“Tôi nghe nói bọn họ đang định chia giá thu mua thành năm mức. Những đoàn hải tặc lớn có ký hợp đồng với liên minh sẽ được hưởng mức giá cao nhất. Các nhóm có thực lực cũng có thể vào bậc ba, bậc tư. Còn những kẻ mới xuất hiện sau này như ngài, thì chỉ có thể bắt đầu từ mức thấp nhất. Dù sau này thu được nhiều chiến lợi phẩm, giá thu mua sẽ tăng theo, nhưng kể cả tính theo tốc độ nhanh nhất thì để ngài bước vào nhóm thứ tư, e cũng phải mất ba năm. Mà điều đó thì rõ ràng là không công bằng với ngài và thủy thủ của ngài.”
Karina nói rồi hoạt động đôi cổ tay đang sưng vì bị trói quá lâu.
Trương Hằng liếc nhìn Annie ngồi bên cạnh. Cô nàng tỏ vẻ chẳng mấy tình nguyện, nhưng vẫn rút dao găm bên hông ra, cắt dây trói tay chân cho Karina.
“Cái ‘sinh ý’ mà cô nói tới là gì?” Trương Hằng hỏi.
Karina khẽ gật đầu cảm ơn, rồi đáp: “Tôi muốn hợp tác lâu dài với ngài. Tôi sẽ thu mua chiến lợi phẩm từ tay ngài. Ngài cứ yên tâm, giá tôi đưa ra chắc chắn cao hơn giá của liên minh. Tôi có thể trực tiếp cho ngài giá bậc bốn.”
Nàng ta rất tự tin với cái giá này. Nhưng chưa kịp nở nụ cười thắng lợi thì đã nghe Trương Hằng đáp ngay, giọng nhàn nhạt: “Xin lỗi, tôi không hứng thú.”
Karina ngẩn người. Cô không ngờ sẽ nhận được câu trả lời này. Sắc mặt thoáng biến đổi, rồi cô cau mày nói: “Tại sao? Giờ ngài đang cần một đối tác mạnh mẽ và ổn định hơn bao giờ hết. Ở chỗ tôi, ngài có thể thu được cao hơn gần bốn thành, rõ ràng có lời. Hơn nữa tôi còn có thể cam kết, cái giá đó chỉ áp dụng khi ngài còn là thuyền trưởng. Điều đó sẽ giúp ngài giữ vững vị trí. Ngài chẳng tổn thất gì cả, phải không?”
Trương Hằng lắc đầu: “Cô chỉ tính phần lợi, chưa tính phần rủi ro. Nếu tôi bán chiến lợi phẩm cho cô, nghĩa là tôi sẽ đắc tội với toàn bộ liên minh thương nhân chợ đen đồng nghĩa với việc mất đi gần như toàn bộ đầu mối giao dịch trên đảo. Một khi bên cô có chuyện gì bất trắc, tôi sẽ không cách nào đổi hàng lấy tiền được nữa.”
Nụ cười trên môi Karina trở nên gượng gạo, nhưng cô vẫn gắng gượng nói: “Điều đó ngài không cần lo. Tôi sống ở Nassau nhiều năm rồi, chưa từng để xảy ra chuyện gì.”
“Thật sao? Vậy tại sao cô không gia nhập liên minh?” Trương Hằng phản bác, “Theo lời cô kể, cô từng có không ít đối tác, như vậy kể cả khi gia nhập muộn, chế độ đãi ngộ vẫn phải khá tốt. Giờ thì sao? Còn mấy ai chịu bán hàng cho cô?”
Karina cứng họng. Đây là câu hỏi cô không thể né tránh. Trên đường đến đây, cô đã chuẩn bị rất nhiều lý do, dệt nên đủ thứ chuyện hòng che giấu. Trong mắt cô, Trương Hằng chỉ là một cậu thanh niên may mắn nhặt được chiến hạm, chắc không quá khó để thuyết phục. Nhưng ngay khi đối mặt,cô đã biết mình quá ngây thơ. Người trẻ tuổi trước mặt mang một vẻ trầm tĩnh chẳng hợp chút nào với độ tuổi. Tư duy sắc sảo, lạnh lùng và lý trí, đáng sợ hơn bất kỳ tên hải tặc nào nàng từng gặp trên đảo.
Karina chợt nhận ra, những lời dối trá cô chuẩn bị kỹ càng bỗng trở nên vụng về và lố bịch. Đến khi nàng mở miệng, lại chẳng biết phải nói gì.
Bầu không khí trong phòng khách lập tức trở nên trầm mặc. Chỉ có tiếng ngáy khe khẽ của Annie. Cô nàng rõ ràng chẳng mảy may quan tâm chuyện lợi nhuận phân chia này, không biết từ bao giờ đã dựa lưng vào ghế mà ngủ ngon lành.
Trương Hằng cởi áo khoác, đắp lên vai thiếu nữ tóc đỏ, rồi quay sang Karina: “Nếu cô không nói thật, thì giữa chúng ta chẳng còn gì để bàn.”
Karina khẽ cười khổ: “Nếu tôi nói thật, e là càng chẳng có khả năng hợp tác.”
“Cô cứ thử xem.” Trương Hằng rót hai chén trà, đẩy một chén về phía cô.
Karina trầm ngâm thật lâu, cuối cùng cũng mở lời. Câu đầu tiên đã như sét đánh ngang tai: “Thực ra… tôi không phải là thương nhân chợ đen ở đảo này.”
Nói xong, nàng ngẩng đầu lên nhìn Trương Hằng, chỉ thấy gương mặt kia chẳng lộ chút ngạc nhiên. Lòng cô càng thêm hụt hẫng: “Anh đã sớm nhận ra rồi à? Vậy… tôi trong mắt anh chắc giống hề lắm nhỉ?”
“Cũng không đến mức đó. Cô lên đảo được bao lâu rồi?”
“Hai tháng.”
“Thời gian ngắn như thế mà làm được thế này đã rất khá. Ăn mặc chẳng có gì sơ hở, cử chỉ cũng không lộ dấu vết. Quan trọng là hiểu rõ tình hình đảo. Nếu không phải vì nước da, tôi cũng chẳng nghi ngờ.”
“Vì… nước da?” Karina cười thê lương.
“Thương nhân chợ đen trên đảo thường phải kiểm hàng ngoài trời, bị phơi nắng nhiều nên da đen sạm. Còn cô trông chẳng giống người hay ra khỏi nhà.”
“Ra là vậy…” Karina gượng cười. “Trước kia tôi sống ở New Hampshire. Cha tôi là một thương nhân chợ đen tại Nassau. Khi còn bé, ông thường kể với tôi về nơi này, gọi đó là vùng đất của vàng bạc, chỉ có những kẻ gan lì nhất mới có thể sống sót. Nhưng khi đó, tôi chẳng mấy hứng thú với chuyện phiêu lưu.”
“Vậy vì sao cô lại đến đây?”
“Vì cha tôi.” Giọng cô bỗng chùng xuống. “Sáu tháng trước, ông bị bắt ở New Jersey với tội danh liên quan đến hải tặc. Cả ông lẫn con tàu vận chuyển đều bị tịch thu. Mỉa mai là, mới một tuần trước, cả đám quan chức cảng và hải quan còn nhận một khoản hối lộ kếch xù từ tay ông.”
Karina thở dài: “Mẹ tôi đã cố xoay xở khắp nơi. Cuối cùng phát hiện cha tôi đắc tội với một tay to mặt lớn vì bán lô hàng sai người. Chúng tôi tìm người hòa giải, nhưng đối phương đòi giá quá cao. Cho dù vét sạch tiền trong nhà vẫn còn thiếu một khoản lớn. Thế là tôi nghĩ đến việc tiếp quản công việc của ông, kiếm tiền qua buôn bán ở Nassau để gom đủ tiền chuộc.”
“Nhưng cô lại vướng đúng lúc liên minh thương nhân thành lập.”
“Đúng vậy. Tôi không tham gia vì… căn bản không đủ tư cách.” Karina bất lực. “Tôi có tìm đến vài vị thuyền trưởng từng hợp tác với cha tôi, nhưng vì ông đã rời khỏi đây khá lâu nên các mối quan hệ cũ đều đã mất hiệu lực. Những người bạn cũ của ông thì ai cũng tỏ vẻ bất lực. Tôi thật sự không còn đường nào khác. Giữa trưa, tôi nhìn thấy anh và chiếc tàu kia, đành đánh liều thử vận may.”
Karina nắm chặt tay, như muốn đưa ra đòn cuối: “Cha tôi vẫn còn một chiếc tàu vận chuyển. Bao năm qua, ông đã thiết lập được khá nhiều mối quan hệ ở các cảng. Khi tôi vào thăm trong tù, ông đã cho tôi toàn bộ danh sách liên hệ. Ngoài ra còn có một tờ giấy phép đặc biệt trên lý thuyết, giấy này có thể giúp tôi vượt qua hải quan của mọi thuộc địa. Dù New Jersey không vào được nữa, nhưng vẫn còn vài cảng khác. Tôi có thể bán hàng ở đó.”


0 Bình luận