Jans hiện đang dẫn đầu đội, nhưng họ ít nhiều gì vẫn di chuyển bằng với tốc độ lúc Ronan hoặc Vincent dẫn đầu. Di chuyển với tốc độ như thể vượt quá khả năng của Jans, nên cô đang phụ thuộc vào khả năng đặc biệt của mình để thăm dò quái vật.
Từ góc nhìn của người khác, trông Jans như đang di chuyển về phía trước mà không kiểm tra xung quanh. Lý do duy nhất mà những Thợ săn khác không nói gì là bởi vì Darwin cũng đang quét khu vực, và Jans có thể trả lời chính xác những câu hỏi mà Vincent đưa ra dù anh ta đang tập trung hỗ trợ phía sau lưng cả đội.
Nên cho dù Jans có vô tình bỏ lỡ thứ gì đó, những Thợ săn khác nghĩ rằng sẽ không gây ra tình huống nguy hiểm nên họ mới để cho cô lên dẫn đầu.
Jans phát hiện có ba con Demonizer phía trước. Nhờ tầm nhìn được cường hóa bằng năng lực, cô có thể thấy rõ chúng đang chậm rãi di chuyển trong bóng đêm tối mịt. Cô cũng thấy được đống đất đá có thể che đi tầm ngắm của mình.
Khoảng cách đến chỗ những con Demonizer khá xa. Với khả năng bình thường của Jans thì việc bắn chính xác ở khoảng cách như vậy là điều không thể, nhưng với sự hỗ trợ từ đôi mắt đã được biến đổi thì việc đó không là vấn đề gì, chính cô cũng đã sử dụng kĩ năng đó khi tuần tra quanh thành phố cùng với nhóm của Ronan trước đây.
Jans thủ khẩu súng trường lên và bắn vào lũ Demonzer, chỉnh tâm ống ngắm vào đầu một trong những con quái vật đó và bình tĩnh bóp cò.
Tạch! Đạn xuyên bay ra khỏi nòng súng, trúng vào con quái vật mà cô đang ngắm và lập tức thổi bay đầu nó, não và mảnh sọ bay tung tóe ra những con lân cận.
Những con còn lại bắt đầu di chuyển nhanh hơn khi chúng phát hiện đồng bọn của mình bất ngờ bị tiêu diệt. Chúng nhìn xung quanh để tìm kẻ địch một cách vô định, nhưng Jans nhanh chóng bắn ra một loạt đạn xuyên tiếp theo vào chúng. Những viên đạn đó xuyên qua lớp vỏ và làm chậm chuyển động của chúng lại.
Khi chuyển động của những con quái vật bị chậm đi, Jans tung những phát súng kết liễu vào đầu chúng. Những con Demonizer đó lăn ra và co giật vài cái trước khi bất động hoàn toàn.
Jans hạ súng xuống và thở dài.
-Hạ chúng rồi, ra đây là sức mạnh của đạn xuyên giáp à? Nó ở một đẳng cấp khác hẳn so với đạn thường.
Jans nhớ lại lúc cô phải chiến đấu với một bầy Demonizer mà chỉ có đạn đường. Lúc đầu, cô không nghĩ mình có thể chiến đấu với lũ quái vật đó nếu không có khẩu súng bắn tỉa BM-197. Nhưng sau khi chứng kiến sức mạnh của đạn xuyên giáp, cô mới hiểu rằng vấn đề này không còn nghiêm trọng nữa.
Thấy Jans bất ngờ nổ mấy phát súng liền, Ronan lập tức kiểm tra hình ảnh hiển thị trên tấm che mặt đang kết nối với thiết bị thu thập thông tin, phát hiện cô vừa hạ gục ba con Demonizer.
-Bắn tốt lắm. Nhưng cẩn thận quá sức đấy.
Nhận thấy hiệu xuất chiến đấu của Jans tăng lên rõ rệt, trong khi lúc bắt đầu cô phải rất chật vậy chỉ để theo kịp tốc độ của cả nhóm, Ronan đoán rằng cô đang dùng năng lực đặc biệt của mình. Điều khiến anh lo lắng lúc này là chuyến thám hiểm này có thể kéo dài hơn dự tính, mà Jans lại dùng sức quá sớm thì rất có thể sẽ gặp rắc rối vì cạn kiệt sức lực ở các chặng sau.
Jans chỉ thở dài rồi đáp lại một cách bình thản. Cô hiểu rõ sự lo lắng của Ronan, nhưng việc anh cứ nhắc đi nhắc lại mãi vấn đề đó khiến cô cảm thấy hơi phiền, cứ như thể cô là đứa trẻ bướng bỉnh mãi không chịu rút kinh nghiệm vậy. Trong khi thực tế, Jans chưa từng hành xử như vậy và đang cố gắng cho không chỉ Ronan mà còn mọi người thấy mình đã trưởng thành sau mỗi giờ, mỗi phút trôi qua khi ở đây.
-Tôi biết rồi mà. Ông chú cứ khéo lo.
Nhận thấy bản thân đang lo lắng thái quá, chưa kể còn phải dẫn đầu thì áp lực lên vai cũng tăng gấp bội, việc Jans tỏ ra khó chịu là điều không thể tránh khói.
Ronan nhanh chóng đổi qua chủ đề khác để thay đổi bầu không khí. Anh cười nhẹ và nói.
-Đạn xuyên giáp rất có hiệu quả với lũ Demonizer hoặc sinh vật giáp xác. Cứ dùng chúng tích cực lên nhé. Chỗ này dường như chỉ toàn xuất hiện quái vật kiểu vậy thôi.
-Hiểu rồi. Cảm ơn chú đã chia sẻ.
Dù cũng chứng kiến Jans bất ngờ khai hỏa, nhưng Selene đa phần đều nhờ vào Darwin để phát hiện quái vật, nên cô không thể nắm được chuyện gì đang xảy ra. Bởi vì so với thiết bị thu thập thông tin mà cô đang dùng thì thiết bị của Darwin rõ ràng là tốt hơn. Nếu Darwin phát hiện ra thứ gì đó, anh sẽ lập tức gửi dữ liệu cho Selene và cô sẽ có thể phát hiện chính xác vị trí quái vật ở quanh mình.
-Darwin, cậu gửi tớ dữ liệu về mấy con Demonizer vừa rồi được không?
-Được.
Darwin gửi dữ liệu về khu vực phía trước cho Selene. Dữ liệu mới mà cô nhận được nhanh chóng hiển thị lên màn che mặt của cô.
-Cảm ơn nhé...! Được rồi, tớ thấy rồi. Ba con Demonizer...Chúng đã chết...Cô ấy bắn khá tốt đó chứ.
Selene nhìn những con quái vật chết và lầm bẩm trong kinh ngạc.
Vincent dùng thiết bị thu thập thông tin của mình để xác nhận những con quái vật đó.
-Có cần phải bắn chúng từ xa không? Nếu là tôi, tôi sẽ tiếp cận lại gần trước...
Darwin trả lời câu hỏi của Vincent.
-Chúng ta đang ở trong hành lang một chiều. Còn có đống đất đá chặn đường nữa. Những con quái vật đó cũng nằm trên lối đi của chúng ta. Anh có thể tiến lại gần bằng cách tận dụng chướng ngại để ẩn nấp và tiêu diệt chúng khi có cơ hội, hoặc cũng có thể dụ chúng tiến tới gần rồi tiêu diệt. Tùy anh muốn dùng cách nào.
-Ừm, đúng là ai cũng có cảm nhận khác nhau về khoảng cách. Mà cô ấy cũng không bắn hụt nên cũng không sao.
Vincent nghĩ rằng hành động của Jans cũng không gây ra một trận chiến không cần thiết, và đúng là họ dù muốn hay không cũng phải đối đầu với những con quái vật đó, nên tiêu diệt chúng khi có cơ hội là một ý tưởng tốt.
Darwin cũng đồng ý với ý kiến của Vincent. Nhưng có một điều làm anh thấy bận tâm, làm thế nào mà Jans phát hiện ra những con quái vật đó.
Thiết bị thu thập thông tin mà Jans sử dụng chính là thiết bị mà Darwin đã bán cho cô nên anh biết rõ khả năng của thiết bị thu thập thông tin đó. Nếu Darwin tự hỏi bản thân có làm được việc tương tự với thiết bị đó hay không thì anh sẽ ngay lập tức trả lời là không.
[Sẽ rất khó để phát hiện ra mấy con quái vật từ khoảng cách đó nếu dùng thiết bị mà mình đã bán cho cô bé. Thiết bị thu thập thông tin đó không mạnh tới vậy. Trên mặt đất thì có thể làm được, nhưng ở dưới mặt đất tối tăm, nhiều chướng ngại có thể làm giảm mạnh hiệu quả của thiết bị thu thập thông tin, nên dù có điều chỉnh cỡ nào thì gần như cũng không thể được. Nên làm thế nào mà...]
Darwin trước đây đã hứa với Jans rằng sẽ không hỏi cô bé những câu hỏi không cần thiết, mặc dù anh tỏ vẻ quan tâm đến Jans vì khả năng thăm dò của cô còn tốt hơn cả người nắm vai trò thăm dò trong đội như anh, nhưng lý do này vẫn không đủ để anh phá vỡ lời hứa đó.
[Cô bé là người cải tạo ư? Nhưng theo mình thấy cô bé đó không phải dạng có tiền để làm những thay đổi quy mô đến như vậy. Việc cải tạo mắt, não rồi cho chúng liên kết để tăng hiệu quả phối hợp của tay chân. Mới nghĩ thôi cũng đã thấy phức tạp. Uớc tính cũng phải tốn cả chục triệu Agus là ít. Làm sao cô bé đó có thể kiếm được nhiều tiền như vậy chứ? Nếu là sau khi làm Thợ săn và may mắn lấy được mẫu tế bào hiếm và có được từng ấy tiền. Thì vài tháng để lành lặn các vết khâu lại là ít, trừ khi lại tốn thêm vài chục ngàn cho chuyện đó. Mà cho dù vậy thì vài tháng cũng chưa chắc gì đã sử dụng năng lực một cách thành thạo như vậy.]
Anh liền nghĩ tới một trường hợp khác, một trường hợp khả dĩ nhất giải thích cho việc Jans không muốn nói điều đó với anh, đó chính là việc cô bé sở hữu năng lực đó một cách tự nhiên. Có thể là thông qua đột biến thông qua loại hóa chất nào đó, nhưng chung quy là không bị can thiệp trực tiếp bởi dao kéo từ phòng thí nghiệm.
[Có thể là như vậy thật. Đó có thể là lý do mà cô bé làm được như thế. Làm mình thấy tò mò thật, nhưng nếu đúng là vậy thì mình không thể cứ bất cẩn hỏi cô bé được.]
Là Thợ săn kỳ cựu, Darwin thừa hiểu giá trị của những người sở hữu siêu năng lực, dù là do bẩm sinh hay vô tình tiếp xúc với một loại hóa chất nào đó. Những người như vậy luôn được quân đội, các công ty lớn và tập đoàn săn lùng ráo riết. Họ sẵn sàng chi hàng trăm triệu, thậm chí cả tỷ để bắt được những cá nhân đặc biệt này nhằm phục vụ cho các nghiên cứu khoa học, tìm kiếm lợi thế cho họ dù là về mặt tài chính hay sức mạnh.
Hơn nữa, nếu Darwin thật sự hỏi Jans có phải cô bé sở hữu siêu năng lực hay không, chuyện đó có thể châm ngòi cho một cuộc xung đột nghiêm trọng giữa họ, thậm chí dẫn đến cảnh tàn sát lẫn nhau. Chưa kể, việc Darwin vội vàng đưa ra kết luận mà không có bằng chứng rõ ràng, nếu chẳng may anh mất mạng vì thế thì cái chết ấy cũng chỉ là vô nghĩa.
Nhưng nếu Jans thật sự sở hữu siêu năng lực, cô bé với trực giác tốt cũng sẽ dần nhận ra việc anh và Selene đang nghi ngờ mình. Vì thế, nếu anh hỏi cô bé chỉ để xác nhận dự đoán của mình, việc này có thể khiến cho mối quan hệ xấu đi.
Darwin vô thức liếc sang Ronan, sực nhớ ra hôm qua anh đã cùng Jans thực hiện nhiệm vụ. Với khả năng quan sát nhạy bén, chắc hẳn Ronan cũng nhận thấy điểm gì đó bất thường ở cô bé. Dù không rõ, nhưng anh nghĩ việc sử dụng thiết bị khác hẳn một trời một vực với sử dụng năng lực, chỉ cần thông qua hành động hoặc cách phản ứng là có thể nhận ra ngay.
Việc phải di chuyển liên tục trong nhiệm vụ trinh sát khiến việc quan sát trở nên khó khăn hơn, giống như những gì Darwin đang cố làm lúc này. Tuy nhiên, hôm qua Ronan và đội của anh đã ở cùng Jans tại điểm phòng thủ, thậm chí còn tham gia điều tra theo lệnh Trụ sở. Vì thế, chẳng có lý do gì để anh không phát hiện ra được.
Nhưng nãy giờ Ronan lại tỏ ra bình thản trước pha bắn thuộc hàng thiện nghệ của Jans, thậm chí còn khen cô ngắm chuẩn. Vậy có phải Jans thật sự không có gì đặc biệt? Hay chính Darwin đang nghĩ mọi chuyện quá phức tạp lên?
Selene thì không hiểu biết nhiều về thiết bị thu thập thông tin như Darwin, trong khi Vincent thì nghĩ Jans đang dùng thiết bị thu thập thông tin đắt tiền. Darwin nghĩ rằng nếu giữ im lặng thì sẽ chẳng có vấn đề gì hết, nên anh kìm lại sự tò mò của mình và tập trung trở lại vào nhiệm vụ.
Cả nhóm tiếp tục thăm dò với Jans dẫn đầu đội.
Họ gặp phải vài con quái vật, nhưng Jans đã xử lý tốt những con quái đó. Cô ít nhất đã không trở thành gánh nặng cho những Thợ săn khác. Bởi vì bố cục của tổ và số đất đá rải rác ở hành lang, họ buộc phải chiến đấu với quái vật ở cự li gần một vài lần, nhưng Jans vẫn có thể xử lý những con quái vật đó mà không gặp vấn đề gì.
Cả nhóm đi sâu hơn vào tổ quái vật tối tăm. Dấu tích chứng tỏ từng có những sinh vật khổng lồ xuất hiện ngày một nhiều và rõ ràng hơn. Không khí xung quanh trở cùng dẫn trở nên đặc quánh và nồng nặc mùi hôi thối khó chịu, có thể là tử khí, có thể là đất ẩm, có thể là pheromone từ những con đầu đàn đang chiếm giữ nơi này, hoặc có thể là của tất cả những thứ kể trên.
Không gian xung quanh họ yên lặng đến mức ngột ngạt, từng bước chân dẫm lên nền đá cứng vang lên tiếng lạo xạo rõ mồn một bên tai, còn lại chỉ là vài âm thanh mơ hồ vọng từ xa như tiếng thì thầm của bóng tối.
Khi đến một đại sảnh rộng lớn, cả nhóm bật đèn pin để kiểm tra xung quanh. Tuy nhiên, ánh sáng yếu ớt chỉ chiếu được một khoảng mờ mịt, như đang cố gắng len qua màn đêm dày đặc để giữ lại chút hy vọng mong manh. Trong ánh sáng lập lòe đó, họ lờ mờ nhận ra những dấu vết còn sót lại của một tổ quái vật cũ, phát hiện được vô số những mảnh trứng vỡ, những bộ xương hay lớp vỏ giáp dị dạng, với đủ loại kích thước nằm rải rác khắp nơi.
Jans phát hiện một cái hang rộng lớn, cấu trúc trông giống như nhà kho, nhiệt độ bên trong lạnh hơn hẳn so với khu đại sảnh. Lúc kiểm tra xem bên trong có quái vật hay không, cô choáng váng khi thấy một núi xác quái vật với đủ hình dạng được chất chồng thành hàng một núi lớn, đặc biệt là còn được bảo quản tốt trong một bọc kén lớn và chưa có dấu hiệu phân hủy.
-Ồ! Xem em tìm được gì này! Có nhiều xác quái vật ở đây quá!
Sau khi quét qua và thấy phần lớn trong số đó đều là những loài quái vật chưa có trong thư viện sinh học, Jans tưởng tượng ra mình sẽ kiếm được nhiều tiền đến thế nào nếu có thể đem hết đống quái vật này về. Thấy như thế, Selene cười gượng và cảnh báo Jans.
-Chị hiểu cảm giác muốn đem hết đống mẫu vật này về của em mà, nhưng nên nhớ trong hợp đồng của chúng ta nói rằng tất cả những mẫu vật mà chúng ta tìm được đều thuộc quyền sở hữu của chính phủ. Chị hiểu cảm giác của em mà, rất hiểu luôn, nhưng em không được mang chúng làm của riêng đâu nhé?
Mặt Selene hiện lên vẻ thất vọng như đang nói rằng nếu họ tìm được đống mẫu vật này ngoài nhiệm vụ thì còn gì tuyệt hơn. Cô đang chịu đựng những lời thì thầm ác quỷ đang hối thúc mình lấy những mẫu vật đó. Cô phần nào đã có thể phớt lờ lời thì thầm đó để ngăn Jans và cả bản thân mình không làm điều gì đó ngu ngốc.
-Đừng có nghĩ đến việc chỉ đem một ít mẫu vật hoặc giấu chúng vào đống đạn để họ không nhận ra. Đó là một ý tưởng tồi tệ đấy, nên đừng có làm vậy nhé?
Darwin tham gia vào.
-Đúng vậy đấy Jans. Họ sẽ không làm kiểm tra toàn thân đâu, nhưng nếu em lén lấy một ít mẫu vật, việc này phần nào sẽ ảnh hưởng đến cách cư xử của em. Nên ít nhiều gì đảm bảo họ cũng sẽ nhận ra. Khi đó, họ sẽ tịch thu mẫu vật của em và em phải chịu phạt một số tiền lớn đến mức sẽ hủy hoại cuộc đời em đó. Nên dù có thế nào cũng đừng làm việc đó nhé?
Darwin nhẹ nhàng trông như đang nhắc nhở một cô bé.
Jans không muốn trở thành đửa trẻ hư nên cô ngoan ngoãn đáp lại.
-Vâng!
Thấy Jans đáp lại mà không tỏ vẻ khó chịu hay bất mãn, Darwin và Selene nghĩ rằng không cần phải lo lắng cho cô.
Ronan nhìn thấy Darwin và Selene trò chuyện thân mật với Jans thì không khỏi thắc mắc. Có vẻ như họ đã gặp gỡ và trò chuyện khá nhiều trước đó, nên cô bé trở nên cởi mở và thoải mái hơn hẳn, hoàn toàn khác với cách mà cô tương tác với đội của anh.
-Chà, có vẻ hai người thân thiết với cô bé quá nhỉ?
Darwin vui vẻ đáp lại một cách hóm hỉnh.
-Bọn tôi gặp nhau khá nhiều ở tiệm của Ellie mà. Làm một vài nhiệm vụ chung nữa. Nhưng bí quyết vẫn nằm ở cách nói chuyện. Nếu cứ nói chuyện cứng nhắc như anh thế thì còn lâu mới kết bạn được.
Vincent cũng tham gia vào cuộc trò chuyện, đưa mọi người quay lại chủ đề chính. Anh ta nhìn Jans và nói như để cảnh báo cô thêm lần nữa.
-Tôi không biết những con quái vật ở nơi này đáng giá bao nhiêu tiền, nhưng tôi tin chúng đủ đáng giá khiến Cục Điều tra phải chi rất nhiều tiền để xây dựng một căn cứ ở đây, dọn đất đá để lát đường, còn thuê Thợ săn để tiêu diệt quái vật nữa. Họ thu những mẫu vật đó để tra tiền cho chúng ta mà. Nên nếu cô muốn phàn nàn thì nên phàn nàn với bản thân vì đã chấp nhận nhiệm vụ này với số tiền thưởng mà họ đưa ra.
Anh ta dừng lại, suy nghĩ một chút rồi nói tiếp.
-Hoặc là nếu cô không thích việc đó, thì cô có thể tự mình đến đây nếu đủ khả năng. Tôi không biết là đống này có đáng hay không, nhưng nếu có người có thể làm việc đó, thì hẳn gã phải là Thợ săn hàng đầu. Cũng chẳng nói đâu xa, lão già Torrest Fernandezt, một trong những Thợ săn đứng đầu hạng S, chính là kẻ có biệt danh là “người phá mộ”. Chưa ai phá được kỉ lục xâm nhập tổ quái vật của lão ta cả. Nhớ mang máng là hơn 50 thì phải, 50 tổ lớn nhỏ các loại.
Selene tiếp lời, tỏ vẻ phấn khích khi nhắc đến nhân vật này.
-Ông ấy đúng là điên thật đấy. Gần 60 rồi vẫn chưa giải nghệ. Giờ thì không làm việc tích cực như trước nữa nhưng vẫn nhận vài vụ lớn nên thứ hạng chưa vào giờ thua mấy người trẻ cả. Ước gì tôi với Darwin cũng có thể làm được như vậy.
Nếu một người mạnh như Vincent, Darwin hay Selene còn tỏ ra ngán ngẩm như vậy, Jans không cần xem xét quá nhiều để kết luận rằng cô không thể tự mình đi đến đây.
Vincent nhìn đống xác quái vật và nhớ lại điều gì đó.
-À, hiểu rồi. Đúng vậy thật, đó cũng có thể là một khả năng.
Vincent đang nói một mình cứ như vừa nảy ra ý tưởng gì đó, nhưng anh ta lập tức nhận ra những người khác đang nhìn mình. Sẽ không hay nếu họ hiểu lầm anh đang suy nghĩ cách để lén tuồn đống xác quái vật này ra, Vincent bối rối giải thích.
-Không, không phải như mọi người nghĩ đâu. Tôi chỉ nhớ lại tin đồn về một đứa nhóc đã đem một mẫu vật lạ ở trung tâm trao đổi không lâu trước đây ấy mà, hình như là quả trứng thì phải.
Darwin, Selene và Jans làm vẻ mặt khó chịu khi Vincent nói như thế, bởi vì việc này làm họ nhớ lại những kí ức không mấy vui vẻ.
Darwin và Selene cũng đã nghe tới tin đồn này, nhưng sau một thời gian thám hiểm thì họ cũng không gặt hái được gì từ nó, thậm chí còn suýt mất mạng chỉ trong đường tơ kẽ tóc. Còn với Jans, ở gần cuối chuyến đi săn cũng suýt chút nữa là bị giết bởi mấy tên cướp, chúng đến những bãi săn để tìm kiếm vì tin đồn nhưng không tìm thấy được gì, sau đó tưởng rằng Jans là mục tiêu dễ ăn nên có ý định cướp luôn của cô. Đó là lý do khiến ba người họ nhăn mặt khổ sở.
Vincent nhìn vào những khuôn mặt đó và thấy kì lạ.
-Chuyện gì thế?
Darwin thúc giục anh ta tiếp tục.
-Bọn tôi có nghe. Anh muốn nói gì về tin đồn đó.
-Về đứa nhóc đó. Tôi cá là cậu ta tìm thấy một đường ngầm trong tổ quái vật, kiểu như bị sụt lún hay nứt vỡ gì đó mà bọn quái vật không phát hiện ra để bịt lại. Đó là lý do mà cậu ta có thể sống sót để quay về mà không gặp bất kì cuộc đụng độ nào. Anh không nghĩ lời giải thích này nghe hợp lý sao?
Darwin suy nghĩ một lúc trước khi đáp lại.
-Hừm, nghe cũng hợp lý đó...Anh không định tìm lối nào khác để đưa đống xác này ra đâu, đúng không? Nói cho anh biết, tôi không có giúp đâu.
Darwin thẳng thắn nói với Vincent rằng anh sẽ không giúp. Do anh đang thu thập thông tin về bố cục và địa hình khu vực, sau đó tạo ra một bản đồ sơ bộ nhờ những thông tin đó, vì thế, nếu may mắn thì Darwin có thể phát hiện ra lối vào khác thông qua nó.
-Biết rồi. Tôi không có ý định gây chiến với thành phố đâu. Ý tôi muốn nói rằng đó có thể là một lời giải thích hợp lý cho tin đồn đó thôi. Bình tĩnh đi, tôi không có ý định gây rắc rối.
Rồi Darwin nói với Vincent tại sao tâm trạng anh lại xấu đi.
-À, ra vậy. Xin lỗi nhé. Cả Jans nữa hả?
Vincent biết Darwin và Selene mạnh đến thế nào, nên cho dù họ có đến những vùng săn để tìm hiểu về tin đồn đó, thì họ cũng sẽ không gặp trở ngại gì. Đó là lý do khiến anh ta thấy tò mò không biết tại sao tâm trạng của Darwin và Selene lại xấu đi.
-Tôi còn chua từng nghĩa việc này lại làm hai người bận tâm đến vậy. Chính xác thì chuyện gì đã xảy ra thế? Hai người bỏ lỡ vụ ngon ăn nào đó khi đi theo tin đồn hả?
Selene im lặng vài giây trước khi trả lời.
-Ừm...thật ra là ngược lại. Nhờ chuyện đó nên bọn tôi làm quen được một gã nhà giàu, và gã ta đã thuê bọn tôi để bắt sống một con quái vật hiếm cho gã. Sau cùng chúng tôi vẫn quay về với nhiều tiền hơn, nên tôi nghĩ đây cũng là một kết thúc không tồi. Chưa kể đến chúng tôi còn gặp những người tốt bụng và trải qua một trải nghiệm tuyệt vời, đó cũng là tác nhận để chúng tôi đánh giá lại bản thân. Dựa theo kết quả đó, việc này kết thúc trong êm đềm, nên tôi nghĩ như vậy cũng tốt. Điều duy nhất chúng tôi có thể nó là mọi chuyện đã xong. Còn cậu thì sao, Darwin?
Darwin cười nhẹ và đáp lại.
-Cậu nói đúng. Đúng là cuối cùng mọi chuyện vẫn kết thúc tốt đẹp. Tớ nghĩ mình nên gạt phăng cái phiền toái đó đi vì nó chỉ khiến tớ thấy bận tâm thêm thôi. Nên là...ừ, tớ nghĩ thật tốt khi trước đây đã đi theo tin đồn đó.
Selene cười.
-Ừ, đúng vậy. Chưa kể đến may mắn của chúng ta đã tốt hơn kể từ lúc đó, hoặc giống như, chúng ta đang làm tốt kể từ lúc đó.
Darwin và Selene nhớ lại khoảng thời gian trước. Đó là lúc họ gặp vấn đề về tiền bạc và phải lo lắng với rất nhiều thứ. Giờ khi nghĩ lại về việc đó, họ nhận ra rằng họ đã bắt đầu làm tốt hơn kể từ lúc nhóm Ronan cứu họ.
Vào lức đó, vận may của họ vô cùng thấp. Nhưng rồi nhóm Ronan đã cứu họ và họ đã có thể tự mình vượt qua tình hình. Sau đó, mọi chuyện đều diễn ra suôn sẻ với họ.
Nhìn Darwin và Selene nhanh chóng vui lên khiến Vincent thấy hơi kì lạ. Rồi anh ta quay sang Ronan và hỏi.
-Còn anh thì sao, Ronald?
-Tôi chỉ vừa mới đến nên chịu thua. Giờ mới biết đến có cái tin đồn đó đấy.
Ronan cười khổ, giơ hai tay lên như thể xin hàng.
Vincent thấy vậy thì lắc đầu tỏ vẻ ngán ngẩm và quay sang Jans với cùng một câu hỏi.
-Thế cô thì sao, Jans. Vận may có đến với người mới không?
-Đúng là có nhiều chuyện đã xảy ra, nhưng cũng kết thúc yên ổn.
Darwin và Selene thì vui lên còn Jans đã trở lại như bình thường, ngược lại thì tâm trạng của Vincent thì trở nên xấu đi.
-Hay thật đấu, vậy ra tôi với Ronald là người bị lỗ trong chuyện này à. Vào lúc đó, tôi được Wolfkenstein cử đi săn quái vật sẵn huấn luyện luôn cho những Thợ săn trẻ trong băng. Tôi dược cử đi với mấy kẻ...ngu ngốc đó. Chúng chẳng chịu nghe lời tôi và rất đau đầu khi hỗ trợ cho chúng. Mẹ nó, nhớ lại chỉ tổ bực mình thêm. Không nói đến chủ để này nữa và tiếp tục thăm dò thôi. Tôi sẽ xả hết sự tức tối này bào mấy con quái vật mà tôi tìm được. Jans, đổi vị trí nào, tôi sẽ dẫn đầu. Ronald và Selene, đừng có mà hỗ trợ tôi khi không cần thiết đấy.
Vincent quay lại vị trí dẫn đầu và họ tiếp tục thăm dò tổ quái vật. Họ đã gặp một vài con quái nữa đúng như Vincent muốn, vì vậy anh ta đã có thể xả hết con tức giận tích tụ trong người.
Trong suốt cuộc thăm dò, cả nhóm thường xuyên chạm trán với đám Demonizer và một số loài quái vật giáp xác cỡ nhỏ khác.
Ronan bắn vào đầu con Demonizer cách mình 10 mét về phía trước và giết nó ngay lập tức. Anh tiếp tục xả đạn xuyên vào những con quái vật khác, gây ra vết thương chí tử cho chúng, hoặc khiến chúng không thể chiến đấu được nữa.
Bầy quái mà họ gặp bị tiêu diệt đến nỗi còn không có cơ hội bỏ chạy. Họ đã dễ dàng tiêu diệt một bầy hơn 70 con Demonizer mà không gặp trở ngại gì. Dù không bị thương, nhưng mặt họ đang nhăn lại.
Vincent nhìn vào những cái xác quái vật rải rác ở xung quanh, anh ta đạp một trong những cái xác đó khiến nó nát bét ra và nói.
-Qua được điểm an toàn vừa này thì số lượng đám này lại tiếp tục tăng lên trở lại. Tôi cảm giác chúng không ít đi một chút nào cho dù chúng ta đã giết nhiều con thế này. Có khi nào có một cái tổ lớn ở đâu đó quanh đây không nhỉ?
Darwin xem xét lại tình hình. Nếu thật sự có một cái tổ lớn ở gần chỗ họ, họ nên để lại cái tổ đó cho đội tiêu diệt lo liệu. Họ đã đi khá xa so với trạm chuyển phát thông tin gần nhất. Bởi vì thế, họ sẽ không thể liên lạc với Trụ sở nếu có chuyện xấu xảy ra.
Darwin ra lệnh cho cả nhóm quay về.
-Giờ quay về thôi. Chúng ta đã thu được rất nhiều thông tin và cũng sắp xong ca làm rồi, đến được đây là quá tốt để hoàn thành việc thăm dò.
Vì thế nên cả đội hướng về nơi an toàn gần nhất, chính là điểm phòng thủ số 29. Darwin dựa vào bản đồ thô mà anh tạo ra để tìm lối đi nhanh nhất xuyên qua màn đêm tối mịt.
Ronan nghĩ rằng công việc thăm dò của họ sẽ kết thúc tốt đẹp, nhưng Darwin đột nhiên dừng lại và nghiêng đầu với vẻ hoài nghi.
-Lạ thật...!
Lời nói của Darwin nghe cứ như một điềm báo xấu. Ronan để ý thấy và hỏi.
-Có chuyện gì sao?
-Lối đi bị đá chặn rồi, nhưng lúc chúng ta đi qua thì lại không có đống đất đá đó.
Darwin dùng thiết bị thu thập thông tin để quét lại khu vực trước khi tiếp tục. Tầm quét khá rộng giúp anh có thể kiểm tra khu vực có quái vật hay không.
Nhưng lúc xem kết quả quét lại, anh thấy có đống đất đá chặn lối quay về.
Vincent nói ra dự đoán của mình.
-Những đội thăm dò khác có thể đã gặp quái vật và dùng chất nổ ở những điểm dễ sập trong tổ. Chỗ này lúc đầu cũng không dễ vỡ như vậy, nhưng có thể vì có nhiều loài khác chung sống nên chúng đào lấn vào nhau hết chỗ này đến chỗ khác, nên cũng không lạ khi nơi này bắt đầu dễ sập hơn.
Selene bối rối và hỏi Darwin.
-Darwin, còn đường vòng nào mà chúng ta có thể đi không?
Lối về điểm phòng thủ số 29 của họ đã bị chặn. Cô mong mình không phải tiếp tục lang thang trong đây để tìm một lối ra khác. Darwin đưa ra một câu trả lời tích cực, nhưng câu trả lời của anh vẫn không làm Selene thấy yên tâm.
-Đừng lo, chúng ta còn nhiều lối khác lắm, nhưng...thực ra chúng ta đã đổi đường đi đến ba lần rồi.
Lời nói của Darwin làm những Thợ săn khác thấy căng thẳng. Việc này đã xảy ra đến ba lần, vì thế không thể xem đây là một sự trùng hợp được.
Vincent bình tĩnh nói.
-Có thể có trận chiến đang diễn ra ở tầng trên hoặc là ở trên mặt đất, đó cũng có thể là lý do mà một số điểm dễ dập ở hành lang đã sập xuống. Tôi không muốn bị chôn sống ở dưới này đâu. Quay lại là quyết định đúng đắn đấy. Dù sao khi tìm một lối đi khác, chúng ta cần cần phải duy trì thể lực và đạn dược.
Anh ta sau đó quay sang nhìn Ronan, người đang đứng lặng với vẻ mặt trầm ngâm, ánh mắt dán chặt vào tảng đá lớn đang chặn kín lối đi.
-Ý kiến của anh thế nào Ronald?! Có suy nghĩ gì về việc này không?
-Tôi cảm giác Có gì đó không ổn với mấy khối đất đá này...Nhìn kỹ đi, chúng trông rắn chắc hơn hẳn so với mặt tường xung quanh, như thể được làm từ vật liệu khác. Mà trần nhà thì đồng nhất, nên chuyện này càng vô lý. Dọc đường đi trước giờ chỉ thấy đá rải rác, cái lớn cái nhỏ, đâu thể tự nhiên xuất hiện nguyên một đống chắn ngay trước mắt thế này.
Vừa dứt lời, Ronan lập tức rút súng, xả liên tiếp vào khối đá chắn trước mặt. Nhưng mọi thứ sau đó vẫn im lìm dù anh đã bắn hết cả băng, chỉ có tiếng đá lách tách rơi xuống từng viên lên nền đất. Anh thở dài ngao ngán, đưa tay gãi đầu đầy vẻ lúng túng.
-Ồ, có vẻ là tôi suy nghĩ hơi quá rồi.
Vincent bước tới, vỗ vai Ronan để trấn an.
-Được rồi. Tiết kiệm đạn đi, anh bạn.
Darwin hiểu ý của Ronan liền quét qua một lượt nhưng không thấy có gì bất thường, chỉ có tín hiệu sống của một vài con Demonizer phát ra rất nhỏ, có thể là nằm ở phía sau hoặc là nằm lẫn trong đống đất đá chặn đứng đường đi.
Hiểu rằng nếu hoảng loạn ở đây dù chỉ trong vô thứ cũng sẽ dẫn đến một tình huống rất nguy hiểm, Darwin cố bình tình và nói.
-Đi thôi. Đường kế tiếp mà chúng ta sẽ đi là một con đường rất dài, nhưng hãy giữ bình tĩnh và tiến về phía trước nhé.
Trong khi mọi người chuẩn bị để tiếp tục di chuyển, Jans bây giờ lại là người đứng nhìn vào khối đá trước mặt như Ronan. Suy luận của anh đã cho cô một ý nghĩ, Jans sau đó sử dụng năng lực để kiểm chứng điều đó. Hình ảnh hiện ra trước mặt khiến cô kinh hãi, tình hình thật sự sẽ rất tệ nếu họ không nghĩ ra biện pháp sớm.
-Darwin, anh dừng lại một chút được không?
Lúc Darwin nghiêm túc nhìn Jans, anh lập tức thấy căng thẳng. Không phải vì cảnh giác với cô, mà vì tình hình họ đang gặp phải.
-Jans, có chuyện gì sao?
-Em muốn kiểm tra đống đất đá chặn lối quay về ngắn nhất tới điểm phòng thủ số 29. Lúc chúng ta đến thì không có đống đất đá đó. Nếu được, em muốn đến chỗ đó nhanh nhất có thể. Được không ạ?
Đương nhiên Jans không thể nói với Darwin lý do tại sao, bởi cô không có bằng chứng gì thuyết phục và khả năng cao họ sẽ nghi ngờ, nên cô chỉ thể nghĩ ra cách này để khiến họ đủ phân tâm, đồng thời câu cho mình đủ thời gian để nghĩ câu trả lời phù hợp. Cô thật sức thấy lo lắng nếu Darwin hỏi cô ý do vì cô đã không giải thích với anh.
Darwin nhìn Jans, anh nhìn sâu vào bên trong đội mắt của cô để hiểu những lời cô nói. Rồi anh đưa ra quyết định.
-Được chứ, đi thôi nào. Em đang vội đúng không? Anh tin rằng em vội đến mức không có thời gian để giải thích nhỉ?!
-Vâng.
-Lối này!
Darwin chỉ nói như thế trước khi bắt đầu chay đi. Jans và Selene lập tức theo sau anh. Vincent liếc sang Ronan, vẻ mặt vẫn còn ngơ ngác. Ronan chỉ nhún vai rồi lao đi không nói một lời, Vincent sau đó cũng vội vã đuổi theo.
Cả đội chạy nhanh qua tổ quái vật với Darwin dẫn đầu. Bởi vì thế, họ không có thời gian để kiểm tra xung quanh, nên khả năng họ bị phục kích là rất cao. Trong viễn cảnh tệ nhất, tình hình có thể trở nên rất nguy hiểm. Mặc dù biết như vậy, nhưng anh vẫn dẫn đội di chuyển nhanh chóng.
Vincent không hiểu tại sao Jans lại đưa ra ý kiến đó và ngạc nhiên khi thấy Darwin chấp nhận ý kiến của Jans mà còn không hỏi lý do. Vincent hét lên từ phía sau trong lúc Ronan canh gác bên sườn.
-Này! Ít nhất nói tôi biết lý do cho chuyện này được không?!
Vincent hỏi câu đó cũng hoàn toàn dễ hiểu, nhưng Darwin ngay lập tức đè câu hỏi của anh ta xuống.
-Để sau đi, anh đã hứa là tuân theo lệnh của đội trưởng mà không phải sao? Nếu anh không muốn thì có thể thoải mái ở lại.
-...Tôi chắc chắn sẽ hỏi lại đấy biết chưa?!
Sau khi nói như thế, Vincent tặc lưỡi và tiếp tục chạy.
Vì họ không rảnh để quét xung quanh, nên họ đã đến nơi nhanh hơn dự kiến. Jans đã đến nơi đó đầu tiên vì cô đã chạy vượt qua Darwin. Cô đột nhiên dừng lại không xa đống đất đá đang chặn đường. Darwin và những Thợ săn còn lại thấy như thế và dừng lại sau lưng cô.
Jans đổi từ khẩu súng trường sang súng bằn tỉa công phá, rồi cậu thủ súng lên và ngắm vào đống đất đá ở trước mặt mình.
Darwin thấy như thế và ngạc nhiên.
-Jans, em đang làm gì vậy?
-Đống này không phải đất đá.
Jans nói thế trước khi bóp cò.
ĐÙNG! Đạn đặc biệt của khẩu BM-179 bay ra khỏi nòng súng và xuyên vào thứ đang chặn hành lang. Viên đạn bay xuyên qua hàng chục con quái vật Demonizer và thổi tung nó thành từng mảnh nhỏ.
Đống đất đá mà Darwin nghĩ rằng là do những bức tường hay trần nhà sập xuống thực ra lại là Demonizer. Vì hành lang này họ đã từn đi qua rồi nên anh chỉ quét nhanh qua khu vực này. Nếu quét kĩ hơn, anh sẽ nhận ra lũ quái vật đó.
Lúc Ronan và những người khác nhìn ra lớp ngụy trang của lũ quái vật, chúng liền hành động và lao vồ vập về phía họ. Có nhiều Demonizer hợp sức để ngụy trang đến nối chúng túa ra chắn hết cả lối đi hành lang.
Tất cả mọi nguòi nhanh chóng thủ súng lên và bắn những con quái vật đó. Dù họ có chút ngạc nhiên trước sự phát hiện của Jans, nhưng không hề có sự chậm trễ nào trước khi bắn lũ quái vật. Với hỏa lực áp đảo của Ronan, Selene và Vincent, họ đã có thể đẩy lùi lũ quái vật mà không gặp chút trở ngại nào.
Vô số những viên đạn đổ lên lũ bọ cạp như trút nước. Mối nguy hiểm của bầy quái này chính là số lượng áp đảo của chúng, nhưng số lượng đó không chống chọi nổi trước những viên đạn uy lực đang xả như mưa vào chúng. Chỉ mất mội vài phút để cả đội tiêu diệt lũ quái vật chặn khắp hành lang. Không sử dụng được lớp ngụy trang để tấn công bất ngờ, lũ Demonizer đó chẳng là gì so với hỏa lực áp đảo của đối thủ.
Cả đội xác nhận rằng mọi chuyện đã qua nên họ thở dài. Nhưng Jans vẫn không thả lỏng cảnh giác sau khi trận chiến đã kết thúc, nhất là sau khi nhìn thấy hình ảnh kinh hoàng ở lối đi vừa rồi, cô nói với đội bằng giọng nghiêm túc thấy rõ.
-Anh Darwin, tiến đến điẻm phòng thủ nhanh nhất có thể đi, hoặc ít nhất hãy đến gần điểm đó để có thể liên lạc với họ. Ở viễn cảnh tệ nhất, chúng ta đã có thể bị bao vây rồi. Em muốn đột phá vòng vây của chúng trước khi bị ép vào. Mọi người sẽ dựa vào chỉ thị của anh để điều chỉnh tốc độ.
Darwin nhanh chóng ra lệnh cho toàn đội.
-Được rồi. Vincent và Selene, hai người sử dụng súng máy hạng nặng nên sẽ lên dẫn đầu. Ronan với Jans, hai người sẽ bảo vệ phía bên hông. Hãy xem tất cả đống đất đá từng không có lúc trước là đám Demonizer. Đi thôi.
Darwin mỉm cười với Jans để trấn an cô rồi tiến lên dẫn đầu.
-Jans, phía sau anh giao lại cho em.
Vincent cũng khó chịu tiến về phía trước.
-Mà thôi, thế này thì còn tốt hơn là lang thang trong tổ quái vật.
Rồi họ nhanh chóng bắt đầu di chuyển.
Trên đường quay về, cả nhóm gặp rất nhiều Demonizer khiến họ phải thắc mắc chúng đến từ đâu.
Darwin đã chọn lối đi đến điểm phòng thủ trong thời gian ngắn nhất và ít gặp nguy cơ bị phục kích nhất. Nhờ thể, họ đã có thể nhanh chóng thu hẹp khoảng cách với điểm phòng thủ số 29.
Selene sử dụng hỏa lực áp đảo của mình để tàn phá lũ quái vật. Kích thước của khẩu súng mà cô đang sử dụng cũng đủ nói lên hỏa lực vượt trội của nó, lý do duy nhất mà Selene có thể chịu được độ giật khủng khiếp từ khẩu súng hạng nặng là vì cơ thể được cường hóa sinh học của mình. Lũ quái vật còn chưa kịp đến gần được cô thì đã biến thành thịt băm.
Còn Vincent, anh ta dù mang theo một khẩu súng máy hạng nặng nhưng lại sử dụng rất thuần thục, bắn chính xác vào điểm yếu của lũ Demonizer. Anh ta chỉ dùng một lượng ít đạn để có được kết quả tốt nhất. Nhìn thoáng qua vô số những cái xác quái vật chết nhưng không bị biến dạng của đủ nói lên kĩ năng của anh ta.
Selene tàn phá lũ quái vật bằng hỏa lực của mình trong khi Vincent tiêu diệt những con quái vật còn sốt sót sau đó. Jans đang chạy phía sau đội, cô kinh ngạc trước cảnh tượng Selene và Vincent tiêu diệt hết lũ quái vật phía trước mà không bỏ lỡ nhịp nào, giống y hệt cách mà Ronan cùng Tokita phối hợp với Jans ngày hôm qua.
-Tuyệt thật! Cả nhóm đang lao thẳng vài bầy Demonizer. Dù đông nhưng chúng ta vẫn cứ thế tiến về phía trước mà không hề chậm lại chút nào.
Trong lúc Jans đang kinh ngạc trước cảnh tượng trước mắt, Ronan nhìn vẻ mặt bất ngờ đó của cô và nói như một điều hiển nhiên.
-Kĩ năng của họ tốt hơn của nhóc cũng như những người đi cùng ta ngày hôm qua. Nên không cần phải ngạc nhiên vậy đâu. Nếu nhóc chinh chiến đủ nhiều thì sớm muộn cũng làm được vậy thôi.
-Bằng chính sức lực của tôi luôn hả?
-Đương nhiên bằng chính sức lực của nhóc rồi. Có khi hơn. Nên đừng tỏ ra tự ti thế.
Jans nghe xong mỉm cười và đáp lại.
-Thế à...Được rồi.
-Khen thế thôi. Tập trung vào. Bây giờ tập trung vào những con quái vật ở phía sau nữa kìa.
Jans vẫn đang chạy và quay đầu lại nhìn về phía sau, mặt cô nhanh chóng nhăn nhó lại thấy rõ.
-Nhiều đến thế này rồi à?!
Sau lưng Jans là một bầy Demonizer đang đuổi theo cả nhóm. Trong khi họ đang đột phá vòng vây thì càng có thêm nhiều quái vật từ hành lang khác tham gia vào và từ từ tăng số lượng của chúng lên.
Jans dừng lại và thủ súng bắn tỉa hạng nặng lên, cô nhanh chóng bóp cò và khẩu súng bắn ra viên đạn đặc biệt bay về phía lũ quái vật đang ngày càng tăng lên. Những viên đạn xé xuyên qua bầy quái vật theo một đường thẳng, nhưng khoảng trống đó nhanh chóng được lấp đầy bởi những con Demonizer ở phía sau.
Sau khi Jans bắn một vài viên đạn vào bầy quái vật, cô nhanh chóng quay người và chạy hết sức có thể để bắt kịp Darwin và những Thợ săn khác trước khi quay người về phía lũ Demonizer thêm lần nữa. Cô tiếp tục bị mắt kẹt trong vòng lặp đó.
Bỗng một con Demonizer nhảy sổ ra bên cạnh Jans, nhưng trước khi cô kịp bắn để tiêu diệt nó thì Ronan đã chộp lại được và ném về phía đám quái vật đang đuổi theo hàng đàn phía sau. Cú ném mạnh xô đổ vài chục con Demonizer như con ki bóng bowling và khiến chúng chậm lại đi vài bước so với cả nhóm.
-Cẩn thận vào!
Vừa dứt lời, Ronan ném vài quả Iron Fang xuống chân trong lúc chạy. Chỉ vài giây sau, chúng phát nổ và tung ra vô số mảnh nhọn găm thẳng vào đám quái vật, hạ gục chúng ngay tại chỗ. Tuy nhiên, chừng đó chỉ đủ làm chậm đà tiến công của lũ Demonizer đang ùn ùn kéo đến ngày một đông.
-Cảm giác cứ như đang làm việc tương tự như ngày hôm qua vậy!
-Ừ, nhưng khác một chỗ là chúng ta đang phải chạy thục mạng khỏi chúng. Cái lũ này không biết khi nào mới dừng lại, ít nhất là đừng có đông thêm nữa chứ!
-Theo chú thì cái nào dễ hơn?
-Ai biết được! Với tôi thì đều như nhau cả. Còn nhóc thì thế nào?
-Tôi lại thấy mất sức hơn. Phải vừa chạy vừa bắn...Chú biết đấy!
-Nói chung với đà này thì chúng ta sẽ ổn thôi, nên sẽ không sao đâu. Thứ nhóc cần làm ngay lúc này là duy trì nhịp tấn công của mình càng lâu càng tốt thôi.
-Nghe vậy thì tốt quá!
Jans có hơi tuyệt vọng và mỉm cười trong lúc vẫn đang bắn lũ quái vật.
Vincent đang bận rộn ở đằng trước thấy hơi tò mò ở phía sau nên liếc sang nhìn. Nhìn thấy cách Jans đang cư xử và phối hợp chiến đấu cùng với Ronan, anh ta nghĩ.
[Cô nhóc này đang mỉm cười kìa, hẳn là họ đang tận hưởng việc này. Nếu là thế, có khi mình không cần phải lo lắng phía sau nữa. Khá ấn tượng với một đứa nhó ở độ tuổi này.]
Rồi anh ta quay sang quan sát Ronan.
[Gã này chiến đấu cũng ghê thật! Vừa mở đường phía trước, vừa hỗ trợ phía sau, còn phối hợp nhịp nhàng với Darwin dọn sạch hai bên nữa. Đúng là tin đó không phải chuyện bịa để đánh bóng tên tuổi. Mình từng nghi ngờ Ronald, nghĩ rằng có băng nào đó trả tiền để lôi kéo anh ta từ Thụy sĩ về với mác cựu binh, rồi dựng lên đống chiến tích kiểu chiêu trò truyền thông rẻ tiền. Nhưng có vẻ như…mình đã đánh giá sai rồi.]
Nhưng suy nghĩ đó của Vincent nhanh chóng chuyển qua Jans.
[Nhưng nghĩ lại...nếu cô nhóc Jans thật sự tài năng đến thế này, thật lạ khi không có tin đồn nào về cô nhóc...À đúng là có một tin đồn về một Thợ săn trẻ tài năng, nhưng mình nghĩ đó là nói về Aldric vì độ tuổi của họ không khác mấy biệt mấy. Thật khó tin đây là trùng hợp khi có đến hai Thợ săn trẻ tài năng cùng tồn tại. Với mấy chiêu trò của Wolfkenstein thì cũng không có gì lạ khi hầu hết người nghĩ rằng đứa nhóc từ tin đồn đó là Aldric thay vì cô nhóc đó.]
Sau khi đi đến kết luận như thế, Vincent ngừng suy nghĩ về vấn đề này. Dù sao thì anh ta vẫn đang ở giữa trận chiến.
Đã 30 phút trôi qua kể từ lúc họ bắt đầu chạy. Số lượng quái vật đang tiến đến chỗ họ đã giảm đi đáng kể. Rồi sau đó, không còn con nào tấn công họ nữa. Họ cuối cùng đã đột phá được vòng vây của lũ Demonizer.
Cả nhóm đã ở đủ gần điểm phòng thủ số 29 để có thể liên lạc được với họ, nên Darwin lấy thiết bị đầu cuối ra và liên lạc với điểm phòng thủ số 29.
-Đây là đội trinh sát số 13. Điểm phòng thủ số 29, có nghe thấy tôi không?
-Đây là điểm phòng thủ số 29, mấy người đang trên đường về à?
-Đúng vậy. Ngoài ra, chúng tôi vừa mới chiến đấu với một lượng lớn Demonizer và một số loại quái vật khác. Chúng có thể là một bầy lớn từ cái tổ nào đó ở đâu đây quanh khu vực này và chúng có thể đang theo chúng tôi về đây, nên hãy sẵn sàng cho việc này đi. Tôi sẽ nói chi tiết sau khi trở về. Hết.
-Đã rõ.
Sau khi Darwin kết thúc cuộc gọi, anh thở dài yên tâm. Thấy như thế, mọi người hạ cảnh giác và trở lại tâm trạng bình thường.
Darwin mỉm cười và nói với cả đội.
-Giờ thì ổn rồi. Cứ từ từ bước về điểm phòng thủ thôi.
Cả đội đồng ý và họ bước về điểm phòng thủ số 29.
Vừa đi được vài bước, cả nhóm bất ngờ giật mình bởi những chấn động dữ dội, liên tục vang lên từ phía sau. Rung lắc ngày một mạnh, khiến cả hành lang như muốn sụp xuống. Bụi đất trên trần không ngừng rơi xuống, sau đó bắt đầu trút xuống ào ạt như một trận mưa rào.
ẦM! Một mảng tường dày cuối hành lang, nơi họ vừa đứng cách đó vài giây bất ngờ phát nổ như vừa bị một quả tên lửa oanh tạc, cuốn theo khói bụi mù mịt và những mảnh vỡ văng tung tóe khắp nơi. Từ trong làn khói dày đặc, một bóng đen khổng lồ lao ra, với kích thước choán gần như toàn bộ lối đi, nhưng không đó không phải chỉ là “một bóng đen” bình thường, đó là một con quái vật khổng lồ.
Sinh vật ấy cao gấp bảy, tám lần một con Demonizer thông thường, trông như một khối đá khổng lồ di động. Lớp vỏ ngoài thô ráp và dày cộp, cứng như đá tảng. Đáng sợ hơn, cặp càng khổng lồ của nó to gấp đôi một chiếc ô tô, giương lên như sẵn sàng nghiền nát bất cứ thứ gì chắn đường.
Gương mặt Vincent hiện rõ vẻ bất ngờ pha lẫn phấn khích khi trông thấy con quái vật khổng lồ trước mắt. Không kìm được phản ứng, anh buột miệng thốt lên, nói với giọng rõ to.
-Cái quái gì thế kia?!
Trong khi mọi người còn đang bất ngờ trước sự xuất hiện của con quái vật khổng lồ, Ronan không lãng phí dù chỉ một phần mười giây để xử lý thông tin. Anh lập tức hét lên.
-CHẠY! VỀ ĐIỂM PHÒNG THỦ! NGAY LẬP TỨC!
Không ai cần nghe lệnh lần thứ hai, cả nhóm lập tức quay ngoắt lại và cắm đầu lao đi. Từ phía sau lưng, con quái vật thấy cả nhóm bắt đầu chạy liền đuổi theo họ với tốc độ ngày càng nhanh, càn quét mọi thứ chắn đường như thể chẳng có gì ngăn nổi sức mạnh khủng khiếp ấy.
Darwin vừa chạy vừa quan sát thiết bị thu thập thông tin, màn hình lúc này đang hiển thị tín hiệu sống của những sinh vật trong phạm vi xung quanh mình, đảm bảo rằng không có con quái vật nào đang phục kích trên đường hoặc có thêm sự xuất hiện của một con quái vật khổng lồ thứ hai. Nhưng có một thông tin khiến anh phải sửng sốt khi anh quan sát sinh vật phía sau.
-Tín hiệu của nó...sao nhỏ quá vậy! Tín hiệu của con quái vật khổng lồ kia chỉ bằng một hoặc một vài con Demonizer thôi ấy. Nhớ lại thì ở đoạn đường bị chặn kia, tôi cũng đo thấy tín hiệu tương tự như vậy. Không lẽ là nó?!
-Không có thời gian cho chuyện đấy đâu. Chạy nhanh lên đi.
Ronan vừa chạy vừa liếc nhanh về phía sau. Con quái vật đang thu hẹp khoảng cách với tốc độ đáng sợ. Nếu cứ tiếp tục thế này, chúng sẽ bị bắt kịp trước khi đến được điểm phòng thủ. Nếu tiếp tục chạy như thế này không phải là một lựa chọn khả thi, cũng chẳng có bất kì đoạn rẽ nào khả thi nằm ở trên đường này cả, nếu có thì Darwin đã phải thông báo lâu rồi.
-Không chạy thoát được! Phải làm chậm nó lại!
Không hề do dự, anh vừa chạy vừa quay ngoắt người lại, nhanh như chớp rút khẩu W97-GR rồi xả ngay một loạt đạn về phía con quái vật trong lúc di chuyển. Đạn xuyên giáp găm được vài phát vào lớp vỏ, những viên còn lại sượt qua làm tóe ra những tia lửa cùng tiếng rít chói tai nhưng cũng chỉ để lại vài vết xước mờ, chẳng đủ để cản bước tiến của con quái khổng lồ.
Dù trông bắn bừa như những kẻ nghiệp dư xả đạn trong vô thức, nhưng thực ra đó là hành động Ronan có suy tính từ ban đầu. Không phải để hạ gục mà là để thử lớp giáp xem nó cứng tới mức nào, bởi anh biết rõ mấy khẩu súng “đồ chơi” này chẳng đủ sức làm con quái vật khổng lồ kia xây xát. Và giờ thì không cần đoán mò nữa, vũ khí thông thường như khẩu W97-GR hoàn toàn vô dụng. Nếu muốn gây được chút thương tích cho nó, thì phải là những loại súng như shotgun hoặc súng máy hạng nặng trở lên mới mong có tác dụng.
-Vỏ nó cứng quá!
Selene bên cạnh gào lên, tay siết chặt khẩu súng máy khổng lồ đang xả đạn như vũ bão, cày nát khoảng không giữa họ và con quái vật. Những mảnh vụn giáp liên tục vỡ nứt và rơi lả tả dưới làn đạn nhưng kết quả cũng không khả quan hơn là bao. Tuy nhiên, thay vì tiếp tục phí đạn một cách vô vọng, cô ngay lập tức chuyển hướng hỏa lực, bắn vào nền đất ngay trước mặt con quái vật để thổi tung những đám bụi và mảnh vụn lên cao, cố gắng làm che khuất tầm nhìn của nó để con quái vật chùn bước dù chỉ trong giây lát.
-Jans, Darwin! Điểm yếu! Tìm điểm yếu của nó!
Tình hình hiện tại là vô cùng căng thẳng, buộc Ronan phải đảm nhiệm vai trò đội trưởng và ra lệnh trực tiếp để hối thúc hai người. Tốc độ của con quái vật không cho phép họ lãng phí thêm bất kỳ viên đạn nào nữa.
Darwin nhanh chóng đáp lại.
-Được rồi, tôi đang cố đây. Vừa chạy vừa thao tác không dễ chút nào đâu.
Đôi mắt Jans chợt sáng lên, môi trường xung quanh cô như mờ đi, chỉ còn lại con quái vật khổng lồ đang lao tới. Những đường nét, những điểm sáng lờ mờ bắt đầu hiện lên trên cơ thể nó: các khớp nối, vùng vỏ mỏng hơn, những điểm yếu tiềm tàng mà chỉ người có khả năng của cô mới có thể nhận biết được ngay lập tức trong tình huống này.
-Dưới bụng! Giữa các khớp chân! Những miếng vỏ giáp ở đó là mỏng nhất!
Jans hét lớn rồi xoay người lại, tay đã nâng khẩu BM-179 và tì lên vai. Đôi chân cô vẫn đang chạy thục mạng, nhưng bộ đồ gia cường đã ổn định cơ thể cô một cách phi thường, giữ cho nòng súng gần như bất động.
Dù đã sẵn sàng, nhưng Jans không khai hỏa, đúng hơn là không thể khai hỏa. Vì nếu cô bắn, khẩu súng sẽ giật ngược khiến cô bị té ngã, và nếu xui xẻo viên đạn đó không hiệu quả, hôm nay sẽ là ngày giỗ của cô. Jans cần con quái vật khựng lại, dù chỉ một giây thôi cũng được.
Ronan thấy vậy nhanh chóng ra lệnh cho hai chiến lực chính của cả nhóm.
-Vincent, Selene! Yểm trợ cho Jans! Bắn vào chân hoặc làm gì đó để nó chậm lại đi!
Ngay lúc đó, Ronan đã thôi không cầm khẩu W97-GR nữa. Tay anh lướt ra sau lưng, rồi tiếng cạch vang lên sắc lạnh khi chốt giữ kim loại bật mở. Khẩu shotgun hạng nặng xuất hiện trên tay anh từ lúc nào không ai kịp để ý, một cỗ máy kim loại hầm hố trông chẳng khác nào thứ sinh vật đang chực chờ xâu xé con mồi. Băng đạn trống cỡ lớn nhanh chóng được anh rút từ trong áo khoác và lắp vào, sẵn sàng khai hỏa.
Ronan không ngắm bắn. Anh chỉ đơn giản là xoay người, chĩa khẩu shotgun về phía con quái vật đang tới gần và bóp cò liên tục, xả đạn về phía nó như dồn dập trút nước.
ĐÙNG! ĐÙNG! ĐÙNG! Những viên đạn ghém đặc biệt được bắn ra như mưa, mỗi viên đều gắn đầu nổ nhỏ sẽ kích hoạt khi va chạm. Chúng không nhắm vào xuyên giáp mà nhằm tạo sát thương diện rộng và khiến đối phương mất phương hướng. Đạn liên tiếp phát nổ trên lớp vỏ của con quái vật, tạo ra những vầng lửa nhỏ loé sáng kèm theo chuỗi tiếng nổ vang dội. Bị tấn công liên tục, nó gầm lên giận dữ rồi lao vào phản công một cách hung hãn và mất kiểm soát.
-Tốt lắm, Ronald! Giữ chân nó!
Tiếng Vincent hô vang lên đầy khích lệ, khẩu súng máy trên tay anh ta lập tức chuyển mục tiêu, tập trung vào các khớp chân của con quái vật theo chỉ dẫn của Jans. Anh ta cẩn trong bắn từng loạt đạn ngắn, ưu tiên độ chính xác lên hàng đầu, nhằm vào cùng một khu vực để gia tăng áp lực và khả năng phá vỡ lớp giáp bảo vệ.
Selene cũng phối hợp tấn công, nhưng khẩu súng máy cồng kềnh khiến cô không thể nhắm chính xác như Vincent. Dù vậy, từng loạt đạn của cô vẫn góp phần tạo áp lực lên con quái vật, khiến nó bắt đầu chao đảo. Viên đạn bắn ra từ hai khẩu súng máy cứ thế đan vào nhau, tạo thành một luồng hỏa lực tập trung vào khớp chân trước.
Dù không thể xuyên qua lớp giáp dày cộm bên ngoài, những loạt đạn tập trung vào các khớp yếu đã bắt đầu phát huy tác dụng. Con quái vật khựng lại một chút, tốc độ giảm đi rõ rệt, bước chân trở nên loạng choạng như mất thăng bằng.
Darwin lúc này vẫn quan sát môi trường xung quanh, mắt anh liên tục quét qua thiết bị đầu cuối hiển thị đủ loại thông tin.
-Phía trước 50 mét! Có một đống đổ nát lớn bên phải! Có thể dùng làm vật cản!
Bản đồ địa hình trên thiết bị của anh hiển thị rõ một khối vật chất lớn chắn ngang hành lang bên phải, đủ lớn để làm chậm bước tiến của con quái vật trong vài giây quý báu.
Đúng lúc đó, Jans đã tìm được cơ hội. Con quái vật vừa khựng lại một nhịp do loạt đạn tập trung vào chân. Đôi mắt cô khóa chặt mục tiêu.
ĐOÀNG! Một tiếng nổ vang lên chát chúa, lớn hơn bất kỳ âm thanh nào trước đó. Viên đạn đặc biệt từ khẩu BM-179 của Jans lao đi như tia chớp, găm chính xác vào khe hở dưới bụng con quái vật, đúng điểm yếu cô đã phát hiện từ trước.
Ngay lập tức, con quái vật khổng lồ rít lên lên trong cơn đau đớn tột độ, âm thanh vang lên đầy giận dữ và điên cuồng. Dịch thể màu xanh tuôn ra xối xả từ vết thương, nhưng nó không chịu gục ngã mà ngược lại, cơn đau chỉ khiến con quái vật càng thêm hung hãn. Nó vung mạnh chiếc càng khổng lồ, quét ngang hành lang như muốn hủy diệt tất cả, tốc độ và sự tàn phá vẫn không hề có dấu hiệu suy giảm, nếu không muốn nói là còn dữ dội hơn.
-CÚI XUỐNG!
ẦM! Ngay sau khi Ronan hét lên cảnh báo, cả nhóm gần như cùng lúc nằm rạp xuống sàn. Chiếc càng khổng lồ sượt qua ngay trên đầu họ. Nó va vào bức tường đối diện tạo nên một tiếng động kinh hoàng, đá vụn bay tứ tung, một phần hành lang sụp đổ.
-Chết tiệt! Đậu xanh nhà mày!
Ronan buột miệng chửi thề rồi bất ngờ tung một cú đá mạnh vào tảng đá lớn nằm gần đó. Tảng đá văng đi như viên đạn, đập trúng một bên mắt của con quái vật khiến nó gầm lên điên cuồng. Thấy vậy, Vincent và Selene không bỏ qua cơ hội. Vừa gượng dậy, họ lập tức đá những mảnh đá gần mình về phía con quái. Tuy không gây tổn hại rõ rệt nhưng đủ để khiến nó mất tập trung, tạm thời làm gián đoạn việc di chuyển của nó để câu giờ cho những người khác.
Cuộc chạy trốn sinh tử vẫn chưa dừng lại. Dù đã bị thương, con quái vật vẫn điên cuồng đuổi theo, không hề suy giảm tốc độ hay sự hung hãn.
Ronan liên tục nổ súng bằng khẩu shotgun, mỗi phát đều tạo ra những vụ nổ nhỏ nhằm gây choáng và làm nó chậm bước. Trong khi đó, Vincent và Selene dồn toàn bộ hỏa lực vào các khớp chân của con quái, cố gắng khiến nó khựng lại hoặc ít nhất là loạng choạng để dễ kiểm soát.
Jans thì không ngừng hành động. Sau mỗi phát bắn trúng đích, cô phải nhanh chóng lấy lại thế cân bằng, khóa mục tiêu mới trên thân hình cồng kềnh kia, đồng thời chạy hết tốc lực để không bị bỏ lại phía sau.
Ở phía trước, Darwin vẫn giữ vai trò điều phối, liên tục cập nhật tình hình, chỉ dẫn đường đi an toàn nhất cho cả nhóm, phân tích từng vật cản có thể tận dụng để làm chậm con quái vật.
-Đến đống đổ nát rồi! Vincent, Selene, bắn vào phía trên, tạo sạt lở để chặn đường nó!
Darwin nhanh chóng ra lệnh.
Vincent và Selene ngay lập tức hiểu ý. Thay vì bắn vào con quái vật, họ ngước nòng súng lên, bắn vào phần trần nhà và vách tường đã nứt nẻ phía trên đống đổ nát. Những loạt đạn làm rung chuyển cấu trúc yếu ớt, khiến một lượng lớn đá vụn lập tức đổ sập xuống, tạo thành một bức tường tạm thời ngay sau khi cả nhóm vừa lướt qua. Con Demonizer gầm lên giận dữ khi bị chặn lại, nó phải mất vài giây quý báu để phá tan chướng ngại vật.
-Gần đến rồi! Tôi thấy ánh đèn của điểm phòng thủ rồi!
Darwin reo lên đầy phấn khích, gương mặt không thể giấu được sự vui mừng.
Phía trước, một luồng ánh sáng trắng mạnh mẽ le lói hiện ra, ngày một lớn hơn, đẩy lùi bóng tối mục nát. Đó chính là điểm phòng thủ số 29. Tiếng súng từ đó cũng bắt đầu vang lên, dồn dập và mạnh mẽ hơn hẳn tiếng súng của họ. Có vẻ như những người lính gác đã nghe thấy tiếng động khủng khiếp và sẵn sàng nghênh chiến.
-CỐ LÊN! MỌI NGƯỜI, CHUẨN BỊ TỔNG TẤN CÔNG!
Một giọng nói đầy cương quyết vang lên từ hệ thống loa ngoài của điểm phòng thủ, tiếp thêm chút sinh lực còn lại cho từng người trong nhóm.
Con quái vật dường như cũng cảm nhận được mối đe dọa, hoặc nó bị thu hút bởi “con mồi” lớn hơn đang chờ phía trước. Nó rít lên một tiếng chói tai rồi bất ngờ tăng tốc, quyết tiêu diệt kẻ đã khiến mình bị thương trước khi họ kịp chạy vào vùng an toàn.
Ronan nhận ra đây chính là cơ hội cuối cùng. Lúc con quái vật dốc toàn lực tăng tốc, chân nó khựng lại một khoảnh khắc. Anh liền ra hiệu bằng cái gật đầu mạnh mẽ cho Vincent và Selene.
-Dồn hết hỏa lực vào chân trái của nó! Ngay bây giờ!
Ba khẩu súng đồng loạt khai hỏa, tất cả nhắm thẳng vào khớp chân trái của con quái vật. Đạn xuyên giáp và đạn đặc biệt thi nhau găm vào lớp vỏ mỏng, cày nát khu vực khớp nối. Tiếng gầm của con quái vang lên đầy đau đớn, chân trái của nó khuỵu xuống khiến toàn bộ cơ thể khổng lồ mất thăng bằng và đập mạnh vào bức tường bên cạnh, rung chuyển cả hành lang như vừa xảy ra động đất.
ĐOÀNG! Ngay sau đó, Jans tung cú bồi chí mạng, một viên đạn công phá từ khẩu súng bắn tỉa được bắn chính xác vào khớp chân phải. Cú đánh trực diện phá hủy hoàn toàn chân còn lại phía trước, buộc con quái vật phải quằn quại chống chọi trong tuyệt vọng, cố gắng đứng lên với cái thân xác nặng nề giờ đã mất điểm tựa.
Nhân thời khắc đó, cả nhóm dốc hết sức lực lao về phía ánh sáng và chạy vượt qua ranh giới an toàn của điểm phòng thủ số 29, đúng lúc con quái vật đang gượng dậy với cơn điên loạn chưa nguôi.
Nhưng thứ chờ nó phía trước là một bức tường hỏa lực dày đặc. Hàng chục Thợ săn dày dạn đã sẵn sàng trên các ụ súng và chiến lũy đồng loạt nhấn cò khai hỏa. Súng máy M2HB, súng trường công phá, súng phóng lựu AGS,…tất cả cùng lúc nã đạn tới tấp vào cơ thể đồ sộ của con quái vật, ngấu nghiến nó không ngừng như đàn cá piranha đói khát.
Những tiếng nổ liên hoàn bao trùm lấy nó, từng loạt đạn xé nát lớp vỏ kiên cố như giấy, thổi bay từng mảng thịt đi tứ tung, lộ ra phần nội tạng kinh tởm bên trong. Con quái vật rít lên lần cuối cùng, tiếng rít vang đi khắp điểm phòng thủ trong tuyệt vọng. Cơ thể khổng lồ cuối cùng đổ sập xuống đất, co giật vài lần rồi bất động hoàn toàn. Những loạt đạn vẫn cứ tiếp tục xả trong nhiều phút nữa, con quái vật cuối cùng chỉ còn lại một đống thịt nhầy nhụa trộn lẫn với lớp vỏ vỡ vụn.
Cả nhóm Ronan đứng thở dốc, mồ hôi và bụi đất bám đầy người. Họ nhìn lại cái xác khổng lồ vừa bị tiêu diệt. Họ đã sống sót chỉ trong gang tấc. Cuộc chạy trốn khỏi lưỡi hái tử thần cuối cùng cũng kết thúc, để lại dư vị đắng chát của mồ hôi, adrenaline cùng cảm giác kiệt sức đang thiêu đốt lồng ngực.
0 Bình luận