Bạn có thích nhân vật chí...
Rinae Chikai Rinae Chikai
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 8: Lễ khai giảng - Yêu đương đại chiến

Chương 348: Bạn có thích thư giãn không? (2)

1 Bình luận - Độ dài: 1,710 từ - Cập nhật:

“Vui ghê, đàn em hé?”

“Tụi mình mới chỉ đi bộ thôi mà.”

Akaishi và Miichi đang trên đường tới nhà ga.

“Chị không ngờ là trong kỳ thi cử mà lại được đi chơi với Akaishi thế này đâu đấy.”

“Đúng vậy nhỉ?”

Akaishi và Miichi vừa tán gẫu vừa tới được nhà ga.

“Ăn sáng nhé?”

“Được thôi ạ.”

Lúc Miichi đến nhà là mười giờ, Akaishi từ sáng đến giờ vẫn chưa ăn gì.

“Hay mình đến Dolnadokuma ăn nhé?”

“Được thôi ạ.”

Akaishi và Miichi bước vào tiệm hamburger Dolnadokuma rồi gọi món.

“Mà kể cũng lạ, đây là lần đầu tiên hai đứa mình ra ngoài cùng nhau thế này thì phải nhỉ?”

“Vậy sao ạ?”

“Đúng rồi đó. Hiếm lắm đấy.”

Miichi vui vẻ lắc lư người theo điệu nhạc trong quán.

“Chị ấy hả, cũng khá là quý cậu đấy.”

“Tôi cũng khá là quý Kaname-san đấy ạ.”

“Vui thật.”

“Vì chị là một người thú vị mà.”

Tiếng chuông báo vang lên, Akaishi và Miichi đi lấy hamburger.

“Chị không biết đấy, nhưng buổi sáng menu không giống bình thường nhỉ.”

“Đúng vậy ạ. Tôi cũng không biết.”

Akaishi và Miichi ngồi đối diện nhau ăn hamburger.

“A~, ngon quá.”

“Đúng vậy nhỉ.”

Akaishi và Miichi vừa nhìn ra ngoài vừa ngấu nghiến chiếc hamburger.

“Cậu hay đến Dolnadokuma không?”

“Ừm, cũng thỉnh thoảng thôi ạ.”

“Giống chị rồi.”

“Vâng.”

Miichi xử gọn chiếc hamburger trong nháy mắt.

“Hay là gọi thêm cái nữa nè~”

“Tôi đợi được mà.”

“Ừm.”

Miichi đứng dậy, rồi lại ngồi xuống.

“Thôi, không gọi nữa.”

“Sao vậy ạ?”

“Vì con gái mà ăn nhiều thì trông không được dễ thương cho lắm.”

“Tôi không nghĩ vậy đâu ạ.”

“Cậu nói được thế là vì cậu chẳng hiểu gì về con gái hết. Cậu không biết bọn tôi đã phải cố tỏ ra ăn ít thế nào mỗi khi đi ăn cùng con trai đâu.”

“Dạ.”

“Đặc biệt có những ngày đói ơi là đói, chị ăn như thánh ăn vậy đó.”

“Chị hoàn toàn không còn ra vẻ ăn ít nữa rồi, có sao không ạ?”

“Hả!”

Miichi làm bộ mặt ngạc nhiên thấy rõ.

“Nhưng mà đúng là tôi thấy mấy thánh ăn cũng nhiều người là nữ thật.”

Akaishi lái câu chuyện trở lại.

“Đúng đúng, vì cơ thể con gái có nhiều thay đổi lắm.”

“Hể~”

“Cậu cũng phải trân trọng con gái đấy nhé. Ví dụ như mỹ nữ ngay trước mặt cậu đây chẳng hạn.”

“……Vâng.”

Akaishi gật đầu một cách bất đắc dĩ.

“Vậy, mình lên tàu nhé?”

“Vâng ạ.”

Akaishi và Miichi bước vào sân ga.

“Ừm thì, mình nên đi tuyến nào đây nhỉ?”

“Chị định đi đâu ạ?”

“Đương nhiên là không có kế hoạch gì sất.”

“Ể……”

“Mấy chuyện này đáng lẽ con trai phải nghĩ trước chứ!?”

“Vậy mình đi chỗ này nhé ạ?”

Akaishi chỉ tay vào sơ đồ các tuyến tàu điện.

“Được đó, lại còn gần nữa.”

Akaishi và Miichi quẹt thẻ đi vào ga.

Cứ thế họ lên tàu, mặc cho con tàu rung lắc đưa đi.

“Chị, ngồi cạnh Akaishi nè~”

“Có hai đứa mình thì đương nhiên rồi còn gì.”

“Phũ phàng ghê.”

Akaishi nhìn ra ngoài cửa sổ.

“Sao thế, không dám nhìn mỹ nữ kế bên à?”

“Tôi say xe lắm ạ. Không nhìn ra ngoài là tôi nôn mất.”

“Không sao, chị đã được huấn luyện để có thể hứng trọn bãi nôn của cậu rồi!”

“Chị đừng nói mấy thứ dễ làm người ta buồn nôn nữa được không ạ?”

“Akaishi lúc yếu đuối trông cũng hiếm thấy ghê.”

“Tôi lúc nào mà chẳng yếu đuối. Lúc nào cũng bơ phờ hết cả người đây này.”

“Ahaha.”

------------

Akaishi bị tàu lắc suốt ba mươi phút, cuối cùng cũng xoay xở thoát khỏi con tàu mà không nôn ói gì.

“Nguy hiểm thật đấy ạ.”

“Chị thì lại muốn xem cảnh Akaishi vừa khóc vừa nôn cơ.”

“Chị tha cho tôi đi ạ.”

Akaishi và Miichi đi về phía biển.

“Biển đâーーーーーy!!”

Miichi đặt chân lên bãi cát.

“Akaishi cũng mau lên!”

“Biển kìa-”

Cậu nhìn biển một cách vô cảm.

Miichi cởi giày, rồi cởi tất.

“Akaishi cũng đi chân trần đi!”

“Tôi không thích đâu ạ.”

Akaishi vừa đi trên lối đi bằng bê tông vừa theo sau Miichi.

“Đến biển là phải chân trần chạy trên cát, rồi té nước vào nhau chứ!?”

“Cái kiểu cổ lỗ sĩ đó…”

Này, Miichi nói với Akaishi đang đứng ở chỗ cao hơn.

“Đúng là hết nói nổi…”

Miichi xỏ giày vào rồi đuổi theo Akaishi.

“…”

Akaishi ngồi xuống một chiếc ghế đá gần đó, ngắm biển.

“Tâm trạng khá hơn chưa?”

“Chưa ạ, chính tôi cũng ngạc nhiên vì sự vô cảm của mình đây.”

Hải âu kêu chiu chiu, vài con tụ lại thành đàn bay lượn.

“Đúng là biển nhỉ.”

“Vâng ạ…”

Akaishi và Miichi ngồi trên ghế đá, ngắm biển.

“Nói đến biển là tôi lại hình dung ra nơi mà mấy sinh viên đại học “lấp lánh” hay lui tới.”

“Ừ nhỉ…”

“Nhưng thực tế đến đây rồi cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì cả.”

“Ừ…”

Miichi nheo mắt, lưng hơi còng xuống nhìn ra biển.

“Senpai?”

Miichi chẳng có phản ứng gì.

“…”

“Chị trông như bà cụ rồi đấy ạ?”

“À thì, một chút thôi.”

Miichi lau đi giọt nước mắt đọng ở khóe mi.

“Senpai cũng có chuyện gì sao ạ?”

“Ừm~, không có gì.”

Miichi vẫn giữ dáng vẻ hơi còng lưng nhìn ra biển.

“…”

“…”

“Hòa mình vào thiên nhiên, thấy nó thiêng liêng quá nên chị khóc đấy.”

“Lý do lãng mạn hơn tôi tưởng.”

Miichi sụt sùi khóc.

“Akaishi, cậu thấy khá hơn chưa?”

“Tôi đang lo cho Senpai nên cũng chẳng nghĩ được gì khác thì đúng hơn.”

“Xin lỗi nhé, Akaishi.”

Thật sự chỉ có vậy thôi sao? Akaishi thầm nghĩ đầy ngờ vực.

“Xin lỗi, xin lỗi…”

Miichi vừa sụt sùi khóc vừa rối rít xin lỗi Akaishi.

“Chẳng lẽ lát nữa tôi bị đem đi làm vật tế thần hay gì đó đấy chứ ạ?”

“Không có đâu!!”

“Tôi có cảm giác mãnh liệt như thể người chị gái sắp chết đang cố tạo kỷ niệm cuối cùng vậy.”

“Không có chuyện đó đâu! Không phải kiểu theo luật lệ của làng rồi dẫn vật tế từ bên ngoài về đâu!”

Phì, Miichi vừa khóc vừa bật cười.

“Chà, vui thật đấy.”

“Trông chị không giống đang vui lắm đâu ạ.”

Akaishi và Miichi, hai người họ, cùng nhìn ra biển.

“Con người mà, sống trên đời ai chẳng có lúc thất bại. Cũng có lúc phạm sai lầm, có lúc gây phiền phức cho người khác. Cũng có lúc làm người khác nổi giận, có lúc nhìn lại lỗi lầm của mình mà muốn chết đi cho xong. Cũng có lúc người xung quanh dần dần rời xa mình, cũng có lúc bị người mình từng thích chán ghét. Có lúc tấm lòng của mình không được thấu hiểu, cũng có lúc bị nói những lời khó nghe. Bị xa lánh. Bị trách cứ hành động của mình, bị lên án việc làm của mình. Có đủ mọi thất bại, đủ mọi lỗi lầm, đủ mọi sai trái, nhưng như vậy là được rồi. Con người như vậy là được rồi. Cả tôi và Akaishi, từ giờ cứ từ từ trưởng thành là được rồi.”

“……Senpai cũng có lúc bị người khác ghét nhỉ.”

“Ừm…”

Miichi vừa sụt sùi khóc vừa nói.

“Chị bị ai đó từ chối rồi ạ?”

“…………”

Miichi không nói gì cả.

Akaishi lặng lẽ ở bên cạnh Miichi.

“Thôi thì, chúng ta cứ từ từ trưởng thành vậy nhé.”

“Ừm.”

Akaishi và Miichi không nhìn nhau, chỉ cùng hướng mắt ra biển.

“Từ giờ mong được cậu giúp đỡ nhiều nhé.”

“Tôi cũng vậy.”

----------

Akaishi và Miichi đã ngắm biển khoảng một tiếng đồng hồ.

Sau khi đã tận hưởng biển chán chê, hai người quay lại nhà ga.

“Về thôi nhỉ.”

“Vâng.”

Akaishi và Miichi đang ở nhà ga.

“Đối với chị, đây đã trở thành một đêm không thể nào quên…”

“Nhưng mà trời vẫn còn đang nhá nhem tối thôi mà.”

Miichi tạo một dáng vẻ đầy khêu gợi.

“A.”

“?”

“Kem!”

“Kem ạ?”

Miichi vỗ đùi một cái.

“Kem, ăn kem nhé?”

“Dạ.”

Akaishi và Miichi gọi kem.

“Tôi vị dâu.”

“Vani.”

Akaishi và Miichi mua kem vị dâu và vị vani.

“Sao lại là kem ạ?”

“Vì chị thấy muốn ăn kem.”

“Dạ.”

Hai người ngồi xuống ghế đá gần nhà ga, cùng nhau ăn kem.

“Cho chị một miếng nha?”

“Vâng.”

Miichi ăn một miếng kem của Akaishi.

“Một miếng to ghê.”

“Để xin lỗi, chị cũng cho cậu ăn kem của tôi mà.”

Miichi đưa cây kem của mình cho Akaishi.

“Chị đây đã ăn trước một miếng vì Akaishi rồi đó.”

“Ghê quá đi ạ.”

Akaishi ăn một miếng kem của Miichi.

“Sao nào, vị của chị thế nào?”

“Ngon lắm ạ.”

“Ghê quá đi.”

“Là chị thì có.”

“Vậy mà là senpai đấy.”

Akaishi và Miichi ăn kem.

“Rồi!”

Ăn xong, Miichi đứng dậy.

“Lên tinh thần rồi!”

“Hóa ra đây là buổi giúp Senpai lấy lại tinh thần ạ.”

Miichi nắm lấy tay Akaishi, kéo cậu đứng dậy.

“Về thôi!”

“Vâng.”

Akaishi và Miichi đi tàu điện về.

-------------

Mười bảy giờ, Akaishi và Miichi về đến nhà.

“Mừng về nhà~”

“Con về rồi~”

Miichi đi lên phòng của Akaishi.

“Được rồi, chơi game thôi!”

“Không, cũng đến lúc phải học bài rồi ạ.”

“Game, game!”

“Chơi thì chơi vậy…”

“Ý chí yếu đuối ghê.”

Akaishi lấy bộ cờ bàn ra rồi đấu một ván với Miichi.

“Chà, nghỉ hè thích thật đấy.”

“Từ mai lại phải cố gắng rồi…”

“Cùng cố gắng nào, chàng trai trẻ.”

“Vâng.”

“Cùng vào một trường đại học, rồi cùng tham gia hoạt động câu lạc bộ nhé.”

“Tôi sẽ cố gắng ạ.”

“Hãy làm cho tôi phải điên đảo vì cậu đi!”

“Dạ.”

Akaishi đã đánh bại Miichi trong ván boardgame.

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận

Chị tôi bị thất tình:(
Xem thêm