“Ai da, tiếc ghê, mấy cái này không phải để ăn đâu.”
Tôi lịch sự đan tay dưới bàn để giấu đi cái tay run rẩy như đang bị giật kinh phong.
“Với cả, hình như chúng ta cũng có gu giống nhau đấy. Cảm giác ăn uống quan trọng lắm đó.”
“Ồôô~ Đồng chí!”
Con ma đội lốt Giám sát viên Cá Heo cười toe toét.
“Giám sát viên Hươu nè, cậu nhìn chẳng giống ma tẹo nào. Cậu cứ tự nhiên nói chuyện về đồ ăn hoài vậy á!”
Quao.
‘Tôi nghĩ mình sắp bỏ cuộc rồi.’
Nếu cứ tiếp tục tán dóc thế này, thể nào cũng có khoảnh khắc tôi gào lên cho mà coi.
☾ Ối dồi ôi, anh Hoẵng hình như nhạy cảm lắm với hiệu ứng Thung lũng kỳ lạ ấy! Nhưng trong bối cảnh này thì đáng tiếc thật đấy... Nhưng đừng lo, anh vẫn còn Braun bên cạnh mà! Người bạn đồng hành tuyệt vời của anh đã ở đây rồi! ☽
...Khoan đã.
Đúng rồi.
‘Braun nói đúng đó chứ.’
☾ Một MC giỏi là người biết thích ứng với tình huống! ☽
Chính xác. Những gì tôi đang trải qua là hiệu ứng Thung lũng kỳ lạ bị khuếch đại đến cực điểm.
‘Nỗi sợ khi thứ gì đó nhìn giống người nhưng lại không phải người.’
Trong căn phòng nghỉ bình thường này, việc nhìn đồng nghiệp ung dung bày ra những hành vi kỳ dị, không phải con người, khiến tôi dựng tóc gáy.
Và việc tôi là người duy nhất bình thường trong số đó càng nhân đôi sự kinh hãi.
‘Nếu thế thì…’
Tôi liếc sang bên cạnh.
Con thằn lằn đang thong dong ăn sandwich còn nguyên cái bao bọc.
"..."
"..."
Không đỡ sợ hơn tí nào!
Ngay cả khi nó có lè lưỡi liếm bừa, vừa đi lùi vừa cười toe toét hay tự nhiên bật dậy lắc đầu quẩy như điên cũng chẳng khác gì.
Bởi vì nó đã quá đáng sợ sẵn rồi!
Vì trông nó đã y chang thằn lằn rồi nên tôi không còn cái Thung lũng kỳ lạ để sợ nữa!
‘Giờ phải ăn bám Đội trưởng bằng mọi giá thôi.’
Cuối cùng thì tôi đã tìm ra giải pháp rồi.
Tôi nuốt mồ hôi lạnh, giả vờ như có việc cần, kéo ghế xích lại gần Đội trưởng Thằn Lằn một cách tự nhiên.
“Đội trưởng Lee Jaheon ạ.”
Và đúng là tôi cũng thật sự có chuyện muốn hỏi.
Theo ghi chép trong「Hồ sơ Về Những Bí Ẩn Trong Bóng Tối」, ở câu chuyện ma này, 〔Ma sẽ bắt chước ngoại hình, tính cách và hành động của người bị thay thế một cách hoàn hảo.〕
Điều đó có nghĩa là, nếu tôi hỏi những câu hỏi tự nhiên và không gượng ép, khả năng cao nó sẽ trả lời đúng như bản gốc.
Trừ phi con ma đột nhiên nổi máu hù dọa thôi.
‘Có khi vậy còn dễ hỏi hơn người thật ấy chứ.’
Dù gì, đây cũng không phải người thật mà.
Tôi kéo ghế sát hơn, tạo bầu không khí như thể đang muốn tâm sự chân tình với đồng đội, và có vẻ chiêu đó có tác dụng.
Tôi hỏi, “Thường thì mình không có nhiều cơ hội trò chuyện trong giờ làm… Giờ tiện dịp này, anh cho phép em hỏi vài điều được không ạ?”
“Được.”
“Cảm ơn anh. Em muốn hỏi là… Sếp làm thế nào mà mạnh mẽ đến vậy ạ?”
“Ờ.”
May quá, Lee Jaheon không có vẻ gì là khó chịu.
“Là kết quả tổng hòa giữa tố chất bẩm sinh và sự rèn luyện.”
"..."
Câu trả lời hoàn hảo cho mọi tình huống!
Cảm giác như hỏi học sinh giỏi "học sao mà điểm cao vậy?" và nhận lại câu "tớ chỉ chăm chỉ học với bộ não trời cho của mình thôi."
‘Nhưng tôi cần thêm chi tiết…’
Với người khác thì câu trả lời này nghe có vẻ tránh né, nhưng với Đội trưởng Thằn Lằn thì khó mà chắc chắn được.
Tôi bèn cười gượng, đáp lại, “Vậy à… Em hỏi vậy vì em cũng muốn rèn luyện sức mạnh giống anh, một sức mạnh không cần dựa vào vật phẩm hay bị ô nhiễm.”
“Ăn theo chế độ protein, kết hợp cardio và tập tạ.”
“…Thế có bằng anh được không ạ?”
“Không.”
"..."
Này, tôi biết sức mạnh cơ bắp sẽ theo tỷ lệ với thân hình rồi mà.
Suýt nữa tôi đã trố mắt nhìn anh ta.
“…Nếu được, anh còn lời khuyên nào khác không ạ?”
“Có. Giám sát viên Hươu, cậu có thế mạnh riêng. Tập trung phát triển nó đi.”
Con thằn lằn đáp một cách cụt lủn.
“Không ai giỏi toàn diện hết. Đừng phí nguồn lực vào những việc kém hiệu quả. Hãy tận dụng thế mạnh mọi thứ cho thế mạng của mình.”
...Khoan.
“Ý anh là, lúc nào cần sức mạnh thì cứ nhờ anh lo, còn về phần em thì chỉ cần tập trung phát vào khả năng của mình là được?”
“Đúng.”
Con thằn lằn gật đầu.
“Cậu có thế mạnh ở khả năng sáng tạo và ra quyết định.”
“…Em cảm ơn anh.”
Ừm.
‘Mình có nên coi đó là lời khen không nhỉ?’
Dù sao thì, được phân công vai trò rõ ràng còn đỡ hơn bị yêu cầu tự làm tất cả."
‘Nhưng mà mình vẫn thấy tiếc tiếc.’
Tôi do dự một chút, rồi quyết định đào sâu thêm.
“Tuy nhiên, đôi khi chúng ta cũng phải một mình bước vào Bóng tối… Mà sức mạnh thì vẫn là yếu tố rất quan trọng ạ, nên em nghĩ mình vẫn cần cải thiện.”
“Ừm.”
Con thằn lằn im lặng suy tư một lát, rồi gật đầu xác nhận.
“Tôi sẽ giới thiệu cho cậu một vật phẩm.”
“...!”
Trúng số rồi!
“Thứ đó có tăng được sức mạnh không?”
“Đại loại vậy. Dùng nó làm vật phẩm mẹ để chế tạo trang bị đặc biệt mới.”
“...! Em cảm ơn anh rất nhiều!”
Vốn dĩ tôi cũng đang định nâng cấp hoặc mở rộng trang bị chuyên dụng.
‘Ít ra cũng thu hoạch được cái gì rồi!’
Dù giữa một bầy ma, dù toàn thân ướt đẫm mồ hôi lạnh, tôi vẫn giành giật được thứ đáng giá… À khoan.
Tôi đột nhiên nhớ ra một chuyện.
Con thằn lằn trước mặt tôi không phải là Lee Jaheon thật, nó là ma.
‘Liệu mình có tin tưởng vào nó được không đây?’
Tôi thoáng hoảng hốt nhưng nhanh chóng nhớ tới quy tắc.
Những người bị thay thế bởi ma vẫn sẽ giữ được ký ức gián tiếp về những gì xảy ra trong khu vực khép kín.
Với tính cách của Lee Jaheon, chắc chắn anh ấy sẽ giữ lời hứa.
‘Ổn rồi.’
Phù.
Kể cả tôi phải tra qua mấy thứ kinh hoàng này, tôi vẫn cảm thấy thành tựu khi đạt được vật phẩm mới.
‘Tạm thời, mình dùng cảm giác thành tựu này để trấn áp nỗi sợ vậy…’
Tôi giả vờ duỗi lưng, tránh ánh mắt của hai bóng ma Đội C đang lộn ngược người lên và toe toét cười với tôi.
Lúc này, ai đã đưa tôi vào Salmon Market cũng vô nghĩa.
‘Tâm bất biến giữa dòng đời vạn biến…’
Tôi cứ thế bám riết lấy Đội trưởng Thằn Lằn, hỏi đủ thứ chuyện tầm phào.
Nhờ vậy, con ma giả dạng cũng chẳng rảnh tay đi làm chuyện kỳ quái.
‘Tôi còn moi ra được thông tin: Đội trưởng thích thịt bò hơn thịt heo…’
☾ Bạn hiền ơi, có khác gì điều tra tiểu sử sơ cấp đâu… ☽
Tôi cũng biết mà Braun à, nhưng biết sao được…
Khi cuộc trò chuyện cạn kiệt tới mức không thể đào bới nổi nữa, tôi giả vờ ngủ gật, lặng lẽ chơi nối chữ với Braun trong túi áo để giết thời gian.
Bất kể những âm thanh rợn người vang bên tai, tôi chỉ giữ một thái độ duy nhất: “Xin lỗi… em mệt quá… mình nói chuyện tiếp sau khi ra ngoài nhé…”
‘Đã 3 giờ sáng rồi. Làm ơn cho nó kết thúc đi…’
Toàn thân tôi như ngập trong mồ hôi lạnh, nhưng không có sự cố nào bùng nổ.
Nắm Braun trong túi, tôi vật vờ chống chọi qua từng giây dài như cả thế kỷ.
"..."
"..."
Cạch.
Cuối cùng, cửa phòng nghỉ mở ra.
Tôi đã sống sót nguyên đêm.
“…Xong rồi.”
Tôi đã làm được!
Dù đầu óc đặc quánh như sương mù, tôi cũng muốn đứng phắt dậy và đấm tay vào không khí ăn mừng.
‘Nước mắt tôi rưng rưng rồi…’
Lần đầu tiên trong đời, tôi kiên trì chịu đựng một câu chuyện ma trần trụi như thế mà không gian lận, không gian dối.
Tôi có cảm giác như vừa vượt lên chính mình vậy.
‘Tôi nên tự thưởng cho mình một cái vỗ lưng…’
Tôi lảo đảo đứng lên.
Không ai biết rằng một thử thách hạng D lại hành tôi thê thảm như vậy, và điều đó… là một sự an ủi to lớn.
“Giám sát viên Hươu.”
“...?!”
H-Hả…?
Tôi quay đầu lại.
Con thằn lằn vẫn tỉnh bơ đứng đó.
Anh ta tỉnh như sáo như thể chưa từng thức trắng cả đêm vậy… ủa, chờ đã.
‘...?’
Anh ấy còn thức?
“Đội trưởng?”
“Cậu không cần đợi mấy thành viên đội C thức dậy đâu. Cậu có thể tan ca.”
Tôi nhìn Đội trưởng thằn lằn đứng nghiêm chỉnh, rồi nhìn đám người Đội C còn ngáy o o dưới đất.
"..."
"..."
Không thể nào.
“Chẳng lẽ… đêm qua anh không phải ma?!”
“Không.”
“…Nhưng… anh vỗ tay bằng… mu bàn tay đó!!”
“?”
Con thằn lằn nghiêng đầu, rồi như chợt hiểu ra và đáp:
“Tôi tưởng đó là trào lưu thịnh hành.”
"..."
À.
ÀÀÀÀÀAAAAAAAAA!!!!


10 Bình luận
-_-