Bạn có thích nhân vật chí...
Rinae Chikai Rinae Chikai
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 11: Lễ tốt nghiệp - Phần sau

Chương 452: Bạn có thích buổi họp mặt của những người thi đỗ đại học không?

1 Bình luận - Độ dài: 1,472 từ - Cập nhật:

“……”

Xem xong kết quả trúng tuyển Đại học Hokushuin, Akashi ra một công viên gần đó ngồi một mình trên ghế đá.

Cậu cúi nhìn chiếc điện thoại trên tay.

Mười một giờ ba lăm phút…

“……”

Akashi ngước mắt nhìn trời.

Cậu biết thừa rằng, sau ngày hôm nay, mối quan hệ giữa họ sẽ trở nên vô cùng khó xử.

Giữa người đỗ và người trượt, một vực sâu ngăn cách sẽ được tạo ra.

Người đỗ bắt đầu chuẩn bị cho cuộc sống đại học, người trượt lại tiếp tục ôn luyện cho kỳ thi tiếp theo.

Và nếu lại trượt, họ sẽ phải dùi mài kinh sử thêm một năm nữa.

Akashi cũng ở trong hoàn cảnh tương tự, và cậu vẫn chưa dám hỏi ai về kết quả của họ.

Đối với các sĩ tử vào thời điểm nhạy cảm này, việc hỏi han kết quả thi cử là một điều tối kỵ.

Nhóm của Akashi, những người cùng có nguyện vọng vào Đại học Hokushuin, đã hẹn nhau sẽ tụ tập ở công viên sau khi có kết quả.

Họ đã lên kế hoạch từ trước rằng đúng mười hai giờ, chỉ những ai đã trúng tuyển mới có mặt.

Đó là một buổi gặp mặt dành riêng cho những người đã đỗ.

“Muộn thật…”

Akashi lại cúi nhìn điện thoại.

Mười một giờ bốn mươi. Tuy vẫn còn hai mươi phút nữa mới đến giờ hẹn, nhưng Akashi không khỏi bất an, lo rằng có lẽ nào chỉ mình cậu đỗ.

Suda, Sanzenro, Sendo, Yatsugai, Kurono, Kyogoku.

Một nỗi sợ nho nhỏ len lỏi trong lòng cậu: lỡ như trong cả đám, chỉ mình cậu đỗ thì phải làm sao.

“……”

Bất chợt, có tiếng chân sột soạt.

Akashi quay về hướng phát ra âm thanh.

“……”

“… Chào.”

Suda đang đứng ở lối vào công viên.

Cậu ta khoác một chiếc áo jacket màu đỏ, khác hẳn với trang phục thường ngày, trông chững chạc đến lạ.

“Ê này!”

Suda vẫy tay lia lịa về phía Akashi, giọng vẫn hiền hòa như mọi khi.

“Touki…”

Vậy là đã có một người chắc chắn trúng tuyển.

“Ê này! Tao đỗ rồi!”

Suda cười toe toét, chạy lại chỗ Akashi.

Trông như một chú chó Husky Siberia vậy.

“Chào!”

Suda chạy tới và ngồi phịch xuống ghế đá.

“Ừm.”

“Tao đỗ rồi!”

Suda giơ nắm đấm về phía Akashi.

“Chúc mừng.”

Akashi nhẹ nhàng cụng tay mình vào nắm đấm của Suda.

“Chà, mừng thật sự. Không biết mình đỗ điểm cao không nhỉ? Suýt soát hay là dư dả đây.”

“Tò mò thật đấy.”

Suda cười ha hả.

“Thiệt tình, nhờ có Yuu mà tao mới đỗ được trường tốt thế này, sướng rơn! Cảm ơn mày nhiều lắm, Yuu!”

“Không có gì đâu.”

Akashi ngượng ngùng gãi đầu.

“Mày đỗ là tao mừng rồi. Tao đã lo không biết phải làm sao nếu chẳng có ai đỗ cả.”

“Đúng thế!”

Suda cười phá lên.

“Công nhận sau khi có kết quả mà đi hỏi nhau đỗ hay trượt thì khó mở lời thật.”

“Tao cũng chẳng dám hỏi ai.”

“Người đỗ thì ngại hỏi, còn người trượt thì làm gì có tâm trạng mà nghe hỏi.”

“Đúng là một sự kiện kinh khủng.”

Akashi nhìn quanh.

Ngoài Suda ra, vẫn chưa có ai khác đến.

“Liệu họ có đến không nhỉ?”

“Nếu nhớ hẹn thì chắc sẽ đến thôi.”

“Mà cái kiểu chỉ người đỗ mới tụ tập này hay thật. Chẳng ai phải khó xử với ai cả.”

“Ừ thì, việc chỉ những người đỗ tụ tập với nhau cũng có thể bị xem là hơi ra vẻ đấy.”

“Thì ai mà chẳng có khả năng đỗ và cả khả năng trượt mà.”

Suda ngồi xuống cạnh Akashi.

Ngồi cạnh một Akashi mảnh khảnh, thân hình to lớn, vạm vỡ của Suda lại càng nổi bật hơn.

“……”

Ngay lúc Akashi vừa cúi xuống nhìn điện thoại, một vật gì đó lành lạnh chợt áp vào gáy cậu.

“Này.”

““Oái!!””

Akashi giật bắn mình vì sự xuất hiện bất ngờ, còn Suda thì cũng hoảng hồn theo tiếng hét của cậu bạn.

“Làm gì mà giật mình ghê thế, khì khì…”

Kurono đã đến chỗ họ tự lúc nào, tay còn cầm theo một que kem.

“Hết cả hồn…”

“Tao cũng vậy.”

Akashi và Suda trấn tĩnh lại.

“Khì khì… Con trai gì mà nhát gan.”

“Đừng có xuất hiện bất thình lình như thế.”

Akashi nhận que kem từ Kurono rồi đưa cho Suda.

“À, cảm ơn cậu.”

“Cảm ơn nhé. Mà tớ nhìn quanh suốt mà có thấy cậu đâu. Cậu đến kiểu gì thế?”

“Tớ ẩn mình tới đây.”

Kurono giải thích lộ trình của mình từ cổng vào.

“Tớ đã nấp sau bóng cây, rồi bò trườn tới đây để không lọt vào tầm mắt của hai cậu đấy.”

Nhìn kỹ lại, quần áo của Kurono dính đầy đất cát.

“Cậu làm đến mức này chỉ để dọa bọn tớ thôi à?”

“Phủi giùm đi.”

“Hả?”

Kurono giơ hai tay lên, xoay một vòng tại chỗ.

Akashi và Suda đành phủi sạch đất cát trên quần áo cho cậu ta.

“Mạnh nữa lên.”

Kurono tiếp tục xoay tròn.

“Trông như que thịt nướng kebab vậy.”

“Ai là kebab hả.”

Kurono bĩu môi phụng phịu.

“Cậu cũng đỗ rồi à?”

“Chuyện nhỏ.”

Kurono giơ hai ngón tay hình chữ V rồi ngồi xuống cạnh Akashi.

“Lúc cuối tớ đã nấp sau cái cột này để lao ra dọa các cậu đấy.”

“Cậu cũng không cần phải làm đến thế…”

“Dạo này tớ đang nghiện game FPS. Cái cảm giác luồn lách qua tầm nhìn của địch để áp sát nó phê không thể tả.”

“Đúng là nghiện game nặng rồi.”

Kurono bắt đầu ăn que kem mình mang tới.

Mười một giờ năm mươi phút…

Còn mười phút nữa là đến giờ hẹn.

“A, kia kìa.”

“Hửm?”

Suda chỉ tay về phía cổng công viên.

“Chào mọi người!”

Một cô gái xinh xắn trong bộ trang phục tomboy và chiếc mũ lưỡi trai đang đứng ở đó.

Không ai khác chính là Kyogoku Asuka.

“Ồ.”

Akashi và Suda vẫy tay chào lại.

“À, ra là còn có cả cậu ta nữa à.”

“Này, này.”

Akashi vỗ nhẹ vào Kurono đang buông lời độc địa.

“Xin lỗi nhé, mọi người chờ lâu chưa?”

“Cũng khá lâu rồi.”

Akashi liếc nhìn đồng hồ.

“Vậy là mọi người đều đỗ cả rồi nhỉ?”

Cả nhóm cùng giơ dấu hiệu chiến thắng.

“Vui quá. Vậy là tớ cũng được học chung đại học với mọi người rồi.”

“Ừ, đúng vậy.”

Kyogoku ngồi xuống cạnh Suda.

“Cuộc hội ngộ cảm động thế này mà sao mọi người có vẻ thờ ơ thế. Đỗ rồi thì phải ăn mừng lên chứ!”

“Tại có ai thân với cậu đâu.”

Kurono ló đầu ra từ sau lưng Akashi, nói.

“Đúng là ở đây chẳng có ai thân với cậu lắm thì phải.”

“Sao lại nói thế! Chúng ta là bạn bè cơ mà!”

Kyogoku dậm chân bình bịch.

“Akashi-kun, nào, quẩy lên đi!”

“Vui quá đi~”

Akashi đáp lại một cách vô hồn.

“Đến giờ quẩy rồi!”

“Quẩy cái gì mà quẩy.”

Akashi dội một gáo nước lạnh vào Kyogoku đang nhảy múa tưng bừng.

Đồng hồ chỉ mười một giờ năm mươi lăm phút…

Sanzenro, Sendo và Yatsugai vẫn chưa tới.

“Còn năm phút nữa…”

Việc ba người họ chưa đến khiến Akashi không khỏi lo lắng.

Nghĩ đến khả năng cả ba đã trượt, lòng cậu lại dấy lên một cảm giác bồn chồn khó tả.

“……”

“……”

Năm phút trôi qua dài như cả thế kỷ.

“A!”

“…!”

Đúng mười hai giờ, một cô gái hớt hải chạy vào công viên.

“Kia là…”

“Chắc là cậu ấy rồi.”

Một cô gái, có vẻ như đã cố gắng ăn diện nhất có thể, đang chạy tới.

“Cứ từ từ thôi!”

Akashi gọi với theo.

“X-xin lỗi…!”

Cô gái vội vã chạy lại chỗ cả nhóm.

“Tớ… đến muộn…”

Cô gái vừa thở hổn hển vừa chạy đến.

“Tớ… bị lạc đường một chút, nên mới… mất thời gian…”

“Cứ thở đều đã.”

Cô gái, mồ hôi lấm tấm trên trán, chào cả nhóm.

Cô chạy tới chỗ Akashi rồi đưa tay vuốt lại tóc mái.

“Hà, hà…”

Cô gái cúi gập người.

“Tớ, đỗ rồi!”

Cô tươi cười giơ dấu hiệu chiến thắng. về phía Akashi.

“Vậy thì tốt quá rồi.”

Akashi mỉm cười hiền hậu.

Cô gái ấy, Yatsugai Kyouko, nói những lời đó với nụ cười rạng rỡ trên môi.

“……”

Và rồi.

Mười hai giờ ba mươi phút…

“Chắc là hết giờ rồi.”

“…Ừ.”

Sendo và Sanzenro, rốt cuộc vẫn không đến.

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận