Quyển 8: Lễ khai giảng - Yêu đương đại chiến
Chương 311: Bạn có thích nhà Hirata không? (4)
1 Bình luận - Độ dài: 2,133 từ - Cập nhật:
“Hể, không ngờ cũng gọn gàng sạch sẽ đấy chứ.”
Akaishi bước vào phòng Hirata, buột miệng nói ngay câu đó.
“Không ngờ cậu cũng có nét nữ tính đấy nhỉ.”
Mắt Akaishi cong thành hình cánh cung, nở một nụ cười không chút e dè.
“Mà nói chứ, đây là lần đầu tiên tôi đến phòng con gái đấy. Loại người như tôi vào đây được không vậy?”
Akaishi đảo mắt nhìn một lượt khắp phòng Hirata.
“Ghêhhhhhhhhhhhhh tởm, chết đi đồ xấu xí!”
Hirata chộp lấy thứ gì đó trong tầm tay rồi ném về phía Akaishi.
“Dừng lại, bình tĩnh nói chuyện nào.”
“Vậy thì đừng có trưng cái bộ mặt tử tế ra bắt chuyện với tao! Đừng có nói mấy lời không phải phong cách của mày, tởm chết đi được. Vì mẹ bảo mày vào nên tao mới bất đắc dĩ cho mày vào thôi. Đừng có mà vênh váo, đồ cặn bã.”
Akaishi ngồi xuống chiếc ghế đôn có hộc chứa đồ ở gần đó.
“Nói đi, sao cậu không đến trường cấp ba.”
“……”
Hirata vừa chộp lấy một thứ khác định ném thì lại buông tay.
“Tao không có nghĩa vụ phải nói cho mày biết.”
“Chắc lại có chuyện gì với cái thằng tên Yuuya-kun rồi chứ gì.”
“Hả, sao mày lại biết?”
Sắc mặt Hirata thay đổi thấy rõ.
“Lần trước tôi thấy Arai gặp một thằng con trai tên Yuuya-kun ở công viên.”
“Hả, ể, cái gì? Hả? Khi nào? Hả?”
“Cậu hỏi lắm thế. Trả lời câu hỏi của tôi trước đi.”
“Không, tao đang hỏi là khi nào cơ mà? Sao, mày không định trả lời hả? Hả? Gì? Ể? Tao chả hiểu gì sất.”
Hirata đột nhiên trở nên bối rối. Không phải là sốt ruột, mà có lẽ là đang dao động, Akaishi đoán.
“Trả lời câu hỏi của tôi đi.”
“Không, tao hỏi khi nào trước thì trả lời câu hỏi của tao trước chứ.”
“Dù sao thì tôi trả lời xong cậu cũng sẽ đuổi tôi ra ngoài thôi. Tôi chưa bao giờ thấy cậu giữ lời hứa. Cậu trả lời câu hỏi của tôi trước đi.”
“Tao nói thì mày nói trước đi!”
Hirata túm lấy cổ áo Akaishi.
“Thật đấy nhé?”
“Tao cũng có chuyện muốn nói.”
Akaishi gỡ tay Hirata ra.
Hirata lùi lại, ngồi xuống giường. Rồi chậm rãi lên tiếng.
“Mày gặp Yuuya-kun khi nào?”
Akaishi đáp lại câu hỏi của Hirata.
“Ngày hai mươi bốn tháng mười hai năm ngoái. Tôi nhớ rất rõ.”
“Ngày hai mươi bốn tháng mười hai năm ngoái…”
Hirata lẩm bẩm nhắc lại.
“Gặp ở đâu?”
“Công viên.”
“Mấy giờ?”
“Giữa đêm. Tôi không nhớ chính xác là mấy giờ, nhưng tôi nghĩ là đã qua hai mươi hai giờ rồi.”
“Còn ai khác không?”
“Tôi không biết, nhưng ở công viên, chỗ Arai đang đợi thì cái gã tên Yuuya-kun đó đến, rồi hai người họ đi đâu mất. Chuyện sau đó thì tôi cũng chịu.”
“Haha…”
Hirata bật cười.
“Ahahahahahahahaha!”
Rồi cô ta phá lên cười. Trước thái độ kỳ quặc của Hirata, Akaishi thoáng chút sợ hãi.
“Ahahaha… ahaha.”
Rồi, một cách rệu rã, Hirata đổ vật xuống giường.
“Này.”
Hirata kéo chăn trùm kín đầu, cứ thế trốn biệt trong đó.
“Này, cậu lại định không trả lời đấy à?”
Akaishi tiến lại gần giường.
“Rõ ràng là đang lúc hẹn hò cơ mà.”
“……?”
Từ trong chăn vọng ra một giọng nói nghèn nghẹt.
“Rõ ràng là đang lúc hẹn hò với tao cơ mà…”
“……”
Mãi lúc sau Akaishi mới nhận ra đó là lời hờn trách của Hirata rằng Yuuya-kun đã gặp Arai trong khi đang hẹn hò với mình.
“Gì chứ, thế mà mày không nói gì hết hả, hả mày?”
“Tôi nói gì với ai được chứ.”
“Mày biết thừa tao với Yuuya-kun đang hẹn hò, lại thấy Yuuya-kun với con khốn đó hẹn gặp riêng, mà cuối cùng vẫn không nói một lời nào, đúng không?”
“Thì tôi biết nói gì với ai bây giờ.”
“Hả? Mày nói gì mà chẳng được. Nói với tao là Yuuya-kun đã gặp con đó, hoặc nói với con khốn đó đừng có bắt cá hai tay, hoặc nói với Yuuya-kun rằng mày ngoại tình thế không thấy cắn rứt lương tâm à, thiếu gì cái để nói. Sao mày lại không hiểu được hả? Sao mày lại không nghĩ ra được hả? Tại sao? Tại sao? Mày ngu độn hả? Này, tại sao?”
Hirata từ trong chăn thò tay ra, níu lấy cánh tay Akaishi.
Akaishi giật mình, nhích người lùi lại.
“Này, tại sao?”
Hirata chui ra khỏi chăn. Với khuôn mặt đỏ bừng, nước mắt nước mũi đầm đìa, Hirata ló ra.
“Này, tại sao hả?!”
Akaishi sững sờ, chết đứng. Hirata níu chặt cánh tay Akaishi, đấm thùm thụp vào vai cậu.
Có lẽ, Hirata đã đến giới hạn chịu đựng của mình rồi.
Cảm xúc cứ thế tuôn trào như đê vỡ.
“Tại sao mày không nói gì với bất cứ ai hết?”
“Ừ thì… tôi cũng có cằn nhằn Arai một chút.”
“Rồi sao? Cuối cùng con khốn đó vẫn đi với Yuuya-kun hai đứa đó thôi.”
Cô lại đấm vào vai Akaishi.
“Tại sao? Tại sao mày không nói với tao là Yuuya-kun đang ngoại tình hả?”
“Sao tôi phải nói chứ.”
“Lại cái giọng đó. Lại định nói ba cái thứ tình đoàn kết của lũ con trai các người chứ gì. Che giấu chuyện ngoại tình là tình nghĩa anh em của lũ con trai hả. Kinh tởm thật sự. Kinh tởm thật sự, kinh tởm, kinh tởm, kinh tởm, kinh tởm, kinh tởm không thể chịu nổi.”
Hirata đấm thùm thụp, thùm thụp không ngừng vào vai Akaishi.
“Tại sao, tại sao, tại sao hả?! Tại sao mày không nói một lời nào?”
Hirata đập mạnh xuống giường. Cảm xúc không có chỗ giải tỏa nhỉ. Không tìm thứ gì đó để trút giận thì không chịu nổi nhỉ. Akaishi không phản kháng, quyết định để Hirata mặc sức trút giận lên người mình.
“Tại sao mày không nói cho tao biết?”
“Dù sao thì tôi có nói gì đi nữa, cậu cũng sẽ bảo là ‘ghê tởm’, ‘phiền phức’, ‘chết đi’, ‘đừng có nói dối’, rồi cũng chẳng thèm nghe lời tôi nói, đúng không.”
“Tao không hiểu…”
“Vốn dĩ tại sao tôi phải đi kể chuyện bạn trai của một đứa đáng ghét như cậu ngoại tình cho cậu nghe làm gì. Dù cho gã đó có hẹn hò với cả trăm đứa đi nữa thì cũng chẳng liên quan gì đến tôi. Cả cậu lẫn Yuuya-kun, đều chẳng dính dáng gì đến cuộc đời tôi cả.”
“Tao không hiểu…”
“Một kẻ đến cả lời người khác nói cũng không thèm nghe cho tử tế thì dựa vào đâu mà nghĩ mình sẽ nhận được thông tin mình muốn từ họ hả. Nếu muốn nhận được gì từ đối phương thì trước hết bản thân phải cho đi đã chứ. Chỉ biết bóc lột một chiều, nổi khùng, rồi kiêu ngạo áp bức, sao cậu lại nghĩ mình là cái thá gì mà được người khác cho không biếu không hả. Cậu thật đáng khinh đấy, cậu biết không.”
“……sụt sịt.”
Hirata khịt mũi.
Cô im lặng đấm vào vai Akaishi lia lịa.
“Nếu tôi có bạn gái, rồi bạn gái tôi đi chơi với thằng khác, cậu có nói cho tôi không? Chắc chắn là không rồi. Thể nào cậu cũng cười khẩy, đem làm trò cười trong đám bạn rồi rêu rao khắp trường, biến nỗi bất hạnh của người khác thành trò giải trí của mình, đúng chứ. Trước khi đòi hỏi gì ở người khác, thì làm ơn xem lại cách ăn ở của mình đi đã.”
“Tại sao…”
Hirata lại đấm vào vai Akaishi.
“Vốn dĩ, lúc đó tôi cứ nghĩ thế nào cậu cũng đi cùng bọn họ. Tôi đã nghĩ chắc là Arai với Yuuya-kun đi đâu đó rồi cả hội các cậu lại tụ tập quậy phá ấy mà.”
“Hôm Giáng Sinh bọn tao không có ở lại qua đêm. Bọn tao giải tán trước khi trời tối rồi. Tại sao sau khi chia tay tao, anh ta lại đi gặp con khốn đó hả? Tại sao…”
Hirata đấm một cách bải hoải.
“Tao chán lắm rồi… Tao chán tất cả mọi thứ rồi…”
Hirata lại rúc vào trong chăn.
“Này, trả lời câu hỏi của tôi đi. Sao cậu không đến trường?”
“……”
“Này~”
Akaishi vẫn không buông tha, tiếp tục gặng hỏi.
“––vì.”
“……?”
“Vì bị Yuuya-kun đá nên tao không còn chốn dung thân nữa.”
“……?”
Trước mạch văn kỳ lạ này, Akaishi nghiêng đầu khó hiểu.
“Sao chỉ vì bị một thằng con trai đá mà lại không còn chốn dung thân được chứ. Từ trước đến giờ cậu cũng hẹn hò rồi chia tay với đủ loại con trai rồi còn gì.”
“Chuyện với Yuuya-kun là do cách chia tay quá tệ hại.”
“Cách chia tay?”
“……”
Hirata im bặt.
“Yuuya-kun bảo tao là đồ xấu xí.”
“……?”
Akaishi vẫn chưa thực sự hiểu được mức độ nghiêm trọng của sự việc.
“Tôi chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra sao, nhưng nếu đã hẹn hò thì hòa thuận với nhau đi chứ.”
“Vấn đề không phải là thế…”
“Vậy thì là gì chứ.”
“Lúc chia tay, đống đồ mới mua hôm đó cũng bị hắn ta ném đi, tất cả đều nhàu nát, móp méo không dùng được nữa, hỏng rồi, vỡ tan tành…”
Tiếng khụt khịt mũi lại vang lên.
“Bị túm tóc, bị hành hạ thô bạo, bị đá, bị đánh, đau điếng…”
Tiếng nức nở nghẹn ngào vang lên.
“Tao đã bị đối xử rất tệ bạc… Đó là một cuộc chia tay kinh khủng…”
“……Vậy à. Đúng là xui xẻo cho cậu thật.”
Akaishi kéo chiếc ghế đôn lại, ngồi đối diện Hirata.
“Nhưng dù cách chia tay có tệ đến mức nào đi nữa thì cũng không đến nỗi mất hết chốn dung thân chứ. Đó cùng lắm cũng chỉ là vấn đề giữa cậu và Yuuya-kun mà thôi.”
“Ayane cũng ở đó. Chuyện tao bị đá một cách thê thảm rồi khóc lóc cũng bị nó thấy hết. Thế nên mọi chuyện đã bị kể hết rồi. Chắc chắn là bị kể rồi. Bị đám bạn bè chia sẻ cho nhau hết rồi. Chắc chắn là thế. Chẳng còn ai đoái hoài gì đến tao nữa. Chẳng ai thèm nhìn tao. Chẳng ai chịu nghe tao nói. Chẳng ai chịu đi vệ sinh cùng tao. Lúc tao không có ở đó, tao nghe thấy bọn nó nói xấu tao. Tao không còn chốn nào để đi nữa rồi…”
“……Ra là vậy.”
Akaishi dần dần hiểu ra ngọn ngành sự việc.
Hirata bị bạn trai chia tay một cách phũ phàng, và nhóm tùy tùng đi cùng cũng đã chứng kiến cảnh tượng đó.
Khi chứng kiến Hirata, người trước nay luôn cao ngạo và chẳng bao giờ có vẻ thiếu thốn đàn ông, lại bị một gã lớn tuổi hơn đối xử thô bạo và qua quýt, có lẽ bọn họ đã nghĩ rằng Hirata cũng chẳng phải là kẻ bề trên gì so với mình.
Nhóm tùy tùng thấy Hirata hết thời đã đem bộ dạng thảm hại của cô, có lẽ bằng cả video hay ghi âm, mà lan truyền cho các nữ sinh khác, khiến cho quyền lực của Hirata hoàn toàn sụp đổ. Vốn dĩ Hirata luôn ngang ngược với tất cả mọi người, bất kể nam nữ, nên có lẽ cú giáng trả này cũng vì thế mà mạnh mẽ hơn.
Từ những học sinh vốn đã không ưa gì Hirata, nhân cơ hội thanh thế của cô sụp đổ, họ đã đồng loạt chỉ trích, khiến cô mất đi chốn dung thân.
Nói một cách ngắn gọn, đó chính là quả báo nhãn tiền.
“Bị đá một cách phũ phàng, lại còn bị con khốn đó cướp mất Yuuya-kun ngay trong lúc đang hẹn hò với tao nữa chứ.”
Bạn trai của Hirata đã bị Arai cướp mất.
Mà lại còn ngay trong lúc hai người đang hẹn hò. Và Hirata thì hoàn toàn không hề hay biết. Chẳng rõ liệu nhóm tùy tùng có chia sẻ cả chuyện đó không, nhưng chính cái khả năng rằng họ đã làm thế lại trở thành một nỗi bất an to lớn đối với Hirata.
“Tao chán lắm rồi… Tao thật sự chán lắm rồi…”
“……”
“Tao không muốn đến trường… Chán lắm…”
“……”
“Tao muốn chết…”
Hirata rên rỉ trong chăn.


1 Bình luận