Quyển 8: Lễ khai giảng - Yêu đương đại chiến
Chương 319: Bạn có thích Hirata Tomomi không? (2)
1 Bình luận - Độ dài: 1,356 từ - Cập nhật:
“Haizz…”
Hirata thở dài.
Akaishi thì ăn lấy ăn để.
“Cuộc sống thế này, tao còn phải ở cái trường cấp ba này thêm một năm nữa sao?”
Hirata hơi bực mình hỏi Akaishi.
“Bắt đầu từ mùa thu, cậu gần như sẽ không đến trường nữa đúng không? Tôi nhớ là trước mùa thi, cậu đã gần như không đến trường rồi. Về mặt thời gian có lẽ là một năm, nhưng khoảng thời gian đi học bình thường chắc chỉ còn khoảng nửa năm thôi nhỉ.”
Akaishi dựa vào kiến thức mơ hồ của mình mà trả lời.
“Nửa năm cũng dài lắm rồi.”
“Chịu thôi. Gieo nhân nào thì gặt quả nấy. Chuyện mình làm thì mình phải tự chịu trách nhiệm.”
“Tao đã làm chuyện gì tồi tệ đến thế sao? Tao chỉ bị đàn ông lừa, bị nó đánh, rồi bị Ayane nói xấu sau lưng thôi mà. Tại sao tao lại phải gặp phải chuyện này chứ? Tao đã làm gì sai sao?”
“Là do phẩm hạnh tệ hại từ trước đến giờ của cậu đấy. Với lại, cũng tại cậu quen với hạng người như thế.”
“Hả?”
Hirata lườm Akaishi.
“Toàn là lỗi của đàn ông cả. Vì mấy thằng đàn ông tao quen quá tệ hại, nên tao mới gặp phải chuyện khó chịu, đúng là tệ hết sức.”
“Chỉ có những người cùng đẳng cấp mới gây gổ với nhau thôi…”
“Ý mày là tao là hạng người thấp kém hả? Tệ thật đấy.”
Hirata đá vào bàn của Akaishi.
“Đồ ngốc mới tí là động tay động chân.”
“Hả~~~~~~~!?”
Hirata lại muốn đấm Akaishi, nhưng nắm đấm run rẩy rồi lại thu về.
“Đồ ngốc nói to.”
“Hả…?”
“Đồ ngốc thì ghét tôi.”
“Đừng có dùng từ ‘đồ ngốc’ để khống chế tao!”
Hirata đá vào chân Akaishi.
“Nói mới nhớ, cậu gặp cái thằng tên Yuuya-kun đó ở đâu vậy?”
Akaishi cố gắng moi thông tin về nội dung yêu cầu mà cậu nhận từ hội trưởng ở đây.
“…Bị làm quen.”
Hirata lí nhí nói.
“Làm quen? Ở đâu?”
“Vừa ra khỏi trường cấp ba là bị làm quen liền.”
“Đúng là đồ con gái dễ dãi…”
Akaishi thở dài.
“Chỉ vì đối phương lái xe, trông có vẻ quyến rũ thôi mà. Nói chứ, tao thấy ai bỏ lỡ cơ hội gặp gỡ như thế này mới là đồ ngốc ấy chứ~?”
Hirata làm điệu bộ cầm micro, hướng về phía Akaishi.
“Nếu lần nào cũng gặp phải chuyện khó chịu, thì đừng có quen ai nữa.”
“Không thể nào. Tuyệt đối không thể. Sắp tới còn nghỉ hè nữa, mùa hè mà không có bạn trai thì chẳng khác nào bánh mì đậu đỏ (bánh mì npan) không nhân.”
Hirata vuốt tóc.
“Bánh mì đậu đỏ dù có nhân hay không thì vị cũng sàn sàn nhau thôi mà.”
Akaishi lơ đãng nói.
“Hả~~~~? Mày đang nói cái gì vậy? Nếu bánh mì đậu đỏ mà không có nhân đậu đỏ, thì chẳng phải chỉ là bánh mì thôi sao?”
“Dù có nhân hay không thì vị cũng sàn sàn nhau thôi mà.”
“Không không không không. Vị khác hẳn đấy. Hoàn toàn khác luôn! Độ ngon khác một trời một vực!”
“Cả hai cũng na ná nhau thôi.”
“Hả~~~~~!?”
“Bánh mì đậu đỏ ở siêu thị giảm giá mấy chục lần rồi, chứ bánh mì kem thì tôi chưa thấy giảm giá lần nào.”
“Rồi, lại xuất hiện rồi~ cái kiểu nói ý kiến cá nhân như thể là ý kiến của tất cả mọi người~~”
“Chẳng phải vừa nãy cậu cũng toàn nói đàn ông đàn ông đó sao?”
“Không liên quan gì đến chuyện đó~ Nếu cãi nhau vì nhân đậu đỏ hạt to hay nhân đậu đỏ nghiền mịn thì còn được, chứ dám cãi nhau vì bánh mì kem hay bánh mì đậu đỏ thì tao không tha cho mày được⁉”
Hirata siết chặt nắm đấm.
“Ăn cơm đi.”
“Còn không phải tại mày nói bậy bạ sao!”
“Đừng nói nữa, ăn đi.”
“Phiền quá~~~~~~~~!”
Hirata và cơm vào miệng.
“Kẻ bài trừ bánh mì đậu đỏ!”
“Bánh mì đậu đỏ đâu có ngon lắm đâu nhỉ…?”
“Bánh mì đậu đỏ có ưu điểm của bánh mì đậu đỏ chứ~ Ai thích cái món của đám học sinh tiểu học như bánh mì kem mới là đồ vị giác có vấn đề~”
“Vậy à?”
Akaishi mất hứng, quyết định dừng lại ở đây.
“Tôi, với tư cách là phe bánh mì kem, trưởng thành hơn cậu, nên tôi sẽ nhường một bước, kết thúc chủ đề này ở đây nhé——”
“Cái thái độ thượng đẳng đó cũng thật sự làm tao tức điên! Tao không chịu nổi.”
Hirata đập bàn rầm rầm.
“Vậy tôi phải làm sao mới được?”
“Công nhận bánh mì đậu đỏ đi.”
“Tôi biết rồi, đừng giận nữa mà.”
Akaishi dỗ dành Hirata.
“Haizz…”
Hirata đã bình tĩnh trở lại.
“Bánh mì đậu đỏ rất ngon.”
“Tôi biết rồi mà.”
Hirata thì thầm.
“Muốn có bạn trai quá…”
Cô lơ đãng nói.
“Rõ ràng là đã nếm mùi đau khổ rồi mà.”
“Dù vậy vẫn muốn.”
“Đúng là một kẻ buông thả.”
Akaishi cảm thấy cạn lời.
“Cậu vẫn nên chăm chỉ học hành đi.”
“Học hành à~…”
Hirata nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Cũng phải học hành mới được~…”
Akaishi thầm nghĩ, Hirata có lẽ cũng có suy nghĩ của riêng mình.
“Nhưng nói thật, trong môi trường học đường thế này, tao thực sự không thể tập trung học được…”
Bị tẩy chay, chỉ có Akaishi là bạn duy nhất, chuyện này khiến Hirata rất chán nản.
“Cậu vẫn nên kết thêm bạn đi.”
“Không được đâu. Mọi người đều ghét tao. Đằng nào thì mọi người chắc chắn đều sẽ ghét tao.”
“Dù sao thì trước đây phẩm hạnh của cậu quá nát mà.”
“Haizz… Có lẽ không thể không thừa nhận.”
“…”
“…”
Im lặng.
“Haa! Biết rồi, biết rồi mà!”
Hirata đột nhiên hét lớn.
Akaishi hơi giật nảy người.
“Xin lỗi là được chứ gì, xin~lỗi~là~được~chứ~gì~”
Hirata nói với Akaishi.
“Đâu, tôi có nói thế đâu…”
“Có nói mà! Từ nãy đến giờ! Xin lỗi là giải quyết được chứ gì, xin lỗi là được.”
Hirata chống cằm, bĩu môi.
“Nói là xin lỗi, nhưng xin lỗi vì chuyện gì chứ? Cậu lại muốn có thêm đàn em à?”
“…”
Hirata liếc Akaishi một cái.
Hirata nói ngập ngừng, “Ya…tsugai…”
“Yatsugai?” Akaishi hỏi lại.
“Yatsugai…” Hirata khẽ nói.
“Yatsugai?” Akaishi sững sờ.
“Làm chuyện như thế rồi thì làm sao được tha thứ chứ?”
“Nhỏ đó trông dễ lừa lắm, chắc là không sao đâu.”
“Xin lỗi mà không có thành ý, đối phương chắc sẽ không chấp nhận đâu ha?”
Diễn biến bất ngờ khiến Akaishi thấy dao động.
“Sao chứ? Chuyện đó không thử sao biết được.”
“Nói thì nói là vậy.”
“Ít nhất thì so với việc làm hòa với Ayane, nhỏ đó có vẻ dễ bị tao thao túng hơn.”
“Ý đồ của cậu vốn đã không trong sáng rồi.”
Akaishi ăn xong hộp cơm.
“Tao cũng bị mẹ nói nên cũng có chút hối lỗi rồi, lại không hối lỗi rồi lại có chút hối lỗi rồi ấy mà…”
“…Tiếng Nhật phức tạp thật.”
Akaishi không biết chuyện gì đã xảy ra với Hirata trong Tuần lễ Vàng, nhưng có lẽ cô cũng đã bị mẹ mắng một trận ra trò.
“Chẳng phải mày vừa nói, gieo nhân nào thì tự mình gặt quả nấy sao?”
“Ừa.”
“Chuyện mình làm thì mình tự chịu trách nhiệm đúng không? Chuyện của Ayane lại không phải do tao làm, nếu phải xin lỗi thì phải là Ayane xin lỗi tao chứ. Nhưng chuyện của Yatsugai là do tao làm, nên tao xin lỗi là được rồi đúng không? Vì chuyện tao làm, tao sẽ chịu trách nhiệm.”
“…”
Hirata cũng ăn xong hộp cơm.
“Tao, đi xin lỗi Yatsugai đây.”
“…Vậy à.”
Hirata đã chuẩn bị tinh thần, hạ quyết tâm, rồi đứng dậy.


1 Bình luận