn nhân từ trường chúng ta đã dính rồi. Muốn biết rõ thì hỏi cựu hội trưởng đi.”
Akaishi gửi tài khoản của Miichi cho Arai bằng điện thoại.
“Nếu cậu ghét nói chuyện với tôi thì hãy hỏi cựu hội trưởng. Nhiệm vụ của tôi chỉ có vậy thôi. Thế nhé, tôi sẽ không nói với cậu nữa.”
Akaishi đi lướt qua Arai, trở lại lớp.
“Yuuya-kun… sao lại…?”
Arai nhìn tài khoản của Miichi trên điện thoại.
----------
“Rồi, buổi sinh hoạt lớp hôm nay kết thúc tại đây.”
“Đứng, nghiêm, chào!”
“““Chúng em cảm ơn cô――!!”””
Giáo viên chủ nhiệm của Akaishi, Sagara, kết thúc buổi sinh hoạt cuối ngày.
Các học sinh mong chờ kỳ nghỉ Tuần lễ Vàng sắp tới, vui vẻ trò chuyện.
Hoàn thành xong nhiệm vụ Miichi giao phó cho Arai, Akaishi cũng nhét sách vở vào cặp, đứng dậy chuẩn bị rời lớp.
“A, Akaishi, em đợi một chút.”
“……?”
Sagara vẫy tay với Akaishi, cậu bước đến trước mặt cô.
“Gần đây cô thấy Hirata nghỉ hơi nhiều.”
“Vâng, đúng vậy.”
Đã lâu rồi Akaishi không thấy bóng Hirata.
“Phiếu bài tập các thứ đã chất đống rồi~”
Sagara lấy ra một xấp phiếu bài tập dày cộp, sắp xếp lại.
“Vậy ạ.”
“Ừm, nên em có thể mang đống này đến nhà Hirata giùm cô không?”
“……?”
Akaishi nghiêng đầu thắc mắc.
“Tại sao lại là em ạ?”
“Tại sao à? Nhờ ai mà chẳng được?”
“Không, em không biết nhà bạn ấy ở đâu.”
“Cô sẽ cho em địa chỉ.”
“Thời buổi này chắc không được làm thế đâu ạ. Tuy cách đây không lâu thì chuyện này cũng thường thấy, nhưng bây giờ chắc là nghiêm ngặt lắm rồi. Huống chi học sinh nam mà biết nhà học sinh nữ, chỉ tưởng tượng thôi đã thấy đáng sợ rồi.”
Akaishi nói bằng giọng kịch.
“Cô nhờ bạn thân của Hirata thì hơn.”
“Ơ, trong lớp mình có à?”
“…………”
Có.
“Nhưng lúc trước cô hỏi thì ai cũng bảo không biết nhà Hirata ở đâu cả.”
“Cho dù có lùi một trăm bước đi nữa, thì tại sao lại là em?”
“Vì nhà hai đứa gần nhau mà.”
“Thật ạ?”
Sự thật từ trước đến nay hoàn toàn không biết, chợt hiện ra trước mắt.
“Những bạn nữ kia hình như thân với Hirata mà.”
Akaishi chỉ về phía nhóm nữ sinh ở góc lớp.
“Này này, đừng chỉ tay vào người khác.”
Akaishi úp bàn tay xuống làm điệu bộ chỉ.
“Cô hỏi rồi, họ bảo không biết nhà…”
“Vậy cô tự đi đi ạ. Em chào cô.”
“Đợi đợi đợi đợi đã.”
Sagara nắm lấy vai Akaishi.
“Cô định hành hung em sao?”
“Không không! Em đúng là phiền phức thật đấy.”
“Xin cô hãy nhờ bạn nữ khác ạ. Để học sinh nam đến nhà học sinh nữ nguy hiểm lắm.”
“Cô hỏi rồi, chẳng ai chịu đi cả.”
“Thì cậu ấy bị ghét mà.”
“Này.”
“Ái!”
Sagara búng trán Akaishi.
“Dù là nói đùa thì cũng không được nói những lời như vậy.”
“Không, đây không phải nói đùa, nên nói cũng không sao chứ ạ?”
“Không phải nói đùa thì lại càng không được. Không được nói người khác đáng ghét. Nếu có người nói em đáng ghét, em có vui không? Chắc chắn là không rồi?”
“Tuy bị nói thẳng vào mặt như thế đúng là khó chịu, nhưng chính vì đó là chuyện đang xảy ra, nên ngược lại em lại chẳng để tâm. Dùng câu ‘không được làm chuyện người khác ghét’ để ngăn chặn ác ý, căn bản là cách làm đi ngược lại mục đích. Bởi vì những kẻ cố tình gây chuyện ác ý, vốn dĩ là loại người ‘dù bản thân có bị đối xử tương tự cũng chẳng sao’. Kiểu thuyết giáo cấm đoán này, chỉ khiến kẻ gây rối cảm thấy ‘dù sao thì mình cũng chẳng quan tâm, đối xử với người khác như vậy cũng chẳng sao đâu nhỉ’.”
“Đừng nói nữa, đừng nói nữa, học sinh cấp ba đừng có nói mấy cái lý lẽ ngang ngược đó.”
“Em thấy nó rất thực tế mà.”
Sagara ưỡn ngực, lại búng trán Akaishi một cái nữa.
“Dù là vậy đi nữa, mọi người đều là bạn cùng lớp, nên hòa thuận với nhau chứ?”
“Dù sao thì sau khi tốt nghiệp cấp ba, số lần chúng ta gặp bạn học cũ cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay. Vì đây là mối quan hệ chỉ có ở hiện tại, nên em thấy quan hệ tốt xấu thế nào cũng chẳng sao cả.”
“Không có chuyện đó đâu. Bạn học cấp ba là bạn bè cả đời đấy!”
“Cô bây giờ tháng nào cũng đi chơi hoặc gặp gỡ bạn học cấp ba sao ạ?”
“…………”
Sagara im bặt.
“Em thực sự rất thắc mắc, rõ ràng bản thân cô không làm được, tại sao cô lại nghĩ như vậy ạ?”
“Đó là vì mọi người đều đi về quê hoặc lên thành phố, nên muốn gặp nhau cũng không dễ!”
“Vậy đó chẳng phải là mối quan hệ tạm thời sẽ không gặp lại sao? Đến đám cưới còn thấy ngại vì chẳng thân thiết――”
“Này!”
Sagara cúi xuống ngang tầm mắt Akaishi.
“Không thể cứ nói những lời như vậy được. Cô rất lo cho em đấy.”
“……Nên cô ép em gặp Hirata?”
“Đó cũng là một phần lý do, cô hy vọng em hòa đồng với những người khác, hy vọng em có thể hiểu được ý của cô.”
“Vậy thì đừng ném em vào boss cuối như Hirata chứ.”
Akaishi nhìn một vòng quanh lớp.
“Ví dụ như bạn Mita-san rất được con trai yêu thích ở đằng kia, hoặc là một bạn nữ trông có vẻ vô hại…”
“Đừng dùng có hại hay vô hại để đánh giá con gái.”
“Con trai cũng được đánh giá là có hại hay vô hại mà.”
“Đừng có phân chia đẳng cấp cho người khác!”
“Người lớn thường xuyên phân chia đẳng cấp đấy ạ. Ít nhất là trong công ty, tổ trưởng và trưởng phòng các kiểu, không nghi ngờ gì chính là phân chia đẳng cấp.”
“Haizz…”
Sagara ôm đầu. “Cậu học trò này thật là, nói một câu cãi một câu… Đúng là đau đầu mà.”
Cô vịn trán nhìn Akaishi.
“Em nhất quyết không muốn đến nhà Hirata sao?”
“Tuy cũng có lý do là mọi người từ chối, nhưng mẹ của Hirata đã gọi điện cho cô. Bà ấy nói rằng bà thân với mẹ em, nên chắc là em biết nhà Hirata. Em hiểu ý cô rồi chứ?”
“……Ra là vậy.”
Tuy là lần đầu nghe nói, nhưng Akaishi hiểu rằng: đây là muốn cậu đến nghe yêu cầu của mẹ nhà Hirata, giải quyết tình huống có thể gây ra vấn đề cho nhà trường. Vì có thể sẽ bị khiếu nại, nên để cậu đi xử lý đây mà—— chắc là ý này đây. Nói đơn giản, chính là đối phương có đặc điểm của “phụ huynh quái vật”[note74279], cần người hy sinh để giải quyết ổn thỏa tình hình nhỉ.
“Cô cũng là bên yếu thế mà… Nếu xảy ra vấn đề thì phiền phức lắm.”
“Có lẽ là vậy.”
Sagara chắc cũng đã chịu không ít khổ cực.
“Làm ơn nhé! Mẹ em biết nhà Hirata rồi, em chỉ cần bỏ phiếu bài tập vào hòm thư thôi! Chỉ bỏ vào hòm thư là xong!”
Sagara chắp tay van nài.
“……Được rồi, em đi. Em đi là được chứ gì.”
Akaishi nhận xấp phiếu bài tập dành cho Hirata.
“Cảm ơn! Cô nợ em đấy!”
Sagara nháy mắt.
“Cô tặng em ảnh bromide của cô được không?”
“Không!”
Akaishi đùa một câu rồi bỏ phiếu bài tập vào cặp.
“Vậy bắt tay thôi.”
“Sao em tôn sùng cô thế.”
Sagara đưa tay ra với Akaishi.
Akaishi không ngờ cô sẽ đáp lại, lộ vẻ bối rối.
“Hãy đối xử với người khác cũng như vậy nhé.”
Sagara nắm lấy tay cậu, bắt tay.
“Thuyền đến đầu cầu ắt sẽ thẳng.”
Akaishi bước ra khỏi lớp học.


0 Bình luận