“Cô em bị lạc đường à?” Một tên, mặt mũi lấm lem, tóc vàng cháy nắng, cười toe toét hỏi, giọng the thé như dao cạo mỏng. “Đoạn này không có nhà trọ đâu… nhưng bọn anh có thể chỉ đường nếu em biết điều một chút.”
Karina siết chặt túi vải dưới áo khoác, lùi lại bản năng. Cô cố nhìn ra xung quanh, tìm kiếm ánh mắt cầu cứu, nhưng những người lạ trong hẻm người khuân vác, bà bán cá, gã say rượu ngủ dưới máng nước chẳng ai mảy may đoái hoài. Thậm chí có kẻ còn quay đi nhanh hơn, như thể sợ liên luỵ đến mình.
“Đừng phí hơi, tụi anh là chó của khu này.” Cô nhớ lời cảnh báo của Marlon khi nhắc đến khu chợ đen gần bến tàu. “Người nghèo ở đây không rảnh mà cứu người khác khỏi bị cắn.”
Tên cầm đầu gã tóc vàng có gương mặt đầy tàn nhang bước thêm một bước, hơi thở hắn phả ra mùi rượu rẻ tiền pha mực nướng. “Vậy nào, mở ví ra cho anh xem chút đi…”
Đối mặt với mấy gương mặt cười toe toét đầy ác ý kia, Karina cuối cùng cũng cảm thấy thật sự căng thẳng. Cô vô thức lùi lại hai bước..
Tên cầm đầu nở nụ cười khoái trá, định bước lên thêm hai bước, dường như đang chuẩn bị mở miệng nói gì đó. Nhưng đúng lúc đó, một cái bóng lớn phủ xuống đầu hắn, khiến nụ cười của hắn đông cứng lại ngay lập tức.
“...Kersey?”
Một người đàn ông cao lớn, da đen như gỗ mun và cơ bắp cuồn cuộn, đang đứng sau lưng Karina. Đôi mắt của hắn ánh lên màu thép lạnh, và giọng nói vang lên trầm khàn như tiếng súng đại bác nhét giẻ.
“Cô ta là khách của ta, Andy.” Một người da đen cao lớn, thân hình vạm vỡ như trâu mộng, xuất hiện sau lưng Karina, giọng trầm đục và lạnh lẽo như tiếng móc sắt cào vào sàn tàu mục.
Bọn côn đồ trẻ đưa mắt nhìn nhau. Gã đầu sỏ tên Andy vội giơ cả hai tay lên trời, trên gương mặt đầy tàn nhang vẽ nên một nụ cười miễn cưỡng:
“Chỉ là hiểu nhầm thôi, Kersey! Chúng tôi không dám đụng đến khách của ông đâu mà.”
Nói rồi cả đám lặng lẽ rút lui về đầu hẻm.
Karina thở phào một hơi, nói: “Cảm ơn ông…”
“Đừng vội cảm ơn.” Người da đen tên Kersey lạnh lùng nói, “Xem lại cái túi tiền của cô còn không đã.”
Karina giật mình, vội thọc tay vào ngực áo. Cô sờ hết cả người nhưng không thấy túi tiền đâu cả. Cảm giác lạnh buốt dọc sống lưng. Nhưng rồi cô sực nhớ ra:
“Đám nhóc đó?”
“Đừng lo, ta biết tụi nó ở đâu. Ta sẽ lấy lại cho cô.” Kersey gật đầu. “Giờ thì đi thôi, hắn đang đợi cô.”
Gã lực lưỡng đưa Karina băng qua một con hẻm khác, tiến vào khu lò mổ. Bên trong, vài người thợ đang bận rộn mổ heo, máu đỏ loang lổ sàn đá, tiếng dao lách cách như thể đang cắt qua không khí. Không ai ngẩng đầu khi họ bước vào. Không ai tỏ vẻ ngạc nhiên. Karina chỉ biết im lặng theo chân Kersey, xuống tầng hầm ẩm ướt dưới lòng đất. Và ở đó cô cuối cùng cũng gặp lại Laeri, người đấu sĩ da đen.
Hai người lần cuối gặp nhau đã là hơn một tháng trước. Khi ấy, Karina thay mặt Trương Hằng giao cho hắn một khoản chi phí hoạt động. Sau đó, Laeri bỗng dưng biến mất, không có tin tức gì cho đến tận hai hôm trước, hắn mới chủ động liên hệ lại.
“Cảm ơn.” Karina khẽ nói.
Kersey gật đầu chào Laeri, rồi lặng lẽ quay người bước lên lầu, không quên đóng cửa lại sau lưng.
“Ông ta không phải người trong bộ tộc.” Laeri mở lời khi trong phòng chỉ còn hai người, “Nhưng là người đáng tin. Ở cái khu hẻm này, chẳng ai dám đụng vào ông ta. Dạo gần đây ông ta giúp tôi không ít.”
“Xin lỗi vì tôi chỉ có thể gặp anh ở nơi thế này.” Karina kéo ghế ngồi xuống, “Macolm là kẻ cực kỳ cẩn trọng… nhưng chính vì thế mà hắn cũng có điểm yếu.”
“Phải, hắn dồn toàn bộ sự chú ý vào những đối thủ mạnh như thuyền trưởng Trương Hằng, hoặc cô.” Giọng Laeri thấp và dằn từng chữ. “Hắn sẽ tốn công phân tích tính cách, thói quen, gia thế, thậm chí là cả ký ức thời thơ ấu của đối phương để tìm ra điểm yếu có thể khai thác…”
“Nhưng sức người là có hạn. Khi hắn tập trung vào những người hắn cho là ‘mối đe dọa’, thì những kẻ khác những kẻ mà hắn xem như không tồn tại sẽ dễ dàng bị bỏ qua. Như tôi, hoặc những nô lệ da đen còn lại ở trang viên Terrance.”
“Trong mắt hắn, chúng tôi chẳng khác gì những cái cây biết đi trong vườn nho.” Anh nhìn Karina, ánh mắt không giận dữ, mà chỉ có sự tàn nhẫn lạnh lẽo. “Khi tôi bị lôi ra khỏi yến tiệc, với hắn là chuyện đã khép lại. Bọn quản đốc cũng chẳng buồn báo lại rằng tôi đã bị bán đi. Nhưng nếu hắn biết tôi còn sống và đang liên lạc với cô, hắn sẽ bắt đầu đánh giá lại mối nguy mà tôi có thể gây ra… điều đó sẽ khiến tôi gặp rắc rối.”
Karina gật đầu: “Tôi hiểu.”
Laeri khẽ nhếch môi, rồi chuyển chủ đề: “Về cha cô…”
Anh bắt đầu kể, đơn giản nhưng rõ ràng.
“Tôi đã dùng cách của mình để kết nối với người trong bộ tộc còn đang ở lại trang viên. Như tôi đã nói, trong mắt Macolm, bọn họ chẳng là gì cả. Đa phần không giúp được gì bọn thanh niên phải làm việc ngày đêm trong vườn cây, còn các hầu gái thì chỉ quét dọn và phục vụ khách khứa, chẳng tiếp cận nổi những nơi quan trọng.”
“Nhưng có một người là ngoại lệ một cô bé tên Lya.”
“Lya?” Karina khẽ hỏi lại.
“Cô bé là một đứa trẻ đặc biệt. Từ khi còn ở trong bộ tộc, đã tỏ ra khác biệt. Và Macolm, lão cáo già đó, hẳn cũng nhận ra điều này nên mới giữ cô bé lại, không để cô bé phục vụ khách như những người khác. Lya được dạy tiếng, được học chữ, rồi được giao phụ trách một phần công việc giấy tờ như viết thư mời, thiệp chúc, những thứ vặt vãnh.”
Laeri ngừng lại một chút rồi tiếp: “Ngoài ra, mỗi sáng thứ bảy, Lya còn được phép dọn dẹp phòng sách của Macolm nơi không ai khác được phép bén mảng.”
“Tôi đã liên lạc được với Lya thông qua người trong bộ tộc. Cô bé chấp nhận giúp. Dù mỗi lần chỉ có chưa tới mười lăm phút tự do trong phòng sách, lại phải tránh tai mắt của lính canh, nhưng cuối cùng cũng có kết quả.”
Anh rút từ trong áo ra một bức thư được xếp cẩn thận.
“Tôi không biết viết gì trong đó. Nhưng Lya bảo nó có thể giúp các người.”
Karina mở thư ra. Mới đọc được hai dòng, sắc mặt cô đã thay đổi.
Laeri không hỏi, chỉ lặng lẽ quan sát.
Bức thư là một lá thư gia tộc, nội dung mơ hồ: báo rằng tối mai sẽ có buổi tiếp đón Bá tước Slauter tại dinh thự, đồng thời nhấn mạnh rằng “rắc rối đã được xử lý ổn thỏa”. Ngày tháng ghi trên thư trùng khớp với thời điểm cha cô bị tống giam một nửa tháng sau vụ bắt giữ.
Cô siết chặt tờ giấy, cơn giận cuộn trào dưới đáy mắt, nhưng vẫn cố giữ giọng bình tĩnh: “Thế này… chưa đủ. Nó có thể khiến hắn gặp chút phiền toái, nhưng không thể khiến hắn ngã ngựa. Tôi cần bằng chứng rõ ràng hơn, chứng minh rằng chính hắn là kẻ đạo diễn toàn bộ việc cha tôi bị bắt.”
Cô ngừng một lát rồi trả lại bức thư: “Hãy đặt nó lại chỗ cũ. Đừng để Lya bị nghi ngờ.”
Laeri gật đầu. “Đừng lo. Chúng ta đã rất gần rồi. Tôi sẽ để Lya tiếp tục tìm kiếm. Có gì sẽ báo lại cho cô.”
“Cũng nhắc cô bé phải cẩn thận. À, tiền tôi đưa anh lần trước… còn đủ chứ?”
“Vẫn còn hơn một nửa, thưa tiểu thư.”
“Nếu thiếu cứ đến tìm tôi.”
Cuộc gặp kết thúc. Karina rời khỏi tầng hầm. Ngoài cửa, Kersey không chỉ trả lại túi tiền mà còn đích thân đưa cô ra khỏi ngõ Xông Cá.
Karina cảm ơn, rồi trở lại xe ngựa, đi thẳng đến cảng. Ở đó, Marlon đang chỉ huy nhóm thủy thủ chuyển hàng hóa lên tàu Vi Phong.
Cô ngồi trên ghế xe, nhìn từng thùng từng thùng hàng được chất lên boong, nhưng không hiểu sao, trong lòng lại có một cảm giác bất an dai dẳng như thể có điều gì đó, rất lớn, đang âm thầm tiến đến.


0 Bình luận