Dead World: Crime

Chương 2.1 (remake)

Chương 2.1 (remake)

Một âm thanh trầm đục, đầy đe dọa vang vọng khắp căn phòng, như tiếng gầm của một con thú bị xích đang vùng vẫy thoát ra. Ronan, mặt mày nhăn nhó, ôm lấy phần thân rách nát của mình, quát lên với giọng vừa đau đớn vừa cay cú. 

-Chết tiệt thật! Lão đánh nhanh như quỷ ấy! Tôi còn chưa kịp biến đổi hoàn chỉnh mà lão đã muốn đập thành cám rồi à?!

Đại tướng Curningham đứng đó, thân hình đồ sộ trong bộ giáp WAT khổng lồ, không chút dao động trước lời than vãn của đối thủ. Trái lại, khóe miệng ông nhếch lên thành một nụ cười dữ tợn, ánh mắt lóe lên sự phấn khích của một kẻ săn mồi vừa tìm được con mồi xứng tầm. Ông gầm lên, giọng nói trầm vang như sấm. 

-Hô hô, nghe cái giọng điệu này từ một thằng từng thuộc đám tinh anh mà tao buồn cười quá! Chẳng phải mày từng vênh mặt nói chỉ cần một khắc bất cẩn là tan xác sao? Giờ thì sao, cựu chiến binh? Đã sẵn sàng để tao đập thêm vài nhát nữa chưa?

-Cựu chiến binh cái con khỉ!

Ronan gằn giọng, cố gắng đứng thẳng dậy dù máu vẫn chảy ròng ròng từ những vết rách trên cơ thể.

-Lão chỉ mới đồng bộ được có tí mà đã đánh như muốn lấy mạng tôi thế này? Lão còn định tăng lên bao nhiêu nữa để hành tôi tiếp đây?!

Những người quan sát qua màn hình camera trong phòng điều khiển không khỏi rùng mình khi nhìn thấy chỉ số đồng bộ của Đại tướng Curningham đang tăng dần trên bảng dữ liệu. Nhưng điều khiến họ kinh ngạc hơn cả không phải là con số đó, mà là việc ông hoàn toàn không sử dụng AI để điều khiển bộ giáp. Một nhà khoa học trẻ, mắt tròn xoe, thì thào với đồng nghiệp bên cạnh. 

-Làm sao có thể chứ? Bộ giáp WAT này phức tạp đến mức ngay cả chúng ta còn phải dùng AI để tối ưu hóa hiệu suất. Vậy mà ông ấy…

Chỉ huy Miyamoto, đứng gần đó, nghe được câu hỏi, chỉ lắc đầu chán nản. Ông chậm rãi lên tiếng, giọng điệu mang chút bất lực xen lẫn sự kính trọng. 

-Cậu không hiểu đâu. Điều khiển một bộ giáp WAT không phải là cầm lái một cỗ máy thông thường. Nó giống như giao tiếp với một sinh vật sống hơn. Bộ giáp này, nói sao nhỉ…? Nó có linh hồn riêng của nó. Mức độ tương thích giữa người mặc và bộ giáp quyết định tất cả. Nếu không đạt tối thiểu 80%, bộ giáp thậm chí còn chẳng buồn khởi động.

Nhà khoa học trẻ nhíu mày, tò mò hỏi tiếp.

-Nhưng chẳng phải chúng ta đã tích hợp AI để khắc phục vấn đề đó sao? Việc sử dụng AI sẽ giúp giảm tải áp lực lên người mặc và tăng độ ổn định mà.

Miyamoto cười nhạt, ánh mắt thoáng chút mệt mỏi. 

-Đúng là ban đầu ai cũng nghĩ thế. Nhưng hóa ra, AI lại chính là thứ cản trở giao tiếp giữa người mặc và bộ giáp. Nó làm giảm mức độ tương thích xuống đáng kể, biến cả một người đầy tiềm năng thành kẻ vô dụng. Bọn ta đã thử nghiệm hàng ngàn lần, nhưng chẳng ai hiểu tại sao lại thế. Những người như ngài Curningham, khi đã quen với việc tự mình điều khiển bộ giáp, họ coi AI chẳng khác gì một cục nợ. Với họ, bộ giáp là một phần cơ thể, còn AI chỉ là kẻ thứ ba xen vào phá đám.

Trong lúc đám người ở phòng điều khiển còn đang xì xầm bàn tán, thì trên sàn đấu, Ronan hiện tại đang rơi vào thế bí. Mỗi cú vung búa của Đại tướng Curningham như một trận cuồng phong chết chóc, mạnh đến mức chỉ cần sượt qua thôi cũng đủ khiến bất kỳ bộ phận nào trên cơ thể Ronan vỡ tan như bong bóng. Căn phòng giờ đây ngập trong máu tươi, những mảnh thịt, xương và da của anh vương vãi khắp nơi, trông chẳng khác gì một lò mổ. Những vết lõm sâu hoắm và vết nứt chằng chịt trên sàn nhà là minh chứng cho sức tàn phá khủng khiếp của từng đòn đánh.

Ronan lảo đảo nhưng vẫn cố đững vững, đôi mắt ánh lên sự quyết đoán hiện rõ. Curningham vung búa xuống, anh bật nhảy sang phải, bàn chân lướt sát sàn để né đòn. Ngay khi đáp đất, anh xoay người nhanh như chớp, tận dụng quán tính tung một cú đá quét đầy uy lực. Đại tướng giơ tay lên đỡ và cản gọn đòn tấn công, đồng thời hất cây búa khổng lồ trên tay, tạo một đòn quét ngang như thể một cơn lốc kim loại. Ronan chỉ kịp giơ tay đỡ thì đã bị hất văng như viên đạn, đâm sầm vào bức tường thép phía sau.

[ẦM!] Một vết lõm sâu hiện ra, máu trào khỏi miệng anh.

Chưa kịp lấy lại hơi, Curningham đã lao đến tiếp cận chỉ trong chớp mắt, tốc độ trái ngược hoàn toàn với thân hình đồ sộ của mình. Một cú đấm như sấm rền giáng vào bụng Ronan, khiến nội tạng chấn động dữ dội. Nghiến răng, chân bấu chặt xuống sàn, tay trái anh vung mạnh một đòn móc ngang nhắm vào lớp giáp dày của Curningham. Ông nghiêng đầu né tránh, ánh mắt vẫn giữ sự sắc lạnh. Ronan không dừng lại mà tiếp tục lao tới tấn công, từng cú đánh của anh tung ra nhanh đến mức để lại dư ảnh trong không khí.

Nhìn thấy đối phương đang cố vùng vẫy để thoát khỏi sự kìm kẹp, Curningham bật cười, dùng tay chặn đòn của Ronan rồi phản công bằng một cú đá xoáy. Cú đá mạnh khiến Ronan bị hất tung lên cao, nhưng thay vì rơi xuống như bình thường, anh xoay người giữa không trung. Trước khi Đại tướng kịp phản ứng lại với tình huống bất ngờ, anh đã nhanh chóng vung tay của mình đi với tốc độ cực nhanh, dùng cả trọng lượng cơ thể để tung một cú đấm với tối đa sức mạnh vào đầu.

[BÙM!] Một tiếng nổ vang lên. Giáp năng lượng của Rosen nứt một đường, ánh mắt ông lóe lên một vẻ tán thưởng xen lẫn thích thú. Nhưng chỉ trong một khoảnh khắc, ông vươn tay, nắm chặt cổ chân Ronan và ném anh xuống đất như ném một bao cát.

[SẦM!] Mặt sàn thép vỡ tung khi Ronan bị đập người xuống nền đất. Anh cảm nhận cơn đau nhức buốt chạy dọc sống lưng, nhưng không có thời gian để than vãn. Curningham đã nhảy lên với cây búa giơ cao, chuẩn bị giáng một đòn rõ mạnh thẳng vào người anh.

Ronan nghiến răng bật người dậy, sau đó liên tục lùi lại để né những nhát búa dồn dập. Hệ thống cảm biến trên bộ giáp của Curningham di chuyển với tốc độ chóng mặt, kết nối trực tiếp với não bộ của ông, cho phép ông bắt kịp từng cử động nhỏ nhất của đối thủ. Khoảng cách giữa sức mạnh của hai bên chưa bao giờ hiện ra rõ rệt đến thế.

Curningham cười lớn, giọng ông đầy mỉa mai. 

-Mày nhảy nhót như khỉ thế mà không mệt à? Đứng yên một chỗ để tao đập cho cái đầu mày vỡ tung đi, tiện cả đôi đường!

-Đứng yên cái đầu lão!

Ronan hét lên, vừa né vừa quát lại.

-Lão vừa xin mất mấy cái tay với chân của tôi rồi đấy! Giờ còn đòi thêm cái đầu nữa à? Vớ vẩn nó vừa vừa phai phải thôi!

Nhưng đúng khoảnh khắc anh mở miệng, động tác của Ronan chậm lại một nhịp. Curningham lập tức nắm bắt cơ hội, vung cây búa khổng lồ thẳng về phía đầu anh. Bóng đen của lưỡi búa in rõ trên sàn, to dần với tốc độ kinh hoàng. Ronan phản ứng trong tích tắc, nghiêng người sang trái để tránh đòn, đồng thời xoay thân trên 180 độ trong khi giữ nguyên phần thân dưới, tung một cú đấm toàn lực nhắm thẳng vào mặt Curningham.

[Khực! Đau bỏ mẹ!]

Ronan rít lên, mặt mày nhăn nhó.

[Tư thế này phản khoa học vãi! Nội tạng bên trong nó căng như dây đàn, chỉ cần lệch một chút nữa là tự giết mình rồi!]

Cú đấm đó dù bất ngờ nhưng cũng để lại hàng tá sơ hở trên người anh, và Curningham chẳng phải dạng người không thích nắm bắt cơ hội. Ông dễ dàng né cú đánh của đối thủ, rồi lao tới áp sát với tốc độ khủng khiếp. Một tay tóm lấy phần xương sườn bên phải của Ronan, bóp mạnh đến mức tiếng xương vỡ vụn vang lên khô khốc rồi nhanh chóng kéo mạnh về sau, xé toạc nó như thể xé giấy. Máu phun ra từ vết thương như suối, Ronan loạng choạng đến mức suýt nữa ngã quỵ.

Nhưng ngay khi tưởng chừng đã không còn sức chống trả, cơ thể Ronan đột ngột căng cứng, đôi mắt rực sáng đầy dữ dội như một con thú trong trạng thái săn mồi. Anh đứng thẳng dậy ngay lập tức trước sự kinh ngạc của Đại tướng, rồi anh dùng chân trái đá mạnh vào đầu gối, khiến ông mất thăng bằng ngay tức thì. Đồng thời tay phải của anh nắm chặt, tập trung toàn bộ sức mạnh có thể, tung một cú đấm thẳng vào chính giữa ngực ông. Một tiếng nổ trầm đục vang lên, bộ giáp WAT rung lên dữ dội, tạo ra những gợn sóng xung kích lan rộng khắp không gian.

Hơi khựng lại sau khi bị trúng đòn, ánh mắt sắc bén lóe của Đại tướng lên sự ngạc nhiên. Tuy nhiên phản xạ chiến đấu của ông quá nhanh để bị áp đảo, Curningham nhanh chóng tóm lấy cánh tay Ronan trước khi kịp rút về rồi siết chặt với sức mạnh khủng khiếp. Xương cánh tay lập tức gãy nát dưới áp lực khổng lồ nhưng thay vì lùi lại, anh nghiến răng chịu đựng, đôi chân anh găm chặt xuống đất, xoay hông tạo lực và tung ra một cú đá xoáy thẳng vào thái dương của Curningham.

Ông buông cánh tay đang giữ chật Ronan ra, nhanh chóng đưa nó lên cao để đỡ đòn và bị đẩy lùi một bước, điều mà chưa kẻ nào có thể làm được khi mức đồng bộ của ông cao như thế này. Nhưng thay vì tức giận, ông chỉ nhếch mép cười. 

-Giỏi đấy, nhãi ranh. Kĩ năng chiến đấu của mày vẫn không bị hao hụt sau bao năm tháng ở đó nhỉ?

Ông lầm bầm rồi bất ngờ lao tới với tốc độ không tưởng. Một loạt đòn tấn công dồn dập được tung ra, mỗi cú vung búa và cú đá đều mang theo sức mạnh hủy diệt. Ronan né tránh liên tục, cơ thể đau đớn nhưng vẫn phản xạ lại vô thức theo bản năng dù anh không hề chủ động điều khiển, chính con quái vật anh đang trú ngụ bên trong đang cố gắng để giữ cho chính mình sống sót.

Trong giây lát anh thu mình lại, chuyển sang tư thế phòng thủ. Hai tay xoay chuyển nhanh như chớp, hóa giải từng đòn đánh của Curningham với sự chính xác gần như tuyệt đối. Mỗi lần tránh né, cơ thể anh vặn mình theo những góc độ phi thường mà không sinh vật nào có thể làm được, tận dụng từng khoảng trống nhỏ nhất để duy trì khoảng cách an toàn với đối phương.

Tuy nhiên, Curningham không dễ dàng bị cầm chân chỉ bằng vài đòn đơn giản như vậy. Thấy Ronan chỉ chăm chăm chặn đòn của mình mà không làm gì khác, ông lập tức thay đổi chiến thuật. Một cú dậm chân bất ngờ giáng thẳng xuống nền, tạo ra một vụ nổ uy lực làm bề mặt sàn kim loại biến dạng, khiến thế phòng ngự của Ronan bị phá vỡ ngay lập tức. Không có thời gian để lấy lại thăng bằng, anh chỉ kịp nâng tay lên đỡ trước khi một cú đấm thép lao đến. Cú va chạm khiến cánh tay rạn nứt, nhưng anh vẫn nghiến răng chịu đựng, lùi nhanh về phía sau để giảm áp lực nhiều nhất có thể.

Curningham gằn giọng, ném ánh mắt sắc lạnh về phía Ronan.

-Cố thủ thế này thì mày nghĩ sẽ cầm cự được bao lâu?

Ronan thở gấp, hai bàn tay run rẩy vì căng thẳng và đau đớn. Mồ hôi hòa lẫn với máu chảy dài xuống khuôn mặt, nhưng trong ánh mắt anh không hề có biểu hiện của sự khuất phục. 

-Đến khi nào tôi tắt thở được mới thôi.

[Rầm!] Curningham bỏ cây búa xuống nặng trịch trên tay xuống, tiếp cận tới vị trí của anh chỉ trong cái nháy mắt. Đôi tay ông lập tức tung ra một loạt cú đấm nhanh tựa súng máy. Những mảnh thịt và xương văng đi tứ tung, khuôn mặt méo mó vì đau đớn, nhưng anh vẫn nghiến răng gồng mình để không gục ngã. Đòn kết thúc của Curningham là một cú đá ngang vào phần eo, mạnh đến mức khiến Ronan bay xa cả chục mét, đập người xuống sàn. Cú đá phá nát toàn bộ xương sườn bên trái, làm thủng phổi và vỡ nát một số nội tạng bên trong.

Nằm sõng soài trên mặt đất, máu chảy thành vũng quanh người. Nhưng nhờ khả năng tái tạo siêu phàm, từng đó vẫn chưa đủ để giết chết Ronan. Thay vì đứng dậy ngay, anh nằm yên, cố gắng kéo dài thời gian để cơ thể tự hồi phục. Những tế bào trong người anh hoạt động điên cuồng, tái tạo lại các phần cơ thể đã mất với tốc độ chóng mặt. Hơi nóng từ các vết thương bốc lên như hơi nước từ một cỗ máy, khiến nhiệt độ trong phòng tăng vọt lên hàng chục độ C.

Trong đầu anh, hàng loạt suy nghĩ chạy qua với tốc độ không kém. 

[Mẹ kiếp, đúng là đối đầu với một con siêu titan chứ đâu phải người! Đống sát khí lão phát ra không khác gì một con quái vật thực sự, chứ không phải lão già mặc đồ cường hóa nữa. Cộng thêm đám cảm biến chết tiệt trên bộ giáp đó, tốc độ của mình tuy nhanh hơn lão, nhưng lão vẫn bắt kịp được từng cử động. Chắc chắn lão chưa muốn tăng tốc độ lên đâu. Nếu lão mà nghiêm túc, mình toi từ lâu rồi!]

Nhìn Ronan nằm bất động dưới sàn, Curningham lắc đầu, tặc lưỡi đầy thất vọng. Ông chậm rãi cúi xuống nhặt cây búa lên, giọng nói mang chút chán nản. 

-Chậc, thể hiện kém quá đấy, nhãi ranh! Lão già này mới đồng bộ có 67% thôi mà mày đã thảm thế rồi. Nhưng nhìn tốc độ hồi phục của mày cũng không tệ, thôi thì tao chờ một chút để mày lành hẳn rồi đánh tiếp. Nhân tiện, tao nói sơ qua nhiệm vụ của mày luôn.

Những người theo dõi qua camera bắt đầu bật thiết bị liên lạc để kiểm tra tình hình, nhưng họ nhanh chóng nhận ra toàn bộ hệ thống liên lạc trong phòng đã bị phá hủy trong trận chiến. Những thiết bị còn sót lại thì hỏng hóc nặng, chỉ phát ra tín hiệu yếu ớt hoặc hoàn toàn câm lặng.

Các nhân viên kỹ thuật ở phòng điều khiển bắt đầu lo lắng khi nhìn thấy tình trạng của Đại tướng Curningham. Dù ông đang chiếm thế thượng phong, bộ giáp của ông cũng đã chịu không ít tổn thương từ những đòn phản công của Ronan. Điều khiến họ bất an hơn cả là mức độ đồng bộ của ông vẫn thấp hơn nhiều so với khả năng tương thích tối đa. Nếu ông tăng thêm nữa, không biết cơ thể ông có chịu nổi không.

Curningham đảo mắt nhìn quanh căn phòng tan hoang, cười khẩy đầy mỉa mai.

-Cái phòng tập luyện dành cho người sử dụng WAT mà chất lượng tệ thế này sao nổi! Khi nào về phải kêu tụi nó nâng cấp lại mới được.

-Đừng có đánh trống lảng nữa, lão già!

Ronan nói lớn bằng giọng đầy cáu kỉnh dù bản thân vẫn còn đang đo sàn

-Tóm tắt cái nhiệm vụ của tôi đi, nhanh lên!

Curningham nhún vai, giọng điệu bình thản nhưng ánh mắt lại sắc lạnh. 

-Được thôi. Nhiệm vụ của mày là ra ngoài thế giới kia, thu thập thông tin và làm quân tiên phong cho kế hoạch mở rộng vùng sống. Tình hình bây giờ căng lắm. Chúng ta đã mất liên lạc với cả Châu Âu. Mày cũng thấy cái đám quái vật ngoài kia rồi đấy. Lũ chúng nó vượt biển tấn công ngày càng nhiều, tần suất đụng độ với đám titan cấp cao cũng tăng vọt.

Ông dừng lại một chút, rồi tiếp tục nói.

-Chính phủ giờ đang chạy đua vũ trang liên tục để đối phó với đám quái vật đang ngày một tăng lên, dẫn đến các tài nguyên quan trọng đang cạn kiệt dần. Bộ giáp tao đang mặc cũng là kết quả của cái cuộc đua khốn kiếp đó.

Ronan cười khẩy, đáp lại với giọng đầy châm biếm. 

-Sớm muộn gì cũng thế thôi. Nhưng thú thật, tôi cũng hơi bất ngờ với tốc độ thay đổi này. Mấy thiết bị ở viện nghiên cứu cứ nửa năm lại nâng cấp một lần, đủ để tôi lờ mờ đoán ra chuyện này từ lâu rồi. Mở rộng vùng sống cái gì chứ? Chỉ là cái cớ để chính quyền lấp liếm việc chiếm đoạt tài nguyên của nơi khác thôi. Đám đó nói dối nhiều đến mức thành thói, cứ nghĩ nói đủ nhiều thì lời dối sẽ thành thật hay sao ấy. Chỉ vì không liên lạc được với xung quanh mà chúng nó đã tự tiện cho rằng mọi người chết hết rồi.

Curningham không phản bác, chỉ nhìn Ronan với ánh mắt nghiêm nghị pha chút buồn bã. Anh không để ý mà tiếp tục nói. 

-Vậy tại sao lại chọn tôi? Có cả đống phương án an toàn hơn là thả một con quái vật chưa kiểm soát được như tôi ra ngoài. Vũ khí và công nghệ của Anh Quốc giờ đâu tệ đến mức đó.

-Đương nhiên là có!

Curningham đáp, giọng trầm xuống.

-Thậm chí cả đám tinh nhuệ như bọn tao cũng không nằm ngoài danh sách. Nhưng chưa kẻ nào sống sót mà báo tin về cả. Thứ cuối cùng bọn tao nhận được chỉ là những tín hiệu cầu cứu trong vô vọng. Mọi phương án đều bế tắc. Thế rồi chính quyền với đám ở bộ quốc phòng lại nhớ tới đám như mày. Ban đầu có nhiều ý kiến phản đối lắm, nhưng với tình hình khẩn cấp thế này, chẳng mất bao lâu để tất cả đồng thuận đâu.

Ông nhếch miệng cười, ánh mắt thoáng chút ngạc nhiên. 

-Chắc mày cũng thắc mắc tại sao cả năm nay mày bị lôi vào mấy cái thí nghiệm sống dở chết dở liên tục, đúng không? Hay mày bị giật điện nhiều quá, giờ mấy cái nơ-ron trong đầu chập hết rồi?

-Nhưng nghe chuyện này từ lão thì vẫn thấy vô lý. Với sức mạnh quân sự thế này, mấy cái nhiệm vụ thám hiểm hay bành trướng làm sao mà làm khó được các ông? Chắc chắn phải có thứ gì đó đủ sức cản đường chứ?

-Mày đoán đúng đấy!

Curningham gật đầu, giọng trở nên nghiêm túc.

-Nhiệm vụ thì tao nói chung chung thế thôi. Nhưng muốn bắt đầu được, điều đầu tiên mày phải làm là hạ được ‘Cây đậu thần của Jack’. Nó chính là nguyên nhân khiến đám quái vật tăng vọt đột ngột, làm quân trinh sát không thể tiến xa hơn.

-Cái tên đó là lão bịa ra phải không?

Ronan nhíu mày, giọng tỏ rõ đầy nghi ngờ.

-Nghe cứ sặc mùi trò đùa của mấy ông già.

Curningham cười lớn, nhưng ánh mắt lại lạnh băng. 

-Tất nhiên là tao đùa về vụ cái tên. Nhưng mày chắc chắn không quên cái cây đột biến đã biến mày thành cựu chiến binh chứ?

Nghe đến đây, tay và chân trái của Ronan đột nhiên nhói lên dữ dội. Ký ức về trận chiến kinh hoàng với cái cây đột biến ấy ùa về, như một lưỡi dao sắc bén cắt qua tâm trí anh. Chính nó đã cướp đi nửa cơ thể anh, để lại những vết sẹo không bao giờ phai mờ trên cả thể xác lẫn tinh thần. Anh nghiến răng, ánh mắt rực lên ngọn lửa căm hận. 

-Chậc! Quên thế quái nào được!

Ký ức về cái ngày định mệnh ấy, cái ngày mà cả đơn vị của anh bị xóa sổ, ùa về trong tâm trí Ronan như một cơn ác mộng không bao giờ có hồi kết, một bộ phim kinh dị được chiếu đi chiếu lại hàng ngàn lần. Anh vẫn còn nhớ như in cái khoảnh khắc kinh hoàng đó, khi hàng tấn đất đá, bê tông cốt thép, đổ sụp xuống từ trên cao, đè nặng lên cơ thể mình.

Cái bóng tối lạnh lẽo, đặc quánh, bao trùm lấy mọi giác quan, mọi hy vọng. Sức nặng của từng khối đá, từng thanh dầm thép, như muốn nghiền nát anh thành trăm mảnh. Từng thớ thịt trên cơ thể như bị xé rách, rát bỏng. Từng khúc xương gãy vụn, đâm xuyên qua da thịt, gây ra một cơn đau đớn đến mức mỗi một hơi thở cũng đều giống như một nhát dao đâm thẳng vào tim.

Nhưng thứ khiến anh thực sự cảm thấy ám ảnh, sợ hãi hơn cả, không phải là nỗi đau đớn về thể xác, mà chính là những âm thanh kinh hoàng, man rợ, vang lên trong màn đêm đen kịt, đặc quánh đó. Tiếng hét thất thanh, tuyệt vọng của những người đồng đội, những người anh em đã cùng anh vào sinh ra tử. Từng người một, họ ngã xuống trong sự bất lực, trong sự tuyệt vọng tột cùng. Còn anh chỉ có thể nằm đó, bị chôn vùi dưới đống đổ nát, bất lực lắng nghe họ chết dần, chết mòn, từng chút một.

Dù không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì qua lớp đất đá dày đặc, anh vẫn có thể nghe rõ mồn một từng âm thanh. tiếng cơ thể con người bị xé toạc ra một cách tàn nhẫn, như thể đang xé một miếng vải rách. Tiếng máu tươi chảy róc rách, tí tách, như những con suối nhỏ, len lỏi qua những khe hở của đống đổ nát. Tiếng xương cốt bị nghiền nát, vỡ vụn dưới những bộ hàm sắc nhọn, đầy răng của lũ quái vật đột biến. Những âm thanh đó, như những lưỡi dao vô hình, cứa sâu vào tâm trí anh, khắc ghi từng chi tiết tàn bạo, man rợ của cái chết mà những người đồng đội của anh đã phải gánh chịu.

Lũ quái vật đó, những con thú săn mồi khát máu, không chỉ đơn thuần là giết chết họ. Chúng còn biến họ thành thức ăn, thành những miếng mồi ngon cho cái bữa tiệc máu me, man rợ của mình. Tiếng nhai nuốt rột roạt, ghê rợn. Tiếng máu tươi nhỏ giọt qua những khe đá, rơi xuống khuôn mặt của anh, nóng hổi và tanh nồng. Cái mùi tanh tưởi của máu tươi, của nội tạng bị phơi bày, bám chặt vào từng lỗ chân lông, vào từng sợi tóc của anh.

Anh đã cố gắng vùng vẫy, cố gắng lau đi thứ mùi hôi thối đó, nhưng chẳng thể làm được gì khác ngoài việc để cho nó ám ảnh lấy cơ thể mình, như một lời nguyền rủa không bao giờ có thể gột rửa.

Khi đội cứu hộ cuối cùng cũng tìm thấy, và kéo được anh ra khỏi đống đổ nát sau nhiều ngày bị chôn sống, Ronan gần như đã kiệt sức hoàn toàn. Mí mắt anh nặng trĩu, chỉ muốn khép lại để có thể trốn thoát khỏi cái hiện thực tàn khốc, đau đớn này. Nhưng anh vẫn cố gắng nghiến chặt răng, gượng dậy chút sức lực cuối cùng còn sót lại để mở mắt ra, để quay đầu nhìn lại về phía bãi chiến trường đẫm máu.

Thứ mà anh nhìn thấy, đã khiến cho trái tim của anh như ngừng đập, bị bóp nghẹt lại. Chẳng còn một ai sống sót cả, chỉ còn lại một mình anh cô độc giữa nơi này.

Những gì còn sót lại trên bãi chiến trường hoang tàn đó chỉ còn là những vũng máu đã khô quắt lại, bám chặt trên mặt đất nứt nẻ. Vài khẩu súng trường xung kích bị bỏ lại, với những cánh tay đã bị cụt lìa vẫn còn nắm chặt lấy cò súng như một minh chứng cho sự kháng cự cuối cùng, không một bộ hài cốt nào còn được nguyên vẹn.

Cái cây đột biến khổng lồ và đám quái vật bảo vệ nó đã ăn sạch tất cả mọi thứ. Chúng đã nuốt chửng cả xác chết của những người đồng đội của anh, không chừa lại một mẩu xương nào rồi mới chịu bỏ đi, để lại một chiến trường hoang tàn, đổ nát, với những phương tiện quân sự bị phá hủy hoàn toàn, và những mảnh ký ức vỡ vụn, đau thương.

Ronan cúi đầu xuống, ánh mắt dừng lại trên vị trí của những vết sẹo dài ngoằng, chằng chịt, chạy dọc khắp cơ thể mình, những dấu tích không thể xóa mờ của cái ngày định mệnh tồi tệ đó. Sau đó anh ngẩng mặt lên, nhìn thẳng vào Đại tướng Curningham, nói chuyện bằng một giọng lạnh tanh, không một chút cảm xúc, như thể đang nói về một chuyện không hề liên quan đến mình.

-Thế thì bây giờ, có vấn đề gì nghiêm trọng với cái cây chết tiệt đó nữa không, hả lão già?

Đại tướng Curningham khẽ nhếch mép, một nụ cười gượng gạo, con mắt của ông lóe lên một vẻ thích thú, xen lẫn một chút gì đó bất lực, cam chịu.

-Vấn đề à? Rất nhiều là đằng khác, thằng nhãi ạ! Bây giờ nó đã phát triển lớn đến mức, đứng từ tận rìa bờ biển của nước Anh, người ta cũng đã có thể nhìn thấy cái ngọn cây chết tiệt của nó rồi, vươn cao lên tận trời xanh, như một ngón tay thối đang thách thức cả nhân loại!

Gương mặt vốn đang lãnh đạm, thờ ơ của Ronan lập tức biến sắc. Đôi mày của anh nhíu chặt lại, giọng nói gằn lên đầy vẻ khó tin, không thể nào chấp nhận được.

-Cái... cái quái gì đang xảy ra vậy?! Tại sao chính phủ, tại sao quân đội, lại không cử thêm lực lượng đi để đốn hạ nó chứ? Tôi tưởng rằng quân đội phải ưu tiên xử lý cái cây đó trước tiên chứ! Ông có biết là chuyện đó đã xảy ra bao nhiêu năm rồi không hả?! Gần mười hai! Gần mười hai năm trời rồi đấy!

Đại tướng Curningham thở dài một tiếng nặng nề, giọng nói của ông trầm xuống, pha lẫn một chút gì đó cay đắng, chua xót.

-Bọn tao đã thử rồi, thằng ngu ạ. Hết lần này đến lần khác, chúng ta đã tổ chức không biết bao nhiêu chiến dịch quân sự quy mô lớn, huy động những đơn vị tinh nhuệ nhất những vũ khí hiện đại nhất. Nhưng tất cả đều đã thất bại một cách thảm hại. Cái đợt tấn công mà mày tham gia, chính là cái lần mà chúng ta đã có thể tiến vào sâu nhất, gây ra được một chút tổn hại đáng kể cho cái lõi của nó. Nhưng sau đó thì sao? Hiệu quả của các đợt tấn công cứ giảm dần, giảm dần, đến mức bây giờ, chúng ta thậm chí còn chẳng thể nào đụng nổi vào một cọng rễ của nó nữa, chứ đừng nói đến việc tiếp cận cái lõi.

Ông dừng lại một chút, dùng ánh mắt sắc lạnh nhìn thẳng vào đôi mắt của Ronan, như muốn xoáy sâu vào tâm can của anh.

-Tao biết là mày đang định nói cái gì rồi. Mày định hỏi tại sao chúng ta không tập trung toàn bộ lực lượng, rút quân từ các mặt trận khác về, dồn toàn bộ nhân lực và vật lực vào việc tiêu diệt cái cây đó, phải không? Nhưng mày có hiểu không, chúng ta không thể làm như vậy được. Nếu chúng ta làm vậy, tình hình ở các mặt trận khác sẽ chỉ càng trở nên tồi tệ hơn mà thôi. Chính cái cây chết tiệt đó, nó chính là nguyên nhân khiến cho lũ quái vật đột biến ở bên ngoài tăng vọt về số lượng và sức mạnh một cách đột ngột trong suốt mấy năm gần đây. Mày hiểu tao đang nói cái gì rồi đấy, phải không?

Ronan nhíu mày, vẻ mặt vẫn còn đầy vẻ nghi ngờ, khó hiểu.

-Thế thì cái đợt tấn công gần nhất của các người vào cái cây đó là khi nào?

Đại tướng Curningham lại thở dài một tiếng nữa, lần này, giọng nói của ông càng trở nên nặng nề, mệt mỏi hơn.

-Cách đây cũng phải tầm bốn năm rồi. Nhưng vào lúc đó, chúng ta thậm chí còn chẳng thể gọi đó là một cuộc tấn công nữa. Chỉ là một nỗ lực tuyệt vọng, một hành động tự sát không hơn không kém. Cái cây đó, nó đã bành trướng, phát triển với một tốc độ khủng khiếp, mạnh mẽ đến mức không thể nào tưởng tượng nổi. Bộ rễ khổng lồ của nó đã đâm xuyên qua cả eo biển Manche, lan rộng ra tận vùng biển Bắc. Còn phần thân chính của nó, thì đã mò đến tận thành phố Leipzig của Đức rồi. Kéo theo đó là một đội quân quái vật đột biến bảo vệ nó, số lượng đông đảo, dày đặc như kiến cỏ, và sức mạnh thì cũng đã tăng lên gấp bội so với trước đây.

Ronan gật nhẹ đầu một cái, đôi mắt lạnh đi, giọng nói đều đều, bình thản, như thể anh đã hiểu hết mọi chuyện, đã chấp nhận cái sự thật phũ phàng đó rồi.

-Vậy ra cái việc mà bọn tôi, những “đối tượng đặc biệt” liên tục bị lôi đi làm những thí nghiệm sống dở chết dở, những bài kiểm tra vô nhân đạo trong suốt một năm qua, tất cả đều là để chuẩn bị cho cái kế hoạch chết tiệt này được thông qua, đúng chứ? Và đây, cái màn “chào hỏi” nồng nhiệt này của lão già chết tiệt nhà ông chính là bài kiểm tra cuối cùng, phải không?

Đại tướng Curningham khẽ gật đầu, ánh mắt của ông thoáng một chút gì đó hài lòng, nể phục trước sự nhanh nhạy, sắc sảo của Ronan.

-Đúng vậy. Mày thông minh hơn nhiều so với vẻ bề ngoài đấy.

Gương mặt của Ronan trở lại vẻ lạnh lùng, thờ ơ như ban đầu. Nhưng lần này trong đôi mắt của anh lại có thêm một chút gì đó mệt mỏi, chán chường.

-Thôi được rồi, chuyển qua chuyện khác đi. Ông vừa mới nhồi nhét cả một đống thông tin khó tiêu vào đầu tôi, làm tôi cảm thấy nhũn hết cả não rồi đây này, mất sạch cả tinh thần chiến đấu rồi. Mà này, gia đình ông dạo này vẫn khỏe cả chứ, lão già?

Đại tướng Curningham thoáng giật mình trước câu hỏi bất ngờ, không hề ăn nhập gì với tình hình hiện tại của Ronan. Nét mặt nghiêm nghị, lạnh lùng của ông bỗng chốc dịu đi một chút. Rồi ông bật cười lớn, một tiếng cười hào sảng, sảng khoái, vang vọng khắp căn căn phòng đã tan hoang.

-Haha! Nhà tao thì lúc nào mà chẳng khỏe! Mà sao tự dưng mày lại hỏi thăm như vậy? Bộ mày có hứng thú muốn làm con rể của nhà tao rồi à, thằng ranh con?

Ronan khẽ nhếch mép, một nụ cười gượng gạo, giọng nói đầy vẻ châm chọc, mỉa mai.

-Chậc, tôi chỉ hỏi thăm xã giao một chút thôi, lão già chết tiệt ạ! Chứ làm gì có thằng điên nào lại có hứng thú muốn làm con rể của ông, để rồi phải cưới cái đứa con gái vừa bạo lực, vừa hung dữ như bà chằn của ông đâu cơ chứ!

Đại tướng Curningham lại bật cười khùng khục, nhưng rồi ánh mắt của ông lại sắc lên, giọng nói đột nhiên chuyển sang một tông điệu nghiêm túc, cảnh báo.

-Thôi, nói chuyện phiếm như vậy là đủ rồi đấy. Cái đám quan sát ở bên ngoài kia, chúng nó thấy chúng ta dừng tay lâu quá đang gửi cả một đống thông báo, yêu cầu giải thích cho tao đây này.

Ronan thở hắt ra một tiếng, vừa cố gắng vận động lại những khớp xương vừa mới tái tạo trên tay và chân, vừa làu bàu một mình với một giọng đầy vẻ bực bội.

-Rồi rồi, biết rồi, khổ lắm, nói mãi! Để tôi mọc lại cho xong cái cẳng chân chết tiệt này đã chứ! Phiền phức thật!

Ban đầu, Ronan chỉ có ý định đánh đấm qua loa, chiếu lệ cho xong cái bài kiểm tra chết tiệt này. Anh không muốn bộc lộ hết toàn bộ sức mạnh thực sự của mình, không muốn để cho con quái vật hung bạo, khát máu bên trong có cơ hội trỗi dậy, mất kiểm soát.

Nhưng với từng đòn tấn công của Đại tướng Curningham ngày càng trở nên nặng tay hơn, hiểm hóc hơn, mỗi một cú đánh đều mang theo một uy lực khủng khiếp như thể muốn lấy mạng anh ngay tức khắc, Ronan bắt đầu nhận ra rằng nếu anh không chịu nghiêm túc chiến đấu, không chịu bung hết sức ra, thì anh sẽ bị lão già này đập chết thật sự ngay tại đây.

Dù ngoài mặt vẫn cố gắng tỏ ra bình thản, bất cần nhưng Ronan là người hiểu rõ nhất về tình trạng hiện tại của cơ thể mình. Việc liên tục phải tái tạo lại những bộ phận cơ thể đã bị phá hủy, ngốn một lượng năng lượng và vật chất sinh học khổng lồ. Chưa kể mỗi một lần một bộ phận trên cơ thể bị xé toạc, bị nghiền nát là một lần anh phải chịu đựng một cơn đau đớn thấu tận xương tủy, một nỗi đau mà không một ngôn từ nào có thể diễn tả hết được.

Nếu tình trạng này cứ tiếp tục kéo dài như vậy, chẳng cần Đại tướng Curningham phải ra tay kết liễu, anh cũng sẽ tự làm cho chính bản thân mình bị kiệt sức, cạn kiệt năng lượng mà chết.

Đại tướng Curningham nhìn Ronan bằng một ánh mắt sắc bén, như thể ông đã nhìn thấu được mọi suy nghĩ, mọi tính toán đang diễn ra trong đầu của anh. Ông sau đó nói lớn lên, giọng nói đầy vẻ khiêu khích, thách thức.

-Lần này, tao đề nghị mày hãy đánh cho hết sức mình đi, Ronan! Chứ cái trò mèo vờn chuột, trốn tránh một cách hèn nhát của mày từ nãy đến giờ chắc cũng đã làm cho cái đám chỉ huy ở bên ngoài kia cảm thấy khó chịu, bực bội lắm rồi đấy. Nghe cho rõ đây, tao nói trước một lần này thôi nhé. Đúng hai phút nữa, tao sẽ bắt đầu đánh hết sức của mình, bung ra toàn bộ năng lượng của bộ giáp WAT-02 này. Nếu mày không chịu nghiêm túc mà chiến đấu, rồi bị ngỏm củ tỏi ở trong này thì lúc đó đừng có mà trách tao là độc ác, là không nương tay. Và cũng đừng có mà hòng chạy trốn hay câu giờ nữa, bởi vì kể từ bây giờ, mày sẽ không thể nào chạy kịp được nữa đâu!

Ngay từ đầu trận đấu, Đại tướng Curningham đã âm thầm quan sát, phân tích từng cử động, từng phản xạ của Ronan. Ông nhận ra rằng, với tốc độ di chuyển vượt trội, sức mạnh vật lý đáng kinh ngạc và đặc biệt là khả năng tái tạo vết thương gần như là tức thời của mình, Ronan hoàn toàn có đủ khả năng để đánh trả lại một cách sòng phẳng, thậm chí là gây ra những khó khăn nhất định cho ông.

Nhưng thay vì tận dụng những lợi thế đó, Ronan lại chỉ chăm chăm vào việc né tránh, hạn chế tối đa việc phản công và chỉ tung ra những đòn tấn công yếu ớt, mang tính thăm dò. Ban đầu, Đại tướng Curningham nghĩ rằng có thể Ronan đang cố gắng thăm dò thực lực của mình, tìm kiếm điểm yếu. Nhưng ý nghĩ đó nhanh chóng bị ông bác bỏ.

Việc né tránh một cách liên tục, bị động như thế này không chỉ làm tiêu hao năng lượng một cách vô ích, mà còn bỏ qua quá nhiều những cơ hội tốt để có thể đáp trả, để có thể giành lại quyền kiểm soát trận đấu, một điều tối kỵ trong một trận chiến tay đôi. Nếu tình trạng này cứ tiếp tục kéo dài, người chịu thiệt hại nặng nề nhất, chắc chắn sẽ chính là Ronan.

-

Trong phòng quan sát, không khí ngày càng trở nên căng thẳng, ngột ngạt hơn. Các nhà khoa học, các chuyên gia kỹ thuật bắt đầu tỏ ra lo lắng, bất an khi thấy cả hai người bên trong căn phòng đều đã dừng tay lại quá lâu. Thiết bị giám sát từ xa báo cáo rằng tình trạng các chỉ số sinh học của Đại tướng Curningham vẫn đang ở trong mức ổn định, điều này làm giảm bớt phần nào nỗi lo lắng của họ về sự an toàn của ông.

Nhưng việc không thể nào nghe được cuộc trò chuyện đang diễn ra ở bên trong, cộng với thời gian dừng lại chiến đấu kéo dài một cách bất thường khiến cho họ cảm thấy như mình đang dần dần mất đi quyền kiểm soát tình hình. Họ cố gắng ra lệnh mở một trong ba cánh cửa thoát hiểm nhỏ được bố trí trong căn phòng, để đề phòng trường hợp có tình huống xấu nhất xảy ra. Nhưng trận chiến khốc liệt vừa rồi đã khiến cho toàn bộ căn phòng bị hư hỏng nặng nề, những cánh cửa bằng thép hợp kim dày đó giờ đây đã bị kẹt cứng hoàn toàn, không thể nào mở ra được nữa.

Chỉ có hai người duy nhất trong phòng quan sát vẫn giữ được vẻ bình thản, đó là Giáo sư Hames và Martinez. Họ thậm chí đã bỏ những chiếc tai nghe theo dõi ra từ lúc nào không hay, và bắt đầu nói chuyện phiếm với nhau, như thể những gì đang diễn ra bên trong căn phòng chỉ là một vở kịch nhàm chán.

Giáo sư Martinez tò mò hỏi Giáo sư Hames về cái ống thuốc tiêm tự động mà ông đã đưa cho Đại tướng Curningham trước khi trận đấu bắt đầu.

-Này Hames, cái ống thuốc mà ông đưa cho lão già Rosen ban nãy là cái thứ quái gì thế? Trông nó quen quen thế nào ấy. Sau khi tiêm cái thứ đó vào người, con “quái vật” của ông... ờ... trông nó khác hẳn so với những gì được ghi trong bản báo cáo chi tiết của ông đấy.

Giáo sư Hames khẽ cười nhạt một tiếng, giọng điệu vẫn giữ vẻ bình thản, nhưng trong đôi mắt lại lóe lên một vẻ tinh quái, khó lường.

-Đó chỉ là một bộ ống tiêm tự động DR thông thường thôi, loại vẫn thường được trang bị cho binh lính ngoài mặt trận. Nhưng tôi đã đặc biệt “chỉnh sửa” lại một chút thành phần bên trong của nó rồi. Giờ đây, nó chỉ còn chứa đựng những chất dinh dưỡng cơ bản, cần thiết cho quá trình tái cấu trúc lại cơ thể sau khi bị tổn thương nặng, nhưng với một hàm lượng cô đặc gấp vài nghìn lần so với phiên bản tiêu chuẩn. Nó đặc quánh đến mức trông gần giống như nhựa đường vậy đấy!

Giáo sư Martinez nghe xong thì bật cười phá lên một tiếng lớn, ánh mắt của ông lộ rõ vẻ ranh mãnh khi hiểu được gốc rễ vấn đề.

-Thì ra là như vậy! Tôi cứ tưởng là ông lại nhét thêm một vài loại hoạt chất kích thích gen mới mẻ, nguy hiểm nào đó vào trong đó chứ? Hóa ra con “quái vật” đó của ông chỉ đơn giản là bị “đói” thôi à. Điều đó càng chứng tỏ rằng sức mạnh tiềm ẩn của nó còn lớn hơn rất nhiều so với những gì được ghi trong bản báo cáo của ông đấy. Sau bao nhiêu năm trời, mà ông vẫn còn giữ cái thói quen toan tính, độc ác như vậy, Hames à!

Giáo sư Hames chỉ khẽ nhún vai một cái, giọng nói đều đều nhưng lại đầy vẻ chắc chắn, quả quyết.

-Sau gần năm năm trời tiến hành những bài kiểm tra, những thử nghiệm gắt gao, khắc nghiệt, liên tục không ngừng nghỉ, tôi mới có thể phát hiện ra được một phần nhỏ sức mạnh thực sự của cậu ta. Phải thú thật với ông, tôi cũng chỉ vừa mới phát hiện ra điều này cách đây chưa đầy nửa năm. Ronan, cậu ta biết rất rõ về những khả năng phi thường của mình, nhưng cậu ta đã luôn cố gắng để kiềm hãm nó lại, không cho nó bộc phát ra bên ngoài. Có lẽ cậu ta sợ rằng nếu để cho con quái vật hung bạo, khát máu đang ẩn náu bên trong mình được giải phóng, được mất kiểm soát hoàn toàn, thì nó sẽ gây ra những tổn hại không thể nào lường trước được cho những người xung quanh cậu ta.

Giáo sư Martinez nhíu mày, giọng điệu pha lẫn một chút gì đó mỉa mai.

-Ông vẫn còn tin rằng con “quái vật” đó là một con người sao, Hames? Nghe thật là một sai lầm lớn đấy. Ông đã quên mất gia đình của mình, vợ con của ông, đã bị giết chết một cách thảm khốc bởi thứ gì rồi sao?

Giáo sư Hames nhìn thẳng vào mắt Giáo sư Martinez, ánh mắt của ông kiên định, không một chút nao núng.

-Tôi không bao giờ quên điều đó, Anderson ạ. Không bao giờ. Nhưng tôi khác ông. Tôi nhìn vào cậu ta, vào Ronan, và tôi nhìn thấy một tương lai mới, một hy vọng mới cho cả nhân loại.

Giáo sư Martinez chỉ cười khẩy một tiếng, không thèm đáp lại lời nói đó. Ông quay mặt lên nhìn màn hình theo dõi chính.

-Thôi được rồi, để xem những lời ông nói có đúng là sự thật hay không. Với tôi, quái vật thì vẫn mãi mãi chỉ là quái vật mà thôi. Cho dù nó có biết nói, có biết suy nghĩ, thì nó cũng chỉ là một con quái vật biết nói, biết suy nghĩ mà thôi. Mà xem kìa, có vẻ như lão già Rosen sắp sửa “chơi hết mình” rồi đấy. Có vẻ như ông ấy đang muốn ép “con quái vật” của ông phải bộc lộ ra toàn bộ giới hạn của nó đây mà.

Giáo sư Hames không nói gì thêm nữa, chỉ lặng lẽ ngước mắt lên nhìn màn hình hiển thị. Trên bảng giám sát các chỉ số của bộ giáp WAT-02, chỉ số đồng bộ hóa giữa Đại tướng Curningham và “linh hồn” của con siêu titan “Behemoth” đang tăng vọt một cách chóng mặt: 70%... 74%... 79%... và hoàn toàn không có bất kỳ một dấu hiệu nào cho thấy nó sẽ dừng lại. Bên cạnh đó, là chỉ số biểu thị mức độ tương thích tối đa của ông với bộ giáp, một con số cực kỳ ấn tượng: 92%. Chẳng mấy chốc, mức độ đồng bộ hóa hiện tại đã gần như ngang ngửa với mức độ tương thích tối đa mà ông có thể đạt được.

Đám đông những người đang có mặt trong phòng quan sát, ban đầu còn tỏ ra vô cùng phấn khích, hào hứng khi lần đầu tiên được chứng kiến Đại tướng Curningham sử dụng một mức độ sức mạnh lớn đến mức điên rồ như vậy. Nhưng sự hứng khởi đó nhanh chóng bị dập tắt, thay thế vào đó là một nỗi lo lắng, một sự bất an ngày càng lớn dần.

Một phần, họ lo lắng cho tình trạng sức khỏe của ông. Ở cái độ tuổi này, việc phải sử dụng một mức độ đồng bộ hóa cao như vậy với bộ giáp WAT, có thể sẽ gây ra những tổn hại nghiêm trọng, không thể nào phục hồi được cho cơ thể và hệ thần kinh của ông.

Nhưng phần lớn hơn, họ sợ rằng đối tượng kiểm tra Ronan Harrison, sẽ bị giết chết một cách tàn nhẫn dưới tay của ông. Hoặc tệ hơn nữa, cả căn phòng tập luyện kiên cố này sẽ bị phá hủy hoàn toàn bởi sức mạnh khủng khiếp đó, tạo điều kiện cho đối tượng có thể trốn thoát ra bên ngoài.

Dù cho đây là căn căn phòng được thiết kế một cách tốt nhất, kiên cố nhất dành riêng cho những người sử dụng WAT có thể tập luyện và kiểm tra sức mạnh, với lớp vỏ bảo vệ dày đến 30 mét, được làm từ những lớp thép hợp kim xen kẽ với những lớp kim cương nhân tạo, cùng hàng loạt những vật liệu siêu bền có khả năng hấp thụ va đập. Nhưng chỉ với khoảng 50-60% sức mạnh của bộ giáp WAT-02 trước đó, Đại tướng Curningham cũng đã khiến cho nó trở nên tan hoang, đổ nát đến mức này rồi. Không một ai dám chắc rằng, nó sẽ có thể chịu đựng nổi được sức mạnh hủy diệt của con số 92% đó hay không.

Chỉ huy Peterson, một trong những người đứng đầu bộ phận an ninh của cơ sở Watford lập tức liên lạc với phòng điều khiển trung tâm, giọng nói gấp gáp, khẩn trương xen lẫn một sự cảnh báo đầy lo sợ.

-Này! Lão già Rosen đó, ông định phá hủy cả cái cơ sở nghiên cứu này luôn hay sao vậy?! Nếu để cho con “quái vật” đó nhân cơ hội này mà trốn thoát ra bên ngoài thì sẽ cực kỳ nguy hiểm đấy! Chưa kể, nó còn là một loại thực thể đột biến chưa từng được xác định, chúng ta sẽ phải dùng cách gì để có thể đối phó nổi với nó đây hả?!

Giáo sư Martinez đáp lại ngay lập tức, tay ông đập mạnh xuống bàn điều khiển, giọng nói đầy vẻ cáu kỉnh, bực bội.

-Ngài đang coi thường hệ thống phòng thủ nhiều lớp của cơ sở này, và đặc biệt là coi thường thực lực của Đại tướng Curningham quá đấy, thưa ngài Peterson! Nếu ngài cảm thấy không muốn tiếp tục theo dõi nữa, thì xin mời ngài hãy tắt máy đi cho! Đừng có ở đó mà làm phiền chúng tôi làm việc!

Chỉ huy Peterson, qua màn hình liên lạc, nhìn Giáo sư Hames với một ánh mắt đầy vẻ đe dọa, cảnh cáo.

-Hames! Nếu như cuộc kiểm tra này mà thành công tốt đẹp, thì sau đó, chúng tôi sẽ có rất nhiều chuyện cần ông phải giải trình một cách rõ ràng đấy! Ông liệu mà chuẩn bị đi!

Giáo sư Martinez chỉ đáp lại bằng một ánh mắt lạnh lùng, sắc bén khiến cho Chỉ huy Peterson không dám nói thêm bất cứ một điều gì nữa, đành phải lặng lẽ tiếp tục quan sát diễn biến của trận đấu.

-Cảm ơn ông, Anderson.

Giáo sư Hames khẽ nói, giọng nói của ông nhẹ nhàng, nhưng lại đầy vẻ chắc chắn, kiên định.

-Không có gì đâu, Hames. Tôi chỉ muốn cho cuộc kiểm tra này có thể diễn ra một cách suôn sẻ, không bị bất kỳ ai làm phiền mà thôi. Và cũng là để có thể kiểm chứng xem những gì mà ông đã nói với tôi có đúng là sự thật hay không. Nếu như nó đúng là sự thật thì sau này, chúng ta sẽ có rất nhiều việc phải xem xét, phải tính toán lại đấy. Ông hiểu rõ ý của tôi mà, phải không?

Trên sàn đấu bằng kim loại đã chi chít những vết lõm, vết nứt, Ronan từ từ đứng thẳng dậy. Anh vận động lại những khớp xương trên cơ thể, như thể đang cố gắng làm quen lại với hình hài vừa mới được tái tạo hoàn chỉnh của mình. Anh từ từ hạ thấp trọng tâm người xuống, toàn bộ cơ thể hướng về phía trước, một tư thế sẵn sàng cho một cú lao tới tấn công, như một mũi tên đã được lắp vào cung, chỉ chờ lệnh là bắn.

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!