Dead World
Shawn Daji Shawn Daji+AI
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Dead World: Crime

Chương 31.2

0 Bình luận - Độ dài: 9,364 từ - Cập nhật:

Sáng hôm sau, màn hình thiết bị đầu cuối cá nhân của Ronan nháy sáng, hiển thị một tin nhắn ngắn gọn. Anh đọc lướt qua, rồi toàn bộ cơ thể như đông cứng lại một giây trước khi cơn bực dọc âm ỉ cuộn lên trong lồng ngực. Những ngón tay siết chặt, khớp xương kêu răng rắc.

Ronan nghiến răng, một tiếng chửi thề gần như bật ra khỏi cổ họng.

-Đùa nhau chắc!

Tất cả, không sót một chi tiết nào, những điều kiện tưởng chừng như vô lý mà cả nhóm đã đưa ra trong yêu cầu dọn dẹp tổ Demonizer đều được chấp thuận một cách trơn tru đến đáng ngờ. Điều này không mang lại cảm giác nhẹ nhõm, mà ngược lại, nó như một tảng đá đè nặng lên tâm trí Ronan, báo hiệu một nhiệm vụ còn khốc liệt hơn cả những gì anh tưởng tượng.

-

Cửa hàng vũ khí Hot Marble vừa mới kéo cánh cửa kim loại lên, không khí buổi sáng sớm còn mang theo chút se lạnh của màn đêm còn sót lại. Ronan cố nén sự khó chịu đang sôi sục bên trong, khoác lên mình vẻ mặt bình tĩnh nhất có thể.

-Chào Ellie.

Ronan lên tiếng, giọng trẩm ổn nhưng không giấu được sự khẩn trương.

-Nếu tôi muốn mua toàn bộ số đạn xuyên giáp đặc chế trong cửa hàng này, từ súng trường, tiểu liên, cho đến shotgun. Cô có thể cung cấp bao nhiêu? Thêm cả lựu đạn xuyên giáp chuyên dụng nữa.

Ellie ngẩng lên, đôi mắt mở to ngạc nhiên rồi khẽ nghiêng đầu, vẻ khó hiểu hiện rõ.

-Toàn bộ sao, Ronald? Ý anh là... các anh cần một lượng lớn đến mức nào?

Cô ngừng tay lau chiếc tủ kính trưng bày, cảm nhận được sự bất thường trong yêu cầu này.

-Trong giới hạn có thể mang theo.

Ronan đáp, ánh mắt lướt nhanh qua những kệ hàng đầy ắp vũ khí.

-Chúng tôi dự định nhét đầy ba lô, các túi trên áo khoác chiến thuật, túi chuyên dụng... bất cứ chỗ nào có thể chứa được. Và cả một lượng dự trữ đáng kể nữa.

Sự nghiêm túc trong giọng nói và ánh mắt của Ronan khiến Ellie không khỏi lo lắng.

-Ronald, có chuyện gì vậy? Tại sao đột nhiên các anh lại cần nhiều vũ khí xuyên giáp đến thế? Mọi người... mọi người định đối đầu với thứ gì vậy?

Ronan hít một hơi sâu rồi giải thích ngắn gọn về nhiệm vụ sắp tới. Anh không đi sâu vào chi tiết những điều kiện oái oăm họ đặt ra, chỉ tập trung vào bản chất của kẻ thù.

Nghe xong, Ellie cau mày, vẻ mặt trở nên nghiêm trọng. Hơi thở cô như nghẹn lại.

-T... Tổ Demonizer ư?

Giọng cô có chút run rẩy.

-Đúng là lớp vỏ ngoài của chúng cực kỳ cứng rắn. Việc các anh sử dụng đạn xuyên giáp đắt tiền để đảm bảo tiêu diệt hoàn toàn từng con một là điều dễ hiểu.

Cô trầm ngâm, đôi mắt ánh lên sự tính toán.

-Dựa trên những gì các anh mô tả về bầy đã tấn công lần trước... hẳn đó phải là một cái tổ rất lớn.

-Đúng vậy! Giờ chúng tôi buộc phải đối mặt với chúng một lần nữa.

Gương mặt Ronan thoáng chút mệt mỏi và cay đắng.

-Đáng lẽ nên đòi hỏi những điều kiện điên rồ hơn nữa mới phải.

Vẻ chán chường không giấu giếm của Ronan khiến Ellie cảm thấy lồng ngực mình hơi nhói lại. Cô biết rõ sự nguy hiểm mà các Thợ săn phải đối mặt. Nhưng rất nhanh, bản năng của một chủ cửa hàng chiếm thế thượng phong. Cô chỉnh lại tư thế, giọng nói trở nên chuyên nghiệp và nghiêm túc.

-Được rồi. Tôi sẽ hỗ trợ các anh hết khả năng của mình về mặt đạn dược. Nhưng trước tiên, tôi cần xác nhận một điều. Chi phí này sẽ do bên yêu cầu thanh toán, đúng không? Chính xác thì họ sẽ chi trả như thế nào? Đặt mua một lượng lớn đạn xuyên giáp cùng mìn chuyên dụng tốn kém không ít, sẽ rất phiền phức nếu các anh không thể thanh toán trước. Sau cùng, kinh doanh vẫn là kinh doanh, anh hiểu mà.

Dù quý mến nhóm Ronan như những khách hàng quen thuộc, thậm chí sẵn lòng cho họ nợ nếu tình hình cấp bách nhưng quy tắc là quy tắc. Nếu tin đồn lan ra rằng Hot Marble cho Thợ săn mua chịu với số lượng lớn, những rắc rối không đáng có từ các nhóm Thợ săn khác hoặc thậm chí là từ Hiệp hội sẽ ập đến. Cô phải tránh điều đó bằng mọi giá.

Ronan gật đầu, nhanh chóng trấn an cô.

-Không cần lo lắng, Ellie. Bên yêu cầu đã xác nhận sẽ thanh toán toàn bộ khi cô khấu trừ vào tài khoản ngân hàng của nhóm. Đây là mã nhận dạng yêu cầu, cô cứ dùng nó khi xuất hóa đơn.

Anh đưa cho cô các tấm thẻ dữ liệu thợ săn của cả nhóm.

Nếu họ thất bại trong nhiệm vụ sau khi đã mua số hàng này, toàn bộ chi phí sẽ được coi là một khoản nợ khổng lồ với Văn phòng Thợ săn. Và Văn phòng thì nổi tiếng với những biện pháp đòi nợ không mấy dễ chịu, đôi khi là cực kỳ bạo lực. Một cái kết tồi tệ đang chờ đợi nếu họ không hoàn thành công việc.

Hiểu được sự quyết tâm trong lời nói của Ronan, Ellie cũng không nhiều lời nữa. Cô chọn cách tin tưởng và hỗ trợ họ hết mình, với tư cách là một thương nhân giao dịch với những Thợ săn đang chuẩn bị lao vào chỗ chết. Một nụ cười nhẹ, chân thành nở trên môi cô, cố gắng xua đi không khí căng thẳng.

-Hiểu rồi! Tôi sẽ mang ra những loại đạn mạnh nhất, tốt nhất, cùng vài mẫu lựu đạn xuyên giáp được các Thợ săn tin dùng nhất để anh xem xét. Đợi tôi một chút nhé.

-Từ từ, khoan đã!

Ronan chợt nhớ ra điều gì đó, gọi với lại trước khi Ellie kịp đi vào nhà kho phía sau.

-Tôi cũng muốn mua thêm một vũ khí xuyên giáp chuyên dụng. Súng thì càng tốt. Cần thêm một chút hỏa lực dự phòng, đề phòng trường hợp phải đối mặt với cả bầy mà không kịp thay đạn.

Ellie dừng bước, quay lại.

-Được thôi. Tính phí vào tài khoản thanh toán của hai người còn lại được chứ?

-Họ sẽ không ý kiến gì đâu.

-À, có một điều tôi quên chưa nói, mặc dù có lẽ các anh cũng biết rồi.

Ellie nói thêm.

-Để giảm chi phí thiết kế và tăng hiệu quả xuyên phá, hầu hết các loại đạn xuyên giáp đều được nhồi thêm một lượng thuốc nổ nhất định để gia tăng gia tốc đầu nòng. Điều này, dĩ nhiên, sẽ làm giảm đáng kể độ bền của súng. Nên thông thường, tôi không khuyến khích Thợ săn lạm dụng chúng nếu muốn tiết kiệm chi phí bảo trì.

Cô chợt vỗ nhẹ vào má mình.

-Ấy, xin lỗi... lại thói quen nghề nghiệp rồi. Chắc chắn các anh đã quá rõ điều này. Tôi nói thừa quá. Chỉ là tối qua cũng có một khách hàng yêu cầu tương tự, nên hôm nay tôi hơi “vào guồng” một chút.

Ronan cười nhạt.

-Không sao, Ellie. Thói quen đó đôi khi cũng tốt.

-Được rồi, tôi vào lấy hàng đây.

Dứt lời, Ellie nhanh chóng khuất vào bóng tối của nhà kho.

Không lâu sau, Ellie quay trở ra, đẩy theo một chiếc xe chở hàng nhỏ chất đầy những hộp đạn kim loại với đủ loại kích cỡ. Cô chỉ vào từng thùng.

-Đây là đạn súng trường, tiểu liên, shotgun, tất cả đều là loại xuyên giáp đặc chế. Các anh kiểm tra và sắp xếp vào trang bị trước đi. Trong lúc đó, tôi sẽ lấy lựu đạn.

Ronan và đồng đội bắt đầu công việc. Tiếng kim loại va chạm khô khốc vang lên khi họ mở các hộp đạn, kiểm tra từng băng, từng viên, rồi cẩn thận xếp chúng vào ba lô, các túi phụ trợ trên áo giáp, cố gắng nhét nhiều nhất có thể mà vẫn đảm bảo sự linh hoạt khi di chuyển và chiến đấu.

Một lát sau, Ellie trở lại với một chiếc hộp kim loại khác, được thiết kế chắc chắn với nhiều ngăn riêng biệt, bên trong là những quả lựu đạn có hình thù và màu sắc khác nhau. Cô đặt chiếc hộp lên quầy, mở nắp. Ánh sáng từ đèn trần chiếu vào làm nổi bật lớp vỏ kim loại và polymer của chúng.

-Đây!

Cô chỉ vào một quả lựu đạn hình trụ thon dài, bề mặt có những khía rãnh tăng độ bám.

-Iron Fang. Thiết kế gọn nhẹ, lớp vỏ gai làm từ hợp kim thép chịu lực, trọng lượng chỉ khoảng 300 gram. Khi phát nổ, nó sẽ phóng ra hàng loạt mũi thép gia tốc cao, có khả năng xuyên sâu vào lớp giáp hoặc da cứng của quái vật, phá hủy mô cơ và các cơ quan nội tạng.

Ronan cầm quả Iron Fang lên, cảm nhận trọng lượng và kết cấu của nó. Cơ chế kích hoạt trông đơn giản, dễ sử dụng trong tình huống cấp bách.

[Trông có vẻ hiệu quả. Nhẹ, dễ ném xa, khả năng xuyên phá tập trung.]

Anh gật đầu, đặt nó xuống.

-Tiếp theo.

Ellie chỉ sang một quả hình cầu, màu xám mờ.

-Acid Claw. Vỏ làm từ polymer đặc biệt chống ăn mòn, nặng khoảng 400 gram.

Bề mặt quả lựu đạn hơi nhám, với một nút kích hoạt lớn, dễ nhận biết.

-Khi kích hoạt, nó sẽ phun ra một dung dịch axit cực mạnh trong bán kính khoảng 2 mét, có khả năng làm mềm hoặc ăn mòn lớp giáp đá kim loại hoặc lớp da hóa sừng của lũ Demonizer, tạo điều kiện cho đạn súng trường xuyên qua dễ dàng hơn.

Ronan nhíu mày, cầm quả Acid Claw lên xem xét.

[Axit... có thể hữu dụng với những con có lớp giáp đặc biệt dày. Nhưng phạm vi ảnh hưởng lại không lớn, cần ném chính xác, không thì sẽ tự hại chính mình.]

Anh gật nhẹ.

-Còn quả này là Pulse Hammer.

Cô giới thiệu một khối lựu đạn hình hộp chữ nhật, vỏ bằng hợp kim titan xám bóng, nặng chừng 500 gram. Một đèn LED nhỏ màu xanh lục nhấp nháy mờ nhạt ở một góc.

-Nó phát ra một xung điện từ cực mạnh, gây gián đoạn hệ thống thần kinh của quái vật trong một khu vực nhỏ, có thể làm chúng tê liệt hoặc mất phương hướng trong giây lát. Đặc biệt hiệu quả nếu chúng đang ở trong môi trường ẩm ướt hoặc có nước, hiệu ứng sẽ lan truyền tốt hơn.

Ronan khẽ tung quả Pulse Hammer lên không rồi bắt lại, ước lượng trọng lượng và cảm giác cầm nắm.

[Nặng hơn một chút. Xung điện từ... có thể dùng để mở đường hoặc tạo cơ hội tấn công khi bị áp sát. Nhưng có lẽ không gây sát thương trực tiếp nhiều.]

Ellie chỉ vào quả cuối cùng, màu xám bạc với nhiều rãnh khắc dọc thân, hình bầu dục.

-Đây là Shatter Spike. Vỏ thép gia cường, nặng khoảng 350 gram. Về lý thuyết, khi nổ, nó có thể bung tỏa ra gần 200 mảnh vỡ hợp kim siêu cứng, sắc bén trong bán kính hiệu quả khoảng 3 mét. Những mảnh vỡ này được thiết kế để xuyên qua các kẽ hở trên lớp giáp biến dị của Demonizer, tấn công vào những vùng mô mềm hơn bên dưới, thậm chí trong điều kiện lý tưởng, có thể xuyên qua hộp sọ và tiêu diệt chúng ngay lập tức.

Ronan cầm quả Shatter Spike, lật qua lật lại, xem xét các đường rãnh được khắc tỉ mỉ.

[Sát thương diện rộng bằng mảnh văng... Nghe có vẻ giống một quả lựu đạn phân mảnh cao cấp. Nhưng liệu có đủ sức xuyên qua lớp bảo vệ của Demonizer không, hay chỉ làm chúng nổi điên hơn?]

Anh đặt nó xuống.

-Cái này... có lẽ để sau. Cần phải thử nghiệm thực tế mới biết được.

Không tốn quá nhiều thời gian suy nghĩ, Ronan nhanh chóng đưa ra quyết định của mình.

-Tôi sẽ lấy loại Iron Fang. Nghe có vẻ thực dụng và hiệu quả nhất cho mục tiêu chính.

Ellie gật đầu, nhanh tay ghi chú vào một thiết bị cầm tay nhỏ.

-Được rồi, Iron Fang. Số lượng?

Sau khi Ronan đọc con số, cô tiếp tục.

-Tiếp theo là vũ khí xuyên giáp. Anh có yêu cầu cụ thể nào không? Tầm bắn, trữ lượng đạn, trọng lượng, độ linh hoạt khi thao tác... Tôi cũng đã tìm hiểu sơ qua về chủng Demonizer có khả năng biến đổi cơ thể dựa vào nguồn thức ăn của chúng rồi, nhưng vũ khí sẽ chẳng phát huy hết tác dụng nếu anh cảm thấy không thoải mái khi sử dụng, đúng chứ?

-Tôi cần một thứ gì đó có băng đạn dung lượng lớn.

Ronan bắt đầu liệt kê, ánh mắt trở nên tập trung cao độ.

-Tầm bắn hiệu quả ở cự ly trung bình. Nặng một chút cũng không sao, miễn là uy lực đủ mạnh, tốt nhất là có thể hạ gục một con Demonizer tiêu chuẩn chỉ bằng một hoặc hai phát trúng đích. Độ ổn định khi bắn liên thanh cũng quan trọng.

Anh ngừng lại, hình dung ra những kịch bản chiến đấu có thể xảy ra.

-Lũ này thường xuất hiện với số lượng lớn, lại hay ẩn nấp để phục kích, nên khả năng phải giao chiến ở tầm trung đến tầm gần là rất cao... Đặc biệt cần hiệu quả trong không gian hẹp, như hành lang hoặc các phòng nhỏ trong tàn tích.

Ellie chăm chú lắng nghe, ngón tay lướt trên màn hình thiết bị của mình, truy cập vào cơ sở dữ liệu của cửa hàng. Cô chìm vào suy nghĩ một lúc rồi ngẩng lên.

-Trong trường hợp này, dựa trên những yêu cầu của anh, tôi nghĩ khẩu shotgun tấn công tự động AAX-12 hoặc súng săn hạng nặng MG-77 sẽ là lựa chọn phù hợp. Cả hai đều tương thích tốt với hầu hết các loại đạn xuyên giáp hiện có trên thị trường, và dĩ nhiên, chúng cực kỳ hiệu quả khi đối đầu với lũ Demonizer có lớp vỏ cứng cáp. Giữa độ chính xác và hỏa lực thuần túy, anh ưu tiên cái nào hơn? Giá thành của cả hai cũng ở mức chấp nhận được, ít nhất là không đến nỗi khiến anh bị Hiệp hội Thợ săn đưa vào danh sách đen vì chi tiêu quá tay.

-Vì mục tiêu chính là xử lý đám quái vật, tôi sẽ chọn hỏa lực.

Ronan đáp không do dự.

-Trong các khu tàn tích, nhiều nơi tầm nhìn hạn chế và có vô số chỗ ẩn nấp, nên một khẩu súng có độ chính xác tuyệt đối ở tầm xa không thực sự cần thiết bằng khả năng tạo ra một cơn mưa đạn đủ sức càn quét.

-Được rồi. Vậy anh chọn MG-77.

Ellie xác nhận lần nữa.

-Khẩu này có giá nhỉnh hơn một chút, nhưng tôi nghĩ anh nên cân nhắc mua thêm loại đạn độc quyền có bảo hiểm. Chúng được thiết kế đặc biệt để tối ưu hóa sát thương lên những con quái vật giáp dày, đảm bảo khả năng vô hiệu hóa nhanh chóng. Cũng nên lấy thêm vài băng dự phòng cho loại đạn này, đề phòng trường hợp khẩn cấp.

-Và ngoài ra...

Ronan bất ngờ chỉ tay về phía một khẩu súng trường tấn công đang được trưng bày nổi bật trên kệ phía sau Ellie.

-Tôi sẽ lấy thêm khẩu W97-GR đó nữa. Nhớ không lầm thì lần trước cô có nói nó có nhiều phiên bản tùy chỉnh, phải không?

Ellie gật đầu xác nhận, gương mặt có chút ngạc nhiên.

-Vậy lấy cho tôi phiên bản nào tương thích tốt nhất với loại đạn xuyên giáp mà cô vừa bán cho chúng tôi.

Ellie nhướng mày.

-Ồ, được thôi. Không thành vấn đề.

Cô nhìn Ronan với vẻ thích thú.

-Nhưng... các anh thực sự muốn biến mình thành con nợ tiềm năng của Văn phòng Thợ săn đến vậy sao?

Ronan cười nhẹ, một nụ cười không mấy vui vẻ.

-Chỉ là muốn tận dụng cơ hội này để nâng cấp trang bị một chút thôi, Ellie. Dù sao thì bên yêu cầu cũng sẽ chi trả toàn bộ, miễn là chúng tôi tỏ ra “có ích” khi ở đó. Ít nhất cũng phải để họ cảm thấy “xót tiền” một chút nếu có ý định giao những nhiệm vụ kiểu này cho chúng tôi lần sau.

Ellie khúc khích trước lời giải thích của anh rồi nhanh chóng quay vào kho. Lần này, cô trở ra với vài hộp lựu đạn Iron Fang đã được đóng gói cẩn thận cùng hai chiếc hộp đựng súng dài, bên trên có in rõ logo của nhà sản xuất và mã hiệu MG-77 cùng W97-GR.

Ngay khi Ellie đặt hai hộp súng lên quầy, Ronan lập tức mở chúng ra. Anh không ngắm nghía vẻ ngoài của chúng mà trực tiếp tháo rời từng khẩu súng một cách nhanh chóng và chính xác. Từng bộ phận, nòng súng, thân súng, báng súng, cơ chế cò, hộp tiếp đạn được tách ra rồi lắp lại chỉ trong nháy mắt.

Thao tác của anh thuần thục đến mức như thể anh đã làm điều này hàng ngàn lần, như thể những khẩu súng này là một phần cơ thể anh. Sau khi lắp ráp xong, anh cầm từng khẩu lên, cảm nhận trọng lượng, độ cân bằng, thử tư thế ngắm bắn, kiểm tra độ mượt của các khớp nối, cảm nhận cách tay đặt lên ốp lót và báng súng. Anh gật gù, vẻ hài lòng hiện rõ trên mặt.

-Chà!

Ellie buột miệng, ánh mắt không giấu nổi sự kinh ngạc.

-Anh có vẻ quen thuộc với chúng quá nhỉ. Đã từng sử dụng qua những mẫu này rồi sao?

-Chưa từng.

Ronan đáp, mắt vẫn không rời khẩu MG-77 trên tay.

-Nhưng vũ khí, dù đa dạng đến đâu, cũng tuân theo những nguyên tắc cấu tạo cơ bản. Nắm rõ những nguyên tắc đó thì việc tháo lắp không quá khó. Tôi chỉ tự tin mình có trí nhớ tốt với các chi tiết máy móc thôi.

Ellie liếc nhìn lần lượt Ronan, rồi Tokita và Michell đang đứng gần đó. Michell chỉ mang theo một khẩu tiểu liên và một khẩu súng ngắn đeo bên hông. Ronan, với hai khẩu súng vừa mua, cộng thêm khẩu súng giắt trên ba lô của mình, đã có tổng cộng tới bốn vũ khí. Tokita cũng có một khẩu súng săn và một khẩu súng phóng lựu đeo sau lưng, nhưng khẩu phóng lựu rõ ràng chỉ thích hợp cho không gian rộng và thoáng đãng ngoài trời để tránh gây nguy hiểm cho chính mình và đồng đội. Điều đó có nghĩa là trong hầu hết các tình huống chiến đấu trong tàn tích, cậu ta chủ yếu sẽ dựa vào súng săn. Việc Ronan mua thêm tới hai khẩu súng mới cho bản thân có vẻ hơi... thừa thãi.

-Ờ... Ronald này…

Ellie ngập ngừng.

-Giờ tôi mới để ý. Anh mua cho mình... hơi nhiều súng rồi thì phải?

-Đúng là tôi nói mua súng cho tôi.

Ronan dừng lại một chút, một nụ cười thoáng qua trên môi.

-Nhưng mà...

Dứt lời, anh bất ngờ ném khẩu MG-77 về phía Tokita.

Dù đang lơ đãng nhìn vào kệ trưng bày các loại ống ngắm, Tokita khi nghe tiếng Ronan gọi liền giật mình nhưng theo phản xạ gần như ngay lập tức đưa tay ra, chộp lấy khẩu súng một cách chính xác mà không cần nhìn trực tiếp.

Mọi chuyện diễn ra quá nhanh. Tokita chỉ thực sự nhận ra mình đang cầm một khẩu súng nặng trịch khi cảm nhận được sức nặng và hơi lạnh của kim loại trong lòng bàn tay.

-Ủa, à! Cảm... cảm ơn anh nhé, Ronald!

Tokita lắp bắp rồi vội vàng quay về phía Ellie, cúi người thật sâu, giọng đầy vẻ áy náy.

-Xin... xin lỗi cô nhé, Ellie! Đã làm phiền cô rồi!

Ellie chớp mắt, hoàn toàn bất ngờ.

-Khoan, khoan đã! Vậy là... anh mua khẩu MG-77 này cho Tokita à?!

-Ừ!

Ronan gật đầu, vẻ mặt tỉnh bơ.

-Cậu ta hơi nhát gan trước phụ nữ, nhất là những người xinh đẹp và cá tính như cô Ellie đây nên mới nhờ tôi nói hộ. Mà bảo cậu ta nhát thì lại tự ái, không chịu thừa nhận đâu. Cứ phải viện đủ lý do này nọ. Nếu chịu mở miệng sớm thì tôi đã biết đường mà tư vấn cho rồi.

Tokita mặt đỏ bừng, vội vàng phản bác, giọng nói ấp úng thấy rõ.

-E... Em không có nhát nhé! Chỉ là... chỉ là em không chắc nên mua loại nào cho hợp lý nên mới... mới nhờ anh nói hộ thôi mà!

Ronan bĩu môi, giọng đầy vẻ chế giễu.

-Thôi đi ông tướng! Chúng ta đã thảo luận và tôi đã tư vấn cho cậu muốn khô cả cổ họng suốt bữa sáng rồi mà giờ cậu còn nói được câu đấy à?

-Đã nói là không phải mà! Đừng... đừng tin những gì anh ấy nói nhé, Ellie!

Tokita cố gắng thanh minh nhưng giọng nói càng lúc càng thiếu tự tin.

Ellie bật cười khúc khích trước màn đối đáp của hai người. Không khí căng thẳng lúc trước như được xua tan đi phần nào. Sau đó, cô liếc nhìn khẩu W97-GR vẫn còn nằm trên tay Ronan.

-Vậy còn khẩu W97-GR này...

-Khẩu này là cho tôi.

Ronan xác nhận.

-Michell vẫn đang trong giai đoạn làm quen với khẩu tiểu liên mới của cô ấy. Chắc sẽ cần thêm một thời gian nữa trước khi cô ấy sẵn sàng trang bị thêm vũ khí thứ hai để hỗ trợ.

Khoanh hai tay trước ngực, Ellie gật gù liên tục, ánh mắt ánh lên vẻ thấu hiểu.

-Thật tình mà nói, Ronald! Dù anh luôn miệng nói rằng không hề thích thú gì với nhiệm vụ này, nhưng việc anh chuẩn bị và mua sắm vũ khí kỹ lưỡng đến vậy lại cho thấy điều ngược lại đấy.

Ronan nhếch mép, một vẻ thích thú lóe lên trong ánh mắt trước suy nghĩ của cô.

-Như tôi đã nói lúc trước rồi, Ellie. Cả nhóm chỉ muốn đảm bảo rằng Văn phòng Thợ săn, hay bất cứ ai đứng sau yêu cầu này, sẽ phải “cân nhắc” cẩn thận hơn rất nhiều nếu có ý định giao cho chúng tôi những nhiệm vụ tương tự trong tương lai.

Ellie lại cười khúc khích.

-Mọi người đã ủng hộ cửa hàng nhiều như vậy, chắc tôi cũng nên có chút quà tặng kèm chứ nhỉ!

Cô bước tới một chiếc tủ kính cao đặt ở góc phòng, mở cánh cửa bằng kính cường lực ra và lấy xuống vài chiếc bao da đựng súng kiểu mới, có thiết kế khá độc đáo. Cô trải chúng ra trước mặt Ronan.

-Đây là loại bao da chuyên dụng mà tôi mới nhập về gần đây. Ngoài chức năng đựng súng thông thường như những loại khác thì...

Cô ngừng lại, nhìn Ronan.

-Cho tôi mượn khẩu W97-GR của anh một chút được không?

-Đây.

Ronan không ngần ngại đưa khẩu súng cho cô.

Ellie cầm lấy khẩu W97-GR. Bên trong một chiếc bao da, có những sợi dây đai được bố trí khéo léo cùng các móc khóa kim loại nhỏ. Sau vài thao tác nhanh gọn, cô gắn khẩu súng vào các móc khóa đó, rồi đẩy nhẹ, khẩu súng trượt vào bên trong bao một cách dễ dàng.

-Nhìn nhé!

Ellie đeo chiếc bao lên vai, điều chỉnh dây cho vừa vặn.

Bằng một động tác giật nhanh sợi dây chốt nằm ở vị trí dễ thao tác bên ngoài bao, chiếc bao bung mở ngay lập tức. Khẩu W97-GR, theo quán tính và sự định hướng của những sợi dây bên trong, văng ra khỏi bao theo một quỹ đạo đã được thiết lập sẵn. Các móc khóa tự động bung ra. Khẩu súng bay thẳng về phía trước. Cô nhanh chóng đưa tay ra và chộp lấy nó một cách điệu nghệ, ngay trước khi nó có nguy cơ va vào tủ kính trưng bày bên cạnh. Toàn bộ quá trình diễn ra chỉ trong tích tắc.

Ronan nhìn toàn bộ quá trình với vẻ ngạc nhiên hiện rõ trên mặt. Ellie thấy vậy, không giấu được vẻ đắc ý với món hàng mới của mình.

-Thấy thế nào? Khá thú vị đúng không! Thiết kế này giúp người dùng triển khai vũ khí phụ một cách nhanh chóng và tiện lợi hơn rất nhiều. Chỉ cần giật mạnh sợi dây chốt này, và như anh vừa thấy đấy, không cần phải thực hiện những động tác vươn tay ra sau lưng một cách cồng kềnh và tốn thời gian nữa. Tốc độ giật chốt sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến tốc độ vũ khí được triển khai. Vì các anh đã mua rất nhiều đồ, nên tôi quyết định tặng mỗi người một cái. Nhớ sử dụng và cho tôi biết cảm nhận nhé, tôi sẽ tổng hợp ý kiến để gửi lại cho nhà sản xuất.

-Cảm ơn cô nhiều, Ellie.

Ronan nhận lấy một chiếc bao từ tay cô, vẻ mặt có chút cảm kích.

-Chắc chỉ có ở Hot Marble này tôi mới nhận được những dịch vụ và ưu đãi tốt đến như vậy thôi.

Ellie khẽ cười, gò má hơi ửng hồng trước lời khen của anh.

-Ha ha! Anh cứ quá lời. Kinh doanh thì cũng phải biết tính toán một chút chứ. Giữ chân khách hàng quan trọng mà.

Đúng lúc đó, cánh cửa tự động của tiệm Hot Marble khẽ “bíp” một tiếng rồi trượt sang một bên. Một người đàn ông lớn tuổi trong bộ thường phục giản dị bước vào. Từ dáng đi điềm tĩnh, đôi tay thường đút hờ trong túi quần, đến ánh mắt lướt nhanh một vòng quanh căn phòng, ông ta toát lên một vẻ bình thường đến mức gần như có thể hòa lẫn vào bất kỳ đám đông nào, kiểu người mà bạn sẽ dễ dàng lướt qua trên phố mà không để lại chút ấn tượng.

Không một chi tiết nào trên người ông, từ bộ quần áo cũ kỹ nhưng sạch sẽ đến đôi giày da đã sờn cho thấy ông thuộc về một nơi như thế này, một cửa hàng bày bán đầy những khẩu súng trường tấn công, súng săn hạng nặng và các thiết bị chiến đấu dành cho Thợ săn. Ông không giống một người đến đây để mua vũ khí phòng thân, càng không giống một kẻ muốn khoe khoang quyền lực hay sự giàu có.

Nhưng chính cái vẻ “bình thường” đến khác thường ấy lại khiến Ronan, người đang đứng gần quầy hàng nhất, cảm thấy một luồng khí lạnh vô hình chạy dọc sống lưng. Các giác quan mách bảo anh rằng người đàn ông này không đơn giản.

Ellie lập tức nhận ra người vừa đến. Giọng cô vang lên, vẫn giữ vẻ tươi sáng thường ngày nhưng không giấu được một chút tò mò và ngạc nhiên.

-Bác Viktor! Hôm nay có chuyện gì mà bác lại ghé qua tiệm cháu sớm vậy ạ? Mà... sao hôm qua bác không về nhà?

Ronan khựng lại trong giây lát. Bàn tay đang cầm khẩu W97-GR khẽ siết chặt hơn một chút dù ánh mắt anh vẫn cố tình dán vào thân súng, như thể đang chăm chú kiểm tra từng chi tiết nhỏ nhất của nó. Tim anh bắt đầu đập nhanh hơn giống như một con thú săn mồi bị dồn vào góc. Anh liếc nhanh qua Tokita, người đang đứng xem xét một vài phụ kiện trên kệ trưng bày gần đó.

Gương mặt Tokita thoáng cứng lại, đôi mắt cậu ta lấp ló vẻ hoảng sợ không thể che giấu hoàn toàn, dù cậu cố gắng ngụy trang bằng cách giả vờ cúi xuống nhìn chăm chú vào một khẩu súng trường kiểu cũ. Sự xuất hiện đột ngột của người đàn ông tên Viktor rõ ràng đã khiến cả hai cảm thấy bất an sâu sắc. Nhưng Ronan biết rằng trong tình huống này, việc để lộ dù chỉ một chút sơ hở, hay một thoáng bối rối cũng có thể khiến mọi thứ trở nên tồi tệ hơn rất nhiều.

Viktor bước vào trong, đôi giày chạm xuống sàn nhà lát gạch tạo ra những âm thanh “cộp, cộp” đều đều. Ông dừng lại giữa cửa hàng, ánh mắt quét một vòng quanh căn phòng, quan sát từng chi tiết nhỏ trước khi đáp lời Ellie. Giọng ông trầm và chậm rãi, như thể đang kể lại một câu chuyện hết sức bình thường, không có gì đáng để tâm.

-Ta bận chút việc đột xuất ở Cục Cảnh sát thành phố, Ellie à. Vụ lùm xùm của nhà Delamanos phiền phức hơn bọn ta tưởng khá nhiều.

Ông thở dài đầy mệt mỏi.

-Cái két sắt chứa tài liệu quan trọng của hắn đã tự hủy khi đội của ta đang cố mở nó. Giờ thì bọn ta đang phải cố gắng moi thêm thông tin từ đám đàn em của hắn và lục lọi mọi ngóc ngách trong địa bàn đó. Cũng may là tìm được phòng giám sát camera với cả một đống đĩa ghi hình. Mấy ngày qua ta bận tối mắt tối mũi vì chuyện đó.

Ellie nhíu mày, giọng cô bất giác thấp xuống, mang theo một chút lo lắng không che giấu.

-Nghe chừng tên Delamanos này và thế lực đứng sau hắn nguy hiểm hơn chúng ta vẫn tưởng rất nhiều, bác Viktor.

Viktor gật đầu, một tia sắc lạnh thoáng qua trong đáy mắt ông, dù nụ cười trên môi vẫn giữ vẻ thân thiện thường thấy.

-Ừ, đúng là thế đấy. Gia tộc Delamanos có đầy tai tiếng ở tận Thụy Sĩ. Nghe nói cảnh sát bên đó cũng phải bó tay với chúng. Bọn chúng hoạt động quá cẩn thận, lại có mối quan hệ làm ăn tốt với rất nhiều bên có máu mặt.

Như thể chỉ vừa mới nhận ra sự hiện diện của Ronan và những người khác, Viktor quay sang phía anh. Đôi mắt ông hơi nheo lại, một ánh nhìn sắc bén nhưng được che giấu một cách khéo léo dưới lớp vỏ bọc thân thiện, gần gũi. Ông bước tới gần hơn, mỗi bước chân đều chậm rãi, từ tốn như thể đang cố tình đo lường từng phản ứng, từng cử động nhỏ nhất của những người đối diện.

-Chào cậu.

Viktor nói, giọng vẫn giữ vẻ ôn hòa.

-Ta là Viktor, cảnh sát trưởng phụ trách khu vực này. Nếu có vấn đề gì cần hỗ trợ, cứ tự nhiên liên hệ với ta nhé.

Ông giơ tay ra, một cử chỉ tưởng chừng như hết sức bình thường và thân thiện, nhưng Ronan lại cảm nhận được một áp lực vô hình đang đè nặng lên mình.

Ronan lập tức đặt khẩu súng W97-GR xuống mặt quầy rồi đưa tay ra bắt lấy bàn tay của Viktor. Tay anh siết một lực vừa đủ để thể hiện sự tự tin và tôn trọng, nhưng không quá mạnh để tránh bị coi là một hành động khiêu khích.

-Chào ông. Tôi là Ronald, Thợ săn.

Anh cố giữ cho giọng mình thật bình tĩnh.

Viktor siết tay anh chặt hơn một chút so với bình thường, ánh mắt ông lướt nhanh qua toàn bộ khuôn mặt Ronan, từ vầng trán, đôi mắt, đến khóe miệng, như thể đang cố gắng đọc vị từng nếp nhăn, từng biểu cảm, từng cử động cơ mặt nhỏ nhất.

-Ronald?

 Ông nhắc lại tên anh, rồi như chợt nhớ ra điều gì đó.

-Có phải là Ronald đã từng giúp đỡ thành phố trong việc chống lại lũ quái vật côn trùng đột biến hồi mấy tuần trước không?

Ông quay sang Ellie, giọng điệu tỏ ra đầy hào hứng và ngạc nhiên, nhưng Ronan có cảm giác đó không phải là sự ngạc nhiên thật sự.

Viktor đang kiểm tra, đang dò xét anh.

Ellie gật đầu lia lịa, nụ cười tươi tắn thường ngày lại nở trên môi cô.

-Vâng, đúng là anh ấy đấy, bác Viktor à.

-Ồ, thật là quý hóa quá!

Viktor kêu lên rồi vỗ nhẹ vào vai Ronan. Lực vỗ tay không mạnh nhưng đủ để Ronan cảm nhận được sức mạnh tiềm ẩn sau vẻ ngoài bình dị, có phần xuề xòa của người đàn ông này.

-Ta nghe Ellie kể suốt về cậu đấy. Nghe nói cậu từng phục vụ trong quân đội Thụy Sĩ trước khi trở thành Thợ săn, đúng không? Ngầu thật đấy, chàng trai trẻ.

-Cảm ơn ông!

Ronan trả lời, giọng cố giữ vẻ bình thản nhưng bên trong, những dòng suy nghĩ của anh đang cuộn trào với tốc độ chóng mặt.

Ông ta biết những gì về mình? Ellie đã kể cho ông ta những gì? Ông ta đang cố tình thử anh, hay chỉ là vô tình nhắc đến những thông tin đó? Tại sao một cảnh sát trưởng lại quan tâm đến lý lịch của một Thợ săn quèn như anh?

Anh cố gắng giữ một nụ cười nhạt trên môi, cố gắng không để lộ bất kỳ dấu hiệu nào của sự bất an hay bối rối.

Bất chợt, Viktor kéo Ronan lại gần hơn. Giọng ông hạ thấp xuống, gần như thì thầm bên tai anh, nhưng tông giọng lại mang một sự lạnh lẽo, sắc như một lưỡi dao mới mài.

-Đừng có mà vớ vẩn động vào cháu gái của ta đấy, nghe rõ chưa ?

Ronan cảm thấy một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng, tim anh như ngừng đập trong một khoảnh khắc ngắn ngủi. Ông ta biết gì? Có phải ông ta đã nhận ra anh không thực sự là Ronald, Thợ săn đến từ Thụy Sĩ như những gì Ellie vẫn tưởng? Hay đây chỉ đơn thuần là một lời cảnh báo mang tính bảo vệ của một người bác đối với cháu gái của mình?

Anh cố gắng giữ cho gương mặt mình không biến sắc, nhưng những giọt mồ hôi lạnh bắt đầu lấm tấm xuất hiện trên trán.

Viktor tiếp tục, giọng vẫn giữ ở mức thì thầm nhưng lại mang theo một chút trêu đùa, làm dịu đi bầu không khí căng thẳng mà chính ông vừa tạo ra chỉ vài giây trước đó.

-Muốn cưa cẩm gì con bé thì cũng phải có sự đồng ý của ta trước đã, rõ chưa hả?

Rồi cũng bất ngờ như lúc ông hạ giọng, Viktor đột ngột lùi lại một bước, trở lại với vẻ mặt bình thường, nụ cười rộng mở hiện trên môi như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.

-Thế... cậu đã để ý đến ai trong thành phố này chưa? Con bé Ellie nhà ta đây cũng đang “đóng mạng nhện” khá lâu rồi đấy. Cứ cái đà này chắc nó thành đồ cổ trong viện bảo tàng mất thôi. Nếu cậu thấy con bé cũng được thì...

Ellie lập tức chen ngang, gương mặt đỏ bừng lên vì ngượng ngùng và cả một chút tức giận.

-Bác này! Bác đừng có gặp ai cũng nói năng linh tinh như thế chứ! Mấy khách hàng quen của cháu mà thấy bác ở đây là họ ngại không dám bước vào tiệm luôn đấy!

Viktor cười lớn, một tràng cười sảng khoái, nhưng ánh mắt ông vẫn không rời khỏi Ronan như thể đang chăm chú quan sát, chờ đợi một phản ứng dù là nhỏ nhất từ anh để phân tích.

-Này, này, cô gái! Ta đây là đang cố gắng kiếm chồng cho cháu đấy chứ. Cũng hơn hai mươi tuổi đầu rồi còn gì, mau mau kiếm lấy một tấm chồng đi cho ông già này được nhờ!

Rồi ông quay lại phía Ronan, khẽ hắng giọng một tiếng. Giọng điệu của ông trở nên nghiêm túc hơn một chút, nhưng vẫn ẩn chứa một tầng ý nghĩa sâu xa khó đoán.

-Thế... cậu chính xác là ở vùng nào trên cái đất Thụy Sĩ rộng lớn ấy nhỉ, Ronald?

Câu hỏi tưởng chừng như vô thưởng vô phạt, một câu hỏi xã giao thông thường, nhưng Ronan lại cảm nhận được nó như một mũi tên vô hình đang nhắm thẳng vào điểm yếu của mình. Ông ta chắc chắn đang thử anh. Ông ta biết được bao nhiêu về đất nước Thụy Sĩ? Nếu anh trả lời sai, liệu có bị lộ tẩy ngay lập tức không?

Ronan cố nở một nụ cười gượng gạo, đưa tay lên gãi nhẹ sau đầu, một động tác được tính toán để trông có vẻ tự nhiên, nhưng thực chất là để che giấu sự căng thẳng đang dâng lên trong lòng.

-Tôi ở khu vực Andermatt, thưa ông. Nó nằm gần thành phố Zurich.

Andermatt, một cái tên bất chợt hiện lên trong đầu Ronan. Hy vọng là nó đủ xa xôi và ít người biết đến.

Viktor gật gù, nhưng ánh mắt ông chợt sáng lên một cách kỳ lạ, như thể vừa tìm thấy một mảnh ghép quan trọng trong một trò chơi ghép hình phức tạp.

-Andermatt, hả? Chà, cái nơi có dòng sông Reuss thơ mộng và con đèo Gotthard hùng vĩ. Lâu lắm rồi ta chưa có dịp quay lại nơi đó đấy.

Ronan cảm thấy tim mình như thót lại, rồi lại đập mạnh hơn.

[Ông ta... ông ta đã từng đến Andermatt sao? Hay ông ta chỉ đang cố tình bịa ra những chi tiết đó để kiểm tra phản ứng của mình?]

Anh cố gắng giữ cho giọng nói của mình không run rẩy, nhưng mỗi từ thốt ra đều được cân nhắc một cách kỹ lưỡng.

-Lâu rồi sao? Vậy... ông đã từng đến đó công tác hay du lịch?

Ellie bất ngờ chen vào cuộc nói chuyện, giọng đầy vẻ hào hứng, như thể muốn làm dịu đi bầu không khí có phần căng thẳng mà cô dường như vẫn chưa hoàn toàn nhận ra.

-Xin lỗi vì đã không nói cho anh biết sớm hơn, Ronald. Bác Viktor nhà tôi cũng từng là quân nhân phục vụ trong quân đội Thụy Sĩ một thời gian khá dài. Nên khi bác ấy nghe cháu kể về anh, bác ấy đã tỏ ra rất hào hứng và muốn gặp anh.

Viktor liếc nhanh sang Ellie, trong ánh mắt thoáng hiện một chút trách móc không rõ ràng, nhưng rồi ông nhanh chóng quay lại nhìn Ronan, nụ cười trên môi không che giấu được sự dò xét và cả một chút thích thú.

-Đừng có lợi dụng cái nghề nghiệp cũ kỹ của ta để cố tình đổi chủ đề đi chứ, con bé này.

Ellie khẽ phồng má, tỏ vẻ khó chịu, nhưng Ronan lúc này không còn tâm trí đâu mà để ý đến cô nữa. Toàn bộ tâm trí anh đang vận hành với tốc độ tối đa.

[Quân nhân Thụy Sĩ? Vậy là ông ta có thể biết nhiều hơn những gì mình tưởng tượng rất nhiều. Nếu ông ta bắt đầu hỏi sâu hơn về các đơn vị quân đội, về quy trình huấn luyện, hay thậm chí là về những địa danh cụ thể trong các căn cứ quân sự, mình sẽ phải trả lời như thế nào đây?]

Anh quyết định phải nhanh chóng đánh lạc hướng cuộc trò chuyện, chuyển chủ đề sang một câu hỏi khác, một câu hỏi an toàn hơn.

-Thế... không biết ông có gia đình không ạ? Mọi người trong nhà vẫn khỏe chứ, thưa ông?

Câu hỏi đột ngột của Ronan dường như khiến Viktor khựng lại trong một giây. Ánh mắt ông thoáng tối lại, một nỗi buồn xa xăm nào đó như vừa lướt qua. Nhưng ông nhanh chóng lấy lại vẻ bình thản thường thấy, giọng nói cũng trầm xuống một chút.

-Ta thì... giờ chỉ còn mỗi đứa cháu gái đáng ghét này ở bên cạnh thôi.

Ông liếc nhìn Ellie với vẻ trìu mến.

-Còn cậu thì sao, Ronald? Gia đình cậu thế nào? Mọi người ở quê nhà vẫn khỏe mạnh cả chứ?

Ronan cảm thấy câu hỏi của Viktor như một nhát dao vô hình xoáy sâu vào lòng. Viktor lại đang cố moi thông tin. Nếu anh trả lời sai dù chỉ một chi tiết nhỏ, ông ta có thể sẽ nhận ra ngay.

Anh cố tình hạ giọng xuống một chút, để lộ ra một chút buồn bã, vừa đủ để trông có vẻ chân thật, không quá lố bịch.

-Không... tôi không còn người thân nào cả, thưa ông. Từ khi còn rất nhỏ, tôi đã sống trong một cô nhi viện ở Andermatt. Đến khi đủ tuổi trưởng thành thì tôi gia nhập quân đội theo diện nghĩa vụ bắt buộc, rồi sau đó quyết định làm việc luôn trong đó một thời gian.

Một câu chuyện được anh bịa ra vội vàng, hy vọng nó đủ để đánh lừa ông ta.

Viktor gật đầu chậm rãi, ánh mắt ông dường như dịu đi một chút khi nghe câu trả lời của Ronan, nhưng Ronan biết rằng đó rất có thể chỉ là vẻ bề ngoài. Ông ta chắc chắn đang phân tích từng lời mình nói, từng cử chỉ, từng biểu cảm. Mỗi câu trả lời của anh rất có thể đều là một bài kiểm tra đối với ông ta.

-Ta rất lấy làm tiếc khi nghe điều đó. Xin chia buồn cùng cậu.

-Không sao đâu, tôi cũng quen với việc này rồi.

Giọng nói của Ronan vẫn đều đều, cố giữ sự điềm tĩnh, ổn định nhưng trong đầu anh, hàng loạt kịch bản đối phó đang được dựng lên một cách chóng mặt. Nếu ông ta hỏi thêm về tên của cô nhi viện, hay những chi tiết cụ thể về cuộc sống trong quân đội, anh sẽ phải tiếp tục bịa chuyện. Nhưng nếu bịa không khớp, không logic, anh sẽ lộ tẩy ngay lập tức.

Viktor đột nhiên thay đổi giọng điệu, hỏi một câu sắc như dao găm, không hề có dấu hiệu báo trước.

-Mà... đã lâu lắm rồi ta chưa có dịp quay lại Andermatt. Không biết cái công viên nhỏ ở trung tâm thị trấn đó bây giờ còn không nhỉ? Lần cuối ta nhớ, nó vẫn còn giữ được vẻ đẹp cổ kính lắm. Nghe nói dạo gần đây họ còn đang cho xây dựng thêm một khu vui chơi dành cho trẻ em ở gần đó nữa thì phải.

Ronan cảm thấy từng giọt mồ hôi lạnh đang chảy dọc sống lưng mình. Công viên? Khu vui chơi trẻ em? Chết tiệt! Anh không thể tin rằng ông ta biết cụ thể đến mức đó. Hay đây lại là một cái bẫy khác, một chi tiết bịa đặt để thử phản ứng của anh?

Anh hoàn toàn không có bất kỳ thông tin thực tế nào về thị trấn Andermatt, và việc trả lời sai trong tình huống này có thể khiến mọi nỗ lực che giấu của anh sụp đổ hoàn toàn. Anh quyết định đánh liều một phen, giọng nói có chút ngập ngừng, nhưng vẫn cố gắng giữ vẻ tự nhiên nhất có thể.

-Thú thật với ông là... tôi cũng không rõ nữa. Từ lúc tôi chính thức gia nhập quân đội và rời khỏi Andermatt, tôi chưa có dịp nào quay trở về đó lần nào.

Viktor chỉ đơn giản là nheo mắt lại, ánh nhìn của ông như muốn xuyên thấu tâm can của Ronan.

-Chà, tiếc thật đấy. Trông cậu như vậy mà cậu lại không phải là kiểu người gắn bó với một thứ gì đó cho lắm nhỉ?!

Câu nói của Viktor như một mũi tên tẩm thuốc độc, bắn trúng ngay vào điểm yếu mà Ronan đang cố gắng che giấu. Ronan biết rằng câu trả lời vừa rồi của mình không đủ thuyết phục và ông ta rõ ràng đang nghi ngờ anh. Viktor đang cố tình đẩy anh vào thế bí và nếu cứ tiếp tục trả lời một cách mơ hồ, chung chung, ông ta sẽ càng chắc chắn rằng anh đang che giấu một điều gì đó rất quan trọng.

Anh cố gắng nở một nụ cười gượng gạo, cố gắng lấy lại thế chủ động trong cuộc đối thoại cân não này.

-Cũng không hẳn là như vậy. Chỉ là... lúc đó tôi vừa mới bị sa thải khỏi quân đội, nên tham vọng kiếm thật nhiều tiền để thay đổi cuộc sống nó đang sục sôi trong người quá thôi.

Anh dùng lời giải thích nửa thật nửa giả, hy vọng nó đủ để làm ông ta xao lãng.

Viktor cười khẽ, nhưng nụ cười đó không hề mang một chút thân thiện nào cả. Ông tiếp tục, giọng điệu vẫn như đang trò chuyện một cách bình thường, nhưng mỗi câu chữ đều mang theo một tầng ý nghĩa khác, một sự ngầm dò xét trong đó.

-Thế còn cái cô nhi viện đã từng nuôi cậu lớn lên thì sao, Ronald? Ta nghĩ rằng ít nhất thì cậu cũng phải biết chút gì đó về nơi đã cưu mang mình trong suốt những năm tháng tuổi thơ chứ?

Ronan cảm thấy áp lực đang ngày một dâng lên như có một sợi dây thòng lọng đang từ từ siết chặt lấy cổ họng mình.

[Chết tiệt thật! Ông già này quyết không buông tha cho mình. Và có vẻ như ông ta cũng chẳng thèm che giấu ý định đó nữa rồi.]

Anh ngập ngừng trong một giây, cố tình để lộ ra một chút cảm xúc phức tạp trên gương mặt như thể đang hồi tưởng lại một ký ức nào đó đau buồn.

-Chuyện này thì... tôi cũng chỉ mới nghe tin từ một người quen cũ thôi. Họ nói rằng... chỗ đó đã bị phá hủy hoàn toàn cách đây vài năm rồi, để lấy mặt bằng xây dựng một công trình quân sự mới của chính phủ.

Lời nói dối được thốt ra một cách khá trơn tru, nhưng Ronan biết rằng nó cực kỳ mạo hiểm. Nếu Viktor thực sự có những thông tin chi tiết và cập nhật về tình hình ở Andermatt, ông ta sẽ biết ngay anh đang cố tình bịa chuyện. Anh căng mắt quan sát kỹ từng phản ứng nhỏ nhất trên khuôn mặt Viktor, nhưng khuôn mặt của tay cảnh sát chỉ thoáng qua một tia nghi ngờ rất nhỏ, rồi nhanh chóng trở lại với vẻ thân thiện thường thấy.

-Thế à? Tiếc thật đấy.

Ngay trước khi Ronan kịp thở phào nhẹ nhõm, Viktor lại tiếp tục, giọng ông bất ngờ trở nên sắc bén hơn rất nhiều.

-Vậy, cậu phục vụ ở sư đoàn nào trong lực lượng quân đội Thụy Sĩ, Ronald? Và quân hàm cuối cùng của cậu trước khi rời quân ngũ là gì?

Ronan cảm thấy tim mình như ngừng đập trong một khoảnh khắc. Ông ta biết, chắc chắn là ông ta biết điều gì đó. Viktor đang cố tình bóc trần anh, từng lớp một.

Anh hoàn toàn không có bất kỳ thông tin chi tiết nào về cơ cấu tổ chức của quân đội Thụy Sĩ, và việc tiếp tục bịa thêm những chi tiết cụ thể như vậy vào lúc này có thể khiến mọi thứ sụp đổ hoàn toàn, không thể cứu vãn. Anh quyết định chơi một nước cờ cuối cùng, một nước cờ đầy táo bạo, giả vờ tỏ ra có chút ngượng ngùng, xấu hổ để cố gắng đánh lạc hướng sự chú ý của Viktor.

-Ờ... thực ra thì tôi cũng chỉ là một người lính quèn thôi, không có gì đáng để kể cả.

Anh gãi đầu, vẻ mặt hơi bối rối.

-Tôi ở sư đoàn bộ binh số 11. Còn quân hàm là trung sĩ, nhưng tôi cũng không ở lại phục vụ lâu lắm, cũng không có nhiều đóng góp tích cực ngoài mấy cuộc thi nho nhỏ. Nên thành ra chẳng có cơ hội thăng tiến gì nhiều.

Viktor gật đầu chậm rãi nhưng ánh mắt của ông vẫn không hề rời khỏi khuôn mặt Ronan, như thể đang cố gắng phân tích, mổ xẻ từng từ, từng chữ mà anh vừa nói ra.

-Sư đoàn Bộ binh số 11, hả? Cũng khá thú vị đấy. Mà... cậu rời quân đội vì lý do cụ thể gì vậy, Ronald? Có phải là bị kỷ luật sa thải vì gây ra chuyện gì nghiêm trọng không?

Ronan cười khan một tiếng, cố gắng giữ vẻ tự nhiên nhất có thể.

-Cũng không hẳn là như vậy đâu. Chỉ là... tôi cảm thấy mình muốn thử sức với một công việc tự do và nhiều thử thách hơn như nghề Thợ săn này. Môi trường quân đội có lẽ không thực sự phù hợp với tính cách của tôi cho lắm.

Viktor không đáp lại ngay. Ông chỉ im lặng nhìn Ronan với một ánh mắt sâu thẳm, khó đoán. Bầu không khí giữa hai người lúc này căng như một sợi dây đàn sắp đứt. Mỗi câu nói đều là một nước cờ cân não, mỗi ánh mắt đều là một lần thăm dò, dò xét đối phương. Ronan biết rằng, nếu mình để lộ thêm dù chỉ một sơ hở nhỏ nhất nữa thôi, Viktor sẽ không ngần ngại bóc trần toàn bộ sự thật về anh ngay tại đây, ngay trước mặt Ellie, và kế đó sẽ những người đồng đội của anh.

Đúng vào thời khắc căng thẳng đó, một tiếng “bíp” nhỏ vang lên từ thiết bị đầu cuối cá nhân đeo trên cổ tay của Ronan phá vỡ sự im lặng ngột ngạt. Anh liếc nhanh xuống màn hình, kiểm tra tin nhắn mới vừa được gửi đến. Gương mặt anh nhanh chóng trở lại với vẻ chán nản, mệt mỏi thường thấy nhưng sâu thẳm trong lòng, anh lại cảm thấy một sự nhẹ nhõm đến bất ngờ.

Sau một hồi im lặng quan sát, Ellie nhanh chóng chen ngang vào cuộc trò chuyện kì lạ của hai người đàn ông, phá vỡ bầu không khí nặng nề đang bao trùm lấy cửa hàng.

-Tôi đoán đó chắc là lệnh triệu tập khẩn cấp từ Văn phòng Thợ săn, phải không Ronald?

-Ừm.

Ronan gật đầu, cất thiết bị đầu cuối đi.

-Giờ thì bọn tôi phải đi rồi. Chào ông nhé, Viktor. Hẹn gặp lại ông sau.

Anh nói, giọng cố tỏ ra bình thản.

Viktor gật đầu đáp lại, nhưng ánh mắt của ông vẫn không hề rời khỏi Ronan, một ánh nhìn đầy ẩn ý.

-Ừ, công việc của Thợ săn các cậu lúc nào cũng bận rộn nhỉ. Chào cậu nhé, Ronald.

Ronan quay sang gọi Tokita, người vẫn đứng bất động bên kệ trưng bày vũ khí, cố giữ vẻ bình tĩnh nhưng không thể che giấu gương mặt tái mét trong khi giả vờ chăm chú nhìn vào món đồ trước mặt.

Cậu lập tức hoàn hồn, lắp bắp quay sang chào Viktor và Ellie một cách hết sức gượng gạo trước khi cùng Ronan nhanh chóng bước ra khỏi tiệm Hot Marble.

Khi cánh cửa tự động của cửa hàng khép lại sau lưng họ, Viktor mới từ từ quay sang Ellie và nói chuyện với cô bằng một giọng đầy nghiêm túc, không còn vẻ bông đùa như lúc trước.

-Thằng nhóc người Trung Hoa gầy gò kia là đồng đội của tên Ronald đó hả, Ellie?

-Vâng, đúng rồi ạ! Cậu ấy tên là Tokita, thưa bác.

-Chậc!

Viktor khẽ tặc lưỡi, vẻ mặt tỏ ra có chút không hài lòng.

-Thế mà lúc nãy đến một lời chào hỏi người lớn tuổi hơn cũng không có. Xem ra kỷ luật và đạo đức của quân đội Thụy Sĩ thời nay xuống cấp quá rồi thì phải.

Ellie mỉm cười, cố gắng làm dịu đi bầu không khí.

-Có lẽ là do cậu ấy không muốn làm phiền bác và anh Ronald đang nói chuyện thôi ạ. Mà... hôm nay bác đến đây tìm cháu có chuyện gì quan trọng không thế?

Viktor nhún vai, nụ cười lại trở lại trên môi ông, nhưng ánh mắt thì vẫn giữ nguyên vẻ sắc lạnh, đầy tính toán.

-Ta đến đây để thăm cô cháu gái rượu đang ế mốc meo của mình một chút. Vậy cũng không được hay sao hả?

Ông nhìn Ellie rồi nói tiếp.

-Mà... tối nay ta sẽ không về nhà đâu, chắc là vài hôm nữa cũng thế. Công việc ở sở cảnh sát dạo này đang ngập đầu ngập cổ.

Ellie lại phồng má, tỏ vẻ khó chịu trước lời trêu chọc của bác mình nhưng Viktor chỉ cười lớn. Tuy nhiên trong đầu ông, những mảnh ghép thông tin rời rạc về gã Thợ săn trẻ tuổi tên Ronald vẫn đang được sắp xếp lại một cách cẩn thận.

[Tên đó chắc chắn đang nói dối. Nhưng nó nói dối về điều gì, và quan trọng hơn, tại sao nó lại phải nói dối? Rồi thằng nhãi gốc Á kia nữa, sao nó lại đứng như trời trồng khi vừa thấy mình?]

Viktor biết rằng mình vẫn chưa có đủ bằng chứng cụ thể để đưa ra bất kỳ hành động nào, nhưng trực giác của một kẻ “săn mồi” dày dặn kinh nghiệm lại mách bảo ông rằng, gã Thợ săn tên Ronald này không hề đơn giản như vẻ bề ngoài của hắn.

Ở phía bên kia cánh cửa đã đóng kín, Ronan đang bước nhanh trên vỉa hè để trở lại xe, tim vẫn còn đập thình thịch trong lồng ngực. Anh biết rằng mình vừa may mắn thoát khỏi một cuộc tra khảo đầy nguy hiểm, nhưng ánh mắt soi mói, dò xét của Viktor vẫn còn ám ảnh tâm trí anh.

Ronan biết chắc ông ta đã nghi ngờ anh và lần sau nếu có gặp lại, anh sẽ không thể dễ dàng qua mặt được ông ta thêm lần nữa. Một cảm giác bất an mơ hồ bắt đầu len lỏi trong lòng Ronan, báo hiệu những rắc rối tiềm ẩn có thể sẽ sớm ập đến.

[Cựu binh Thụy Sĩ à?! Chắc phải nhờ đám Kamikaze điều tra rõ lai lịch của ông ta, sau đó phụ thuộc mức độ cản trở mà sẽ tính cách loại trừ sau.]

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận