Dead World
Shawn Daji Shawn Daji+AI
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Dead World: Crime

Chương 02: Kiểm tra sức khỏe (remake)

0 Bình luận - Độ dài: 12,143 từ - Cập nhật:

22 năm trước, trong một con hẻm tối tăm chật hẹp ở rìa khu ổ chuột ngoại ô London, không khí lạnh lẽo mang theo mùi máu tanh nồng và tiếng rít của kim loại gỉ sét cọ vào nhau. Hai bên hẻm là những căn chòi tạm bợ dựng từ sắt vụn, ván gỗ mục nát, và tấm bạt rách rưới, rung lên trong cơn gió như đang rên rỉ. Ánh sáng yếu ớt từ một ngọn đèn đường xa xỉa qua màn đêm dày đặc, chiếu xuống cuối con hẻm, một bãi đất trống đầy bụi và đá vụn, nơi mùi tử khí từ những xác chuột chết hòa lẫn với hơi đất ẩm.

Ở giữa bãi đất, một cây giá chữ thập xiêu vẹo dựng lên từ những thanh gỗ cũ kỹ, buộc chặt bằng dây thừng sờn rách. Trói trên đó là một cậu bé gầy gò, cơ thể nhỏ bé chằng chịt vết thương, những đường dao cắt sâu hoắm đỏ máu chồng lên các vết sẹo cũ lồi lõm, những mảng da bầm tím thâm đen từ cú đấm và đá, vài chỗ xương lộ ra trắng nhợt dưới ánh sáng mờ nhạt. Đôi tay cậu bị siết chặt đến mức tím tái, máu khô bám dính trên làn da nứt nẻ, nhưng đôi mắt cậu vẫn sáng rực như ngọn lửa trong đêm tối, không hề tỏ ra khuất phục. Cậu nhìn thẳng về phía trước, như thể cái chết chỉ là một giấc ngủ ngắn ngủi.

Xung quanh cậu là năm gã đàn ông lực lưỡng, họ là những thợ săn quái vật từ vùng đất hoang. Mặc trên mình bộ áo giáp vá chằng vá đụp, trên tay cầm dao găm và gậy sắt loang lổ máu khô, mùi mồ hôi nồng nặc hòa với hơi rượu rẻ tiền. Đứng đầu là Dustin, đội trưởng của đám thợ săn, một gã cao lớn với mái tóc bù xù bết lại vì mồ hôi và bụi, khuôn mặt đầy vết sẹo từ việc chiến đấu, đôi mắt đỏ ngầu ánh lên cơn giận dữ không thể kìm nén.

Trên vai Dustin khoác một chiếc áo da rách, lưỡi dao săn dài treo lủng lẳng bên hông kêu leng keng mỗi khi hắn bước đi. Rồi hắn gầm lên, giọng khàn đặc, phả ra hơi thở tanh mùi thuốc lá cháy: 

-Con mẹ nó, chết tiệt thật! Thằng nhóc chó chết nhà mày! Chỉ vì vài đồng bạc lẻ mà mày dám giết hai thằng anh em của tao?! Tao sẽ khiến mày chết không toàn thây!

Trong khu ổ chuột này, nơi cái nghèo đói bóp nghẹt mọi hy vọng, ai cũng chỉ chăm chăm tìm cách để sống sót. Kẻ nhặt sắt vụn từ đống đổ nát gần thành phố để bán lấy vài xu, người làm tay sai cho bọn giàu có giấu mặt trong những căn nhà tồi tàn, và một số ít như cậu bé chọn con đường trộm cắp để không chết đói. Nhưng ở đây chẳng ai có gì đáng giá để lấy, trừ đám thợ săn, những kẻ luôn mang theo tiền bạc từ công việc săn quái vật, và cả cái chết trong từng ánh mắt của họ.

Đó không phải là mục tiêu dễ dàng, là những con thú được tôi luyện trong vùng đất hoang, giác quan của thợ săn đã phát triển nhạy bén như dao cạo, từng dây thần kinh luôn căng ra để phát hiện nguy hiểm dù ở bất cứ nơi đâu. Trộm của chúng là hành động đánh cược mạng sống, và cậu đã thua ván cược đó, không phải chỉ dừng lại ở việc bị bắt, mà cái giá phải trả vượt xa những gì cậu tưởng tượng rất nhiều.

Cậu không chỉ trộm tiền từ túi áo rách của một gã thợ săn say xỉn. Khi bị phát hiện, cậu đã dẫn dụ chúng vào mê cung của những con hẻm nơi cậu giăng sẵn bẫy, những cái bẫy tự chế từ gai thép sắc nhọn, gỗ đinh rỉ sét, và dây cáp cũ, vốn dùng để săn lũ quái vật nhỏ lang thang gần khu ổ chuột. Những cái bẫy ấy từng cứu cậu thoát khỏi tay bọn trộm khác, khiến chúng bỏ cuộc vì sợ hãi. Nhưng lần này, đám thợ săn của Dustin đã không dừng lại.

Chúng đuổi theo cậu với sự điên cuồng và không có dấu hiệu bỏ cuộc, và hai gã trong số đó đã trả giá đắt, một tên bị tấm gỗ đầy đinh rỉ sét rơi trúng ngực, hàng chục mũi đinh cắm sâu vào tim, máu phun ra như suối trước khi gục chết. Tên còn lại ngã xuống khi thanh thép dài từ một cái bẫy ẩn xuyên qua đầu, hộp sọ vỡ vụn, não và máu trộn lẫn thành đống bầy nhầy đỏ thẫm trên đất. Đó là Phill, người anh em thân thiết nhất của Dustin, và cái chết của hắn đã biến buổi tra tấn này thành một nghi thức trả thù đẫm máu.

Bọn chúng đã hành hạ cậu hàng giờ liền. Những lưỡi dao găm lạnh lẽo rạch lên cơ thể cậu một cách thô bạo, mỗi nhát cắt là một tiếng loạt roạt ghê rợn do da thịt bị đứt xen lẫn tiếng cười man rợ của đám thợ săn. Những cú đấm nặng như búa tạ giáng xuống ngực và bụng, tiếng xương gãy răng rắc hòa cùng tiếng thở hổn hển của cậu. Một gã đạp mạnh vào đầu gối, khiến cậu suýt ngã khuỵu nếu không bị dây trói giữ lại. Nhưng cậu không hét, không van xin, chỉ cắn chặt môi đến rướm máu, đôi mắt nhìn thẳng về phía trước như thể cái chết chẳng là gì ngoài một giấc ngủ ngắn.

Dustin gầm lên trong cơn cuồng nộ, giật lấy điếu thuốc cháy dở từ miệng một gã đồng bọn, tay hắn run run vì giận dữ. Hắn cúi xuống, dí mạnh điếu thuốc vào vết cắt sâu nhất trên ngực cậu, da thịt cháy xèo xèo, khói trắng bốc lên kèm mùi hôi thối của xác cháy. Cơn đau bỏng rát lan khắp cơ thể, nhưng cậu chỉ khẽ nghiến răng, từ từ ngẩng đầu lên, dùng chút sức lực cuối cùng để nhìn thẳng vào mắt Dustin. Một cái nhìn lạnh lùng, sắc bén như lưỡi dao, không chút sợ hãi hay yếu đuối.

Dustin giật mình, bước lùi lại, đôi mắt trợn trừng đầy hoảng loạn. Trong khoảnh khắc ấy, hắn không thấy một thằng nhóc rách rưới sắp chết, mà là một con quái vật ẩn trong hình hài con người, một sinh vật nguy hiểm, sẵn sàng xé toạc kẻ thù nếu được thả ra. Tiếng tim đập thình thịch trong lồng ngực hắn vang lên rõ mồn một, mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng. Đám đàn em cũng sững sờ, hơi thở đứt quãng khi nhìn đội trưởng của chúng, một gã từng xẻ thịt quái vật khổng lồ mà không chớp mắt, lại run rẩy trước một đứa trẻ sắp chết. Một gã đứng ở gần miệng cứ lắp bắp không ngừng.

-Đội trưởng… thằng nhóc này… nó không bình thường!

Dustin hít một hơi sâu, cố lấy lại bình tĩnh, tay phủi bụi trên chiếc quần rách như để che giấu sự hoảng loạn. Hắn quay lại chỗ hai xác đồng đội, bước chân nặng nề hơn bao giờ hết. Hắn cúi xuống bên cái xác của Phill, giờ chỉ còn là một đống thịt nát không nhận ra hình dạng, đôi mắt trống rỗng đã bị máu khô che kín. Thanh thép dài xuyên qua hộp sọ, đầu thanh thép cong queo vì lực va chạm, máu đọng thành vũng dưới đất, phản chiếu ánh đèn mờ nhạt như một tấm gương đỏ.

Trên ngực Phill bị một con dao găm cắm sâu, lưỡi dao mòn đến mức gần như vô dụng, loang lổ đầy vết máu khô trên đó. Dustin rút con dao ra, tay run run khi nhìn lưỡi dao mẻ, giọng hắn trầm xuống, vừa đau đớn vừa phẫn nộ.

-Chết tiệt… Phill, mày chết đau đớn lắm, phải không? Con dao này hỏng nặng đến nỗi chẳng cắt nổi gì nữa. Tao thề, tao sẽ khiến thằng nhóc đó trả giá gấp trăm lần để mày được yên nghỉ!

Hắn quay lại, trên tay cầm con dao cùn, ánh mắt giờ không còn là của cơn giận mù quáng mà hiện rõ lên sự tàn bạo. Đám đàn em im lặng, không dám lên tiếng, chỉ đứng nhìn với sự chờ đợi đầy căng thẳng. Hắn bước chậm rãi tới cậu bé, mỗi bước như kéo dài thời gian để bản thân có thể tận hưởng khoảng khắc này, tiếng giày đinh nghiến lên đất đá vang lên đều đặn như nhịp trống của tử thần.

Hắn giơ dao lên, rạch một đường dài trên bụng cậu, lưỡi dao mẻ khiến vết cắt không đều, từng mảng da thịt bị xé toạc thay vì đứt gọn, máu chảy ra thành dòng, nhỏ tí tách xuống đất. Cậu khẽ rên lên, không phải vì đau, mà vì cơ thể đã đến giới hạn chịu đựng. Dustin cười gằn, giơ dao lên cao, chuẩn bị đâm một nhát xuyên tim cậu thì đột nhiên.

[ĐOÀNG!] Một tiếng nổ vang lên, đinh tai nhức óc, cắt ngang màn đêm tĩnh lặng. Đầu Dustin nổ tung như quả dưa bị đập vỡ, máu, não và mảnh sọ văng khắp đất, bắn cả lên mặt đám đàn em. Hắn ngã gục xuống, cơ thể co giật vài cái trước khi bất động, con dao cùn rơi khỏi tay, lăn lóc trên đất.

Đám thợ săn còn lại hoảng loạn quay về phía tiếng súng, tay run run giơ dao và gậy lên, nhưng chưa kịp hành động, từng tiếng [ĐOÀNG! ĐOÀNG! ĐOÀNG!] vang lên liên tiếp. Những viên đạn xuyên qua đầu chúng với độ chính xác tuyệt đối, hộp sọ vỡ vụn, máu bắn tung tóe như mưa đỏ, nhuộm đỏ cả bãi đất. Một gã trúng đạn vào cổ, ôm lấy vết thương, máu phun ra giữa kẽ tay như suối, ngã quỵ xuống với đôi mắt trợn ngược, chết trước khi kịp hét lên. Chỉ trong vài giây, năm gã thợ săn đã biến thành những cái xác không hồn nằm la liệt trên đất.

Từ bóng tối cuối con hẻm, một người đàn ông bước ra, bóng dáng cao lớn nổi bật trong ánh sáng mờ ảo. Mái tóc nâu nhạt lòa xòa trước trán, đôi mắt đen sâu thẳm ánh lên sự bình thản đến đáng sợ, như thể việc giết năm mạng người chỉ là chuyện thường ngày. Ông mặc quân phục Anh Quốc, vải áo sờn bạc nhưng vẫn giữ vẻ uy nghiêm, biểu tượng chữ thập và hai thanh kiếm chéo nổi bật trên ngực trái, dấu hiệu của một người lính tinh nhuệ từ quân đội chính quy. Khẩu súng lục trên tay ông vẫn còn bốc khói, mùi thuốc súng hòa lẫn với không khí lạnh lẽo.

Ông liếc qua đám xác, không chút cảm xúc, rồi nhanh chóng chạy đến chỗ cậu bé. Ông quỳ xuống, tay gỡ dây trói một cách cẩn thận, ánh mắt thoáng chút xót xa khi thấy làn da tím tái và những vết siết sâu hoắm trên tay chân cậu. Dây thừng sờn rách thấm đẫm máu tươi, từng sợi đứt ra dưới tay ông, để lộ những vết thương đang rỉ máu. Ông không dùng dao, dù con dao găm treo bên hông trông ông sắc bén đến mức có thể cắt đứt được mọi thứ, có lẽ ông sợ làm cậu đau thêm.

Vừa được thả ra, cậu bé bất ngờ lao tới, đoạt con dao cùn từ tay Dustin nằm gần đó và chém thẳng vào cổ ông, một nhát cắt nhanh, chính xác, nhắm vào động mạch, mang theo ý chí sống sót mãnh liệt của một kẻ vừa thoát khỏi cái chết. Nhưng người đàn ông kịp chặn lại bằng tay, đôi găng chống cắt đen bóng giữ ông an toàn trước lưỡi dao mẻ. Máu từ các vết thương trên người cậu chảy ra dữ dội hơn vì cử động đột ngột, đôi chân run rẩy khiến cơ thể lảo đảo liên tục nhưng cậu vẫn đứng đó, ánh mắt rực cháy như muốn thiêu đốt kẻ trước mặt.

Người đàn ông mỉm cười hiền từ, hạ tay xuống để lộ khuôn mặt rám nắng, mái tóc ánh lên dưới ánh đèn mờ ảo, đôi mắt đen sâu thẳm giờ sáng lên một vẻ thích thú. Ông đứng thẳng dậy, dáng vẻ ung dung như đang đối diện một người ngang hàng chứ không phải một đứa trẻ sắp chết. Giọng ông trầm ấm, pha chút ngạc nhiên và khâm phục.

-Vậy là đúng là nhóc rồi. Ta nghe đồn gần đây có một ‘con quỷ’ thoắt ẩn thoắt hiện quanh khu ổ chuột này, chuyên lẩn trốn trong bóng tối, sống sót bằng cách ăn xác chết và trộm đồ của kẻ khác. Không ngờ nó lại là một thằng nhóc gan góc như nhóc. Lần đầu tiên ta thấy một đứa trẻ dám nhìn ta với ánh mắt đó, ngay sau khi chứng kiến ta vừa hạ đám thợ săn cấp bốn chỉ trong nháy mắt.

Cậu giơ con dao lên, đôi mắt sáng rực như ngọn lửa trong đêm đen, toàn thân run rẩy vì kiệt sức nhưng vẫn toát lên sự đe dọa chết người. Máu từ vết thương nhỏ xuống đất, từng giọt tí tách như đồng hồ đếm ngược mạng sống của cậu. Người đàn ông không hề sợ hãi, chậm rãi bước tới gần, ánh mắt hiền từ không đổi, như thể đang nhìn một viên ngọc thô chưa được mài giũa. Cậu đã kiệt sức, đôi chân khuỵu xuống, không thể lùi thêm được nữa. Tay cầm dao chĩa về phía trước, cậu gầm lên một tiếng yếu ớt, sẵn sàng lao tới dù biết mình không còn cơ hội sống sót.

Bất ngờ, người đàn ông ném khẩu súng lục từ hông về phía cậu. Khẩu súng đen bóng xoay tròn trong không khí, ánh thép lóe lên dưới ánh đèn. Cậu chụp lấy theo bản năng, đôi tay run rẩy vì sức nặng của nó khiến cậu suýt ngã. Không chút do dự, cậu giương súng lên, hai tay giữ chặt, ngón tay bóp cò liên tục.

 [Cạch! Cạch! Cạch!] Chỉ có tiếng kim hỏa va vào ổ đạn rỗng vang lên trong không gian tĩnh lặng. Người đàn ông tiến sát lại, giọng ông nhẹ nhàng nhưng đầy cuốn hút, như một lời mời gọi không thể cưỡng lại: 

-Nếu nhóc muốn biết cách dùng nó, thì đi theo ta. Ta sẽ dạy nhóc mọi thứ ta biết, từ cách sống sót trong cái thế giới khốn nạn này, đến cách cầm súng giết chết kẻ thù trước khi chúng kịp giết nhóc. Ta thấy tiềm năng trong nhóc, và ta không muốn nó bị lãng phí ở đây.

Cậu ngẩng lên, đôi mắt mờ đi vì mất máu nhưng vẫn ánh lên một tia sáng kỳ lạ. Sự pha trộn giữa nghi ngờ, tuyệt vọng và một chút hy vọng mong manh. Người đàn ông đứng đó, bóng dáng cao lớn như một ngọn núi, tay không vũ khí, nhưng toát lên khí thế của một kẻ đã sống sót qua hàng ngàn trận chiến. Trong khoảnh khắc ấy, giữa bãi đất đầy máu và xác chết, một sợi dây vô hình dường như đã kết nối giữa hai con người xa lạ lại với nhau, mở ra tia sáng giữa bóng tối vô tận cuối con đường.

-

Trở lại hiện tại, đoàn xe lặng lẽ dừng lại trước cổng thành khổng lồ, một bức tường thép sừng sững vươn cao ngút trời, như thể muốn đè bẹp bất kỳ kẻ nào dám ngước nhìn. Cánh cổng, dù chỉ dày bằng một phần ba bức tường, vẫn toát lên vẻ uy nghiêm đáng sợ với chiều cao áng từ mười lăm đến hai mươi mét. Khi nó từ từ nâng lên, tiếng kim loại rít lên khô khốc vang vọng trong không gian tĩnh lặng, để lộ một đường hầm kín dài vài chục mét. Hai bên hầm, những họng súng phòng vệ lóe sáng lạnh lùng, chĩa thẳng vào bóng tối, sẵn sàng nhả đạn vào bất cứ thứ gì dám bước qua ranh giới.

Bên kia cánh cổng, hàng loạt người máy cao lớn đứng sừng sững, thân hình năm đến sáu mét trông như những cỗ máy tử thần. Hai tay chúng gắn súng cỡ lớn, vai mang ụ tên lửa sẵn sàng khai hỏa, đôi mắt điện tử lập lòe ánh sáng đỏ trong bóng tối. Một số có người điều khiển, số khác hoạt động tự động, ánh sáng từ chúng phản chiếu lên nền đất lạnh, tạo thành những vệt sáng mờ ảo.

Dưới chân, những người lính tuần tra trong bộ giáp cường hóa di chuyển không ngừng, tay lăm lăm vũ khí hiện đại. Họ là lớp phòng thủ cuối cùng, lá chắn sống bảo vệ thành phố khỏi lũ tội phạm và quái vật rình rập ngoài kia, ánh mắt sắc lạnh như những lưỡi dao đã tôi qua hàng ngàn trận chiến.

Đoàn hộ tống sáu từ từ tiến sâu hơn vào bên trong thành phố, bánh xe địa hình khổng lồ lăn đều trên mặt đường bê tông siêu cứng, từ từ vượt qua từng lớp, từng lớp chốt kiểm soát an ninh nghiêm ngặt. Mỗi chốt kiểm soát là một thử thách, đòi hỏi những mã xác thực phức tạp, những lần quét sinh trắc học và kiểm tra kỹ lưỡng.

Khi chỉ còn cách rìa khu dân cư chính khoảng ba cây số, một khu vực được bảo vệ nghiêm ngặt bởi những bức tường nội bộ và những hệ thống phòng thủ dày đặc, đoàn xe bất ngờ rẽ trái, đi vào một con đường nhánh không được đánh dấu trên bất kỳ bản đồ công khai nào. Một phiến đường bê tông cốt thép, ngụy trang một cách hoàn hảo, sau đó từ từ hé mở ra như một cánh cửa bí mật dẫn xuống một đường hầm ngầm khổng lồ, được chiếu sáng bằng những dãy đèn LED màu xanh dương lạnh lẽo.

Hai bên thành đường hầm, vô số cảm biến quang học, cảm biến hồng ngoại, cảm biến chuyển động và camera an ninh đa phổ liên tục quét qua đoàn xe, ánh sáng đỏ từ những ống kính của chúng nhấp nháy một cách đều đặn như những con mắt vô hồn, không bao giờ ngủ, dõi theo từng chuyển động nhỏ nhất, từng thay đổi nhiệt độ, từng tín hiệu điện từ.

Những người lính hộ tống bắt đầu quy trình chuyển giao “hàng hóa đặc biệt”. Họ di chuyển một cách cẩn trọng, đến chỗ của Ronan, cẩn thận tháo kết nối của anh ra khỏi chiếc ghế, chuyển anh sang một thiết bị di động của bộ còng.

Hành trình trong đường hầm ngầm kéo dài gần nửa tiếng đồng hồ. Không gian im lặng đến ngột ngạt, chỉ bị phá vỡ bởi tiếng bánh xe kim loại của thiết bị di chuyển Ronan va chạm với mặt đường ray từ tính, và tiếng thở nặng nhọc, căng thẳng của những người lính hộ tống. Họ biết rõ “món hàng” mà bản thân đang vận chuyển nguy hiểm đến mức nào.

Cuối cùng, đoàn xe từ từ ngoi lên mặt đất, thông qua một cửa sập ngụy trang khác. Ánh sáng từ bên ngoài rọi vào để lộ một khu vực rộng lớn, bao gồm hàng chục dãy nhà vòm khổng lồ làm bằng bê tông siêu bền và kính cường lực mờ đục, trải dài tít tắp trước mắt. Bao quanh toàn bộ khu phức hợp này là những bức tường bảo vệ cao từ năm đến sáu mét, được gia cố bằng những trụ thép và những tấm chắn năng lượng kiên cố và vững chãi, một pháo đài trong pháo đài, nằm ẩn mình phía sau bức tường thành vĩ đại của London.

Trên đỉnh tường, súng phòng thủ và lính canh phối hợp cùng người máy tuần tra không ngừng nghỉ, ánh mắt và họng súng của họ luôn quan sát đến mọi động tĩnh ở bên ngoài.

Đây là Watford, một cái tên nghe có vẻ bình thường, nhưng lại là một trong những địa điểm được canh phòng cẩn mật nhất đất nước. Khu nghiên cứu khoa học quân sự tối mật, kiêm căn cứ hậu cần chiến lược của lực lượng Đặc biệt, nằm sát bức tường phòng thủ phía bắc của London.

Đoàn xe hộ tống tiếp tục vượt qua thêm vài lớp tường bảo vệ nữa, mỗi cánh cổng kim loại khổng lồ mở ra đều kèm theo tiếng rít chói tai của những cơ cấu thủy lực. Họ tiến gần đến một mái vòm lớn nhất nằm ở vị trí trung tâm của khu phức hợp, có kiến trúc khác biệt hoàn toàn so với những mái vòm còn lại, được làm hoàn toàn bằng một loại hợp kim đen tuyền, không phản chiếu ánh sáng, tạo cảm giác như một khối đặc khổng lồ.

Bên ngoài mái vòm trung tâm, một trung đội gồm vài chục người lính Đặc biệt đã đứng chờ sẵn. Vũ khí của họ là những khẩu súng trường năng lượng cầm tay, những khẩu pháo điện từ xuyên giáp. Họ là đội tiếp nhận, tập hợp của những người lính ưu tú nhất có mặt tại London, được giao nhiệm vụ hoàn tất quá trình chuyển giao đầy căng thẳng và nguy hiểm này.

Khi chiếc xe chở Ronan dừng hẳn trước cổng chính của mái vòm trung tâm, một người đàn ông từ từ bước ra từ hàng quân của đội tiếp nhận. Dáng vẻ của ông toát lên một sức mạnh, một khí chất áp đảo dù không hề cố ý thể hiện ra. Cơ bắp cuồn cuộn, săn chắc ẩn hiện dưới lớp bộ quân phục dã chiến màu đen bó sát, dù gương mặt ông trông đã ngoài lục tuần, nếu không muốn nói là gần bảy mươi.

Mái tóc đỏ xen lẫn những sợi tóc bạc trắng như cước, được cắt ngắn gọn gàng theo đúng kiểu nhà binh. Gương mặt hằn sâu những nếp nhăn của năm tháng và những trận chiến khốc liệt, cùng với bộ râu quai nón được tỉa tót cẩn thận. Đôi mắt ông toát lên vẻ sắc bén và tinh anh, mắt phải rực đỏ như than hồng, cháy lên một ánh nhìn đầy uy lực. Trái ngược với đó, mắt trái hoàn toàn bị che khuất sau một tấm bịt mắt da màu đen tuyền, khiến vẻ bí ẩn và đáng sợ của ông càng thêm sâu sắc.

Khi chiếc xe cuối cùng trong đoàn hộ tống, chiếc xe chở Ronan dừng hẳn lại, người chỉ huy của đội cứu viện bước nhanh về phía người đàn ông với con mắt đỏ rực đang đứng đợi. Gã giơ tay chào theo kiểu quân đội một cách dứt khoát, gót giày đập mạnh xuống nền bê tông.

-Thưa Đại tướng Curningham! Lực lượng Phản ứng Nhanh Chiến thuật số 3, đội Viper, báo cáo!

Giọng gã vang vọng, rõ ràng và dứt khoát, không một chút thừa thãi, không một chút nao núng.

-Đối tượng N1, Ronan Harrison, đã được áp giải an toàn đến cơ sở Watford theo mệnh lệnh trực tiếp của ngài. Mọi quy trình đảm bảo an ninh và niêm phong đối tượng đã được tuân thủ nghiêm ngặt.

Đại tướng Rosen Curningham gật đầu một cách chậm rãi.  Ánh mắt của ông quét nhanh qua chiếc xe vận chuyển tù nhân đặc biệt, nơi Ronan đang bị giam giữ trong bộ còng kim loại.

-Tốt. Đại úy Miller.

Giọng Curningham trầm khàn, không để lộ nhiều cảm xúc nhưng có một sự nghiêm nghị, một uy quyền khiến người đối diện phải tự động tập trung cao độ.

-Tình hình của đội hộ tống Alpha, đội của Đại tá Lauren, thế nào rồi?

Đại úy Miller vẫn đứng thẳng người, báo cáo một cách rành mạch, không bỏ sót chi tiết.

-Thưa Đại tướng. Theo thông tin sơ bộ từ đội trinh sát không người lái và các cảm biến chiến trường, đội hộ tống Alpha đã bị phục kích bởi một thực thể sinh học không xác định, có khả năng chiến đấu và sức mạnh vượt xa mọi dữ liệu tình báo khu vực trước đó. Tổn thất của đội Alpha là cực kỳ nặng nề. Hầu hết các phương tiện chiến đấu và binh sĩ đều bị vô hiệu hóa hoặc tiêu diệt hoàn toàn.

Một khoảng lặng ngắn ngủi, nặng trịch bao trùm lấy không gian. Chỉ có tiếng gió rít khe khẽ qua những kết cấu kim loại của mái vòm, tiếng động cơ chạy của những chiếc xe bọc thép đang di chuyển ra vào khu nghiên cứu.

Miller tiếp tục, giọng có gã chút ngập ngừng hơn, như thể đang phải thông báo một tin không mấy tốt lành.

-Tuy nhiên, thưa Đại tướng. Đội trinh sát tiên phong của chúng tôi, khi tiếp cận khu vực giao tranh để thu thập dữ liệu từ hộp đen và đánh giá tình hình, đã phát hiện tín hiệu sinh tồn của Đại tá Lauren. Ngài ấy còn sống sót. Theo hình ảnh từ drone, Đại tá Lauren đang một mình chiến đấu với một bầy Spike đột biến khổng lồ, cách vị trí phục kích ban đầu khoảng ba cây số về phía đông, gần một nhà máy hóa chất bỏ hoang. Hiện tại đang bị thương khá nặng nhưng vẫn còn khả năng chiến đấu và di chuyển. Một đội y tế chiến trường và một đơn vị chi viện trang bị người máy chiến đấu, đã được điều động khẩn cấp đến vị trí đó để hỗ trợ và đưa ngài ấy trở về căn cứ.

Đại tướng Curningham khẽ nhíu mày, một nếp nhăn sâu hằn rõ trên trán. Lauren, tên khốn cứng đầu, kiêu ngạo đó vẫn sống dai như một con đỉa. Dù Curningham không hề ưa gì tính cách ngạo mạn, tàn bạo và bất tuân thượng lệnh của Lauren, nhưng không thể phủ nhận khả năng chiến đấu phi thường và ý chí sinh tồn mãnh liệt của hắn ta. Lauren là một con chó săn trung thành, một vũ khí hiệu quả, dù đôi khi khó kiểm soát.

-Được rồi, Đại úy Miller.

Curningham nói, giọng đã trở lại vẻ bình thản, lạnh lùng thường thấy.

-Cậu và đội Phản ứng Nhanh Viper đã làm rất tốt nhiệm vụ cứu viện và áp giải đối tượng nguy hiểm này. Bây giờ, giải tán. Cho binh sĩ của cậu nghỉ ngơi, bổ sung trang thiết bị. Báo cáo chi tiết về vụ phục kích, thông tin về thực thể tấn công và tình hình cụ thể của Đại tá Lauren, gửi thẳng đến văn phòng của tôi trong vòng một giờ tới. Rõ chưa?

-Rõ, thưa Đại tướng!

Đại úy Miller chào một lần nữa rồi dứt khoát quay người, ra lệnh cho đơn vị của mình rút lui khỏi khu vực. Tiếng giày nặng trịch và tiếng động cơ của những chiếc xe thiết giáp từ từ nhỏ dần, để lại một không gian im ắng hơn, nhưng cũng căng thẳng hơn trước mái vòm đen tuyền khổng lồ.

Đại tướng Curningham quay sang đội tiếp nhận. Mắt của ông lóe lên một tia sáng lạnh lẽo.

-Chuẩn bị đầy đủ quy trình an ninh cấp độ Omega. Đưa nó vào trong ngay lập tức.

Nhưng trước khi đội lính Đặc biệt kịp hành động, Đại tướng Curningham bất ngờ bước đến gần chiếc xe vận chuyển Ronan. Và rồi, một điều không ai ngờ tới đã xảy ra. Vẻ mặt nghiêm nghị, lạnh lùng của vị Đại tướng quyền lực bỗng chốc biến mất, thay vào đó là một nụ cười toe toét, một nụ cười hào sảng có phần tinh quái, và một giọng nói hoàn toàn khác, với đầy vẻ châm chọc.

-Thằng con rể khốn kiếp của tao! Xin lỗi nhé, không kiếm được đoàn xe nào tử tế hơn cho mày rồi. Đám hàng xịn đều bị điều lên chiến trường phía Đông hết rồi. Đường đi chắc mày cũng “thấm” mệt rồi nhỉ, bị nhốt trong cái hộp sắt đó? Thấy thế giới bên ngoài sau năm năm bị “cách ly” thế nào, có khác với những gì mày tưởng tượng trong bốn bức tường của Viện Athen nhiều không, hả?

Ronan khẽ nhếch mép, một nụ cười gượng gạo, cay đắng. Giọng anh khàn đặc, đầy vẻ khó chịu nhưng không hề thiếu đi sự ngang ngạnh, bất cần vốn có.

-Chậc, lão già Rosen chết tiệt! Ai là con rể của ông chứ? Đừng có mà nói năng linh tinh! Tôi đã hỏi qua Giáo sư Hames rồi, nhưng chắc ông sẽ là người kể rõ ngọn ngành hơn đấy. Tại sao lại lôi tôi ra khỏi cái xó đó vào lúc này?

Đại tướng Curningham, bật cười lớn, một tiếng cười sảng khoái, vang vọng trong không gian.

-Mày vẫn dám gọi tao là lão già chết tiệt cơ à, thằng ranh con? Xem ra năm năm trong “biệt giam” vẫn chưa mài được cái tính láo xược của mày đi nhỉ? Chốc nữa vào trong, tao sẽ đích thân “dạy dỗ” lại mày cho ra hồn! Haha! Dù sao thì, chào mừng mày về nhà, thằng ranh chết tiệt.

Ông ngừng lại một chút, mắt liếc nhìn Ronan từ đầu đến chân với một ánh mắt trêu ghẹo, khóe môi nhếch lên đầy ẩn ý.

-Mà tiện thể, bỏ ngay cái bộ mặt đưa đám đó đi. Trông mày như một con cá ươn sắp chết đến nơi ấy. Thằng Darren nó hơn mày năm tuổi mà trông còn trẻ trung, phong độ hơn mày gấp bội đấy, biết không?

-Chậc, kệ tôi đi! Liên quan gì đến ông!

Ronan gắt gỏng, đáp trả lại bằng giọng nói khô khan, không một chút nao núng trước sự châm chọc, khiêu khích của lão già trước mặt. Anh cố tình quay mặt đi như thể không muốn nhìn thấy cái vẻ mặt đáng ghét đó nữa.

Lúc này, Giáo sư William Hames bước tới từ phía sau. Tay ông vẫn cầm một chiếc máy tính bảng quân sự, màn hình hiển thị những dòng dữ liệu phức tạp. Ông vừa kết thúc một cuộc gọi video với các nhà khoa học hàng đầu ở trung tâm chỉ huy. Ông Hames chào Đại tướng Curningham bằng vài câu xã giao ngắn gọn, giọng đều đều, cố gắng giữ bình tĩnh nhưng không giấu được sự căng thẳng, lo lắng trong đôi mắt.

-Ngài Curningham, mọi thứ bên trong đã được chuẩn bị sẵn sàng theo đúng yêu cầu của ngài. Các hệ thống an toàn đã được kích hoạt. Xin ngài hãy nhớ làm đúng những gì tôi đã dặn dò cẩn thận trước đó nhé!

Đại tướng Rosen gật đầu, nở một nụ cười lớn, vỗ vai Giáo sư Hames một cách thân mật.

-Yên tâm đi, Hames! Tôi biết mình phải làm gì mà. Ông sẽ không phải thất vọng đâu.

Nhưng khi ông quay sang nhìn Ronan, ánh mắt đột nhiên trở nên nghiêm nghị, lạnh lẽo, trái ngược hoàn toàn với vẻ thân thiện, hào sảng ban nãy. Giọng ông trầm xuống, mang theo một sức ép vô hình, như một lưỡi dao sắc bén vừa được rút ra khỏi vỏ, sẵn sàng chém xuống bất kì lúc nào.

-Cứ chuẩn bị tinh thần cho tốt đi, thằng nhóc. Chốc nữa vào trong, tao sẽ đích thân kiểm tra tổng quát lại “thể chất” của mày một lượt. Ráng mà thể hiện cho tốt vào. Bộ Quốc phòng, lũ chính trị gia chó chết đó, chúng nó hối thúc tao đến phát chán rồi. Tao đã phải viện đủ mọi cớ, dùng hết mọi mối quan hệ, cố giữ mày lại trong Viện Athen để bảo vệ mày đấy.

Ông chợt khựng lại một nhịp, gương mặt thấp thoáng vẻ buồn bã.

-Nhưng lũ quái vật ở bên ngoài ngày một nhiều, ngày một mạnh hơn, mà sự kiên nhẫn của bọn họ thì có hạn. Với chúng, mày chỉ là một thứ ăn không ngồi rồi, một gánh nặng tài chính trong cái Viện Nghiên cứu đó, chẳng khác gì một đống phế thải vô dụng. Đã thế lần này, chúng nó còn đưa ra một cái lý do không thể nào chối từ được, đó là nhét mày vào một cái nhiệm vụ gần như là tự sát. Với tình thế hiện tại, tao thực sự chẳng còn cách nào khác để giữ mày lại được nữa rồi.

Ronan nhíu mày, một sự khó chịu, bực dọc hiện rõ trên khuôn mặt. Nhưng giọng nói của anh vẫn giữ được vẻ bất cần, cam chịu.

-Lão già này nói nhiều quá đấy. Từ cái ngày tôi chấp nhận trở thành một người lính, quyền quyết định cuộc đời tôi đâu còn nằm trong tay tôi nữa. Đến cả nhân quyền cơ bản giờ cũng đã bị tước đoạt sạch sẽ, tôi còn có thể làm được gì khác nữa sao?

Anh khẽ nghiêng đầu, dùng con mắt sắc lẹm quét qua khuôn mặt của Đại tướng Rosen, như thể đang thách thức ông tìm ra một câu trả lời thỏa đáng.

Đúng lúc ấy, thiết bị liên lạc đeo trên cổ tay của Đại tướng Rosen reo lên một cách gấp gáp, cắt ngang cuộc đối thoại căng thẳng giữa hai người. Ông liếc nhìn màn hình hiển thị rồi nhanh chóng bắt máy. Cuộc gọi chỉ kéo dài chưa đầy nửa phút. Ông tắt máy, rồi quay sang nhìn Ronan với một cái nhếch môi đầy ý vị, một nụ cười khó hiểu.

-Mọi thứ bên trong đã hoàn toàn sẵn sàng rồi đấy. Xuống dưới đó, tao sẽ giải đáp hết mọi thắc mắc của mày, và tiện thể nói sơ qua về cái nhiệm vụ “tự sát” có thể khiến mày phải bỏ mạng ở một xó xỉnh nào đó ngoài kia nữa.

Đại tướng Rosen quay người rời đi với những bước chân vững chãi, mạnh mẽ như thể đang gánh trên đôi vai mình một trọng trách lớn lao. Đội lính Đặc biệt hộ tống lập tức tiến đến rồi cẩn thận đưa Ronan vào bên trong mái vòm trung tâm khổng lồ.

Không gian bên trong mái vòm rộng lớn đến mức có thể nuốt chửng cả ánh sáng từ bên ngoài. Họ bước qua một mê cung phức tạp, được tạo thành bởi hàng trăm căn phòng thí nghiệm, phòng điều khiển, và những khoang chứa bí mật. Mỗi căn phòng đều toát lên một vẻ lạnh lẽo, vô trùng đặc trưng, và một sự đáng sợ tiềm ẩn trong vô thức. Những bức tường làm bằng hợp kim siêu bền, những cánh cửa thép dày hàng mét, và những hệ thống cảm biến dày đặc ở khắp mọi nơi.

Càng đi sâu vào bên trong, quy mô của từng căn phòng càng trở nên đồ sộ hơn, công nghệ được sử dụng càng trở nên tân tiến, phức tạp hơn. Đồng thời, hệ thống phòng thủ cũng trở nên dày đặc đến nghẹt thở hơn. Những tháp súng tự động ẩn trong tường, những đội lính gác mặc giáp chiến đấu hạng nặng, những người máy tuần tra im lìm trong bóng tối,...Tất cả hiện diện ở khắp mọi ngóc ngách, như một lời ngầm cảnh báo rằng bất kỳ một hành động ngu xuẩn, một sự phản kháng nào cũng sẽ phải trả một cái giá cực kỳ đắt, bằng chính tính mạng của kẻ đó.

Sau khi vượt qua hàng chục cánh cửa bảo vệ, cấu tạo từ thép hợp kim dày cộp phân chia khu vực, họ cuối cùng cũng đến được một hệ thống thang máy trung tâm, nằm ở sâu nhất bên trong khu nghiên cứu.

Quá trình xác nhận danh tính và cấp độ an ninh diễn ra một cách nghiêm ngặt và kéo dài. Cuối cùng mười sáu thành viên của đội hộ tống với vũ trang tận răng, từ từ đưa Ronan vào bên trong một khoang thang máy khổng lồ theo một cách vô cùng cẩn trọng, như thể đang vận chuyển một quả bom hạt nhân sắp phát nổ.

Một người lính trong đội giơ một chiếc thẻ từ đặc biệt lên quét vào một đầu đọc. Sau đó, gã nhập một loạt mã số phức tạp lên một bảng điều khiển cảm ứng với tốc độ nhanh như chớp. Thang máy rung nhẹ một cái, rồi bắt đầu lao thẳng xuống lòng đất với một tốc độ chóng mặt, tiếng động cơ điện từ công suất lớn gầm lên như tiếng gầm của một con thú bị nhốt trong lồng.

Cửa thang máy sau đó mở ra, để lộ một trạm trung chuyển ngầm khổng lồ, chìm trong thứ ánh sáng trắng buốt của những dãy đèn công suất lớn. Lính canh vũ trang hạng nặng túc trực dày đặc ở khắp mọi nơi, những khẩu pháo plasma và súng điện từ hạng nặng chĩa ra tứ phía.

Ronan được chuyển lên một thiết bị vận chuyển đặc biệt không có bánh xe, trông giống như một toa tàu con thoi không người lái, đang lơ lửng trên một đường ray đệm từ trường. Chỉ có tiếng rít khe khẽ của động cơ phản lực thu nhỏ khi nó lao vun vút qua hàng loạt những cánh cửa bảo vệ tự động và những dãy phòng thí nghiệm đóng kín hai bên đường hầm. Vài phút sau nó dừng lại trước một căn phòng lớn, biệt lập, nằm tách biệt hoàn toàn khỏi mọi thứ xung quanh.

Cánh cửa kim loại khổng lồ với độ dày ít nhất hai mét, làm bằng một loại hợp kim siêu cứng từ từ trượt ngang sang một bên sau một quá trình nhận diện an ninh nhiều lớp, cực kỳ nghiêm ngặt. Tiếng rít của nó vang lên trong không gian tĩnh lặng.

Thiết bị khóa tự động đưa Ronan vào giữa căn phòng. Không gian bên trong lạnh lẽo đến mức có thể đóng băng cả hơi thở dù hệ thống điều hòa không khí vẫn đang hoạt động. Mọi bề mặt từ tường, trần, sàn,...đều được làm bằng cùng một loại hợp kim cứng cáp, nhẵn bóng, không có bất kỳ một sai sót, một khe hở nào dù chỉ là nhỏ nhất.

Nhưng ẩn sau lớp vỏ bọc hoàn hảo đó là vô số những cảm biến siêu nhạy, những camera hồng ngoại và nhiệt độ, những máy ghi âm đa chiều hoạt động một cách âm thầm, liên tục theo dõi từng nhịp tim, từng giọt mồ hôi, từng thay đổi nhỏ nhất trong biểu cảm của những kẻ đang đứng ở bên trong. Ngoài cánh cửa chính, còn có ba cánh cửa nhỏ hơn giống hệt nhau nằm trên ba bức tường của căn phòng, đóng kín và im lìm như thể chưa được sử dụng trong một thời gian dài.

Cánh cửa lớn bằng hợp kim đen tuyền khép lại với một tiếng rít nặng nề, kéo dài, âm thanh vang vọng trong không gian kín như một lời tuyên án tử hình. Sau đó, những chốt khóa điện từ và cơ khí trên bộ khung giữ chặt Ronan bật mở một cách tự động.

Ronan từ từ bước ra, cơ thể vẫn còn đau nhức, cứng đờ sau những chuyện vừa trải qua. Anh liếc nhanh về phía những ống kính camera ẩn trong tường với một vẻ mặt khó chịu rõ rệt, như thể muốn dùng ánh mắt của mình để đập tan những cái thứ chết tiệt đang nhìn chằm chằm vào anh.

Trong phòng quan sát nằm ở một tầng khác, được kết nối với căn phòng bằng những hệ thống cáp quang và các kênh truyền dữ liệu bảo mật, Giáo sư Hames và hàng chục nhà khoa học hàng đầu khác đang căng thẳng theo dõi mọi diễn biến. Ánh mắt của họ dán chặt vào những màn hình hiển thị đa chiều, các giám sát viên kỹ thuật thì bận rộn với những thiết bị đo đạc, kiểm tra thông số, tay của họ đang run nhẹ vì sự căng thẳng và áp lực.

Một giọng nói máy móc, khô khốc, không một chút cảm xúc vang lên từ hệ thống loa ẩn trong tường của căn phòng.

-Yêu cầu đối tượng N1, Ronan Harrison, mặc bộ đồ thử nghiệm được đặt trong chiếc hộp kim loại trên sàn. Chuẩn bị tiến hành bài kiểm tra đánh giá năng lực chiến đấu và khả năng chịu đựng.

Ronan thở dài một cách mệt mỏi rồi cúi xuống, mở chiếc hộp kim loại lạnh ngắt đặt trên sàn. Bên trong là một bộ đồ bó sát cơ thể màu đen, được làm từ một loại vật liệu polyme co giãn, có gắn chi chít những cảm biến sinh học và các điểm tiếp xúc điện cực. Anh mặc nó vào người với những động tác chậm rãi, uể oải, như thể chỉ đang làm cho xong một công việc nhàm chán, vô nghĩa.

Bộ đồ bó sát lấy cơ thể của anh, những điểm sáng nhỏ li ti từ các cảm biến nhấp nháy một cách yếu ớt, phản chiếu lên những bức tường kim loại xung quanh. Anh ngồi bệt xuống sàn và thở dài một tiếng não nề, đôi mắt lướt nhanh qua căn phòng trống rỗng, lạnh lẽo với một vẻ chán chường, mệt mỏi. Không khí xung quanh dần trở nên nặng nề, đặc quánh như thể mọi thứ đang nín thở, chờ đợi trước một cơn bão sắp ập đến.

Và anh biết rõ, mình chính là trung tâm của cơn bão đó.

Cánh cửa kim loại phía bên trái của căn phòng đột nhiên trượt mở sang một bên với không một tiếng động. Âm thanh duy nhất là tiếng kim loại va chạm vào nhau, khô khốc, vang lên sau mỗi bước đi. Đại tướng Rosen bước ra với dáng vẻ uy nghi, áp đảo trong một bộ giáp chiến đấu toàn thân màu đen tuyền, từng bộ phận vừa vặn với cơ thể rắn chắc.

Bộ giáp thiết kế đơn giản nhưng tinh xảo, ưu tiên sự linh hoạt và bền bỉ, với giáp bảo vệ kéo dài đến tận cổ. Sáu con mắt cảm biến trên thân giáp phát sáng, chuyển động độc lập như những sinh vật sống, ánh sáng đỏ từ chúng quét qua từng ngóc ngách căn phòng. Đôi găng tay trắng góc cạnh, cứng cáp với vòng tròn phát sáng giữa cẳng tay, như những lò phản ứng cỡ nhỏ sẵn sàng bùng nổ bất cứ lúc nào.

Thắt lưng của bộ đồ chỉ gồm hai túi nhỏ, kín đáo nhưng mang cảm giác đầy nguy hiểm, như lời khẳng định rằng ông không cần gì ngoài chính sức mạnh của mình.

Phía sau Đại tướng Rosen là hai người lính Đặc biệt, trên người mặc giáp cường hóa đang khệ nệ vác theo một cây búa tạ khổng lồ. Cây búa có hai đầu hình chữ nhật dẹt, được làm từ cùng một loại vật liệu đen tuyền, tương tự như bộ giáp của Đại tướng. Cán búa dài gần bằng chiều cao của chính ông. Ngay giữa phần đầu búa là một vòng tròn năng lượng lớn, giống hệt như những vòng tròn trên tay, nó cũng đang phát ra thứ ánh sáng xanh lam rực rỡ, đồng bộ một cách hoàn hảo. Ánh sáng từ cây búa chiếu lên những bức tường kim loại, tạo thành những vệt sáng mờ ảo, kỳ dị.

Hai tên lính đặt cây búa chiến khổng lồ xuống sàn với một tiếng “cạch” nặng nề, sau đó bắt đầu thở hổn hển, mồ hôi chảy dài trên trán dù đang ở trong một căn phòng lạnh lẽo. Nhưng Đại tướng Rosen chỉ nhẹ nhàng nhấc nó lên bằng một tay, như thể đó chỉ là một món đồ chơi trẻ con bằng nhựa rỗng. Ông thò tay vào một trong hai chiếc túi nhỏ ở thắt lưng, móc ra một ống kim tiêm tự động với kích thước lớn hơn tiêu chuẩn, rồi ném nó về phía Ronan với một cái nhếch môi đầy thách thức.

-Đây là “thuốc bổ” mà lão Hames dặn tao phải đưa cho mày trước khi bắt đầu. Tiêm vào đi, nhanh lên. Tao không có nhiều thời gian để chờ đợi mày đâu.

Một tiếng thở dài rõ to phát ra từ Ronan, anh nhìn ống tiêm rồi quay sang nhìn Đại tướng với vẻ mệt mỏi.

-Lão biết là tôi vừa thoát khỏi cảnh sống dở chết ở ngoài kia không thế. Bây giờ chẳng còn đủ sức mà gây sự với lão đâu. Mà bình thường cũng không nhé, tôi không có bị điên.

Đại tướng cười một tiếng rõ lớn trước thái độ thản nhiên của anh rồi đáp lại.

-Haha! Tao biết chứ! Nhưng điều đó chứng tỏ mày vẫn chưa quên cách chiến đấu sau từng ấy năm xuất ngũ. Bản năng chiến đấu nó đã ngấm sâu vào từng thớ thịt trên người mày rồi, thằng nhãi chết tiệt.

Nghe xong, Ronan lắc đầu một cách đầy ngán ngẩm nhặt ống kim tiêm lên, sau đó liếc nhìn Đại tướng từ đầu đến chân, rồi lại nhìn xuống bộ giáp WAT-02 đang phát sáng. Giọng anh có chút châm chọc, nhưng cũng không giấu được một sự tò mò.

-Bộ giáp WAT-02 mới của ông trông ngầu đấy, Rosen! Lão mới được “nâng cấp” gần đây à? Xem ra ngân sách quốc phòng vẫn còn rủng rỉnh chán.

-Ừ! Cũng tạm được.

Đại tướng Rosen đáp lại, giọng trầm khàn nhưng lại pha một chút bất mãn, như thể đang than phiền về một món đồ không vừa ý.

-Lũ nhóc kỹ sư ở bộ phận nghiên cứu toàn lo những chuyện vớ vẩn, thêm thắt đủ thứ tính năng không cần thiết. Mặc bộ này thì có vẻ “thoải mái” hơn bộ cũ một chút, nhưng tao vẫn thích cái cảm giác quen thuộc, nặng nề của bộ cũ hơn. Chúng nó còn đòi nhét thêm một con AI hỗ trợ chiến đấu vào nữa chứ, nhưng tao từ chối thẳng thừng rồi. Thứ rườm rà, lắm mồm đó chỉ tổ vướng víu, làm chậm tay tao thôi.

Ông khẽ nhếch môi, liếc nhìn Ronan một cách đầy khiêu khích.

-Còn mày thì sao, thằng nhóc? Định đứng đó làm bia sống cho tao thử hàng mới, hay tính làm một cái gì đó cho ra hồn đây? Đừng nói với tao là mày sợ rồi nhé?

Ronan chỉ nhún vai một cái, không thèm đáp lại lời khiêu khích của ông. Anh cầm ống kim tiêm tự động và không một chút do dự, đâm mạnh mũi kim vào động mạch ở bên cổ. Một động tác dứt khoát, lạnh lùng như thể anh chẳng hề quan tâm đến hậu quả của việc tiêm thứ thuốc đó vào người.

Thứ được chứa trong ống tiêm này đậm đặc như thể anh đang bơm nhựa đường nóng vào cơ thể. Khi giọt cuối cùng trong ống tiêm được bơm hết vào mạch máu, một luồng sức mạnh kinh hoàng đột ngột trỗi dậy mạnh mẽ như một cơn sóng thần, bùng nổ từ sâu bên trong từng tế bào cơ thể Ronan.

ẦM! Đột nhiên cơ thể anh bị hất văng đi ngay lập tức, đập mạnh vào bức tường kim loại phía sau với tốc độ đủ để khiến không khí rít lên thành tiếng. Âm thanh va chạm vang lên rầm trời, cộng hưởng với tiếng xương thịt vỡ vụn như thể một cỗ máy vừa bị nghiền nát bởi tảng đá nặng. Trong một chớp mắt, một khoảnh khắc ngắn ngủi đến không thể tin nổi, toàn bộ cơ thể của Ronan đã tan nát như tương. Biến thành một bãi da thịt, máu me lẫn lộn, không còn lại bất kỳ một chút hình thù nào của một con người.

Trong phòng quan sát, các nhà khoa học, những người đã từng chứng kiến vô số những thí nghiệm kinh hoàng, những hình ảnh ghê rợn cũng không khỏi bị sốc đến cực độ. Vài người há hốc miệng, mắt trợn trừng, tay run rẩy ghi chép liên tục những thông số đang nhảy loạn xạ trên màn hình, không thể tin vào sức mạnh hủy diệt khủng khiếp mà họ vừa được chứng kiến.

Không một ai dám nói bất cứ điều gì, nhưng tất cả đều hiểu rằng, đây không còn là một cuộc kiểm tra đánh giá năng lực thông thường nữa. Đây là một trận chiến sinh tử, một cuộc thử thách tàn khốc.

Và Ronan Harrison, hay đúng hơn là những gì còn sót lại của anh, chỉ vừa mới bước qua ranh giới đầu tiên của địa ngục.

-

Nhiều nhà khoa học có mặt tại phòng quan sát không giấu nổi sự kinh ngạc, vài người trong số họ thậm chí để miệng há hốc trong vô thức khi chứng kiến sức mạnh khủng khiếp của Đại tướng Curningham. Không hổ danh là một trong ba chiến lực mạnh nhất của lực lượng lính đặc biệt, người được chọn để vận hành một trong những loại vũ khí tối thượng của chính quyền, bộ giáp chiến đấu mang tên War Armor of Titan, hay còn gọi tắt là WAT. Từng đường nét trên bộ giáp ánh lên vẻ chết chóc, như thể nó không chỉ là một cỗ máy mà còn là hiện thân của sự hủy diệt.

WAT không phải là một bộ giáp thông thường. Nó được chế tác từ những bộ phận cơ thể của các siêu titan đã bị tiêu diệt. Khi một người khoác lên mình WAT, họ không chỉ mặc một bộ giáp mà còn hòa mình vào sức mạnh nguyên thủy của loài quái vật dung để làm nguyên liệu tạo nên nó. Độ mạnh của bộ giáp tỷ lệ thuận với sức mạnh của con siêu titan bị hạ gục, một con quái vật càng khủng khiếp, WAT càng trở thành một cỗ máy chiến tranh không thể ngăn cản.

Trong tay người sử dụng phù hợp, một bộ WAT có thể biến họ thành kẻ ngang tầm với cả một quân đoàn lính đặc biệt, đủ sức đối đầu và nghiền nát bất kỳ siêu titan nào dám ngáng đường. Tuy nhiên, cái giá của sức mạnh ấy không hề rẻ. Việc chế tạo một bộ WAT đòi hỏi nguồn tài nguyên khổng lồ, công nghệ tiên tiến đến mức gần như không tưởng, và cả những điều kiện đặc biệt để vận hành. Chúng hiếm đến mức chỉ tồn tại trong các kho vũ khí tối mật của quân đội, và không bao giờ được phép sản xuất hàng loạt.

Yêu cầu để sử dụng WAT khắc nghiệt đến độ gần như bất khả thi. Nếu ví von, nó chẳng khác gì thanh Excalibur trong truyền thuyết, một bảo vật mà bất kỳ ai cũng khao khát nhưng chỉ kẻ được chọn mới có thể rút ra khỏi đá. Ngay cả trên thị trường chợ đen, nơi mọi thứ đều có giá, những phiên bản “giả mạo” của WAT được chế tạo từ xác của những con titan cấp thấp, vẫn không bao giờ là một món hời. Giá thành đắt đỏ, cộng thêm rủi ro chết người khi sử dụng, khiến ngay cả những thợ săn liều lĩnh nhất cũng phải chùn bước. Vì thế, WAT gần như trở thành độc quyền của lực lượng lính đặc biệt, một biểu tượng của quyền lực và sự bất khả chiến bại.

Buổi kiểm tra hôm nay không chỉ được các nhà khoa học theo dõi sát sao mà còn thu hút sự chú ý của các thành viên cấp cao thuộc Bộ Quốc phòng. Những vị chỉ huy đứng đầu lực lượng lính đặc biệt ngồi trước màn hình, ánh mắt sắc lạnh, không bỏ sót bất kỳ chi tiết nào. Một bầu không khí căng thẳng bao trùm phòng quan sát, nơi từng hơi thở đều như bị nén lại bởi sức nặng của kỳ vọng và nghi hoặc.

-Thú thực khi đọc báo cáo về thứ này, tôi chẳng đặt nhiều hy vọng đâu.

Chỉ huy Miyamoto lên tiếng, giọng nói trầm và lạnh như thép. Ông ta khoanh tay trước ngực, ánh mắt dán chặt vào màn hình hiển thị hình ảnh Đại tướng Curningham trong bộ WAT-02.

-Đã thế người kiểm tra lại là ngài Curningham. Ông ấy nói thẳng rằng nếu thứ này không vượt qua bài kiểm tra, chính tay ông sẽ phá hủy nó. Tôi chỉ mong cái xác titan đó có chút giá trị. Nếu không, đống tiền chúng ta đổ vào đây chỉ đáng làm phân bón mà thôi.

Hình ảnh trên màn hình tua lại khoảnh khắc đòn tấn công vừa rồi. Chỉ trong chưa đầy một giây, Đại tướng Curningham đã lao tới như một cơn bão, cây búa chiến khổng lồ trong tay ông vung mạnh vào mạn sườn phải của Ronan. Dù cho đã kịp đưa hai tay lên đỡ, anh vẫn không thể kháng cự trước uy lực khủng khiếp của cú đánh. Sự phòng thủ yếu ớt của Ronan bị phá tan như tờ giấy trước lưỡi dao sắc, khiến cơ thể anh văng xa hàng chục mét, đập mạnh vào bức tường thép của phòng thí nghiệm.

Những lính canh may mắn được chứng kiến cảnh tượng ấy không ngừng thốt lên kinh ngạc, ánh mắt họ lấp lánh sự kính nể xen lẫn sợ hãi khi nhìn vào bộ giáp WAT-02 trên người Đại tướng.

Tiếng bàn tán vang đến tai của một nhà khoa học, ông Anderson Martinez, một trong hai người chịu trách nhiệm thiết kế chính cho bộ giáp, ánh mắt thoáng chút tự hào khi kể lại câu chuyện đằng sau cỗ máy chiến tranh ấy.

-Bộ WAT-02 này được chế tạo từ xác của một con siêu titan khổng lồ.

Martinez bắt đầu kể, giọng ông trầm và chậm rãi, như thể đang nói về một câu chuyện truyền thuyết.

-Đó là con siêu titan thứ hai trong lịch sử mà quân đội chúng ta từng đối mặt. Một con quái vật với hình dáng giống thằn lằn khổng lồ, toàn thân phủ đầy gai nhọn sắc bén, di chuyển trên sáu chi xù xì trông như những cánh tay người biến dạng. Điểm đáng sợ nhất là cái đuôi dài của nó, với phần chóp có hình đầu búa tự nhiên lớn đến mức có thể đập nát cả một tòa nhà chỉ bằng một cú quật. Chiều dài cơ thể nó ước tính khoảng 240 mét, chiều cao 80 mét, một cỗ máy hủy diệt thực thụ.

Martinez ngừng lại một chút, ánh mắt ông đượm buồn khi nhớ lại ký ức năm xưa.

-Năm 2147, nó bất ngờ xuất hiện từ sông Thames và tấn công London. Con quái vật đó suýt vượt qua bức tường phòng thủ chính của thành phố. Toàn bộ quân đội đã phải huy động lực lượng từ các tiền tuyến gần nhất để ngăn chặn nó, không cho nó tiến vào và tàn phá cơ sở trung tâm. Nhưng sức sống mãnh liệt của nó, kết hợp với trình độ vũ khí hạn chế thời bấy giờ, khiến bọn ta phải chiến đấu liên tục trong mấy ngày liền. Trận chiến kéo dài đến khi con quái vật kiệt sức hoàn toàn, và chỉ lúc đó chúng tôi mới hạ gục được nó. Hậu quả là cả khu vực Dagenham bị san phẳng thành đống đổ nát.

Sự im lặng bao trùm phòng quan sát, một sự im lặng nặng trịch, đặc quánh, chỉ bị phá vỡ bởi tiếng gõ lách tách điên cuồng của các nhà khoa học lên bàn phím, cố gắng lưu lại từng mili giây dữ liệu quý giá. Hơi thở của họ dồn dập, gấp gáp, một số người thậm chí còn quên cả thở.

Hình ảnh trên màn hình chính, chiếu trực tiếp từ căn phòng là một cảnh tượng mà có lẽ sẽ ám ảnh họ đến cuối đời: một vũng máu thịt bầy nhầy, đỏ lòm nằm giữa căn phòng kim loại lạnh lẽo. Không còn gì có thể nhận ra đó từng là một con người.

-Không... không thể nào...

Một nhà khoa học trẻ, mặt trắng bệch như tờ giấy, lắp bắp.

-Chỉ số sinh học... hoàn toàn biến mất... Không còn tín hiệu sự sống...

Giáo sư Hames đứng bất động, đôi mắt già nua dán chặt vào màn hình, khuôn mặt không để lộ chút cảm xúc nào nhưng đôi bàn tay nắm chặt lại, những đốt ngón tay trắng bệch. Ông biết rõ hơn ai hết về tiềm năng tiềm ẩn bên trong Ronan, nhưng chứng kiến cảnh tượng kinh hoàng như thế này ngay trước mắt, vẫn khiến ông không khỏi dao động.

Nhưng rồi một điều kỳ diệu, hoặc có lẽ là một điều kinh hoàng hơn, bắt đầu xảy ra.

Từ giữa vũng máu thịt bầy nhầy trên sàn căn phòng, những sợi tơ màu đỏ sẫm, trông giống như những mạch máu bắt đầu chuyển động. Chúng quằn quại, đan xen vào nhau, kéo những mảnh xương vỡ, những mẩu thịt nát, những cơ quan nội tạng bị dập nát lại gần nhau. Một làn hơi nước nóng bỏng, mang theo mùi máu tanh nồng và một thứ mùi hương kỳ lạ bắt đầu bốc lên từ đống đổ nát đó, ngày một dày đặc hơn theo từng giây.

Nhiệt độ trong căn phòng, vốn được giữ ở mức rất thấp bắt đầu tăng lên một cách đột ngột. Các cảm biến nhiệt độ kêu ré lên những tiếng bíp bíp liên hồi, báo hiệu tình trạng bất thường.

-Cái... cái quái gì đang xảy ra vậy?

Một nhà khoa học khác hét lên, giọng đầy vẻ hoảng hốt.

-Tốc độ tái tạo... không thể tin được! Đối tượng N1! Nó đang... nó đang tự chữa lành!

Trên màn hình hiển thị các chỉ số sinh học, những con số vốn về không, đột nhiên bắt đầu nhảy múa trở lại. Tín hiệu nhịp tim ban đầu yếu ớt, đứt quãng rồi dần dần mạnh mẽ hơn, đều đặn hơn. Hoạt động não bộ từ trạng thái chết lâm sàng, bắt đầu có những xung điện yếu ớt rồi tăng dần cường độ.

Lượng hơi nước bốc lên ngày càng nhiều, nhanh chóng bao phủ lấy toàn bộ khu vực trung tâm của căn phòng, tạo thành một màn sương mờ mịt, che khuất tầm nhìn của các camera quan sát và làm nhiễu loạn hoạt động của các cảm biến. Bộ đồ đo đạc gắn trên người Ronan, giờ đây không còn cung cấp được bất kỳ dữ liệu nào vì đã bị phá hủy hoàn toàn bởi cú đánh ban nãy.

Các nhà khoa học buộc phải dựa vào hệ thống cảm biến phụ trợ được lắp đặt dày đặc xung quanh căn phòng để thu thập thông tin. Nhưng ngay cả những thiết bị tối tân đó, được thiết kế để hoạt động trong những điều kiện khắc nghiệt nhất cũng bắt đầu bị nhiễu loạn, bởi làn hơi nước quá dày đặc và nhiệt độ bất thường trong căn phòng.

-Có số liệu rồi! Có số liệu rồi!

Một nhà khoa học trẻ phụ trách mảng phân tích dữ liệu sinh học hét lên trong vô thức. Đôi mắt anh mở to, không chớp lại dù chỉ một giây, tay gõ liên hồi trên bàn phím cảm ứng để truyền những con số vừa thu thập được đến các đồng nghiệp khác.

-Dựa trên phân tích quang phổ và sóng não, tốc độ hồi phục ban đầu ước tính là một trên mười... Không! Đã tăng lên hai trên mười rồi... Ba! Ba trên mười! Chết tiệt! Nó vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại! Bốn! Năm!

Cả căn phòng quan sát lập tức chìm trong một sự sửng sốt đến tột độ. Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía màn hình lớn, nơi các con số biểu thị chỉ số sinh học của Ronan đang thay đổi một cách điên cuồng. Theo những báo cáo chi tiết trước đó của Giáo sư Hames, Ronan Harrison hoàn toàn không hề sở hữu hạch tâm, yếu tố tiên quyết để một sinh vật có thể đạt được tốc độ hồi phục vượt quá ngưỡng một đơn vị cơ bản.

Các nhà khoa học vội vã kích hoạt hệ thống quét SoD M2, một thiết bị tối tân có khả năng phát hiện và phân tích các dạng hạch tâm năng lượng, dù là nhỏ nhất trong cơ thể sinh vật sống. Nhưng kết quả trả về từ máy quét chỉ là một con số không tròn trĩnh. Không có bất kỳ dấu hiệu cơ bản nào của một hạch tâm.

Tiếng bàn tán xôn xao, không thể kiềm chế lập tức vang lên khắp phòng quan sát, xen lẫn giữa sự phấn khích tột độ của những kẻ đam mê nghiên cứu và sự hoang mang, lo sợ của những nhà khoa học có trách nhiệm chính trong công việc nghiên cứu quái vật.

-Có... có vấn đề gì với thiết bị đo đạc không vậy?

Một nhà khoa học trẻ tuổi lắp bắp hỏi, giọng không thể ngừng run rẩy vì căng thẳng.

-Không thể nào! Không thể nào chỉ số hồi phục lại có thể tăng đột biến một cách phi lý như thế được! Chắc chắn cú đánh của Đại tướng Curningham đã làm hỏng hệ thống cảm biến rồi! Hoặc là...

-Không! Hệ thống SoD M2 vẫn đang hoạt động hoàn toàn bình thường! Mọi thông số đều nằm trong giới hạn cho phép!

Một đồng nghiệp lớn tuổi hơn, có vẻ kinh nghiệm hơn đứng bên cạnh trấn an, dù giọng ông cũng không giấu nổi sự căng thẳng và một chút gì đó run rẩy.

-Hoàn toàn không có dấu hiệu của bất kỳ một loại hạch tâm năng lượng nào trong cơ thể mục tiêu. Có lẽ... có lẽ nhiệt độ quá cao từ đám hơi nước đó đã làm sai lệch dữ liệu ban đầu thôi. Chúng ta cần thêm thời gian để...

Nhưng ngay lúc đó, một nhân viên kỹ thuật trong nhóm theo dõi và phân tích chỉ số sinh học bỗng hét lên một tiếng thất thanh, phá vỡ bầu không khí căng thẳng đến nghẹt thở trong phòng.

-Giáo sư Hames! Thưa ngài! Xin hãy nhìn vào chỉ số này! Không thể nào!

Anh chỉ tay lên màn hình hiển thị chính, nơi các con số vẫn đang biến động một cách điên cuồng, không có dấu hiệu dừng lại. Tốc độ hồi phục của Ronan Harrison, từ con số 0 ban đầu, đã tăng vọt lên đến 9.6 trên thang điểm 10. Trong khi đó chỉ số phòng thủ ước tính của anh, dựa trên phân tích cấu trúc xương và cơ bắp trước khi bị phá hủy, cũng dừng ở mức đáng kinh ngạc là 7.5 trên 10.

Riêng chỉ số tốc độ hồi phục 9.6 đó đã vượt xa mọi kỷ lục về khả năng tái tạo của bất kỳ một siêu titan nào từng được ghi nhận trong lịch sử của quân đội Hoàng gia Anh Quốc. Ngay cả con quái vật khổng lồ, thứ đã cung cấp lõi và nguyên liệu để tạo ra bộ giáp WAT-02, cũng chỉ có tốc độ hồi phục được ghi nhận ở mức 8.2.

Hệ thống chỉ số quái vật là một thang đo sinh học đã được chuẩn hóa, được thiết kế đặc biệt để các binh lính trên chiến trường có thể dễ dàng xử lý thông tin, đánh giá mức độ nguy hiểm của kẻ thù, từ đó lựa chọn chiến thuật đối phó phù hợp trong thời gian ngắn nhất. Các chỉ số cơ bản như tốc độ di chuyển, sức mạnh vật lý, khả năng phòng thủ, và tốc độ hồi phục vết thương được quy đổi thành một thang điểm thập phân đơn giản, dễ hiểu.

Trong đó, mỗi đơn vị tăng lên tương ứng với khả năng chiến đấu gấp đôi so với đơn vị liền kề trước đó. Ví dụ, một con quái vật với chỉ số sức mạnh vật lý là 1 có thể nâng được một vật nặng khoảng một tấn, thì một con quái vật với chỉ số sức mạnh là 2 sẽ có thể nâng được hai tấn, và cứ thế, các con số sau cũng tăng theo cấp số nhân tương tự.

Tất cả các nhà khoa học, các chuyên gia quân sự có mặt trong phòng quan sát không khỏi sửng sốt, chết lặng trước những con số không thể tin nổi đang hiển thị trên màn hình. Ngay cả những vị chỉ huy cấp cao của Bộ Quốc phòng, những người vốn luôn giữ vẻ mặt lạnh lùng, nghiêm nghị cũng không giấu nổi vẻ ngạc nhiên, thậm chí là một chút gì đó hoang mang trên khuôn mặt.

Báo cáo chi tiết trước đó của Giáo sư Hames, dựa trên những phân tích và thử nghiệm kéo dài suốt hơn bốn năm, chỉ ghi nhận khả năng hồi phục tối đa của Ronan Harrison ở mức 0.89, một con số nhỏ bé, gần như không đáng kể so với những gì đang diễn ra ngay trước mắt họ.

-Thật là một bất ngờ thú vị đấy, Hames à!

Giọng nói sắc lạnh của Chỉ huy Campbell vang lên từ thiết bị liên lạc nội bộ, mang theo một chút khó chịu xen lẫn sự nghi ngờ không che giấu.

-Không ngờ ông lại cả gan thông đồng với lão già Rosen đó để giấu chúng tôi một “con át chủ bài” khủng khiếp như thế này. Còn bất kỳ điều gì quan trọng nữa mà ông chưa kịp “báo cáo” với chúng tôi không, thưa Giáo sư? Tôi bắt đầu thực sự nghi ngờ thái độ làm việc và sự trung thành của ông đấy.

-Thưa ngài Chỉ huy, xin hãy tin tôi! Thực ra, chính bản thân tôi cũng chỉ mới phát hiện ra khả năng tiềm ẩn này của đối tượng N1 cách đây không lâu, trong một lần thử nghiệm thuốc kích thích mới!

Giáo sư Hames vội vàng đáp lại, giọng ông cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng không giấu nổi sự căng thẳng và một chút gì đó lo sợ.

-Do thời gian quá gấp rút, và cần thêm dữ liệu để xác nhận, nên tôi chưa kịp bổ sung những thông tin này vào báo cáo chính thức. Tôi xin chịu hoàn toàn trách nhiệm về sự thiếu sót này!

Một nhà khoa học trẻ tuổi đứng gần Giáo sư Hames, nhanh chóng quay sang nhìn ông với một vẻ mặt đầy lo lắng, bất an.

-Thưa ngài Hames, thưa các vị Chỉ huy! Với tình hình hiện tại, tôi nghĩ chúng ta cần phải dừng cuộc kiểm tra này lại ngay lập tức! Đối đầu với một mục tiêu có những thông tin chưa được xác thực đầy đủ, với những khả năng vượt xa dự đoán như thế này là quá mạo hiểm! Chúng ta không thể lường trước được hậu quả!

Chỉ huy Campbell lập tức xen vào qua thiết bị liên lạc, giọng ông sắc lạnh như một lưỡi dao băng.

-Cậu nghĩ rằng Đại tướng Curningham, mỗi khi phải đối đầu với một con siêu titan mới, một thực thể đột biến chưa từng được ghi nhận, lúc nào cũng có đủ thông tin chi tiết về nó sao, tên bốn mắt kia? Những tình huống bất ngờ, những kẻ thù vượt xa mọi dự đoán như thế này, Đại tướng đã gặp phải nhiều như cơm bữa trong suốt sự nghiệp của mình rồi. Chút rắc rối này có đáng là gì đâu! Cản trở nhiệm vụ của ông ấy vào lúc này chỉ khiến ông ấy thêm nổi giận mà thôi. Và tin tôi đi, cậu chắc chắn sẽ không muốn nhìn thấy cảnh tượng Đại tướng Curningham thực sự nổi giận đâu.

Làn hơi nước nóng bỏng, dày đặc bao quanh vị trí của Ronan trong căn phòng bắt đầu từ từ tan đi, để lộ dần những gì đang diễn ra bên trong. Nhiệt độ trong căn phòng cũng bắt đầu hạ xuống một cách từ từ, trở lại mức bình thường.

Khi màn sương mờ mịt biến mất hoàn toàn, thứ hiện ra từ phía sau đó khiến tất cả những ai đang có mặt trong phòng quan sát, dù là những nhà khoa học lão làng hay những vị tướng lĩnh dày dạn kinh nghiệm, cũng phải nín thở, chết lặng.

Khác hoàn toàn với hình dạng biến đổi có phần thô sơ, đơn giản và vẫn còn mang nhiều nét con người khi đối đầu với con ác thú khổng lồ bên ngoài thành phố, Ronan Harrison bây giờ đã hoàn toàn là một con quái vật chỉ còn lại hình dạng tổng thể giống người, với kích thước to lớn và cao hơn ba mét, đứng sừng sững như bức tượng chiến binh La Mã bên trong căn phòng.

Phần đầu của anh đã biến đổi một cách rõ rệt, giống như đang đeo một chiếc mặt nạ làm từ hộp sọ của một con ác quỷ. Phần mũi đã biến mất hoàn toàn, thay vào đó là một lỗ sâu hoắm, tối đen. Trên đỉnh đầu là hai cặp sừng lớn, cong vút về phía sau rồi lại uốn ngược lên trên, sắc bén như những lưỡi kiếm.

Phần miệng kéo dài ra đến tận mang tai, để lộ một hàm răng đầy những chiếc răng nanh sắc nhọn, lởm chởm, sẵn sàng nghiền nát bất kỳ thứ gì dám rơi vào tầm ngắm của nó.

Phần thân của anh là một khối cơ bắp rắn chắc, được bao phủ bởi một lớp da màu đen tuyền. Xen kẽ với những phần da đó là những lớp vỏ giáp xương dày, màu xám bạc giống như loài giáp xác, mọc ra từ hai bên mạn sườn, vai, ngực và lưng, vừa có tác dụng bảo vệ những cơ quan nội tạng quan trọng, vừa tăng thêm vẻ hung tợn, đáng sợ cho hình dạng mới này.

Tương tự phần thân, đôi chân của Ronan cũng được bao bọc bởi một lớp giáp dày hơn một cách rõ rệt, thô ráp, góc cạnh, khiến tổng thể trông như anh đang mặc một bộ giáp kị sĩ. Toàn bộ cơ thể, ngoại trừ phần đầu và những chiếc sừng trắng toát, đều được phủ một màu đen tuyền, huyền bí, như thể bóng tối đã hòa quyện vào từng thớ cơ, từng tế bào của anh.

Không một ai trong phòng quan sát dám lên tiếng, tất cả biết rằng thứ đang đứng sừng sững trước mặt họ, không còn là Ronan Harrison, đối tượng N1 với khả năng yếu kém trước đây nữa. Đó là một con quái vật thực thụ, một cỗ máy chiến tranh hoàn hảo, một thực thể vừa được đánh thức bởi sức mạnh hủy diệt của bộ giáp WAT-02.

Cuộc “kiểm tra” thực sự, giờ mới chỉ bắt đầu.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận