Bạn có thích nhân vật chí...
Rinae Chikai Rinae Chikai
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 8: Lễ khai giảng - Yêu đương đại chiến

Chương 330: Bạn có thích những cuộc cãi vã lặt vặt không? (2)

0 Bình luận - Độ dài: 2,063 từ - Cập nhật:

Chương 330: Bạn có thích những cuộc cãi vã lặt vặt không? (2)

“Vốn dĩ tôi, từ trước đã không ưa hạng người này rồi. Phải gọi là mặt dày vô sỉ chăng? Rõ ràng từ đó tới giờ đã gây ra bao nhiêu chuyện tệ hại cho Akaishi-san, thế mà chỉ vì xích mích với bạn bè liền đột ngột chạy tới bám víu Akaishi-san. Kiểu sống như vậy, tôi không thích chút nào đâu.”

“Mày cũng thế thôi. Cái đuôi của Sakurai. Mày cứ bám theo Sakurai cả đời đi.”

“Tôi không nghĩ vậy.”

“Ngày đầu tiên chuyển trường đã xun xoe với Sakurai, kinh tởm chết đi được. Tao sắp ói tới nơi rồi.”

“Bởi vì chỉ có Sousuke-sama chịu bảo vệ tôi, đó là chuyện hiển nhiên mà!” 

Kanami giọng đầy kích động.

“Thấy chưa, mày quả nhiên cũng chỉ biết dựa dẫm vào người khác thôi.”

“Tôi đã thay đổi rồi. Tôi muốn sống cùng với người mà tôi tin tưởng.”

“Thế thì chẳng phải giống tao sao? Sao nào? Mày đây là kiểu đồng loại bài xích nhau à?” 

Hirata hừ lạnh một tiếng.

“Xin đừng gộp chung tôi với cô.”

“Khác nhau chỗ nào?”

“Trước đây cô đã từng lôi kéo đủ hạng người, rồi giao du qua lại với họ nhỉ. Cô đã có những người tin tưởng mình, vậy mà chẳng phải do lỗi của bản thân cô mà người ta rời đi hay sao? Vốn dĩ, chưa một ai từng dang tay giúp đỡ tôi cả. Hoàn cảnh sống lẫn cách sống, chẳng phải hoàn toàn khác biệt sao?”

“Mày chính vì cái nết đó nên mới không ai thèm đến gần phải không? Chuyện gì cũng đổ thừa cho người khác, thấy người ta có gì thì xì xào bàn tán, tao thấy loại người như mày mới càng đáng khinh ấy chứ?”

“Tôi! Tôi…” 

Kanami cúi gằm mặt.

“Thấy chưa, bị tao nói trúng tim đen rồi. Nên mày mới phải cúi đầu chứ gì.” 

Hirata cười phá lên.

Kanami nhìn về phía Akaishi.

“Tôi không biết.” 

Akaishi đáp với vẻ không màng thế sự, tiếp tục gắp thức ăn.

“Akaishi-san…” 

Kanami tiu nghỉu, vai rũ xuống.

“Thấy chưa, đến cả Akaishi-san yêu dấu của mày cũng phũ phàng rồi kìa. Quê dễ sợ~” 

Hirata chỉ tay vào Kanami.

“Tôi không hề có tình cảm yêu đương gì cả. Bọn tôi chỉ là bạn bè mà.”

“Rồi rồi rồi, mày cũng nói y như vậy để lấy lòng Sakurai chứ gì. Đúng là con nhỏ thủ đoạn.”

“…” 

Kanami siết chặt nắm tay.

“Thật không thể nhìn nổi nữa.” 

Một giọng nói vang lên từ hành lang.

“…Ai?”

“Ai thế?”

“?”

Tất cả mọi người trong lớp đều ngoảnh lại nhìn về phía phát ra tiếng nói.

Ngoài hành lang là một nam sinh mảnh khảnh, tóc tai chải chuốt gọn gàng.

Nam sinh mắt xếch đeo kính kéo cao cổ áo đồng phục học sinh rồi bước vào lớp.

“Ể… Ai vậy?” Hirata nhìn sang Akaishi.

“Tao không biết.”

“Tôi cũng không quen ạ.”

“…” Yatsugai lắc đầu.

Nam sinh này dùng ngón giữa đẩy gọng kính, bước vào trong lớp.

Gạt Kanami và Hirata sang một bên, hắn tiến đến trước mặt Akaishi.

“Mày là Akaishi à?”

“…” Akaishi đảo mắt nhìn quanh.

“Không, là Okada.”

“…” 

Nam sinh đưa mắt nhìn qua lại giữa Hirata và Kanami.

“Hắn là Akaishi đấy.”

“Nhảm nhí.” 

Nam sinh lại quay mặt về phía Akaishi.

“Mày có biết tao là ai không?”

“Xin hỏi cậu là ai vậy?”

“Đến cả mặt Hội trưởng Hội học sinh của trường mà cũng không biết sao… Thật đáng buồn.” 

Haizz, gã đàn ông đưa tay che mắt.

“Tôi nghĩ bình thường thì người ta không biết mặt Hội trưởng Hội học sinh đâu ạ.”

“Tao là Saionji Takumi, năm ba, Hội trưởng Hội học sinh đương nhiệm.”

“À vâng.” 

Akaishi thầm nghĩ, hẳn là gã này đã trúng cử trong cuộc bầu cử Hội trưởng Hội học sinh hồi tháng Tư của khối năm ba. Akaishi là một học sinh không tham gia bỏ phiếu.

“Mày có biết tại sao tao lại ở đây không?”

“Vì bọn họ ồn ào quá à?” 

Akaishi nhìn về phía Hirata và Kanami.

“Không phải. Tao đến đây vì có chuyện cần gặp mày.”

“À vâng.”

“Không ngờ người mà cựu Hội trưởng Hội học sinh tiến cử lại là một gã tầm thường vô vị thế này… Đúng là đáng buồn.” 

Saionji lại đưa tay che mắt.

“Cựu Hội trưởng Hội học sinh? Nghe có vẻ nổi tiếng nhỉ?”

“Nếu nói Hội trưởng Hội học sinh tiền nhiệm thì mày sẽ hiểu nhỉ? Là Hội trưởng Hội học sinh Miichi.”

“À.” 

Khi nghe vậy, cậu mới nhận ra rằng người này cũng từng giữ chức Hội trưởng Hội học sinh, giống như Miichi năm ngoái.

“Biết được người mà Hội trưởng Hội học sinh Miichi tin cậy lại là một kẻ như thế này, giờ đây tao vô cùng thất vọng.”

“À vâng.”

“Ăn trưa trong một lớp học ẩm thấp thế này, lại còn bị bao quanh bởi lũ con gái vô duyên bẩn thỉu như vậy à.” 

Saionji nhìn Hirata và Kanami.

“Lũ con gái hạ đẳng và bẩn thỉu.” (Akaishi)

“Đừng có nhắc lại.” 

Hirata lườm Akaishi.

“Lũ con gái hèn hạ và đáng khinh…”

“Tôi đâu có nói đến mức đó.” 

Kanami lườm Akaishi.

“Giờ nghỉ trưa cũng không chịu ăn trưa, chỉ biết oang oang oác oác chửi bới nhau bằng những lời lẽ tục tĩu, mày thấy thỏa mãn khi bị bao quanh bởi lũ đàn bà cặn bã thế này à?”

“Hả?!” 

Hirata túm lấy ngực áo Saionji.

“Chính vì thế nên tao mới ghét lũ ngu. Đầu óc ngu si nên không biết nói chuyện. Không có phương pháp giải quyết bằng lời nói. Vì dễ xúc động, không thể tự chủ nên lập tức dùng đến bạo lực. Đã là con người có ngôn ngữ thì cứ giải quyết bằng lời nói là được rồi. Mày định sống trên thế giới này bằng nắm đấm và bạo lực đến bao giờ nữa, thật đáng buồn.” 

Saionji gạt tay Hirata ra.

“Tao nghiêm túc muốn giết chết thằng này quá.” 

Trán Hirata nổi gân xanh.

“Dọa dẫm à? Hay là nên đưa chuyện này ra ngoài ánh sáng nhỉ?” 

Saionji nói với vẻ mặt thản nhiên.

“Akaishi, tao ghét thằng này.”

“À ừ.” 

Akaishi ngơ ngác lắng nghe câu chuyện.

“Tại sao mày lại có vẻ mặt như không liên quan gì đến mình thế?”

“Vì đúng là chuyện của người khác mà…” 

Saionji rời mắt khỏi Hirata.

“Vậy, có chuyện gì thế ạ?” 

Akaishi hỏi Saionji.

“Hội trưởng Hội học sinh Miichi nhờ tao đến xem tình hình của mày thế nào, nên tao chỉ đến xem thôi. Nghe nói mày là học sinh được Hội trưởng Hội học sinh Miichi tin tưởng nên tao mới đến, ai ngờ lại thấy cảnh này nên chỉ thấy chán nản thôi.”

“À…” 

Akaishi hiểu ra rằng có lẽ Miichi đã ngầm nhờ người theo dõi mình.

“Chỉ có vậy thôi sao?”

“Chỉ có vậy thôi. Ngài ấy có dặn tao nói qua với mày một chút, nhưng chắc thôi cũng được. Một lũ mọi rợ như chúng mày, suốt ngày chỉ biết cãi nhau ở một nơi hẻo lánh thế này thì làm sao giải quyết được vấn đề gì.”

“Nhưng tôi đâu có làm gì.” 

Akaishi cau mày.

“Chỉ có vậy thôi. Làm phiền rồi. Tao sẽ nói lại với Hội trưởng Hội học sinh Miichi.”

 Nói rồi Saionji rời khỏi lớp học.

“…”

“…”

Cả lớp học chìm vào im lặng.

“Thằng cha đó là cái quái gì vậy? Kinh tởm.”

“…Là sao ạ?” 

Hirata và những người khác im bặt.

“Sắp hết giờ nghỉ rồi, mau ăn cơm đi.”

“Ừ.” 

Vì cuộc nói chuyện với Saionji đã chiếm mất thời gian nghỉ ngơi, Hirata và những người khác lại ngồi vào chỗ.

“Xin lỗi, Akaishi-san.”

“Chuyện gì cơ?” 

Kanami nói với vẻ mặt khó xử.

“Tôi đã không thắng nổi Hirata-san.”

“Thắng hay thua thì cũng đâu liên quan gì đến tôi.”

“Tôi quả nhiên vẫn là một con người hạ tiện và thấp hèn. Rốt cuộc cũng chỉ là kẻ bám đuôi Sousuke-sama… Dựa dẫm vào người khác nhưng lại khắt khe với họ. Dễ dãi với bản thân, khắt khe với người khác, đúng là một kẻ vô dụng.” 

Kanami nhìn cổ tay mình.

“Vậy à.” 

Akaishi tiếp tục gắp thức ăn.

“Lần sau thắng được thì tốt hơn ha?” (Akaishi)

“Cậu vẫn dửng dưng như không nhỉ…”

“Vì là chuyện của người khác mà.”

“Xem ra tôi đã đánh mất cả sự tự tin lẫn niềm tin vào bản thân rồi…” 

Kanami cúi gằm mặt.

Akaishi lộ vẻ khó xử.

“Có lẽ hiện giờ, tôi cũng chỉ đang sống dựa dẫm vào Akaishi-san mà thôi.”

“…” 

Akaishi dừng tay.

“Mà, con người không thể sống một mình được. Nếu có thể hợp tác với ai đó để sống thì tốt hơn mà. Cho đến khi có thể hợp tác với ai đó để sống, thì cứ tự mình rèn luyện sức mạnh một cách tương đối là được rồi, phải không. Tôi cũng không biết nữa.” (Akaishi)

“…Có thật vậy không ạ?” 

Kanami cầm đũa lên.

“Nhân tiện, cậu không ăn cùng bạn bè trong lớp à? Có ổn không đấy?”

“Vì họ nói xấu Akaishi-san trong lớp, nên tôi đã nói rằng Akaishi-san không phải người như vậy. Tôi không cần chung sống với những người đó nữa.”

“Ể~…” 

Akaishi lộ vẻ chán nản.

“Chuyện đó là như thế nào?” (Akaishi)

“Những người đó đã khuyên tôi rằng, vì nghe được những lời đồn không hay về Akaishi-san nên tốt nhất là đừng giao du với người như vậy. Đương nhiên, tôi đã khiển trách họ rồi.”

“Chuyện đó thì… tôi thấy cậu có lỗi đấy.”

“…Ý cậu là sao ạ?” 

Kanami nhíu mày.

“Những người bạn đó nghĩ cho cậu nên mới nói vậy, cậu nổi giận vì chuyện đó thì không đúng rồi, phải không? Tôi hay nghe chuyện này lắm, tôi nghĩ người nổi giận chỉ vì bạn mình bị nói xấu mới là người có lỗi.”

“Vậy ý cậu là tôi nên cười giả lả với đám người nói xấu Akaishi-san, cùng họ cười nhạo, rồi chửi rủa Akaishi-san là đồ vô dụng thì mới phải đạo sao?”

“Ừm, nói một cách cực đoan thì là vậy.”

“Cậu thấy thế là được sao? Cậu thấy thế là thỏa mãn sao? Cậu không thấy khó chịu khi tôi qua lại với những người nói xấu cậu à?”

“Có thể tôi sẽ không thấy thoải mái, nhưng ít nhất trong trường hợp này, bạn bè của cậu mới là người đúng, không phải sao. Tôi đã làm những chuyện đáng bị như vậy, và việc bạn bè của cậu nghĩ cho cậu mà nói ra cũng là điều tốt. Đừng bận tâm đến tôi, sau này đi xin lỗi họ đi.”

“Tôi không thể nói xấu Akaishi-san được.”

“Con người ai cũng là kẻ xấu cả. Chẳng có ai là người hoàn toàn tốt đẹp. Ai cũng có những khuyết điểm, những mặt xấu. Nếu có thể nhắm mắt làm ngơ trước những điểm xấu đó mà vẫn muốn qua lại với đối phương thì chẳng phải là được rồi sao? Nếu có điểm xấu thì cứ cười nhạo như nhau, rồi nói rằng vì vẫn có điểm tốt nên mới qua lại, chẳng phải là được rồi sao. Tôi thì chỉ cần cậu ở bên cạnh tôi là được rồi.”

“Tôi không hiểu lắm ạ…” 

Kanami nghiêng đầu.

“Mà, nếu thực sự thấy chán ghét thì cứ im lặng rời đi là được rồi, phải không? Tôi nghĩ không cần phải tự mình làm xấu đi mối quan hệ đâu.”

“Có lẽ… là vậy ạ.” Kanami bắt đầu ăn.

“Lát nữa tôi sẽ nói chuyện rồi xem phản ứng của họ thế nào.”

“Ừm, cứ từ từ mà làm. Cậu là người mới trong việc giao tiếp mà. Mới cấp độ một thôi.”

“Xin cậu đừng quên rằng bản thân cậu đang ở cấp độ âm.”

Giờ nghỉ trưa, kết thúc.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận