Khi vừa kéo thi thể Ronan đến gần ngã ba, Norman bỗng cảm nhận được hơi nóng bất thường phả lên cánh tay trái đang nắm cổ áo. Hắn lập tức quay sang nhìn xem có chuyện gì xảy ra, và ngay khoảnh khắc đó, một cảnh tượng rùng rợn đập vào mắt. Phần đầu của Ronan bắt đầu tỏa ra khói mù mịt, gương mặt đỏ rực như đang bị nướng trong lò hơi. Đáng sợ hơn, những vết thương chí mạng trên đầu của anh đang từ từ hồi phục, da thịt đang liền lại ngay trước mắt hắn.
Ngay khi Norman định buông tay và lùi lại vì quá sốc, một cảm giác khủng khiếp khác lại tiếp tục ập đến, cánh tay hắn bị giữ chặt như bị gọng kìm siết, đau đến mức như thể đang bị nghiền nát vụn. Trước mắt hắn, hai mắt Ronan lập tức mở to và quay sang nhìn trợn trừng về phía Norman một cách đáng sợ, khiến hắn lạnh toát hết cả sống lưng. Và rồi, một tiếng cạch vang lên sau đó. Chưa kịp phản ứng, hắn đã cảm thấy nòng súng dí thẳng vào cạnh sườn của mình.
Dù vẫn chưa hiểu chuyện gì vừa xảy ra, nhưng khi thấy anh đứng yên không tấn công tiếp, Norman bắt đầu suy đoán. Có vẻ như Ronan đã tiêm một loại nanobot vào người để cơ thể có thể tự phục hồi. Vì vết thương quá nghiêm trọng, nên dù quá trình hồi phục đang diễn ra, anh vẫn chưa hoàn toàn lấy lại tỉnh táo, những hành động vừa rồi chỉ là phản xạ mang tính bản năng.
Thấy cơ hội trước mắt, Norman quyết định liều lĩnh thêm một lần nữa. Hắn tung cú rút súng cực nhanh sở trường, với hy vọng kéo anh xuống mồ thêm một lần nữa.
Nhưng đã không có một phép màu nào xảy ra. Dù kịp rút khẩu súng, Norman vẫn chưa kịp chĩa nó về phía Ronan thì đã lãnh trọn một phát đạn từ khẩu shotgun hạng nặng trên tay anh. Phát bắn mạnh đến mức viên đạn xuyên thủng một lỗ lớn trên cơ thể hắn. Đáng sợ hơn, lỗ đạn đi vào đã lớn thì lỗ đạn đi ra còn lớn gấp nhiều lần, kích cỡ của nó phải ngang bằng hoặc hơn một quả bóng tennis.
Xung kích từ viên đạn hất văng Norman ra xa và quật hắn xuống đất. Trong cơn hỗn loạn, hắn ta vô tình lẩm bẩm ra ấn tượng đầu tiên về tình hình hiện tại của mình.
-...Mày đang đùa tao đấy à...?
Không chỉ phá nát bên trong cơ thể, viên đạn còn khiến khung xương và cơ bắp trợ lực nhân tạo ở toàn bộ vùng vai phải của bộ giáp cường hóa bị hư hại nghiêm trọng. Hậu quả là cánh tay phải của Norman gần như trong trạng thái tê liệt hoàn toàn, không thể cử động hay có thể thực hiện được động tác quá phức tạp.
Ronan bật dậy, việc đầu tiên anh làm là đưa tay ôm đầu vì cơn đau nhức khủng khiếp đang dội lên từng hồi. Cảm giác nóng ran như máu trong đầu đang sôi lên vì quá trình hồi phục khiến anh choáng váng đến mức không thể cử động nổi. Mất vài giây lấy lại bình tĩnh, Ronan bắt đầu quan sát xung quanh và dần nhớ lại những gì vừa xảy ra. Anh vừa bị đối thủ bắn hạ bằng một cú ngắm thẳng vào đầu, nhanh, gọn, chuẩn xác, không để lại chút đau đớn nào. Mọi thứ kết thúc trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, quá nhanh để anh kịp cảm nhận.
Thế nhưng lúc này, trong tay anh lại đang cầm khẩu shotgun thay vì súng trường. Ánh mắt Ronan lướt theo vệt máu kéo dài từ nơi anh ngã xuống, rồi lại thấy hàng loạt dấu máu bắn tung tóe khắp nơi bênh cạnh mình. Anh đoán rằng trong lúc vô thức, bản thân đã rút khẩu shotgun từ sau thắt lưng và bắn trả lại, và hẳn đó là một cú trực diện vì máu văng ra rất nhiều.
Vì bộ não chưa tái tạo hoàn toàn nên chưa thể làm chủ hoàn toàn lại được cơ thể, Ronan lảo đảo đứng dậy nhưng liên tục vấp ngã và phải cố mãi mới có thể lê được từng bước, gắng từng bước một để đến tận nơi để kiểm tra xem đối thủ đã bị tiêu diệt hoàn toàn hay chưa. Vì chưa thấy xác của hắn đồng nghĩa là chưa thể kết luận hắn đã chết.
Càng đi, những giọt máu trên sàn càng ít đi và thưa dần, và khi đến nơi, anh chỉ thấy một vũng máu nhỏ nằm trên sàn. Chẳng có một cái xác nào ở đó, dấu máu dẫn đến chỗ khác cũng cũng không nốt, như thể kẻ đó vừa biến mất vào trong không gian vậy, điều đó khiến anh lại có một linh cảm không lành về đối thủ của mình.
-Ôi, đệch!
Nghe thấy tiếng lạo xạo phát ra từ phía sau tảng đá bên trái, Ronan lập tức giơ tay lên che chắn phần đầu theo phản xạ, trong khi tay kia thì siết chặt khẩu shotgun, xả liên tiếp loạt đạn về phía âm thanh vừa phát ra để dồn ép đối thủ.
Ngay sau đó, Norman từ vị trí của mình tức thì phản công lại, đáp trả bằng loạt đạn trúng cả vào thân và đầu Ronan. Nhưng với khả năng bảo vệ của bộ giáp kim loại bên ngoài thì từng đó chẳng hề hấn gì. Không chần chừ, anh nhanh chóng di chuyển về phía một phiến đá gần đó, cố gắng tìm vị trí an toàn để ẩn nấp.
[Không rõ viên vừa rồi trúng vào đâu, nhưng nhìn lượng máu chảy ra thì chắc chắn là trúng chỗ hiểm. Gần chỗ mình nằm thì trong đống máu còn lẫn cả mấy miếng thịt, xương. Vết thương kiểu này thì chẳng thể gọi là nhẹ được, thế mà hắn lại hồi phục với tốc độ quá nhanh. Cho là mình mất một lúc để định thần lại đi, vậy thì cũng chỉ mới được chừng 10 phút. Nếu dùng nanobot thì tốc độ phục hồi đó vẫn là quá khủng khiếp. Tệ hơn nữa, không có vệt máu nào sau đó chứng tỏ hắn còn khỏe tới mức có thể đứng dậy khỏi vũng máu và lẩn đi ngay lập tức, không phải chật vật hay quằn quại để đứng dậy làm dây máu ra xung quanh.]
Ronan khẽ thở dài, đặt ba lô xuống mặt đất rồi từ từ mở ra. Anh lục tìm món đồ nào đó bên trong một cách hết sức cẩn thận để cố gắng không gây ra tiếng động. Thỉnh thoảng, anh lại dừng lạivài giây để lắng nghe xung quanh, đề phòng có điều bất thường xảy ra.
Ở phía bên kia, Norman đang ôm chặt vết thương để kiềm lại hơi nóng đang tỏa ra dữ dội. May mắn cho hắn, khu vực này là không gian kín gió nên màn khói không dễ bị xua đi và để lại một lớp sương mờ ảo, tạm thời ngăn Ronan biết được chính xác vị trí của hắn. Dù lúc nãy di chuyển hơi bất cẩn, suýt nữa bị Ronan phát hiện và lãnh trọn loạt đạn do anh bắn áp chế, nhưng Norman nhận ra Ronan vẫn chưa ồ ạt lao vào phản công. Từ đó, hắn đoán rằng đối phương vẫn chưa phục hồi hoàn toàn, và có lẽ chưa đủ sức mở đợt tấn công tiếp theo.
Đối thủ trước mắt rõ ràng nguy hiểm hơn nhiều so với những gì Norman tính toán. Hỏa lực mạnh mẽ, lại còn mang theo nanobot có khả năng tự phục hồi, tất cả khiến mọi lợi thế trước đó trở nên vô nghĩa. Lựu đạn đặc biệt đã sử dụng hết, khả năng tác chiến lén lút cũng không còn. Vết thương làm quá trình biến hình bị gián đoạn khiến bộ giáp cường hóa của Leon cũng không thể tận dụng được nữa. Tình hình giờ đã chạm đáy của sự tồi tệ.
Khi hồi phục xong, hắn biết mình chỉ còn một lựa chọn là đánh cược tất cả. Việc che giấu nhân dạng lúc này không còn cần thiết, vì sớm muộn gì Ronan cũng sẽ phải chết. Hệ thống nanobot mà hắn cho rằng anh sử dụng quá tầm thường so với khả năng hồi phục vượt trội mà Norman sở hữu, nhưng hỏa lực của anh lại là một mối đe dọa thực sự, chỉ một phát trúng trực diện cũng đủ khiến quá trình tái tạo tiêu tốn không ít năng lượng.
[Trận đấu này là cuộc chiến cân não, nơi kỹ năng đóng vai trò quyết định. Nếu có thể chặt lìa đầu hắn ra khỏi cơ thể thì trận chiến sẽ chấm dứt, cho dù hệ thống nanobot của hắn có tinh vi đến đâu cũng không thể nối lại thứ đã bị văng đi. Nhưng để chắc chắn, có lẽ cần phải đá nó bay xa khỏi cơ thể hắn, loại bỏ khả năng phục hồi hoàn toàn.]
Dù khói gây mù đã giảm đi chức năng nhưng khói gây nhiều thì lại không, tác dụng của nó vẫn đủ ảnh hưởng để khiến thiết bị thu thập thông tin Ronan kém tin cậy đi nếu không biết cách hiệu chỉnh phù hợp, nên anh lúc này chỉ có thể lựa chọn việc chiến đấu trực diện với hắn.
Vừa lắp xong băng đạn đặc biệt mà anh đã loay hoay tìm suốt từ nãy giờ, Ronan chuẩn bị đứng lên để hành động thì bất chợt phát hiện một vật thể hình trụ lăn về phía bên phải, trông rất giống một quả lựu đạn. Không chần chừ, anh lập tức bật dậy và lao nhanh về phía một phiến đá khác để tránh vụ nổ.
Thế nhưng ngay sau đó, một loạt đạn liên tục khai hỏa chính xác về phía Ronan. Dù lớp giáp vẫn hoạt động tốt và ngăn được sát thương trực tiếp, nhưng điều đó không có nghĩa là tác động của nó lên cơ thể được giảm bớt đi. Anh đã phải khá chật vật giữ thăng bằng để không bị uy lực khủng khiếp của viên đạn làm bản thân té ngã khi di chuyển.
Sau khi đã ẩn mình sau tảng đá gần đó, Ronan nhận ra chẳng có chuyện gì xảy ra tiếp theo. Vật thể anh tưởng là quả lựu đạn vẫn nằm yên, không phát nổ. Để kiểm tra, anh rút súng lục và bắn về phía nó hai phát liên tiếp, nhưng thay vì phát nổ, nó chỉ văng đi và tạo ra tiếng leng keng như một lon kim loại rỗng.
Biết mình vừa bị đánh lừa, Ronan lập tức đứng dậy và đúng lúc đó, anh thấy Norman lao tới với tốc độ cực nhanh. Không chần chừ, anh giơ súng lục lên bắn áp chế, nhưng không ăn thua. Norman linh hoạt né đạn bằng cách luồn lách sau các đống đất đá, hoặc nếu không thì sẽ phối hợp với khẩu súng lục của mình để bắn trả, tạo cơ hội để bản thân tiếp cận anh ngày một gần hơn.
Cảm thấy tình hình đang vượt khỏi tầm kiểm soát, Ronan nhanh chóng cất khẩu shotgun và rút ra cây W97-GR. Ngay lập tức, anh xả đạn liên hồi về phía Norman. Những viên đạn xuyên giáp lao đi cực nhanh và chuẩn xác đến mức đáng sợ. Mỗi phát bắn đều nhắm thẳng vào hướng di chuyển tiếp theo của Norman, buộc hắn phải liên tục đổi hướng gần với tốc độ gần như ngay lập tức, thậm chí có lúc còn phải kết hợp lộn nhào và cả trượt dài trên mặt đất để né tránh.
Norman hoàn toàn không phải là đối thủ dễ chơi. Hắn di chuyển cực kỳ linh hoạt, nhanh nhẹn như một con sóc giữa rừng cây. Norman có thể luồn lách qua mọi khe hẹp một cách dễ dàng, thậm chí còn chạy dích dắc trên các vách tường dựng đứng trong chớp mắt. Hắn tận dụng tối đa địa hình từ những tảng đá to đến các góc khuất nhỏ để làm lá chắn tạm thời. Mỗi khi Ronan vừa ngắm bắn một điểm, thì Norman đã kịp đổi vị trí. Không chỉ né đạn, hắn còn kết hợp phản công bằng những phát súng lục liên tục khi đã áp sát lại một khoảng cách đủ gần, ép Ronan phải ẩn nấp và khiến nhịp tấn công của anh bị gián đoạn.
Ronan nhanh chóng nhận ra việc đấu súng từ xa lúc này chẳng thể mang lại hiệu quả. Khẩu súng trường của anh tuy sở hữu hỏa lực mạnh cùng tầm bắn xa, nhưng trong môi trường chật hẹp và đầy chướng ngại vật này, sự nhanh nhẹn của Norman đã vô hiệu hóa hoàn toàn những lợi thế đó. Nếu cứ tiếp tục như vậy, không sớm thì muộn Norman cũng sẽ thu hẹp khoảng cách đến cự ly cận chiến, nơi mà khẩu súng lục và sự linh hoạt của hắn sẽ chiếm ưu thế tuyệt đối. Dựa vào sự linh hoạt của hắn đang thể hiện, Ronan biết rằng anh không thể để điều đó xảy ra. Anh buộc phải nhanh chóng thay đổi cách đánh để giành lại thế chủ động trong cuộc chiến này.
Không một chút do dự, Ronan đưa ra một quyết định táo bạo. Anh bất ngờ phóng ra khỏi chỗ nấp, hạ thấp người và lao thẳng về phía Norman. Khẩu W97-GR trong tay anh vẫn liên tục nhả đạn, không còn nhắm chính xác nữa mà chuyển sang bắn dồn dập để áp đảo. Loạt đạn xả ra ào ào như mưa tạo nên một bức tường lửa di động, buộc Norman không còn cách nào khác ngoài việc vội vàng lùi sâu về phía sau, cố né tránh từng viên đạn bay ồ ạt tới. Hắn buộc phải chuyển từ thế tấn công sang phòng thủ, liên tục di chuyển để tránh bị dồn ép.
Sự thay đổi đột ngột này rõ ràng đã nằm ngoài dự tính của Norman, hắn đang dần quen với việc chủ động áp sát với nhịp độ nhanh và tốc độ cao, giờ đây lại bị đẩy vào thế phòng thủ một cách bất ngờ. Loạt đạn dồn dập từ phía Ronan khiến hắn chẳng còn cách nào khác ngoài tập trung né tránh để giữ an toàn, dừng hẳn cả việc bắn trả để tạo khoảng trống cho mình.
Chớp lấy khoảnh khắc do dự đó, Ronan vung tay ném một quả lựu đạn Iron Fang. Anh tung quả lựu đạn theo một đường vòng, để nó đập vào bức tường rồi nảy ngược ra sau lưng đối thủ, chặn đứng đường rút lui phía sau của hắn. Norman phát hiện nguy hiểm ngay tức thì mà không kịp suy nghĩ gì, bản năng thôi thúc hắn phải thoát khỏi vị trí càng nhanh càng tốt.
BÙM! Quả lựu đạn phát nổ ngay khi chạm đất, bắn ra hàng trăm gai kim loại với tốc độ cao, cày nát toàn bộ khu vực xung quanh. Dù đã kịp lao sang một bên, Norman vẫn bị một vài mảnh gai găm vào chân và lưng khiến hắn hét lên đầy đau đớn.
Cuộc tấn công chớp nhoáng của Ronan đã thành công. Anh đã ép Norman phải dừng việc áp sát lại, kéo giãn khoảng cách giữa hai người, đưa trận chiến trở lại thế cân bằng hơn.
Ngay lập tức, một cuộc đấu súng tốc độ cao bắt đầu. Cả hai đều thể hiện bản thân là những chiến binh dày dạn kinh nghiệm, không ai chịu đứng yên dù chỉ một giây mà liên tục di chuyển, luồn lách qua đống đổ nát như những cái bóng thoắt ẩn thoắt hiện. Hành lang hẹp nhanh chóng biến thành chiến trường hỗn loạn, nơi tiếng súng trường của Ronan gầm lên từng hồi, hòa cùng âm thanh khô khốc, gọn ghẽ, phát ra liên tục từ khẩu súng lục của Norman. Vỏ đạn từ hai khẩu súng văng đi tung tóe lên khắp sàn nhà, loạt tia lửa lóe lên khi đầu đạn bay sượt qua những khối đá.
Ronan liên tục giữ bản thân với đối thủ một khoảng cách an toàn, bởi anh biết rõ lợi thế của mình nằm ở sức mạnh hỏa lực và tầm bắn xa. Vừa bắn vừa lùi, anh di chuyển khéo léo qua từng phiến đá, từng góc khuất, tìm những vị trí có tầm nhìn tốt để dễ dàng kiểm soát tình hình, không để Norman có bất kì cơ hội nào áp sát hay chiếm thế chủ động.
Norman thì hoàn toàn ngược lại, hắn tìm mọi cách để tiến gần hơn. Hắn biết rõ rằng chỉ cần tiếp cận đủ gần thì khẩu súng trường cồng kềnh của Ronan sẽ trở nên bất lợi, và đó chính là cơ hội để hắn áp dụng kỹ năng cận chiến vượt trội và thực hiện đòn kết liễu nhanh gọn. Hắn di chuyển nhanh như một con báo, lướt từ đống đất đá này sang đống đất đá khác để ẩn nấp, mỗi lần di chuyển lại tiến gần hơn một chút. Vừa di chuyển, hắn vừa bắn trả lại một cách vô cùng chính xác, buộc Ronan phải liên tục thay đổi vị trí, không có thời gian để anh ngắm bắn ổn định.
Thế giằng co cứ thế tiếp diễn. Ronan bắn trúng Norman vài lần, những viên đạn xuyên thủng lớp giáp cường hóa và găm vào cơ thể hắn, nhưng dường như chúng không làm hắn chậm lại bao nhiêu. Vết thương của hắn đang tự hồi phục với một tốc độ đáng kinh ngạc, những làn khói trắng mỏng bốc lên từ những lỗ đạn báo hiệu quá trình tái tạo đang diễn ra. Norman cũng bắn trúng Ronan, nhưng bộ giáp bảo vệ của anh đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ của nó, chặn đứng những viên đạn súng lục một cách dễ dàng, dù lực tác động vẫn khiến anh cảm thấy choáng váng.
Norman kiểm tra nhanh băng đạn trong súng của mình và chỉ thấy còn đúng ba viên, hắn chỉ còn lại hai băng đạn dự phòng trên người trong khi đối thủ rõ ràng vẫn còn rất nhiều. Biết rằng không thể kéo dài cuộc đấu súng này được nữa, thế là với không một chút do dự, Norman dồn toàn bộ sức lực vào đôi chân của mình và lao thẳng về phía Ronan.
Bất ngờ trước hành động tự sát của đối thủ, nhưng Ronan nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, không chút chần chừ mà ngay lập tức siết cò, xả ngay một loạt đạn nhắm thẳng vào người và chân Norman để chặn đà lao tới. Cùng lúc đó, Ronan lùi nhanh về sau để giữ khoảng cách an toàn, không để bị cuốn vào cận chiến đầy rủi ro.
Dù đã cố gắng tránh né và luồn lách bằng tốc độ và khả năng phản xạ thần sầu, hàng chục viên đạn vẫn bắn trúng Norman và tạo ra những lỗ thủng tóe máu trên cơ thể hắn. Bất kỳ một con người bình thường nào nếu chịu tổn thương như vậy cũng sẽ gục ngã ngay lập tức. Nhưng Norman thì không. Hắn chỉ khựng lại một chút, cơ thể hơi lảo đảo nhưng rồi lại tiếp tục lao tới, tốc độ gần như không hề suy giảm. Những vết thương trên người Norman đang khép lại với một tốc độ mắt thường cũng có thể nhìn thấy, những mảnh đạn bị đẩy văng ra ngoài khi cơ bắp và da thịt hắn liên tục tái tạo.
[Không còn nghi ngờ gì nữa.]
Ronan nhanh chóng buông khẩu W97-GR xuống, đồng thời rút khẩu shotgun ra. Anh định sử dụng đạn đặc biệt được lắp vào khẩu súng để vô hiệu hóa khả năng của hắn.
Nhưng tốc độ của Norman nhanh hơn những gì anh tưởng tượng.
Ngay khi vừa nắm chắc khẩu shotgun trong tay, Norman đã xuất hiện sững sừng ở ngay trước mặt anh. Chưa kịp phản ứng, một bóng đen vụt qua mắt Ronan và thứ anh cảm nhận được sau đó là lực cực mạnh hất văng khẩu súng ra khỏi tay, khiến nó bay đi vài mét và đập vào tường với một tiếng kim loại chói tai.
Ronan nhanh chóng rút súng lục ra và nổ súng, nhưng Norman đã di chuyển cực nhanh, né được trước khi bị đưa vào tầm ngắm. Ngay sau đó, hắn phản công bằng loạt đạn đáp trả, buộc Ronan phải di chuyển liên tục để tránh né. Cả hai ngay lập tức lao vào một cuộc giằng co căng thẳng, vừa vật lộn vừa cố kiểm soát thế trận để tung ra một phát bắn hiệu quả. Hai người cố gắng khóa tay đối phương, ghì nhau xuống nền, tìm mọi cách chĩa nòng súng vào đầu nhau. Những viên đạn lạc vang lên chát chúa ngay sát tai như đẩy tình thế lên sát ngưỡng sinh tử.
Ronan với vóc dáng to lớn và sức mạnh vượt trội, không ngần ngại dồn toàn lực để áp đảo Norman. Anh dùng vai húc, dùng cùi chỏ, cố gắng phá vỡ thế phòng thủ của đối phương. Ngược lại, Norman lại cực kỳ nhanh nhẹn và khôn khéo. Hắn luồn lách né đòn như một con rắn trườn qua khe hẹp, tận dụng ngay chính lực đẩy từ Ronan để đổi hướng, khiến những cú đánh trở nên vô ích. Thậm chí, hắn còn lợi dụng quán tính của Ronan để khiến anh mất thăng bằng, đảo ngược thế trận chỉ trong chớp mắt.
Trong một khoảnh khắc sơ hở, khi Norman cố gắng thực hiện một đòn khóa tay, Ronan nhanh chóng phát hiện sơ hở và chớp lấy thời cơ. Anh siết chặt cổ tay của Norman rồi vặn ngược lại một cách đầy dứt khoát khiến hắn đau đớn phải buông khẩu súng lục của mình ra.
Tưởng chừng đã chiếm được lợi thế, Ronan định dùng súng của mình để kết liễu Norman. Nhưng Norman đã phản ứng nhanh hơn. Ngay khi khẩu súng vừa rời tay, tay còn lại của Norman đã rút ra một con dao găm chiến đấu từ sau lưng rồi liên tục ra đòn vào cánh tay Ronan, cố gắng đánh lệch hướng súng khiến anh không thể nhắm vào đầu hắn được. Không dừng lại ở đó, hắn chuyển sang tấn công dồn dập vào quanh khu vực đầu của Ronan, khiến anh không thể giữ nổi nữa và buộc phải buông tay.
Ronan giờ phải đối đầu trực diện với lưỡi dao sắc lẹm của Norman đang vung lên liên tục. Anh dùng cẳng tay được bọc giáp để đỡ từng cú đâm hiểm hóc, những nhát chém lướt sát mặt ở khoảng cách đầy nguy hiểm. Anh cố bắn liên tục để áp đảo tình thế nhưng Norman quá nhanh khiến mọi nỗ lực trở nên vô ích.
Ngay khi nhìn thấy sơ hở trong loạt chuyển động của Norman khi đấu tay đôi với anh, Ronan lập tức giơ súng lên và bóp cò nhưng Norman đã kịp phản xạ lại và tránh được trong gang tấc, đồng thời hắn chộp lấy tay cầm súng rồi đánh văng khẩu súng ra khỏi tay anh. Norman cứ thế giữ chặt tay anh lại và cả hai nhanh chóng vào một cuộc giằng co quyết liệt. Lưỡi dao sắc bén của hắn di chuyển với một tốc độ chóng mặt, liên tục nhắm vào những kẽ hở của bộ giáp, vào đầu, vào cổ, vào nách, vào những vị trí gần như không có cách chống đỡ nào hiệu quả.
Ronan vùng thoát ra bằng một cú giằng mạnh rồi liên tục né những đòn dao hiểm hóc của Norman. Đúng lúc lưỡi dao vừa sượt qua, tạo ra một khoảng trống giữa hai người, anh lập tức phản đòn. Không chần chừ, Ronan dồn hết sức bình sinh lao mạnh về phía trước, dùng toàn bộ thân người húc thẳng vào ngực Norman. Cú húc dữ dội, mạnh mẽ như một con tê giác phẫn nộ khiến Norman không kịp chống đỡ, mất thăng bằng và ngã ngửa ra nền đất. Con dao găm cũng bị hất tung khỏi tay hắn, rơi lăn lóc ra xa.
Nhưng Norman không phải là dạng dễ dàng bị đánh bại. Ngay khi vừa ngã xuống, hắn đã lấy một chân mình ngoắc vào chân trụ của Ronan để kéo anh theo. Do vừa tung cú húc với toàn bộ sức lực, anh nhanh chóng mất thăng bằng và cũng ngã nhào xuống đất ngay sau đối thủ.
Vừa ngã xuống đất, Ronan lập tức lăn sang một bên để tránh bị Norman nắm thế kiểm soát, đồng thời tung một cú đá mạnh vào người để hất hắn ra xa.
Không còn vũ khí trong tay, cả hai cố gắng hết sức đứng dậy với suy nghĩ không để cho thủ có cơ hội ra tay trước, ánh mắt căng thẳng không rời khỏi đối phương. Trong hành lang nghẹt thở, họ đứng đối mặt với nhau, nhìn nhau với con mắt hình viên đạn, rồi cả hai chậm rãi khom người để hạ thấp trọng tâm, vào tư thế sẵn sàng chiến đấu.
Cả hai liên tục tung ra những cú đánh nhử, cố gắng khiêu khích để tìm sơ hở từ đối phương. Sau khi thực hiện một đòn nhử, Ronan bất ngờ gầm lên rồi lao tới thực hiện cú đánh giả bằng tay phải, tung cú đấm đầy uy lực bằng tay còn lại. Nhưng Norman phản xạ nhanh như chớp giật, hắn lùi lại ngay lập tức và di chuyển uyển chuyển như một vũ công, liên tiếp tránh né các đòn tấn công không ngừng từ phía anh. Hắn bình tĩnh né đòn, lướt qua những cú đấm của Ronan, và nhanh chóng phản công bằng những cú đá vào khớp chân khiến ánh mất thăng bằng, những đòn chém cùi chỏ vào sườn và những cú đấm vào các khớp nối của bộ giáp.
Họ tấn công đối phương bằng những đòn tàn bạo mà bản thân có thể tung ra. Trong một khoảnh sơ hở, Ronan chộp được Norman và thực hiện một cú vật ngửa, nhấc bổng Norman lên không và đập mạnh xuống đất. Lực mạnh đến mức khiến sàn bê tông nứt ra. Nhưng Norman cũng không kém cạnh, hắn nhanh chóng hồi phục, dùng chân quét trụ khiến Ronan ngã nhào. Cuộc chiến là một chuỗi những pha hành động liên tục của những đòn đấm, đá, vật, khóa, và ném không ngừng nghỉ. Cả hai đều đã thấm mệt, hơi thở dần trở nên nặng nhọc, nhưng không ai có ý định lùi bước.
Khi hai bên đang giằng co dữ dội, không ai chịu thua ai, Norman đã chớp lấy được cơ hội. Hắn luồn ra sau lưng Ronan, dùng một đòn khóa cổ đầy hiểm hóc và vật ngửa anh xuống nền đất, rồi nhanh chóng xoay người, ngồi lên ngực Ronan Hắn ghim chặt Ronan xuống và tấn công dồn dập bằng loạt cú đấm tàn bạo vào mặt anh. Dù cố gắng chống đỡ, nhưng cú đấm của Norman vẫn vượt qua thế thủ của Ronan, liên tục giáng xuống như vũ bão.
Khuôn mặt Norman biến dạng vì sự cuồng nộ bị đẩy tới cực độ, đôi mắt hắn trở nên đỏ ngầu và gầm lên một tiếng hoang dại như một con thú. Trong cơn thịnh nộ tột cùng, Norman giơ cao nắm đấm, dồn toàn bộ sức lực và trọng lượng cơ thể cho một cú đấm cuối cùng, một cú đấm để kết liễu hoàn toàn đối phương.
RẦM! Cú đấm như trời giáng của Norman không chỉ đập trúng mặt Ronan, mà còn mạnh đến mức khiến nền đất dưới đầu anh lõm hẳn xuống. Nhưng cú ra đòn cực mạnh đó lại vô tình tạo ra sai lầm nghiêm trọng.Vì đang ở thế tấn công từ trên xuống, toàn bộ động lượng và trọng lực đã kéo Norman chúi người về phía trước, tạo ra một khoảnh khắc mất cân bằng.
Norman lúc này vẫn chưa hết bàng hoàng trước điều vừa xảy ra. Cú đấm vừa rồi của hắn mạnh đến mức có thể phá tan được một khối bê tông, vậy mà Ronan chẳng bị tổn thương gì đáng kể ngoài bị choáng váng. Hắn sửng sốt đến mức buột miệng thốt lên vì không tin nổi vào mắt mình.
-Sao có thể...?!
Dù đầu óc còn quay cuồng, Ronan vẫn không để lỡ thời cơ. Anh dồn chút sức lực cuối cùng, hất mạnh Norman ra phía trước. Gần như cùng lúc, anh thu người lại rồi tung một cú đạp cực mạnh vào người đối thủ, khiến Norman bị hất văng xa vài mét. Ronan nhanh chóng ngồi dậy, máu chảy ròng ròng trên mặt, nhưng ánh mắt vẫn sắc lạnh. Và rồi anh nhìn thấy nó, khẩu shotgun của mình đang nằm ngay phía trước, chỉ cách một đoạn ngắn.
Norman cũng nhanh chóng đứng dậy và nhận ra ý định của Ronan. Hắn lập tức lao tới với không chút do dự, cố gắng ngăn Ronan lại trước khi anh kịp ra tay. Nhưng đã quá trễ.
Ronan đã kịp chạm tay vào khẩu súng. Trong khoảnh khắc đó, anh chộp lấy nó, xoay người lại thật nhanh và bóp cò. Tiếng súng vang lên xé toạc không gian xung quanh.
-Chết tiệt!
Tay phải của Norman bị bắn nát thành từng phần nằm rải rác trên mặt đất. Hàng chục viên đạn ghém bay với tốc độ cao tiếp tục đập thẳng vào ngực hắn ở cự ly gần. Lực xung kích khủng khiếp hất văng hắn ra xa, đập mạnh vào bức tường hành lang rồi rơi xuống đất, nằm bất động luôn ở đó.
Vừa gượng đứng lên, Ronan cảm thấy đầu óc quay cuồng, cơ thể gần như muốn gục xuống. Anh lập tức lấy ra một lọ thuốc giảm đau kèm hỗ trợ hồi phục để sử dụng. Dù loại thuốc này không thể chữa lành ngay tức thì, nhưng nó giúp anh đỡ phần nào cơn đau đầu đang hành hạ. Ronan có cảm giác như sẽ gục ngã bất cứ lúc nào, nhưng phần nào đó anh đã có thể trụ vững được.
Norman vẫn chưa chết cũng chẳng hề bất tỉnh. Hắn đang nằm trên sàn và hoàn toàn tỉnh táo, đầu óc căng thẳng tìm cách thoát khỏi tình thế nguy hiểm trước mắt.
Điều khiến hắn khó hiểu là vết thương nghiêm trọng trên người, đặc biệt là cánh tay bị thổi tung đáng lý đã ngừng chảy máu từ lâu. Nhưng không, máu vẫn không ngừng tuôn ra như thác lũ và nhanh chóng nhuộm đỏ cả nền đất, cơn đau ngày một dồn dập khiến Norman rít lên từng tiếng trong tuyệt vọng.
Sau một lúc cố gắng tập trung cao độ, Norman bắt đầu kích hoạt những mô lành còn sót lại trên cơ thể, buộc chúng tạm thời khép kín miệng vết thương. Hành động này giúp ngăn máu chảy ra quá nhiều, tránh nguy cơ mất máu đến chết. Tuy nhiên, với hàng loạt vết thương nặng khắp người, việc gồng ép cơ thể để tự chữa lành lại khiến hắn nhanh chóng rơi vào trạng thái kiệt sức, toàn thân run rẩy và gần như không thể tiếp tục cử động bình thường.
Dù bị thương nặng nhưng đó vẫn chưa phải là vết thương chí tử, Norman chỉ cần điều chỉnh cơ thể một cách hợp lý như trên thì từng đó là đủ để khiến hắn không mất mạng. Tuy vậy, chiến đấu với Ronan chỉ bằng một tay cùng với sức lực cạn kiệt sẽ là điều gần như bất khả thi, nhưng lựa chọn chạy trốn thì có lẽ vẫn còn hy vọng.
Dĩ nhiên, hắn phải lập tức nghĩ ra cách thoát thân thật khôn ngoan, vì chỉ cần manh động bỏ chạy, Ronan chắc chắn sẽ nổ súng với không chút do dự. Với việc không biết thứ anh sử dụng vừa rồi là gì, thứ mà chắc chắn là ở trong viên đạn anh vừa bắn ra khiến khả năng hồi phục của hắn bị vô hiệu hóa, thì hành động liều lĩnh lúc này chẳng khác nào tự lao đầu vào chỗ chết.
Sau khi lê lết một vài bước về phía Norman, Ronan thủ khẩu súng shotgun lên và ngắm vào hắn, rồi từ từ áp sát lại gần một cách cẩn thận. Khả năng hồi phục của Norman là một thứ đáng lo ngại, nếu không phải quái vật đột biến từ virus Zion thì cũng là đám người có siêu năng lực, vì vậy anh không hề có ý định thả lỏng cảnh giác trước kẻ thù của mình. Anh đứng lại ở một khoảng cách đủ để có thể an toàn giết Norman cho dù hắn có đột nhiên bật dậy và lao về phía mình. Cử chỉ và biểu hiện của Ronan như đang nói rằng anh sẽ không do dự mà bóp cò nếu Norman có những động tác đáng ngờ.
Norman tỏ vẻ yếu đuối và giơ tay trái lên, ra ý đầu hàng trong lúc vẫn còn nằm trên mặt đất.
-X...xin đừng....tôi thua rồi...xin đừng bắn...
-Mày là quái vật đúng không?
Câu hỏi bất ngờ của Ronan cùng ánh mắt kiên định của anh khiến sắc mặt Norman thay đổi ngay lập tức. Hắn bối rối, không hiểu bằng cách nào mà Ronan lại biết được chân tướng thật sự của mình. Trong giây phút hoang mang, Norman đã vô tình để lộ vẻ mặt thất thần ra bên ngoài dù chỉ trong thoáng chốc, nhưng dường như có vẻ chính bản thân hắn cũng không nhận ra.
-A...anh nói gì vậy...?! S...sao tôi lại là quái vật được chứ? Như tôi đã nói, là hiểu nhầm thôi...Xin anh đấy...Làm ơn hãy nghe tôi nói đi...Nếu anh chịu nghe...chắc chắn anh sẽ hiểu thôi...
Dù không hiểu tại sao Ronan lại biết được, nhưng với tình hình hiện tại, Norman vẫn giả vờ run rẩy cầu xin cho mạng sống của mình, hắn ta van xin anh hãy nghe lời giải thích của hắn.
Nhưng Ronan dường như chẳng mấy bận tâm, điều đó thể hiện rõ qua đôi mắt lạnh lùng của anh. Chẳng cần phải nói ra cũng đủ khiến Norman hiểu rằng mình đã bị nhìn thấu. Hắn biết rõ trò lừa gạt của bản thân không thể qua mặt Ronan lâu hơn được nữa. Thực tế, lý do hắn còn sống đến lúc này là vì Ronan đang muốn khai thác thông tin hoặc giữ hắn lại để giao cho đội điều tra. Còn nếu không, có lẽ hắn đã bị kết liễu từ mấy phút trước rồi.
Ronan rõ ràng đang có lợi thế hoàn toàn, cơ bản mà nói anh đang nắm lấy mạng sống của Norman ở trong tay. Tình hình của anh cho phép bản thân xem xét và suy nghĩ về hành động tiếp theo.
-Giờ, hãy nói cho tao biết. Mày đang làm cái gì ở đây, đang làm việc cho ai, thuộc tổ chức nào hay hoạt động độc lập. Mất bao lâu để đồng bọn của mày tới đây?
-Tôi…tôi sẽ nói thật hết! Đúng là tôi không phải thợ săn đâu…tôi là đặc vụ của Thụy Sĩ, được cử đến để điều tra tổ quái vật này. Phía Thụy Sĩ không muốn can thiệp sâu vào chuyện của Pháp, nhưng họ cũng lo rằng nếu có phát hiện quan trọng thì phía Pháp sẽ tìm cách che giấu. Vì vậy nên mới cử người giả làm thợ săn để âm thầm theo dõi. Đây là nhiệm vụ tuyệt mật, đến mức chính quyền Pháp cũng không hề hay biết. Nếu anh giao tôi cho họ, chắc chắn tôi sẽ bị bắt…nhưng rồi sẽ được bảo lãnh về thôi, vì tôi chỉ làm theo lệnh cấp trên. Tôi thề đấy! Lần này tôi không nói dối đâu!
Norman đang cố bào chữa trong với một vẻ hoảng loạn. Ronan gật gù liên tục như thể hiểu điều hắn đang nói, rồi anh rút khẩu súng lục ra rồi liên tục bắn vào người Norman.
Hiện tại, cơ thể của Norman đã bị biến đổi gần như hoàn toàn, hệ thống thần kinh và chức năng sinh học không còn như trước. Tuy không chết vì trúng đạn, nhưng mỗi viên đạn găm vào người vẫn khiến hắn đau đớn tột cùng, chẳng khác gì một con người thật bị thương. Thật ra, nhìn bề ngoài lẫn phản ứng, Norman bây giờ cũng chẳng khác con người là bao. Điểm duy nhất khác biệt là không thể giết hắn theo cách thông thường như với một con người bình thường.
-Chết tiệt! Anh thực sự muốn giết tôi đấy à?
Ronan chẳng buồn để ý đến bất kỳ lời nào Norman nói, ánh mắt anh vẫn lạnh tanh nhìn chằm chằm vào hắn rồi tiếp tục nói chuyện với một vẻ bình thản, như thể mọi chuyện chẳng hề liên quan đến mình. Trong khoảnh khắc đó, Ronan toát lên vẻ lạnh lùng đến rợn người, giống hệt một cỗ máy giết chóc thực sự.
-Nói dối hay đấy! Giờ thì tập trung trả lời câu hỏi của tao đi. Chịu trả lời thì tao còn cho mày một cái chết nhẹ nhàng, không thì tao sẽ bắn cụt tứ chi mày rồi để đám nhân viên điều tra hỏi thăm. Tao không đảm bảo là sau khi hỏi xong thì chúng không mổ banh xác mày ra để thí nghiệm đâu.
Sau khi thấy Norman chẳng hề có dấu hiệu trả lời lại, Ronan thấy rằng khẩu súng lục anh dùng có vẻ còn quá nhẹ đô với hắn. Bởi dù hiệu quả của viên đạn shotgun đặc chế có thể khiến hắn không thể lành vết thương lại, nhưng ảnh hưởng từ viên đạn súng lại không đủ để gây tổn thương quá lớn theo hướng đe dọa đến tính mạng, nên anh quyết định dùng khẩu shotgun bắn nát một chân của hắn để cảnh cáo.
Ronan chậm rãi giơ khẩu súng shotgun lên và ngắm vào chân trái của Norman.
Norman hiểu được kế hoạch của Ronan thông qua hành động của anh.
[Tên này không chịu nghe mình nói. Chắc có vẻ là do mình đang cố câu giờ à? Cũng đỡ khi hắn không có ý định giết mình luôn tại đây, nhưng nếu hắn đem mình về trụ sở thì cũng chấm hết. Hắn đang định phá hết tay chân mình rồi mới đưa đi à? Đúng là tên khốn cẩn thận. Giờ mình nên làm gì đây? Nếu hắn cẩn thận đến thế, cho dù Lydia và mấy người kia có đến cứu thì hắn cũng sẽ vô hiệu hóa mình trước rồi chiến đấu với họ, thậm chí có thể là giết mình luôn nếu thực sự khẩu shotgun có thể làm được như vậy. Giờ thì mình vẫn không thể truyền thông tin liên lạc được với họ, có lẽ do vết thương khiến bản thân kiệt sức hoàn toàn rồi.]
Mặc dù biểu hiện của Norman trông rất sợ hãi và đau đớn, nhưng bên trong thì hắn vẫn bình tĩnh suy nghĩ. Hắn đang cật lực tìm ra cách để thoát ra khỏi tình huống nguy hiểm hiện tại.
Norman không thể nào thoát khỏi được tình huống tai hại này. Hắn không thể thay đổi được sự thật là Ronan đang có thế thượng phong dù có thế nào đi nữa. Nói ngắn gọn, hắn không thể lật ngược thế cờ với sức mạnh hiện tại của hắn. Và Ronan cũng sẽ không làm điều gì ngu ngốc để gây nguy hiểm cho vị trí của anh. Tình hình sẽ không thay đổi chỉ với hai người họ.
Nhưng sẽ là trường hợp khác nếu có bên thứ ba xen vào.
-Đứng yên, không được nhúc nhích.
Giọng nói của Aldric vang vọng khắp hành lang. Cả Ronan và Norman đều thấy Aldric, Maylee và Eila đang cẩn thận di chuyển về phía họ.


0 Bình luận