Quyển 8: Lễ khai giảng - Yêu đương đại chiến
Chương 339: Bạn có thích Kyougoku Asuka không? (1)
0 Bình luận - Độ dài: 1,351 từ - Cập nhật:
Giờ nghỉ trưa, Akaishi và Kanami đi ra ngoài, chỉ có hai người.
“Thời tiết đẹp thật nhỉ?”
“Ừ.”
Akaishi và Kanami dạo bước trong sân trường.
“Thỉnh thoảng đi dạo thế này cũng không tệ chút nào.”
“Ừm.”
Kanami vui vẻ nhún nhảy theo từng bước chân.
“Vận động rất cần thiết cho sức khỏe. Akaishi-san cũng nên tập thể dục thường xuyên hơn đi.”
“Tớ vẫn thường đi dạo mà.”
“Vậy à. Lần tới mình lại đi dạo cùng nhau nhé.”
“Ừ.”
Kanami chạy lon ton phía trước, bước chân nhẹ nhàng.
“Chó… sao?”
Kanami phát hiện một con chó ở phía trước.
“Đôi khi cũng có chó lạc vào trường nhỉ,” Akaishi nói.
“Để tôi lại xem thử một chút,” Kanami nói rồi bỏ Akaishi lại phía sau, bước nhanh về phía con vật.
“Đi nhanh vậy nguy hiểm đấy.”
“Cậu nghĩ tôi là con nít à? Chừng này thì tôi vẫn ổn――”
Có lẽ cô đã trượt phải vũng bùn do cơn mưa hôm qua để lại.
Kanami loạng choạng.
“Kya!!”
Ngay khi cô sắp ngã, một ai đó đã đỡ lấy Kanami.
“Cậu không sao chứ?”
Một học sinh với vẻ ngoài đẹp trai đang đỡ lấy eo của Kanami. [note74566]
Hai người nhìn nhau ở cự ly rất gần.
“C-cảm ơn cậu……”
Kanami đỏ bừng má, vội chỉnh lại tư thế.
Cô phủi phủi bụi trên quần áo.
“Cậu là… Kyougoku-san?”
Kanami khẽ hỏi.
“Đúng vậy. Chúng ta ít khi tiếp xúc, nhưng cậu vẫn nhớ ra tớ, thật vinh hạnh cho tớ.”
Kyougoku đặt tay lên ngực, cúi đầu chào lịch sự.
Một lát sau, Akaishi từ phía sau đi tới.
“Không bị thương là tốt rồi.”
Akaishi ung dung bước tới, chẳng có vẻ gì là vội vã.
“Người quen à?” Kyougoku hỏi Kanami.
“Vâng, đây là Kyougoku-san lớp bên cạnh,” Kanami giới thiệu với Akaishi.
“Vậy à.”
Akaishi lướt ánh mắt hờ hững qua Kyougoku.
“Đừng rời mắt khỏi một cô gái như thế chứ, nguy hiểm lắm đấy.”
Kyougoku mỉm cười nói với Akaishi.
“Lần này tình cờ tớ có mặt, chứ lần sau có khi chẳng ai ở đó đâu. Đừng thờ ơ như vậy.”
Kyougoku vỗ nhẹ lên vai Akaishi.
“Nhưng từ khoảng cách đó, dù có vội cũng chẳng kịp đâu…” Akaishi đáp.
“Con gái mà bị thương thì rắc rối lắm, phải không?”
“Nếu tôi vội quá mà trượt ngã thì cũng rắc rối vậy.”
“……”
Kyougoku vẫn cười nhưng một bên mày hơi nhíu lại.
“Tớ thì không sao, nhưng Kanami-san là một cô gái yếu đuối. Nếu có chuyện gì xảy ra, cậu nhớ giúp đỡ cô ấy nhé.”
Kyougoku tha thiết nói với Akaishi.
“Ờ, nhưng giúp người lạ thì hơi…”
Akaishi ngập ngừng.
“Ngay trước mắt có cô gái sắp bị thương, chẳng lẽ cậu không giúp?”
“Nếu lúc giúp mà tôi bị thương thì phiền phức lắm, nên tôi chỉ ra tay khi chắc chắn mình không gặp nguy hiểm.”
“Một người đàn ông biết giúp đỡ người khác mới thực sự đáng quý.”
Kyougoku nhe răng cười.
“Nhưng nếu cậu bị thương, sẽ có người phải đau lòng đấy. Ví dụ, người yêu cậu vì cứu một người lạ mà bị thương nặng, liệu cậu có không buồn không? Chắc hẳn cậu sẽ nghĩ hy sinh vì người không quen biết là ngu ngốc, phải không? Nhiều người sẽ tức giận khi người yêu mình liều mình vì kẻ khác mà.”
“…………”
“Rốt cuộc, giúp đỡ ai đó cũng chỉ là chuyện của người ngoài. Khi trở thành người trong cuộc, tình yêu vốn có giới hạn của nó, người ta đâu quan tâm đến nỗi bất hạnh của những kẻ không hiện diện ở đó. Vậy mà đến khi chuyện liên quan đến mình thì lại thay đổi thái độ, chẳng phải kỳ lạ sao?”
“…………”
Vẻ mặt Kyougoku tỏ rõ sự khó chịu.
“Cậu có người yêu chưa?”
“À, tôi là Tanaka.”
“Tanaka-kun có người yêu chưa?”
“Đừng nói dối. Là Akaishi-san,” Kanami xen vào.
“……”
Kyougoku nheo mắt nhìn Akaishi.
“Sao lại nói dối?”
“Thấy cậu có vẻ tức giận, nên tôi định bụng nếu có bị nói xấu ở đâu đó thì lôi tên đứa tôi ghét ra đỡ đạn.”
“……Cậu đúng là…”
Kyougoku thở dài.
“Tệ thật đấy.”
“Với người lạ thì tôi tệ thật, nhưng với người thân thì tôi nghĩ mình là người tốt. Tôi tin rằng đối xử tử tế với những người thân thiết quan trọng hơn là tỏ ra tốt bụng với người dưng nước lã để rồi rước họa vào thân.”
“~~~~~~~~”
Kyougoku siết chặt nắm đấm, người run lên.
“Xin lỗi Kyougoku-san. Akaishi-san, đừng lý sự nữa, cậu làm phiền cậu ấy rồi đấy.”
Kanami trách Akaishi.
“Không, đây là những gì tớ vẫn thường nghĩ. Tớ cũng không thấy có gì phi logic cả.”
“Xin lỗi nhé, Kyougoku-san. Bọn tôi xin phép.”
“……Xin lỗi nha~” Akaishi kéo dài giọng một cách châm chọc.
Kanami kéo Akaishi rời đi.
“Phù~~~……”
Kyougoku thở hắt ra một hơi dài, vuốt lại tóc.
--------
Giờ thể dục đến.
“Chào cậu.”
“A…”
Kyougoku bước vào lớp 3-1, nơi Kanami học.
Lớp 1 và lớp 2 có giờ thể dục chung. Nữ sinh sẽ tập trung ở phòng học lớp 1, còn nam sinh ở phòng học lớp 2 để dùng làm phòng thay đồ.
“Chuyện hôm trước, cảm ơn cậu nhé.”
“Tớ mới là người phải cảm ơn cậu.”
Vì hai lớp học thể dục chung, nên họ cũng có dịp gặp gỡ thế này.
“Ngồi đây được chứ?”
“Vâng, mời ạ.”
Kyougoku đặt quần áo thể dục lên chiếc ghế cạnh Kanami.
Sau khi mọi người thay đồ xong, họ cùng ra sân thể dục.
“Kanami-san với Akaishi-kun… thân nhau lắm à?”
Vừa chạy khởi động quanh sân, Kyougoku vừa hỏi.
“Bọn tớ là bạn bè thôi.”
“Cậu ấy… khá kỳ lạ nhỉ?”
Kyougoku dò xét thái độ của Kanami.
“Vâng. Tớ lại thấy cậu ấy khá thú vị.”
“Vậy à?”
Kyougoku nhìn Kanami, vẻ hơi bất ngờ.
“Có điều gì khiến cậu nghĩ vậy sao?”
“…………”
Kanami im lặng.
“Cũng đã có khá nhiều chuyện xảy ra rồi…”
“……”
Kyougoku gật đầu như đã hiểu.
--------------
“Kyaaaaaaaaaa, đẹp trai quá!!”
Trong trận đấu bóng, Kyougoku sút tung lưới ghi bàn.
Phong thái mạnh mẽ, đẹp trai khiến các nữ sinh reo hò cổ vũ.
Kyougoku rất được các nữ sinh mến mộ.
Kết thúc giờ thể dục, Kanami và các bạn trở về lớp.
Thay đồ xong, Kyougoku đến bắt chuyện với Kanami.
“Kanami-san thích gì vậy?”
“Tớ thường quan tâm đến những việc giúp cơ thể săn chắc. Dạo này tớ đang hứng thú với hot yoga.”
“Ồ, tuyệt nhỉ.”
Tiếng ồn ào vang lên khi đám con trai bước vào lớp.
“……”
Akaishi đi về phía chỗ ngồi của mình, nơi Kyougoku đang đứng.
“……Gì vậy?”
Kyougoku hơi né người, nhìn Akaishi.
“À, chỗ ngồi của tôi…”
Kyougoku đã để cặp của mình lên bàn Akaishi.
“À, xin lỗi, đây là chỗ của cậu à?”
“……”
Kyougoku dời cặp đi, Akaishi đặt cặp của mình lên bàn.
Cậu lấy sách giáo khoa ra, chuẩn bị cho tiết học sau.
“Rác rưởi, bài tập cho tiết tới đâu rồi?”
Hirata từ bàn trước quay xuống hỏi Akaishi.
Không chắc có phải gọi mình không, Kyougoku hơi nhún vai.
“Này, rác rưởi.”
“……”
Akaishi không đáp.
“Hay là cậu gọi tôi đấy à?”
Kyougoku hỏi Hirata.
“Ơ… không phải.”
Hirata liếc Kyougoku rồi đáp.
“Akaishi, bài tập?”
Có vẻ đã bỏ cuộc, Hirata gọi đích danh Akaishi.
“Không có.”
“Trả lời nhanh lên, đồ khốn. Mày làm tao mất mặt đấy.”
“Tự cậu chuốc lấy thôi.”
Hirata nói rồi quay mặt đi.
“……”
Kyougoku tròn mắt nhìn cảnh tượng giữa Hirata và Akaishi.
“Cậu ấy bị ghét à?”
Kyougoku thì thầm với Kanami.
Một vài ánh mắt trong lớp đổ dồn về phía Akaishi.
“Bị ghét lắm ạ.”
Kanami khẽ đáp.
Kyougoku chỉ khẽ “ừm” một tiếng rồi rời khỏi lớp.


0 Bình luận