Dead World
Shawn Daji Shawn Daji+AI
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Dead World: Crime

Chương 34.3

0 Bình luận - Độ dài: 8,832 từ - Cập nhật:

Wolfkenstein đã gửi một vài thợ săn thuộc băng để giúp thay đèn chiếu sáng. Đội của Aldric là một trong những thợ săn trẻ đó.

Do nhóm Aldric được phân công làm nhiệm vụ ở khu vực khá xa so với vị trí của Leon, cộng thêm tín hiệu dưới lòng đất quá yếu nên họ đã không nhận được lời cầu cứu khẩn cấp. Mãi đến khi trụ sở yêu cầu quản lý của Wolfkenstein điều động một nhóm thợ săn đến hỗ trợ Ronan, Aldric mới biết được tin là Leon và Gisele lúc này đang gặp nguy hiểm, thế là cậu ta đã ra sức thuyết phục để có thể xung phong đi.

Nhờ vào thành tích nổi bật trước đó, cậu được ban quản lý chấp thuận dù có phần miễn cưỡng. Tuy nhiên, họ cũng đưa ra một điều kiện rõ ràng là nếu có chuyện gì bất thường xảy ra thì nhóm Aldric phải báo cáo ngay lập tức, tuyệt đối không được chậm trễ hay tự ý hành động mạo hiểm.

Điều không may là nhóm của Aldric đã không được báo trước rằng Ronan là người được trụ sở cử đi làm nhiệm vụ. Khi tới điểm hẹn, cả nhóm chỉ thấy những xe đẩy chất đầy thiết bị chiếu sáng, nhưng không có ai xung quanh hay dấu tích của lũ quái vật. Thấy tình hình kỳ lạ, họ quyết định đi sâu hơn và kiểm tra quanh khu vực, hy vọng tìm được các thợ săn khác. Nhưng đương nhiên là tất cả những dấu hiệu họ thấy là một cuộc chiến giữa người với người.

Khi chạy đến hiện trường, họ bất ngờ bắt gặp cảnh Ronan đang chĩa súng vào một thợ săn, người mà họ ngay lập tức nhận ra chính là Leon.

Nhìn quanh mà không thấy Gisele đâu khiến Aldric bắt đầu lo lắng. Những vũng máu loang lổ trên mặt đất cùng hàng loạt vỏ đạn rải rác khiến cậu không khỏi suy nghĩ tiêu cực. Trong đầu Aldric lúc này hiện lên một giả định khả dĩ nhất, Ronan là người đã giết cô ấy và Leon chuẩn bị là người tiếp theo.

Aldric cố gắng ngăn cản điều đó xảy ra bằng cách hét thật lớn để thông báo về sự hiện diện của nhóm mình, và dường như nó đã có tác dụng khi cậu đã thu hút được sự chú ý của Ronan và khiến anh ta phải quay sang nhìn về phía họ, và đương nhiên cả nhóm đã thủ sẵn súng của mình lên để sẵn sàng phản ứng lại nếu có một cuộc chiến xảy ra.

-Leon! Cậu có ổn không vậy? Tôi đến giúp ngay bây giờ đây!

Ronan và Norman quay lại nhìn nhóm của Aldric. Ngay khi thấy cả ba người đều chĩa súng về phía mình, Ronan lập tức nghiêm mặt. Dù họ chưa hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra nhưng sự căng thẳng đã leo thang nhanh chóng. Anh nghĩ rằng sẽ thật đau đầu để giải thích tình hình cho họ. Nhất là khi Norman không chỉ có khả năng giả dạng hoàn hảo, mà dường như còn có thể sao chép ký ức của người khác dựa vào cuộc nói chuyện trước đó với hắn, khiến việc phân biệt thật giả lúc này trở nên gần như bất khả thi.

Ronan đang nhìn nhóm Aldric trong lúc Norman thì quay sang nhìn anh.

[May quá, người quen của thằng nhãi Leon tới rồi. Với hắn thì mình đang là mục tiêu phải ưu tiên xử lý ngay lập tức, nhưng trong mắt mấy đứa nhóc kia, hắn ta trông giống kẻ de dọa khi chĩa súng vào bạn của chúng. Hắn cũng không đưa ra được bằng chứng thuyết phục để nói rằng mình là tên giả dạng, và nếu có bị kiểm tra thì mình cũng dễ dàng vượt qua được vì đã có được toàn bộ kí ức của thằng nhãi. Cũng may tên nhãi này giàu đến mức nếu nói dối về những công nghệ mua được để phục vụ mục đích đi săn để giải trí của nó thì bọn này cũng phải tin răm rắp.]

Mặc dù đang cười thầm trong lòng, nhưng mặt hắn tỏ vẻ tuyệt vọng và hét về phía nhóm Aldric.

-Aldric, cứu với! Ronald sắp giết tớ rồi.

Ronan thở dài và quay sang nhìn Norman, còn hắn thì đang run rẩy và liên tục hét lên.

Nếu mà nhóm Aldric tỏ ra manh động, trường hợp tệ nhất là Ronan sẽ phải giết hết tất cả. Khuôn mặt anh nhăn lại trước tình hình đang tệ đi trông thấy, giờ điều quan trọng lúc này anh phải giữ họ bình tĩnh lại, ngăn tình huống mất kiểm soát và vô tình biến họ trở thành kẻ thù của mình.

Sau khi nghe lời cầu cứu của Leon, Aldric hét to thêm một lần nữa để trấn an, nhưng cậu không biết phải làm gì tiếp theo ngoài chĩa súng vào Ronan, người mà lúc này không có dấu hiệu gì là sẽ hạ khẩu súng trên tay mình xuống.

-Tại sao hắn ta lại đánh nhau với Leon và những người khác chứ? Maylee, cậu nghĩ sao?

-Tớ cũng không biết nữa. Nhưng Aldric, dù có là gì thì cũng đừng làm bậy.

Aldric quay sang và trừng mắt đầy đáng sợ nhìn Maylee.

-Cậu đang nói cái quái gì vậy? Chúng ta phải giúp cậu ấy nhanh nhất có thể. Nhìn rõ ràng là tên Ronald đã ra tay với Gisele và giờ là đến lượt Leon. Nếu chúng ta không ra tay thì cậu ta bị giết mất.

Nhưng Maylee thậm chí còn lườm Aldric với vẻ gay gắt hơn.

-Tớ nói thể để đưa cậu đến nơi an toàn đấy. Bình tĩnh lại đi! Nếu đúng như cậu nói thì anh ta có thệ hạ được Gisele thì lý do gì không hạ được ta, đúng không? Nếu cậu chết trong vô vọng thì việc cứu Leon và những người khác tính sao đây hả?

Aldric nao núng trước tinh thần cương quyết của Maylee, như thể đang có một con quỷ nào đó hiện ra đằng sau lưng cô, nhưng nó cũng đã khiến cậu dần lấy lại bình tĩnh.

-Tớ hiểu rồi...tớ sẽ bình tĩnh lại. Vậy cậu định làm gì? Cậu muốn tớ làm gì?...Eila, cậu đã liên lạc được với trụ sở chưa?

-Không có dấu hiệu gì là kết nối được với họ lúc này cả.

Maylee cũng lấy ra thiết bị đầu cuối để liên lạc với trụ sở, nhưng cuộc gọi của cô cũng không thể kết nối được.

[Thực sự thì đã có chuyện gì xảy ra ở đây vậy...?]

Norman đã nhìn thấy hành động của Eila và Maylee từ xa nên hắn ngay lập tức nói lớn để giải thích lý do.

-Là Ronald đã sử dụng khói gây nhiễu đấy! Anh ta cố tình làm vậy để cắt đứt liên lạc ở khu vực  hành lang này với trụ sở.

Điều đó khiến Aldric trở nên sốt sắng hơn, cậu tập trung ngắm khẩu súng vào Ronan, tay giữ chặt khẩu súng với tâm thế chuẩn bị bóp cò ngay lập tức. Nhưng Maylee đã kịp giữ khẩu súng lại và lắc đầu ngăn cản hành động thiếu suy nghĩ đó của cậu.

Maylee không biết nói gì lúc này, nhưng cô biết rằng tình huống hiện tại đang vô cùng khó khăn. Lúc này diễn biến đang trở nên cứng nhắc như thể mô típ trong những bộ phim siêu anh hùng vậy. Aldric thúc giục Ronan đầu hàng, nhưng anh tả chỉ im lặng không hồi đáp, tay vẫn giữ chặt khẩu súng và chĩa về phía Leon. Điều tương tự cũng xảy đến khi Aldric cố ý nhắc đến cái tên Wolfkenstein như một bài kiểm tra. Cậu hỏi với ý nghĩ rằng liệu Ronan có bất kì điều kiện nào để thả Leon và những người khác không, nhưng không hề có câu trả lời nào, và cũng chẳng có một yêu cầu nào được đưa ra.

Thấy Aldric đang ngày càng mất kiên nhẫn, Maylee đã đưa ra quyết định sau nhiều lần cân nhắc.

-Tớ hiểu rồi, tớ sẽ đi thương lượng.

-Cậu định làm gì vậy? Không thấy hắn toàn phớt lờ chúng ta sao.

-Ronald đã dừng tay lại khi cậu lên tiếng và dường như không có ý định tấn công chúng ta. Ít ra chúng ta cũng nên tỏ thái độ thiện chí tương tự và nói chuyện đàng hoàng với anh ta thay vì chăm chăm chĩa súng vào như vậy. Eila, để mắt đến Aldric nhé.

-...? Được!

-Khoan, nếu hắn tấn công cậu thì sao?

-Thì tớ có bảo hai cậu buông súng của mình ra đâu, chỉ cần bình tĩnh đợi tớ thương lượng với anh ta là được. Nếu anh ta có ra tay thì lúc đó bắn trả cũng không muộn.

Eila có chút tò mò, nhưng cô gật đầu nếu như nó có thể giúp ích được tình hình hiện tại, và đứng bên cạnh cô là Aldric, người cũng đang tò mò không kém gì cô.

Sau đó Maylee chậm rãi bước dần về phía Ronan và Norman. Khi tiến lại một khoảng cách đủ gần, cô giơ tay lên với khẩu súng và từ từ đặt nó xuống trước mặt Ronan. Aldric mơ hồ nhìn, cậu không hiểu được ý nghĩa của hành động đó. Nhưng khi nhìn thấy những gì Maylee làm tiếp theo, cậu đã rất ngạc nhiên và hoảng sợ. Với vẻ mặt nghiêm túc, Maylee thở nhẹ ra như thể đang điều chỉnh lại tinh thần.

-Cậu đang làm cái gì vậy?!

Aldric định chạy tới để ngăn Maylee lại. Nhưng Eila đã giữ chắc lấy cậu để ngăn cậu làm điều đó, cô nghĩ rằng mọi việc đã quá muộn, và nếu Aldric thoát ra bây giờ thì cậu sẽ chỉ thành gánh nặng cho Maylee mà thôi. Họ lúc này không thể ngăn kịp Maylee lại được nữa. Với suy nghĩ đó, mặt Aldric nhăn mặt lại vì đau khổ khi nghĩ những đến chuyện xấu có thể xảy ra với Maylee.

Nhưng cô không hề bị bắn. Trước mặt Aldric, người đang hoang mang trước tình huống bất ngờ, nét mặt Maylee giãn ra và trong lòng cô nhẹ nhõm hơn một chút, đúng như dự đoán ban đầu.

Nếu phán đoán đó là sai thì Maylee sẽ bị bắn, nhưng cô đã chuẩn bị tinh thần cho điều đó. Và cô cảm thấy nhẹ nhõm khi Ronan cho thấy rằng anh sẽ lắng nghe cô nói, điều này rất đáng mừng. Nếu anh không bắn Leon trong tình huống này thì cô nghĩ rằng rất có thể anh sẽ không bắn những người không mang vũ khí. Ngoài ra, Maylee đã quyết định rằng nếu Ronan phải đối mặt với một kẻ địch không mang theo vũ khí, tỏ ra không đe dọa và có ý định đối thoại thì khả năng cao anh sẽ chọn cách lắng nghe, thay vì cứ chĩa súng và quát vào mặt đối phương như cách Aldric đang làm.

Nhưng bây giờ công việc chính mới thực sự bắt đầu. Maylee tự nói với bản thân điều này. Cô che giấu sự lo lắng bên trong bằng một biểu cảm bình tĩnh và bắt đầu thương lượng với người vẫn đang chĩa súng vào Leon.

Hành động của Maylee khiến Ronan nhận ra cuối cùng cũng có người giữ được sự bình tĩnh và lý trí giữa tình huống hỗn loạn này. Anh định lên tiếng để giải thích mọi chuyện rõ ràng, nhưng chưa kịp mở miệng thì Norman đã lập tức lên tiếng.

-Cậu làm gì vậy?! Đừng buông lỏng cảnh giác! Gã này sẽ bắn cậu đấy.

Norman thông qua khẩu hình miệng và hành động của nhóm Aldric thì cũng đoán được điều mà Maylee đang định làm, và tình hình sẽ trở nên phức tạp thậm chí là bất lợi cho hắn nếu họ định thỏa hiệp để đưa chuyện này lên trụ sở xử lý.

Maylee chợt khựng lại sau khi nghe lời Norman nói, nhưng sau đó cô vẫn tiếp tục tin tưởng vào suy đoán của mình di chuyển gần về phía họ, vẻ mặt cô hơi giãn ra để xoa dịu Ronan.

Nhận thấy không thể thuyết phục được Maylee, Norman quay sang nhìn vào mắt Aldric rồi nói với vẻ mặt khẩn khoản và chân thành, tỏ ra lo lắng cho sự an toàn của cô.

- Aldric...làm ơn...đừng để Maylee mạo hiểm. Tớ không muốn mất thêm ai nữa...Gisele đã...vì đỡ đạn cho tớ...

Hiện tại hắn thấy Aldric là người có hành động bộc trực nhất, nên chỉ cần chút tác động nhỏ như hành động quan tâm đồng đội giống với việc Leon thường thể hiện, xoáy sâu vào sự lo lắng và tính cách nóng nảy của cậu ta là đủ để khiến Aldric mất bình tĩnh.

Đúng như hắn dự đoán, cách này thực sự phát huy tác dụng ngay tức thì. Nhưng khi  Aldric vừa định hành động thì bất ngờ bị Eila túm chặt lấy tay. Ánh mắt cô nhìn cậu đầy nghiêm trọng như muốn hỏi rằng: “Cậu không tin Maylee sao?”

Chính khoảnh khắc ấy khiến Aldric khựng lại và kiềm chế bản thân. Cậu dần hạ cơn nóng giận của mình xuống, bởi không ít lần Maylee đã xử lý những tình huống rối ren như thế này, nên trong thân tâm, Aldric vẫn luôn giữ sự tin tưởng tuyệt đối vào Maylee.

Maylee hít một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh và lên tiếng. Cô lúc này hoàn toàn phớt lờ Norman dù hắn có dùng bao nhiêu từ ngữ tiêu cực để nói về Ronan hay là cố tỏ ra lo lắng để thu hút sự chú ý của cô đi chăng nữa.

Norman thấy rõ điều này và nhận ra trọng lượng trong lời nói của hắn đã bị giảm xuống, một cơ hội trốn thoát của hắn đã mất đi vì không thể khiêu khích hai bên đánh nhau được nữa. Hắn phải nghĩ ra một cách khác.

-Chúng tôi được trụ sở cử tới đây để thực hiện hỗ trợ trinh sát. Chúng tôi sẽ không gây chiến với anh đâu.

Maylee vội thay đổi giọng điệu khi bắt gặp ánh mắt của Ronan.

-Tôi sẽ giúp Leon và những người khác, nhưng tôi sẽ không chiến đấu với anh. Đề xuất này ổn chứ?

Maylee nói tiếp để củng cố thêm lý do rằng cô sẽ không đối đầu với anh.

-Tôi không biết tình hình ở đây như thế nào, nhưng thông qua những chiến tích anh có được thì bọn tôi biết anh rất mạnh! Nếu muốn thì chắc anh có thể dễ dàng xử lý bọn tôi rồi, đúng chứ?

Lý do thực sự khiến cô phơi bày bản thân ra như thế này là để thương lượng cũng như là để ngăn cản Aldric chiến đấu với Ronan. Aldric sẽ cố gắng cứu Leon và những người khác mà không màng đến bản thân nếu cậu cứ tiếp tục hành xử như vậy. Nếu cậu chiến đấu với một người có sức chiến đấu ngang ngửa hoặc hơn thợ săn lão luyện trong Wolfkenstein thì cậu chắc chắn sẽ tiêu đời. Điều đó phải được ngăn chặn ngay lập tức. Đó là điều mà cô quyết tâm thực hiện.

Ronan nghe xong chỉ thở dài rồi đáp lại.

-Quay qua kia lấy lại súng của cô đi, rồi kêu hai người kia lại đây nữa. Tôi sẽ giải thích sơ bộ vấn đề đang diễn ra ở đây. Nãy giờ tôi không mở miệng là để ba người tự quyết phải làm gì đấy, và may mắn là các người đủ thông minh để lựa chọn nói chuyện.

Norman giả vờ toát lên vẻ mặt sợ hãi và hét lên bằng một giọng run rẩy.

-Đừng tin hắn, Maylee. Hắn chỉ để lừa các cậu đến gần rồi tấn công cả nhóm cùng lúc thôi. Nhìn khẩu súng trên tay của hắn kìa, nó chính là thứ đã phá hủy cột trụ chống đỡ đường hầm đấy! Phạm vi bắn của nó cũng rất rộng nữa! Nếu các cậu tiến lại đủ gần thì chỉ cần một phát là cả nhóm sẽ chết hết.

Hắn không ngừng đảo mắt về phía khẩu shotgun trên tay Ronan, rồi lập tức nhìn sang Maylee với đầy vẻ hoang mang và lo lắng trên gương mặt, như thể muốn nói rằng thứ vũ khí đó rất kinh khủng. Sự căng thẳng hiện rõ trên từng đường nét và cử chỉ khuôn mặt của Norman chân thực đến mức khiến ai nhìn vào cũng cảm thấy bất an, khó để có thể tin được là hắn đang nói dối.

Thấy Maylee bắt đầu dao động khi đảo mắt quan sát xung quanh, Ronan nhận ra cô đang phân vân, chưa biết ai là người nói thật và ai đang cố lừa gạt cô. Nắm bắt thời điểm ấy, anh nhanh chóng đưa ra một đề nghị khác, ít nhất thì nó sẽ khiến tình hình trông có vẻ ổn định hơn, giúp nhóm của Aldric giữ được thế chủ động nếu cô đồng ý.

-Nếu cảm thấy không đủ tin tưởng thì giữ lại một người ở xa cầm súng trông chừng tôi để đảm bảo cũng được. Nhưng vẫn phải có hai người qua đây nói chuyện đàng hoàng để đảm bảo tính khách quan cho câu chuyện. Tránh để bị những thông tin nhiễu làm ảnh hưởng. Tôi cũng không bắt hai người đó phải thả súng xuống hay gì, cứ cầm chúng rồi thích chĩa vào tôi rồi nói chuyện bình đẳng cũng được. Thấy vậy được chứ?

Maylee trầm ngâm suy nghĩ một lúc rồi gật đầu đồng ý, rồi cô chậm rãi lùi về phía nhóm của mình một cách cẩn thận và tường thuật rõ ràng lại những điều Ronan nói, dù ở khoảng cách đó thì Aldric và Eila vẫn nghe được rõ ràng.

Dù nghe điều kiện vẫn rất có lợi cho cả nhóm và Leon nếu họ chịu làm theo, nhưng Aldric vẫn không thể tin tưởng được Ronan sau khi những gì Leon nói và vết thương mà cậu ta phải chịu. Trong đầu cậu đặt ra một nghi vấn rằng, nếu anh ta thực sự có thể hạ được Gisele cùng với mớ thành tích trước đó, thì thực sự thứ mà họ cho rằng có lợi kia thực sự là có lợi cho họ không? Hay nó vẫn chỉ là chiêu trò tinh vi để Ronan hạ gục từng người trong nhóm, dù rằng có thể tốn thời gian hơn một chút.

Maylee lại có một suy nghĩ khác sau khi trò chuyện với Ronan. Rõ ràng phải có lý do nào đó khiến anh chỉ tập trung nhắm súng vào Leon mà không hề có hành động đe dọa nào với nhóm của cô. Có lẽ anh không thể, hoặc cũng có thể là anh không muốn làm điều đó. Maylee hiểu rằng những giả định của mình phần lớn đều xuất phát từ trực giác và suy diễn. Nhưng cô vẫn hy vọng nó đúng. Nhất là khi vừa rồi Ronan đã cho thấy thái độ hợp tác và sẵn sàng đàm phán, điều khiến cô phần nào yên tâm và tin rằng kế hoạch đang đi đúng hướng.

Maylee quyết định làm theo lời đề nghị của Ronan. Cô chọn mang theo Aldric vì dù cậu khá bướng bỉnh, nhưng khả năng chiến đấu ở cự ly tầm trung và gần lại rất tốt, có thể phản ứng nhanh nếu tình huống bất ngờ xảy ra. Còn Eila thì là tay súng cừ khôi, phù hợp để làm nhiệm vụ giám sát từ xa.

Điểm mấu chốt là Ronan không yêu cầu người canh gác phải lộ mặt. Vì vậy, Eila có thể ẩn mình sau một bãi đất đá, chỉ tập trung theo dõi Ronan mà không gặp nguy hiểm đến tính mạng. Kế hoạch này vừa hiệu quả, vừa an toàn. Maylee cảm thấy yên tâm hơn khi mọi khâu đã được tính toán kỹ càng trước khi hành động.

Nhưng Aldric tỏ ra không đồng ý với kế hoạch, thế là Maylee đành khiêu khích Aldric bằng việc việc kéo Eila đi theo mình.

-Khoan đã! Tớ mới là người nên đi theo cậu!

Maylee quay lại để kiểm tra phản ứng của Aldric, nhưng cậu vẫn chưa có hành động quyết liệt hay phản ứng rõ ràng, nếu cô dừng lại thì họ sẽ lại tranh luận về chuyện này. Rồi Maylee tiếp tục kéo nhẹ tay Eila, buộc cô cũng phải bước theo.

-Eila, đi thôi.

Phản ứng đó khiến Aldric vừa bối rối vừa hoảng hốt. Cậu lập tức lao theo và nói bằng giọng đầy khẩn khoản.

-Không! Eila ở lại! Để tớ đi với cậu!

Maylee dừng lại. Cô mỉm cười trong lòng vi kế hoạch đã phát huy tác dụng. Việc khiêu khích Aldric bằng cách kéo Eila theo đã khơi dậy bản năng bảo vệ và lòng tự tôn của cậu. Eila thì ngơ ngác chẳng hiểu chuyện gì, còn Aldric đã bước nhanh đến bên cạnh Maylee. Cậu giữ chặt khẩu súng của mình hơn bao giờ hết, sẵn sàng đối diện với bất kỳ tình huống nào có thể xảy ra.

Để đảm bảo an toàn nhất có thể, tránh việc cả hai cùng lúc bị hạ gục cùng lúc bởi một phát súng như lời Norman nói, Maylee và Aldric đứng ở hai vị trí tách biệt nhau. Cô đối diện trực tiếp với Ronan để tiếp tục cuộc trò chuyện, trong khi Aldric âm thầm giữ vị trí ở bên mạn trái của anh, cảnh giác theo dõi mọi diễn biến.

-Chúng tôi đã làm như yêu cầu anh đề xuất rồi? Vậy hãy nói rõ chuyện gì đã xảy ra ở đây.

Sau khi thấy Eila đã ổn định vị trí phía sau đống gạch đá để theo dõi anh từ xa, Ronan mới bắt đầu lên tiếng. Maylee cũng nhận thấy điều đó và nó càng khiến cô có thêm tin rằng mọi thứ đang đi đúng hướng.

-Được rồi, chuyện rất đơn giản thôi. Tôi được trụ sở cử tới để trinh sát khu vực này sau khi nhận được tín hiệu SOS từ Leon. Tôi nhanh chóng phát hiện ra cậu ta đi lại ở đây mà không có Gisele. Rồi cậu ta nói với tôi là cậu ta đã đối đầu với một nhóm cướp, sau đó cậu ta dẫn tôi tới ngã ba này rồi bất ngờ tấn công tôi...

-Đúng! Tớ đã phát tín hiệu SOS, nhưng cậu biết lý do tại sao không. Là Ronald, tớ và Gisele đã phát hiện anh ta đang trộm mẫu vật, tớ định ngăn anh ta lại thì anh ta quay sang tấn công tớ. Gisele vì đỡ phát đạn bất ngờ nên đã bị thương nặng. Tớ đã phải bật tín hiệu SOS lên để kêu gọi trợ giúp, anh ta nhanh chóng phát hiện ra và sử dụng khói gây nhiễu để vô hiệu hóa tín hiệu, nhiều đến mức mà bây giờ vẫn còn đấy.

Norman vừa nói vừa một tay chìa ra như cầu cứu, sau đó cố gắng lê lết từng bước về phía Aldric. Gương mặt ra vẻ nhăn nhó như thể sắp gục ngã bởi cơn đau, tay trái thi thoảng lại còn ôm lấy vết thương nơi cánh tay phải bị phá hủy, cố tình tạo cảm giác rằng bản thân đang rất yếu và cần được giúp đỡ. Màn diễn xuất chân thực đến mức Aldric và Maylee nhìn cũng phải đau đớn theo.

-Đứng yên đó, ai cho mày di chuyển.

Ronan lập tức giơ súng lên và đe dọa Norman với một gương mặt đầy cảnh giác. Norman hoảng hốt co rúm người lại, toàn thân run lẩy bẩy thấy rõ.

Thấy tình hình căng thẳng, Aldric và Maylee lập tức giương súng cùng lúc và chĩa thẳng về phía Ronan, sẵn sàng đối đầu nếu có chuyện xấu xảy ra.

Maylee cố gắng trấn tĩnh anh lại.

-Ronald! Anh có thể hạ súng xuống được không?! Chúng tôi cũng sẽ làm tương tự như vậy. Chúng tôi biết anh đang tỏ ra cẩn thận với Leon, nhưng chúng tôi không muốn anh vô tình cướp cò rồi giết chết cậu ấy.

Tuy có thể cảm nhận được sự khẩn khoản và chân thành trong trong lời nói của Maylee, nhưng Ronan vẫn giữ vững lập trường của mình và đáp lại một cách bình thản.

-Các người thích thì chĩa súng vào tôi cũng được, nhưng tôi sẽ không rời khỏi nòng súng khỏi tên này đâu.

Norman tranh thủ lúc này bồi thêm một câu van xin cùng vẻ mặt chân thành, cố gắng đẩy mâu thuẫn hai bên lên đến đỉnh điểm để khơi mào cuộc chiến.

-Cứu tớ với Maylee, Aldric. Xin các cậu đấy! Tớ vẫn chưa muốn chết.

May mắn Aldric đã không hành động thiếu suy nghĩ như vừa rồi, nhưng hắn vẫn thấy sự mất bình tĩnh trong ánh mắt của cậu ta. Nếu cứ tiếp tục làm như vậy với một tần suất hợp lý, sẽ đến lúc Aldric sẽ bất tuân chỉ đạo của Maylee và tự ý hành động.

Ronan vẫn giữ bình tình trong khi Norman cố gắng xuyên tạc sự thật, chỉ đến khi hắn ngừng lại thì anh mới tiếp tục nói để tránh gây hỗn loạn thông tin. Với anh, chỉ cần Maylee không dao động thì vẫn còn có thể nói lý lẽ được.

-Chà, có vẻ chuyện này hơi rắc rối. Nhưng kẻ mà các mọi người đang thấy không phải là Leon mà là một kẻ đang giả dạng cậu ta. Và dường như hắn cũng có thể sao chép được cả ký ức của cậu ta nên là nếu định hỏi để kiểm tra thì cũng vô ích thôi.

Aldric liền đáp trả lại với một giọng đầy quả quyết.

-Nếu vậy thì có thể anh cũng là một tên giả mạo như lời anh nói? Và anh cũng có thể tấn công lén lút người được cử đi trinh sát, sau đó sao chép kí ức của anh ta, truy xuất thiết bị đầu cuối hoặc làm những thứ đại loại như vậy, và anh sẽ có toàn bộ thông tin diễn ra bên ngoài như việc anh ta tới đây để trinh sát.

-Tôi biết cậu sẽ nói thế, và tôi có bằng chứng để chứng minh lời nói của mình. Xác của Gisele và Leon tôi đoán nằm đâu đó trong đường hầm bên tay trái, đến đó kiểm tra và sẽ biết được tôi và hắn ai đang nói dối. Có cả hai vệt máu nhỏ ở trên đường, xuất phát từ hai vị trí khác nhau để xác nhận lời nói của tôi đấy. Không biết là có thêm một cái xác nào khác hay không, nhưng tôi chắc chắn là họ ở trong đó.

Lo sợ bị bại lộ, Norman hốt hoảng cảnh báo.

-Cẩn thận đấy Maylee! Đó là chiêu trò của hắn ta đấy. Tớ đã nhìn thấy hắn mang xác của Gisele vào chỗ đó, nếu có vết máu thứ hai thì khả năng đó là của một thợ săn khác bị hắn giết hại.

Maylee nhìn Ronan với ánh mắt đầy kiên định. Rõ ràng cô đang cố xác minh xem liệu anh có đang nói dối không. Trong đầu cô hiện lên một suy nghĩ là nếu Ronan thực sự là kẻ giết người để bịt đầu mối như Leon đã cảnh báo, thì lẽ ra anh phải hành động từ sớm rồi thay vì mất thời gian đứng đó giải thích như hiện tại.

Việc kéo dài tình huống thế này chỉ khiến anh rơi vào thế bất lợi. Nếu phía trụ sở không sớm nhận được báo cáo, họ có thể sẽ cử người mạnh hơn đến xử lý tình hình. Vì dù gì, tuyến hành lang này cũng đóng vai trò chiến lược quan trọng, không thể để tồn tại rủi ro quá lâu.

-Đừng tin hắn! Hắn làm vậy để vô hiệu hóa hai người trước, sau đó sẽ đến lượt Eila! Chúng ta phải cùng nhau tấn công! Đó là cơ hội duy nhất!

Norman đưa mắt nhìn sang Maylee và nhận ra cô đang rất bình tĩnh, suy nghĩ kỹ lưỡng về tình huống hiện tại. Cô không bị lời nói của ai chi phối mà đang phân tích từng câu, từng chi tiết để tự mình đưa ra đánh giá. Trái ngược với cô, Aldric thì đang mất kiên nhẫn. Cậu căng thẳng khi thấy khi chứng kiến Leon bị đánh gục và đang quằn quại trong đai đớn, trong khi Gisele thì chưa biết sống chết ra sao, còn Maylee lại đang có nguy cơ tự đặt mình vào tình huống nguy hiểm chỉ để kiểm chứng sự thật.

Lần này, hắn ta quyết định tập trung hoàn toàn vào Aldric, đánh vào điểm yếu cảm xúc và lòng trắc ẩn của cậu. Hắn nhìn thẳng, đăm đăm vào mắt Aldric với vẻ chân thành và tuyệt vọng, cố gắng tạo ra một sự kết nối cảm xúc với cậu.

-Aldric! Cậu còn nhớ lần chúng ta bị kẹt lại trong nhà máy bỏ hoang ở Meaux không?! Cậu đã nói sẽ luôn tin tưởng tớ mà. Sao giờ cậu lại do dự?! Hãy ngăn cản Maylee lại đi! Làm ơn đấy!

Những lời van xin tuyệt vọng vang lên, kèm theo cảnh Leon nằm co quắp trên mặt đất, đau đớn không ngừng. Tất cả khiến Aldric rối bời. Trái tim cậu như bị giằng xé giữa cảm xúc lẫn lý trí, mâu thuẫn chất chồng từng phút một.

Đúng lúc ấy, giả thuyết vừa lóe lên trước đó chợt quay trở lại trong đầu Aldric, như thể ai đó vừa đặt đúng mảnh ghép còn thiếu vào bức tranh hỗn loạn. Mọi thứ dường như bắt đầu kết nối lại, khiến cậu thoáng sững người vì phát hiện ra điều quan trọng.

-Maylee! Cậu còn nhớ giả thuyết tớ nói ban nãy không? Về việc có kẻ mai phục thợ săn được cử tới để trinh sát rồi giả dạng thành anh ta ấy? Nghe này, có thể tên tấn công đã đưa xác của Gisele và một người nữa vào chỗ tay trái của ngã ba kia. Còn tên mai phục thì chờ sẵn ở ngoài để canh gác. Mọi chuyện đang rất khớp với giả thuyết này đấy!

Maylee lập tức phủ nhận giả thuyết đó của cậu.

-Nhưng Leon vừa nói chỉ thấy một người trông như Ronald đang ăn trộm ở đây thôi. Cớ sao lại thêm một người nữa ở đây.

-Hắn canh chừng ở bên ngoài, cậu hiểu không? Giống như để phát hiện nếu có chuyện gì bất thường thì báo động ngay, để tên ở trong kịp xử lý. Ví dụ như cậu ấy phát tín hiệu SOS chẳng hạn, chứ nếu hắn đang mải đánh nhau thì làm sao kiểm tra thiết bị được? Phải có người đứng ngoài theo dõi, báo tin và gọi điện đàm cảnh báo cho hắn biết chứ!

Maylee dường như đã bị thuyết phục vì không thể thấy một lỗ hổng nào.

-Hừm! Cậu nói cũng có lý.

Rồi cô quay sang nhìn vào Leon, quan sát kĩ hơn vào vết thương của cậu.

-Giờ tớ mới nhớ lại là Leon chưa bao giờ nói với chúng ta rằng cậu ấy sử dụng nanobot để chữa trị vết thương nhỉ?! Mấy ngày gần đây cậu ấy cũng chiến đấu, có bị thương và vết thương lành không hề nhanh chút nào cả. Bình thường với một vết thương cỡ đó đủ để khiến Ronan lúc này trở thành kẻ sát nhân rồi.

Aldric bây giờ cũng mới để ý đến điều đó và bắt đầu hoài nghi, cậu đã quá lo lắng cho Leon mà quên mất rằng tại sao cậu vẫn còn sống với một vết thương lớn như vậy, dù việc cậu còn sống là đáng mừng nhưng nó cũng dấy lên nghi ngờ về danh tính của cậu.

Norman nhìn ánh mắt soi xét của Aldric và Maylee và giả vờ không biết gì. Rồi hắn nhìn họ bằng ánh mắt đầy trách móc, khiến họ phải cảm thấy có lỗi vì đã nghi ngờ hắn.

-Sau những gì chúng ta đã trải qua, các cậu lại nghi ngờ tớ sao?

Hắn dùng lời lẽ mang tính buộc tội để hỏi ngược lại cả hai, khiến cho họ cảm thấy bối rối và có lỗi vì đã không tin tưởng “bạn” của mình, cảm giác hoài nghi giờ biến thành sự bối rối. Đặc biệt là với Aldric thì hành động đó của cậu không khác gì sự phản bội đối với Leon.

Nhưng Ronan thì lại khác, anh vẫn nhìn chằm chằm vào hắn với một vẻ đáng sợ. Hắn thừa biết nếu không có lời giải thích rõ ràng, Ronan sẽ lợi dụng điều đó để dẫn dắt mọi người lật lại toàn bộ sự việc, sự thật về hắn chắc chắn sẽ bị phanh phui.

Hắn thở dài và nói với một vẻ bộc bạch.

-Tớ thực sự không biết nữa! Lúc bị trúng đạn thì dần lịm đi, tớ tưởng khi đó mình đã chết luôn rồi, đến khi tỉnh lại thì người đã như thế này. Có lẽ cha tớ đã lén tiêm thứ đó vào khi biết tớ tham gia nhiệm vụ này. Ông ấy nghĩ làm vậy để bảo vệ tớ, kiểu như biện pháp an toàn riêng ngoài Gisele ấy. Mà mấy cậu cũng biết rồi đấy, cha tớ là thượng nghị sĩ mà. Ông ấy đủ quyền lực và quan hệ để tìm bác sĩ giỏi, có đủ khả năng tiêm thứ đó vào người mà tớ chẳng hề hay biết.

Ronan nghe xong chỉ biết lắc đầu ngán ngẩm.

-Đã nói là hắn có khả năng sao chép được kí ức của người khác mà. Thêm cái kĩ năng đánh tráo với bẻ lái câu chuyện siêu phàm của hắn thì có hỏi cũng bằng thừa. Giờ chỉ có cách là mắt thấy tay sờ thì mới rõ trắng đen thôi.

Aldric phản pháo lại một cách đầy quả quyết. Trong lòng cậu vốn đã không ưa gì Ronan, nhất là khi phải chứng kiến cách hành xử cực đoan và tàn bạo với đồng đội của cậu. Điều đó đã khiến cậu dao động và dần đứng về phía Norman, người được cho là yếu thế và bất lực hơn hẳn Ronan.

-Nếu anh cố nói rằng chúng tôi không nên tin tưởng Leon, vậy anh lấy bằng chứng gì để chúng tôi phải tin tưởng anh đây?! Nếu trong đó không chỉ có xác của họ mà còn là người của anh phục kích thì sao?! Anh lấy cái gì để đảm bảo điều đó.

Ronan dần tỏ rõ sự mệt mỏi khi chuyện này đang ngày một kéo dài ra. Áp lực thời gian đang khiến anh trở nên lo lắng vì nó đồng nghĩa là đồng bọn của hắn đang kéo tới ngày một gần. Nếu trình độ của chúng ngang ngửa hoặc hơn Norman thì đó sẽ là một rắc rối thực sự.

Ronan nhanh chóng đưa ra một ý kiến khác, mặc dù việc này có thể đẩy Leon và Gisele vào trạng thái nguy hiểm và không đúng với mục đích ban đầu khi anh quyết định ở lại, nhưng nếu không làm vậy thì anh cũng sẽ rơi vào tình trạng tương tự với họ. Việc đó thực sự không đáng để Ronan liều mạng.

-Vậy chúng ta sẽ quay về trụ sở. Hoặc ít nhất hãy ra khỏi phạm vi của khói gây nhiễu cho đến khi có thể liên lạc được với trụ sở. Tôi cũng sẽ liên lạc với người của mình để đưa Leon và Gisele ra ngoài. Mong là đồng bọn của tên giả mạo không đến và mang họ đi trước. Nó mà xảy ra thì...chắc mấy cô cậu lúc đó sẽ cắn rứt lương tâm lắm đấy.

Anh tin trụ sở sẽ không quy trách nhiệm nếu mọi chuyện diễn ra như vậy, miễn là giao được Norman cho họ tiến hành điều tra thì cả trụ sở lẫn cha của Leon cũng sẽ không có cớ để trách anh chuyện đã họ, và việc đó cũng đủ để bảo vệ anh khỏi nguy cơ bị loại khỏi công việc thợ săn.

Aldric bắt đầu thấy ngán ngẩm khi Ronan cứ nhắc đi nhắc lại chuyện Leon đang ở bên trong cùng Gisele. Cậu cảm thấy lời Ronan chẳng giúp ích được gì cho tình huống hiện tại mà ngược lại chỉ khiến mọi chuyện rối tung lên và làm anh càng trở nên đáng ngờ hơn.

-Sao anh cứ phải khăng khăng là Leon ở trong đó nhỉ? Rõ ràng là cậu ta đang ở đây mà!

-Vì tôi không phải là tên giả mạo, được chứ?! Mà muốn chứng minh có phải hay không thì phải bằng chứng để xác nhận chứ ai lại chỉ nói khơi khơi như cậu.

-Thôi đủ rồi, Aldric! Cậu làm ơn hãy yên lặng để tớ nói chuyện với Ronald đi.

Maylee nhanh chóng đứng ra can ngăn Aldric lại trước khi cậu vượt quá giới hạn của mình. Đây vẫn là buổi trao đổi thiên về thương lượng do cô trực tiếp đứng ra thực hiện thay cho cả nhóm. Mục tiêu là tìm ra cách giải quyết hợp lý nhất để bảo đảm sự an toàn cho Leon, ít nhất là cho đến khi có bên có thẩm quyền cao hơn đến can thiệp. Chứ không phải một cuộc tranh cãi tay đôi để ai muốn nói gì thì nói hay để Aldric đổ thêm dầu vào lửa.

Aldric hơi chững lại trước thái độ dứt khoát của Maylee. Cậu chợt nhận ra mình vừa đi quá xa, liền hít một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh.

-Tớ xin lỗi!

Maylee nhanh chóng trở lại với Ronan để tiếp tục cuộc trao đổi.

-Tôi đồng ý! Bọn tôi không đủ khả năng và thẩm quyền để xử lý vấn đề rắc rối này. Cách giải quyết tốt nhất vẫn là đưa cả Leon và anh về trụ sở để họ xem xét.

Gương mặt Ronan lúc này không còn căng thẳng như trước mà pha chút nhẹ nhõm xen lẫn mỏi mệt. Tuy nghi ngờ của nhóm Aldric vẫn chưa thể được lý giải, nhưng ít nhất thì tất cả đã đi tới cùng một giải pháp hợp lý cho cả đôi bên .

-Cuối cùng cũng tìm được ý kiến chung.

Norman im lặng để nghe toàn bộ cuộc đối thoại, sắc mặt hắn lúc này đã có phần tái nhợt đi. Mặc dù vẫn chưa chắc mình có thể thoát khỏi bị nghi ngờ, nhưng trước mắt thì đề xuất quay về trụ sở tạm thời giúp hắn tránh bị Ronan ra tay ngay lúc này. Hắn cũng sẽ cố gắng câu giờ để Idris và Lydia kịp tới hỗ trợ. Với cánh tay đã mất cùng vô số vết thương trên cơ thể thì trò diễn của hắn thừa sức thuyết phục được nhóm Aldric.

Hắn đảo mắt nhìn từng người một, như để xác nhận họ có thực sự đồng thuận hay không. Khi thấy không ai phản đối, Norman khẽ nuốt nước bọt rồi cất giọng yếu ớt, cố tỏ ra bình tĩnh.

-Vậy là tất cả cùng đến trụ sở phải không?! Ta đi thôi.

Norman vừa dứt lời thì giả vờ cố gắng đứng lên nhưng cố tình làm như đôi chân của hắn không còn kiểm soát được. Hắn cứ thế loạng choạng rồi ngã xuống đất, vẻ mặt đầy mệt mỏi và kiệt sức.

-Ah! L...Làm ơn đừng bắn tôi.

Hắn quay lại nhìn Ronan giơ súng lên về phía mình và làm ra vẻ hoảng hốt.

Maylee quay sang Ronan và cẩn thận nói với anh.

-Được rồi, Ronald. Anh có thể hạ súng xuống được không?

Mặt Ronan chợt nghiêm lại, tay vẫn chĩa súng vào Norman.

-Tôi có lẽ vẫn chưa nói về hình thức áp giải nhỉ?!

Maylee có phần chút lúng túng khi nghe vậy, còn Aldric thể hiện thái độ khó chịu thấy rõ.

-Áp giải ư?! Tôi nghĩ chúng ta chỉ cần đi tới trụ sở hoặc đến nơi có thể liên lạc với họ là được. Nhưng anh dùng từ “áp giải” thì có nghiêm trọng quá không vậy?!

-Chẳng nói quá đâu.

-Vậy anh định làm như thế nào mới được?

-Như lúc này thôi, tôi chĩa súng vào hắn còn ba người chĩa súng vào tôi. Muốn thì đi cách nhau ra một khoảng để đảm bảo an toàn cho nhau cũng dược.

Aldric ngay lập tức từ chối một cách đầy cương quyết.

-Nhìn Leon đi, cậu ta yếu đến mức còn không thể tự đứng dậy được. Anh nghĩ cậu ta sẽ đi kiểu gì? Lăn à?! Hay trườn bò đến khi kiệt sức mà chết?!

-Vậy cậu kéo chân hắn ta đi!

-Anh nói vậy là ý gì!

-Buộc một cuộn sợi dây quanh chân hắn để giữ khoảng cách rồi kéo đi như kéo lê bao tải ấy. Lấy sợi dây nào dài dài một chút để tăng khoảng cách với hắn.

Aldric nhăn mặt khi tưởng tượng đến hình ảnh đó, nó gợi lại cho cậu hình ảnh thợ săn ở Wolfkenstein buộc xác của một con heo hoặc con bò và kéo nó đi khắp bãi săn, với mục đích dụ những con quái vật ra ngoài để những thợ săn trên thùng xe tấn công đồng loạt.

-Tên khốn! Anh có còn coi cậu ấy còn là người nữa không vậy. Tôi tuyệt đối không đồng ý chuyện đó.

Ronan chỉ đáp lại sự tức giận đó của cậu với một vẻ thản nhiên.

-Hắn đang mặc giáp cường hóa, nó có có lớp đệm bảo vệ nên chẳng khó chịu gì đâu. Chỉ như trò lướt trên tấm thảm đám trẻ con hay chơi thôi.

-Nhưng đâu nhất thiết phải làm như vậy?! Anh làm như cậu ta còn sức để chống trả ấy?!

-Chỉ là diễn trò cả thôi. Tôi bị hắn lừa một lần rồi nên không có lần thứ hai đâu. Giờ mà hắn không chịu đứng thì tôi sẽ nhờ cô bé đàm phán kia làm thế đấy. Còn mà cô bé đó không làm nữa thì trước đó coi như chúng ta chưa nói gì với nhau cả.

Aldric quay sang nhìn Maylee bằng đôi mắt đầy hy vọng và van nài để mong cô nói đỡ giúp cậu. Nhưng Maylee chỉ nhẹ nhàng lắc đầu từ chối ngay mà không tốn một giây suy nghĩ. Maylee biết không dễ gì có cơ hội để Ronan chịu thỏa hiệp như vậy, chưa kể sức khỏe của Norman cũng đang ở trong tình trạng rất tệ, không thể chậm trễ việc đưa cậu ta về trụ sở thêm chút nào nữa.

-Cả cậu nữa sao, Maylee!

Norman bắt đầu thấy rối trí khi nhận ra Ronan không hề dễ đối phó như hắn tưởng. Anh ta tỉnh táo, tính toán kỹ lưỡng và luôn sẵn sàng đề phòng mọi tình huống. Nếu làm theo đúng cách Ronan đề xuất thì coi như hắn không còn cơ hội giở trò, càng đừng mơ tới việc chiếm được con tin để đe dọa. Chỉ cần sơ hở có một hành động nhỏ bất thường, hắn hoàn toàn có thể lĩnh nguyên một viên đạn trong một tư thế mà khả năng né tránh gần như là con số không.

Thế là hắn phải nói đỡ cho Aldric để ít nhất bản thân còn giữ lại được chút cơ hội mong manh.

-Tớ ổn mà...chỉ là hơi kiệt sức thôi. Bộ giáp vẫn có thể hỗ trợ tớ đứng dậy và đi lại được mà. Nên đừng lo lắng cho tớ quá! Chỉ cần các cậu đảm bảo công lý phải về tay lẽ phải là được. Tớ không muốn sự hi sinh của Gisele bị bỏ phí oan uổng.

Norman giả vờ cố gắng đứng dậy và rồi té ngã thêm một lần nữa.

Khi thấy hắn diễn lại trò này, Ronan đứng sau lưng liền càu nhàu.

-Mất thời gian quá đấy!

Norman lần này đáp trả lại mà không tỏ ra sợ sệt như vừa rồi, giả vờ như đang cố gắng vùng vẫy và làm ra vẻ bị Ronan dồn ép.

-A...anh là người khiến tôi ra nông nỗi này mà! Phải từ từ tôi mới có thể đứng dậy được chứ!

Mỗi khi nói về Leon, Maylee nhận ra Ronan vẫn hành động rất quyết đoán, không tỏ ra chút bất cẩn nào với bất kì hành động nào của cậu ta dù chỉ là nhỏ nhất. Thấy vậy, cô bắt đầu chú ý đến tình trạng sức khỏe của anh từ sắc mặt, cử chỉ và những dấu hiệu khác. Và dù anh có giấu khéo đến đâu, nhưng nếu cẩn thận quan sát thì cô vẫn có thể lờ mờ nhận ra. Rồi cô giữ bình tĩnh, nhẹ nhàng tìm cách thuyết phục anh bằng lý lẽ và sự chân thành.

-Ronald, anh có thêm điều kiện nào để yên tâm hạ súng xuống không? Tôi không yêu cầu anh cất súng đi, chỉ cần đừng chĩa thẳng vào Leon nữa là được. Tôi thấy anh đang rất căng thẳng và mệt mỏi. Nếu chẳng may tay anh lỡ bóp cò thì sao?! Anh cũng không muốn chúng tôi phải nổ súng vào anh, đúng chứ? Và nếu như anh đang phán đoán sai thì sao?! Anh có chắc mình sẵn sàng đối mặt với việc bị hiệp hội truy tố không?

Ronan bình tĩnh suy nghĩ, xem xét lại mọi chuyện. Anh biết rõ Norman là một kẻ nguy hiểm, nhưng đúng như Maylee nói, anh vẫn chưa có đủ bằng chứng để khẳng định rằng hắn thực sự là một con quái vật. Nếu hắn có khả năng sao chép đến từng tế bào giống hệt Leon thì sao? Và nếu hắn chết, hắn không quay về hình dạng ban đầu thì sao? Thì nghĩa là mọi người sẽ nghĩ chính Ronan đã giết Leon, cho đến khi tìm ra được cái xác thứ hai để chứng minh sự thật.

Mà nếu cái xác thứ hai đó bị đồng bọn của hắn kịp thời mang đi thì sao? Khi đó, Ronan không chỉ mang tiếng sát hại Leon, mà còn bị cả hiệp hội thợ săn và cha của Leon, một thượng nghị sĩ quyền lực truy cứu đến cùng. Anh sẽ không còn chỗ đứng ở Pháp hay Thụy Sĩ nữa. Toàn bộ những việc anh từng cố gắng, tất cả nỗ lực sẽ tan biến thành mây khói.

-Thôi được rồi! Đây là lần cuối tôi thỏa hiệp với mấy cô cậu. Nếu muốn tôi hạ súng xuống thì tên kia phải cởi hết trang bị trên người của hắn ra, dù là lọ thuốc giảm đau hay chữa trị các thứ cũng không được giữ lại.

Norman tỏ vẻ bất mãn và dùng bộ dạng đầy tội nghiệp để nhìn anh.

-Kể cả chúng luôn sao?! Nếu không có chúng thì tôi chết mất. Nhờ chúng mà tôi đã không chết vì bị sốc bởi vết thương đấy.

Ronan nghe Norman giở giọng phân bua cùng bộ mặt đáng thương thì chỉ nhếch mép cười. Anh thừa biết đó là một màn diễn vì rõ ràng từ lúc hắn bị hạ gục đến giờ thì Norman chưa hề mở bất kỳ lọ thuốc nào ra. Trò đó có thể lừa được Aldric với Maylee chứ còn anh thì chắc chắn là không.

-Vậy thì mở ra uống mấy cái mày cần rồi ném nó đi là được. Nó khó khăn đến vậy à?!

Thậm chí Maylee còn nói thêm vào để thúc giục.

- Nghe lời anh ta đi Leon. Càng xử lý xong chuyện này sớm thì chúng ta càng có cơ hội rời khỏi đây nhanh hơn. Còn phải tìm Gisele nữa. Chị ấy có thể vẫn còn sống, chúng ta không nên chậm trễ thêm được nữa đâu.

Thế là Norman bất đắc dĩ phải làm theo để tránh bị nghi ngờ, đến khi lấy lọ thuốc chữa trị ra để sử dụng thì hắn lập tức khựng lại vì nó nhẹ bất thường. Một lỗ lớn thủng lớn ở dưới đáy đã khiến thuốc bên trong rơi ra hết từ lúc nào không hay.

Hắn quay sang nhìn Ronan và giơ phần đáy lên để anh kiểm chứng.

-Tôi bị rơi hết thuốc để chữa trị rồi. Có thể cho tôi xin bạn mình vài viên được không?!

Aldric nghe thế liền rút lọ thuốc trong túi ra, lấy mấy viên và định tiến lại gần Norman để chúng đưa trực tiếp cho hắn. Ronan thấy vậy thì lập tức nói lớn ngăn cản.

-Dừng lạ...!

Bỗng dưng anh ngã khuỵu chân xuống đất mà, suýt nữa thì đập mặt nếu không kịp đưa tay ra chống đỡ. Đầu óc quay cuồng như thể bị say sóng nặng. Đôi mắt và hàm răng anh bất ngờ biến đổi một cách mất kiểm soát, tiếp đó là đến những cơ quan bên trong cơ thể. Mồ hôi của Ronan tuôn ra liên tục chỉ trong vòng vài giây sau đó buộc anh phải gồng mình kiềm chế, cố giữ bình tĩnh để không mất kiểm soát hoàn toàn.

[Khỉ thật! Vết thương ở đầu tệ hơn mình nghĩ. Chỉ riêng việc mình không biến đổi ngay lúc đó và giữ được hình dạng con người đến tận bây giờ cũng đã là một kì tích rồi. Mình đoán mấy chuyện kiểu vậy không sớm thì muộn kiểu gì cũng xảy ra, nhưng lại rơi đúng vào thời điểm quan trọng như thế này thì thật không thể ngờ được. Phải mau chóng ra khỏi đây nhanh.]

-Anh có ổn không vậy?! Có cần...

Maylee vừa nói vừa tiến về phía Ronan, nhưng anh lập tức giơ tay ra trước, ra hiệu cho cô dừng lại.

-Tôi ổn! Chỉ hơi choáng váng một chút thôi. Không cần cô phải giúp.

Vì Maylee đang để mắt đến Ronan, anh thì lúc này lại đang vật lộn với chính mình nên không chú ý vào ai cả, còn Eila thì chỉ tập trung giám sát anh.

Tức là đang không có ai để mắt đến Aldric và Norman.

-Đứng dậy nào!

Aldric đã không thèm để ý tới hành động cảnh báo của Ronan. Khi thấy Ronan vừa ngã xuống, cậu liền chớp thời cơ, lao nhanh về phía Norman để đưa thuốc cho hắn, thậm chí còn với tay ra như muốn giúp đỡ. Việc này hoàn toàn bình thường đối với một người đã mất tay phải, nằm trên mặt đất và không có vũ khí, mặt mũi đầy vẻ hoảng sợ. Nó khiến Norman lúc này trông chẳng khác gì một người yếu thế, nếu như không biết đó chỉ là vở kịch mà hắn đang diễn. Và chính khoảnh khắc này lại là tình huống nguy hiểm nhất.

-Aldric, hãy tránh xa khỏi cậu ta ra!

Nhưng lúc này đã quá trễ để ngăn Aldric lại.

Vào đúng lúc Aldric quay đầu lại nhìn Maylee với vẻ ngạc nhiên, Norman đã bất ngờ kéo tay cậu lại thật mạnh và đột ngột và khiến cậu lập tức mất thăng bằng. Cùng lúc đó, hắn ta dùng hết sức bình sinh, đứng dậy với tốc độ cực nhanh và vòng ra đằng sau Aldric, dùng tay trái để bóp cổ và khống chế cậu.

Norman cười nham hiểm và nói lớn.

-Không được di chuyển!

Nỗi sợ hãi trên mặt của Norman một vài giây trước đã ngay lập tức biến mất.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận