Sau khi Ronan nhặt hết đống băng đạn của mình, anh liếc về phía hành lang, đó là nơi mà Michell và nhóm Leon phụ trách phòng thủ. Nó đầy xác của Demonizer, có nghĩa là họ cũng đã có một trận chiến khó khăn để phòng thủ nơi này. Dù có những cái xác nằm cũng không xa chỗ Ronan đang đứng lắm, nhưng anh để ý khu vực xung quanh chỗ mọi người phòng thủ đều không có một cái xác nào lọt vào, trông cứ như thể đã được cố ý dọn sạch vậy.
Michell và nhóm Leon đương nhiên không có loại đạn mạnh mẽ như Jans hay Tokita, bởi vì thế hơn nửa số quái vật mà họ giết vẫn còn nguyên vẹn.
Cảnh tượng ở hành lang đã chứng tỏ được kĩ năng của Leon và Gisle không phải là nói suông, cũng như khả năng chiến đấu của Michell đã được cải thiện hơn rất nhiều, và bộ đồ cường hóa cũng như khẩu súng tiểu liên mới của cô đã phát huy tốt chức năng của nó. Ronan hơi chút ngạc nhiên khi thấy như vậy.
[Không có nhiều dấu vết của thịt và máu bằn lên tường hay sàn. Chứng tỏ nhóm Leon không băn bừa vào những con Demonizer mà họ ngắm chính xác và bắn vào điểm yếu của con quái vật. Có vẻ thực lực cũng khá đấy chứ.]
Không lâu sau đó, đội tiếp viện phải chờ mòn mỏi cũng đã tới. Họ là những Thợ săn còn lại của điểm phòng thủ số 23 và một vài Thợ săn từ điềm phòng thủ số 24.
Khi Jans thấy Aldric, cô quay sang Gisele và nói.
-Mặc dù điều này hơi khác so với những gì ta được thỏa thuận, nhưng bây giờ yêu cầu của tôi đã hoàn thành có được không?
Yêu cầu mà Jans nhận từ Gisele đó là đưa ra hỗ trợ cho Leon đến khi quay về điểm phòng thủ. Mặc dù họ vẫn chưa quay về điểm phòng thủ, nhưng tình hình hiện tại ít nhiều gì cũng giống như họ đã quay về điểm phòng thủ rồi.
-Đương nhiên, cảm ơn vì sự cố gắng của cô.
Gisele cúi nhẹ đầu chào Jans và nói rằng cô đã hoàn tất yêu cầu. Jans cũng làm tương tự lại với Gisele và rời nhóm khi hai người họ vào lại nhóm của Aldric.
Aldric và những Thợ săn khác không hiểu chuyện gì đã xảy ra nên tỏ vẻ khó hiểu. Nhìn Jans bước đi, Leon trông hơi thất vọng. Gisele để ý thấy, nhưng cô cảm thấy sẽ chỉ gây ra rắc rối không cần thiết nếu hỏi cậu lý do, vì thế cô quyết định phớt lờ.
Gisele cuối cùng cũng thấy nhẹ nhõm.
[Đúng là nguy hiểm thật nhưng mình nghĩ bây giờ chắc ổn rồi. Sau chuyện này, mình cần phải cảnh báo Thiếu chủ không được tách khỏi nhóm của Aldric nữa...Còn nữa, cậu Aldric là nhóm trưởng, đáng lẽ cậu ấy phải ngăn Thiếu chủ lại...À, không, không, mình chỉ đang trút giận lên người khác thôi, mình mới phải là người ngăn Thiếu chủ lại. Đúng, đúng vậy, mình nên đánh giá lại hành động của bản thân thay vì trách móc người khác.]
Vì thế Gisele đã phản ánh lại hành động của mình thêm lần nữa.
Nhóm Ronan và những Thợ săn khác tiếp tục canh gác nơi đó không lâu trước khi có thêm tiếp viện tới. Đó là đội trinh sát và đội tiêu diệt. Nơi này sau đó trở thành một điểm phòng thủ mới và quyền chỉ huy được chuyển sang cho đội trưởng của cả hai đội và Trụ sở.
Nơi này đột nhiên trở nên bận rộn vì những Thợ săn thuộc đội trinh sát và đội tiêu diệt đang chuẩn bị để thăm dò cái lỗ.
Tưởng chừng như mọi chuyện đã xong, nhưng nhóm Ronan với Jans vẫn chưa thể ngơi tay sau đó, họ được phân công nhiệm vụ dọn dẹp những cái xác Demonizer quanh khu vực, bởi vì những cái xác đó đang cản trở những Thợ săn ở nơi này. Chưa kể đến có thể có những con Demonizer khác đang giả chết nằm lẫn vào, hoặc tệ hơn là mùi xác thịt từ bọn chúng có thể thu hút thêm những con quái vật khác tới đây.
Nhưng họ cũng không thể đưa những cái xác đó lên mặt đất, nên chúng được gom lại ở một nơi an toàn trong tổ quái vật và bắt đầu hỏa thiêu đồng loạt, khói đốt sinh ra sẽ được dẫn lên trên mặt đất để xua bớt đi những con quái vật mon men lại gần.
Sau khi hoàn tất công việc, Jans lấy đạn dự trữ ra để xác nhận xem còn lại bao nhiêu băng.
Jans cau mày vì nhận ra rằng mình không còn lại nhiều đạn dự phòng. Cô sẽ không thể dối phó với một bầy quái khác với số đạn dự trữ hiện có, và khả năng cao không còn cách nào khác ngoài bỏ chạy.
Nhưng đó chỉ là một nửa lý do khiến cô cau mày.
Thiết bị đầu cuối của Jans vang lên, đó là từ phía Trụ sở. Cô do dự một chút trước khi trả lời cuộc gọi.
-...Đây là số 37
-Đây là trụ sở. Chúng tôi kiểm tra xong hồ sơ chiến đấu của cô rồi. Chúng tôi có vài câu hỏi liên quan đây.
-Tôi sẽ không trả tiền đạn đâu nhé!
Jans nhanh chóng nói trước. Cô trông tuyệt vọng khi hét vào thiết bị đầu cuối.
Jans đã dùng rất nhiều đạn đặc biệt của súng bắn tỉa công phá để đối phó với đám quái vật. Có thể nói rằng cô đã lãng phí đạn nhiều hơn so với cần thiết và bản thân Jasn cũng biết rất rõ điều đó.
Cũng không có gì lạ khi Jans bị trụ sở bảo phải tự trả tiền đạn mà cô đã lãng phí, nhưng không may là cô hiện tại không có khả năng để trả số tiền đó.
Nhân viên Trụ sở hiểu Jans đang lo lắng điều gì, anh ta cười khúc khích rồi nói.
-Không cần lo về việc đó. Người yêu cầu trả tiền đạn, về điều đó thì không có thay đổi đâu. Cho dù họ có nghĩ rằng số lượng đạn mà cô đã dùng không xứng đáng với kết quả thì cùng lắm họ sẽ chỉ hủy hợp đồng và giảm phần thưởng của cô thôi.
Jans thở dài nhẹ nhõm. Cô bĩnh tĩnh lại và nói tiếp.
-Hiểu rồi, vậy anh muốn hỏi tôi có việc gì?
-Không có trạm chuyển phát thông tin nào ở quanh chỗ các cô và mọi người đã tiêu diệt lũ Demonizer đó khi chúng còn ở khá xa thiết bị đầu cuối, chúng tôi không thể tính toán được chính xác số lượng quái vật mà từng người đã tiêu diệt. Vì thế chúng tôi sẽ chỉ tính phần thưởng của cô bằng cách ước tính số lượng quái vật mà cô đã tiêu diệt. Cô có yêu cầu nào đẻ chúng tôi tính phần thưởng cho không?
Jans suy nghĩ một lúc nhưng không biết nên phải chia thế nào, cô trông thấy nhóm Ronan và nhanh chóng tới xin ý kiến từ họ. Cô nghĩ rằng nếu có thêm ý kiến từ người trong cuộc sẽ khiến việc chia thưởng phần nào khách quan hơn.
Ronan gãi đầu suy nghĩ một lúc rồi đáp lại.
-Chia phần thưởng ấy hả? Ờ...Miễn là đừng có để nó thành con số không. Dù gì cũng đâu đếm được, cả đám bắn loạn xạ cả vài trăm con. Cứ bảo anh ta dùng phép tính nào thì tùy rồi chia chúng hết ra làm ba. Nhóc một phần, nhóm Leon một phần, bọn tôi một phần.
Jans khá bất ngờ trước sự hào phóng của Ronan, bởi cô thấy rằng sự đóng góp của nhóm anh cũng không hề ít.
-...Nhưng...chú!...Nhóm chú...
Anh chỉ đáp lại một cách thản nhiên và xua tay hối thúc cô.
-Cứ chia vậy đi! Dù gì nhiệm vụ cũng được phân chia công bằng rồi, nhóc cũng giữ vai trò chính trận chiến vừa rồi mà. May là tiền đạn được họ chịu trách nhiệm thanh toán, không thì có tự mình xử lý hết đống bị thịt đó cũng không trả nổi đâu.
Jans cúi đầu cảm ơn. Sau đó, cô tường thuật lại toàn bộ lời nói của Ronan cho nhân viên Trụ sở.
-...Cô có chắc là phía nhóm của số 63 đã đồng ý việc này rồi chứ?
Cô tin rằng mình không nói gì kì lạ nên có phần bối rối khi Trụ sở hỏi sự xách nhận của mình nên đã hỏi lại anh ta.
-Tôi đã thông qua họ rồi. Anh thấy có gì không đúng sao?
Nhân viên Trụ sở ngạc nhiên đến nỗi im lăng mất một lúc, rồi anh ta trả lời.
-...Không, không có vẫn đề gì cả. Chỉ là hầu hết Thợ săn sẽ phàn nàn rằng đáng lẽ họ nên được nhận thêm thưởng mỗi khi phần thưởng được chia vào thiết bị đầu cuối của họ. Đó là lý do tôi chỉ muốn chắc chắn thôi. Nên để tôi nói thẳng luôn, chúng tôi sẽ tính toán và kết quả sẽ được chia ra công bằng cho cả ba như yêu cầu, được chứ? Tôi đã có sự xác nhận từ cuộc hội thoại này rồi, nên sau đó đừng có mà phàn nàn đấy nhé! Cả cô, nhóm của 63 và cả 27.
Sau khi nói thế, nhân viên Trụ sở kết thúc cuộc gọi.
~ ~ ~ ~ ~
Jans đang có tâm trạng tốt trong lúc sửa soạn lại băng đạn trong ba lô. Cô thấy vui vì Trụ sở đã nói rằng người yêu cầu sẽ trả tiền đạn cho mình.
Leon lúng túng tiến đễ chỗ Jans, Gisele và nhóm của Aldric đi theo sau cậu ta.
Jan chỉ liếc về phía Leon rồi quay lại tiếp tục việc mình đang làm. Mặc dù nhìn bên ngoài thì Gisele trông vẫn bình tĩnh, nhưng bên trong thì cô lại thấy khá khó chịu.
Leon do dự, cậu hình như muốn nói gì đó với Jans. Nhưng cậu lại im lặng để suy nghĩ xem nên nói gì.
Khi suy nghĩ xong, cậu nói.
-Ừm...tôi đã nghe về cuộc gọi của cô với Trụ sở về vấn đề chia thưởng và nếu tôi không nghe nhầm, hình như cô bảo họ chia đều tiền thưởng ra làm ba phần, có đúng không?
-Ừ, họ hỏi tôi phải làm sao và tôi đã nói như thế với họ. Tôi cũng đã tham khảo ý kiến của ông chú Ronald rồi. Và tôi thấy việc đó có phần thiếu công bằng với nhóm của họ, nhưng vì họ đã đồng ý nên tôi cũng không có ý kiến gì thêm cả.
Leon tỏ vẻ hơi khó hiểu. Nhìn cậu ta như vậy cũng khiến cho Jans thấy không dễ chịu gì. Hai người họ bắt đầu đứng nhìn nhau, cố để hiểu ý nghĩa từng lời mà người kia vừa nói. Nhưng vì cách suy nghĩ của hai người hoàn toàn khác nhau, nên họ cũng chẳng thể hiểu được ý nghĩa đằng sau cuộc trò chuyện.
Nhưng trước khi họ có thể xóa bỏ hiểu nhầm, Jans nhanh chóng rút ra kết luận và khó chịu nói với Leon.
-Cậu đang định bảo tôi đưa hết phần thưởng cho cậu vì tôi đang làm yêu cầu hỗ trợ và đó cũng là một dạng hỗ trợ hả? Nói cho vuông nhé, tôi sẽ không đưa nó cho cậu đâu, rõ chưa?
Thấy tâm trạng của Jans xấu đi, Gisele nhanh chóng cảnh giác, nhóm của Aldric cũng tương tự.
Ronan ngồi gần đó thấy tình hình có dấu hiệu căng thẳng liền nói chen vào.
-Cô nhóc mới xù lông tí mà đã nhảy dựng lên hết cả thế?! Đông người thì phải tỏ ra kiên nhẫn hơn chứ, hay định chơi trò ý đông hiếp yếu?!
Nói xong, anh cắn vỡ cây kẹo mút đang ngậm và bắt đầu nhai rộp rộp phần kẹo cứng trong miệng một cách bình thản.
-Làm gì thì làm, ý kiến của cô nhóc là có cả ý kiến của tôi đấy.
Leon không thể hiểu ngay tại sao Jans lại nói như thế, nhưng ngay lúc cậu hiểu ra thì liền hoảng loạn lắc đầu.
-À không! Ý tôi không phải thế! Là ngược lại cơ!!
-Ngược lại?
-...Cô và nhóm Ronan đã chịu trách nhiệm tiêu diệt gần toàn bộ lũ Demonizer mà chúng ta đã phải đối mặt, đúng không?! Nên nếu phần thưởng được chia đều ra, có nghĩa phần thưởng của tôi sẽ lớn hơn so với những gì tôi xứng đáng được nhận, như vậy mà cô và họ thấy được ư?
Trong khi Jans đang băn khoăn suy nghĩ, Ronan đã đứng ra nói đỡ cho cô.
-Chúng ta đã cùng nhau ngăn chúng lại, nên chia đều phần thưởng ra cũng đúng mà, không phải sao? Mà nếu tôi phải tự mình lo tiền đạn, tôi cũng muốn chia đều phần thưởng sau khi chi phí đạn dược đã bị khấu trừ đi. Nhưng vì người yêu cầu đã trả tiền đạn cho tôi rồi, nên tôi chỉ chia đều ra cho làm ba phần tương ứng thôi. Nói thẳng ra, tôi không muốn tranh luận nhiều về vấn đề này, hay cậu có ý kiến gì về việc này sao?
-...Không hẳn, nhưng...
-Vậy thì cậu không có vấn đề gì với việc chia đều phần thưởng ra làm ba nhỉ? Nếu phần thưởng từ nhiệm vụ tiêu diệt chỉ được dựa theo số lượng quái vật mà cậu tiêu diệt, thì không phải là những thợ săn chuyên về quét kẻ địch và hỗ trợ đồng đội sẽ chỉ được nhận một phần thưởng ít ỏi sao? Việc đó chắc chắn sẽ gây ra mâu thuẫn đấy.
Nghe Ronan nói như vậy, Jans thầm nghĩ nếu không có nhóm Leon và Michell bọc hậu thì trước đó cô, hay cả Ronan và Tokita đã bị bao vây rồi. Họ thực sự đã làm rất tốt vai trò của mình. Hơn nữa, Jans cũng chưa thảo luận thêm với nhóm Leon về cách chia phần thưởng. Cô cũng không thể nghĩ ra cách nào tốt hơn ngoài nghe theo ý kiến của Ronan về việc chia đều phần thưởng ra làm ba phần tương ứng.
Mặc dù Leon hiểu những gì mà Ronan nói, nhưng như thế cũng không đủ để thuyết phục được cậu. Đúng là cậu không muốn trở thành gánh nặng cho họ, nhưng cậu cũng biết rằng bản thân không thể làm ra được kết quá tương tự như vậy.
-Thiếu chủ, vì họ không đồng ý với việc này và nó không làm giảm đi phần thưởng của chúng ta, tôi nghĩa chúng ta nên chấp nhận đi ạ. Cứ tranh luận chỉ gây ra mẫu thuẫn không cần thiết thôi.
Gisele đang ra hiệu cho Leon rằng cậu nên dừng lại. Vì thế Leon quyết định thôi tranh luận và hoảng loạn nói.
-Cô...cô nói đúng. Đó không phải là thứ đáng để tranh chấp.
-Thế còn gì nữa không? Tiện tôi với nhóc này ở đây rồi nói luôn một thể.
Leon đang định trả lời câu hỏi đó, nhưng Gisele đột nhiên xen vào.
-Thế thôi ạ, chúng tôi xin lỗi vì đã làm phiền mọi người. Thiếu chủ, chúng ta quay về thôi.
Gisele lập tức đề nghị Leon rút khỏi cuộc trò chuyện. Leon trông hơi bối rối với lời để nghị đó trước khi rời đi cùng với Gisele.
Sau khi họ đi xa khỏi Akira, Leon hỏi Gisele.
-Ừm, vừa nãy tôi đã cố cẩn thận lắm rồi. Tôi có làm gì sai không?
Leon đã cẩn thận để không gây ra mâu thuẫn, nhưng đột nhiên Gisele kéo cậu ra khỏi cuộc trò chuyện. Nên việc đó khiến cậu nghĩ rằng bản thân đã làm việc gì đó không nên.
Gisele cau mày và trả lời.
-Vâng, đúng là người đã gây ra một hiểu lầm khiến tâm trạng của cô Jans xấu đi, nhưng tôi tin đó là do sự vụng về của Thiếu chủ thôi. Sẵn tiện nói thì người cũng không thể đổ lỗi cho sự vụng về của mình được. Thật không đúng khi cứ cho rằng người khác sẽ cố hiểu điều mà ta đang nói. Luôn có khả năng người ta sẽ hiểu lầm và sự hiểu lầm đó có thể không được làm rõ mà còn trở nên tệ hơn.
-Nhưng tôi chỉ muốn nói chuyện với cô ta thôi mà...
-Thiếu chủ, người đã từng quát vào mặt cô Jans rằng đi chết ở xó nào đi. Vì thế tôi tin rằng người không nên bắt chuyện nhanh như vậy, người nên cho cô ấy chút thời gian để bình tĩnh trước khi nói chuyện. Cô Jans không như cậu Aldric và sẽ không cười cho qua chuyện nếu người nói lời cay nghiệt với cô ấy đâu.”
-C...cô nói đúng. Tôi hiểu rồi.
Leon muốn biết mình đã chiến đấu tốt đến thế nào, cậu muốn biết ý kiến của Jans và Ronan về màn thể hiện lúc đó của mình, đó là lý do cậu muốn nói chuyện nhiều hơn với họ. Nhưng có vẻ giờ cậu phải hoãn việc này lại rồi. Leon buồn bã vì cậu hiểu rằng tất cả những việc này đều do hành động của mình mà ra.
Leon và Gisele đã rời đi để Jans tự xoay sở, nhưng Aldric và hai cô gái vẫn còn ở lại.
Aldric do dự hỏi Jans.
-Ừm, có thắc mắc tôi muốn hỏi cô một chút. Yêu cầu hỗ trợ mà cô nói là gì vậy?
Jans thờ ở đáp lại.
-Cứ hỏi Leon đi.
Aldric hơi khó chịu bởi cách cư xử của Jans, nhưng cậu bình tĩnh và hỏi cô thêm lần nữa.
-Chúng tôi đều là Thợ săn từ Wofkenstein và cậu ấy là thành viên trong nhóm chúng tôi. Nên về cơ bản tôi là trưởng nhóm, vì thế tôi muốn biết cậu ấy đã làm gì khi rời khỏi đội. Tôi cần phải báo cáo lại cho băng nữa. Điều này ảnh hưởng đến phần thưởng, nên cô có thể nói cho tôi biết không.
-Thì hỏi cậu ta đi. Liên quan gì đến tôi.
Jans vẫn trả lời lại với giọng thờ ơ. Nghe như cô không hề để tâm tới tí nào.
Aldric cao giọng lên, cố nặn cho được câu trả lời từ Jans.
-Có điều mà cô không thể nói hay cô đang che giấu điều gì đó hả?
-Cậu không thể hỏi thông tin từ cậu ta hay sao? Hay cậu là kiểu người không ngại làm lộ yêu cầu mà mình vừa nhận từ người khác mặc dù không được cho phép?
Jans là kiểu người làm yêu cầu của mình một cách rất nghiêm túc. Mặc dù không được bảo là phải giữ bí mặt, nhưng cô cũng không thể tự nhiên nói ra hết cho người khác được. Chưa kể đến, cô cũng suýt chút nữa là đã giết chết họ. Vì thế cô nghĩ rằng Leon và Gisele mới là bên quyết định có nói ra hay giữ bí mật.
Jans nghĩ rằng Aldric cứ đi hỏi thẳng Leon là xong. Nếu Leon và Gisele nói hết mọi thứ cho Aldric, vậy có nghĩa là nói ra hết cho người khác cũng không sao, nhưng nếu họ từ chối nói cho Aldric biết, vậy thì đây không phải là điều mà cô nên chia sẻ cho người khác. Jans đã kết luận như vậy và đó là lý do cô bảo Aldric cứ đi hỏi Leon và Gisele thay vì cô.
Nhìn thấy cách phản ứng của Jans, Ronan gật gù tỏ vẻ khá hài lòng. Mặc dù tình hình có vẻ đang bị làm căng thẳng lên, nhưng tất cả đều là do sự vô lý từ phía Aldric khi cứ bắt ép cô nói dù việc đó có thể được giải quyết bằng cách đơn giản hơn rất nhiều, càng làm thể hiện rõ hơn sự trẻ con trong cách hành xử của cậu ta. Còn Jans thì chỉ đơn giản là làm tròn vai trò của một người nhận yêu cầu, việc giữ kiểm soát được những thông tin bản thân nói ra về nó dù được yêu cầu hay không là một chuyện vô cùng quan trọng, một hành động tuy nhỏ nhưng nó đảm bảo uy tín của cả bên giao và bên nhận yêu cầu.
[Chà! Có vẻ cô nhóc ăn điểm trong mắt các nhà tuyển dụng tương lai rồi đấy. Nhưng làm vậy thì việc bị mấy tên đồng nghiệp ghét là không thể tránh khỏi rồi.]
Hành vi của Jans đã làm Aldric hiểu lầm. Sau khi nói xong, Jans chỉ im lặng và tiếp tục sắp xếp băng đạn trong khi Aldric thì cứ đang lườm cô bằng đôi mắt hình viên đạn.
Maylee dần cảm lo lắng cho Aldric.
Aldric có một thói quen xấu đó là cậu sẽ làm việc bản thân cho là đúng. Cậu chỉ đang lo lắng cho đồng đội của mình và nghĩ rằng đây cũng là nghĩa vụ của trưởng nhóm. Một điều chắc chắn đó là Loen và Gisele đã chiến đấu với quái vật khi không có mặt cậu, nên Aldric chỉ muốn biết có chuyện gì xảy ra. Chỉ có như vậy thôi.
Nhưng người biết hết mọi chuyện lại không nói cho cậu biết nên Aldric tức giận. Nhưng dù thế, Maylee nghĩ rằng lý do này không đáng để gây mâu thuẫn.
Cứ thế này, Aldric có thể sẽ quát vào mặt Jans hoặc thậm chí là dùng vũ lực để ép cô ta nói ra. Maylee quyết định trấn tĩnh cậu lại trước khi chuyện đó xảy ra.
-Aldric, chúng ta nên quay về thôi. Sẽ nhanh hơn nếu chúng ta hỏi Loen.
-Maylee?!
Aldric thấy sốc, cậu nghĩ rằng Maylee lại đứng về phía Jans thay vì đứng về phía cậu.
Thấy cách phản ứng của Aldric, Maylee đã có thể đoán ngay lập tức cậu đang nghĩ gì, nên cô nhanh chóng giải thích.
-Cậu không thể hoàn toàn tin lời giải thích của một người lạ được, đúng không? Nên tớ nghĩ sẽ nhanh hơn và đáng tin cậy hơn nếu chúng ta hỏi trực tiếp Leon, đồng đội của chúng ta.
Maylee mỉm cười dịu dàng với Aldric và nói như thế.
Maylee nói ra những lời đó nghe như đang nói móc Jans. Đây là việc mà cô sẽ không bao giờ làm. Việc này không chỉ làm dịu Aldric, mà nếu có chuyện gì xấu xảy ra thì Jans sẽ đổ lỗi là do cô mà ra, tránh việc hai người họ tiếp tục gây thù lẫn nhau.
-Tớ đồng ý. Nó sẽ chỉ gây ra thêm rắc rối nếu cô ta trả lời mơ hồ hay thậm chí là nói dối.
Eila thẳng thắn nói như thế.
Aldric cuối cùng cũng bình tĩnh lại sau khi nghe Maylee và Eila nói. Cậu nhìn Jans rồi quay sang Ronan đứng gần đó, từ bỏ hoàn toàn suy nghĩ nếu không hỏi được Jans thì sẽ hỏi Ronan vì anh cũng là người trong cuộc, nhất là là sau khi nhớ lại “bài giảng” ở lần gặp trước.
-Cậu nói đúng. Có vẻ hỏi cô ta thì cũng vô ích. Quay về thôi.
Sau khi nói như thế, Aldric quay lưng và rời đi. Eila không nói gì và theo sau cậu. Maylee là người duy nhất còn ở lại và đứng nhìn Jans và Ronan.
Jans trông không bận tâm về cách mà họ đối xử với cô, thực tế là cô còn chẳng buồn nhìn họ nữa. Nhưng dù vậy, Maylee vẫn lịch sự cúi đầu như đang nói lời xin lỗi trước khi theo sau Aldric.
Ronan cười nhạt và nói.
-Mặc dù ba trong bốn người ở đây sắp gây ra cuộc chiến, nhưng cuối cùng lại kết thúc trong yên bình. Cô nhóc đó khá tốt đấy chứ.
-Ông chú lại nói quá rồi.
-Vậy sao? Maylee và Aldric. Hai người đó trông có vẻ thân với nhau và khả năng đi cùng nhau rất lâu rồi. Tôi đảm bảo đây không phải là lần đầu cô nhóc xen vào để xoa dịu tình hình đâu.
-Nếu đúng là vậy thì cô ấy đang gặp khó khăn nhỉ?
-Tôi cá là cô nhóc tự nguyện làm việc đó, nhưng Aldric trở thành như vậy là do cậu ta đã vô thức dựa dẫm vào cô nhóc đó quá nhiều. Mà...nhóc cũng chả cần quan tâm đâu.
-...Chú nói đúng.
-Nói thật, ta đánh giá cao việc nhóc giữ kín thông tin. Cứ phát huy như thế nhé. Nhiều người rất muốn thuê kiểu người như nhóc đấy, chỉ cần nhận tiền và làm tốt việc mình được giao. Thế là đủ.
-Cảm ơn ông chú!
Mặc dù thấy thương tiếc cho Maylee, nhưng cô cũng không muốn dính vào những rằng rối mà Aldric và nhóm của cậu ta gây ra. Cô mong may mắn sẽ đến với Maylee nếu cô ấy thực sự tự nguyện làm việc đó.
-Mà anh Tokita với chị Michell đâu rồi? Sao nãy giờ tôi không thấy họ.
-À, họ đi xung quanh chỗ này thôi. Giúp được cái gì thì giúp ấy mà.
-Chà! Họ có vẻ...thừa năng lượng nhỉ? Bên Trụ sở đâu có yêu cầu thêm đâu, có làm nữa thì cũng chẳng ra tiền.
Ronan cười khổ.
-Không phải ai cũng giống tôi với nhóc đâu.
Sau khi sắp xếp lại gọn gàng mọi thứ trong ba lô, Jans ngồi nghỉ một lúc, sau đó đứt phắt dậy rồi bước tới chỗ Ronan.
-Tôi tranh thủ thời gian còn lại của ca làm để đi canh gác đây. Tạm biệt chú, gửi lời chào của tôi đến anh Tokita và chị Michell luôn nhé.
-Ừ, được rồi. Đi mạnh giỏi nhé. Hi vọng sẽ gặp lại nhóc.
Jans giơ tay chào rồi rời đi, nhưng được tầm vài bước thì cô quay lại chỗ của anh, như thể vừa sực nhớ ra điều gì đó.
-Tôi có một thắc mắc. Sao chú phát hiện được đám quái vật đó vậy? Chú là một “Người cải tạo” hay gì à?
-Nhóc cứ biết đó là kinh nghiệm của tôi là được rồi.
-Vậy tôi có thể làm được điều tương tự như chú không?
-Có thể! Nhóc đã hành động và xử lý tình huống tốt hơn tính từ lúc ta gặp nhau. Theo tôi đánh giá mức độ thay đổi đó là rất đáng nể. Và với tốc độ này, nhóc có thể sẽ còn mạnh hơn cả tôi nữa.
Jans hơi khựng lại sau câu nói của Ronan. Ánh mắt cô dừng trên khuôn mặt anh một thoáng, những lời đánh giá về tốc độ tiến bộ và tiềm năng vượt qua cả một người mạnh như Ronan cứ lặp lại trong tâm trí. Đó không phải là kiểu động viên theo kiểu sáo rỗng mà nó là một sự xác nhận, một sự công nhận đến từ một người có năng lực thực sự.
-Cảm ơn chú về lời đánh giá. Tôi sẽ cố gắng hơn nếu lần sau chúng ta gặp lại.
Nói rồi, Jans xoay người bước đi, từng bước chân không còn vội như trước nữa mà thong thả, vững chãi, như thể câu nói vừa rồi đã thêm năng lượng để cô bước tiếp.
Phía sau lưng, Ronan chỉ mỉm cười với ánh mắt dõi theo.
-Đúng là trẻ con vẫn chỉ là trẻ con. Lần sau mà gặp thì có lẽ nên hạn chế khen lại, không thì vô tình lại làm cô nhóc sinh tính chủ quan mất.
Ronan vừa dứt lời, định quay đi thì thấy Gisele đang tiến lại gần, vẻ mặt có chút đăm chiêu.
-Ngài Ronald, tôi có thể hỏi ngài một câu được không?
Anh khoanh tay, tựa lưng vào vách đá, ánh mắt tỏ vẻ chờ đợi.
-Cứ nói. Tôi cũng không vội.
-Về cô Jans...Ngài đánh giá thực lực của cô ấy như thế nào? Thật lòng mà nói, tôi vẫn không thể nhìn thấu được cô ấy. Hồ sơ chiến đấu thì ấn tượng, nhưng cách hành xử đôi lúc lại rất...bốc đồng.
Ronan bật cười khẽ, một nụ cười không mang ý chế nhạo mà giống như của một người từng trải nhìn thấy điều gì đó quen thuộc.
-Cô đang cố dùng những tiêu chuẩn thông thường để đánh giá một người không hề bình thường, Gisele. Đó là sai lầm của cô. Jans không phải là một thợ săn được đào tạo bài bản trong các học viện hay băng đảng lớn. Cô bé lớn lên từ đường phố, từ những khu ổ chuột. Nơi đó, kẻ mạnh không phải là kẻ có kỹ năng hoàn hảo, mà là kẻ sống sót được.
Anh ngừng lại một chút, ánh mắt nhìn xa xăm.
-Sự bốc đồng mà cô thấy, đó chính là bản năng sinh tồn của cô nhóc. Jans hành động trước khi suy nghĩ, vì trong môi trường của cô nhóc, do dự một giây cũng có thể trả giá bằng mạng sống. Cô nhóc không tin ai, vì niềm tin là một thứ xa xỉ có thể giết chết mình. Hồ sơ chiến đấu của Jans là thật, không phải vì cô nhóc mạnh một cách phi thường, mà vì liều mạng một cách phi thường. Cô nhóc sẵn sàng đẩy bản thân đến giới hạn, thậm chí vượt qua nó chỉ để sống sót.
Gisele im lặng lắng nghe, những lời của Ronan như mở ra một góc nhìn hoàn toàn khác về Jans.
-Vậy... ý ngài là cô ấy nguy hiểm?
-Nguy hiểm?
Ronan nhếch mép.
-Tất nhiên là nguy hiểm. Với kẻ thù, và cả với chính bản thân mình. Nhưng nếu cô biết cách “sử dụng”, cô nhóc sẽ là một vũ khí đáng gờm. Jans có tiềm năng, rất nhiều là đằng khác. Chỉ là cần phải mài giũa đúng cách thay vì cố gắng ép vào một cái khuôn có sẵn. Đừng cố gắng hiểu, Gisele. Hãy học cách chấp nhận và làm việc cùng nếu có cơ hội. Có lẽ cô sẽ thấy ngạc nhiên đấy.
-Cảm ơn ngài rất nhiều.
Gisele nói xong cúi người cảm tạ Ronan rồi rời đi. Cuộc trò chuyện ngắn ngủi này đã giúp cô hiểu ra nhiều điều hơn là cả ngày quan sát Jans. Có lẽ, biến số của cô đến từ việc quá chú trọng vào kĩ năng của một thợ săn hơn là khả năng sinh tồn của họ, nên đã có sự đánh giá không đúng về sức mạnh của Jans.
Vài phút sau, Tokita và Michell quay lại. Trông Michell lúc này mệt mỏi đến rã rời, từng bước đi của cô loạng choạng, đảo qua lại liên tục dù đã có sự hỗ trợ từ bộ đồ cường hóa, mồ hôi thì thấm đẫm vào viền cổ áo, tóc rối xòa dính bết vào trán.
-Chà! Hai người về đúng giờ ăn tối đấy. Hết ca làm việc của chúng ta rồi, lên trên mặt đất kiếm gì đó ăn rồi đi nghỉ.
Việc thăm dò tổ quái vật, đặc biệt là một cái tổ phức tạp như nơi này có thể diễn ra trong nhiều ngày, nhiều giờ liền mà không có chút nào là ngơi nghỉ. Bởi lũ quái vật dưới lòng đất hoạt động liên tục bất kể là ngày hay đêm, vì thế những Thợ săn phải túc trực suốt 24 tiếng liền để đảm bảo an toàn cho khu vực.
Ca làm mà Ronan chọn cho cả nhóm chỉ kéo dài 8 tiếng, ngắn nhất trong tất cả các nhiệm vụ họ có thể nhận. Dù nhiều thợ săn khác chấp nhận ở lại chiến đấu suốt 24 tiếng để kiếm thêm thu nhập, nhưng Ronan thì khác, anh luôn ưu tiên an toàn và thể lực của cả nhóm, vì càng kéo dài thời gian làm nhiệm vụ thì rủi ro và mệt mỏi càng tăng, càng dễ đẩy mọi người vào tình huống nguy hiểm không đáng có.
Ronan khi thấy thời gian làm việc sắp hết liền lấy thiết bị đầu cuối ra và liên lạc với Trụ sở.
-Số 63 đây. Trụ sở, có ở đó không?
-Trụ sở nghe đây. Có chuyện gì sao?
-Ca làm của tôi, số 64 và số 65 sắp xong rồi. Hãy gửi thợ săn khác đến đây đi.
-À, đợi chút! Để tôi kiểm tra lại, số 63, 64, 65 à...Các anh đăng kí thực hiện số giờ làm tối thiểu. Và không có vấn đề gì với số Thợ săn đang có mặt ở đó. Các anh có thể trở lại mặt đất rồi. Cảm ơn vì đã cố gắng.
-Đã rõ.
-Nếu đi về thành phố, nhớ cẩn thận. Nên nhớ là các anh sẽ không có thêm phần thưởng nào cho nhiệm vụ nếu giết những con quái vật phục kích trên đường về đâu nhé. Hết!
Trụ sở kết thúc cuộc gọi. Công việc của cả nhóm ngày hôm nay đã hoàn tất.
Ronan nhận làm nhiệm vụ trong một tuần, nên vẫn còn sáu ngày nữa đang chờ cả nhóm. Mặc dù vận rủi của anh là thứ đáng để quan tâm, nhưng nếu sáu ngày còn lại họ đều có thể kết thúc ca làm yên ổn như hôm nay thì cũng không sao.
Michell đứng bên cạnh Ronan, lúc này gần như đã muốn rụng rời sau từng phút trôi qua, cơ thể cô cứ đổ nhẹ về một bên mỗi khi cố giữ thăng bằng.
-Mong là họ có dịch vụ cung cấp chỗ để ngả lưng, tôi cảm giác nơi này không đủ an toàn để ngủ trong xe.
-Tôi đoán là có, hoặc ta có thể tìm đại một căn nhà nào đó rồi đỗ xe vào. Họ cũng đã dọn dẹp sơ quanh khu vực trên mặt đất rồi nên không phải lo về đám quái vật đâu.
Cô nghe vậy chỉ đành thở dài.
-Biết thế tôi không đi lung tung giúp đỡ cùng với Tokita. Lúc chiến nhau tưng bừng với đám quái vật còn khỏe chán, thế mà vừa nâng hạ đống thịt kia vài phút là tưởng như sắp bị sập nguồn vậy. Chẳng biết mai còn đủ sức mà đi tiếp không.
-Cứ ăn xong và ngủ một giấc là sẽ ổn thôi, còn mai mà mệt quá thì tiếp tục công việc canh gác.
Rồi anh quay sang Tokita và hỏi.
-Cậu còn sức không?
-Em còn, sao vậy?
-Vậy cậu cõng Michell đi. Trông cô ấy như chỉ cần đứng dậy là sẽ ngã đến nơi ấy.
Michell nghe vậy liền chen ngang.
-Tôi ổn mà. Không phải làm phiền cậu ấy đâu.
Ngay khi nói xong, cô cố gắng đứng dậy để chứng minh mình vẫn ổn, nhưng kết quả là suýt ngã đập mặt xuống đất nếu không nhờ Ronan kéo lại.
-Cởi cái bộ giáp ra đi, tôi mang nó còn Tokita sẽ cõng cô. Vậy thì mỗi người một nửa công việc. Hay cô muốn chuyển sang dịch vụ bế kiểu công chúa.
Michell nhìn hai người và cười khổ.
-Tôi đoán là không còn lựa chọn nào khác nhỉ?!
Lúc cả nhóm đang rời khỏi điểm phòng thủ, tới hành lang chính để lên mặt đất, Ronan nhìn thoáng qua và vô tình thấy nhóm của Aldric. Nhóm của Aldric đã ở sẵn dưới lòng đất khi họ đến làm nhiệm vụ, nên nếu ca làm của họ giống với nhóm của anh, họ lẽ ra phải quay trở lại mặt đất từ lâu rồi.
Tokita nhìn theo hướng của Ronan và nhanh chóng phát hiện nhóm của Aldric.
-Bọn họ vẫn còn ở dưới này à? Đúng là những Thợ săn chăm chỉ.
-Chắc là hợp đồng của họ khác so với hợp đồng của ta. Mà dù sao đi nữa, họ có ở lại hay không cũng đâu phải chuyện của chúng ta.
-Anh nói đúng. Nhanh chóng trở lại mặt đất thôi, em đói lắm rồi. Mà...hình như Michell ngủ gật trên lưng em rồi đúng không? Nãy giờ em không thấy cô ấy nói gì cả.
-Ừ, đúng rồi. Và cổ đang chảy cả nước dãi trên lưng cậu đấy.
Mỗi lần Michell vô thức động đậy, đầu cô nghiêng nghiêng cạ nhẹ vào gáy cậu, để lại một cảm giác ẩm ướt khó chịu. Tokita thở dài một hơi bằng mũi, ánh mắt lướt ngang Ronan như muốn trách anh, nhưng rồi chỉ đáp lại bằng giọng nói pha chút bất lực.
-Có vẻ em hiểu lý do anh đẩy việc này cho em rồi.
Anh không nói gì mà chỉ lắc đầu và cười nhạt đáp lại.
-
Leon vô tình nhìn thấy bóng lưng quen thuộc của nhóm Ronan trước khi họ biến mất hoàn toàn trong đám đông Thợ săn. Cậu không có lý do cụ thể nào để nhìn theo họ, ít nhất là bản thân cậu không nhận ra lý do nào.
Nhưng Aldric thì để ý thấy hành động của cậu.
-Leon, sao thế?
Leon trông như đang có tâm trạng tốt và đáp lại.
-Hửm? À, không có gì.
Aldric thấy hơi khó chịu vì câu trả lời của Leon, cậu nghĩ rằng cậu ta đang che giấu điều gì đó.
Cậu gạt sự khó chịu trong lòng đi và hỏi Leon một lần nữa.
-Thật chứ?
Leon tỏ vẻ khó hiểu vì hiếm khi Aldric lại cư xử như thế này. Nên cậu quyết định nói ra những gì mà mình đang suy nghĩ.
-Ừm, tớ chỉ nghĩ rằng nhóm Ronan quay về trước mặc dù đến đây sau chúng ta. Nhân tiện thì có chuyện gì với mấy người đến thay phiên chúng ta thế?
Khi Leon nói như thế, cậu mới nhớ lại rằng mình đang bị kẹt ở đây dù cũng muốn quay về nhà. Đó là lý do cậu hỏi Aldric câu đó.
Aldric hoảng loạn trả lời.
-T...tớ đã yêu cầu họ gửi người tới rồi. Nên cố đợi thêm chút nữa nhé.
Aldric lập tức nghĩ rằng đó là một sai lầm lớn khi nói như thế với Leon. Theo hợp đồng giữa thành phố với Wolfkenstein, Thợ săn thay phiên cho Thợ săn Wolfkenstein phải thuộc Wolfkenstein. Bởi vì thế, họ không thể quay về nhà như nhóm Ronan được, vì họ đã có đủ Thợ săn thay phiên nên mới được quay về.
-Nhưng mà đã 3 tiếng rồi đó. Cậu không nghĩ là ít nhất cũng nên đi kiểm tra à?
Tâm trạng của Leon ngày càng xấu đi. Cậu đang kiểm tra tình hình trong khi đang nói chuyện với Aldric, và kết quả từ việc đó đã làm cho tâm trạng cậu xấu thêm.
Leon chỉ tạm quên đi cơn kiệt sức lúc cậu chiến đấu hết sức mình. Bây giờ, tất cả những mệt mỏi tích tụ đang đè nặng lên cậu. Mặc dù họ thay phiên nhau để nghỉ ngơi, nhưng họ chỉ có thể ngồi trên sàn đất nên không hồi phục được nhiều. Sự mệt mỏi chỉ khiến Leon ngày càng bực tức thêm.
Aldric tỏ vẻ hối lỗi trước những lời vừa nói với Leon và cố làm cậu vui lên.
-Họ nói rằng họ đã gặp phải vài rắc rối không lường được khi phái Thợ săn đi. Họ đã lên đường đến đây rồi, nên là cậu hãy cố chờ thêm một chút nữa, được không?
Maylee cũng cố trấn tĩnh Leon lại.
-Cậu bình tĩnh lại đi, Leon. Aldric cũng không thể làm gì được cho dù cậu có trách móc cậu ấy đúng hay không? Nên hãy cố kiên nhẫn một chút nhé.
Eila cũng tham gia.
-Đó không phải lỗi của Aldric.
Nếu là Leon như thông thường, cậu sẽ bắt đầu xả cơn giận giữ và quát vào mặt họ ngay lập tức, sau đó Gisele sẽ cố trấn tĩnh cậu lại trong lúc khiển trách. Maylee và hai người còn lại đã nghĩ chuyện như thế sẽ xảy ra nên họ cau mày.
-Cậu nói cũng đúng, tôi xin lỗi.
Maylee, Aldric và Eila đều tỏ ra bất ngờ trước sự thay đổi không ngờ tới này.
Điều này khiến Leon thấy hơi khó chịu trước cái cách phản ứng của những người khác.
-Làm cái mặt như thế là sao? Mấy người có ý kiến với những lời mà tôi vừa nói à?
-À không, không có gì, đúng không Maylee?
-Hà? À, ừm!
-Thật tốt khi cậu không phải gặp chuyện gì cũng ầm ĩ lên.
Lời nhận xét cuối cùng của Eila làm Leon nhăn mặt, nhưng cũng chỉ có vậy thôi. Leon thở dài và bình tĩnh lại. Không lâu sau thì thâm trạng của cậu đã trở lại bình thường.
Jans đã nói rằng cô sẽ không thuê Leon cho dù là miễn phí, đánh giá đó gần như là tồi tệ nhất có thể, thậm chí Jans còn không thèm rút lại đánh giá đó sau khi suýt chút nữa là giao chiến với Gisele.
Nhưng sau đó, Jans lại yêu cầu Trụ sở chia đều phần thường từ trận chiến đó ra làm ba phần, đến cả Ronan cũng không phàn nàn về chuyện đó. Thế có nghĩa là họ đánh giá cậu xứng đáng nhận được phần thưởng tương tự như họ. Leon nghĩ rằng họ đánh giá như thế là sau khi thấy được kĩ năng của cậu, nên cậu đang có tâm trạng tốt là bởi lý do đó.
Gisele trông mâu thuẫn khi nhìn Leon. Rõ ràng là kĩ năng của Leon đã tiến bộ, nhưng tác nhân của sự tiến bộ đột ngột đó là bởi vì cậu đã gặp nhóm Ronan và Jans. Thực ra Gisele đã mong tác nhân đó là mình, bởi vì cô ở bên cạnh Leon là để giúp đỡ và hỗ trợ cậu mà.
Aldric nhìn Leon khi cậu đang trò chuyện với Gisele. Một Leon cọc tính thường thấy đã không còn nữa, cậu nghĩa rằng đó có thể là lí do cậu ta đã cố nhịn không quát tháo vào người khác.
Aldric biết rõ rằng Leon đã thay đổi, và điều đó xảy ra sau khi cậu đi theo nhóm Ronan.
Trước đó, Leon đã rời nhóm của cậu để đuổi theo họ. Và sau khi họ gặp lại nhau, cậu ta đã thay đổi chỉ trong vài giờ ngắn ngủi.
Khi Aldric hỏi Leon chuyện gì đã xảy ra khi cậu rời nhóm, Leon đã tự hào khi nói với cậu rằng cậu ta đã đẩy lùi một bầy Demonizer. Leon đã khoe với cậu cách cậu ta chiến đấu dũng cảm ra làm sao và Gisele cũng đã xác nhận điều đó.
Nhân tiện, Leon và Gisele đã giấu đi sự việc họ suýt chút nữa là gây chiến với Jans, thậm chí là cả Ronan khi anh cố can ngăn. Ngay cả một người như Leon cũng biết rằng nếu nói cho Aldric biết về việc đó thì sẽ dẫn đến mâu thuẫn không cần thiết.
Leon có tâm trạng tốt sau khi tụ họp với nhóm của Aldric, nhiều người nghĩ rằng tâm trạng cậu tốt như thế là bởi vì Leon vừa trải qua một trận chiến tuyệt vời, nhưng Leon tin rằng đó không phải là lí do duy nhất.
Cậu thấy khá khó chịu khi một trong những người bạn của mình đi cùng với kẻ mà mình căm ghét rồi quay lại với kĩ năng đã tiến bộ và tâm trạng phấn khởi hơn trước, nhưng bản thân cậu lại không nhận ra mình đang có thú cảm xúc căm ghét này.


0 Bình luận