Dead World
Shawn Daji Shawn Daji+AI
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Dead World: Crime

Chương 34.6

0 Bình luận - Độ dài: 4,586 từ - Cập nhật:

Vận rủi đối với Norman thì không có nghĩa là vận may đã tới đối với Ronan. Tuy kế sách của anh đã thành công mĩ mãn với cái chết của Norman, nhưng mọi chuyện có lẽ đã không giống như dự tính trước đó.

Lúc đầu, anh chỉ giả vờ kiểm tra Maylee với vẻ mặt căng thẳng để khiến tình huống trông nghiêm trọng, tạo đòn tâm lý cho Aldric để ép cậu tới giới hạn chịu đựng. Thế nhưng khi bắt đầu kiểm tra kỹ hơn, anh phát hiện ra Maylee không còn thở, cũng không thể cảm nhận được bất kì nhịp đập nào ở tim, và khi cố bắt mạch, anh chẳng cảm nhận được điều gì cả.

[Chết tiệt, mình đã giữ lâu quá mức rồi sao?!]

Ronan vội vàng thực hiện sơ cứu khẩn cấp cho Maylee. Anh liên tục ép tim, hô hấp nhân tạo, làm mọi thứ thật nhanh với hy vọng giữ lại sự sống cho cô. Toàn bộ tâm trí anh lúc này chỉ tập trung vào Maylee, đến mức chẳng nhận ra Aldric đang từng bước tiến lại ngày một gần, người lúc này với ánh mắt đầy thù hận, sẵn sàng xuống tay không chút do dự để báo thù cho Maylee. Và có lẽ lý do mà cậu không bắn Ronan ngay lúc này là vì anh đang cố gắng hết sức để cứu bạn của mình.

Rồi Aldric đột ngột lên tiếng để thông báo cho cả hai về sự hiện diện của mình.

-Cậu hỗ trợ hắn ta cứu Maylee đi, tớ sẽ trông chừng cho hắn ta cho.

Eila lúc này đang dồn hết sự tập trung cho Maylee, sau đó bất ngờ quay sang nhìn Aldric để kiểm tra cậu. Cô lập tức rơi vào hoảng loạn khi nhìn thấy vẻ ngoài của cậu. Nó đáng sợ đến mức khiến cô chết lặng. Cô đứng sững người ở đó như tượng đá, miệng cứng đờ không thể thốt nên lời.

-Al...Aldric!...Cậu!...Cậu!

-Tập trung cứu Maylee đi, không cần phải lo lắng cho tớ! Tớ sẽ đảm bảo tên khốn Ronald này không giở trò thêm được nữa nữa đâu.

Eila lúc này đã hoàn toàn không thể rời mắt khỏi Aldric.

-Nh...nhưng cậu!

-Tớ hoàn toàn ổn. Chỉ hơi mệt một chút thôi.

Cuộc tranh cãi căng thẳng giữa hai bên khiến Ronan bắt đầu mất kiên nhẫn. Anh ngẩng lên, định lên tiếng nhờ Eila hoặc Aldric giúp một tay. Nhưng ngay lúc đó, một cảnh tượng ghê rợn bất ngờ hiện ra trước mắt khiến anh chết lặng.

-Làm ơn, ai cũng...Chết tiệt!

Ronan lập tức bật lùi ra sau theo phản xạ. Trước mặt anh là Aldric, với một gương mặt bê bết máu cùng những mạch máu nổi rõ trên da như mạng nhện, đôi mắt đỏ rực trông như sắp bốc cháy. Máu thì tuôn ra không ngừng từ mắt và mũi cậu khiến người khác nhìn phải ám ảnh. Và dù nhiệt độ dưới lòng đất không quá lạnh, hơi nước vẫn bốc lên từ người cậu như thể cơ thể đang sôi sùng sục. Nhưng lạ kỳ là Aldric lại đang run lên từng hồi như thể bị rét thấu xương.

Đó rõ ràng là biểu hiện của người bị nhiễm virus Zion, nhưng điều kì lạ là đến giờ cậu vẫn chưa mất kiểm soát. Thường thì loại virus này phát tác cực nhanh, chậm nhất là trong vòng hai phút, còn trường hợp ghi nhận nhanh nhất chỉ vỏn vẹn 10 giây. Vậy mà cậu ta vẫn đứng đó, rõ ràng mang đầy đủ dấu hiệu của một người đã bị nhiễm hoàn toàn, nhưng không có dấu hiệu gì là mất kiểm soát.

Aldric nhìn Ronan với một vẻ mặt đáng sợ.

-Tại sao lại dừng lại?! Chẳng phải anh đang cứu cô ấy sao?!

-Rõ ràng quá rồi còn gì. Tôi chưa muốn bị cậu giết chết.

Cậu lập tức hét lớn để đe dọa.

-Quay lại đây cứu cô ấy nhanh.

-Không nhé, chết tiệt!

Chẳng nói chẳng rằng, Aldric bất giờ giơ khẩu súng của mình lên và bắn một loạt đạn về phía Ronan. Bằng phản xạ nhanh nhạy, anh lập tức nghiêng người để né đạn, rồi cúi thấp người xuống và nhanh chóng lăn mình tới sau đống đất đá gần đó để ẩn nấp. Anh gào lên gọi Eila với hi vọng có được sự trợ giúp của cô trước tình thế nguy hiểm này.

-Nếu không muốn cô nhóc chết thì tiếp tục việc tôi đang làm đi. Tôi sẽ cố gắng liên lạc cho người của mình tới cứu cô ấy.

Như thức tỉnh khỏi nỗi sợ, Eila nhắm mắt lại, mặc kệ Aldric và bắt đầu hành động. Thấy thế, Aldric cũng chẳng suy nghĩ nhiều nữa, vì không còn lý do để giữ anh còn sống nên cậu bắt đầu tấn công dồn dập hơn, bắt đầu công cuộc báo thù của mình.

Ronan lúc này đang nép mình sau đống đất đá. Trong đầu anh xoay vòng hàng loạt phương án, tìm cách thoát khỏi tình thế nguy hiểm trước mắt. Anh biết mình phải hành động nhanh, nếu không hậu quả sẽ cực kỳ nghiêm trọng.

[Khỉ thật! Mình không thể biến đổi vào lúc này được. Cơn đau đầu vừa nãy là một dấu hiệu cơ thể mình hiện tại đang không hề ổn chút nào. Nếu lỡ may mất kiểm soát và biến thành quái vật hoàn toàn thì nguy to.]

Khi Aldric tiến lại gần chỗ Ronan đang trốn, anh bất ngờ lao ra và ném đống đất đá trong tay về phía Aldric, khiến cậu bị phân tâm rồi lao tới. Sự liễu lĩnh và bất ngờ đó đã khiến Aldric chậm lại một nhịp, nhưng cậu vẫn giữ được bình tĩnh để chĩa họng súng về phía Ronan và bóp cò. Loạt tiếng súng vang lên sau cú đá của Ronan, nó đã trúng vào súng của Aldric.

Tác động của cú đá đã khiến những viên đạn bay lệch khỏi quỹ đạo định sẵn và sượt qua Ronan. Hơn nữa, khẩu súng cũng đã bị bật ra khỏi tay Aldric. Để đổi lấy việc lấy đi hỏa lực tầm xa của Aldric, Ronan đã phải để lộ ra chút sơ hở dù chỉ trong giây lát. Đúng lúc đó, Aldric cũng thu hẹp khoảng cách với anh và tung ra một cú đấm mạnh, đẩy lùi Ronan lại về phía sau và khiến anh suýt té ngã.

Ronan đã trở nên yên tâm hơn sau khi loại bỏ vũ khí của Aldric. Tuy nhiên, anh biết mình vẫn chưa thật sự chiếm ưu thế. Aldric lúc này vẫn mặc bộ giáp tăng cường có sức mạnh vượt trội, trong khi Ronan lại không còn sự hỗ trợ từ giáp bảo vệ vốn đã bị vô hiệu hóa trước đó. Lợi thế của cuộc chiến vẫn đang nghiêng về phía Aldric, và anh cần tìm ra cách xoay chuyển tình thế nếu không muốn bị áp đảo.

Aldric bị đá văng khẩu súng nhưng cậu chẳng buồn quay lại nhặt. Cậu tự tin vào sức mạnh vượt trội từ bộ giáp tăng cường đang mặc và tiếp tục lao tới tấn công Ronan với không chút do dự. Vì Ronan không dùng giáp mũ bảo vệ nên cậu chỉ cần dùng một đòn vào đầu đủ mạnh là có thể kết liễu anh ngay lập tức.

Khoảnh khắc tiếp theo, trận chiến của cả hai đã chuyển qua một trận đấu cận chiến.

Ronan biết rõ lợi thế của Aldric nằm ở sức mạnh được cường hóa bởi bộ giáp nên hành động đối đầu trực diện với cậu lúc này là tự sát. Thay vào đó, anh áp dụng một phong cách chiến đấu linh hoạt, kết hợp nhuần nhuyễn giữa nhiều loại võ thuật để đối phó. Dù thân hình vạm vỡ, Ronan vẫn di chuyển cực kỳ linh hoạt. Chân luôn giữ tư thế chắc chắn, hai tay luôn sẵn sàng giơ lên bảo vệ các điểm yếu, mắt thì không rời đối thủ, chỉ chờ phát hiện ra sơ hở để ra đòn.

Trái ngược hoàn toàn với Ronan, Aldric chiến đấu dựa hoàn toàn vào bản năng và chút ít kỹ năng phòng thân. Không có kỹ thuật, không có chiến thuật mà chỉ có sức mạnh, tốc độ thuần túy cùng sự liều lĩnh đến đáng sợ. Cậu lao tới tấn công như vũ bão, mỗi cú đấm hay cú đá đều mang theo sức công phá khủng khiếp, đủ làm nứt cả bức tường bê tông.

Virus Zion đã cướp đi lý trí và sự tỉnh táo của Aldric, nhưng đồng thời cũng giải phóng toàn bộ tiềm năng thể chất trong người cậu. Giờ đây, cậu chẳng còn cảm nhận được nỗi đau hay sự sợ hãi nữa mà chỉ còn là một cỗ máy chiến đấu tàn bạo, sẵn sàng nghiền nát mọi thứ trước mặt.

Aldric tung một cú đấm cực mạnh nhắm thẳng vào mặt Ronan, cú đánh nhanh đến mức không khí phải phát ra tiếng rít gai người. Nhưng Ronan đã lường trước được điều đó, anh không đỡ đòn mà khẽ nghiêng người để cú đấm sượt qua trong gang tấc. Cùng lúc đó, anh dùng lòng bàn tay đẩy nhẹ vào khuỷu tay của Aldric làm chuyển hướng toàn bộ lực của cú đấm, khiến cậu ta mất thăng bằng và ngã chúi về phía trước.

Tận dụng thời cơ, Ronan nhanh chóng xoay người áp sát và định tung ra một đòn khóa khớp, với mục tiêu vô hiệu hóa cánh tay của Aldric. Nhưng cậu ta phản ứng còn nhanh hơn cả anh tưởng. Vừa thấy Ronan tiếp cận, Aldric bất ngờ gầm lên đầy giận dữ rồi xoay người cực nhanh, dùng sức mạnh tuyệt đối để thoát khỏi thế khóa. Không để mất nhịp, Aldric vung tay còn lại để thực hiện một cú móc ngang đầy uy lực, buộc Ronan phải lùi lại phòng thủ.

Cuộc chiến ngày càng căng thẳng, cả hai bên đều giằng co không ngừng. Aldric liên tục tung ra những cú đánh dồn dập như vũ bão, buộc Ronan phải liên tục né tránh hoặc chuyển hướng để giữ thế chủ động. Anh di chuyển vòng quanh đối thủ, giữ khoảng cách an toàn và kiên nhẫn quan sát, chờ sơ hở để phản công.

Mỗi lần Aldric ra đòn, Ronan như biến thành một bóng ma, linh hoạt xử lý những cú đánh của cậu, dùng những kỹ thuật tinh vi để hóa giải lực tấn công và tìm cơ hội phản đòn. Anh thử dùng một đòn quét trụ nhưng Aldric đã nhảy lên né được và đáp trả bằng một cú đá xoay người mạnh mẽ. Bất ngờ trước đòn tấn công, Ronan lập tức giơ hai tay lên và thành công đỡ được, nhưng lực tác động mạnh đến mức đẩy anh lùi lại vài bước, đồng thời khiến cho cả cánh tay run lên vì tê dại.

[Thằng nhãi này học được cách đánh tay đôi với người rồi à? Hay đó chỉ là phản xạ chiến đấu thông thường của nó.]

Ronan bắt đầu hiểu rằng cứ tiếp tục phòng thủ thế này thì sớm muộn gì anh cũng bị hạ. Aldric càng đánh lại càng hăng, sức mạnh thì cứ ngày một tăng lên với tốc độ chóng mặt, dường như virus đang liên tục đẩy cơ thể cậu vượt qua giới hạn. Cú đấm của Aldric cứ thế mạnh hơn, nhanh hơn và dữ dội hơn khiến Ronan hiện tại không còn dám đỡ trực tiếp. Chỉ riêng việc đỡ đòn trực diện cũng khiến anh cảm giác như xương muốn gãy, nếu như lãnh thẳng vào người thì có khi còn bị nội thương nặng. Ronan buộc phải tìm cách thay đổi chiến thuật trước khi quá muộn.

Trong một khoảnh khắc, khi Aldric đang tung ra một loạt cú đấm liên tục, cậu đã vô tình để lộ một sơ hở nhỏ. Ronan lập tức nhận ra thời cơ, không chút do dự mà tung ngay cú đá mạnh nhất nhắm thẳng vào đầu Aldric, hy vọng có thể chặn đứng đòn tấn công và hạ gục cậu trong một đòn.

Thế nhưng, Aldric đang trong trạng thái điên cuồng lại phản ứng theo một cách không ai ngờ tới. Cậu ta lại bất ngờ lao thẳng về phía cú đá như thể muốn hứng trọn. Với một tốc độ chóng mặt, Aldric vươn tay túm chặt lấy cẳng chân của anh khi nó vừa chạm tới. Chứng kiến cảnh tượng đó khiến Ronan lập tức sững sờ, anh không ngờ Aldric lại liều lĩnh đến mức dùng chính cơ thể của bản thân để bắt đòn tấn công của mình.

Trước khi Ronan kịp rút phản ứng lại, Aldric đã gầm lên một tiếng man dại. Tay còn lại của cậu ta đã nắm chặt lại và tung ra một cú đấm thẳng vào ngực Ronan.

ĐÙNG! Một âm thanh khủng khiếp vang lên khắp không gian. Cú đấm của Aldric giáng thẳng vào ngực Ronan với toàn bộ sức mạnh của bộ giáp và sự cuồng nộ của bản thân. Lực tác động khủng khiếp đến mức bộ đồ chiến đấu của Ronan dù có khả năng chống đạn cùng lớp đệm bảo vệ cũng gần như trở nên vô dụng trước nó. Anh vẫn cảm nhận được cú va chạm xuyên qua từng lớp bảo hộ và khiến cơ thể chấn động dữ dội.

Ronan cảm giác như vừa bị tông bởi một chiếc xe tải đang lao hết tốc lực. Không khí trong phổi bị nén ra sạch, xương sườn như muốn gãy nát đến nơi. Toàn bộ cơ thể anh bị hất văng lên không trung, bay ngược lại ra phía sau tới hàng chục mét, sau đó đập mạnh xuống nền đất cứng như đá. Cú va chạm làm đầu anh quay cuồng, máu từ khóe miệng trào ra như suối. Anh ho sặc sụa, vị máu tanh nồng tràn ngập trong cổ họng.

Nhưng anh nhanh chóng nhận ra bản thân vừa bị đánh bay về phía chỗ đứng ban đầu của mình. Bên cạnh anh lúc này là những bộ phận kim loại của bộ giáp nằm rải rác, và ngoài ra là cả thiết bị đầu cuối liên lạc nội bộ với cả nhóm đang được để ở chiếc thắt lưng.

Ronan thấy Aldric đang từ từ tiến lại gần, dáng vẻ bình thản như không có gì xảy ra. Thậm chí cậu ta chẳng buồn liếc nhìn khẩu súng của mình nằm ở gần đó mà cứ thế bước qua nó. Không chần chừ, anh vội đeo phần giáp cẳng tay có tích hợp bảng điều khiển, rồi nhanh chóng thao tác để kích hoạt nó. Bộ giáp phản hồi ngay, kết nối với hệ thống tăng cường và nhanh chóng mở rộng, bao phủ toàn bộ cánh tay và bàn tay anh.

Sau khi nhặt thiết bị đầu cuối lên, Ronan nhanh tay giấu nó ra sau lưng để tránh bị phát hiện. Không chần chừ, anh vuốt liên tục lên màn hình theo một trình tự đã định, kích hoạt chế độ cầu cứu khẩn cấp chỉ trong tích tắc.

Dựa vào chế độ rung để thông báo, Ronan biết được không có bất kì ai liên lạc hoặc có thể liên lạc được với mình, kể cả là Michell và Tokita. Anh đoán rằng khói gây nhiễu khả năng cao vẫn còn hoạt động, dẫn tới phạm vi lan truyền tín hiệu chắc chắn bị ảnh hưởng. Tệ hơn nữa, tín hiệu cầu cứu anh đang gửi đi có thể không tới được nơi cần đến, một nguy cơ lớn giữa tình thế đang căng như dây đàn. Anh cần phải có một cách gì đó để đưa thiết bị ra khỏi phạm vi tác dụng của nó.

Khi Aldric tiến đến một khoảng cách nhất định thì bỗng tăng tốc đột ngột. Ronan thấy thế vội đeo nốt phần giáp ở tay còn lại. Ngay lập tức, lớp giáp tự động mở ra và ôm lấy cẳng tay và bàn tay, chuẩn bị cho cuộc đối đầu sắp tiếp theo.

Ronan nhanh chóng lùi lại một bước để tránh cú đấm của Aldric, rồi bất ngờ dùng toàn bộ sức lực để ném thiết bị liên lạc đang giấu sau lưng về phía đối thủ. Anh cố tình hướng cú ném thẳng vào Aldric để đánh lạc hướng cậu. Phản ứng của Aldric diễn ra đúng như mong đợi, cậu tưởng Ronan vừa ném một món vũ khí nên vội vàng né sang bên để tránh bị trúng đòn. Vì quá tập trung vào việc phòng thủ, Aldric hoàn toàn không nhận ra đó chỉ là thiết bị liên lạc, cứ thế để mặc nó bay đi mà không mảy may chú ý.

Cậu ta cứ thế lao tới với sự quyết liệt đến kinh hoàng, những bước chân nhanh đến mức như muốn xé toạc không khí. Aldric giờ đây giống như một cơn bão hủy diệt, lao tới với sức mạnh khủng khiếp khiến ai cũng phải khiếp sợ. Không ai, không thứ gì có thể cản bước cậu lúc này.

Ronan lùi lại theo phản xạ, cảm nhận rõ ràng áp lực khủng khiếp từ đối thủ. Cơ thể anh vẫn chưa còn đau nhức sau cú đấm trước đó, các khớp xương gào thét như bị ai đó bẻ gãy, từng thớ cơ thì như đang bị vắt kiệt sức lực đến cùng cực, rã rời đến mức như muốn sụp đổ đến nơi. Còn Aldric hiện tại chẳng khác gì một con quái vật thực sự, mỗi đòn đánh cậu tung ra đều mang theo mức độ tàn phá khủng khiếp, đủ để nghiền nát nội tạng nếu Ronan xui xẻo dính phải một cú trực diện.

Anh cố tránh cú đấm sượt ngang mặt, cúi người thật nhanh để né cú đá nhắm vào đầu. Nhưng Aldric ra đòn quá nhanh và không có dấu hiệu ngơi nghỉ, liên tục tung ra những pha tấn công quyết liệt khiến Ronan chỉ còn biết phản ứng theo bản năng, không thể kịp suy nghĩ hay tính toán nước đi gì tiếp theo.

Tuy cách ra đòn của Aldric có vẻ vụng về, nhưng nhờ sức mạnh được tăng cường đã khiến từng cú đánh đều trở nên cực kì nguy hiểm, đảm bảo có thể kết liễu đối thủ ngay lập tức. Lúc này, cậu chỉ cần khoảnh khắc sơ hở nhỏ nhất của Ronan, khoảnh khắc khi anh chậm lại dù chỉ một nhịp, cũng sẽ là lúc anh chẳng còn cơ hội nào để sống sót.

Ronan cắn chặt răng, gồng mình chịu đựng cơn đau giằng xé khắp cơ thể. Anh đảo mắt nhanh như chớp để quan sát xung quanh, cố tìm khẩu súng lục nằm trong đống vũ khí của mình cách đó không xa, hy vọng có thể dùng nó để phản công và giữ khoảng cách với Aldric. Thế nhưng Aldric không cho anh một giây phút nghỉ ngơi, cậu liên tục ép sát anh và tung ra hàng loạt cú đấm dồn dập như mưa rào.

[Khỉ thật! Nó còn mạnh hơn nữa à?! Tốc độ, sức mạnh, tất cả đều vượt xa lúc nãy. Cứ thế này thì mình bị nó giết mất. ]

Những cú đấm của Aldric sượt qua người Ronan trong tích tắc, chỉ cần chậm hơn một chút thôi là đã khiến anh gục ngã. Dù không trúng đòn, Ronan vẫn cảm nhận rõ luồng khí nóng hừng hực phả lên mặt, cũng như sức ép kinh hoàng từ từng đòn tấn công. Ronan nhận ra việc cố gắng tiếp cận khẩu súng lúc này là điều không thể, chỉ cần chậm lại dù một chút là Aldric sẽ ra tay hạ gục anh không chút do dự.

Việc có được khẩu súng thì càng không thể bởi Aldric luôn tiếp cận lại gần Ronan để tấn công, anh cũng không dám chơi trò cận chiến giống như cách chiến đấu với Norman vừa rồi vì thể trạng hiện tại không cho phép, chưa kể giáp cường hóa không sử dụng được mà anh lại tiếp cận cậu ta, hoặc để cậu ta tiếp cận trong khi nhắm bắn thì chỉ có bị đấm cho nát người. Ronan không dám liều lĩnh chỉ vì dựa vào phán đoán về kĩ năng đấu tay đôi kém cỏi của cậu để cho bản thân lý do hành động khinh suất. Anh phải tìm một cách khác hiệu quả và dứt điểm hơn để thay thể.

Ronan tiếp tục tìm kiếm cơ hội trong khi đối phó với Aldric. Trận chiến đã nhanh chóng kéo họ đi được một vòng quanh khu vực. Bỗng nhiên, anh thấy một hộp pin năng lượng của bộ giáp cường hóa đang nằm trơ trọi trên nền đất, chắc hẳn nó đã văng ra đây khi anh ném nó về phía Maylee hoặc Eila để đánh lạc hướng họ. Đó là cơ hội duy nhất của Ronan lúc này, anh cần phải lấy được nó bằng mọi giá.

[Khốn nạn, mình phải có cục pin đó. Nhưng làm sao để tạo đủ khoảng trống để thoát khỏi cái vòng vây chết tiệt này đây?]

Suy nghĩ của Ronan bắt đầu xoay vòng như chong chóng. Aldric hiện tại đang di chuyển với tốc độ vô cực kì nhanh, cùng với sự tàn nhẫn và sức mạnh khủng khiếp như thể một cỗ máy được lập trình để tiêu diệt, đối đầu trực diện với cậu lúc này chắc chắn ngang với hành động tự sát. Anh cần một cái gì đó đủ đủ bất ngờ để làm cậu ta phân tâm dù chỉ là một khoảnh khắc nhỏ.

Khi Aldric lại tung ra một cú đấm vào mặt, Ronan cố tình lùi lại và để lộ một điệu bộ như thể đã kiệt sức. Đôi mắt Aldric hiện lên vẻ đắc thắng cùng một sự thỏa mãn đến đáng sợ. Không chần chừ, cậu lao đến định tung đòn kết liễu anh. Ngay khoảnh khắc Aldric chuẩn bị vung tay với toàn bộ sức mạnh của mình, Ronan bất ngờ rút ra từ túi hông một thiết bị phát sáng khẩn cấp. Anh kích hoạt nó rồi chiếu thẳng vào mặt Aldric. Một luồng sáng trắng chói lòa vụt lên trong không gian.

Bị chói mắt trước luồng sáng bất ngờ, Aldric theo bản năng nhắm tịt mắt và lập tức lùi thật nhanh, đồng thời đưa một tay lên để che lại. Mặc dù cậu đang hành động mất lý trí, nhưng phản xạ tự nhiên của cơ thể vẫn còn đó. Đặc biệt là khi đôi mắt cậu, hiện tại bị ảnh hưởng trực tiếp bởi virus nên sẽ cực kì nhạy cảm với nguồn sáng mạnh như vậy. Sự tập trung cùng với đôi mắt của Aldric dường như đã bị quá tải, gây ra gián đoạn trong chuỗi tấn công dồn dập của cậu. Đó chính là khoảnh khắc mà Ronan đang cần cần.

Không hề lãng phí dù chỉ một giây, anh lao nhanh như một mũi tên về phía cục pin năng lượng. Cơn đau lan khắp người như muốn giữ chân anh lại, nhưng ý chí sinh tồn mạnh mẽ của anh đã vượt lên tất cả. Vì đôi chân không thể chịu nổi, anh ngã sấp xuống nền đất ngay bước cuối cùng, nhưng tay đã kịp vươn ra tóm lấy cục pin lạnh ngắt. Ronan lập tức lật người lại, vội vàng cắm mạnh nó vào khe cắm trên thắt lưng bộ giáp.

Một tiếng “tách!” vang lên. Ngay lập tức, các thông báo hiện lên bảng điều khiển, thông báo bộ giáp cường hóa đã liên kết với bộ giáp kim loại, cụ thể là hai chiếc găng tay mà anh đang đeo.

-Tên khốn chết tiệt!

Aldric nói lớn một cách đầy giận giữ khi đôi mắt của cậu dần thích nghi lại với ánh sáng. Cậu không ngờ Ronan lại sử dụng thủ đoạn bỉ ổi này. Với cơn thịnh nộ bùng phát mạnh mẽ hơn, cậu lao thẳng tới Ronan, dùng toàn bộ sức mạnh của mình để tung ra một cú đấm trời giáng, nhắm thẳng một đòn trực diện vào đầu anh. Nhưng cậu không hề hay biết rằng vào thời điểm này, cán cân của trận chiến đã nghiêng hoàn toàn về phía Ronan.

Ronan bình tĩnh phản ứng lại, anh nhanh chóng nghiên người sang một bên, né tránh đòn tấn công một cách gọn gàng. Cú đấm của Aldric cứ thế sượt qua sát bên người anh, tạo ra tiếng rít đầy đáng sợ khi nó xé toạc không khí. Ngay lập tức, Ronan xoay người và dồn toàn bộ sức mạnh của bộ giáp vào cánh tay phải, tung một cú đấm móc giáng thẳng vào mạn sườn của Aldric.

ĐÙNG! Một âm thanh dữ dội vang vọng khắp đường hầm. Đầu Aldric bất ngờ bị hất mạnh sang một bên vì quán tính, toàn bộ cơ thể bị văng đi như một con rối đứt dây. Cậu ta lướt đi trên không trung, đập mạnh vào bức tường bên cạnh với một tiếng động chói tai, khiến cả vách đá rung chuyển và bụi bay mù mịt. Một tiếng rên đau đớn, bật ra từ cuống họng Aldric khi cậu ta đổ gục xuống, bất động giữa đống đổ nát.

Ronan đứng lặng ở đó và thở gấp, toàn bộ cơ thể anh đang rã rời vì đau đớn, từng hơi thở như lồng ngực bị bóp nghẹt. Anh nhìn về phía Aldric với một vẻ đầy cảnh giác. Cậu ta nằm im lìm, toàn thân liên tục run rẩy, máu bắt đầu chảy ra từ khóe miệng. Chẳng mất quá lâu, Aldric từ từ di chuyển cánh tay, cố gắng chống nó xuống đất để dựng người dậy, nhưng chỉ vài giây sau lại ngã gục xuống. Virus Zion đã biến Aldric thành một sinh vật vượt xa con người hoàn toàn, đến mức một đòn đánh như vậy cũng không thể kết liễu hoàn toàn cậu ta.

Anh chậm rãi bước tới chỗ ba lô cùng vũ khí của mình, nhặt khẩu súng lục lên và quay lại chỗ của Aldric để xử lý cậu. Nhưng lúc Ronan quay lại, Aldric đã gắng gượng đứng lên được từ khi nào, hai tay giơ cao trong tư thế phòng thủ. Máu từ miệng và mũi cậu không ngừng chảy xuống. Một giọng nói yếu ớt, xen lẫn với từng hơi thở đứt quãng bất ngờ được cất lên khi cậu thấy Ronan đứng trước mặt mình.

-C...có giỏi...thì vào đây...tên khốn!

Nghe xong câu nói đó của Aldric, Ronan lập tức phớt lờ nó, giơ khẩu súng lên và nhắm vào đầu để kết liễu cậu.

Nhưng ngay khi định bóp cò, một viên đạn đột nhiên bay ngang qua tầm mắt Ronan, lập tức chặn đứng anh lại.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận