Bạn có thích nhân vật chí...
Rinae Chikai Rinae Chikai
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 8: Lễ khai giảng - Yêu đương đại chiến

Chương 325: Bạn có thích trò chuyện với Yatsugai không?

6 Bình luận - Độ dài: 1,479 từ - Cập nhật:

“Nghiêm, chuẩn bị, chào.”

“““Chúng em cảm ơn thầy/cô ạ~”””

Tiết học buổi sáng kết thúc.

“Xong rồi nhỉ.”

“Ừm~”

Trước bữa trưa, đám học sinh tụ tập theo nhóm riêng tán gẫu. Nhưng, Akaishi đến giờ vẫn không thể hòa nhập với lớp.

“……”

Cạch, Akaishi kéo ghế, rồi đi ra ngoài lớp học.

Akaishi một mình, hướng đến phòng học ẩm thấp ở dãy nhà riêng.

“……”

“Tôi cũng đi đây.”

Đang lúc Akaishi đi trên hành lang, Hirata từ phía sau lẽo đẽo theo.

“Hôm nay mày cũng định ăn ở cái chỗ ẩm thấp đó à?”

“Không thích thì đừng có đi theo.”

“Tao chỉ đi theo vì không có chỗ nào để đi thôi chứ bộ. Cách nói đó của mày là sao hả?”

Hirata cau mày.

“Mày nói chuyện thật biết cách chọc tức người khác đấy, tên kia.”

“Rồi, rồi, rồi.”

Akaishi và Hirata đến được phòng học ở dãy nhà riêng.

“……”

“Ồ.”

Trong phòng học đã có người rồi.

“Ăn cơm cùng chắc cũng không sao đâu nhỉ?”

Hirata nhìn Akaishi.

“……”

Phía trước tầm mắt của Akaishi, là Yatsugai.

Akaishi chọn một chỗ ngồi xa Yatsugai, còn Hirata thì ngồi xuống cạnh Yatsugai.

“……”

“……”

Akaishi và Yatsugai không hề nói chuyện với nhau.

“Ủa, bầu không khí này là sao vậy cà?”

Hirata lẩm bẩm với vẻ khó tin.

“Hồi năm hai thì hai bây thân nhau lắm mà đúng không? À không, tao không biết nói vậy có đúng không nữa. Mà này, hai người thật sự không hẹn hò sao?”

“……”

“……”

Trước câu hỏi của Hirata, cả Akaishi lẫn Yatsugai đều không trả lời.

“A, tao biết rồi.”

Hirata đập tay vào đầu gối.

“Bị đá rồi chứ gì.”

“……”

“……”

Akaishi và Yatsugai ngượng ngùng cúi gằm mặt.

“A ha ha ha ha ha ha ha! Quả nhiên! Bị tao nói trúng phóc rồi! Quan hệ của học sinh cấp ba mà tệ đi thì kiểu gì chẳng phải do vấn đề yêu đương! A ha ha ha ha ha ha ha ha! Cười chết mất! Siêu buồn cười!”

Hirata vừa vỗ tay vừa cười lớn.

“Kiểu gì cũng là mày tỏ tình chứ gì?”

Hirata chỉ vào Akaishi.

“Rồi bị đá, nên suy sụp, tinh thần rệu rã, đúng không? A ha ha ha ha ha ha ha! Thảm hại quá! Đau cả bụng! Buồn cười thật sự.”

Hirata cười đến chảy cả nước mắt.

“……”

Akaishi im lặng, bắt đầu ăn trưa.

“Yatsugai cũng nói gì đi chứ? Kiểu như mày thấy phiền lắm khi bị cái tên hèn mọn đáng ghét này bám riết. Mà không, loại như mày (Akaishi) làm sao mà hẹn hò với Yatsugai được chứ, đồ ngốc.”

Hirata nhìn Yatsugai.

“……Không phải.”

“Hả? Không phải à?”

Hirata đơ người.

“Lẽ nào……”

Hirata nhìn qua nhìn lại giữa Yatsugai và Akaishi.

“Ủa? Sao vậy? Ngược lại hả? Tại sao? Lạ đời quá đi?”

Mắt Hirata tròn xoe.

“Gì? Hồi năm hai mày rõ ràng thân với nhỏ như thế, vậy mà cuối cùng mày lại đá nhỏ hả? Tại sao? Tao hoàn toàn không hiểu nổi.”

Hirata sải bước đến gần Akaishi.

“Mà này, có phải mày vì bị tên này đá nên mới trở nên rụt rè nhút nhát thế này không? Gì? Kém cỏi quá đi.”

Hirata thở dài, rồi ngồi xuống ghế.

“Không không không, chỉ là bị đá thôi mà, tính cách của mày cũng thay đổi nhiều quá rồi đấy. Rốt cuộc phải bị đá đến mức nào mới ra nông nỗi này? Nói cho cùng, mày (Akaishi) đá nhỏ kỳ thật. Dù nghĩ thế nào thì đối với mày (Akaishi), nhỏ cũng là đóa hoa trên núi cao mà.”

Hirata vắt chéo chân, tay xoa cằm.

“Sao mày lại đá nhỏ?”

Hirata đến trước bàn của Akaishi, “rầm” một tiếng chống tay lên bàn.

“……Không có gì.”

Akaishi tránh ánh mắt của Hirata, như thể không muốn nói.

“Nghĩ kiểu gì thì mày cũng thuộc dạng kèo dưới, đã được người ta tỏ tình rồi thì cứ quen đại đi có phải hơn không? Mày đang ra vẻ mình là thằng đàn ông có quyền lựa chọn đấy à? Mày thì làm gì có quyền lựa chọn cơ chứ.”

“……”

Akaishi không trả lời câu hỏi của Hirata, lẳng lặng ăn.

“Mà mày (Yatsugai) cũng thế, bị đá thôi mà cũng thay đổi tính nết. Đàn ông đầy rẫy như sao trên trời, cứ cố chấp với loại người này thì đúng là lãng phí thời gian.”

Lần này Hirata nói với Yatsugai.

“Này, sao mày lại phải cố chấp với loại người này làm gì? Mày nghĩ là con gái bị đá thì giá trị sẽ giảm sút hả? Nực cười thật đấy. Bị loại người này đá thì có thấm vào đâu. Kiếm đối tượng tiếp theo đi chứ? Mà này, đừng nói là mày chưa từng hẹn hò với con trai bao giờ nhé?”

Cô nói với Yatsugai từ xa, nhưng Yatsugai cũng không trả lời.

“Thiệt tình~, sao hai đứa này chẳng nói gì hết vậy? Bầu không khí y như cặp đôi vừa chia tay này thật sự bức bối lắm đó.”

“Vậy thì đừng có dắt Yatsugai theo.”

“Đừng có nói kiểu ‘đừng dắt theo’ như thế. Yatsugai đáng thương lắm đó.”

“……”

Cạch, Yatsugai kéo ghế ra.

“Thôi tớ về đây.”

Nói rồi Yatsugai thu dọn hộp cơm, đứng dậy.

“Đợi đã, thiệt tình~ Đừng có tin lời của loại người này chứ!”

Hirata nắm lấy cổ tay Yatsugai, kéo cô ấy ngồi lại vào ghế.

“Mày (Akaishi) cũng thế. Đừng có nói những lời khiến Yatsugai khó chịu. Mày không biết nghĩ cho tâm trạng của con gái một chút nào à?”

“Tôi không có ý sâu xa gì đâu.”

“Yatsugai cũng thế, đừng có phản ứng với từng câu từng chữ của hắn ta. Hắn ta chỉ là một tên rác rưởi cặn bã thôi. Vui buồn vì lời của loại người đó thì lãng phí lắm, biết không?”

“……”

Yatsugai cúi gằm mặt.

“Nhưng mà, tất cả là lỗi của tớ mà……”

Yatsugai thì thầm.

“A~~~~~a, thiệt tình, hai đứa mày phiền phức thật đấy! Thích thì nói thích! Ghét thì nói ghét! Không muốn thì nói không muốn! Được thì nói được! Mấy cái đó nói rõ ràng ra không được à? Cứ ẩm ương ẩm ương, thật sự khó chịu lắm đấy!”

Hirata kéo tay Yatsugai, đưa cô ấy đến trước mặt Akaishi.

“Nào, có gì muốn nói thì nói đi?”

Hirata đẩy lưng Yatsugai.

“Tớ… không có gì muốn nói cả.”

Yatsugai quay lưng về phía Akaishi, chuẩn bị rời đi.

“…………”

Hirata sững sờ.

“Này, rốt cuộc giữa hai đứa mày đã xảy ra chuyện gì vậy? Nói cho tao biết được không?”

“……”

“……”

Cả hai người, đều không trả lời.

“Haizz……”

Hirata thở dài một hơi thật sâu.

“Dù tao không biết giữa hai bây đã xảy ra chuyện gì, nhưng Akaishi đã làm chuyện gì đó khiến con gái người ta phiền lòng đúng không? Yatsugai vì lời của tên này mà suy sụp đúng không? Akaishi phải xin lỗi Yatsugai đi. Yatsugai đừng nghe lời Akaishi nói.”

Nói rồi, Hirata nắm lấy cổ tay Akaishi, kéo cậu ta đến trước mặt Yatsugai.

“……”

“Nào, xin lỗi đi.”

“Dừng lại đi.”

Yatsugai nói, không nhìn vào mắt Akaishi.

“Nhưng tại nó mà Yatsugai――”

“Dừng lại đi.”

Yatsugai lườm Hirata.

“~~~~~”

“Tất cả là lỗi của tớ. Tớ biết hết. Nếu được Akaishi xin lỗi, tớ sẽ càng không dám nói chuyện với Akaishi hơn giờ nữa. Sẽ càng không dám ngẩng mặt lên được  hơn giờ nữa. Sẽ càng không dám, đến gần Akaishi hơn nữa.”

“Sao có thể… có chuyện đó được.”

Hirata thả Akaishi ra.

“……”

Akaishi quay về chỗ của mình.

“Akaishi thì coi thường tình cảm người khác, lại còn ngang ngược. Yatsugai thì tự ti, lòng tự trọng thấp. Sao hai đứa mày bây lại lệch pha đến thế?”

“Một đứa bị bạn trai cũ cho ăn hành như cậu không có tư cách nói câu đó đâu.”

“Gì? Tao có khóc lóc gì đâu. Đừng có mà coi thường tao nhé~?”

Hirata bĩu môi.

“Thôi kệ, tùy bọn mày. Dù sao thì loại người như tao cũng chỉ là kẻ ngoài cuộc trong kẻ ngoài cuộc. Bọn mày thích thế nào thì thế ấy đi~”

Hirata hừ một tiếng tỏ vẻ không vui, rồi ngồi phịch xuống ghế.

“Hirata.”

“Tớ không thèm nói chuyện với loại con trai làm con gái phải khóc đâu~”

“~~”

“Hirata-san.”

“Tớ cũng không thèm nói chuyện với loại con gái động một chút là tự ti đâu~”

“……”

“……”

“Hai bây đúng là phiền phức thật.”

Ba người Akaishi cùng nhau ăn cơm.

Bình luận (6)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

6 Bình luận

Sau cũng làm hòa thôi, giờ cứ hờn dỗi cho đã cái nư
Xem thêm
ai tỏ tình, ai đá ai vậy nhể🤡
Xem thêm
Khó nói
Xem thêm
Nếu theo đúng lý thuyết thì Yatsugai tỏ tình xong bị Akaishi chửi từ chối còn gì
Xem thêm
Xem thêm 2 trả lời