Ronan quay sang nhìn xem ai là người bắn đã bắn viên đạn đạn vừa rồi. Từ phía hành lang lối vào, anh thấy Vincent đang giơ khẩu súng lên, vẫn còn trong tư thế ngắm bắn. Nòng súng của Vincent thì đang bốc khói, xác nhận chính anh ta là người vừa khai hỏa. Bên cạnh anh ta còn có Tokita và Michell đang đi cùng.
Nhìn thấy Maylee nằm bất động dưới đất, Eila thì đang cuống cuồng thực hiện hồi sức tim phổi. Đôi tay cô run lên vì lo lắng nhưng vẫn không ngừng chuyển động, cố gắng thực hiện thao tác hồi sức tim phổi một cách đầy tuyệt vọng. Mồ hôi túa ra trên trán Eila, ánh mắt cô lúc này ngập tràn sự hoang mang và bất lực, như thể cả thế giới đang sụp đổ trước mặt. Tiếng thở hổn hển của Eila hòa lẫn với những âm thanh nghẹn ngào như cố ngăn dòng nước mắt chực trào.
Không suy nghĩ nhiều, Tokita lao nhanh đến bên họ để kiểm tra tình hình của Maylee. Bước chân cậu vội vã, đôi mắt tập trung cao độ nhưng khuôn mặt lại lộ rõ sự lo lắng. Dựa vào những dấu hiệu bên ngoài, Tokita biết tình hình đang rất nghiêm trọng nhưng cậu vẫn cố giữ bình tĩnh, như một cách để không làm Eila thêm hoảng loạn.
Tuy nhiên, ngay khi nhìn thấy Tokita vừa tiến lại gần, Eila lập tức giơ súng lên, đôi mắt đỏ hoe của cô hiện lên với đầy vẻ cảnh giác và nghi ngờ, như muốn cảnh báo anh đừng lại gần.
-Bình tĩnh, tôi là bác sĩ.
Tokita lập tức dừng lại và cố gắng xoa dịu Eila, nhưng trong lòng cậu là một cảm giác bất lực đang dâng trào, cậu biết thời gian của Maylee đang cạn dần.
Vincent nhanh chóng đi tới để kiểm tra tình hình.
-Maylee bị sao vậy?
Eila lập tức lắc đầu liên tục rồi đáp lại, tay vẫn không ngừng ấn ngực Maylee, động tác càng lúc càng rối loạn.
-Tôi không biết!
-Vậy ai đã làm cô bé thành ra thế?
Không chút do dự, Eila quay đầu lại và nhìn thẳng vào Ronan. Cô nhìn Ronan theo cách đầy buộc tội như đang muốn xé toạc anh ra. Ronan cảm nhận được cơn giận dữ từ Eila, nhưng anh không đáp lại mà chỉ siết chặt khẩu súng trong tay, mắt vẫn không rời khỏi Aldric dù chỉ một giây.
Vincent thấy vậy thì nói đỡ cho Tokita.
-Cứ để cậu ấy kiểm tra.
Rồi anh ta quay sang nói chuyện với Ronan, người vẫn còn đang chĩa súng vào Aldric.
-Hạ súng xuống, đừng có bắn người của tôi!
-Cậu ta bị nhiễm bệnh rồi.
Vincent nhíu mày.
-Virus Zion hả?
Ronan đáp lại bằng một giọng lãnh đạm.
-Ừ!
Ngay khi vừa dứt lời, anh đã định bóp cò. Nhưng Vincent đã nhanh chóng phản ứng lại, lập tức dùng khẩu súng trường trên tay bắn văng súng của anh đi.
-Tôi có đem dụng cụ kiểm tra theo nên đừng có bắn bừa.
-Tưởng anh không quan tâm thằng nhãi này chứ?!
-Đúng, tôi không quan tâm. Nhưng quản lý và cấp trên của tôi thì có. Thằng nhóc là tài năng trẻ của Wolfkenstein nên họ không muốn nó chết theo cách tào lao đâu.
Ronan nghe vậy liền nói mỉa.
-Tài năng trẻ mà bị nhiễm bệnh thì vẫn trở thành thây ma thôi.
Một cảm giác bất lực xen lẫn giận dữ dâng lên trong lòng, Ronan đã chứng kiến những dấu hiệu nhiễm bệnh của Aldric nên không tin cậu ta còn cơ hội. Nhưng sâu thẳm, anh cũng tự hỏi liệu mình có đang để sự chủ quan che mờ lý trí. Bởi đây là lần đầu tiên, anh chứng kiến một người có những dấu hiệu rõ rệt như vậy mà vẫn còn đủ sự tỉnh táo đến thế. Và dù đã nổi điên và tấn công anh một cách điên cuồng, nhưng nó không phải kiểu một người bị nhiễm bệnh sẽ hành động.
-Tôi đã nói là tôi có dụng cụ kiểm tra mà. Ít ra phải đưa cho họ bằng chứng thuyết phục rồi để họ quyết định phải làm gì với nó.
-Tùy anh! Làm gì thì làm nhưng đừng để ảnh hưởng tới người của tôi.
Vừa nói xong, Ronan lập tức quay đi không chút do dự.
Vincent bước lại gần và lập tức khựng lại khi nhìn thấy gương mặt đầy máu của Aldric. Máu vẫn rỉ ra từ mũi và miệng, nhuộm đỏ thẫm cả vùng da quanh đó, còn trên cổ cậu là một vết bầm tím to tướng, rõ nét như dấu tay ai vừa bóp chặt. Cảnh tượng đó khiến Vincent sững sờ và không biết phải nói gì hơn vào lúc này.
-Chết tiệt, rốt cuộc là các cậu đã làm gì vậy hả?
Sau khi nốc thêm chục viên thuốc hồi phục, Ronan lúc này đang nhặt lại những hộp pin năng lượng nằm rải rác trên mặt đất và lắp vào bộ giáp cường hóa. Tiếp đó, anh trang bị lại lớp giáp kim loại lên mình. Những tiếng kêu lách tách, roẹt xẹt liên tục vang lên khi những bộ phận mở rộng ra, liên kết với nhau và với bộ đồ cường hóa. Cuối cùng, anh nhặt lại vũ khí và trang bị của mình rồi đeo chiếc ba lô lên người.
Sau đó, Ronan tiến tới chỗ xác Norman, giờ đây đã thành một đống thịt bầy nhầy, không ra bất kì một hình thù gì cả. Phần tay và chân của Norman có lẽ là thứ duy nhất còn tương đối nguyên vẹn, chứng minh rằng hắn đã từng là một con người trước khi chết, ít ra người khác có thể sẽ nhận định tương đối như vậy khi họ kiểm tra xác của hắn.
Ronan biết mình phải giữ nguyên hiện trạng xác của Norman để Cục tiến hành điều tra, nhưng khả năng hồi phục phi thường của hắn sẽ khiến mọi chuyện trở nên nguy hiểm. Những viên đạn đặc chế rồi cũng sẽ hết tác dụng nên cũng rất rủi ro. Do đó, để tránh nguy cơ mong manh nhất là Norman hồi sinh lại được, anh chỉ có thể đốt xác để đảm bảo hắn ta sẽ chết hoàn toàn. Còn về việc lời khai thì đã có Eila để chứng thực. Nếu Leon và Gisele vẫn còn sống, họ cũng có thể xác nhận mọi chuyện.
Ronan lấy ra một quả lựu đạn cháy và một lựu đạn chứa đầy chất cháy. Anh rút chốt quả lựu đạn chứa đầy chất cháy ra trước, đặt nó bên cạnh Norman và để nó phun ra một làn sương bao phủ toàn bộ khu vực xung quanh xác hắn, rồi anh thảy quả lựu đạn cháy vào chính giữa xác Norman. Tiếng nổ sau đó vang lên, ngọn lửa lập tức bùng cháy dữ dội và nuốt chửng mọi thứ trong phạm vi của nó.
Anh cứ thế bước đi một cách chậm rãi, để lại ngọn lửa đang rực cháy ở sau lưng.
Đi tới ngã rẽ của hành lang, chẳng mất bao lâu để Ronan tìm thấy Leon và Gisele. Điều may mắn là họ vẫn còn sống, hiện tại chỉ là đang bất tỉnh. Trên người họ đầy vết thương như vết đạn bắn, vết cắt của dao, thậm chí là Leon đã mất đi cánh tay trái của mình, nhưng tất cả đều đã được băng bó tạm thời lại để cầm máu, cũng như là cho thuốc giảm đau và hồi phục để kéo dài sự sống. Có lẽ là Norman đang định giữ họ lại để ăn thịt dần, hoặc có lẽ là biến họ thành vật thí nghiệm cho mình.
Sau khi kiểm tra sơ qua, Ronan vác cả hai lên vai và di chuyển ra bên ngoài.
Khi đến chỗ của mọi người đang tập hợp, Ronan thấy Vincent đang tiến hành kiểm tra tình trạng cơ thể của Aldric.
Sau khi hoàn tất kiểm tra, Vincent vừa quay lại thì ngạc nhiên khi bắt gặp Ronan đang vác Leon và Gisele trên vai như thể đó là hai cái bao tải. Điều gây chú ý nhất là Leon, do cậu đã bị Norman lấy mất toàn bộ trang bị cũng như quần áo kể cả đồ lót, nên về cơ bản thì cậu lúc này đang ở trong trạng thái khỏa thân hoàn toàn. Cảnh tượng đó khiến anh ta không khỏi thắc mắc.
-Anh có thể kể cho tôi chuyện gì đã xảy ra ở đây được chứ, Ronald?
-Ít nhất là sau khi ra khỏi đây đi. Và tốt hơn là nên để tôi viết báo cáo lại cho trụ sở đã. Giờ có hỏi thì tôi cũng chẳng nhớ hết được đâu.
Rồi Ronan quay sang nhìn Aldric, Vincent thấy vậy thì hiểu ý của anh và nhanh chóng đáp lại.
-Thằng nhãi này vẫn ổn. Dụng cụ báo máu không bị lây nhiễm. Tôi đã kiểm tra sơ qua thì thấy thân nhiệt vẫn bình thường, mắt vẫn phản ứng lại với kích thích từ ánh sáng bên ngoài. Và...không có mạch máu nổi lên bất thường. Anh chắc mình không nhìn lầm chứ?!
-Nếu không tin tôi thì anh có thể hỏi con bé tóc ngắn đằng kia. Nó là đứa bị sốc nhìn thấy tên nhãi này rồi mới đến lượt tôi.
Vincent gật đầu, nhưng chợt nhớ ra điều gì, anh nói tiếp.
-À, còn một chuyện nữa. Bộ giáp chiến đấu của Aldric đang nóng ran. Đây là lần đầu tiên tôi thấy nó phát nhiệt tới như vậy. Lẽ nào cậu ta đã chiến đấu với thứ gì đó mạnh lắm à? Vì tôi không nghĩ trang bị cho thợ săn của Wolfkenstein lại tệ đến thế.
Ronan nhếch môi, nở một nụ cười nhạt.
-Cũng đại loại như vậy.
Anh nhẹ nhàng đặt Leon và Gisele xuống, để họ tựa lưng vào tường. Xong xuôi, anh bước nhanh tới chỗ Tokita, người đang dốc toàn lực cứu chữa cho Maylee. Cô bé đang được gắn một thiết bị trên đầu, còn miệng thì có bình oxy nhỏ giúp hỗ trợ hô hấp. Tokita vẫn không ngừng ép ngực cho cô, trong khi Michell ở bên cạnh nâng chân Maylee lên, giúp máu lưu thông tốt hơn.
-Tình hình sao rồi, Toki?!
Tokita đáp lại một cách gấp gáp.
-Em vẫn đang cố. Em đã tiêm cho cô bé một ít adreinaline và dopamin rồi. Chưa kể là đang truyền tín hiệu giả để đánh lừa bộ não là cô bé đang vận động mạnh để nó chịu ép tim đập.
-Thế đã thử kích tim chưa?!
-Rồi, nhưng em không lợi dụng nó được. Cô bé đã ở trong trạng thái này lâu quá rồi.
- Có thể giữ cô nhóc sống đủ lâu để đưa tới bệnh viện không?
Tokita khẽ lắc đầu cùng gương mặt nặng trĩu.
-Không thể đâu. Việc ép tim như thế này chỉ giúp kéo dài một chút, nhưng cô ấy đã rơi vào tình trạng chết lâm sàng hơn 10 phút kể từ lúc em tới đây rồi, nếu kéo dài hơn thì chỉ càng nguy hiểm. Giờ ta chỉ còn biết cầu mong có phép màu xảy ra thôi.
Khi Tokita vừa dứt lời, bỗng hai mắt Maylee bất ngờ mở bật ra và lập tức bật ngồi dậy, liên tục ngó nghiêng quan sát xung quanh với một vẻ hoảng sợ.
-Giấc mơ vừa rồi đáng sợ quá.
Giọng cô run rẩy, lạc lõng như thể vừa trở về từ một cõi xa xôi.
Maylee nhìn mọi người xung quanh và không hiểu được chuyện gì đang xảy ra, chỉ khi nhìn thấy Eila giàn giụa nước mắt đang ngơ ngác nhìn mình thì cô mới từ nhớ lại tất cả mọi việc. Và khi ký ức ùa về, mặt Maylee đỏ bừng như trái cà chua chín, vừa ngượng vừa hoảng loạn.
Cô nhanh chóng nhìn thấy Ronan và vội hỏi anh.
-Tất cả kết thúc rồi sao?
-Ừ, xong rồi.
Maylee tiếp tục hỏi, sự lo lắng khiến giọng cô cao hơn
-Vậy Aldric đâu, cậu ấy có ổn không?
Ronan nhún vai và đáp lại một cách lạnh lùng.
-Tiếc là không. Tin tốt là vẫn chưa chết, nhưng tôi không đảm bảo cậu ta sẽ còn sống đâu.
Maylee giật mình, đôi mắt mở to, tỏ vẻ ngạc nhiên xen lẫn lo lắng.
-Anh nói như vậy là sao?
Vincent sau đó bước tới, anh nhìn thấy Maylee đã tỉnh dậy và cảm thấy nhẹ nhõm, nhưng gương mặt vẫn giữ vẻ nghiêm nghị. Không chần chừ, anh liền quay sang Eila để hỏi chuyện.
-Vừa nãy nhóc có thấy Aldric có dấu hiệu của virus Zion không?
Eila không đáp mà chỉ lặng lẽ quay mặt đi, đôi mắt ánh lên vẻ đượm buồn. Nhưng cử chỉ đó là đủ để Vincent hiểu điều cô muốn nói.
Maylee nhanh chóng quay sang hỏi Vincent để xác nhận thông tin từ anh.
-Aldric...cậu ấy...bị nhiễm bệnh sao?!
-Tôi không chắc. Ronan với Eila thì nói có, nhưng tôi kiểm tra thì lại không, với từng đó thời gian thì. Có vẻ vẫn nên bàn giao cho Wolfkenstein để kiểm tra lại và xử lý là tốt nhất.
Nghe được điều đó khiến Maylee nhẹ nhõm phần nào, nhưng đôi chân cô run rẩy khi cố đứng dậy. Cô muốn đến chỗ Aldric, muốn tận mắt xác nhận tình trạng của cậu, nhưng cơ thể yếu ớt không chịu hợp tác. Eila vội bước tới và choàng vai đỡ cô. Maylee nắm chặt tay Eila, đôi mắt đầy kiên định dù cơ thể vẫn còn run rẩy.
Vincent nhanh chóng tới chỗ của Aldric, lấy ra trong cặp một cuộn băng keo và cuốn quanh miệng cậu lại, sau đó cõng cậu ta trên vai mình.
-Nên rời đi nhanh thôi. Còn phải thông báo với trụ sở nữa.
Anh ta nói với giọng đầy gấp gáp.
Ronan tỏ vẻ ngạc nhiên.
-Tôi tưởng trụ sở gửi anh tới chứ?!
-Là Wolfkenstein cử tôi tới. Họ lo sợ đám Aldric sẽ tự ý hành động mà không báo cáo lại với trụ sở nên cử tôi với để kiểm tra.
-Còn Tokita với Michell thì sao? Hai người có nhận được tín hiệu cầu cứu khẩn cấp của tôi không.
Tokita đáp lại với một vẻ bối rối.
-Không, bọn em chỉ đứng ở gần lối vào hành lang thôi. Do thấy Vincent đi vào đó nên bọn em cũng theo cùng, do thấy anh ở trong đó cũng lâu quá nên lo chuyện không hay xảy ra. Mà trong đây có khói gây nhiễu thì làm sao mà anh phát tín hiệu tới chỗ bọn em được, khói dày là đằng khác ấy, em còn cảm nhận được vị chua đặc trưng của nó luôn mà.
Ronan thở dài, gương mặt thoáng hiện lên vẻ chán nản.
-Vậy là tôi ném nó ra chưa đủ xa rồi.
Cậu ngạc nhiên và hỏi tiếp.
-Anh ném cái gì cơ?!
-Thiết bị đầu cuối liên lạc nội bộ của chúng ta ấy. Tôi cố ném nó ra khỏi phạm vi ảnh hưởng của khói gây nhiễu để gửi tín hiệu cầu cứu ra bên ngoài. Mà cậu nói vậy thì tức là thiết bị vẫn nằm trong khói. Thôi thì mọi người tới kịp lúc nên cũng ghi nhận lòng tốt.
-Thật sự là anh nói chưng hửng vậy thì em không hiểu gì cả.
-Để ra khỏi đây thì tôi giải thích cho. Cậu với Michell tới chỗ kia rồi mang Leon với Gisele đi.
Ronan chỉ tay về phía Leon và Gisele đang được anh để dựa người vào bức tường. Tokita nhìn thấy những vết thương trên cơ thể họ, định mở miệng hỏi nhưng đã bị anh nhanh chóng ngăn lại.
-Đã nói là ra được khỏi đây thì tôi kể.
Lúc này Tokita mới nhìn kỹ Ronan, cậu thấy gương mặt anh lấm lem những máu, phần khóe miệng cũng không là ngoại lệ. Cậu cũng định thắc mắc thêm về chuyện đó nhưng rồi lại thôi.
Tất cả nhanh chóng rời khỏi khu vực hành lang, Ronan mượn thiết bị của Vincent và chịu trách nhiệm liên lạc. Đi được một đoạn, Ronan bất ngờ phát hiện thiết bị của mình nằm chỏng chơ trên đường. Anh nhanh chóng cúi xuống nhặt lấy rồi gài vào thắt lưng.
Không lâu sau, những nỗ lực của Ronan trong việc liên lạc với trụ chính mà anh phải cố nhiều lần thì cuối cùng đã được đền đáp. Một giọng nói được phát ra từ trụ sở chính thông qua thiết bị đầu cuối của Vincent.
-Đây là Trụ sở. Số 103, có chuyện gì vậy.
- Đây là số 63. Hiện có bốn người bị thương tại khu vực. Trận chiến đã kết thúc và kẻ tình nghi chính đã bị tiêu diệt. Tuy nhiên, rất có khả năng đồng bọn của hắn vẫn đang lẩn khuất quanh đây. Một vài kẻ trong số đó có dấu hiệu đang đột nhập hoặc thực hiện hành vi mờ ám bên trong tổ quái vật. Yêu cầu nhóm thợ săn có kỹ năng chiến đấu tiến đến bao vây khu vực ngay lập tức. Chúng tôi cần tăng cường nhân lực nhanh chóng để đảm bảo an toàn! Hết!
Anh tiếp tục nói thêm vào để xác nhận thông tin với họ.
-Thiết bị đầu cuối của số 63 đã bị phá hủy trong trận chiến. Tôi đang dùng thiết bị của thợ săn số 103 để liên lạc với anh. Số 27 và 28 hiện đang được người của Wolfkenstein hỗ trợ đưa ra ngoài. Hết!
Phía trụ sở nhanh chóng xác nhận và phản hồi lại.
-Chúng tôi đã ghi nhận thông tin và sẽ cử lực lượng tới để tuần tra và bảo vệ khu vực. Anh có thể giải thích lại tình hình của mình được không, càng chi tiết càng tốt.
-Nó khá rắc rối. Nhưng về cơ bản là anh thấy bất kì kẻ nào đang xuất hiện ở đó và không chứng thực được mình là thợ săn hay có dấu hiệu vòng vo thì nên tấn công ngay lập tức.
-Được rồi. Vậy chúng tôi yêu cầu anh quay về trụ sở để viết lại báo cáo chi tiết.
-Đã rõ.
Trụ sở vừa cắt kết nối, Vincent lập tức yêu cầu Ronan trả lại thiết bị liên lạc. Anh nhanh chóng chuyển đường dây từ trung tâm sang bộ phận quản lý của Wolfkenstein, rồi bắt đầu báo cáo sơ bộ tình hình dựa theo những gì nghe được từ Ronan. Trong lúc liên lạc, Vincent thông báo rằng Leon, Gisele và nhóm Aldric đều vẫn còn sống nhưng phần lớn đều bị thương năng. Riêng Aldric, do tình trạng phức tạp nên anh đề nghị Wolfkenstein chuẩn bị xe, đưa cậu về lại thành phố để kiểm tra sức khỏe kỹ lưỡng, tránh hành động bất cẩn và tự mình rước họa vào thân.
-
Một lúc sau, khi nhóm của Ronan và những người khác rời khỏi khu vực hành lang, hai bóng người xuất hiện tại nơi từng diễn ra trận chiến khốc liệt giữa anh và Norman. Đó là một nam và một nữ, cả hai đều trang bị vũ khí chiến đấu trên người. Họ đi lại và liên tục ngó nghiêng quan sát xung quanh. Không ai khác, hai người đó chính là Idris và Lydia, đồng bọn mà Norman đã gọi đến.
Idris mặc một bộ đồ chiến đấu hạng nặng, loại mà có lớp giáp kim loại bảo vệ bên ngoài còn giáp cường hóa bên trong tương tự như Ronan, nhưng loại này thì trông hầm hố hơn hẳn, như thế nó là một cỗ xe tăng di chuyển bằng hai chân vậy. Nó khiến cho Lydia đi cùng chỉ như một đứa trẻ mẫu giáo khi đứng bên cạnh, dù chiều cao của cô ta cũng không phải thuộc dạng thấp bé gì.
Sau lưng hắn ta là một khẩu pháo phản lực lớn với bốn nòng, một dây đeo chéo nối liền các hộp kim loại hình trụ liền theo một đường kéo dài từ vai xuống hông, và bên những hộp kim loại đó được gài chặt hàng loạt tên lửa để sử dụng.
Trái ngược hoàn toàn với Idris, Lydia xuất hiện với vẻ ngoài đầy cuốn hút. Cô khoác lên mình một bộ đồ bó mỏng hiện đại, gần như trong suốt, kết hợp với đôi giày cao gót đầy phong cách. Hai thanh đoản kiếm được giắt gọn gàng phía sau thắt lưng, tạo nên hình ảnh vừa quyến rũ vừa nguy hiểm. Bộ đồ bó mà cô ta mặc chỉ che đi khoảng một nửa phần trước cơ thể, để lộ làn da trắng mịn cùng thân hình đầy mê hoặc của phần còn lại ra bên ngoài.
Vẻ ngoài của Lydia trông như một thiếu nữ với thân hình quyến rũ. Đương nhiên là nó đã có sự can thiệp từ chính khả năng điều khiển cơ thể của chính cô. Nếu Lydia vẫn là một con người, cô ta có lẽ sẽ không bao giờ có được một vẻ đẹp như vậy trừ được sinh ra với các phước đó.
Idris và Lydia và những người phụ trách để bảo vệ các phương tiện vận chuyển sau khi thiết bị được đưa lên mặt đất. Vốn dĩ họ không định xuống khu vực này, nên việc mang theo vũ khí tùy chỉnh theo cá nhân là điều dễ hiểu, miễn sao vẫn đảm bảo khả năng chiến đấu hiệu quả. Tuy nhiên với kiểu trang bị như vậy, họ rõ ràng không thể di chuyển bên trong tổ quái vật được, bởi nó quá thu hút và khiến họ dễ bị nghi ngờ. Dù gì thì hoạt động trong tổ quái vật cũng là công việc của Norman.
Sau khi dùng thiết bị đầu cuối thu thập thông tin để kiểm tra khu vực, Idris nhanh chóng tiến lại chỗ đống tro của Norman và nói chuyện với Lydia, người vẫn đang đăm chiêu nhìn nó từ nãy đến giờ.
-Tôi tìm thấy Norman rồi...hay nói đúng hơn là đã từng là cậu ta. Dựa vào thông tin tôi quét được và phân tích thì đống tro này khả năng cao là Norman. Những dấu hiệu cuối cùng đều chỉ ra đây là cậu ta.
Lydia đáp lại bằng một tông giọng nhẹ nhàng.
-Thế à. Anh ta cũng khá hữu dụng nhưng giờ không thể đóng góp cho chi nhánh chúng ta nữa vì chết mất rồi. Quay về thôi.
-Cô có tìm thấy bất kì thông tin gì khác hữu dụng ngoài đống tro của Norman không?
-Không, tôi không tìm thấy thứ gì khác cả.
-Có nghĩa là người giết Norman vẫn còn sống và đã rời khỏi nơi này rồi. Cũng có nghĩa là trụ sở cũng đã biết ở đây có một trận chiến đã xảy ra. Tôi đảm bảo họ đã gửi một vài thợ săn để để kiểm tra nơi này rồi.
Nếu kí ức của Idris không sai thì Norman và Lydia đang có mối quan hệ tình cảm với nhau, nhưng có vẻ cô ta không tỏ ra quan tâm mấy sau khi Norman chết cho lắm.
-Cô không muốn báo thù cho cậu ta hay gì à? Hai người là người yêu với nhau mà, đúng không?
-Tôi ư? Tôi không phải dạng người để bản thân mình mắc kẹt với quá khứ.
Lydia đáp lại với vẻ bình thường, nhẹ bâng.
Idris quan sát cơ thể bị cháy xém của Norman và thấy hai mảnh vỡ kim loại, và chỉ cần nhìn sơ qua cũng biết nó là mảnh vỡ của một quả lựu đạn hóa học.
-Dù sao thì...tên này cũng rất nguy hiểm đấy. Hắn ta đã cố tình đốt xác của Norman ra. Không biết có phải là để kết liễu cậu ta hoàn toàn vì hết đạn hay không. Nhưng có lẽ chúng ta vẫn nên cẩn trọng với hắn.
Lydia hiểu ý Idris muốn nói là gì nên chủ động hỏi.
-Thế anh có tìm thấy bất kì phần máu hay thịt nào khác của anh ta ở đây không?
-Tôi vẫn đang tìm thử. Tôi không thấy cánh tay phải của cậu ta trong đống bầy nhầy khét lẹt kia. Có lẽ là nó vẫn đang nằm đâu đó ở quanh đây. Mong là chưa bị con gì tha đi.
-Thế anh tìm tiếp nhé, còn tôi đi cảnh giới đây.
-Nhớ xử lý cho gọn vào đấy. Đừng để họ kịp báo cáo lại.
-Anh lại nói thừa.
Đột nhiên, một đội thợ săn hơn chục người xuất hiện ngay trước mặt Idris và Lydia. Họ là người được trụ sở cử tới để kiểm tra và đảm bảo an ninh khu vực sau khi nhận được thông tin từ phía Ronan.
Rõ ràng là rất khả nghi, khi họ thấy một ai đó trang bị giáp chiến đấu hầm hố như vậy trong đường hầm, bên cạnh lại là một người gần như chẳng mang theo trang bị gì ngoài vũ khí cận chiến, thứ rõ là không phù hợp để đối đầu với quái vật với số lượng lớn ở đây. Thế nên tất cả đều đồng loạt chĩa súng vào Idris lẫn Lydia và cảnh báo họ.
-Đứng yên! Mấy người kia! Đang làm gì ở đây.
Nhưng Idris không hề nào núng dù chỉ một chút. Hắn bình thản lấy khẩu phảo phản lực ra và lập tức bắn về phía họ. Mục tiêu đã được Idris khóa trước đó nên hắn chỉ cần lấy khẩu pháo ra và sử dụng. Một quả tên lửa bay ra từ ụ phóng, bay về phía những thợ săn và xóa sổ họ ngay lập tức chỉ trong một vụ nổ.
Lydia thở dài và nói một cách bực tức.
-Trời ạ, anh không làm trong yên lặng đươc à?
-Cô cũng biết rồi đó, tôi có giải giải thích với trình bày đâu mà.
Một vài thợ săn vẫn còn sống sót sau cú oanh tạc đó bắt đầu bắn trả. Tất cả những cú bắn đều tập trung vào Idris, nhưng những viên đạn đó chỉ dội lại khi trúng vào bộ giáp của hắn. Lydia thấy vậy thì nhanh chóng nhảy ra sau Idris để ẩn nấp, nhưng cô ta vẫn bị một vài viên đạn sượt qua da khi chúng bị dội lại từ Idris, nhưng chúng cũng nhanh chóng lành lại chỉ trong tích tắc.
-Ui cha, nó cứa đứt da của tôi kìa, không thấy hả?
Lydia nói những lời đó cứ như cô ta bị nước mưa dội vào người vậy.
-Tôi cũng làm gì được đâu mà nói. Đi mà nói với mấy tên kia kìa chứ không phải tôi.
-Tôi phải ra tay xử lý bọn này vì dám làm tổn thương làn da xinh đẹp của tôi.
Idris chỉ nhún vai một cái rồi đáp lại.
-Thế thì mời cô. Nhường phụ nữ.
Sau cuộc trao đổi nhỏ và như thường lệ của cả hai, Lydia rút ra từ sau lưng mình hai thanh đoản đao sắc bén từ sau thắt lưng và ngay lập tức biến mất, chỉ để lại những làn dư ảnh mờ ảo trong không khí như một bóng ma. Chẳng mấy chốc, những tay thợ săn đang nã đạn về phía Idris bỗng khựng lại, họ cảm thấy có điều gì đó sai sai. Ngay khoảnh khắc sau đó, đầu của họ lần lượt rời khỏi cổ và rơi đồng loạt xuống đất.
Idris nhìn vậy rồi quay lưng đi, tiếp tục tìm kiếm xung quanh. Trong khi đó, Lydia vẫn tiếp tục chờ những thợ săn viện trợ khác tới đây để tiếp tục xử lý. Cô ta dứt khoát chém phăng đầu những thợ săn không nghe lời giải trình của cô ta mà vẫn cố chấp đi vào. Chẳng mấy chốc máu đã nhuộm đỏ cả mặt đất.
Sau một hồi quét quanh khu vực, Idris nhìn thấy một đống thịt đang vương vãi trên sàn, và thông qua những ngón tay thì hắn nhận ra đó là của Norman. Idris khẽ mở phần mặt giáp rồi thản nhiên cho ngón tay ấy vào miệng như đang nhấm nháp món ăn vặt giữa buổi chiều. Một hành động điên rồ nhưng với hắn, thì nó lại chẳng có gì bất thường.
Ký ức về trận chiến dữ dội với Ronan lập tức ùa về như cơn sóng tràn trong đầu hắn. Mặc dù bị đứt đoạn, và không thể xác định chính xác vì sao Norman lại bị thiêu rụi ở phía đằng kia, nhưng có một điều hắn chắc chắn là Ronan chính là đối thủ của Norman trong cuộc đụng độ đó.
Những gì ký ức còn sót lại cho thấy Ronan không phải tay mơ. Anh sở hữu kỹ năng chiến đấu đáng gờm, thậm chí còn nghi ngờ Norman không phải con người, mà là một sinh vật dị biệt. Điều khiến Ronan trở nên nguy hiểm hơn cả là anh sử dụng loại đạn đặc chế làm suy giảm khả năng hồi phục của Norman. Từng đấy chi tiết như lời cảnh báo rằng đây không phải kẻ dễ đối phó.
Idris nhanh chóng dùng sóng não để truyền thông tin và hình ảnh của Ronan sang tâm trí của Lydia. Giọng của cô ta sau đó vang lên trong đầu hắn, pha chút trêu đùa.
-Đây chính là người đã giết Norman à? Trông cũng điển trai đấy chứ!
-Theo thông tin của Norman có được thì hắn là thợ săn và là một cựu quân nhân Thụy Sĩ. Nhưng theo tôi đánh giá thì đó chỉ là vỏ bọc của hắn. Với từng đó vũ khí và công nghệ thì không thể nào đi làm một thợ săn xoàng xĩnh như vậy được
Lydia cười khẽ và nói với một vẻ tò mò.
-Anh nghi ngờ hắn ta là đặc vụ của Thụy Sĩ à?
-Có thể nói là vậy. Chẳng nơi nào có được công nghệ ức chế khả năng hồi phục của chúng ta ngoài Thụy Sĩ cả.
Lydia thở dài, giọng nói lần này pha chút tiếc nuối.
-Tiếc thật đấy. Nếu không thì tôi muốn thử vận may của mình với anh ta. Dù gì thì Norman cũng chết rồi mà. Phải kiếm người thay thế chứ.
Idris khẽ lắc đầu chán nản khi nghe vậy.
-Tôi sẽ thông báo cho cấp quản lý của các chi nhánh về sự hiện diện của tên này. Nếu hắn làm thợ săn thì sớm muộn gì chúng ta cũng đụng độ hắn thôi. Nếu họ hoặc người của họ có gặp được thì ra lệnh ưu tiên xử lý hắn luôn, tránh gây phiền phức cho ta sau này.
-Tiếc thế. Anh kêu họ giữ hắn còn sống được không. Ít nhất thì cắt đứt tứ chi hắn ra để làm vật nuôi cho tôi cũng được.
-Cô lắm chuyện quá đấy, Lydia. Nếu cô xử lý được hắn trước hoặc xác hắn vẫn còn nguyên thì sẽ để lại cho cô muốn làm gì thì làm. Nhưng với công nghệ của hắn thì tôi không chắc xác hắn sẽ còn nguyên khi đối đầu với họ đâu.
Lydia nghe vậy thì mặt chùn xuống thấy rõ.
Sau cuộc nói chuyện phiếm, cả hai nhanh chóng rời đi. Bóng lưng họ dần hòa vào bóng tối đặc quánh của đường hầm rồi biến mất như thể chưa từng xuất hiện ở nơi đây. Xung quanh khu vực hành lang giờ chỉ còn lại sự tĩnh lặng đầy chết chóc hòa lẫn với mùi máu tanh nồng từ xác chết đang lan tỏa khắp không gian xung quanh.


0 Bình luận