Quyển 8: Lễ khai giảng - Yêu đương đại chiến
Chương 331: Bạn có thích hiểu lầm không? (1)
5 Bình luận - Độ dài: 2,093 từ - Cập nhật:
Akaishi, Hirata, Yatsugai, Kanami.
Nhóm ăn trưa tạm thời được hình thành đã vô tình trở nên cố định, Akashi và những người khác bắt đầu thường xuyên ăn trưa cùng nhau.
Như mọi khi, Akaishi đi dọc hành lang nối, hướng về phía tòa nhà riêng để dùng bữa trưa.
“Lâu rồi không gặp nhỉ?”
“…………”
Ở hành lang nối liền các tòa nhà, Takanashi đang đứng đó.
Akaishi khẽ ngẩng mặt, rồi lại cúi đầu xuống, tiếp tục bước đi.
“……”
“……”
Akaishi phớt lờ Takanashi, tiếp tục đi thẳng.
“Đến cả trả lời mà cậu cũng không làm được nữa sao?”
“……”
Khi Akaishi định lướt qua Takanashi, cô ấy đã gọi cậu dừng lại.
Akaishi dừng bước, quay đầu lại.
“Akaishi……”
Từ phía sau Takanashi, Uemugi bước ra.
“Akaishi, cậu khỏe không?”
Uemugi rụt rè hỏi.
“……”
Akaishi phớt lờ cả Uemugi, cứ thế bước tiếp.
“Này.”
Takanashi nắm lấy cánh tay Akaishi.
“Người ta đang nói chuyện với cậu, vậy mà cậu không thèm đáp lại đã định bỏ đi, rốt cuộc cậu đang nghĩ gì vậy hả?”
Takanashi cau mày.
“Akaishi.”
Uemugi cũng nắm lấy tay Akaishi.
“Cậu khỏe không?”
Uemugi hỏi lại một lần nữa.
“Ai biết được.”
Cậu trả lời cộc lốc.
“Cậu này, sao lại nói năng kiểu đó chứ. Bọn này đã cất công đến tận đây, cậu nghĩ cái gì vậy hả?”
“Đến đây làm gì? Tôi có mời các người đến đâu. Cậu cũng mau quay về với Torikai đi ha, Uemugi?”
Cậu nói với giọng mỉa mai, đầy vẻ coi thường.
“Shiraha không hiểu sao cậu lại giận. Mình đến để hỏi cậu.”
“Đi mà hỏi Torikai ấy.”
“Akane không nói cho mình. Vì mình còn phải nghe chuyện từ phía Akaishi nữa.”
“Chẳng cần phải nghe chuyện của kẻ địch làm gì.”
Akaishi hất tay Uemugi ra. Uemugi loạng choạng.
“Cậu quá đáng rồi đấy!”
Takanashi túm lấy cổ áo Akaishi.
“Đừng có mà làm quá lên thế. Sao cậu có thể đối xử như vậy với Shiraha, cậu ấy đã lo lắng cho cậu mà tìm đến đây đấy?”
“Chẳng phải là đồng bọn của kẻ địch sao. Ai mà biết trong đầu đang tính toán điều gì.”
Akaishi vẫn nói giọng mỉa mai, dù đang bị Takanashi túm cổ áo.
“Tại sao cậu chỉ biết suy nghĩ một chiều theo kiểu địch-bạn như vậy? Shiraha vì muốn hỏi cậu đã xảy ra chuyện gì, mới cố tình đến tìm cậu đó!? Tại sao cậu lại không hiểu cảm xúc của Shiraha? Tại sao cậu lại không hiểu suy nghĩ của Shiraha? Tại sao cậu lại dày vò Shiraha như thế? Cậu cũng nghĩ cho Shiraha một chút đi chứ!”
“Chẳng phải tôi ra nông nỗi này thì các người hả hê lắm sao?”
Akaishi cười khẩy.
“Cái đồ……”
Takanashi tát vào má phải của Akaishi.
“Tiếp theo là má trái à?”
Akaishi chìa má trái ra.
“……!”
Takanashi tát vào má trái của Akaishi.
“Tiếp theo tôi nên đưa ra cái gì đây?”
“Rốt cuộc cậu đã tha hóa đến mức nào rồi vậy hả?”
Akaishi cười hềnh hệch.
“Cái gì mà “cất công đến đây” chứ. Chính tại các người mà tôi mới ra nông nỗi này đây này. Còn làm cái vẻ giám sát viên thong dong gì nữa. Thử đặt mình vào hoàn cảnh của tôi đi.”
“Chẳng phải đã nói là đến đây để hỏi xem có chuyện gì xảy ra rồi sao!?”
“Cái giọng điệu thượng đẳng của cậu làm tôi phát bực đấy. Chuyện thành ra thế này chẳng phải đều tại các người sao. Nếu vậy thì ít nhất cũng phải tỏ vẻ hối lỗi một chút khi đến hỏi chuyện chứ.”
“…………”
Uemugi mặt mày tái mét, cúi gằm.
“Akaishi.”
Uemugi nắm lấy tay Akaishi.
“Lại ăn cà ri với nhau nhé? Cậu làm cà ri được không? Chúng ta không thể cùng nhau ăn cà ri sao? Làm hòa với nhau đi?”
“Muốn làm hòa thì trước hết các người phải chủ động bước tới đi đã.”
Ánh mắt Uemugi đảo quanh.
“Shiraha phải làm gì thì cậu mới tha thứ?”
“Xin lỗi đi.”
“Mình sẽ xin lỗi. Shiraha sẽ xin lỗi, nên chúng ta làm hòa nhé?”
Uemugi quỳ gối xuống hành lang.
“Chậc……”
Takanashi đẩy mạnh Akaishi ra.
“Không cần làm vậy đâu, Shiraha. Shiraha không có lỗi gì cả.”
“Đừng có dắt díu kẻ địch đến đây làm gì.”
Akaishi sửa lại cổ áo mình.
“Từ nãy đến giờ sao cậu cứ giữ cái thái độ như thể mình vô tội thế hả. Tất cả đều là trách nhiệm của cậu đấy!”
“Nói là tất cả thì hơi quá rồi đấy.”
“Tôi đã nói rồi mà. Đã bảo cậu là dừng lại đi. Đã bảo đó không phải là việc cậu nên làm.”
“Rồi rồi, nghe chán rồi, nghe đến phát ngán rồi.”
Akaishi cố tình ngáp một cái.
“Thứ đang làm cậu đau khổ chính là lòng ích kỷ của bản thân cậu đấy! Nếu cậu không làm những chuyện đó, thì mọi việc đã không đến nước này!”
“Dù tôi không làm gì thì kết cục cũng tương tự thôi. Đằng nào cũng có kẻ địch, nếu không chống cự thì chỉ có bị bóc lột đến chết mà thôi.”
Akaishi nhìn Uemugi.
“Takanashi, dừng lại đi. Shiraha xin lỗi thì mọi chuyện sẽ được giải quyết. Sẽ có tiến triển mà.”
“Cậu không cần phải xin lỗi đâu. Việc cậu ta cứ ép cậu phải xin lỗi chính là điểm xấu xí nhất của Akaishi-kun. Cậu ta làm vậy là vì muốn triệt hạ đối phương hoàn toàn. Lúc nào cũng dùng cách chia bè kéo phái địch-bạn để phán xét người khác. Thế nên Akaishi-kun mới không được. Con người ấy à, vừa là đồng minh một phần, cũng vừa là kẻ địch một phần. Mọi người đều sống bằng cách thỏa hiệp với nhau như vậy đấy. Nhưng Akaishi-kun chỉ có thể xem đối phương là kẻ địch hoặc bạn bè. Chỉ có thể nhìn người khác bằng con mắt hoặc đen hoặc trắng. Đúng là một kẻ đại ngốc từ đầu đến cuối.”
Takanashi trừng mắt nhìn Akaishi.
“Sao cậu chỉ có thể suy nghĩ như vậy chứ.”
“Sinh ra tính cách đã vậy rồi, biết làm sao được. Không có cách nào khác. Đó gọi là sự đa dạng đấy. Chấp nhận đi.”
“Chính vì không chịu nghe lời khuyên của tôi nên mới ra nông nỗi này, vậy mà còn không chịu đối diện với chính mình, lại dám nói những lời tùy tiện như thế thì không thể chấp nhận được đâu.”
“……”
“……”
Akaishi và Takanashi trừng mắt nhìn nhau.
“Hai người dừng lại đi. Akaishi, nói cho mình biết đi. Có chuyện gì đã xảy ra vậy? Shiraha chỉ muốn nghe thôi mà. Mình sẽ xin lỗi. Xin lỗi cậu. Cậu đã vất vả nhiều rồi nhỉ. Vậy nên, hãy kể cho mình nghe chuyện gì đã xảy ra đi.”
“Không muốn.”
Akaishi không nhượng bộ.
“Không muốn nói.”
“Tại sao không muốn nói? Tại sao chứ? Shiraha muốn biết.”
“Không muốn nói chuyện với kẻ địch. Không biết sẽ bị làm gì nữa.”
“Shiraha không phải là kẻ địch. Mình chỉ muốn mọi người hòa thuận thôi. Akaishi phải hiểu điều đó chứ. Shiraha không nói dối đâu.”
Chuyện đó, cậu vốn đã biết từ rất lâu rồi.
Cả việc Uemugi đến đây với mục đích gì. Cả việc Uemugi không hề nói dối. Cả việc nếu kể cho Uemugi nghe, mọi thứ sẽ trở nên nhẹ nhõm hơn.
Tất cả mọi thứ, cậu đều hiểu rõ.
Cậu biết rõ rằng nếu nói chuyện với Uemugi, mọi việc sẽ chuyển biến tốt đẹp hơn.
Thế nhưng.
Không muốn nói.
Cậu không muốn thổ lộ tâm tư của mình cho kẻ mà bản thân đã coi là địch.
Không muốn thổ lộ với Uemugi, người có mối liên hệ với Torikai.
Bạn của kẻ thù là kẻ thù.
Không hoặc một trăm.
Không muốn bày tỏ lòng mình với kẻ đứng về phía Torikai.
Không muốn bị kẻ địch làm cho mủi lòng.
Đó là lòng tự tôn nhỏ bé, không đáng kể, chẳng có giá trị gì để bảo vệ, thuộc về Akaishi.
Nhưng chính lòng tự tôn ấy lại là nền tảng tư tưởng khiến Akaishi trở thành Akaishi, cũng là sự kiêu hãnh cuối cùng của cậu.
Phương thức tư duy cốt lõi.
Cách thức chiến thắng.
Cách thức chiến đấu.
Cách thức sinh tồn.
Lẽ sống.
Đó chính là cột mốc chỉ đường đời mà cậu đã tin tưởng suốt cả cuộc đời.
Dù biết rằng làm như vậy mọi chuyện sẽ tốt hơn, nhưng cậu không thể.
Niềm kiêu hãnh, tư tưởng, sự cố chấp, những sai lầm, tất cả trở thành gông cùm trói buộc Akaishi.
“Shiraha không hiểu. Shiraha không hiểu Akaishi đang nghĩ gì cả.”
“Không cần hiểu đâu.”
“Tại sao cậu không nói gì cả? Tại sao lại không muốn nói?”
“Vì cậu là kẻ địch.”
Uemugi lộ vẻ mặt khó xử.
“Làm thế nào thì không còn là kẻ địch nữa?”
“Cậu là nhóm tùy tùng của Torikai mà phải không? Đằng nào cậu cũng sẽ xuyên tạc lời tôi rồi mách lại với Torikai, chỉ khiến tình hình thêm tồi tệ thôi. Thế nên tôi sẽ không nói gì hết.”
“Shiraha không làm thế đâu. Akaishi biết mà. Shiraha sẽ nói rõ sự thật cho Akane để hai người làm hòa với nhau.”
“Không cần phải làm hòa. Nếu phải làm hòa thì thà sống đi sống lại cuộc đời học sinh cấp ba tăm tối này còn hơn.”
“Tại sao chứ…… Shiraha không hiểu……”
Uemugi không thể hiểu nổi hành động của Akaishi, lòng trĩu nặng ưu tư.
“Chắc chắn mọi chuyện sẽ tốt hơn mà.”
“Tôi đã nói là không thể tin tưởng đồng bọn của kẻ đang cố giết tôi với đầy ác ý rồi mà.”
“Akane thì làm gì có……”
“Không phải người như thế, phải không? Rốt cuộc cậu cũng là người của phe đó thôi. Hễ có chuyện gì là Akane không sai, dù có chuyện gì thì Akane cũng không có ác ý làm vậy. Vì bản chất cậu ấy là người tốt, phải không? Vì là hiểu lầm và không thông cảm cho nhau nên hãy bỏ qua, phải không? Đừng có giỡn mặt.”
Cậu trở nên kích động.
“Bên bị hại chỉ có thể cam chịu tha thứ thôi sao? Tôi không muốn thế. Tôi không muốn mọi chuyện lại thành ra kẻ gây tổn thương thì được đơn phương tha thứ. Tại sao cuộc đời các người lúc nào cũng chỉ có được tha thứ một cách dễ dàng như vậy? Đừng có mà coi thường người khác.”
“Nếu Akane bị ai đó khiển trách thì cậu sẽ tha thứ chứ? Nếu Akane bị trừng phạt thì cậu sẽ tha thứ chứ?”
“Cảm giác như mình đang tự ý phán xét tội lỗi của người khác vậy, điều đó cũng khiến tôi thấy khó chịu. Tôi không có quyền phán xét ai cả.”
“Vậy thì phải làm sao đây……”
Đôi mắt Uemugi rưng rưng ngấn lệ.
“……”
Akaishi khựng lại một chút.
“……Cũng không cần phải làm gì cả. Cứ để như thế này là được rồi. Chẳng có gì thay đổi cả, và sau này cũng sẽ không có gì thay đổi. Dù cho có những hiểu lầm nhỏ nhặt, dù cho mối quan hệ có đổ vỡ, cũng chẳng cần phải hàn gắn làm gì. Những xích mích cỏn con giữa người với người thì cả đời cũng không cần phải sửa chữa. Thứ gì đã vỡ thì cứ để nó vỡ. Thứ gì đã biến mất thì cứ để nó biến mất. Phá vỡ thì dễ, nhưng sửa chữa lại thì khó khăn vô cùng.”
“……Không muốn. Không muốn không muốn không muốn không muốn không muốn! Shiraha muốn mọi người hòa thuận với nhau!”
Uemugi bắt đầu dậm chân bình bịch.
“……”
Akaishi bị cảm xúc của Uemugi tác động, bất giác lùi lại.
Hay là cứ mặc kệ tất cả, phó thác bản thân cho rồi?
Hay là cứ thú nhận hết mọi chuyện cho nhẹ lòng?
Những cảm xúc như vậy chợt trào dâng trong lòng cậu.
“Chậm quá đấy. Mấy người làm gì ở đây vậy?”
Từ tòa nhà bên kia, Hirata đi đến chỗ Akaishi.


5 Bình luận
Akaishi là vậy, chỉ có trắng và đen, chỉ có kẻ địch và bạn bè, là bạn của kẻ địch cũng là kẻ địch, không có ở giữa.
Yatsugai là bạn của Sakurai nên là kẻ địch
Sendou đi chơi với Sakurai nên là kẻ địch
Uemugi là bạn của Torikai nên là kẻ địch
Mà đã là kẻ địch thì phải chấm dứt hết, vửt bỏ Yatsugai, vứt bỏ Sendou, vứt bỏ Uemugi
Và Akaishi kiêu ngạo, việc mình làm là đúng thì không cần giải thích với người khác làm gì, việc làm mình làm sai thì tự mình gánh chịu, không cần làm ảnh hưởng bạn bè.
Còn người ở giữa là Uemugi thì chẳng hiểu xảy ra chuyện gì, khổ sở vì bị ở giữa, muốn hiểu mọi chuyện thì cũng không ai giải thích, chẳng thèm nói, như muốn ép nhỏ chọn phe, phe Akaishi hoặc phe Torikai, trong khi chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Takanashi hiểu Akaishi, nhưng thấy bạn mình sai lầm rồi, muốn Akaishi nói hết ra, phải nói thì mới tìm cách giúp được, bạn bè giúp đỡ nhau, để Akaishi ngừng tự hủy hoại chính mình.
Rồi xuất hiện quả bạn xấu Hirata, hết cứu =))) May Kurono không ở đây, chứ không là có diss battle